Hắn mang Dương Phàm đến bên một dòng suối nhỏ trong rừng rậm, rốt cuộc khi nhìn thấy có nhiều nước như vậy, Dương Phàm cảm thấy cực kỳ hạnh phúc! Cô thật sự sắp chết khát rồi.
Hắn đặt cô xuống vũng nước cạn, bộ dáng có vẻ mặc cho cô ở chỗ này chơi. Sau đó hắn đến bên kia bắt đầu dùng đá dưới suối mài tấm da kia.
Cô lấy tay vốc nước lên uống no rồi thuận tay vẩy nước lên người rửa một chút, trong lúc đó hắn vẫn mài tấm da kia. Muốn lấy lòng, cô chạy qua thử thăm dò vẩy nước giúp hắn tắm.
Hắn nhìn cô một cái, không ngăn cản.
Cô liền tắm từ phần lưng của hắn, chỉ đơn giản đem nước tưới lên người hắn, sau đó tùy tiện chà xát hai cái. Thật ra thì người hắn đều là lông, nhìn thì tuyệt không bẩn.
Lông trên lưng hắn bắt đầu từ gáy trở xuống màu sắc càng ngày càng đậm. Càng lên trên, lông càng nhỏ, càng mềm mại, càng xuống dưới, lông càng lớn, càng cứng rắn.
Dương Phàm phát hiện thật ra hắn cũng có tóc, chỉ là ngày hôm qua cô xem tóc hắn thành lông, làm cho cô hiểu lầm từ đỉnh đầu đến hai vai của hắn đều lông mọc thẳng lên.
Chỉ có ở đầu và bả vai hắn là có tóc. Chúng nó vừa ngắn vừa thô vừa cứng, Dương Phàm lấy tay thử một chút, cảm thấy lông của hắn có thể nhổ ra làm kim. Tóc hắn từ đầu mọc dài xuống hai bên vai, giống như tách ra hai phía, màu sắc đen nhánh, xuống phần đuôi thì dần dần vàng.
Phần lưng của hắn có xương sống to mà hữu lực, từ trên xuống dưới lớn dần so với con người. Phần lưng nơi tiếp xúc với đuôi thậm chí còn có một phần cưng cứng nhô ra. Dương Phàm sờ thử, hắn lập tức cảm nhận được liền cong người lên, cổ họng phát ra một chuỗi tiếng xì xào thanh thúy, giống như bị gãi đến ngứa ngáy vậy.
Dương Phàm nhịn không được cười cười, hắn kéo cô đến trước mặt, dùng đuôi giữ chặt cô, giống như không để cô lộn xộn sờ loạn nữa.
Hắn mài tấm da rất mỏng, theo như cô thấy, hình như hắn mài cho rớt lớp màu trắng hai bên mặt da. Hắn ngâm da trong nước vò mấy cái sau đó nhấc lên rũ rũ, khi nước văng ra hết, cô phát hiện tấm da này thế mà không ướt? Cô không tin sờ thử, phát hiện nó đúng là như vậy.
Hắn lôi cô ra khỏi nước, đem tấm da kia so so lên người cô, bây giờ cô đoán tấm da này có khi là quần áo hắn chuẩn bị cho cô? Từ hôm qua đến giờ cô chỉ gặp qua có mình hắn, dường như cô đã đem vấn đề quần áo này vất ra sau ót rồi. Với điều kiện thế này, cô đã từng cân nhắc qua việc dùng lá cây để xử lí một chút, quần áo của cô đều bị hắn xé nát hết rồi.
Con vật kia có thân hình hình ống, da của nó rất khéo vây quanh người Dương Phàm giống như một cái váy liền. Lúc cô tính lấy nhánh cây làm nút áo thì không biết hắn dùng móng tay của hắn làm thế nào, cô chỉ có thể mơ hồ nhìn hắn dùng móng tay đâm mấy lỗ, sau đó không biết làm sao mà cột thành một cái kết, khiến tấm da thắt chặt bao quanh người cô. Lần này cô thật sự có váy da thật rồi, còn là cúp ngực.
