Cảm giác linh năng đã trở lại trong người, làm ta tỉnh lại.
Tứ nữ cùng bọn Chiến Hận, Cự Linh, Khôi Ưng đều đang khẩn trương nhìn ta.
Ta nhanh chóng đem những chuyện mắt thấy tai nghe thuật lại cho bọn họ một cách vắn tắt.
Đạm Như ngồi bên cạnh ta, có chút lo lắng, nói: “Vừa rồi chàng và Cuồng Vũ ngầm giao thủ một chiêu hình như không chiếm được của hắn chút tiện nghi nào, nếu pháp lực của Cuồng Vũ thật sự kết hợp lại với Đồ Giảo Giảo, chàng sẽ chẳng làm gì được hắn, huống chi Cuồng Vũ thanh tu từ nhỏ, sớm đã không còn ham muốn gì về tình dục nam nữ, khi chàng thi thuật với Đồ Giảo Giảo, làm sao có thể thực thi? Huống chi chàng tuyệt không thể để Đồ Giảo Giảo chạm vào mặt của chàng, nàng ta chỉ cần đem dược vật cho vào móng tay rồi bôi lên mặt chàng là có thể phá được lớp mặt nạ rồi, bởi vì mặt nạ không hề có độ đàn hồi của cơ thể, lúc đó chúng ta nhất định bại lộ.
Cự Linh ngạc nhiên nói: “Vậy há không phải là không làm được gì sao? Âm Phong không thể sợ bị nữ nhân vuốt ve được, đúng không?”
Trữ Tố Chân nói: “Thiếp chẳng rỗi hơi mà đi lo mấy chuyện xa xôi như vậy, sắp tới mỹ nữ đã động xuân tâm Tuyết Chi đã là một đại nan đề rồi, Đại Kiếm Sư gặp cô ta cũng không được, không gặp cô ta thì lại sợ tiết lộ cho bọn chúng biết căn nguyên của bí mật; động vào cô ta không được, không động vào cô ta càng không được. Vô luận chàng làm thế nào cũng bị đối phương khám phá ra thực hư.”
Tây Kỳ nói: “Nói không chừng trên móng tay nàng ta đã quét cái loại dược vật có thể làm mất mặt nạ đi rồi.”
Mọi người đã lo càng thêm lo.
Khôi Ưng nói: “Ta thấy tốt nhất là mau chóng định ra kế hoạch ứng phó, nếu không muốn chạy cũng chạy không thoát đâu.”
Ta thản nhiên nói: “Không! Lần này chỉ được tiến không được lùi, nếu để Vu đế lấy được thân thể của công chúa, hủy đi Phụ thần ở phế tích, toàn nhân loại sẽ coi như xong rồi.”
Lúc này Thiến Nhi người đứng đầu thập nhị du nữ cũng là một trong hai du nữ đẹp nhất trong đi đến nói: “Tuyết Chi thần tướng một mình cầu kiến, đang đợi trong sảnh.”
Chúng nhân đều cảm thấy ngạc nhiên, không ngờ mỹ nữ có ý đồ gây rối này lại vội vã không chờ được mà tới nhanh như vậy.
Ta đứng dậy muốn đi ra ngoài.
Đạm Như ở sau lưng ta nói: “Nếu trước buổi yến hội tối nay Đại Kiếm Sư có rỗi, hãy lấy đi tấm thân xử nữ của Thiến Nhi, nó luôn khổ tâm thủ giữ để chờ chàng ân sủng đó.”
Chiến Hận vỗ trán nói: “Chẳng trách ta không động tay vào được.”
Thiến Nhi sợ hãi quỳ phục xuống trước mặt ta, thân thể run rẩy.
Mọi người biết Đạm Như cảm thấy bi quan trong cuộc chiến tối nay giữa ta và Cuồng Vũ để đoạt lấy Đồ Giảo Giảo, cho nên hi vọng thừa dịp trước khi ta thất bại, muốn giúp tâm nguyện của Thiến Nhi được hoàn thành.
Có thể tưởng tượng ra, Đồ Long tất sẽ điều động hết cao thủ, đem hoàng cung vây chặt lại, chỉ cần vạch trần ra được ta thật sự là Lan Đặc thì sẽ lập tức hạ sát thủ.
