Thi triển Bạch Tiên Đồng, điểm yếu trí mạng của băng thi đều bị Ngọc Vô Trần nhìn thấy cả. Nàng liền dùng truyền âm để thông báo với ba tên Tàng Thiên Ca, Quân Mạc Tà và Trịnh Thần Không, để cho ba tên đó giết chết băng thi.
Biết được điểm yếu của băng thi, dù bọn chúng có cố giấu thế nào đi nữa, với sức mạnh công kích cường hãn của ba tên thiên tài này, chưa đến nửa khắc, toàn bộ băng thi đã bị tiêu diệt. Cũng may Ngọc Vô Trần có thần thông Bạch Tiên Đồng, nếu không chỉ sợ hạo kiếp này có mà thoát khỏi.
Ngọc Vô Trần thu lại Bạch Tiên Đồng, chỉ cảm thấy đôi mắt đau nhứt, đầu óc trở nên mơ hồ, chỉ muốn ngã xuống ngủ một giấc thật dài. Đứng bên cạnh nàng, Tây Môn Bất Bại bỗng lấy ra một dải khăn trắng, chẳng biết được làm nên từ tài liệu gì, thế nhưng khiến cho tinh thần trở nên minh mẫn. Hắn lấy dải khăn trắng đó che đi đôi mắt Ngọc Vô Trần lại, dường như ngay lúc đó, sắc mặt của Ngọc Vô Trần tốt hơn hẳn.
- Nàng mệt rồi, nghỉ ngơi cho tốt vào.
Thấy nàng mệt mỏi như vậy, Tây Môn Bất Bại vô cùng đau lòng, hận không thể cùng nàng chia sẻ nỗi đau này.
Chưa kịp vui mừng thì ngay sau đó, một âm thanh kinh thiên động địa vang lên, tựa hồ muốn xé rách khối không gian này.
Mọi người quay lại nhìn, đó chính là hướng đặt quan tài băng kia. Chỉ thấy nắp của quan tài bị đánh văng lên trên trời, sau đó nặng nề rơi xuống mặt đất, khiến cho mặt đất chấn động nhè nhẹ. Sát khí cùng hàn khí buốt giá từ bên trong quan tài thổi ra, ập vào mặt mỗi người khiến cho làn da tê rần, ai nấy đều rét run một cái. Cái rét run đó không phải là do hàn khí quá lạnh, mà là sự sợ hãi tác động đến tinh thần của họ.
Một bàn tay khổng lồ xuất hiện, nắm lấy thành quan tài, đang cố gắng sức để ngồi dậy. Có vẻ như bị phong ấn trong quan tài quá lâu, thế nên trong nhất thời băng thi bên trong không ngồi dậy được. Nhìn cánh tay màu trắng xóa đó đầy lông lá, nhiều chỗ bị tổn thương đến nỗi lộ ra cả xương cốt màu đen, nhìn vô cùng ghê rợn.
Tiếng gầm từ bên trong quan tài phát ra, sóng âm ba mạnh đến nỗi hư không trở nên vặn vẹo, thậm chí muốn sụp đổ, băng thi này chỉ sợ so với mấy băng thi bình thường mạnh hơn gấp ba gấp bốn lần.
Băng thi ngồi thẳng dậy, tuy hai con mắt không có, thế nhưng nó vẫn cảm nhận được xung quanh mình có rất nhiều người. Đặc biệt nó nhìn về phía Trịnh Thần Không nhiều nhất, khiến cho hắn cảm thấy lạnh sống lưng. Dường như cái thượng cổ mộ phủ này chính là khắc tinh của Huyết Hà Thần Công mà hắn tu luyện.
Chỉ thấy băng thi hét lớn, tiếp đó nhảy ra khỏi quan tài băng. Băng chi này toàn thân có lông màu trắng, mái trên đầu mọc xơ xác, khuôn mặt dữ tợn, răng nanh lộ ra bên ngoài càng làm tăng độ dữ tợn của nó. Mấy tên bị Tây Môn Bất Bại phát hiện là Ma Tộc đứng gần ngay chỗ của Bạch Mao Băng Thi nhất, không kịp tránh né gì đã bị bàn tay khổng lồ đầy lông lá bóp chặt lại. Trước đó bọn chúng bị chết mất hai người, còn lại đều bị thương nhẹ.