Loại da này mặc lên người cảm giác không tệ, không nóng cũng không bí. Cô thử dùng sức lôi nó, phát hiện độ đàn hồi của nó rất lớn, kéo ra để lộ khe hở nhỏ giống như tổ ong.
Hắn không vội mang cô trở về hang mà là dẫn cô đi dọc theo con suối nhỏ này, giống như dã thú mang con đi dạo chơi. Cô thấy hắn thỉnh thoảng bắt mấy con tôm cá trong suốt, đem thịt non mềm bên trong cắn xuống rồi đút cho cô ăn. Cô đi trong suối một lát cảm thấy lạnh chân liền chạy lên bờ, hắn kéo cô lên lưng cõng cô, tiếp tục đi dọc theo dòng suối nhỏ.
Dòng suối nhỏ quanh co xuyên qua rừng, trên đường không gặp những con dã thú to lớn khác. Cô đoán có thể cánh rừng này chỉ có một mình hắn, ở đây đối với hắn mà nói giống như thiên đường vậy.
Dương Phàm vẫn ở trên lưng hắn quan sát, cô không nhìn thấy bất kỳ cái gì có thể gọi là đường mòn, hắn đi lại trong rừng rậm vô cùng thoải mái, có cõng cô trên lưng cũng không sao. Cái đuôi của hắn vẫn ở phía sau nâng cô, không để cô té xuống. Cô thử buông lỏng tay, hoàn toàn ngồi trên đuôi của hắn.
Cô không có cách nào phán đoán bây giờ là mùa nào, ở đây cây cối có lẽ đều thô ráp hai người ôm mới hết, thân cây thẳng tắp, cây to thì cao khoảng 20 mét hoặc hơn. Cô chỉ có thể suy đoán, ngửa đầu nhìn cũng chỉ có thể thấy tán cây che kín bầu trời bao la.
Lúc hắn đi trong rừng sẽ tiện tay hái một ít quả dại đưa cho cô, những quả dại đó có màu đỏ và vàng. Màu đỏ ít một chút, một chùm có 7, 8 quả, vô cùng ngọt. Màu vàng có một lớp vỏ bên ngoài, cô phải dùng hai tay cầm nó, cắn lớp vỏ ngoài đi, bên trong thịt quả trắng bạc, ăn không có vị gì.
Hắn bẻ hai cành đầy quả dại mang cô rời khỏi rừng trở lại sườn núi.
Thịt trước hang đá đã nướng xong, củi cũng đã đốt xong rồi. Vỏ ngoài của thịt bị nướng cháy đen, hắn đem phần đen đó bỏ đi rồi bắt đầu ăn thịt bên trong, đầu tiên là đút cho cô. Cô phát hiện hắn rất thích đem bộ phận có mỡ cho cô ăn, cuối cùng đưa luôn phần thịt béo ngậy gần cổ được nướng vàng giòn cho cô.
Cô dũng cảm nuốt xuống tất cả.
Cô tìm ra cách để cùng quái vật này chung sống. Mặc dù chưa rõ lắm hắn trừ coi cô như giống cái ra, có phải hay không còn có mục đích gì khác, nhưng trước mắt xem ra cô có thể bảo đảm an toàn của mình.
Dương Phàm quyết định đảm bảo an toàn trước rồi tính cái khác sau. Cô cố ý không thèm nghĩ đến mấy hành động kia nữa, cô sẽ không mang thai. Trước đó, cô còn có rất nhiều chuyện phải làm.
Tối hôm đó, kỳ kinh nguyệt của cô đến. Lúc ấy cô đã ngủ rồi, là phản ứng của hắn gọi cô dậy. Ở trong bóng tối, hắn ở một bên nhẹ nhàng rì rầm vừa kêu vừa liếm nơi cô ra máu. Cô cảm thấy tiếng kêu của hắn giống như đang an ủi cô cùng cầu khẩn cái gì đó.
Cô cảm thấy rất ngại, hơn nữa làm như vậy cũng rất kỳ quái, cho nên muốn kéo hắn ra. Nhưng mặc kệ cô kéo hắn đứng lên mấy lần hắn cũng sẽ cố chấp tiếp tục cúi đầu xuống liếm cô, sau đó không ngừng rì rầm kêu.