Người có công phu cao cường trong tình hình này cũng tuyệt không có hi vọng sống sót, cho dù là bản lĩnh như Cự Linh Chiến Hận, có thể chạy thoát hay không cũng là một vấn đề.
Mà ta vì phải bảo hộ bọn họ nên không thể một mình trốn đi, hơn nửa có Cuồng Vũ ở đó, Vu pháp của ta và Đạm Như cũng giảm đi rất nhiều, một người không xong là coi như toàn quân có một kết cục thê thảm.
Ta ngẩng mặt lên trời cười lớn một trận nói: “Yên tâm đi! Ta có thể dẫn mọi người đến đây, cũng sẽ mang đi không thiếu một người nào. Thiến Nhi! Nàng chuyển tất cả mọi người trong đại sảnh đi, không được để bất kỳ người nào tiếp cận, ta chỉ cần Chiến Hận và nàng lưu lại đó thôi.
Thiến Nhi cúi đầu đứng dậy vâng mệnh đi ra.
Chiến Hận ngạc nhiên nói: “Ta có thể giúp được gì vậy?”
Ta mỉm cười nói: “Ngươi chỉ cần phát huy lang tính của mình thật tốt là đã giúp đỡ ta rất nhiều rồi.”
Tuyết Chi xinh đẹp cười quyến rũ đứng trước sảnh, bên cạnh ghế của ta là Chiến Hận và Thiến Nhi.
Tuyết Chi ưỡn ngực lên, thân thể ưu mỹ như ngọc tán phát ra mỵ lực và sự tự tin vô cùng dụ nhân.
Ta quyết ý đem sự tà dâm của Âm Phong phát huy đến tận cùng, dùng linh lực bức ra mị lực yêu dị và tà khí, đôi mắt giống như nhìn xuyên qua y phục của nàng ta, xem xét từ trên xuống dưới rồi lạnh lùng nói: “Thần tướng đơn độc một mình tới gặp bản pháp sư, không sợ khó giữ được sự thanh bạch sao?”
Trên mặt Tuyết Chi xuân tình phơi phới, nàng ta nhu thuận nói: “Khi pháp sư đã nhìn ra Tuyết Chi vẫn là thân xử nữ, thiếp đã dám đến đây thì tuyệt không nghĩ là mình có thể trở về mà vẫn bảo tồn được trinh tiết, pháp sư có hiểu không?”
Ta cười phóng đãng ba tiếng rồi nói: “Thiên hạ mỹ nữ nghe đến tên ta ai mà không lùi lại ba xá (30 dặm là 1 xá), nhìn thấy ta chỉ có van nài bản pháp sư nương tay cho, bây giờ nàng lại dám dâng đến tận cửa, nhưng đáng tiếc là ta lại có hứng nhìn các nữ tử khổ sở van xin, đáng tiếc đáng tiếc!”
Khuôn mặt xinh đẹp của Tuyết Chi trở nên lạnh lẽo, nàng ta nói: “Thì ra Âm Phong pháp sư là một kẻ nhát gan, chắc ta đã nhìn nhầm người rồi, Tuyết Chi không dám làm phiền.” Nói xong chuyển thân muốn đi ra.
Ta quát lớn: “Đứng lại!” Tuyết Chi từ từ quay người lại, ngọc kiểm mang theo một nụ cười vô cùng mê người, ánh mắt như không giấu nổi xuân ý, nàng cắn chặt môi nói: “Pháp sư thay đổi chủ ý rồi sao?”
Ta mỉm cười nói: “Xin lỗi! Chủ ý mà bản pháp sư đã đưa ra, trước nay chưa từng thay đổi.” Tiếp đó quay sang Chiến Hận nói: “Bắt nàng ta lại!”
Tuyết Chi sắc mặt biến đổi, “Keng” một tiếng rút thanh kiếm bên hông ra.
Mâu của Chiến Hận như độc long công tới.
Một loạt những tiếng mâu kiếm giao kích vang lên đinh tai nhức óc.
Kiếm thuật của Tuyết Chi rất khá, nhưng so với Chiến Hận vẫn còn cách một khoảng xa, miễn cưỡng có thể cản được mười kiếm, khi lùi ra đến cửa đã bị Chiến Hận tìm ra sơ hở, một kiếm đâm vào không khí bị Chiến Hận dùng mâu đánh rơi xuống đất.