Tốc độ ra tay của Bạch Mao Băng Thi quá nhanh khiến cho bọn chúng chẳng kịp tránh né, chỉ biết la hét thảm thiết mà thôi. Rốt cuộc toàn bộ bốn tên bị Bạch Mao Băng Thi ném vào miệng, vùng vẫy một cách đau đớn, rốt cuộc đã bị Bạch Mao Băng Thi thôn phệ toàn bộ.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, dù là kẻ đã từng rút đi tinh huyết của hàng ngàn người là Trịnh Thần Không cũng cảm thấy kinh sợ. Dường như đứng trước Bạch Mao Băng Thi này, bọn họ không có một chút sức lực phản kháng nào cả.
Thôn phệ xong mấy tên Ma Tộc, Bạch Mao Băng Thi vẫn cảm thấy chưa đủ, nó lại nhìn qua bên mấy tên Tàng Thiên Ca đang đứng. Chẳng cần nghĩ ngợi gì nhiều, ngay lập tức Bạch Mao Băng Thi lao tới, điên cuồng tấn công.
Bàn tay to lớn như muốn che đi cả thiên địa ập đến. Không thể tránh né, chỉ còn một cách duy nhất là toàn lực tấn công mà thôi.
- Lục Hợp Chân Long Phá.
- Liên Hoa Nhẫn.
- Minh Vương Quyền.
- Huyết Ma Ấn.
Ngoại trừ Ngọc Vô Trần hoàn toàn kiệt sức sau khi thi triển Bạch Tiên Đồng trước đó, bốn đại cao thủ trẻ tuổi còn lại đồng loạt xuất thủ. Chỉ thấy long ảnh, phong nhận, quyền mang và huyết khí đầy trời, bàn tay không lồ tràn đầy sức mạnh của Bạch Mao Băng Thi vậy mà bị chặn lại, thậm chí còn bị đẩy lùi về phía sau mấy bước.
Tuy vậy, tình huống của mấy tên Tàng Thiên Ca cũng chẳng khá hơn bao nhiêu. Bị dư lực sau khi công kích phản phệ, bức lui về phía sau mấy chục thước, mất một khoảng thời gian ngắn mới ổn định được.
- Chết tiệt, Bạch Mao Băng Thi này quá mạnh mẽ.
Tây Môn Bất Bại tức giận nói. Hắn trước giờ chưa gặp quái vật nào khó đối phó như thế này cả. Cảm giác tử vong lúc nào cũng cận kề.
- Bạch Mao Băng Thi này cũng có điểm yếu.
Bỗng nhiên Trịnh Thần Không mở miệng nói. Mấy tên khác lập tức nhìn hắn, hỏi:
- Điểm yếu? Là chỗ nào?
- Vừa nãy khi tấn công, bản thái tử đã âm thầm để cho huyết khí xâm nhập vào thân thể của Bạch Mao Băng Thi. Có lẽ nó đang rất khát máu, vậy nên không có bài xích huyết khí. Thông qua huyết khí, bản thái tử nhìn thấy tâm của nó không có, thay vào đó là một viên ngọc màu đỏ rất quỷ dị. Chính viên ngọc màu đỏ này đang điều khiển Bạch Mao Băng Thi. Chỉ cần bức viên ngọc đó ra khỏi thân thể, Bạch Mao Băng Thi sẽ bị tiêu diệt.
Trịnh Thần Không nhanh chóng giải thích. Tình hình nguy cấp hiện tại, chỉ có thể phối hợp với nhau để hóa giải nguy cơ. Chỉ trong giây lát mà tìm được điểm yếu, ba tên kia không khỏi khâm phục Trịnh Thần Không này, đồng thời trong lòng càng thêm cảnh giác, làm địch nhân của kẻ này thực sự quá nguy hiểm.
- Dù biết được điểm yếu, nhưng thân thể Bạch Mao Băng Thi còn cứng hơn cả vẫn thạch, làm thế nào mới xuyên thủng được.
Quân Mạc Tà nhìn Bạch Mao Băng Thi bên kia, nói.
- Bản thái tử đã nghĩ ra kế đối phó với nó rồi. Lần này bản thái tử chịu thiệt một lần, nếu thất bại, không cần đế Bạch Mao Băng Thi, tự bản thân bản thái tử sẽ tiêu diệt các ngươi.