Dương Phàm cố gắng đuổi hắn đi, cô đã sớm dùng quần áo bị hắn xé rách làm băng vệ sinh, mang vào rồi mới để hắn quay lại. Có lẽ hắn cho rằng cô vừa chữa thương.
Cả đêm hắn không ngủ, ôm cô nhẹ nhàng vuốt ve, cái đuôi nhọn dựng thẳng chậm rãi lay động trước mặt cô, cô đoán đây là đang chọc cô vui vẻ. Hắn không ngừng phát ra tiếng xì xào nhẹ nhàng từ trong cổ họng, có lẽ cũng là dỗ cô đừng sợ đau.
Ngày hôm sau, hắn không đi ra ngoài săn thú. Lúc mặt trời lên cao, hắn rón rén ôm cô giống như ôm một người sắp chết ra ngoài nắng, cô ngoan ngoãn nằm xuống phơi nắng với hắn.
Cả ngày hắn không ngừng đút cô ăn trái cây ngày hôm qua mang về. Hắn bắt rất nhiều động vật nhỏ thoạt nhìn là con non, nướng chín sau đó đem thịt mềm mớm đút cho cô ăn.
Hắn dùng một thứ giống như đầu lâu của một loại động vật nào đó trong rừng mang nước về, còn bắt rất nhiều cá tôm tươi.
Đến tối, dĩ nhiên cô không ngừng ra máu, mà hắn thật đau thương kêu gào bi thống. Lần đầu tiên cô nghe thấy tiếng kêu chân chính của hắn, không phải cái loại tiếng xì xào từ trong cổ họng phát ra, mà giống như chim ưng rít cao vút. Hắn đứng trước hang đá, hướng về phía bầu trời đêm không ngừng kêu suốt đêm.
Ngày hôm sau nữa hắn cũng không đi ra ngoài săn thú. Hắn bế cô ra ngoài phơi nắng, như ôm lấy một quả trứng nâng tay chân cô ôm vào trong ngực, cái đuôi to của hắn vòng thành vòng.
Ngày kế, hắn trừ đút cho cô uống nước cùng ăn, cái gì cũng không làm, ôm cô ngồi dưới mặt trời không nhúc nhích. Hắn không ngừng sử dụng miệng nhẹ nhàng đụng mặt của cô, cổ họng phát ra tiếng xì xào trầm thấp.
Dương Phàm cảm thấy, hắn cho là cô chết chắc rồi, chảy máu ba ngày. Đây là hắn đang an ủi cô có thể yên tâm chết, không cần khổ sở ....
Cô không biết làm cách nào để nói với hắn thật ra thì cô không sao. Nhưng mà chuyện này nhìn theo một góc độ khác thì có thể chứng minh một điều, hoặc là hắn không có tiếp xúc với giống cái, hoặc là giống cái trong chủng tộc của hắn không có kinh nguyệt. Có thể bọn họ chỉ rụng trứng trong kỳ động dục.
Dương Phàm cảm thấy kiến thức về sinh vật của mình không đủ dùng, tất cả chỉ có thể dựa vào phán đoán.
So với thời gian cô tính toán thì sớm hơn, từ ngày thứ tư trở đi kỳ kinh nguyệt của cô kết thúc. Cô nghĩ đây cũng chứng minh một điều là, thời gian một ngày của thế giới này quả thật rất chậm.
Lúc phát hiện cô ngừng chảy máu, hắn vui mừng kêu một hồi dài, những tiếng thật dài này khiến Dương Phàm vẫn luôn cho rằng hắn không có hệ thống ngôn ngữ sợ ngây người. Cô vẫn cho rằng cổ họng hắn chỉ có thể phát ra những tiếng đơn giản, có lúc nghe giống như chim bồ câu, có lúc nghe giống như chim ưng, thậm chí cô còn hoài nghi hắn có quan hệ gì đó với loài chim.
Nhưng nhìn hắn giống thằn lằn hơn, đặc biệt là cái đuôi to.
