Mặc dù là hắn đã đem Huyền Âm chân khí lưu chuyển khắp toàn thân nhưng mà cũng khó mà ngăn cản được hàn khí và âm sát khí nhập thể. So với âm sát tán loạn ở những địa phương bên ngoài thì uy lực của âm sát ở bên trong Tiểu Âm Sát Động này mạnh hơn rất nhiều. Nhưng mà thống khổ thì vẫn thống khổ, Lôi Động lại càng giữ vững tinh thần, nhằm thẳng chỗ sâu bên trong huyệt động mà tiếp tục đi tới.
Mãi cho tới khi đi được bảy tám dặm, lúc đó Lôi Động thật sự là sắp không chịu nổi nữa.
Hắn mới chui vào một cái hang động không biết đã được ai đục ra ở bên trên vách đá. Huyền Âm chân khí lưu chuyển khắp toàn thân căn bản là không có nửa điểm tạm dừng.
Cũng may là Huyền Âm chân khí trên người hắn cũng là thuộc tính thuần âm hàn, vì thế mới có thể miễn cưỡng triệt tiêu âm sát thấu xương, cũng không đến mức sẽ bị ăn mòn huyết nhục hồn phách.
Nhưng mà Lôi Động biết được, một khi mình đình chỉ vận chuyển chân khí, rất nhanh thân thể sẽ xảy ra vấn đề. Một khi huyết mạch hồn phách bị âm sát xâm nhập quá nhiều, vậy thì sẽ gặp phải phiền toái lớn. Trên thực tế cái gọi là bị phạt ở Tiểu Âm Sát Động, thì nhất định sẽ là một chuyện tình cực kỳ thống khổ. Nhưng mà theo ý nào đó mà nói thì đây cũng là một loại ma luyện đối với đệ tử bị phạt.
Thời thời khắc khắc đều phải đấu tranh với âm sát, thời thời khắc khắc đều phải chịu đựng âm hàn lạnh thấu xương. Vô luận là rèn luyện ý chí nghị lực của con người hay là rèn luyện độ thuần thục khi vận chuyển chân khí cũng đều có chỗ tốt rất lớn. Nhưng mà cái loại thống khổ này, đích xác là không phải người bình thường nào cũng có thể chịu được.
Ba ngày, chỉ trong thời gian ba ngày, Lôi Động cũng đã có chút không áp chế nổi dục vọng muốn chạy ra ngoài. Dù là núp ở bên trong hang động trên vách đá thì hắn cũng vẫn cảm thấy dường như máu đã đóng thành băng rồi, khung xương toàn thân đã trở nên cứng ngắc, nhúc nhích một chút cũng cảm thấy cực kỳ gian nan.
Ngoài ra Lôi Động còn không ngừng phải luyện khí đả tọa để khôi phục chân khí của chính mình. Nếu không liên tục tiêu hao không ngừng ở chỗ này. Một khi Huyền Âm chân khí trong cơ thể bị tiêu hao hết. Chính mình mất đi bảo hộ, tất nhiên là sẽ bị âm sát nhân cơ hội xâm nhập vào bên trong, cuối cùng chịu đau đớn mà chết.
Nhưng thật ra ba con quỷ tốt kia sau khi được phóng thích thì có chút thích thú không ngừng lưu chuyển ở bên trong này, hơn nữa còn tìm những chỗ có âm sát cực kỳ nồng đậm. Nhảy nhót du động giống như thả cá vào trong nước vậy.
Rất nhanh, một viên linh thạch đã bị tiêu hao sạch. Ngay sau đó, Lôi Động lại gian nan lấy ra một khối linh thạch khác. Đến khi hơi khôi phục được chân khí, hắn cũng không dám tiếp tục ngồi xếp bằng nữa, sau khi cực kỳ khó khăn đứng dậy vận động một phen hắn mới tiếp tục ngồi xuống đả tọa. Nhưng mà ngoại trừ âm sát không biết từ nơi nào thổi ra vô cùng vô tận thì cũng không phải là không có nửa điểm ưu đãi.
Kiến tạo của Vạn Quỷ Quật cũng không phải là hoàn toàn không có đạo lý gì cả. Trên thực tế cả tòa Vạn Quỷ Quật là được xây dựng ở bên trên một cái linh mạch. Sở dĩ kiến tạo hang động cũng là bởi vì muốn tiến gần tới linh mạch hơn mà thôi. Cái Âm Sát Động này khiến cho Lôi Động vừa vào đã cảm thấy ngoài ý muốn. Ở chỗ sâu bên trong cái huyệt động này, trình độ ngưng tụ linh khí nồng đậm còn vượt qua cả phòng tu luyện của đệ tử thân truyền.
