- Nhập gia tùy tục, Ma Đô cũng có luật lệ, chỉ cần là lúc mặt trời chưa mọc các ngươi phải tuyệt đối giữ im lặng, đi nhẹ nói khẽ, kẻ nào không tuân thủ thì cút!
Tử Cẩm lạnh giọng, thân ảnh màu tím đứng trên mái ngói lưu ly trông xuống đám người hỗn tạp đang ngây ngốc bên dưới buông lời uy hiếp. Hừ, Ma Đô của nàng là chốn thành trì uy nghiêm, u tịch. Không phải là nơi để cho bọn họ kéo đến tổ chức hội chợ đêm khuya!
- Còn không nghe thấy điện hạ nói? Các ngươi nháo chưa đủ? Mau về đi ngủ!
Lam Nhiên thái tử được lời như cởi tấm lòng, liền mượn ngay uy lực của phu nhân uy áp bọn người Mục Huyền. Nhanh chân cáo biệt, chui tọt vào phòng mình đóng cửa. Trong bụng thì cười thầm, thâm ý trong điều lệ của Tiểu Cửu y có thể nhìn ra, Ma Đô vĩnh viễn vốn là không có ánh mặt trời, quanh năm chìm trong sương giá.
Dạ Tử Cẩm liếc qua bọn họ hừ lạnh, sau đó cũng quay lưng bỏ đi mất dạng. Tuy vừa rồi có hơi nặng lời, nhưng nàng là chủ nhà, bọn họ đi lạc tới đây nàng cũng không nề hà tiếp đãi, nhưng vốn nàng đã quen cô tịch, không chịu nổi ồn ào của nhân gian. Nhất thời cảm thấy thật khó chịu.
Mục Huyền tướng quân diễn kịch cả ngày nước mắt lưng tròng cũng không thuyết phục được vị thái tử mất trí quay về, đành chưng hửng dẫn theo bốn đồ đệ đi đến tiểu viện đằng sau cung Tử Dạ đã được Đại ma nữ, nhầm, Ma Vương đại nhân an bài...
- Sư phụ... nơi này lạnh quá, còn nữa, vị Cửu Dạ Vương khi nãy thật đáng sợ...
Bạch Kim xoa xoa hai vai, cả người co lại, nhìn căn phòng lớn tối tăm lạnh lẽo, cả người nổi lên một tầng da gà. Hoàng Yến liếc mắt nhìn cậu nhóc bằng vẻ khinh thường, hỏa cầu lập tức vung ra sáng rực, chiếu tỏ mọi thứ.
Một bàn trà nước, một chiếc phản cỡ đại, rải đủ bốn bộ chăn đệm mới tinh tươm, thơm tho sạch sẽ. Bên cạnh còn có một tiểu phòng, gần cửa sổ đặt một thư án be bé, cạnh bên một tủ đồ nho nhỏ, góc phòng kê một cái giường con con.
Trên dưới đầy đủ, thầy trò sum vầy ấm cúng, vị Cửu Dạ Vương này suy nghĩ cũng rất chu đáo.
- Thỉnh các vị tướng quân bên cạnh là Dục Hồ, có phòng tắm suối nước nóng. Mời các vị đi ngâm người, sau đó trở về nô tì sẽ dọn bữa khuya.
Tiểu Phúc công công cung kính trước dàn quái khách không mời lạc đến, ngữ khí êm ái hiếm có cất lên. Chỉ trừ bản mặt xấu xí dọa người của y, đáng ra đã không làm hỏng cảm giác tốt đẹp của bọn họ...
Sau khi ngâm nước nóng trở về, liền có y phục sạch sẽ, năm thầy trò cơm no rượu say bắt đầu quây quần tính kế dụ dỗ thái tử quay về, lúc này vẫn là Bạch Kim tò mò lên tiếng trước:
- Sư phụ, thái tử điện hạ quên mất chúng ta, liệu có quên luôn vị vương phi kia không?
Mục Huyền xoa xoa chiếc cằm nhẵn nhụi, mắt đen thâm thúy ra vẻ đăm chiêu nói:
- Rất có thể như vậy, thái tử ngay cả thân phận của mình cũng đã quên mất rồi, làm sao có thể nhớ ra vị vương phi nương nương đó chứ?
Hoàng Yến chống cằm nghe nãy giờ mới bất chợt xen vào câu chuyện:
- Sư phụ, vị vương phi nương nương kia là người thế nào? Có phải rất đẹp hay không?