Chiến Hận đằng thân lao tới. Sau một hồi quấn lấy nhau kịch liệt, nàng đã bị Chiến Hận giữ chặt lấy hai tay, đẩy đến trước mặt ta.
Ta cười ha ha, đưa tay ôm Thiến Nhi vào trong lòng, dùng một tư thế nam nữ hoan hảo mà đặt nàng ngồi lên đùi ta, Thiến Nhi không kịp phòng bị bất ngờ bị xâm phạm vừa xấu hổ vừa vui mừng, ta hắc hắc cười nói: “Vào cửa của ta rồi há lại có thể để nàng nguyên lành mà trở về, chỉ có tiếng khóc của nữ nhân mời có thể làm ta cảm thấy hưng phấn khoái lạc, nàng đã muốn thỏa mãn ta, bản pháp sư sẽ để nàng được như ý nhé.”
Dứt lời quay sang Thiến Nhi nói: “Hãy tẩy sạch Vu dược trên móng tay cô ta trước. Đồ đĩ điếm to gan, dám bày kế với ta, khi ngươi vừa bước vào ta đã phát hiện ra âm mưu của ngươi rồi.”
Tuyết Chi lúc này đại kinh thất sắc, nhưng sao có thể thoát ra khỏi Chiến Hận khỏe mạnh như trâu đó, tên gia hỏa này đã thừa cơ chiếm rất nhiều tiện nghi của nàng ta, sờ mó loạn lên trên người Tuyết Chi, tùy tiện khinh bạc, ngày đó ngay cả Đạm Như cũng bị hắn làm cho mặt mũi đỏ bừng, Tuyết Chi chỉ là thiếu nữ chưa từng trải thì làm sao có thể chịu nổi.
Thiến Nhi bịn rịn không nỡ rời khỏi lòng ta mà đi đến, y theo cách Đạm Như dạy nàng, rửa sạch dược vật trên móng tay Tuyết Chi.
Thiến Nhi đang cúi đầu muốn đi đến bên cạnh ta thì ta đã ra lệnh: “Ngồi lên đùi ta, ta muốn vừa xem kịch vừa vui vẻ với nàng.”
Trên mặt Thiến Nhi lộ ra thần sắc vừa mừng vừa sợ, nàng cam tâm tình nguyện mà ngồi vào lòng ta, tiếp thụ sự xâm phạm của ta.
Ta muốn đem cuồng tính của Âm Phong mà biểu hiện hết ra, nhưng lại không thể để Tuyết Chi dò ra hư thực.
Tuyết Chi nghe ra hàm ý trong lời nói của ta, nàng sợ hãi lêu lên: “Ngươi dám làm tổn thương ta, sư phụ ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Ta ha ha cười nói: “Ta không tìm hắn tính sổ đã là may mắn cho hắn lắm rồi, nô tài còn không mau động thủ, làm một màn kịch vui vẻ cho ta xem nào.”
Chiến Hận lộ vẻ vui mừng, không rảnh mà nghĩ đến chuyện ta vừa mở mồm gọi hắn ta là nô tài, huống chi thân phận của hắn đang là nô tài của Âm Phong, bèn lập tức động thủ động cước, làm một cuộc tấn công và xâm phạm toàn diện với nữ tướng này.
Y phục của Tuyết Chi và Thiến Nhi đồng thời ít đi.
Tiếng khóc của Tuyết Chi cùng với tiếng rên rỉ uyển chuyển của Thiến Nhi cùng vang lên.
Lương tâm ta tịnh không hề có chút bất an nào, Cự Linh đã có Diệp Thanh, cũng nên để Chiến Hận đoạt được Tuyết Chi chứ.
Ta một bên cùng với Thiến Nhi vui vẻ trên ghế, một bên đem ái dục đang bùng lên dữ dội trong lòng, truyền vào tâm trí Tuyết Chi.
Chỉ qua một hồi, sự đối kháng của Tuyết Chi đã dần biến mất, nàng say sưa mà nghênh đón sự xâm phạm của Chiến Hận.
