Những bảo tiêu đương nhiên không ngăn được Thẩm Nghiệp, Thẩm Nghiệp vốn dĩ cũng không tính toán phản ứng bọn họ, cậu chỉ muốn về nhà sớm một chút. Gần đây em họ Diệp cùng Thẩm Thời Mộ vẫn luôn ở lại bên này, Từ Tư Tư cũng thường xuyên ngủ lại, mỗi ngày trở về trong nhà phi thường náo nhiệt. Diệp Trạch còn sẽ làm gà cho cậu, Thẩm Nghiệp cảm thấy nhân sinh chính mình quá viên mãn.
"Thẩm đại sư, mời ngài." Bảo tiêu rất khách khí, thái độ lại cường ngạnh.
Thẩm Nghiệp lạnh mặt, bất quá cậu vẫn quyết định đi gặp chồng Đoạn Tâm Dung. Còn là lần đầu tiên bị người cường ngạnh mà mời đi làm khách, rất mới mẻ, cậu muốn xem xem chồng Đoạn Tâm Dung rốt cuộc trông như thế nào, có phải có ba đầu sáu tay hay không.
Cậu đi theo bảo tiêu lên xe, xe đi đến một hội quán.
Trên đường Thẩm Nghiệp nhắn Wechat cho Diệp Trạch: 【 Chú ơi, chú tuyệt đối không thể tưởng tượng đâu, cư nhiên có người muốn bắt cóc cháu! 】
Diệp Trạch đáp thật sự nhanh: 【 Ai, ở đâu? 】
Thẩm Nghiệp thấy anh lời ít mà ý nhiều đã thành thói quen, đem tình huống nói cho anh. Đương nhiên Thẩm Nghiệp cũng không phải sợ hãi, ngược lại mang theo điểm hưng phấn: 【 Đừng lo lắng, cháu có một trăm loại phương pháp cho hắn biết sự lợi hại của cháu ó. 】
Tới địa phương, bảo tiêu mang Thẩm Nghiệp tới phòng ở tầng cao nhất.
Cửa phòng mở ra, một nam nhân tầm 30 tuổi nguồi đối diện, ngũ quan cũng không tệ lắm, chính là một khuôn mặt có điểm xệ xuống, thoạt nhìn như túng dục quá độ.
Đối phương hẳn chính là chồng Đoạn Tâm Dung - Kim Nhứ.
"Anh Kim, Thẩm đại sư tới." Một nữ nhân xinh đẹp dựa sát bên cạnh nam nhân lên tiếng, thanh âm nghe có điểm quen tai.
Thẩm Nghiệp nhìn qua, cư nhiên là Lý Tiểu Thanh.
Cậu không khỏi có điểm câm nín, trước đó nghe Lưu Toa nói, Lý Tiểu Thanh đã đáp ứng cắt đứt với kim chủ, kết quả Lý Tiểu Thanh vừa quay đầu liền tiếp tục ở cùng kim chủ.
Có loại người chính mình tự đi tìm đường chết, cản cũng không cản được.
Thẩm Nghiệp mặt vô biểu tình mà đảo qua Lý Tiểu Thanh, giống như không nhìn thấy người này.
Lý Tiểu Thanh trong lòng có điểm không thoải mái, ả thật chưa thấy qua nam nhân lạnh nhạt như Thẩm Nghiệp, rõ ràng ả lớn lên xinh đẹp như vậy, rất nhiều nam nhân ở trước mặt ả đều sẽ không tự giác mà trở nên ôn hòa, nếu tính không thích ả, cũng sẽ cho ả vài phần mặt mũi.
Nhưng Thẩm Nghiệp ngay từ đầu liền không coi trọng ả.
Kim Nhứ nhìn Thẩm Nghiệp tiến vào, hai chân bắt chéo, cười tủm tỉm mà tiếp đón Thẩm Nghiệp: "Thẩm đại sư, tôi mời ngài tới đây."
Hắn dùng hai từ khách khí ' ngài ' cùng ' mời ', nhưng vẻ mặt của hắn lại hoàn toàn không có nửa điểm cung kính, ngược lại mang theo một loại trào phúng.
Thẩm Nghiệp nhướng mày: "Kim tiên sinh, ngài tìm tôi có chuyện gì?"
"Cũng không có việc gì, chính là hiện tại Đoạn Tâm Dung bắt được nhược điểm của tôi, nháo li hôn, còn bảo tôi phân chia nửa tài sản riêng cho nàng......Nghe nói nàng là được ngài chỉ điểm?" Kim Nhứ đứng lên, chậm rãi đi đến trước mặt Thẩm Nghiệp.
Thẩm Nghiệp vóc dáng không tính lùn, đứng chung một chỗ với Kim Nhứ cũng không chênh lệch lắm.
Vốn dĩ Kim Nhứ còn tưởng khí tràng mình sẽ nghiền áp Thẩm Nghiệp, kết quả Thẩm Nghiệp khí thế còn hơn gã, gã càng thêm không vui, trên mặt lộ ra một tia cười lạnh: "Tôi chính là muốn nhìn một chút, rốt cuộc năng lực ngài lớn bao nhiêu."
"Năng lực tôi lớn tới đâu, nói ra sợ hù chết ngài đi." Thẩm Nghiệp cũng cười.
Kim Nhứ ngừng lại, qua một hồi lâu, mới nói: "Vừa lúc, bên này tôi cũng mời đại sư, nếu không hai người khoa tay múa chân một chút, nhìn xem ai lợi hại hơn."
Thẩm Nghiệp đã sớm thấy trong phòng còn có một nam nhân trung niên khác. Đối phương phi thường gầy ốm, lớn lên cũng bình thường, còn cố tình thu liễm hơi thở, đặt ở trong đám người căn bản sẽ không bị chú ý tới.
"Muốn tìm tôi đấu pháp a?" Thẩm Nghiệp mỉm cười, "Phí lên sân khấu phí của tôi rất cao."
Kim Nhứ đặt một tờ chi phiếu lên trên mặt bàn: "Cậu nếu thắng, số tiền này cậu lấy đi. Còn nếu thua, liền nói cho Đoạn Tâm Dung, không thể ly hôn, nếu không, Đoạn gia sẽ gặp xúi quẩy."
Thẩm Nghiệp thị lực tốt, liếc mắt một cái liền nhìn trong chi phiếu sáu số 0.
Oa, còn không ít tiền a.
Thẩm Nghiệp có điểm động tâm.
Lý Tiểu Thanh lại bất mãn, lôi kéo ống tay áo Kim Nhứ làm nũng: "Anh Kim, anh không phải nói anh sẽ ly hôn sao?"
Nếu không phải Kim Nhứ cùng vợ nháo ly hôn, ả cũng sẽ không quay đầu tìm Kim Nhứ.
Tuy rằng lần này Kim Nhứ bị Đoạn Tâm Dung bắt được nhược điểm, phải trả giá rất lớn, nhưng Kim gia là nhãn hiệu thế gia lâu đời ở Hải Thành, của cải thâm hậu, Kim Nhứ nếu đem một nửa tài sản riêng cho Đoạn Tâm Dung, vẫn như cũ rất có tiền.
Mà ả chỉ cần bắt lấy Kim Nhứ, là có thể trở thành thiếu phu nhân Kim gia, đến lúc đó không ít tiểu hoa trong giới sẽ hâm mộ ả đâu.
Nhưng nếu Kim Nhứ không cùng Đoạn Tâm Dung ly hôn, kia ả còn mơ mộng làm thiếu phu nhân cái gì!
Kim Nhứ nhàn nhạt mà liếc mắt nhìn Lý Tiểu Thanh một cái.
Lúc trước cùng Đoạn Tâm Dung kết hôn, Kim Nhứ là rất cao hứng. Đoạn Tâm Dung là công chúa có tiếng trong giới thế gia Hải Thành, bằng cấp cao, gia thế tốt, người lại xinh đẹp, rất nhiều công tử đều nhìn chằm chằm cô. Lúc ấy tin tức Kim gia liên hôn cùng Đoạn gia truyền ra, đám cẩu bằng hữu bên Kim Nhứ đều ghen ghét đến chết, Kim Nhứ hư vinh cũng bởi vậy mà thỏa mãn.
Chỉ là sau khi kết hôn, Kim Nhứ liền phát hiện chính mình căn bản không khống chế được Đoạn Tâm Dung. Đoạn Tâm Dung quá thông minh, tính cách vừa quật cường lại ngạo mạn, Kim Nhứ ở trước mặt cô tựa như em trai nhỏ.
Kim Nhứ cảm thấy lòng tự trọng của mình bị giẫm đạp lợi hại, cho nên không bao lâu, hắn liền ngoại tình tìm nữ nhân. Hắn thích Lý Tiểu Thanh, chính là bởi vì Lý Tiểu Thanh như chim nhỏ nép vào người, lấy hắn làm chủ, mặc kệ làm cái gì đều dùng ánh mắt sùng bái nhìn hắn. Không giống Đoạn Tâm Dung, hắn làm cái gì cũng có một loại cảm giác bị Đoạn Tâm Dung miệt thị.