- Ách... cái này... vi sư cũng không rõ!
Bốn thiếu niên lại càng mịt mờ không rõ. Bọn họ là những nhân tài được tuyển chọn để đào tạo thành cận vệ, từ nhỏ không được tiếp xúc nhiều với bên ngoài. Mục Huyền lại là một ẩn sĩ tu hành đạo thuật từ trên núi xuống, được quốc vương đích thân mời về tiếp quản bọn họ, với nội bộ triều đình thực sự không nắm rõ.
- Chỉ có điều, vi sư từng nghe qua Lam Triệt vương gia nói, vị vương phi kia vốn là nữ giả nam trang, từ nhỏ đi theo thái tử làm thư đồng. Xuất thân thật sự của nàng thế nào, không ai biết rõ. Nàng đối với hai huynh đệ thái tử giao tình thật tốt, có thể xem như huynh đệ ruột thịt, vào sinh ra tử. Về sau thế nào thái tử phát hiện ra nàng là nữ nhân, lại chính mình che giấu cho nàng, thế nhưng vì lý do nào đó, nàng mất tích thế nào không ai rõ. Thái tử thương nhớ phát điên một mực chỉ định nàng là vương phi, chống đối cả ý chỉ của quốc vương, một mực đâm đầu xuống Âm Ty tìm người...
Bốn đồ đệ nghe xong Mục Huyền kể, mắt tròn mắt dẹt, trong lòng không ngừng cảm khái, thì ra bọn họ đi theo hộ giá cho một chủ tử mắc bệnh điên, bây giờ kèm theo chứng mất trí.
- Thái tử thật quá si tình đi, người mất thì cũng đã mất rồi, ngài nên nén bi thương, phát cuồng lên như vậy, tương lai quốc gia rồi sẽ đi về đâu?
- Kỳ thực trước kia thái tử là người rất tài giỏi, nghe nói vị vương phi kia cũng văn võ song toàn, cùng với Lam Triệt vương gia là Tam tài tử nổi tiếng nhất nhân giới.
Thái tử Lam Nhiên, tuấn mỹ thư sinh, tính tình lạnh nhạt, cầm kỳ thi họa đều đứng đầu, riêng về kiếm thuật khắp nhân gian không ai có thể sánh bằng.
Vương gia Lam Triệt, anh tuấn khí soái, văn hay chữ tốt, thẳng thắn bộc trực. Đánh tay đôi rất khỏe, có tài thiện xạ bách phát bách trúng.
Vị thư đồng kia nghe nhân gian truyền tụng gọi là Cửu Ca, nghe đồn hình dáng y thanh mảnh xinh đẹp, bộ dạng bất nam bất nữ, tính tình kiệt ngạo nhân yêu. Nam nhân nhìn y thì khó thở, nữ nhân trông thấy mặt ửng hồng. Người này thân thủ lanh lẹ, thơ hay văn trôi chảy, khóe mắt trái có một nốt ruồi son, nhãn cầu màu đỏ dụ hoặc, lúc cười lên có hai lúm đồng tiền ẩn hiện hai bên má...
Bất quá, thân phận thật sự của nàng đến giờ cũng chưa ai biết.
- Nếu vi sư tính không sai, nay mai đoàn quân của vương gia cũng sẽ đuổi kịp tới đây... chắc chắn người sẽ có cách thuyết phục thái tử.
Huynh đệ thái tử tình thâm, một người gặp nạn, người còn lại không thể ngồi yên.
Mặc cho năm thầy trò tán dóc tấm tắc khen, thâm như thế nào, có lẽ chỉ người trong cuộc mới biết.
Bên ngoài Ma Đô lãnh địa quỷ giới, dàn quân của Nhị Vương Gia Lam Triệt khiên giáp sáng bóng đông đúc như ong, đánh quái dễ dàng như diệt kiến, không biết mệt mỏi tiến tới Ma Đô.
Người ở giữa giáp vàng kéo cung, trong đôi mắt cuồng nhiệt như có lửa.
- Đại ca, ta không giống như ngươi, sẽ không để mất nàng!
Điểu Mộc dang rộng cánh, từ trên không trung thả xuống một thân ảnh màu trắng.
Đạm y nam nhân trước mặt đeo hòm thuốc, tiến tới trước mặt Dạ Tử Cẩm mỉm cười:
- Điện hạ, ta tới giúp nàng đây.