Đây chính là hiệu quả mà ta yêu cầu, sau khi Tuyết Chi trở về, khi cứ theo sự thực mà báo lên cho Cuồng Vũ, lão gia hỏa này trừ việc kêu lớn ”đã mất phu nhân lại thiệt quân”* ra thì còn có thể làm gì khác để bổ cứu đây.
Loại hành vi điên cuồng tà ác này rất thích hợp với thân phận của Âm Phong, sau khi trải qua chuyện này, ta tin là trừ Cuồng Vũ có chút hoài nghi ra, những người khác đều không thể cho rằng ta là Đại Kiếm Sư Lan Đặc người đại biểu cho chính nghĩa nữa rồi.
Càng có lợi hơn là Đồ Giảo Giảo không dám đem cái dược vật có thể làm hỏng mặt nạ này bôi lên móng tay, cũng không thể dùng cái kế khi cho rằng ta là Đại Kiếm Sư Lan Đặc nữa.
Tuyết Chi mỹ lệ sẽ ‘thân bất do chủ’* mà yêu Chiến Hận, nói không chừng còn có thể giúp ta một tay trong thời khắc trọng yếu.
Nàng ta vốn là muốn liều mình hi sinh nhục thể. Bây giờ hiến cho Chiến Hận thì có gì khác đâu?
Sau khi ta đưa Thiến Nhi đang xích lõa trong lòng lên đến đỉnh điểm của khoái lạc bèn thấp giọng hỏi: “Nàng có hối hận không?”
Thiến Nhi lắc đầu một cách chắc chắn nói: “Tuyệt không hối hận, còn vô cùng vui vẻ nữa, sau này hãy để Thiến Nhi được phục thị người và các vị phu nhân.”
Ta mỉm cười nói: “Nàng yêu ta từ lúc nào vậy?”
Thiến Nhi thẹn thùng nói: “Là khi lần đầu thiếp nhìn thấy ngài!”
Ta đặt tay lên vai Chiến Hận và Thiến Nhi, khi ta dùng tư thế của kẻ thắng lợi trở về tẩm thất, chúng nhân đều mặt mày hớn hở mang theo thần sắc nghi vấn mà yêu cầu Chiến Hận lập tức phải thuật lại rõ ràng tình hình chiến trận.
Thiến Nhi đang muốn đào tẩu thì đã bị Đạm Như giữ lại hỏi: “Vui vẻ không?”
Ta thấp thoáng nghe thấy tiếng trả lời của Thiến Nhi: “Thiến Nhi có chết cũng không hối hận!”
Lúc này Chiến Hận hướng sang Cự Linh nói: “Sau khi con bé động nhân đó ngoan ngoãn mà để ta giúp đỡ mặc lại từng chiếc từng chiếc áo, lúc gần đi nàng còn liếc mắt nhìn ta, làm xương ta như mềm cả ra, Đại Kiếm Sư đúng là hảo huynh đệ của ta, khi ta li khai nhất định sẽ mang nàng theo.”
Cự Linh cười lớn nói: “May là chúng ta theo Đại Kiếm Sư đi, một hành trình thống khoái vui vẻ lại còn nguy hiểm kích thích như vậy, để lỡ mất đúng là hối hận cả đời.”
Diệp Phượng bên cạnh hắn nhẹ nhàng nói: “Nếu như chàng không tới, vậy bảo người ta phải làm thế nào đây?”
Chiến Hận và Cự Linh đồng thanh cười lớn, xuân phong đắc ý chi tình, biểu lộ hết ra ngoài.
Tứ nữ vây quanh ta hôn nồng nhiệt, chúc mừng ta hóa giải được vấn đề bức thiết nhất, tranh thủ tình thế thời gian vừa dài vừa tốt đẹp này vui vẻ với nhau.
Lúc này du nữ Tuệ Nhi đến báo, Đồ Long tự mình dẫn chúng ta đến buổi dạ yến.
Ta hướng về mọi người cười nói: “Ngày mai khi mặt trời mọc, một là chúng ta toàn bộ tử chiến đương trường, hai là cả Vu quốc sẽ bị chúng ta khống chế, không còn khả năng thứ ba nữa đâu.”
*: tác giả sử dụng điển tích trong truyện tam quốc - Khổng Minh bày kế giúp Lưu Bị cưới được em gái của Tôn Quyền, tránh khỏi âm mưu của Chu Du.