Nhưng hắn trăm triệu không thể cùng Đoạn Tâm Dung ly hôn.
Một khi ly hôn, quan hệ hai nhà tất sẽ tan vỡ, cố tình Kim gia như đi xuống sườn núi, mà nhân tài Đoạn gia lại xuất hiện lớp lớp, càng ngày càng thịnh vượng.
Hắn thích Lý Tiểu Thanh, cũng chỉ là coi Lý Tiểu Thanh như một đồ vật nhỏ, hắn tuyệt đối sẽ không để Lý Tiểu Thanh ảnh hưởng đến hôn nhân hắn cùng Đoạn Tâm Dung.
Lý Tiểu Thanh từ trong mắt Kim Nhứ thấy được không kiên nhẫn, trong lòng không khỏi có điểm thấp thỏm.
Ả quay đầu lại tìm Kim Nhứ, là muốn làm thiếu phu nhân Kim gia, nếu Kim Nhứ không muốn ả chuyển chính thức, kia ả nên làm cái gì bây giờ?
"Anh Kim, anh như thế nào không nói gì." Lý Tiểu Thanh lại lôi kéo ống tay áo Kim Nhứ, nũng nịu mà nói chuyện.
"Em qua bên kia ngồi." Kim Nhứ ngữ khí thì ôn nhu, nhưng sắc mặt lại lạnh xuống.
Lý Tiểu Thanh dậm chân một cái, không tình nguyện mà đi đến sô pha ngồi xuống.
Thẩm Nghiệp cũng không có tâm tư quản hai người này, cậu nhìn chằm chằm con số trên chi phiếu, nói: "Được a, vậy đấu đi."
Dù sao thế nào cậu đều sẽ thắng.
Nghĩ đến một trăm vạn lập tức sẽ vào túi, Thẩm Nghiệp cười đến phá lệ ấm áp, thái độ với Kim Nhứ cũng tốt vài phần.
Kim Nhứ khinh thường mà cười.
Bên ngoài đều nói Thẩm Nghiệp lợi hại như thế nào, nhưng xem ra, Thẩm Nghiệp chính là người nhà quê không hiểu việc đời, một trăm vạn có thể làm Thẩm Nghiệp cao hứng như vậy.
"Đi thôi." Kim Nhứ quay đầu nói với nam nhân trung niên.
Nam nhân trung niên không mặc trang phục đạo sĩ, nhưng tu vi lại rất lợi hại.
Gã hướng Thẩm Nghiệp làm ra thủ thế: "Mời."
Đây là ý nhường Thẩm Nghiệp ra chiêu trước.
Thẩm Nghiệp: "Ông còn rất có tự tin a, cư nhiên để tôi ra tay trước."
Đạo sĩ trung niên nghiêng con mắt đánh giá cậu, trên mặt rõ ràng viết ba chữ 'khinh thường' (看不起).
"Bỏ đi, ra chiêu trước liền ra chiêu trước, chỉ cần ông đừng trách tôi không cho ông cơ hội ra tay." Thẩm Nghiệp một chút cũng không tức giận, nói xong giơ tay, một đạo phù đánh qua.
Đạo sĩ trung niên ngay từ đầu khinh thường, thẳng đến khi lá bùa hùng hổ mà đánh qua gã, lực lượng cường đại áp chế gã. Đừng nói là đánh trả, gã ngay cả sức lực giơ tay cũng không có.
Giây tiếp theo, đạo sĩ trung niên liền đầy mắt kinh sợ mà ngã xuống mặt đất, không bò dậy được.
Kim Nhứ sắc mặt lập tức trở nên khó coi, không dám tin tưởng mà hô: "Sao có thể?!"
Một chiêu liền đem đánh đạo sĩ hắn mời quỳ rạp trên mặt đất...... Thẩm Nghiệp đây là quái vật gì?
Phải biết rằng đạo sĩ này trong giới thế gia phi thường nổi danh, rất nhiều người đều mời gã xem phong thuỷ, gặp được chuyện li kỳ quái lạ cũng sẽ tìm gã, là người có bản lĩnh!
Thẩm Nghiệp cười tủm tỉm mà vỗ vỗ tay: "Chi phiếu, lấy ra."
Kim Nhứ cắn răng trừng mắt cậu.
"Như thế nào, ngài muốn quỵt nợ?" Thẩm Nghiệp không cao hứng.
Kim Nhứ một khuôn mặt âm trầm, không ra tiếng.
Thẩm Nghiệp mặc kệ hắn cao hứng không, chính mình tiến lên đem chi phiếu cầm trong tay, cố ý quơ quơ: "Cảm ơn."
Kim Nhứ mặt càng âm trầm.
Lý Tiểu Thanh phía sau hắn mở miệng nói: "Thẩm đại sư, anh Kim cũng là kính trọng cậu, mới mời cậu tới luận bàn. Thái độ cậu vẫn nên hạ thấp một chút, Kim gia cũng không phải cậu có thể đắc tội."
Ả nhìn ra, liền tính Thẩm Nghiệp có bản lĩnh thì thế nào, trên thế giới này vẫn là tiền lợi hại nhất. Đều nói tiền có thể sai quỷ đẩy ma, Thẩm Nghiệp ở trước mặt Kim gia cũng chỉ là nhân vật nhỏ bé không đáng kể.
Thẩm Nghiệp quay đầu lại nhìn chằm chằm Lý Tiểu Thanh.
Trước đó Lý Tiểu Thanh lợi dụng cậu lăng xê, còn cố tình làm ra vẻ ở trước mặt cậu, Thẩm Nghiệp cũng chưa cùng Lý Tiểu Thanh so đo, là bởi vì ở trong lòng cậu, Lý Tiểu Thanh chính là người ngu xuẩn.
Nhưng ngu xuẩn có đôi khi ngu đến mức làm người ta chán ghét.
Thẩm Nghiệp trực tiếp một đạo phù đánh vào mặt Lý Tiểu Thanh.
Mặt Lý Tiểu Thanh lập tức vừa ngứa vừa đau, giống như có vô số con kiến bò ở trên mặt. Ả lấy ra gương vừa thấy, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy nốt đỏ, thật giống như bị ong mật đốt, lại như nổi lên vô số bọt nước, thoạt nhìn khủng bố cực kỳ.
Gương trong tay ả lạch cạch một tiếng rơi trên mặt đất, ngay sau đó vang lên tiếng thét chói tai.
Thẩm Nghiệp vừa rồi nói còn cho ả: "Thái độ cô vẫn nên hạ thấp một chút, con người tôi, không phải cô có thể đắc tội."
Lý Tiểu Thanh hoảng sợ mà nhìn câij, đột nhiên bổ nhào trước mặt cậu, khóc lóc hô: "Thẩm đại sư, tôi sai rồi, ngài mau giúp tôi trị nốt đỏ trên mặt......"
Thẩm Nghiệp mới không phản ứng ả. Lý Tiểu Thanh đã ba lần ở trước mặt cậu nói chính mình sai rồi, nhưng không có một lần nghiêm túc sửa lại. Thẩm Nghiệp mới sẽ không lãng phí thời gian trên người loại ngu xuẩn này
Kim Nhứ cũng thấy được mặt Lý Tiểu Thanh, tức khắc ghê tởm đến không chịu được, phỏng chừng từ nay về sau hắn đối Lý Tiểu Thanh không nổi lên được hứng thú.
Thẩm Nghiệp cầm chi phiếu, vui vẻ mà đi ra ngoài.
Hôm nay cậu vẫn luôn có loại cảm giác, chính mình sẽ có một phần thu hoạch lớn, cho nên trước đó cậu mới đi theo bảo tiêu Kim gia một chuyến.
Một trăm vạn, quả nhiên không phải số lượng nhỏ.
Chỉ là cậu mới vừa đi tới cửa, đã bị bảo tiêu Kim gia ngăn cản.
Kim Nhứ ở phía sau cậu nói: "Cậu lấy tiền có thể, nhưng phải nói cho Đoạn Tâm Dung, cô ta không thể ly hôn!"
Thẩm Nghiệp quay đầu lại nhìn hắn: "Nếu tôi không muốn?"
"Vậy hôm nay đừng nghĩ rời khỏi nơi này!" Kim Nhứ nói xong, hướng bảo tiêu đưa mắt ra hiệu.
Bảo tiêu lập tức tiến lên vây quanh Thẩm Nghiệp, trong tay bọn họ cư nhiên còn có súng!
Xem ra người Kim Nhứ này không tuân thủ luận pháp a......
Thẩm Nghiệp thở dài.
Luôn có người không thức thời tìm cậu gây phiền toái, cậu thoạt nhìn dễ bắt nạt như vậy sao?