Cô nghe không hiểu hắn đang nói gì, nhưng hắn quả thật rất vui vẻ. Để ăn mừng sự bình phục của cô, hắn bắt rất nhiều con mồi về, hái rất nhiều quả dại, còn có nước suối cô thích. Cô phát hiện quả thật hắn rất ít uống nước, mà có lẽ hắn cũng cho rằng cô thích nước suối.
Cuối cùng, thậm chí hắn còn mang hoa tươi về cho cô. Một đống lớn hoa tươi đủ để vùi cả người cô xuống dưới. Hắn dùng hoa tươi trang trí hang đá, trên nệm cỏ cũng rải một tầng.
Lần cuồng hoan này kéo dài một thời gian rất lâu, mà trong khoảng thời gian đó, hắn không có cưỡng bách cô làm bất cứ chuyện gì, cũng không để cô rời khỏi hang đá, không còn mang cô vào rừng nữa, mỗi ngày đều dẫn cô phơi nắng cả ngày, ban đêm ôm cô ngủ. Hắn chỉ để cô ăn những loại động vật còn non thịt mềm, mỗi lần đi săn thú trở về, bộ phận nào béo nhất của con mồi tất cả đều thuộc về cô.
Cho nên trong thời gian rất ngắn, Dương Phàm phát hiện mình đã đen giống y như người châu Phi, cũng không thể tránh khỏi việc béo lên. Thấy cô béo lên, hắn vô cùng vui vẻ. Cô đoán đây là vì hắn cho rằng như vậy mới khỏe mạnh, không dễ ngã bệnh.
Nhưng mười bốn ngày sau, kỳ kinh nguyệt của cô lại đến, trước đó dường như hắn cho rằng cô lại đến kỳ động dục, lúc muốn chạm vào cô, cô liền ôm bụng rên rỉ kêu đau. Cô phát hiện làm như vậy vô cùng hữu hiệu, đặc biệt là hai ngày sau cô lại bắt đầu ra máu, nhìn hắn giống như là cô lại sắp chết rồi.
Hắn đau khổ nhìn cô, dường như cho rằng mặt trời đã không dùng được nữa, thậm chí hắn đem luôn nệm cỏ dời ra ngoài, để cô nằm đó cả ngày, tất cả thức ăn đều đưa đến bên miệng cô. Hắn không cho cô hoạt động, nếu như cô muốn làm cái gì cũng chỉ có thể để hắn ôm giống như ôm một quả trứng đi làm.
Hắn tìm một loại lá cây rất lớn, bắt đầu cẩn thận bọc từ hai chân của cô lên đến hết người cô. Nếu như hắn không cho cô ăn như cũ thì cô sẽ cho rằng đây là phương thức mai táng của chủng tộc hắn.
Sau này cô phát hiện khi được loại lá cây này bao bọc, thân thể của cô có thể giữ vệ sinh lâu hơn. Loại lá cây này có tác dụng đặc biệt, cô đoán nó có thể là một dược hiệu nào đó, ví như làm miệng vết thương mau khép lại hoặc chống bị cảm.
Kỳ kinh nguyệt thứ hai kết thúc, dường như hắn càng cho rằng cô là một loại sinh vật yếu ớt. Có một lần hắn bắt về một con vật ... giống như Báo Biển. Lúc nó vọt nhanh tới chỗ cô, hắn liền dùng đuôi ra sức đánh ngã nó xuống đất, sau đó lại dùng đuôi đập nát thịt con vật kia, đồng thời cũng nhanh chóng giấu cô vào trong hang đá, ban ngày liền đem của hang đá đóng lại.
Dương Phàm đã từng sợ hắn sẽ vĩnh viễn nhốt cô ở trong hang đá, nhưng lúc hắn đi bắt con mồi thứ hai nướng chín xong, hắn lại thả cô ra ăn cơm. Cô thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó cô phát hiện, từ lần đó trở đi hắn luôn để cô ở sau lưng, hơn nữa, cái đuôi của hắn lúc nào cũng ôm cô. Cái đuôi vòng thành vòng lớn giống như đang bảo vệ, bất kỳ sinh vật nào đến gần cô đều lập tức bị hắn công kích.