Tứ nữ cùng bọn Chiến Hận, Cự Linh, Khôi Ưng đều đang khẩn trương nhìn ta.
Ta nhanh chóng đem những chuyện mắt thấy tai nghe thuật lại cho bọn họ một cách vắn tắt.
Đạm Như ngồi bên cạnh ta, có chút lo lắng, nói: “Vừa rồi chàng và Cuồng Vũ ngầm giao thủ một chiêu hình như không chiếm được của hắn chút tiện nghi nào, nếu pháp lực của Cuồng Vũ thật sự kết hợp lại với Đồ Giảo Giảo, chàng sẽ chẳng làm gì được hắn, huống chi Cuồng Vũ thanh tu từ nhỏ, sớm đã không còn ham muốn gì về tình dục nam nữ, khi chàng thi thuật với Đồ Giảo Giảo, làm sao có thể thực thi? Huống chi chàng tuyệt không thể để Đồ Giảo Giảo chạm vào mặt của chàng, nàng ta chỉ cần đem dược vật cho vào móng tay rồi bôi lên mặt chàng là có thể phá được lớp mặt nạ rồi, bởi vì mặt nạ không hề có độ đàn hồi của cơ thể, lúc đó chúng ta nhất định bại lộ.
Cự Linh ngạc nhiên nói: “Vậy há không phải là không làm được gì sao? Âm Phong không thể sợ bị nữ nhân vuốt ve được, đúng không?”
Trữ Tố Chân nói: “Thiếp chẳng rỗi hơi mà đi lo mấy chuyện xa xôi như vậy, sắp tới mỹ nữ đã động xuân tâm Tuyết Chi đã là một đại nan đề rồi, Đại Kiếm Sư gặp cô ta cũng không được, không gặp cô ta thì lại sợ tiết lộ cho bọn chúng biết căn nguyên của bí mật; động vào cô ta không được, không động vào cô ta càng không được. Vô luận chàng làm thế nào cũng bị đối phương khám phá ra thực hư.”
Tây Kỳ nói: “Nói không chừng trên móng tay nàng ta đã quét cái loại dược vật có thể làm mất mặt nạ đi rồi.”
Mọi người đã lo càng thêm lo.
Khôi Ưng nói: “Ta thấy tốt nhất là mau chóng định ra kế hoạch ứng phó, nếu không muốn chạy cũng chạy không thoát đâu.”
Ta thản nhiên nói: “Không! Lần này chỉ được tiến không được lùi, nếu để Vu đế lấy được thân thể của công chúa, hủy đi Phụ thần ở phế tích, toàn nhân loại sẽ coi như xong rồi.”
Lúc này Thiến Nhi người đứng đầu thập nhị du nữ cũng là một trong hai du nữ đẹp nhất trong đi đến nói: “Tuyết Chi thần tướng một mình cầu kiến, đang đợi trong sảnh.”
Chúng nhân đều cảm thấy ngạc nhiên, không ngờ mỹ nữ có ý đồ gây rối này lại vội vã không chờ được mà tới nhanh như vậy.
Ta đứng dậy muốn đi ra ngoài.
Đạm Như ở sau lưng ta nói: “Nếu trước buổi yến hội tối nay Đại Kiếm Sư có rỗi, hãy lấy đi tấm thân xử nữ của Thiến Nhi, nó luôn khổ tâm thủ giữ để chờ chàng ân sủng đó.”
Chiến Hận vỗ trán nói: “Chẳng trách ta không động tay vào được.”
Thiến Nhi sợ hãi quỳ phục xuống trước mặt ta, thân thể run rẩy.
Mọi người biết Đạm Như cảm thấy bi quan trong cuộc chiến tối nay giữa ta và Cuồng Vũ để đoạt lấy Đồ Giảo Giảo, cho nên hi vọng thừa dịp trước khi ta thất bại, muốn giúp tâm nguyện của Thiến Nhi được hoàn thành.
Có thể tưởng tượng ra, Đồ Long tất sẽ điều động hết cao thủ, đem hoàng cung vây chặt lại, chỉ cần vạch trần ra được ta thật sự là Lan Đặc thì sẽ lập tức hạ sát thủ.