Thẩm Nghiệp cũng không cùng những người này khách khí, liên tiếp đánh vài lá bùa qua.
Không đợi bảo tiêu động thủ, thì toàn bộ đã ngã xuống.
Kim Nhứ: "......"
Thẩm Nghiệp quay đầu lại, lại một lá bùa đánh vào mặt Kim Nhứ.
Mặt Kim Nhứ lập tức bị nốt đỏ bọt nước che kín giống như Lý Tiểu Thanh, đồng dạng khó coi lại khủng bố.
"Tôi chính là muốn nói cho ngài, không phải người nào cũng có thể đắc tội, lần này liền cho ngài một giáo huấn nho nhỏ nha." Thẩm Nghiệp vẫn là rất nhân từ, đối với loại không quan hệ Kim Nhứ này đi khiêu khích, cậu cũng không muốn so đo.
Kim Nhứ lại tức giận đến tròng mắt muốn rớt ra.
Chủ yếu là......Mặt hắn quá ngứa, hơn nữa......Hắn biết chính mình hiện tại nhất định rất xấu......
"Mày......Mày mau giải thuật pháp cho tao!" Kim Nhứ tức muốn hộc máu mà gào.
Thẩm Nghiệp nhún vai: "Ba ngày lúc sau tự động giải trừ, ba ngày này liền mang gương mặt này đi gặp người khác đi."
Kim Nhứ nghiến răng nghiến lợi mà nhìn chằm chằm cậu.
Thẩm Nghiệp mới không sợ hắn, ánh mắt rơi xuống trên mặt Lý Tiểu Thanh: "Hai người còn rất xứng."
Lý Tiểu Thanh: "......"
"Mày chờ đấy cho tao, Kim gia sẽ không bỏ qua! Mày có bản lĩnh thì thế nào, lấy địa vị Kim gia chúng ta ở Hải Thành, mày chỉ là một đạo sĩ nho nhỏ, một đầu ngón tay Kim gia là có thể đè chết mày!" Kim Nhứ to tiếng mà kêu.
Thẩm Nghiệp nhướng mày, cậu bỗng nhiên có điểm tay ngứa, rất muốn lập tức để Kim Nhứ nếm thử bản lĩnh của cậu, biết hắn rốt cuộc có thể bị một đầu ngón tay đè chết hay không!
Chỉ là không đợi cậu động thủ, cửa phòng phanh một tiếng mà bị đẩy ra.
Diệp Trạch bước vào, cặp con ngươi đen nhánh gắt gao mà nhìn Thẩm Nghiệp: "Không có việc gì đi?"
"Chú tới rồi!" Thẩm Nghiệp trong nháy mắt thu sát khi trên người, chạy đến trước mặt Diệp Trạch, trên mặt cười cười, "Không có việc gì nha, những người này quá yếu."
Kim Nhứ đầy mặt nốt đỏ khóe miệng giật giật.
Thủ hạ hắn mang theo súng, cư nhiên ở trước Thẩm Nghiệp không có đất dụng võ......Cũng thật là yếu.
Nhưng Kim gia rốt cuộc không giống nhau, hắn không tin nếu vận dụng lực lượng Kim gia, Thẩm Nghiệp còn có thể chạy thoát.
"Mày đừng đắc ý, về sau cho mày đẹp mặt." Kim Nhứ ném lời hung ác.
Thẩm Nghiệp vốn chuẩn bị giáo huấn lần nữa cho Kim Nhứ, nhưng hiện tại Diệp Trạch tới, cậu liền giữ chặt ống tay áo Diệp Trạch, làm nũng nói: "Cháu sợ wá, cái tên xấu xa này muốn giết chết cháu. Chú ơi, chú mau giúp cháu đánh người xấu."
Diệp Trạch: "......"
Một bên Lý Tiểu Thanh ánh mắt cũng rất phức tạp.
Ả như thế nào cảm thấy......Cách Thẩm Nghiệp làm nũng có điểm quen mắt......Rất giống bộ dáng vừa rồi ả nói chuyện với Kim Nhứ a......
Ánh mắt Diệp Trạch rơi xuống trên người Kim Nhứ.
Anh hiểu biết Thẩm Nghiệp, đương nhiên biết Thẩm Nghiệp không có hại. Nhưng Kim Nhứ uy hiếp Thẩm Nghiệp, anh là chính tai nghe thấy. Anh luyến tiếc nói một câu nặng lời với đứa nhóc này, nào đến lượt người khác bắt nạt?
Kim Nhứ bị Diệp Trạch nhìn chằm chằm, cảm giác lông tơ sau lưng đều dựng thẳng lên tới. Ánh mắt nam nhân này thật sự quá mức sắc bén, hắn không chống đỡ được. Hơn nữa người nam nhân này lớn lên cũng quá đẹp, làm người ta tự biết xấu hổ.
Bất quá......Hắn như thế nào cảm thấy người nam nhân này thoạt nhìn có điểm quen mắt a?
Diệp Trạch đi đến Kim Nhứ trước mặt: "Là người Kim gia?"
Kim Nhứ cao ngạo mà nâng cằm lên, ngay sau đó nghĩ đến trên mặt chính mình tràn đầy nốt, lại hung hăng mà cúi đầu: "Đúng vậy, Kim gia Hải Thành! Sợ rồi sao? Mày là bằng hữu Thẩm Nghiệp? Tao nói cho mày, nó chỉ là một đạo sĩ nhỏ mà thôi, Kim gia chúng tao có rất nhiều biện pháp đối phó nó, tốt nhất đi khuyên nhủ bằng hữu mày đi, bảo nó thức thời một chút!"
Thẩm Nghiệp rất có hứng thú mà đứng ở một bên nhìn Kim Nhứ tìm đường chết.
Diệp Trạch nhàn nhạt ồ một tiếng: "Quen biết Diệp Hoằng không?"
Kim Nhứ sửng sốt.
Diệp Hoằng? Gia chủ Diệp gia Hải Thành?
Thế gia Hải Thành cũng phân chia cấp bậc, Diệp gia chính là ở đỉnh kim tự tháp, mà Diệp Hoằng là gia chủ Diệp gia, ai mà không biết a?
Hắn cùng Diệp Hoằng tuy rằng chỉ từng gặp có vài lần, nhưng Diệp Hoằng tên này, từ nhỏ đến lớn chính là tấm gương thế gia tử cùng mẫu mực trong vòng, hắn không muốn biết cũng khó.
"Tao đương nhiên quen biết Như thế nào, mày cũng quen biết Diệp đại thiếu, muốn dùng tên tuổi Diệp đại thiếu làm tao sợ?" Kim Nhứ cười nhạo. Hắn không cho rằng bằng hữu một đạo sĩ nhỏ có thể quen biết gia chủ Diệp gia.
Diệp Trạch: "Vậy biết Diệp gia Đế Đô không?"
Kim Nhứ lại sửng sốt.
Hắn đương nhiên biết! Diệp gia Hải Thành cùng Diệp gia Đế Đô là đồng tông không đồng tộc, vẫn luôn cùng nhau trông coi, Diệp gia Đế Đô còn thần bí và tồn tại lợi hại hơn so với Diệp gia Hải Thành.
"Sao, mày quen biết người Diệp gia Đế Đô?" Kim Nhứ khóe miệng lộ ra nụ cười trào phúng cười, "Có phải mày quen biết người ta, người ta lại lhông quen biết mày a? Mày đừng dùng danh hào Diệp gia Đế Đô tới làm tao sợ, tao còn mất mặt thay mày!"
Thẩm Nghiệp: "......"
Kim Nhứ này, mồm mép còn rất lợi hại.
Diệp Trạch hơi hơi rũ mắt, nói: " Bỏ đi, vậy chờ Diệp Hoằng tới."
Kim Nhứ: "???"
Diệp Trạch lại không hề phản ứng hắn, trở về bên cạnh Thẩm Nghiệp, nhẹ nhàng mà nắm lấy tay Thẩm Nghiệp: "Có đói bụng không?"
Anh làm gà ớt cho Thẩm Nghiệp, người trong nhà cũng đang chờ Thẩm Nghiệp trở về ăn cơm, kết quả Thẩm Nghiệp lại bị người cưỡng chế mang đi......Không, anh biết không ai có thể cưỡng chế mang Thẩm Nghiệp đi...... Nhưng anh vẫn lo lắng, thấy Thẩm Nghiệp nhắn WeChat qua, lập tức liền dẫn người towia đây.
Thẩm Nghiệp ôm lấy tay Diệp Trạch, cọ vai anh, giọng nũng nịu nói: "Đói......"
Từ khi thấy Lý Tiểu Thanh làm nũng, Thẩm Nghiệp liền mở ra thuộc tính kỳ quái.
Diệp Trạch: "......"
Anh còn không hiểu được đây là có chuyện gì, đứa nhỏ này là từ đâu học được tật xấu? Tuy rằng đứa nhỏ này làm nũng rất đáng yêu, nhưng......Giọng này nói chuyện, có điểm kinh dị.