Theo lý nào đó mà nói thì ở chỗ này phải chịu khổ cực. Nhưng mà ở trên việc tu luyện thì ngược lại còn thu được chỗ tốt lớn hơn cả ở trong phòng tu luyện của đệ tử thân truyền.
Đây cũng là sau khi Lôi Động chịu cực khổ thật lớn thì trong đầu đồng thời xuất hiện ý niệm này. Đây cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng khiến hắn vẫn thành thành thật thật ngồi ở trong chỗ này mà tu luyện.
Ngoài ra trong thời gian ngắn ngủi mấy ngày hôm nay, không biết là có phải ảo giác hay không, nhưng mà Lôi Động mơ hồ cảm giác được, Huyền Âm chân khí khôi phục ở bên trong đan điền so với mấy ngày trước thì tinh thuần hơn một ít. Hiển nhiên đây là một loại tiến bộ của tu vi.
Ngày qua ngày, chuyện tình Lôi Động chọc tức lão tổ mà bị phạt diện bích một năm ở Tiểu Âm Sát Động phía sau Âm Sát Tông rất nhanh đã được lưu truyền ở bên trong Vạn Quỷ Quật.
Thực ra mà nói, ở bên trong hàng đệ tử cùng giới của Vạn Quỷ Quật đã có rất nhiều người ghen tị với việc Lôi Động được sủng ái. Còn Đinh Uyển Ngôn thì lại không có bao nhiêu người ghen tị.
Nguyên nhân cũng rất đơn giản, Lôi Động vốn cũng xuất thân từ hàng đệ tử bình thường, bởi vì biểu hiện ra thực lực bất ngờ nên được lão tổ coi trọng.
Thứ hai là Lôi Động cũng không cường đại đến mức sánh ngang với Đinh Uyển Ngôn khiến người khác chỉ có thể kinh nể nhìn lên được.
Nhất là đám người đã là Luyện khí kỳ tầng thứ năm, bọn hắn tự nhận tư chất của mình không hề thua kém Lôi Động, chẳng qua là bởi vì Lôi Động có thân phận đệ tử thân truyền nên việc tu luyện mới nhanh hơn một chút so với bọn họ.
Nhưng mà bình thường thì bọn hắn đều sợ thân phận đệ tử thân truyền và sức chiến đấu không tầm thường của Lôi Động nên không người nào dám biểu lộ ở trước mặt hắn mà thôi.
Hiện giờ Lôi Động đã bị phạt, không ít người bắt đầu cân nhắc, nếu Lôi Động cứ tiếp tục bị thất sủng như vậy. Bọn hắn nên làm như thế nào mới có thể khiến cho lão tổ vui, cướp đoạt được thân phận của Lôi Động?
Trong đó cũng không phải là không có ai hỏi thăm Lôi Động đang bị phạt trên danh nghĩa là chọc tức lão tổ.
Khiến cho Lôi Động hơi cảm động chính là, hai người Trần Mâu và Vệ Hoa cũng không hề kiêng kỵ thân phận bị phạt của hắn. Mạo hiểm âm sát thấu xương xâm nhập vào trong huyệt động, mang không ít đồ ăn ngon tới thăm, còn khuyên bảo một hồi. Nói cái gì là lấy tư chất của Lôi Động, dù cho không có hưởng thụ đãi ngộ của đệ tử thân truyền thì cũng tuyệt đối có thể cầm cờ đi trước.
Nhưng mà Lôi Động cũng biết, bởi vì hai người này được sinh ra trong gia đình phú quý, nên có trí tuệ mà những người bên ngoài khó có thể với tới. Người biết đầu tư mạo hiểm sợ nhất đúng là không đủ kiên định, tùy thời sẽ chịu các loại nhân tố ở ngoại giới mà trở nên hối hận. Hai người bọn họ, ngược lại tự nguyện chạy đến chỗ này, chẳng sợ hiện tại Lôi Động có bị suy sụp hay không. Nếu Lôi Động hiện tại không được sủng ái nữa thì cũng vẫn nguyện ý thân quen với hắn, thậm chí không tiếc khả năng có thể mạo hiểm chọc tức lão tổ.
Theo miệng bọn hắn, Lôi Động cũng biết biểu tình bây giờ của đám sư đệ sư muội cùng giới ngày thường luôn không ngừng đi theo xu nịnh hắn, tất cả đều có bộ dáng căm giận bất bình, nhưng mà hắn cũng không mảy may để ý. Cảm thụ của đám đệ tử kia đối với mình là tốt hay xấu thì có ý nghĩa gì?