Hắn đặt cô xuống vũng nước cạn, bộ dáng có vẻ mặc cho cô ở chỗ này chơi. Sau đó hắn đến bên kia bắt đầu dùng đá dưới suối mài tấm da kia.
Cô lấy tay vốc nước lên uống no rồi thuận tay vẩy nước lên người rửa một chút, trong lúc đó hắn vẫn mài tấm da kia. Muốn lấy lòng, cô chạy qua thử thăm dò vẩy nước giúp hắn tắm.
Hắn nhìn cô một cái, không ngăn cản.
Cô liền tắm từ phần lưng của hắn, chỉ đơn giản đem nước tưới lên người hắn, sau đó tùy tiện chà xát hai cái. Thật ra thì người hắn đều là lông, nhìn thì tuyệt không bẩn.
Lông trên lưng hắn bắt đầu từ gáy trở xuống màu sắc càng ngày càng đậm. Càng lên trên, lông càng nhỏ, càng mềm mại, càng xuống dưới, lông càng lớn, càng cứng rắn.
Dương Phàm phát hiện thật ra hắn cũng có tóc, chỉ là ngày hôm qua cô xem tóc hắn thành lông, làm cho cô hiểu lầm từ đỉnh đầu đến hai vai của hắn đều lông mọc thẳng lên.
Chỉ có ở đầu và bả vai hắn là có tóc. Chúng nó vừa ngắn vừa thô vừa cứng, Dương Phàm lấy tay thử một chút, cảm thấy lông của hắn có thể nhổ ra làm kim. Tóc hắn từ đầu mọc dài xuống hai bên vai, giống như tách ra hai phía, màu sắc đen nhánh, xuống phần đuôi thì dần dần vàng.
Phần lưng của hắn có xương sống to mà hữu lực, từ trên xuống dưới lớn dần so với con người. Phần lưng nơi tiếp xúc với đuôi thậm chí còn có một phần cưng cứng nhô ra. Dương Phàm sờ thử, hắn lập tức cảm nhận được liền cong người lên, cổ họng phát ra một chuỗi tiếng xì xào thanh thúy, giống như bị gãi đến ngứa ngáy vậy.
Dương Phàm nhịn không được cười cười, hắn kéo cô đến trước mặt, dùng đuôi giữ chặt cô, giống như không để cô lộn xộn sờ loạn nữa.
Hắn mài tấm da rất mỏng, theo như cô thấy, hình như hắn mài cho rớt lớp màu trắng hai bên mặt da. Hắn ngâm da trong nước vò mấy cái sau đó nhấc lên rũ rũ, khi nước văng ra hết, cô phát hiện tấm da này thế mà không ướt? Cô không tin sờ thử, phát hiện nó đúng là như vậy.
Hắn lôi cô ra khỏi nước, đem tấm da kia so so lên người cô, bây giờ cô đoán tấm da này có khi là quần áo hắn chuẩn bị cho cô? Từ hôm qua đến giờ cô chỉ gặp qua có mình hắn, dường như cô đã đem vấn đề quần áo này vất ra sau ót rồi. Với điều kiện thế này, cô đã từng cân nhắc qua việc dùng lá cây để xử lí một chút, quần áo của cô đều bị hắn xé nát hết rồi.
Con vật kia có thân hình hình ống, da của nó rất khéo vây quanh người Dương Phàm giống như một cái váy liền. Lúc cô tính lấy nhánh cây làm nút áo thì không biết hắn dùng móng tay của hắn làm thế nào, cô chỉ có thể mơ hồ nhìn hắn dùng móng tay đâm mấy lỗ, sau đó không biết làm sao mà cột thành một cái kết, khiến tấm da thắt chặt bao quanh người cô. Lần này cô thật sự có váy da thật rồi, còn là cúp ngực.
Loại da này mặc lên người cảm giác không tệ, không nóng cũng không bí. Cô thử dùng sức lôi nó, phát hiện độ đàn hồi của nó rất lớn, kéo ra để lộ khe hở nhỏ giống như tổ ong.