Diệp Trạch xoa xoa cái mũi cậu, không chút khách khí mà nói: "Biến trở về đi."
Thẩm Nghiệp bất mãn mà dẩu miệng: "Cháu chính là nhàm chán, chú phối hợp một chút đi."
Diệp Trạch không chút để ý mà mở miệng: "Vốn dĩ buổi tối hôm nay còn nghĩ mặt bộ T đen kia......"
Thẩm Nghiệp lập tức ngồi nghiêm chỉnh, nghiêm túc mặt: "Chú à, cháu vừa rồi là nói giỡn, chú coi như không nghe thấy, được hông?"
Diệp Trạch vừa bực mình vừa buồn cười, bất đắc dĩ mà lắc đầu, đáy mắt lại hiện lên một tia sủng nịch.
Hai người ngồi ở trên sô pha, không coi ai ra gì mà nói chuyện với nhau.
Kim Nhứ tức giận, hắn là đại thiếu gia Kim gia, ở Hải Thành cũng là một nhân vật không lớn không nhỏ, nào có bị lơ đi như vậy?
Nhưng hắn lại không dám tiếp tục quậy, hắn sợ Thẩm Nghiệp động thủ, hơn nữa thủ hạ của hắn đã bị bảo tiêu Diệp Trạch mang đến trói lạim
Lý Tiểu Thanh núp ở trong góc, âm thầm mà đánh giá Diệp Trạch.
Bằng hữu Thẩm Nghiệp, lớn lên cũng thật soái a. Ả xem qua video Thẩm Nghiệp bắt kẻ trộm, nam nhân trước mắt còn soái hơn so với trong video. Trong nháy mắt, Lý Tiểu Thanh thậm chí nghĩ, nếu bằng hữu Thẩm Nghiệp có thể kết giao cùng ả, kia ả tuyệt đối quăng Kim đại thiếu!
Qua ước chừng năm phút, cửa phòng được mở ra.
Một nam nhân diện mạo mặt mày sắc bén, ngũ quan lại dị thường tuấn mỹ, còn có vài phần tương tự với Diệp Trạch đi đến.
Kim Nhứ buột miệng thốt ra: "Diệp đại thiếu!"
Diệp Hoằng mắt điếc tai ngơ, lập tức đi đến trước mặt Diệp Trạch, gọi: "Em họ."
Diệp Trạch vâng một tiếng, nắm tay Thẩm Nghiệp đứng dậy.
"Đây là em dâu đi?" Diệp Hoằng ánh mắt dừng ở trên người Thẩm Nghiệp, lấy ra một hộp quà, đưa cho Thẩm Nghiệp, cười nói, "Lần đầu gặp mặt, đây là quà gặp mặt, hy vọng em thích."
Thời điểm hắn cười rộ lên, càng giống với Diệp Trạch.
Kỳ thật quan hệ huyết thống hai nhag đã phi thường loãng, nhưng rất kỳ lạ, hai người cư nhiên càng nhìn càng thấy tương tự.
Chẳng lẽ đây là sự lai giống?
Lại có lẽ......Là bởi vì hai người đều lớn lên đặc biệt đẹp, cho nên mới có điểm giống đi.
Thẩm Nghiệp lực chú ý đều đặt ở hộp quà.
Ngoan ngoãn, bằng hữu Diệp Trạch đều rất biết điều a! Trước đó Thẩm Thời Mộ lần đầu tiên gặp cậu, tặng cậu quà gặp mặt, lần này Diệp Hoằng cũng đồng dạng như thế.
Vị hôn phu cậu, bằng hữu kết giao đều là thần tiên gì a!
Thẩm Nghiệp ở trong lòng cảm khái, giống lần trước mà nhìn về phía Diệp Trạch.
Diệp Trạch nhẹ nhàng gật đầu với cậu.
"Cảm ơn." Thẩm Nghiệp lúc này mới nhận.
Diệp Hoằng cười rộ lên, đối Diệp Trạch nói: "Xin lỗi, anh hẳn nên sớm một chút đi bái phỏng Nhị gia gia."
Nhị gia gia chính là ông Diệp Trạch, Diệp gia có gia phả, vẫn luôn xếp theo tuổi. Ông Diệp Hoằng là anh cả, ông Diệp Trạch là anh hai. Bất quá bởi vì lúc trước Diệp gia Đế Đô là đích trưởng, tông chủ vẫn luôn là gia chủ Diệp gia Đế Đô, cho nên một thế hệ này tông chủ cũng là ông Diệp.
Diệp Trạch lắc đầu: "Ông muốn tĩnh dưỡng, cố ý bảo em bỏ tin tức."
Hai người nói chuyện, Kim Nhứ bên kia đã khiếp sợ đến tròng mắt sắp rơi xuống.
Cho nên......Bằng hữu Thẩm Nghiệp, là em họ Diệp Hoằng?!
......Sẽ không thật sự là người Diệp gia Đế Đô đi?
Vừa rồi đối phương nhắc tới Diệp gia Đế Đô, hắn còn cười nhạo......
Kim Nhứ phát hiện chân chính mình có điểm mềm nhũn, rất muốn ngay lập tức ngất xỉu. Nhưng tình huống trước mắt này, không chấp nhận hắn lùi bước, bằng không Kim gia liền xui xẻo. Hắn nốt đỏ đầy mặt, đi đến bên cạnh Diệp Hoằng, nơm nớp lo sợ hỏi: "Diệp đại thiếu, vị này......Là em họ ngài?"
"Đúng." Diệp Hoằng nhìn về phía hắn, liếc mắt một cái nhìn thấy hắn đầy mặt nổi bọt nước......Tuy là Diệp Hoằng vui buồn không hiện, biểu tình cũng vẫn cứng đờ.
......Thật sự thì mặt Kim Nhứ quá khủng bố.
Kim Nhứ cũng biết hình tượng chính mình hiện tại rất không xong, vội vàng cúi đầu: "Em họ ngài là người Diệp gia Đế Đô sao?"
Diệp Hoằng: "Đúng vậy."
Kim Nhứ: "......"
Bằng hữu Thẩm Nghiệp cư nhiên thật sự là người Diệp gia Đế Đô......
Hắn trước đó còn ở trước mặt Thẩm Nghiệp bức ép, nói lấy địa vị Kim gia ở Hải Thành, một đầu ngón tay là có thể bóp chết Thẩm Nghiệp.
......Kim Nhứ hiện tại chỉ muốn một cái tát đánh chết chính mình.
Thẩm Nghiệp nhìn qua gương mặt tràn đầy bọt nước của hắn, nhìn thấy cảm xúc hắn, khóe miệng nhẹ nhàng gợi lên: "Không, ông sai rồi."
Kim Nhứ: "?"
Thẩm Nghiệp chỉ vào Diệp Trạch: "Y không phải bằng hữu tôi, là vị hôn phu tôi."
Kim Nhứ: ".................."
Một đòn trí mạng!
Lý Tiểu Thanh bị mọi người quên đi, nghe thấy Thẩm Nghiệp nói, tinh thần cũng bắt đầu trở nên hoảng hốt. Ả yên lặng mà nghĩ, khó trách Thẩm Nghiệp không muốn phản ứng ả......Bởi vì vị hôn phu Thẩm Nghiệp soái đến làm người ta thèm nhỏ dãi, so với ả đẹp hơn một trăm lần a!
Hơn nữa vị hôn phu Thẩm Nghiệp còn là em họ Diệp Hoằng!
Ả thiếu hiểu biết, sinh ra không ở chỗ cao, không rõ địa vị Diệp gia Đế Đô là cái gì, nhưng nhìn Kim Nhứ giống như chó săn đối với Diệp Hoằng, ả cũng liền biết vị hôn phu Thẩm Nghiệp tuyệt đối là nhân vật lớn.
Là nhân vật lớn ả không thể trêu vào!
Cho tới bây giờ, ả mới biết được, nguyên lai bối cảnh Thẩm Nghiệp còn trâu bò hơn ngàn vạn lần so với tưởng tượng của ả.
Ả trước đó còn nghĩ Thẩm Nghiệp có bản lĩnh thì sao, cũng so ra kém Kim gia có tiền, nhưng hiện tại sự thật nói cho ả, Thẩm Nghiệp còn hơn trăm lần Kim gia!
Nếu biết ý nghĩ ả Diệp Trạch khẳng định sẽ khịt mũi coi thường.
Diệp gia Đế Đô lợi hại nhất trong giới thế gia, nhưng mười năm trước, Diệp gia thiếu chút nữa bị đạo sĩ hại.
Mà những đạo sĩ đó, ở trước mặt Thẩm Nghiệp đều là cặn bã.
Cho nên người đứng ở đỉnh, là Thẩm Nghiệp.
Diệp Trạch nhàn nhạt liếc mắt nhìn Kim Nhứ một cái, nói: "Xem ra ngày thường tôi quá điệu thấp, Hải Thành thế nhưng không ai quen biết."