-...
Dạ Tử Cẩm cứng họng. Dạ Tử Hiên! Huynh thật ít có ác!
Người trước mặt vẫn chân thành nở nụ cười thân thiện đến đáng sợ.
Nam nhân đẹp tựa búp bê này, chính là cậu họ xa kiêm hôn phu định ước từ nhỏ của nàng, Thần Y Mặc Vũ.
Quan hệ của bọn họ khá rắc rối, Nội tổ mẫu của nàng chính là mẹ kế của cha nàng, muội muội ruột của nội tổ mẫu chính là mẹ của Thần Y Mặc Vũ. Như vậy, Thần Y Mặc Vũ vừa là em họ của phụ thân Dạ Tử Tịch, là cậu họ của Dạ Tử Cẩm, nhưng đối với họ không có quan hệ huyết thống. Năm xưa khi phụ thân còn là thái tử, nhằm củng cố thân thiết với bên ngoại nhà mẹ kế, liền đem con gái mới sinh tác thành đính ước với em trai họ tôn tử của muội muội của mẹ kế.
Về sau khi nàng thành Vương liền viện cớ chưa muốn thành thân, bên Thần Y Mặc Vũ cũng không thúc giục hôn sự này, thế nhưng lần này đại ca lại cư nhiên tiến cử người này đến đây. Còn sợ nơi này chưa đủ loạn.
Dạ Tử Cẩm suy nghĩ hồi lâu, cũng vì nàng xin một thái y giỏi, Thần Y Mặc Vũ cũng đơn giản nói tới đây giúp nàng, chắc là Dạ Tử Hiên cũng chỉ muốn tống tiễn cái người chuyên ngăn trở công việc của Hắc Bạch Vô Thường này tạm thời đến đây bânn rộn. Bớt ngăn trở người trần tìm về Âm Ty đi.
Nghĩ vậy, nàng nheo mắt, cố nặn ra nụ cười cung kính:
- Tiểu chất nữ làm phiền cậu rồi!
- Thê tử tương lai, ngươi không cần đa lễ.
-...
Dạ Tử Cẩm câm nín nhìn nụ cười gây sát thương trước mặt, lỗ tai lùng bùng.
Y. Vừa. Nói. Cái. Gì?
Tử Cẩm lạnh giọng, thân ảnh màu tím đứng trên mái ngói lưu ly trông xuống đám người hỗn tạp đang ngây ngốc bên dưới buông lời uy hiếp. Hừ, Ma Đô của nàng là chốn thành trì uy nghiêm, u tịch. Không phải là nơi để cho bọn họ kéo đến tổ chức hội chợ đêm khuya!
- Còn không nghe thấy điện hạ nói? Các ngươi nháo chưa đủ? Mau về đi ngủ!
Lam Nhiên thái tử được lời như cởi tấm lòng, liền mượn ngay uy lực của phu nhân uy áp bọn người Mục Huyền. Nhanh chân cáo biệt, chui tọt vào phòng mình đóng cửa. Trong bụng thì cười thầm, thâm ý trong điều lệ của Tiểu Cửu y có thể nhìn ra, Ma Đô vĩnh viễn vốn là không có ánh mặt trời, quanh năm chìm trong sương giá.
Dạ Tử Cẩm liếc qua bọn họ hừ lạnh, sau đó cũng quay lưng bỏ đi mất dạng. Tuy vừa rồi có hơi nặng lời, nhưng nàng là chủ nhà, bọn họ đi lạc tới đây nàng cũng không nề hà tiếp đãi, nhưng vốn nàng đã quen cô tịch, không chịu nổi ồn ào của nhân gian. Nhất thời cảm thấy thật khó chịu.
Mục Huyền tướng quân diễn kịch cả ngày nước mắt lưng tròng cũng không thuyết phục được vị thái tử mất trí quay về, đành chưng hửng dẫn theo bốn đồ đệ đi đến tiểu viện đằng sau cung Tử Dạ đã được Đại ma nữ, nhầm, Ma Vương đại nhân an bài...
- Sư phụ... nơi này lạnh quá, còn nữa, vị Cửu Dạ Vương khi nãy thật đáng sợ...