Dứt lời, Trịnh Thần Không truyền âm nói ra kế hoạch của mình trong khoảng khắc, tiếp đó toàn lực điều động huyết khí. Một góc bầu trời thoáng chốc biến thành một màu đỏ tươi, mùi huyết tanh lan thỏa khắp không gian. Đây chính là mùi mà Bạch Mao Băng Thi ưa thích, nó điên cuồng xông đến tấn công Trịnh Thần Không, nước dãi chảy ròng ròng từ cái miệng khô quắt đầy răng nanh, hận không thể ngay lập tức thôn phệ hắn.
Một mình Trịnh Thần Không không cách nào cự lại được lực lượng công kích, vừa rồi bốn người đồng loạt xuất thủ mới miễn cưỡng chống lại được. Nhưng hắn dù sao cũng là thái tử của một đế quốc, trên người mang theo rất nhiều con bài bảo mệnh.
- Lôi Hỏa Phù, Ẩn Lôi Phù, Bạo Phong Phù, Thái Âm Phù…
- Liệt Dương Đỉnh, Viêm Thần Đỉnh…
- Quỷ Đồng Giáp, Tử Hà Phiến…
Chỉ trong giây lát, Trịnh Thần Không lấy ra hơn trăm cái phù ấn, chục cái dược đỉnh, chục cái chiến giáp… để bảo hộ bản thân, đồng thời triệu hồi Huyết Ma, những gì có thể lôi ra được đều đem ra cả để có thể bảo hộ bản thân. Khi đại thủ của Bạch Mao Băng Thi tấn công đến, hơn trăm cái phù ấn đồng loạt nổ tung. Một tiếng nổ kinh thiên động địa rung chuyển trời đất, chỉ thấy Bạch Mao Băng Thi hét thảm một tiếng, lùi về phía sau năm sáu bước. Cánh tay nhiều chỗ bị cháy xét, mùi khét lan tỏa vô cùng khó chịu.
Trịnh Thần Không được phù ấn bảo hộ, chỉ bị phản phệ nhẹ một chút, ngoài ra không có bị thương gì khác. Nhưng tinh thần hắn đang căn như dây cung, cứ hơn chục giây thì nhìn về phía sau lưng, như đang đợi chờ ai đó vậy.
********** Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ *********
Quân Mạc Tà và Tàng Thiên Ca đang vận chuyển sức mạnh đến mức cao nhất, ở đằng sau thì Tây Môn Bất Bại truyền nguyên lực sang cho cả hai người họ. Kế hoạch của Trịnh Thần Không, hắn dùng bản thân hút sự chú ý của Bạch Mao Băng Thi.
Còn ba người còn lại ở phía sau để chuẩn bị tuyệt chiêu trí mạng để tiêu diệt Bạch Mao Băng Thi. Bởi vì lực công kích của Tàng Thiên Ca khi vận chuyển tầng thứ chín Cửu Chuyển Thần Long Quyết và Nhân Kiếm Hợp Nhất của Quân Mạc Tà tạo nên một lực lượng hủy diệt khủng bố.
Trịnh Thần Không suýt chút nữa đã thảm bại trước sự kết hợp này. Hắn tu luyện Bất Tử Chi Thân, bên ngoài có Bất Tử Bì hộ thể, độ cứng cáp có thể so sánh với vẫn thạch, vậy mà cũng không thể chịu đựng nổi. Vậy nên hắn mới tin rằng, sự kết hợp của hai người này có thể phá vỡ được thân thể của Bạch Mao Băng Thi. Lại còn có sự hỗ trợ của Tây Môn Bất Bại nữa. Tây Hàn đế quốc nổi tiếng nhất chính là sự hỗ trợ, thế nên uy lực sẽ tăng lên không chỉ gấp hai lần.
Bị Bạch Mao Băng Thi tấn công lần thứ hai, toàn bộ dược đỉnh đã bị phá hủy, vài cái khôi giáp cũng như vậy, Trịnh Thần Không nôn ra một ngụm tinh huyết, sắc mặt nhợt nhạt, xem ra đã bị thương rồi.
Cũng may ngay lúc đó, âm thanh hét lớn của Tàng Thiên Ca từ phía sau truyền đến:
- Mau đánh lạc hướng nó, chúng ta sắp tấn công đây!
Nghe câu đó, Trịnh Thần Không vô cùng vui mừng. Chậm thêm vài chục giây nữa, có lẽ hắn sẽ bị Bạch Mao Băng Thi tiêu diệt thật, cho dù hắn có tu luyện Bất Tử Chi Thân đi nữa. Dùng nguyên lực cuối cùng còn sót lại thi triển huyết khí, bầu trời một lần nữa nhuộm đỏ, Bạch Mao Băng Thi lập tức điên cuồng lao đến.