Người có công phu cao cường trong tình hình này cũng tuyệt không có hi vọng sống sót, cho dù là bản lĩnh như Cự Linh Chiến Hận, có thể chạy thoát hay không cũng là một vấn đề.
Mà ta vì phải bảo hộ bọn họ nên không thể một mình trốn đi, hơn nửa có Cuồng Vũ ở đó, Vu pháp của ta và Đạm Như cũng giảm đi rất nhiều, một người không xong là coi như toàn quân có một kết cục thê thảm.
Ta ngẩng mặt lên trời cười lớn một trận nói: “Yên tâm đi! Ta có thể dẫn mọi người đến đây, cũng sẽ mang đi không thiếu một người nào. Thiến Nhi! Nàng chuyển tất cả mọi người trong đại sảnh đi, không được để bất kỳ người nào tiếp cận, ta chỉ cần Chiến Hận và nàng lưu lại đó thôi.
Thiến Nhi cúi đầu đứng dậy vâng mệnh đi ra.
Chiến Hận ngạc nhiên nói: “Ta có thể giúp được gì vậy?”
Ta mỉm cười nói: “Ngươi chỉ cần phát huy lang tính của mình thật tốt là đã giúp đỡ ta rất nhiều rồi.”
Tuyết Chi xinh đẹp cười quyến rũ đứng trước sảnh, bên cạnh ghế của ta là Chiến Hận và Thiến Nhi.
Tuyết Chi ưỡn ngực lên, thân thể ưu mỹ như ngọc tán phát ra mỵ lực và sự tự tin vô cùng dụ nhân.
Ta quyết ý đem sự tà dâm của Âm Phong phát huy đến tận cùng, dùng linh lực bức ra mị lực yêu dị và tà khí, đôi mắt giống như nhìn xuyên qua y phục của nàng ta, xem xét từ trên xuống dưới rồi lạnh lùng nói: “Thần tướng đơn độc một mình tới gặp bản pháp sư, không sợ khó giữ được sự thanh bạch sao?”
Trên mặt Tuyết Chi xuân tình phơi phới, nàng ta nhu thuận nói: “Khi pháp sư đã nhìn ra Tuyết Chi vẫn là thân xử nữ, thiếp đã dám đến đây thì tuyệt không nghĩ là mình có thể trở về mà vẫn bảo tồn được trinh tiết, pháp sư có hiểu không?”
Ta cười phóng đãng ba tiếng rồi nói: “Thiên hạ mỹ nữ nghe đến tên ta ai mà không lùi lại ba xá (30 dặm là 1 xá), nhìn thấy ta chỉ có van nài bản pháp sư nương tay cho, bây giờ nàng lại dám dâng đến tận cửa, nhưng đáng tiếc là ta lại có hứng nhìn các nữ tử khổ sở van xin, đáng tiếc đáng tiếc!”
Khuôn mặt xinh đẹp của Tuyết Chi trở nên lạnh lẽo, nàng ta nói: “Thì ra Âm Phong pháp sư là một kẻ nhát gan, chắc ta đã nhìn nhầm người rồi, Tuyết Chi không dám làm phiền.” Nói xong chuyển thân muốn đi ra.
Ta quát lớn: “Đứng lại!” Tuyết Chi từ từ quay người lại, ngọc kiểm mang theo một nụ cười vô cùng mê người, ánh mắt như không giấu nổi xuân ý, nàng cắn chặt môi nói: “Pháp sư thay đổi chủ ý rồi sao?”
Ta mỉm cười nói: “Xin lỗi! Chủ ý mà bản pháp sư đã đưa ra, trước nay chưa từng thay đổi.” Tiếp đó quay sang Chiến Hận nói: “Bắt nàng ta lại!”
Tuyết Chi sắc mặt biến đổi, “Keng” một tiếng rút thanh kiếm bên hông ra.
Mâu của Chiến Hận như độc long công tới.
Một loạt những tiếng mâu kiếm giao kích vang lên đinh tai nhức óc.
Kiếm thuật của Tuyết Chi rất khá, nhưng so với Chiến Hận vẫn còn cách một khoảng xa, miễn cưỡng có thể cản được mười kiếm, khi lùi ra đến cửa đã bị Chiến Hận tìm ra sơ hở, một kiếm đâm vào không khí bị Chiến Hận dùng mâu đánh rơi xuống đất.