Thẩm Nghiệp mắt lấp lánh mà nhìn anh.
Wow, nam nhân nhà mình một bộ · bức người như vậy, cảm giác càng soái nha, nhăm nhăm.
"Thẩm đại sư, mời ngài." Bảo tiêu rất khách khí, thái độ lại cường ngạnh.
Thẩm Nghiệp lạnh mặt, bất quá cậu vẫn quyết định đi gặp chồng Đoạn Tâm Dung. Còn là lần đầu tiên bị người cường ngạnh mà mời đi làm khách, rất mới mẻ, cậu muốn xem xem chồng Đoạn Tâm Dung rốt cuộc trông như thế nào, có phải có ba đầu sáu tay hay không.
Cậu đi theo bảo tiêu lên xe, xe đi đến một hội quán.
Trên đường Thẩm Nghiệp nhắn Wechat cho Diệp Trạch: 【 Chú ơi, chú tuyệt đối không thể tưởng tượng đâu, cư nhiên có người muốn bắt cóc cháu! 】
Diệp Trạch đáp thật sự nhanh: 【 Ai, ở đâu? 】
Thẩm Nghiệp thấy anh lời ít mà ý nhiều đã thành thói quen, đem tình huống nói cho anh. Đương nhiên Thẩm Nghiệp cũng không phải sợ hãi, ngược lại mang theo điểm hưng phấn: 【 Đừng lo lắng, cháu có một trăm loại phương pháp cho hắn biết sự lợi hại của cháu ó. 】
Tới địa phương, bảo tiêu mang Thẩm Nghiệp tới phòng ở tầng cao nhất.
Cửa phòng mở ra, một nam nhân tầm 30 tuổi nguồi đối diện, ngũ quan cũng không tệ lắm, chính là một khuôn mặt có điểm xệ xuống, thoạt nhìn như túng dục quá độ.
Đối phương hẳn chính là chồng Đoạn Tâm Dung - Kim Nhứ.
"Anh Kim, Thẩm đại sư tới." Một nữ nhân xinh đẹp dựa sát bên cạnh nam nhân lên tiếng, thanh âm nghe có điểm quen tai.
Thẩm Nghiệp nhìn qua, cư nhiên là Lý Tiểu Thanh.
Cậu không khỏi có điểm câm nín, trước đó nghe Lưu Toa nói, Lý Tiểu Thanh đã đáp ứng cắt đứt với kim chủ, kết quả Lý Tiểu Thanh vừa quay đầu liền tiếp tục ở cùng kim chủ.
Có loại người chính mình tự đi tìm đường chết, cản cũng không cản được.
Thẩm Nghiệp mặt vô biểu tình mà đảo qua Lý Tiểu Thanh, giống như không nhìn thấy người này.
Lý Tiểu Thanh trong lòng có điểm không thoải mái, ả thật chưa thấy qua nam nhân lạnh nhạt như Thẩm Nghiệp, rõ ràng ả lớn lên xinh đẹp như vậy, rất nhiều nam nhân ở trước mặt ả đều sẽ không tự giác mà trở nên ôn hòa, nếu tính không thích ả, cũng sẽ cho ả vài phần mặt mũi.
Nhưng Thẩm Nghiệp ngay từ đầu liền không coi trọng ả.
Kim Nhứ nhìn Thẩm Nghiệp tiến vào, hai chân bắt chéo, cười tủm tỉm mà tiếp đón Thẩm Nghiệp: "Thẩm đại sư, tôi mời ngài tới đây."
Hắn dùng hai từ khách khí ' ngài ' cùng ' mời ', nhưng vẻ mặt của hắn lại hoàn toàn không có nửa điểm cung kính, ngược lại mang theo một loại trào phúng.
Thẩm Nghiệp nhướng mày: "Kim tiên sinh, ngài tìm tôi có chuyện gì?"
"Cũng không có việc gì, chính là hiện tại Đoạn Tâm Dung bắt được nhược điểm của tôi, nháo li hôn, còn bảo tôi phân chia nửa tài sản riêng cho nàng......Nghe nói nàng là được ngài chỉ điểm?" Kim Nhứ đứng lên, chậm rãi đi đến trước mặt Thẩm Nghiệp.
Thẩm Nghiệp vóc dáng không tính lùn, đứng chung một chỗ với Kim Nhứ cũng không chênh lệch lắm.
Vốn dĩ Kim Nhứ còn tưởng khí tràng mình sẽ nghiền áp Thẩm Nghiệp, kết quả Thẩm Nghiệp khí thế còn hơn gã, gã càng thêm không vui, trên mặt lộ ra một tia cười lạnh: "Tôi chính là muốn nhìn một chút, rốt cuộc năng lực ngài lớn bao nhiêu."
"Năng lực tôi lớn tới đâu, nói ra sợ hù chết ngài đi." Thẩm Nghiệp cũng cười.
Kim Nhứ ngừng lại, qua một hồi lâu, mới nói: "Vừa lúc, bên này tôi cũng mời đại sư, nếu không hai người khoa tay múa chân một chút, nhìn xem ai lợi hại hơn."
Thẩm Nghiệp đã sớm thấy trong phòng còn có một nam nhân trung niên khác. Đối phương phi thường gầy ốm, lớn lên cũng bình thường, còn cố tình thu liễm hơi thở, đặt ở trong đám người căn bản sẽ không bị chú ý tới.
"Muốn tìm tôi đấu pháp a?" Thẩm Nghiệp mỉm cười, "Phí lên sân khấu phí của tôi rất cao."
Kim Nhứ đặt một tờ chi phiếu lên trên mặt bàn: "Cậu nếu thắng, số tiền này cậu lấy đi. Còn nếu thua, liền nói cho Đoạn Tâm Dung, không thể ly hôn, nếu không, Đoạn gia sẽ gặp xúi quẩy."
Thẩm Nghiệp thị lực tốt, liếc mắt một cái liền nhìn trong chi phiếu sáu số 0.
Oa, còn không ít tiền a.
Thẩm Nghiệp có điểm động tâm.
Lý Tiểu Thanh lại bất mãn, lôi kéo ống tay áo Kim Nhứ làm nũng: "Anh Kim, anh không phải nói anh sẽ ly hôn sao?"
Nếu không phải Kim Nhứ cùng vợ nháo ly hôn, ả cũng sẽ không quay đầu tìm Kim Nhứ.
Tuy rằng lần này Kim Nhứ bị Đoạn Tâm Dung bắt được nhược điểm, phải trả giá rất lớn, nhưng Kim gia là nhãn hiệu thế gia lâu đời ở Hải Thành, của cải thâm hậu, Kim Nhứ nếu đem một nửa tài sản riêng cho Đoạn Tâm Dung, vẫn như cũ rất có tiền.
Mà ả chỉ cần bắt lấy Kim Nhứ, là có thể trở thành thiếu phu nhân Kim gia, đến lúc đó không ít tiểu hoa trong giới sẽ hâm mộ ả đâu.
Nhưng nếu Kim Nhứ không cùng Đoạn Tâm Dung ly hôn, kia ả còn mơ mộng làm thiếu phu nhân cái gì!
Kim Nhứ nhàn nhạt mà liếc mắt nhìn Lý Tiểu Thanh một cái.
Lúc trước cùng Đoạn Tâm Dung kết hôn, Kim Nhứ là rất cao hứng. Đoạn Tâm Dung là công chúa có tiếng trong giới thế gia Hải Thành, bằng cấp cao, gia thế tốt, người lại xinh đẹp, rất nhiều công tử đều nhìn chằm chằm cô. Lúc ấy tin tức Kim gia liên hôn cùng Đoạn gia truyền ra, đám cẩu bằng hữu bên Kim Nhứ đều ghen ghét đến chết, Kim Nhứ hư vinh cũng bởi vậy mà thỏa mãn.
Chỉ là sau khi kết hôn, Kim Nhứ liền phát hiện chính mình căn bản không khống chế được Đoạn Tâm Dung. Đoạn Tâm Dung quá thông minh, tính cách vừa quật cường lại ngạo mạn, Kim Nhứ ở trước mặt cô tựa như em trai nhỏ.
Kim Nhứ cảm thấy lòng tự trọng của mình bị giẫm đạp lợi hại, cho nên không bao lâu, hắn liền ngoại tình tìm nữ nhân. Hắn thích Lý Tiểu Thanh, chính là bởi vì Lý Tiểu Thanh như chim nhỏ nép vào người, lấy hắn làm chủ, mặc kệ làm cái gì đều dùng ánh mắt sùng bái nhìn hắn. Không giống Đoạn Tâm Dung, hắn làm cái gì cũng có một loại cảm giác bị Đoạn Tâm Dung miệt thị.
Nhưng hắn trăm triệu không thể cùng Đoạn Tâm Dung ly hôn.