Biết được điểm yếu của băng thi, dù bọn chúng có cố giấu thế nào đi nữa, với sức mạnh công kích cường hãn của ba tên thiên tài này, chưa đến nửa khắc, toàn bộ băng thi đã bị tiêu diệt. Cũng may Ngọc Vô Trần có thần thông Bạch Tiên Đồng, nếu không chỉ sợ hạo kiếp này có mà thoát khỏi.
Ngọc Vô Trần thu lại Bạch Tiên Đồng, chỉ cảm thấy đôi mắt đau nhứt, đầu óc trở nên mơ hồ, chỉ muốn ngã xuống ngủ một giấc thật dài. Đứng bên cạnh nàng, Tây Môn Bất Bại bỗng lấy ra một dải khăn trắng, chẳng biết được làm nên từ tài liệu gì, thế nhưng khiến cho tinh thần trở nên minh mẫn. Hắn lấy dải khăn trắng đó che đi đôi mắt Ngọc Vô Trần lại, dường như ngay lúc đó, sắc mặt của Ngọc Vô Trần tốt hơn hẳn.
- Nàng mệt rồi, nghỉ ngơi cho tốt vào.
Thấy nàng mệt mỏi như vậy, Tây Môn Bất Bại vô cùng đau lòng, hận không thể cùng nàng chia sẻ nỗi đau này.
Chưa kịp vui mừng thì ngay sau đó, một âm thanh kinh thiên động địa vang lên, tựa hồ muốn xé rách khối không gian này.
Mọi người quay lại nhìn, đó chính là hướng đặt quan tài băng kia. Chỉ thấy nắp của quan tài bị đánh văng lên trên trời, sau đó nặng nề rơi xuống mặt đất, khiến cho mặt đất chấn động nhè nhẹ. Sát khí cùng hàn khí buốt giá từ bên trong quan tài thổi ra, ập vào mặt mỗi người khiến cho làn da tê rần, ai nấy đều rét run một cái. Cái rét run đó không phải là do hàn khí quá lạnh, mà là sự sợ hãi tác động đến tinh thần của họ.
Một bàn tay khổng lồ xuất hiện, nắm lấy thành quan tài, đang cố gắng sức để ngồi dậy. Có vẻ như bị phong ấn trong quan tài quá lâu, thế nên trong nhất thời băng thi bên trong không ngồi dậy được. Nhìn cánh tay màu trắng xóa đó đầy lông lá, nhiều chỗ bị tổn thương đến nỗi lộ ra cả xương cốt màu đen, nhìn vô cùng ghê rợn.
Tiếng gầm từ bên trong quan tài phát ra, sóng âm ba mạnh đến nỗi hư không trở nên vặn vẹo, thậm chí muốn sụp đổ, băng thi này chỉ sợ so với mấy băng thi bình thường mạnh hơn gấp ba gấp bốn lần.
Băng thi ngồi thẳng dậy, tuy hai con mắt không có, thế nhưng nó vẫn cảm nhận được xung quanh mình có rất nhiều người. Đặc biệt nó nhìn về phía Trịnh Thần Không nhiều nhất, khiến cho hắn cảm thấy lạnh sống lưng. Dường như cái thượng cổ mộ phủ này chính là khắc tinh của Huyết Hà Thần Công mà hắn tu luyện.
Chỉ thấy băng thi hét lớn, tiếp đó nhảy ra khỏi quan tài băng. Băng chi này toàn thân có lông màu trắng, mái trên đầu mọc xơ xác, khuôn mặt dữ tợn, răng nanh lộ ra bên ngoài càng làm tăng độ dữ tợn của nó. Mấy tên bị Tây Môn Bất Bại phát hiện là Ma Tộc đứng gần ngay chỗ của Bạch Mao Băng Thi nhất, không kịp tránh né gì đã bị bàn tay khổng lồ đầy lông lá bóp chặt lại. Trước đó bọn chúng bị chết mất hai người, còn lại đều bị thương nhẹ.