Hắn không vội mang cô trở về hang mà là dẫn cô đi dọc theo con suối nhỏ này, giống như dã thú mang con đi dạo chơi. Cô thấy hắn thỉnh thoảng bắt mấy con tôm cá trong suốt, đem thịt non mềm bên trong cắn xuống rồi đút cho cô ăn. Cô đi trong suối một lát cảm thấy lạnh chân liền chạy lên bờ, hắn kéo cô lên lưng cõng cô, tiếp tục đi dọc theo dòng suối nhỏ.
Dòng suối nhỏ quanh co xuyên qua rừng, trên đường không gặp những con dã thú to lớn khác. Cô đoán có thể cánh rừng này chỉ có một mình hắn, ở đây đối với hắn mà nói giống như thiên đường vậy.
Dương Phàm vẫn ở trên lưng hắn quan sát, cô không nhìn thấy bất kỳ cái gì có thể gọi là đường mòn, hắn đi lại trong rừng rậm vô cùng thoải mái, có cõng cô trên lưng cũng không sao. Cái đuôi của hắn vẫn ở phía sau nâng cô, không để cô té xuống. Cô thử buông lỏng tay, hoàn toàn ngồi trên đuôi của hắn.
Cô không có cách nào phán đoán bây giờ là mùa nào, ở đây cây cối có lẽ đều thô ráp hai người ôm mới hết, thân cây thẳng tắp, cây to thì cao khoảng 20 mét hoặc hơn. Cô chỉ có thể suy đoán, ngửa đầu nhìn cũng chỉ có thể thấy tán cây che kín bầu trời bao la.
Lúc hắn đi trong rừng sẽ tiện tay hái một ít quả dại đưa cho cô, những quả dại đó có màu đỏ và vàng. Màu đỏ ít một chút, một chùm có 7, 8 quả, vô cùng ngọt. Màu vàng có một lớp vỏ bên ngoài, cô phải dùng hai tay cầm nó, cắn lớp vỏ ngoài đi, bên trong thịt quả trắng bạc, ăn không có vị gì.
Hắn bẻ hai cành đầy quả dại mang cô rời khỏi rừng trở lại sườn núi.
Thịt trước hang đá đã nướng xong, củi cũng đã đốt xong rồi. Vỏ ngoài của thịt bị nướng cháy đen, hắn đem phần đen đó bỏ đi rồi bắt đầu ăn thịt bên trong, đầu tiên là đút cho cô. Cô phát hiện hắn rất thích đem bộ phận có mỡ cho cô ăn, cuối cùng đưa luôn phần thịt béo ngậy gần cổ được nướng vàng giòn cho cô.
Cô dũng cảm nuốt xuống tất cả.
Cô tìm ra cách để cùng quái vật này chung sống. Mặc dù chưa rõ lắm hắn trừ coi cô như giống cái ra, có phải hay không còn có mục đích gì khác, nhưng trước mắt xem ra cô có thể bảo đảm an toàn của mình.
Dương Phàm quyết định đảm bảo an toàn trước rồi tính cái khác sau. Cô cố ý không thèm nghĩ đến mấy hành động kia nữa, cô sẽ không mang thai. Trước đó, cô còn có rất nhiều chuyện phải làm.
Tối hôm đó, kỳ kinh nguyệt của cô đến. Lúc ấy cô đã ngủ rồi, là phản ứng của hắn gọi cô dậy. Ở trong bóng tối, hắn ở một bên nhẹ nhàng rì rầm vừa kêu vừa liếm nơi cô ra máu. Cô cảm thấy tiếng kêu của hắn giống như đang an ủi cô cùng cầu khẩn cái gì đó.
Cô cảm thấy rất ngại, hơn nữa làm như vậy cũng rất kỳ quái, cho nên muốn kéo hắn ra. Nhưng mặc kệ cô kéo hắn đứng lên mấy lần hắn cũng sẽ cố chấp tiếp tục cúi đầu xuống liếm cô, sau đó không ngừng rì rầm kêu.