Một khi ly hôn, quan hệ hai nhà tất sẽ tan vỡ, cố tình Kim gia như đi xuống sườn núi, mà nhân tài Đoạn gia lại xuất hiện lớp lớp, càng ngày càng thịnh vượng.
Hắn thích Lý Tiểu Thanh, cũng chỉ là coi Lý Tiểu Thanh như một đồ vật nhỏ, hắn tuyệt đối sẽ không để Lý Tiểu Thanh ảnh hưởng đến hôn nhân hắn cùng Đoạn Tâm Dung.
Lý Tiểu Thanh từ trong mắt Kim Nhứ thấy được không kiên nhẫn, trong lòng không khỏi có điểm thấp thỏm.
Ả quay đầu lại tìm Kim Nhứ, là muốn làm thiếu phu nhân Kim gia, nếu Kim Nhứ không muốn ả chuyển chính thức, kia ả nên làm cái gì bây giờ?
"Anh Kim, anh như thế nào không nói gì." Lý Tiểu Thanh lại lôi kéo ống tay áo Kim Nhứ, nũng nịu mà nói chuyện.
"Em qua bên kia ngồi." Kim Nhứ ngữ khí thì ôn nhu, nhưng sắc mặt lại lạnh xuống.
Lý Tiểu Thanh dậm chân một cái, không tình nguyện mà đi đến sô pha ngồi xuống.
Thẩm Nghiệp cũng không có tâm tư quản hai người này, cậu nhìn chằm chằm con số trên chi phiếu, nói: "Được a, vậy đấu đi."
Dù sao thế nào cậu đều sẽ thắng.
Nghĩ đến một trăm vạn lập tức sẽ vào túi, Thẩm Nghiệp cười đến phá lệ ấm áp, thái độ với Kim Nhứ cũng tốt vài phần.
Kim Nhứ khinh thường mà cười.
Bên ngoài đều nói Thẩm Nghiệp lợi hại như thế nào, nhưng xem ra, Thẩm Nghiệp chính là người nhà quê không hiểu việc đời, một trăm vạn có thể làm Thẩm Nghiệp cao hứng như vậy.
"Đi thôi." Kim Nhứ quay đầu nói với nam nhân trung niên.
Nam nhân trung niên không mặc trang phục đạo sĩ, nhưng tu vi lại rất lợi hại.
Gã hướng Thẩm Nghiệp làm ra thủ thế: "Mời."
Đây là ý nhường Thẩm Nghiệp ra chiêu trước.
Thẩm Nghiệp: "Ông còn rất có tự tin a, cư nhiên để tôi ra tay trước."
Đạo sĩ trung niên nghiêng con mắt đánh giá cậu, trên mặt rõ ràng viết ba chữ 'khinh thường' (看不起).
"Bỏ đi, ra chiêu trước liền ra chiêu trước, chỉ cần ông đừng trách tôi không cho ông cơ hội ra tay." Thẩm Nghiệp một chút cũng không tức giận, nói xong giơ tay, một đạo phù đánh qua.
Đạo sĩ trung niên ngay từ đầu khinh thường, thẳng đến khi lá bùa hùng hổ mà đánh qua gã, lực lượng cường đại áp chế gã. Đừng nói là đánh trả, gã ngay cả sức lực giơ tay cũng không có.
Giây tiếp theo, đạo sĩ trung niên liền đầy mắt kinh sợ mà ngã xuống mặt đất, không bò dậy được.
Kim Nhứ sắc mặt lập tức trở nên khó coi, không dám tin tưởng mà hô: "Sao có thể?!"
Một chiêu liền đem đánh đạo sĩ hắn mời quỳ rạp trên mặt đất...... Thẩm Nghiệp đây là quái vật gì?
Phải biết rằng đạo sĩ này trong giới thế gia phi thường nổi danh, rất nhiều người đều mời gã xem phong thuỷ, gặp được chuyện li kỳ quái lạ cũng sẽ tìm gã, là người có bản lĩnh!
Thẩm Nghiệp cười tủm tỉm mà vỗ vỗ tay: "Chi phiếu, lấy ra."
Kim Nhứ cắn răng trừng mắt cậu.
"Như thế nào, ngài muốn quỵt nợ?" Thẩm Nghiệp không cao hứng.
Kim Nhứ một khuôn mặt âm trầm, không ra tiếng.
Thẩm Nghiệp mặc kệ hắn cao hứng không, chính mình tiến lên đem chi phiếu cầm trong tay, cố ý quơ quơ: "Cảm ơn."
Kim Nhứ mặt càng âm trầm.
Lý Tiểu Thanh phía sau hắn mở miệng nói: "Thẩm đại sư, anh Kim cũng là kính trọng cậu, mới mời cậu tới luận bàn. Thái độ cậu vẫn nên hạ thấp một chút, Kim gia cũng không phải cậu có thể đắc tội."
Ả nhìn ra, liền tính Thẩm Nghiệp có bản lĩnh thì thế nào, trên thế giới này vẫn là tiền lợi hại nhất. Đều nói tiền có thể sai quỷ đẩy ma, Thẩm Nghiệp ở trước mặt Kim gia cũng chỉ là nhân vật nhỏ bé không đáng kể.
Thẩm Nghiệp quay đầu lại nhìn chằm chằm Lý Tiểu Thanh.
Trước đó Lý Tiểu Thanh lợi dụng cậu lăng xê, còn cố tình làm ra vẻ ở trước mặt cậu, Thẩm Nghiệp cũng chưa cùng Lý Tiểu Thanh so đo, là bởi vì ở trong lòng cậu, Lý Tiểu Thanh chính là người ngu xuẩn.
Nhưng ngu xuẩn có đôi khi ngu đến mức làm người ta chán ghét.
Thẩm Nghiệp trực tiếp một đạo phù đánh vào mặt Lý Tiểu Thanh.
Mặt Lý Tiểu Thanh lập tức vừa ngứa vừa đau, giống như có vô số con kiến bò ở trên mặt. Ả lấy ra gương vừa thấy, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy nốt đỏ, thật giống như bị ong mật đốt, lại như nổi lên vô số bọt nước, thoạt nhìn khủng bố cực kỳ.
Gương trong tay ả lạch cạch một tiếng rơi trên mặt đất, ngay sau đó vang lên tiếng thét chói tai.
Thẩm Nghiệp vừa rồi nói còn cho ả: "Thái độ cô vẫn nên hạ thấp một chút, con người tôi, không phải cô có thể đắc tội."
Lý Tiểu Thanh hoảng sợ mà nhìn câij, đột nhiên bổ nhào trước mặt cậu, khóc lóc hô: "Thẩm đại sư, tôi sai rồi, ngài mau giúp tôi trị nốt đỏ trên mặt......"
Thẩm Nghiệp mới không phản ứng ả. Lý Tiểu Thanh đã ba lần ở trước mặt cậu nói chính mình sai rồi, nhưng không có một lần nghiêm túc sửa lại. Thẩm Nghiệp mới sẽ không lãng phí thời gian trên người loại ngu xuẩn này
Kim Nhứ cũng thấy được mặt Lý Tiểu Thanh, tức khắc ghê tởm đến không chịu được, phỏng chừng từ nay về sau hắn đối Lý Tiểu Thanh không nổi lên được hứng thú.
Thẩm Nghiệp cầm chi phiếu, vui vẻ mà đi ra ngoài.
Hôm nay cậu vẫn luôn có loại cảm giác, chính mình sẽ có một phần thu hoạch lớn, cho nên trước đó cậu mới đi theo bảo tiêu Kim gia một chuyến.
Một trăm vạn, quả nhiên không phải số lượng nhỏ.
Chỉ là cậu mới vừa đi tới cửa, đã bị bảo tiêu Kim gia ngăn cản.
Kim Nhứ ở phía sau cậu nói: "Cậu lấy tiền có thể, nhưng phải nói cho Đoạn Tâm Dung, cô ta không thể ly hôn!"
Thẩm Nghiệp quay đầu lại nhìn hắn: "Nếu tôi không muốn?"
"Vậy hôm nay đừng nghĩ rời khỏi nơi này!" Kim Nhứ nói xong, hướng bảo tiêu đưa mắt ra hiệu.
Bảo tiêu lập tức tiến lên vây quanh Thẩm Nghiệp, trong tay bọn họ cư nhiên còn có súng!
Xem ra người Kim Nhứ này không tuân thủ luận pháp a......
Thẩm Nghiệp thở dài.
Luôn có người không thức thời tìm cậu gây phiền toái, cậu thoạt nhìn dễ bắt nạt như vậy sao?
Thẩm Nghiệp cũng không cùng những người này khách khí, liên tiếp đánh vài lá bùa qua.
Không đợi bảo tiêu động thủ, thì toàn bộ đã ngã xuống.
Kim Nhứ: "......"
Thẩm Nghiệp quay đầu lại, lại một lá bùa đánh vào mặt Kim Nhứ.