Tốc độ ra tay của Bạch Mao Băng Thi quá nhanh khiến cho bọn chúng chẳng kịp tránh né, chỉ biết la hét thảm thiết mà thôi. Rốt cuộc toàn bộ bốn tên bị Bạch Mao Băng Thi ném vào miệng, vùng vẫy một cách đau đớn, rốt cuộc đã bị Bạch Mao Băng Thi thôn phệ toàn bộ.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, dù là kẻ đã từng rút đi tinh huyết của hàng ngàn người là Trịnh Thần Không cũng cảm thấy kinh sợ. Dường như đứng trước Bạch Mao Băng Thi này, bọn họ không có một chút sức lực phản kháng nào cả.
Thôn phệ xong mấy tên Ma Tộc, Bạch Mao Băng Thi vẫn cảm thấy chưa đủ, nó lại nhìn qua bên mấy tên Tàng Thiên Ca đang đứng. Chẳng cần nghĩ ngợi gì nhiều, ngay lập tức Bạch Mao Băng Thi lao tới, điên cuồng tấn công.
Bàn tay to lớn như muốn che đi cả thiên địa ập đến. Không thể tránh né, chỉ còn một cách duy nhất là toàn lực tấn công mà thôi.
- Lục Hợp Chân Long Phá.
- Liên Hoa Nhẫn.
- Minh Vương Quyền.
- Huyết Ma Ấn.
Ngoại trừ Ngọc Vô Trần hoàn toàn kiệt sức sau khi thi triển Bạch Tiên Đồng trước đó, bốn đại cao thủ trẻ tuổi còn lại đồng loạt xuất thủ. Chỉ thấy long ảnh, phong nhận, quyền mang và huyết khí đầy trời, bàn tay không lồ tràn đầy sức mạnh của Bạch Mao Băng Thi vậy mà bị chặn lại, thậm chí còn bị đẩy lùi về phía sau mấy bước.
Tuy vậy, tình huống của mấy tên Tàng Thiên Ca cũng chẳng khá hơn bao nhiêu. Bị dư lực sau khi công kích phản phệ, bức lui về phía sau mấy chục thước, mất một khoảng thời gian ngắn mới ổn định được.
- Chết tiệt, Bạch Mao Băng Thi này quá mạnh mẽ.
Tây Môn Bất Bại tức giận nói. Hắn trước giờ chưa gặp quái vật nào khó đối phó như thế này cả. Cảm giác tử vong lúc nào cũng cận kề.
- Bạch Mao Băng Thi này cũng có điểm yếu.
Bỗng nhiên Trịnh Thần Không mở miệng nói. Mấy tên khác lập tức nhìn hắn, hỏi:
- Điểm yếu? Là chỗ nào?
- Vừa nãy khi tấn công, bản thái tử đã âm thầm để cho huyết khí xâm nhập vào thân thể của Bạch Mao Băng Thi. Có lẽ nó đang rất khát máu, vậy nên không có bài xích huyết khí. Thông qua huyết khí, bản thái tử nhìn thấy tâm của nó không có, thay vào đó là một viên ngọc màu đỏ rất quỷ dị. Chính viên ngọc màu đỏ này đang điều khiển Bạch Mao Băng Thi. Chỉ cần bức viên ngọc đó ra khỏi thân thể, Bạch Mao Băng Thi sẽ bị tiêu diệt.
Trịnh Thần Không nhanh chóng giải thích. Tình hình nguy cấp hiện tại, chỉ có thể phối hợp với nhau để hóa giải nguy cơ. Chỉ trong giây lát mà tìm được điểm yếu, ba tên kia không khỏi khâm phục Trịnh Thần Không này, đồng thời trong lòng càng thêm cảnh giác, làm địch nhân của kẻ này thực sự quá nguy hiểm.
- Dù biết được điểm yếu, nhưng thân thể Bạch Mao Băng Thi còn cứng hơn cả vẫn thạch, làm thế nào mới xuyên thủng được.
Quân Mạc Tà nhìn Bạch Mao Băng Thi bên kia, nói.
- Bản thái tử đã nghĩ ra kế đối phó với nó rồi. Lần này bản thái tử chịu thiệt một lần, nếu thất bại, không cần đế Bạch Mao Băng Thi, tự bản thân bản thái tử sẽ tiêu diệt các ngươi.
Dứt lời, Trịnh Thần Không truyền âm nói ra kế hoạch của mình trong khoảng khắc, tiếp đó toàn lực điều động huyết khí. Một góc bầu trời thoáng chốc biến thành một màu đỏ tươi, mùi huyết tanh lan thỏa khắp không gian. Đây chính là mùi mà Bạch Mao Băng Thi ưa thích, nó điên cuồng xông đến tấn công Trịnh Thần Không, nước dãi chảy ròng ròng từ cái miệng khô quắt đầy răng nanh, hận không thể ngay lập tức thôn phệ hắn.