Bạch Kim xoa xoa hai vai, cả người co lại, nhìn căn phòng lớn tối tăm lạnh lẽo, cả người nổi lên một tầng da gà. Hoàng Yến liếc mắt nhìn cậu nhóc bằng vẻ khinh thường, hỏa cầu lập tức vung ra sáng rực, chiếu tỏ mọi thứ.
Một bàn trà nước, một chiếc phản cỡ đại, rải đủ bốn bộ chăn đệm mới tinh tươm, thơm tho sạch sẽ. Bên cạnh còn có một tiểu phòng, gần cửa sổ đặt một thư án be bé, cạnh bên một tủ đồ nho nhỏ, góc phòng kê một cái giường con con.
Trên dưới đầy đủ, thầy trò sum vầy ấm cúng, vị Cửu Dạ Vương này suy nghĩ cũng rất chu đáo.
- Thỉnh các vị tướng quân bên cạnh là Dục Hồ, có phòng tắm suối nước nóng. Mời các vị đi ngâm người, sau đó trở về nô tì sẽ dọn bữa khuya.
Tiểu Phúc công công cung kính trước dàn quái khách không mời lạc đến, ngữ khí êm ái hiếm có cất lên. Chỉ trừ bản mặt xấu xí dọa người của y, đáng ra đã không làm hỏng cảm giác tốt đẹp của bọn họ...
Sau khi ngâm nước nóng trở về, liền có y phục sạch sẽ, năm thầy trò cơm no rượu say bắt đầu quây quần tính kế dụ dỗ thái tử quay về, lúc này vẫn là Bạch Kim tò mò lên tiếng trước:
- Sư phụ, thái tử điện hạ quên mất chúng ta, liệu có quên luôn vị vương phi kia không?
Mục Huyền xoa xoa chiếc cằm nhẵn nhụi, mắt đen thâm thúy ra vẻ đăm chiêu nói:
- Rất có thể như vậy, thái tử ngay cả thân phận của mình cũng đã quên mất rồi, làm sao có thể nhớ ra vị vương phi nương nương đó chứ?
Hoàng Yến chống cằm nghe nãy giờ mới bất chợt xen vào câu chuyện:
- Sư phụ, vị vương phi nương nương kia là người thế nào? Có phải rất đẹp hay không?
- Ách... cái này... vi sư cũng không rõ!
Bốn thiếu niên lại càng mịt mờ không rõ. Bọn họ là những nhân tài được tuyển chọn để đào tạo thành cận vệ, từ nhỏ không được tiếp xúc nhiều với bên ngoài. Mục Huyền lại là một ẩn sĩ tu hành đạo thuật từ trên núi xuống, được quốc vương đích thân mời về tiếp quản bọn họ, với nội bộ triều đình thực sự không nắm rõ.
- Chỉ có điều, vi sư từng nghe qua Lam Triệt vương gia nói, vị vương phi kia vốn là nữ giả nam trang, từ nhỏ đi theo thái tử làm thư đồng. Xuất thân thật sự của nàng thế nào, không ai biết rõ. Nàng đối với hai huynh đệ thái tử giao tình thật tốt, có thể xem như huynh đệ ruột thịt, vào sinh ra tử. Về sau thế nào thái tử phát hiện ra nàng là nữ nhân, lại chính mình che giấu cho nàng, thế nhưng vì lý do nào đó, nàng mất tích thế nào không ai rõ. Thái tử thương nhớ phát điên một mực chỉ định nàng là vương phi, chống đối cả ý chỉ của quốc vương, một mực đâm đầu xuống Âm Ty tìm người...
Bốn đồ đệ nghe xong Mục Huyền kể, mắt tròn mắt dẹt, trong lòng không ngừng cảm khái, thì ra bọn họ đi theo hộ giá cho một chủ tử mắc bệnh điên, bây giờ kèm theo chứng mất trí.
- Thái tử thật quá si tình đi, người mất thì cũng đã mất rồi, ngài nên nén bi thương, phát cuồng lên như vậy, tương lai quốc gia rồi sẽ đi về đâu?
- Kỳ thực trước kia thái tử là người rất tài giỏi, nghe nói vị vương phi kia cũng văn võ song toàn, cùng với Lam Triệt vương gia là Tam tài tử nổi tiếng nhất nhân giới.
Thái tử Lam Nhiên, tuấn mỹ thư sinh, tính tình lạnh nhạt, cầm kỳ thi họa đều đứng đầu, riêng về kiếm thuật khắp nhân gian không ai có thể sánh bằng.