Cũng chỉ có một mình Lôi Động mới biết được, chính mình chẳng những không có thất sủng mà bởi vì chính mình dùng quỷ kế không tổn hao gì mà có thể trảm sát con trai của Quỷ Sát, ngược lại càng khiến cho lão tổ vui vẻ.
Mãi cho tới khi đi được bảy tám dặm, lúc đó Lôi Động thật sự là sắp không chịu nổi nữa.
Hắn mới chui vào một cái hang động không biết đã được ai đục ra ở bên trên vách đá. Huyền Âm chân khí lưu chuyển khắp toàn thân căn bản là không có nửa điểm tạm dừng.
Cũng may là Huyền Âm chân khí trên người hắn cũng là thuộc tính thuần âm hàn, vì thế mới có thể miễn cưỡng triệt tiêu âm sát thấu xương, cũng không đến mức sẽ bị ăn mòn huyết nhục hồn phách.
Nhưng mà Lôi Động biết được, một khi mình đình chỉ vận chuyển chân khí, rất nhanh thân thể sẽ xảy ra vấn đề. Một khi huyết mạch hồn phách bị âm sát xâm nhập quá nhiều, vậy thì sẽ gặp phải phiền toái lớn. Trên thực tế cái gọi là bị phạt ở Tiểu Âm Sát Động, thì nhất định sẽ là một chuyện tình cực kỳ thống khổ. Nhưng mà theo ý nào đó mà nói thì đây cũng là một loại ma luyện đối với đệ tử bị phạt.
Thời thời khắc khắc đều phải đấu tranh với âm sát, thời thời khắc khắc đều phải chịu đựng âm hàn lạnh thấu xương. Vô luận là rèn luyện ý chí nghị lực của con người hay là rèn luyện độ thuần thục khi vận chuyển chân khí cũng đều có chỗ tốt rất lớn. Nhưng mà cái loại thống khổ này, đích xác là không phải người bình thường nào cũng có thể chịu được.
Ba ngày, chỉ trong thời gian ba ngày, Lôi Động cũng đã có chút không áp chế nổi dục vọng muốn chạy ra ngoài. Dù là núp ở bên trong hang động trên vách đá thì hắn cũng vẫn cảm thấy dường như máu đã đóng thành băng rồi, khung xương toàn thân đã trở nên cứng ngắc, nhúc nhích một chút cũng cảm thấy cực kỳ gian nan.
Ngoài ra Lôi Động còn không ngừng phải luyện khí đả tọa để khôi phục chân khí của chính mình. Nếu không liên tục tiêu hao không ngừng ở chỗ này. Một khi Huyền Âm chân khí trong cơ thể bị tiêu hao hết. Chính mình mất đi bảo hộ, tất nhiên là sẽ bị âm sát nhân cơ hội xâm nhập vào bên trong, cuối cùng chịu đau đớn mà chết.
Nhưng thật ra ba con quỷ tốt kia sau khi được phóng thích thì có chút thích thú không ngừng lưu chuyển ở bên trong này, hơn nữa còn tìm những chỗ có âm sát cực kỳ nồng đậm. Nhảy nhót du động giống như thả cá vào trong nước vậy.
Rất nhanh, một viên linh thạch đã bị tiêu hao sạch. Ngay sau đó, Lôi Động lại gian nan lấy ra một khối linh thạch khác. Đến khi hơi khôi phục được chân khí, hắn cũng không dám tiếp tục ngồi xếp bằng nữa, sau khi cực kỳ khó khăn đứng dậy vận động một phen hắn mới tiếp tục ngồi xuống đả tọa. Nhưng mà ngoại trừ âm sát không biết từ nơi nào thổi ra vô cùng vô tận thì cũng không phải là không có nửa điểm ưu đãi.
Kiến tạo của Vạn Quỷ Quật cũng không phải là hoàn toàn không có đạo lý gì cả. Trên thực tế cả tòa Vạn Quỷ Quật là được xây dựng ở bên trên một cái linh mạch. Sở dĩ kiến tạo hang động cũng là bởi vì muốn tiến gần tới linh mạch hơn mà thôi. Cái Âm Sát Động này khiến cho Lôi Động vừa vào đã cảm thấy ngoài ý muốn. Ở chỗ sâu bên trong cái huyệt động này, trình độ ngưng tụ linh khí nồng đậm còn vượt qua cả phòng tu luyện của đệ tử thân truyền.
Theo lý nào đó mà nói thì ở chỗ này phải chịu khổ cực. Nhưng mà ở trên việc tu luyện thì ngược lại còn thu được chỗ tốt lớn hơn cả ở trong phòng tu luyện của đệ tử thân truyền.