Một mình Trịnh Thần Không không cách nào cự lại được lực lượng công kích, vừa rồi bốn người đồng loạt xuất thủ mới miễn cưỡng chống lại được. Nhưng hắn dù sao cũng là thái tử của một đế quốc, trên người mang theo rất nhiều con bài bảo mệnh.
- Lôi Hỏa Phù, Ẩn Lôi Phù, Bạo Phong Phù, Thái Âm Phù…
- Liệt Dương Đỉnh, Viêm Thần Đỉnh…
- Quỷ Đồng Giáp, Tử Hà Phiến…
Chỉ trong giây lát, Trịnh Thần Không lấy ra hơn trăm cái phù ấn, chục cái dược đỉnh, chục cái chiến giáp… để bảo hộ bản thân, đồng thời triệu hồi Huyết Ma, những gì có thể lôi ra được đều đem ra cả để có thể bảo hộ bản thân. Khi đại thủ của Bạch Mao Băng Thi tấn công đến, hơn trăm cái phù ấn đồng loạt nổ tung. Một tiếng nổ kinh thiên động địa rung chuyển trời đất, chỉ thấy Bạch Mao Băng Thi hét thảm một tiếng, lùi về phía sau năm sáu bước. Cánh tay nhiều chỗ bị cháy xét, mùi khét lan tỏa vô cùng khó chịu.
Trịnh Thần Không được phù ấn bảo hộ, chỉ bị phản phệ nhẹ một chút, ngoài ra không có bị thương gì khác. Nhưng tinh thần hắn đang căn như dây cung, cứ hơn chục giây thì nhìn về phía sau lưng, như đang đợi chờ ai đó vậy.
********** Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ *********
Quân Mạc Tà và Tàng Thiên Ca đang vận chuyển sức mạnh đến mức cao nhất, ở đằng sau thì Tây Môn Bất Bại truyền nguyên lực sang cho cả hai người họ. Kế hoạch của Trịnh Thần Không, hắn dùng bản thân hút sự chú ý của Bạch Mao Băng Thi.
Còn ba người còn lại ở phía sau để chuẩn bị tuyệt chiêu trí mạng để tiêu diệt Bạch Mao Băng Thi. Bởi vì lực công kích của Tàng Thiên Ca khi vận chuyển tầng thứ chín Cửu Chuyển Thần Long Quyết và Nhân Kiếm Hợp Nhất của Quân Mạc Tà tạo nên một lực lượng hủy diệt khủng bố.
Trịnh Thần Không suýt chút nữa đã thảm bại trước sự kết hợp này. Hắn tu luyện Bất Tử Chi Thân, bên ngoài có Bất Tử Bì hộ thể, độ cứng cáp có thể so sánh với vẫn thạch, vậy mà cũng không thể chịu đựng nổi. Vậy nên hắn mới tin rằng, sự kết hợp của hai người này có thể phá vỡ được thân thể của Bạch Mao Băng Thi. Lại còn có sự hỗ trợ của Tây Môn Bất Bại nữa. Tây Hàn đế quốc nổi tiếng nhất chính là sự hỗ trợ, thế nên uy lực sẽ tăng lên không chỉ gấp hai lần.
Bị Bạch Mao Băng Thi tấn công lần thứ hai, toàn bộ dược đỉnh đã bị phá hủy, vài cái khôi giáp cũng như vậy, Trịnh Thần Không nôn ra một ngụm tinh huyết, sắc mặt nhợt nhạt, xem ra đã bị thương rồi.
Cũng may ngay lúc đó, âm thanh hét lớn của Tàng Thiên Ca từ phía sau truyền đến:
- Mau đánh lạc hướng nó, chúng ta sắp tấn công đây!
Nghe câu đó, Trịnh Thần Không vô cùng vui mừng. Chậm thêm vài chục giây nữa, có lẽ hắn sẽ bị Bạch Mao Băng Thi tiêu diệt thật, cho dù hắn có tu luyện Bất Tử Chi Thân đi nữa. Dùng nguyên lực cuối cùng còn sót lại thi triển huyết khí, bầu trời một lần nữa nhuộm đỏ, Bạch Mao Băng Thi lập tức điên cuồng lao đến.
/662
|