Dương Phàm cố gắng đuổi hắn đi, cô đã sớm dùng quần áo bị hắn xé rách làm băng vệ sinh, mang vào rồi mới để hắn quay lại. Có lẽ hắn cho rằng cô vừa chữa thương.
Cả đêm hắn không ngủ, ôm cô nhẹ nhàng vuốt ve, cái đuôi nhọn dựng thẳng chậm rãi lay động trước mặt cô, cô đoán đây là đang chọc cô vui vẻ. Hắn không ngừng phát ra tiếng xì xào nhẹ nhàng từ trong cổ họng, có lẽ cũng là dỗ cô đừng sợ đau.
Ngày hôm sau, hắn không đi ra ngoài săn thú. Lúc mặt trời lên cao, hắn rón rén ôm cô giống như ôm một người sắp chết ra ngoài nắng, cô ngoan ngoãn nằm xuống phơi nắng với hắn.
Cả ngày hắn không ngừng đút cô ăn trái cây ngày hôm qua mang về. Hắn bắt rất nhiều động vật nhỏ thoạt nhìn là con non, nướng chín sau đó đem thịt mềm mớm đút cho cô ăn.
Hắn dùng một thứ giống như đầu lâu của một loại động vật nào đó trong rừng mang nước về, còn bắt rất nhiều cá tôm tươi.
Đến tối, dĩ nhiên cô không ngừng ra máu, mà hắn thật đau thương kêu gào bi thống. Lần đầu tiên cô nghe thấy tiếng kêu chân chính của hắn, không phải cái loại tiếng xì xào từ trong cổ họng phát ra, mà giống như chim ưng rít cao vút. Hắn đứng trước hang đá, hướng về phía bầu trời đêm không ngừng kêu suốt đêm.
Ngày hôm sau nữa hắn cũng không đi ra ngoài săn thú. Hắn bế cô ra ngoài phơi nắng, như ôm lấy một quả trứng nâng tay chân cô ôm vào trong ngực, cái đuôi to của hắn vòng thành vòng.
Ngày kế, hắn trừ đút cho cô uống nước cùng ăn, cái gì cũng không làm, ôm cô ngồi dưới mặt trời không nhúc nhích. Hắn không ngừng sử dụng miệng nhẹ nhàng đụng mặt của cô, cổ họng phát ra tiếng xì xào trầm thấp.
Dương Phàm cảm thấy, hắn cho là cô chết chắc rồi, chảy máu ba ngày. Đây là hắn đang an ủi cô có thể yên tâm chết, không cần khổ sở ....
Cô không biết làm cách nào để nói với hắn thật ra thì cô không sao. Nhưng mà chuyện này nhìn theo một góc độ khác thì có thể chứng minh một điều, hoặc là hắn không có tiếp xúc với giống cái, hoặc là giống cái trong chủng tộc của hắn không có kinh nguyệt. Có thể bọn họ chỉ rụng trứng trong kỳ động dục.
Dương Phàm cảm thấy kiến thức về sinh vật của mình không đủ dùng, tất cả chỉ có thể dựa vào phán đoán.
So với thời gian cô tính toán thì sớm hơn, từ ngày thứ tư trở đi kỳ kinh nguyệt của cô kết thúc. Cô nghĩ đây cũng chứng minh một điều là, thời gian một ngày của thế giới này quả thật rất chậm.
Lúc phát hiện cô ngừng chảy máu, hắn vui mừng kêu một hồi dài, những tiếng thật dài này khiến Dương Phàm vẫn luôn cho rằng hắn không có hệ thống ngôn ngữ sợ ngây người. Cô vẫn cho rằng cổ họng hắn chỉ có thể phát ra những tiếng đơn giản, có lúc nghe giống như chim bồ câu, có lúc nghe giống như chim ưng, thậm chí cô còn hoài nghi hắn có quan hệ gì đó với loài chim.
Nhưng nhìn hắn giống thằn lằn hơn, đặc biệt là cái đuôi to.