Mặt Kim Nhứ lập tức bị nốt đỏ bọt nước che kín giống như Lý Tiểu Thanh, đồng dạng khó coi lại khủng bố.
"Tôi chính là muốn nói cho ngài, không phải người nào cũng có thể đắc tội, lần này liền cho ngài một giáo huấn nho nhỏ nha." Thẩm Nghiệp vẫn là rất nhân từ, đối với loại không quan hệ Kim Nhứ này đi khiêu khích, cậu cũng không muốn so đo.
Kim Nhứ lại tức giận đến tròng mắt muốn rớt ra.
Chủ yếu là......Mặt hắn quá ngứa, hơn nữa......Hắn biết chính mình hiện tại nhất định rất xấu......
"Mày......Mày mau giải thuật pháp cho tao!" Kim Nhứ tức muốn hộc máu mà gào.
Thẩm Nghiệp nhún vai: "Ba ngày lúc sau tự động giải trừ, ba ngày này liền mang gương mặt này đi gặp người khác đi."
Kim Nhứ nghiến răng nghiến lợi mà nhìn chằm chằm cậu.
Thẩm Nghiệp mới không sợ hắn, ánh mắt rơi xuống trên mặt Lý Tiểu Thanh: "Hai người còn rất xứng."
Lý Tiểu Thanh: "......"
"Mày chờ đấy cho tao, Kim gia sẽ không bỏ qua! Mày có bản lĩnh thì thế nào, lấy địa vị Kim gia chúng ta ở Hải Thành, mày chỉ là một đạo sĩ nho nhỏ, một đầu ngón tay Kim gia là có thể đè chết mày!" Kim Nhứ to tiếng mà kêu.
Thẩm Nghiệp nhướng mày, cậu bỗng nhiên có điểm tay ngứa, rất muốn lập tức để Kim Nhứ nếm thử bản lĩnh của cậu, biết hắn rốt cuộc có thể bị một đầu ngón tay đè chết hay không!
Chỉ là không đợi cậu động thủ, cửa phòng phanh một tiếng mà bị đẩy ra.
Diệp Trạch bước vào, cặp con ngươi đen nhánh gắt gao mà nhìn Thẩm Nghiệp: "Không có việc gì đi?"
"Chú tới rồi!" Thẩm Nghiệp trong nháy mắt thu sát khi trên người, chạy đến trước mặt Diệp Trạch, trên mặt cười cười, "Không có việc gì nha, những người này quá yếu."
Kim Nhứ đầy mặt nốt đỏ khóe miệng giật giật.
Thủ hạ hắn mang theo súng, cư nhiên ở trước Thẩm Nghiệp không có đất dụng võ......Cũng thật là yếu.
Nhưng Kim gia rốt cuộc không giống nhau, hắn không tin nếu vận dụng lực lượng Kim gia, Thẩm Nghiệp còn có thể chạy thoát.
"Mày đừng đắc ý, về sau cho mày đẹp mặt." Kim Nhứ ném lời hung ác.
Thẩm Nghiệp vốn chuẩn bị giáo huấn lần nữa cho Kim Nhứ, nhưng hiện tại Diệp Trạch tới, cậu liền giữ chặt ống tay áo Diệp Trạch, làm nũng nói: "Cháu sợ wá, cái tên xấu xa này muốn giết chết cháu. Chú ơi, chú mau giúp cháu đánh người xấu."
Diệp Trạch: "......"
Một bên Lý Tiểu Thanh ánh mắt cũng rất phức tạp.
Ả như thế nào cảm thấy......Cách Thẩm Nghiệp làm nũng có điểm quen mắt......Rất giống bộ dáng vừa rồi ả nói chuyện với Kim Nhứ a......
Ánh mắt Diệp Trạch rơi xuống trên người Kim Nhứ.
Anh hiểu biết Thẩm Nghiệp, đương nhiên biết Thẩm Nghiệp không có hại. Nhưng Kim Nhứ uy hiếp Thẩm Nghiệp, anh là chính tai nghe thấy. Anh luyến tiếc nói một câu nặng lời với đứa nhóc này, nào đến lượt người khác bắt nạt?
Kim Nhứ bị Diệp Trạch nhìn chằm chằm, cảm giác lông tơ sau lưng đều dựng thẳng lên tới. Ánh mắt nam nhân này thật sự quá mức sắc bén, hắn không chống đỡ được. Hơn nữa người nam nhân này lớn lên cũng quá đẹp, làm người ta tự biết xấu hổ.
Bất quá......Hắn như thế nào cảm thấy người nam nhân này thoạt nhìn có điểm quen mắt a?
Diệp Trạch đi đến Kim Nhứ trước mặt: "Là người Kim gia?"
Kim Nhứ cao ngạo mà nâng cằm lên, ngay sau đó nghĩ đến trên mặt chính mình tràn đầy nốt, lại hung hăng mà cúi đầu: "Đúng vậy, Kim gia Hải Thành! Sợ rồi sao? Mày là bằng hữu Thẩm Nghiệp? Tao nói cho mày, nó chỉ là một đạo sĩ nhỏ mà thôi, Kim gia chúng tao có rất nhiều biện pháp đối phó nó, tốt nhất đi khuyên nhủ bằng hữu mày đi, bảo nó thức thời một chút!"
Thẩm Nghiệp rất có hứng thú mà đứng ở một bên nhìn Kim Nhứ tìm đường chết.
Diệp Trạch nhàn nhạt ồ một tiếng: "Quen biết Diệp Hoằng không?"
Kim Nhứ sửng sốt.
Diệp Hoằng? Gia chủ Diệp gia Hải Thành?
Thế gia Hải Thành cũng phân chia cấp bậc, Diệp gia chính là ở đỉnh kim tự tháp, mà Diệp Hoằng là gia chủ Diệp gia, ai mà không biết a?
Hắn cùng Diệp Hoằng tuy rằng chỉ từng gặp có vài lần, nhưng Diệp Hoằng tên này, từ nhỏ đến lớn chính là tấm gương thế gia tử cùng mẫu mực trong vòng, hắn không muốn biết cũng khó.
"Tao đương nhiên quen biết Như thế nào, mày cũng quen biết Diệp đại thiếu, muốn dùng tên tuổi Diệp đại thiếu làm tao sợ?" Kim Nhứ cười nhạo. Hắn không cho rằng bằng hữu một đạo sĩ nhỏ có thể quen biết gia chủ Diệp gia.
Diệp Trạch: "Vậy biết Diệp gia Đế Đô không?"
Kim Nhứ lại sửng sốt.
Hắn đương nhiên biết! Diệp gia Hải Thành cùng Diệp gia Đế Đô là đồng tông không đồng tộc, vẫn luôn cùng nhau trông coi, Diệp gia Đế Đô còn thần bí và tồn tại lợi hại hơn so với Diệp gia Hải Thành.
"Sao, mày quen biết người Diệp gia Đế Đô?" Kim Nhứ khóe miệng lộ ra nụ cười trào phúng cười, "Có phải mày quen biết người ta, người ta lại lhông quen biết mày a? Mày đừng dùng danh hào Diệp gia Đế Đô tới làm tao sợ, tao còn mất mặt thay mày!"
Thẩm Nghiệp: "......"
Kim Nhứ này, mồm mép còn rất lợi hại.
Diệp Trạch hơi hơi rũ mắt, nói: " Bỏ đi, vậy chờ Diệp Hoằng tới."
Kim Nhứ: "???"
Diệp Trạch lại không hề phản ứng hắn, trở về bên cạnh Thẩm Nghiệp, nhẹ nhàng mà nắm lấy tay Thẩm Nghiệp: "Có đói bụng không?"
Anh làm gà ớt cho Thẩm Nghiệp, người trong nhà cũng đang chờ Thẩm Nghiệp trở về ăn cơm, kết quả Thẩm Nghiệp lại bị người cưỡng chế mang đi......Không, anh biết không ai có thể cưỡng chế mang Thẩm Nghiệp đi...... Nhưng anh vẫn lo lắng, thấy Thẩm Nghiệp nhắn WeChat qua, lập tức liền dẫn người towia đây.
Thẩm Nghiệp ôm lấy tay Diệp Trạch, cọ vai anh, giọng nũng nịu nói: "Đói......"
Từ khi thấy Lý Tiểu Thanh làm nũng, Thẩm Nghiệp liền mở ra thuộc tính kỳ quái.
Diệp Trạch: "......"
Anh còn không hiểu được đây là có chuyện gì, đứa nhỏ này là từ đâu học được tật xấu? Tuy rằng đứa nhỏ này làm nũng rất đáng yêu, nhưng......Giọng này nói chuyện, có điểm kinh dị.
Diệp Trạch xoa xoa cái mũi cậu, không chút khách khí mà nói: "Biến trở về đi."
Thẩm Nghiệp bất mãn mà dẩu miệng: "Cháu chính là nhàm chán, chú phối hợp một chút đi."