Đây cũng là sau khi Lôi Động chịu cực khổ thật lớn thì trong đầu đồng thời xuất hiện ý niệm này. Đây cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng khiến hắn vẫn thành thành thật thật ngồi ở trong chỗ này mà tu luyện.
Ngoài ra trong thời gian ngắn ngủi mấy ngày hôm nay, không biết là có phải ảo giác hay không, nhưng mà Lôi Động mơ hồ cảm giác được, Huyền Âm chân khí khôi phục ở bên trong đan điền so với mấy ngày trước thì tinh thuần hơn một ít. Hiển nhiên đây là một loại tiến bộ của tu vi.
Ngày qua ngày, chuyện tình Lôi Động chọc tức lão tổ mà bị phạt diện bích một năm ở Tiểu Âm Sát Động phía sau Âm Sát Tông rất nhanh đã được lưu truyền ở bên trong Vạn Quỷ Quật.
Thực ra mà nói, ở bên trong hàng đệ tử cùng giới của Vạn Quỷ Quật đã có rất nhiều người ghen tị với việc Lôi Động được sủng ái. Còn Đinh Uyển Ngôn thì lại không có bao nhiêu người ghen tị.
Nguyên nhân cũng rất đơn giản, Lôi Động vốn cũng xuất thân từ hàng đệ tử bình thường, bởi vì biểu hiện ra thực lực bất ngờ nên được lão tổ coi trọng.
Thứ hai là Lôi Động cũng không cường đại đến mức sánh ngang với Đinh Uyển Ngôn khiến người khác chỉ có thể kinh nể nhìn lên được.
Nhất là đám người đã là Luyện khí kỳ tầng thứ năm, bọn hắn tự nhận tư chất của mình không hề thua kém Lôi Động, chẳng qua là bởi vì Lôi Động có thân phận đệ tử thân truyền nên việc tu luyện mới nhanh hơn một chút so với bọn họ.
Nhưng mà bình thường thì bọn hắn đều sợ thân phận đệ tử thân truyền và sức chiến đấu không tầm thường của Lôi Động nên không người nào dám biểu lộ ở trước mặt hắn mà thôi.
Hiện giờ Lôi Động đã bị phạt, không ít người bắt đầu cân nhắc, nếu Lôi Động cứ tiếp tục bị thất sủng như vậy. Bọn hắn nên làm như thế nào mới có thể khiến cho lão tổ vui, cướp đoạt được thân phận của Lôi Động?
Trong đó cũng không phải là không có ai hỏi thăm Lôi Động đang bị phạt trên danh nghĩa là chọc tức lão tổ.
Khiến cho Lôi Động hơi cảm động chính là, hai người Trần Mâu và Vệ Hoa cũng không hề kiêng kỵ thân phận bị phạt của hắn. Mạo hiểm âm sát thấu xương xâm nhập vào trong huyệt động, mang không ít đồ ăn ngon tới thăm, còn khuyên bảo một hồi. Nói cái gì là lấy tư chất của Lôi Động, dù cho không có hưởng thụ đãi ngộ của đệ tử thân truyền thì cũng tuyệt đối có thể cầm cờ đi trước.
Nhưng mà Lôi Động cũng biết, bởi vì hai người này được sinh ra trong gia đình phú quý, nên có trí tuệ mà những người bên ngoài khó có thể với tới. Người biết đầu tư mạo hiểm sợ nhất đúng là không đủ kiên định, tùy thời sẽ chịu các loại nhân tố ở ngoại giới mà trở nên hối hận. Hai người bọn họ, ngược lại tự nguyện chạy đến chỗ này, chẳng sợ hiện tại Lôi Động có bị suy sụp hay không. Nếu Lôi Động hiện tại không được sủng ái nữa thì cũng vẫn nguyện ý thân quen với hắn, thậm chí không tiếc khả năng có thể mạo hiểm chọc tức lão tổ.
Theo miệng bọn hắn, Lôi Động cũng biết biểu tình bây giờ của đám sư đệ sư muội cùng giới ngày thường luôn không ngừng đi theo xu nịnh hắn, tất cả đều có bộ dáng căm giận bất bình, nhưng mà hắn cũng không mảy may để ý. Cảm thụ của đám đệ tử kia đối với mình là tốt hay xấu thì có ý nghĩa gì?
Cũng chỉ có một mình Lôi Động mới biết được, chính mình chẳng những không có thất sủng mà bởi vì chính mình dùng quỷ kế không tổn hao gì mà có thể trảm sát con trai của Quỷ Sát, ngược lại càng khiến cho lão tổ vui vẻ.
/1293
|