Vương gia Lam Triệt, anh tuấn khí soái, văn hay chữ tốt, thẳng thắn bộc trực. Đánh tay đôi rất khỏe, có tài thiện xạ bách phát bách trúng.
Vị thư đồng kia nghe nhân gian truyền tụng gọi là Cửu Ca, nghe đồn hình dáng y thanh mảnh xinh đẹp, bộ dạng bất nam bất nữ, tính tình kiệt ngạo nhân yêu. Nam nhân nhìn y thì khó thở, nữ nhân trông thấy mặt ửng hồng. Người này thân thủ lanh lẹ, thơ hay văn trôi chảy, khóe mắt trái có một nốt ruồi son, nhãn cầu màu đỏ dụ hoặc, lúc cười lên có hai lúm đồng tiền ẩn hiện hai bên má...
Bất quá, thân phận thật sự của nàng đến giờ cũng chưa ai biết.
- Nếu vi sư tính không sai, nay mai đoàn quân của vương gia cũng sẽ đuổi kịp tới đây... chắc chắn người sẽ có cách thuyết phục thái tử.
Huynh đệ thái tử tình thâm, một người gặp nạn, người còn lại không thể ngồi yên.
Mặc cho năm thầy trò tán dóc tấm tắc khen, thâm như thế nào, có lẽ chỉ người trong cuộc mới biết.
Bên ngoài Ma Đô lãnh địa quỷ giới, dàn quân của Nhị Vương Gia Lam Triệt khiên giáp sáng bóng đông đúc như ong, đánh quái dễ dàng như diệt kiến, không biết mệt mỏi tiến tới Ma Đô.
Người ở giữa giáp vàng kéo cung, trong đôi mắt cuồng nhiệt như có lửa.
- Đại ca, ta không giống như ngươi, sẽ không để mất nàng!
Điểu Mộc dang rộng cánh, từ trên không trung thả xuống một thân ảnh màu trắng.
Đạm y nam nhân trước mặt đeo hòm thuốc, tiến tới trước mặt Dạ Tử Cẩm mỉm cười:
- Điện hạ, ta tới giúp nàng đây.
-...
Dạ Tử Cẩm cứng họng. Dạ Tử Hiên! Huynh thật ít có ác!
Người trước mặt vẫn chân thành nở nụ cười thân thiện đến đáng sợ.
Nam nhân đẹp tựa búp bê này, chính là cậu họ xa kiêm hôn phu định ước từ nhỏ của nàng, Thần Y Mặc Vũ.
Quan hệ của bọn họ khá rắc rối, Nội tổ mẫu của nàng chính là mẹ kế của cha nàng, muội muội ruột của nội tổ mẫu chính là mẹ của Thần Y Mặc Vũ. Như vậy, Thần Y Mặc Vũ vừa là em họ của phụ thân Dạ Tử Tịch, là cậu họ của Dạ Tử Cẩm, nhưng đối với họ không có quan hệ huyết thống. Năm xưa khi phụ thân còn là thái tử, nhằm củng cố thân thiết với bên ngoại nhà mẹ kế, liền đem con gái mới sinh tác thành đính ước với em trai họ tôn tử của muội muội của mẹ kế.
Về sau khi nàng thành Vương liền viện cớ chưa muốn thành thân, bên Thần Y Mặc Vũ cũng không thúc giục hôn sự này, thế nhưng lần này đại ca lại cư nhiên tiến cử người này đến đây. Còn sợ nơi này chưa đủ loạn.
Dạ Tử Cẩm suy nghĩ hồi lâu, cũng vì nàng xin một thái y giỏi, Thần Y Mặc Vũ cũng đơn giản nói tới đây giúp nàng, chắc là Dạ Tử Hiên cũng chỉ muốn tống tiễn cái người chuyên ngăn trở công việc của Hắc Bạch Vô Thường này tạm thời đến đây bânn rộn. Bớt ngăn trở người trần tìm về Âm Ty đi.
Nghĩ vậy, nàng nheo mắt, cố nặn ra nụ cười cung kính:
- Tiểu chất nữ làm phiền cậu rồi!
- Thê tử tương lai, ngươi không cần đa lễ.
-...
Dạ Tử Cẩm câm nín nhìn nụ cười gây sát thương trước mặt, lỗ tai lùng bùng.
Y. Vừa. Nói. Cái. Gì?
/13
|