Diệp Trạch không chút để ý mà mở miệng: "Vốn dĩ buổi tối hôm nay còn nghĩ mặt bộ T đen kia......"
Thẩm Nghiệp lập tức ngồi nghiêm chỉnh, nghiêm túc mặt: "Chú à, cháu vừa rồi là nói giỡn, chú coi như không nghe thấy, được hông?"
Diệp Trạch vừa bực mình vừa buồn cười, bất đắc dĩ mà lắc đầu, đáy mắt lại hiện lên một tia sủng nịch.
Hai người ngồi ở trên sô pha, không coi ai ra gì mà nói chuyện với nhau.
Kim Nhứ tức giận, hắn là đại thiếu gia Kim gia, ở Hải Thành cũng là một nhân vật không lớn không nhỏ, nào có bị lơ đi như vậy?
Nhưng hắn lại không dám tiếp tục quậy, hắn sợ Thẩm Nghiệp động thủ, hơn nữa thủ hạ của hắn đã bị bảo tiêu Diệp Trạch mang đến trói lạim
Lý Tiểu Thanh núp ở trong góc, âm thầm mà đánh giá Diệp Trạch.
Bằng hữu Thẩm Nghiệp, lớn lên cũng thật soái a. Ả xem qua video Thẩm Nghiệp bắt kẻ trộm, nam nhân trước mắt còn soái hơn so với trong video. Trong nháy mắt, Lý Tiểu Thanh thậm chí nghĩ, nếu bằng hữu Thẩm Nghiệp có thể kết giao cùng ả, kia ả tuyệt đối quăng Kim đại thiếu!
Qua ước chừng năm phút, cửa phòng được mở ra.
Một nam nhân diện mạo mặt mày sắc bén, ngũ quan lại dị thường tuấn mỹ, còn có vài phần tương tự với Diệp Trạch đi đến.
Kim Nhứ buột miệng thốt ra: "Diệp đại thiếu!"
Diệp Hoằng mắt điếc tai ngơ, lập tức đi đến trước mặt Diệp Trạch, gọi: "Em họ."
Diệp Trạch vâng một tiếng, nắm tay Thẩm Nghiệp đứng dậy.
"Đây là em dâu đi?" Diệp Hoằng ánh mắt dừng ở trên người Thẩm Nghiệp, lấy ra một hộp quà, đưa cho Thẩm Nghiệp, cười nói, "Lần đầu gặp mặt, đây là quà gặp mặt, hy vọng em thích."
Thời điểm hắn cười rộ lên, càng giống với Diệp Trạch.
Kỳ thật quan hệ huyết thống hai nhag đã phi thường loãng, nhưng rất kỳ lạ, hai người cư nhiên càng nhìn càng thấy tương tự.
Chẳng lẽ đây là sự lai giống?
Lại có lẽ......Là bởi vì hai người đều lớn lên đặc biệt đẹp, cho nên mới có điểm giống đi.
Thẩm Nghiệp lực chú ý đều đặt ở hộp quà.
Ngoan ngoãn, bằng hữu Diệp Trạch đều rất biết điều a! Trước đó Thẩm Thời Mộ lần đầu tiên gặp cậu, tặng cậu quà gặp mặt, lần này Diệp Hoằng cũng đồng dạng như thế.
Vị hôn phu cậu, bằng hữu kết giao đều là thần tiên gì a!
Thẩm Nghiệp ở trong lòng cảm khái, giống lần trước mà nhìn về phía Diệp Trạch.
Diệp Trạch nhẹ nhàng gật đầu với cậu.
"Cảm ơn." Thẩm Nghiệp lúc này mới nhận.
Diệp Hoằng cười rộ lên, đối Diệp Trạch nói: "Xin lỗi, anh hẳn nên sớm một chút đi bái phỏng Nhị gia gia."
Nhị gia gia chính là ông Diệp Trạch, Diệp gia có gia phả, vẫn luôn xếp theo tuổi. Ông Diệp Hoằng là anh cả, ông Diệp Trạch là anh hai. Bất quá bởi vì lúc trước Diệp gia Đế Đô là đích trưởng, tông chủ vẫn luôn là gia chủ Diệp gia Đế Đô, cho nên một thế hệ này tông chủ cũng là ông Diệp.
Diệp Trạch lắc đầu: "Ông muốn tĩnh dưỡng, cố ý bảo em bỏ tin tức."
Hai người nói chuyện, Kim Nhứ bên kia đã khiếp sợ đến tròng mắt sắp rơi xuống.
Cho nên......Bằng hữu Thẩm Nghiệp, là em họ Diệp Hoằng?!
......Sẽ không thật sự là người Diệp gia Đế Đô đi?
Vừa rồi đối phương nhắc tới Diệp gia Đế Đô, hắn còn cười nhạo......
Kim Nhứ phát hiện chân chính mình có điểm mềm nhũn, rất muốn ngay lập tức ngất xỉu. Nhưng tình huống trước mắt này, không chấp nhận hắn lùi bước, bằng không Kim gia liền xui xẻo. Hắn nốt đỏ đầy mặt, đi đến bên cạnh Diệp Hoằng, nơm nớp lo sợ hỏi: "Diệp đại thiếu, vị này......Là em họ ngài?"
"Đúng." Diệp Hoằng nhìn về phía hắn, liếc mắt một cái nhìn thấy hắn đầy mặt nổi bọt nước......Tuy là Diệp Hoằng vui buồn không hiện, biểu tình cũng vẫn cứng đờ.
......Thật sự thì mặt Kim Nhứ quá khủng bố.
Kim Nhứ cũng biết hình tượng chính mình hiện tại rất không xong, vội vàng cúi đầu: "Em họ ngài là người Diệp gia Đế Đô sao?"
Diệp Hoằng: "Đúng vậy."
Kim Nhứ: "......"
Bằng hữu Thẩm Nghiệp cư nhiên thật sự là người Diệp gia Đế Đô......
Hắn trước đó còn ở trước mặt Thẩm Nghiệp bức ép, nói lấy địa vị Kim gia ở Hải Thành, một đầu ngón tay là có thể bóp chết Thẩm Nghiệp.
......Kim Nhứ hiện tại chỉ muốn một cái tát đánh chết chính mình.
Thẩm Nghiệp nhìn qua gương mặt tràn đầy bọt nước của hắn, nhìn thấy cảm xúc hắn, khóe miệng nhẹ nhàng gợi lên: "Không, ông sai rồi."
Kim Nhứ: "?"
Thẩm Nghiệp chỉ vào Diệp Trạch: "Y không phải bằng hữu tôi, là vị hôn phu tôi."
Kim Nhứ: ".................."
Một đòn trí mạng!
Lý Tiểu Thanh bị mọi người quên đi, nghe thấy Thẩm Nghiệp nói, tinh thần cũng bắt đầu trở nên hoảng hốt. Ả yên lặng mà nghĩ, khó trách Thẩm Nghiệp không muốn phản ứng ả......Bởi vì vị hôn phu Thẩm Nghiệp soái đến làm người ta thèm nhỏ dãi, so với ả đẹp hơn một trăm lần a!
Hơn nữa vị hôn phu Thẩm Nghiệp còn là em họ Diệp Hoằng!
Ả thiếu hiểu biết, sinh ra không ở chỗ cao, không rõ địa vị Diệp gia Đế Đô là cái gì, nhưng nhìn Kim Nhứ giống như chó săn đối với Diệp Hoằng, ả cũng liền biết vị hôn phu Thẩm Nghiệp tuyệt đối là nhân vật lớn.
Là nhân vật lớn ả không thể trêu vào!
Cho tới bây giờ, ả mới biết được, nguyên lai bối cảnh Thẩm Nghiệp còn trâu bò hơn ngàn vạn lần so với tưởng tượng của ả.
Ả trước đó còn nghĩ Thẩm Nghiệp có bản lĩnh thì sao, cũng so ra kém Kim gia có tiền, nhưng hiện tại sự thật nói cho ả, Thẩm Nghiệp còn hơn trăm lần Kim gia!
Nếu biết ý nghĩ ả Diệp Trạch khẳng định sẽ khịt mũi coi thường.
Diệp gia Đế Đô lợi hại nhất trong giới thế gia, nhưng mười năm trước, Diệp gia thiếu chút nữa bị đạo sĩ hại.
Mà những đạo sĩ đó, ở trước mặt Thẩm Nghiệp đều là cặn bã.
Cho nên người đứng ở đỉnh, là Thẩm Nghiệp.
Diệp Trạch nhàn nhạt liếc mắt nhìn Kim Nhứ một cái, nói: "Xem ra ngày thường tôi quá điệu thấp, Hải Thành thế nhưng không ai quen biết."
Thẩm Nghiệp mắt lấp lánh mà nhìn anh.
Wow, nam nhân nhà mình một bộ · bức người như vậy, cảm giác càng soái nha, nhăm nhăm.
/85
|