Chiến Hận đằng thân lao tới. Sau một hồi quấn lấy nhau kịch liệt, nàng đã bị Chiến Hận giữ chặt lấy hai tay, đẩy đến trước mặt ta.
Ta cười ha ha, đưa tay ôm Thiến Nhi vào trong lòng, dùng một tư thế nam nữ hoan hảo mà đặt nàng ngồi lên đùi ta, Thiến Nhi không kịp phòng bị bất ngờ bị xâm phạm vừa xấu hổ vừa vui mừng, ta hắc hắc cười nói: “Vào cửa của ta rồi há lại có thể để nàng nguyên lành mà trở về, chỉ có tiếng khóc của nữ nhân mời có thể làm ta cảm thấy hưng phấn khoái lạc, nàng đã muốn thỏa mãn ta, bản pháp sư sẽ để nàng được như ý nhé.”
Dứt lời quay sang Thiến Nhi nói: “Hãy tẩy sạch Vu dược trên móng tay cô ta trước. Đồ đĩ điếm to gan, dám bày kế với ta, khi ngươi vừa bước vào ta đã phát hiện ra âm mưu của ngươi rồi.”
Tuyết Chi lúc này đại kinh thất sắc, nhưng sao có thể thoát ra khỏi Chiến Hận khỏe mạnh như trâu đó, tên gia hỏa này đã thừa cơ chiếm rất nhiều tiện nghi của nàng ta, sờ mó loạn lên trên người Tuyết Chi, tùy tiện khinh bạc, ngày đó ngay cả Đạm Như cũng bị hắn làm cho mặt mũi đỏ bừng, Tuyết Chi chỉ là thiếu nữ chưa từng trải thì làm sao có thể chịu nổi.
Thiến Nhi bịn rịn không nỡ rời khỏi lòng ta mà đi đến, y theo cách Đạm Như dạy nàng, rửa sạch dược vật trên móng tay Tuyết Chi.
Thiến Nhi đang cúi đầu muốn đi đến bên cạnh ta thì ta đã ra lệnh: “Ngồi lên đùi ta, ta muốn vừa xem kịch vừa vui vẻ với nàng.”
Trên mặt Thiến Nhi lộ ra thần sắc vừa mừng vừa sợ, nàng cam tâm tình nguyện mà ngồi vào lòng ta, tiếp thụ sự xâm phạm của ta.
Ta muốn đem cuồng tính của Âm Phong mà biểu hiện hết ra, nhưng lại không thể để Tuyết Chi dò ra hư thực.
Tuyết Chi nghe ra hàm ý trong lời nói của ta, nàng sợ hãi lêu lên: “Ngươi dám làm tổn thương ta, sư phụ ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Ta ha ha cười nói: “Ta không tìm hắn tính sổ đã là may mắn cho hắn lắm rồi, nô tài còn không mau động thủ, làm một màn kịch vui vẻ cho ta xem nào.”
Chiến Hận lộ vẻ vui mừng, không rảnh mà nghĩ đến chuyện ta vừa mở mồm gọi hắn ta là nô tài, huống chi thân phận của hắn đang là nô tài của Âm Phong, bèn lập tức động thủ động cước, làm một cuộc tấn công và xâm phạm toàn diện với nữ tướng này.
Y phục của Tuyết Chi và Thiến Nhi đồng thời ít đi.
Tiếng khóc của Tuyết Chi cùng với tiếng rên rỉ uyển chuyển của Thiến Nhi cùng vang lên.
Lương tâm ta tịnh không hề có chút bất an nào, Cự Linh đã có Diệp Thanh, cũng nên để Chiến Hận đoạt được Tuyết Chi chứ.
Ta một bên cùng với Thiến Nhi vui vẻ trên ghế, một bên đem ái dục đang bùng lên dữ dội trong lòng, truyền vào tâm trí Tuyết Chi.
Chỉ qua một hồi, sự đối kháng của Tuyết Chi đã dần biến mất, nàng say sưa mà nghênh đón sự xâm phạm của Chiến Hận.