Cô nghe không hiểu hắn đang nói gì, nhưng hắn quả thật rất vui vẻ. Để ăn mừng sự bình phục của cô, hắn bắt rất nhiều con mồi về, hái rất nhiều quả dại, còn có nước suối cô thích. Cô phát hiện quả thật hắn rất ít uống nước, mà có lẽ hắn cũng cho rằng cô thích nước suối.
Cuối cùng, thậm chí hắn còn mang hoa tươi về cho cô. Một đống lớn hoa tươi đủ để vùi cả người cô xuống dưới. Hắn dùng hoa tươi trang trí hang đá, trên nệm cỏ cũng rải một tầng.
Lần cuồng hoan này kéo dài một thời gian rất lâu, mà trong khoảng thời gian đó, hắn không có cưỡng bách cô làm bất cứ chuyện gì, cũng không để cô rời khỏi hang đá, không còn mang cô vào rừng nữa, mỗi ngày đều dẫn cô phơi nắng cả ngày, ban đêm ôm cô ngủ. Hắn chỉ để cô ăn những loại động vật còn non thịt mềm, mỗi lần đi săn thú trở về, bộ phận nào béo nhất của con mồi tất cả đều thuộc về cô.
Cho nên trong thời gian rất ngắn, Dương Phàm phát hiện mình đã đen giống y như người châu Phi, cũng không thể tránh khỏi việc béo lên. Thấy cô béo lên, hắn vô cùng vui vẻ. Cô đoán đây là vì hắn cho rằng như vậy mới khỏe mạnh, không dễ ngã bệnh.
Nhưng mười bốn ngày sau, kỳ kinh nguyệt của cô lại đến, trước đó dường như hắn cho rằng cô lại đến kỳ động dục, lúc muốn chạm vào cô, cô liền ôm bụng rên rỉ kêu đau. Cô phát hiện làm như vậy vô cùng hữu hiệu, đặc biệt là hai ngày sau cô lại bắt đầu ra máu, nhìn hắn giống như là cô lại sắp chết rồi.
Hắn đau khổ nhìn cô, dường như cho rằng mặt trời đã không dùng được nữa, thậm chí hắn đem luôn nệm cỏ dời ra ngoài, để cô nằm đó cả ngày, tất cả thức ăn đều đưa đến bên miệng cô. Hắn không cho cô hoạt động, nếu như cô muốn làm cái gì cũng chỉ có thể để hắn ôm giống như ôm một quả trứng đi làm.
Hắn tìm một loại lá cây rất lớn, bắt đầu cẩn thận bọc từ hai chân của cô lên đến hết người cô. Nếu như hắn không cho cô ăn như cũ thì cô sẽ cho rằng đây là phương thức mai táng của chủng tộc hắn.
Sau này cô phát hiện khi được loại lá cây này bao bọc, thân thể của cô có thể giữ vệ sinh lâu hơn. Loại lá cây này có tác dụng đặc biệt, cô đoán nó có thể là một dược hiệu nào đó, ví như làm miệng vết thương mau khép lại hoặc chống bị cảm.
Kỳ kinh nguyệt thứ hai kết thúc, dường như hắn càng cho rằng cô là một loại sinh vật yếu ớt. Có một lần hắn bắt về một con vật ... giống như Báo Biển. Lúc nó vọt nhanh tới chỗ cô, hắn liền dùng đuôi ra sức đánh ngã nó xuống đất, sau đó lại dùng đuôi đập nát thịt con vật kia, đồng thời cũng nhanh chóng giấu cô vào trong hang đá, ban ngày liền đem của hang đá đóng lại.
Dương Phàm đã từng sợ hắn sẽ vĩnh viễn nhốt cô ở trong hang đá, nhưng lúc hắn đi bắt con mồi thứ hai nướng chín xong, hắn lại thả cô ra ăn cơm. Cô thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó cô phát hiện, từ lần đó trở đi hắn luôn để cô ở sau lưng, hơn nữa, cái đuôi của hắn lúc nào cũng ôm cô. Cái đuôi vòng thành vòng lớn giống như đang bảo vệ, bất kỳ sinh vật nào đến gần cô đều lập tức bị hắn công kích.
/64
|