Đây chính là hiệu quả mà ta yêu cầu, sau khi Tuyết Chi trở về, khi cứ theo sự thực mà báo lên cho Cuồng Vũ, lão gia hỏa này trừ việc kêu lớn ”đã mất phu nhân lại thiệt quân”* ra thì còn có thể làm gì khác để bổ cứu đây.
Loại hành vi điên cuồng tà ác này rất thích hợp với thân phận của Âm Phong, sau khi trải qua chuyện này, ta tin là trừ Cuồng Vũ có chút hoài nghi ra, những người khác đều không thể cho rằng ta là Đại Kiếm Sư Lan Đặc người đại biểu cho chính nghĩa nữa rồi.
Càng có lợi hơn là Đồ Giảo Giảo không dám đem cái dược vật có thể làm hỏng mặt nạ này bôi lên móng tay, cũng không thể dùng cái kế khi cho rằng ta là Đại Kiếm Sư Lan Đặc nữa.
Tuyết Chi mỹ lệ sẽ ‘thân bất do chủ’* mà yêu Chiến Hận, nói không chừng còn có thể giúp ta một tay trong thời khắc trọng yếu.
Nàng ta vốn là muốn liều mình hi sinh nhục thể. Bây giờ hiến cho Chiến Hận thì có gì khác đâu?
Sau khi ta đưa Thiến Nhi đang xích lõa trong lòng lên đến đỉnh điểm của khoái lạc bèn thấp giọng hỏi: “Nàng có hối hận không?”
Thiến Nhi lắc đầu một cách chắc chắn nói: “Tuyệt không hối hận, còn vô cùng vui vẻ nữa, sau này hãy để Thiến Nhi được phục thị người và các vị phu nhân.”
Ta mỉm cười nói: “Nàng yêu ta từ lúc nào vậy?”
Thiến Nhi thẹn thùng nói: “Là khi lần đầu thiếp nhìn thấy ngài!”
Ta đặt tay lên vai Chiến Hận và Thiến Nhi, khi ta dùng tư thế của kẻ thắng lợi trở về tẩm thất, chúng nhân đều mặt mày hớn hở mang theo thần sắc nghi vấn mà yêu cầu Chiến Hận lập tức phải thuật lại rõ ràng tình hình chiến trận.
Thiến Nhi đang muốn đào tẩu thì đã bị Đạm Như giữ lại hỏi: “Vui vẻ không?”
Ta thấp thoáng nghe thấy tiếng trả lời của Thiến Nhi: “Thiến Nhi có chết cũng không hối hận!”
Lúc này Chiến Hận hướng sang Cự Linh nói: “Sau khi con bé động nhân đó ngoan ngoãn mà để ta giúp đỡ mặc lại từng chiếc từng chiếc áo, lúc gần đi nàng còn liếc mắt nhìn ta, làm xương ta như mềm cả ra, Đại Kiếm Sư đúng là hảo huynh đệ của ta, khi ta li khai nhất định sẽ mang nàng theo.”
Cự Linh cười lớn nói: “May là chúng ta theo Đại Kiếm Sư đi, một hành trình thống khoái vui vẻ lại còn nguy hiểm kích thích như vậy, để lỡ mất đúng là hối hận cả đời.”
Diệp Phượng bên cạnh hắn nhẹ nhàng nói: “Nếu như chàng không tới, vậy bảo người ta phải làm thế nào đây?”
Chiến Hận và Cự Linh đồng thanh cười lớn, xuân phong đắc ý chi tình, biểu lộ hết ra ngoài.
Tứ nữ vây quanh ta hôn nồng nhiệt, chúc mừng ta hóa giải được vấn đề bức thiết nhất, tranh thủ tình thế thời gian vừa dài vừa tốt đẹp này vui vẻ với nhau.
Lúc này du nữ Tuệ Nhi đến báo, Đồ Long tự mình dẫn chúng ta đến buổi dạ yến.
Ta hướng về mọi người cười nói: “Ngày mai khi mặt trời mọc, một là chúng ta toàn bộ tử chiến đương trường, hai là cả Vu quốc sẽ bị chúng ta khống chế, không còn khả năng thứ ba nữa đâu.”
*: tác giả sử dụng điển tích trong truyện tam quốc - Khổng Minh bày kế giúp Lưu Bị cưới được em gái của Tôn Quyền, tránh khỏi âm mưu của Chu Du.
/129
|