Ta và các tế ti tướng lĩnh Tịnh thổ đứng ngây người trên tường thành Phong ải vừa đoạt lại được từ tay Hắc xoa nhân, nhìn ảnh lửa hừng hực toả ra từ Đoạn lộ bảo ở phía xa, khói bốc lên cuồn cuộn.
Thành bảo cuối cùng tại Thiên miếu bắc lộ do Hắc xoa nhân khống chế đột nhiên bốc lửa, khiến chúng ta không thể không ngừng hoan yến và vũ hội chạy ra xem.
Tướng sĩ Tịnh thổ tất cả đều sĩ khí ngất trời, chờ ta ra mệnh lệnh xuất kích.
Thiên sắc dần dần tối xuống, làm cho ánh lửa hồng tươi càng thêm mãnh liệt. Đầu ngọn lửa tạo thành những chiếc lưỡi dài hoà với tro bụi không ngừng bốc lên không trung, khiến cho người ta cảm thấy ngọn hoả diệm này mang sức huỷ diệt không gì ngăn cản được.
Nhìn hoả thế bất thường phía Đoạn lộ bảo, mọi người vừa hưng phấn vừa thương cảm.
Hưng phấn vì Hắc xoa nhân cuối cùng đã bị buộc phải rời bỏ cửa ải trọng yếu tiến lên phương bắc. Từ đêm nay trở đi, Tịnh thổ quân có thể tiến hành đại nghiệp phản công lên phương bắc. Thương cảm vì chỉ một ngọn lửa mà tường thành nổi tiếng với hàng trăm năm lịch sử bỗng chốc thành đống gạch vụn đổ nát.
Long Ca con trai của Long Đằng đại công nói: “Đại kiếm sư! Xin hãy hạ lệnh xuất kích, Long ca nguyện làm tiên phong”. Hơn nửa số người lộ thần sắc hăng hái, khát vọng xuất kích.
Ta hiểu ý bọn họ, nếu để Hắc xoa nhân an toàn hoàn chỉnh triệt tẩu, li khai bắc lộ quay về bình nguyên tập hợp lại binh lực, sẽ là trở ngại rất lớn cho cuộc bắc chinh sau này. Nhược bắng có thể công kích bọn địch hiểm độc này một trận, hoặc thừa thế đánh tan đối phương, truy sát vài chục dặm, hoặc vài trăm dặm. Như vậy sẽ có thể tạo ra được tình huống hoàn toàn khác biệt.
Ngay cả ta vốn kinh nghiệm chiến tranh phong phú, cũng cảm thấy ý tưởng này đầy thuyết phục.
Ta trước nhìn Long ca mỉm cười khen ngợi, rồi sau đó quay sang mọi người nói: “Ai có thể nói cho ta? Lúc ngọn lửa bắt đầu thì tình hình cụ thể thế nào?”
Khi đó, một nữ tướng trẻ tuổi tiến đến.
Yến Sắc đại công giới thiệu nói: “Đây là nhất đẳng võ tướng Nhạn phi phi của ta, phụ trách giám sát động tĩnh của Hắc xoa nhân tại Đoạn lộ bảo”, rồi quay qua Nhạn phi phi nói: “Phi phi ngươi phải nói tường tận. Những chi tiết nhìn như không đáng kể, đối với Đại kiếm sư, tất cả lại có thể quan trọng vô bì.”
Ngoài Ny nhã và Trữ tố, đây là phụ nữ có địa vị cao cấp đầu tiên của Tịnh thổ mà ta gặp, không nhịn được đưa mắt quan sát nàng. Sắc đẹp nàng ta đương nhiên không sánh được với diễm sắc như thiên tiên của Ny nhã. Nhưng nàng ta vừa có vẻ ngoài tú mị động lòng người cốt yếu của phụ nữ Tịnh thổ, lại mang thêm nét khỏe khoắn, cứng cáp vốn là điểm khuyết thiếu của bọn họ. Đó chủ yếu là vì thể hình của nàng rắn chắc và cơ bắp nở nang, không hề thua kém nam nhân, nhìn giống như một con báo cái sức lực sung mãn. Kỳ quái là ta từ trước đến giờ tuyệt không chú ý đến sự tồn tại của nàng ta, có thể do có quá nhiều sự tình phát sinh chỉ trong vòng có mấy ngày.
Nhạn phi phi không vì sự dò xét của ta mà có chút bất an nào, trước hướng về Yến Sắc ứng tiếng, sau đó quay về ta cung kính đáp: “Lửa bốc lên đột ngột phi thường. Lúc đầu chỉ có tám ngọn hoả đầu. Trong chớp mắt, phần thành bảo gần phía bộ phận đang ẩn nấp của chúng thuộc hạ, toàn bộ bị vây hãm trong biển lửa. Nhưng không hề nghe thấy một chút huyên náo nào, khiến thuộc hạ ngoại trừ phái binh đi trinh sát thì nghiêm cấm thủ hạ tuyệt không được có cử động gì."
Ta gật đầu khen ngợi, chỉ từ vài lời nói tinh giản thiết yếu đó, ta đủ biết nữ tướng như con dã báo khó thuần này đích thực là người có trách nhiệm phi thường. Nếu không tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình phát sinh đột ngột đó, không thể có cái nhìn tường tận như vậy. Từ lúc trở thành thống soái tối cao của Tịnh thổ quân, ta thường đề tỉnh bản thân, nhất định phải tận dụng thật tốt nhân tài và nguồn lực, để đối kháng Hắc xoa nhân hùng mạnh. Bởi vì không ai biết được vận may có vĩnh viễn đi theo ta không. Cho nên mọi việc đều phải tận lực mà làm. Nắm được tài năng lẫn tính cách của mỗi danh tướng, chính là một mắt xích tối trọng yếu.
Nữ tướng không thua kém nam nhân này không đợi ta truy vấn, nói tiếp: “Binh sĩ trinh sát gửi báo cáo về, ngọn lửa lớn đã hoàn toàn phong bế con đường xuống núi ở phía bên đó. Khiến bọn họ không cách nào do thám động tĩnh của Hắc xoa nhân sâu hơn. Bất quá theo đánh giá, Hắc xoa nhân nếu muốn đưa gần bảy vạn người và lượng vật tư to lớn, từ Đoạn lộ bảo qua sơn đạo để li khai Trục thiên sơn, tối thiểu cũng mất ba ngày. Vì vậy, tính từ lúc Phong ải bảo trở về tay chúng ta, bọn chúng phải đến tối mai mới có thể toàn quân rút hết ra ngoài bình nguyên.”
Yến Sắc ngắt lời nói: “Ta thấy đám lửa này, có thể cháy ít nhất ba ngày ba đêm.”
Một làn gió đêm lạnh lẽo của vùng núi cao tạt qua, đem lại hơi ẩm thoang thoảng chỉ có ở vùng núi cao, khiến ta nhớ trận mưa rào to đã tạo ra cơ duyên thúc đẩy ta và Hồng nguyệt hợp thể. Ta hỏi: “Trận mưa rào hai ngày trước có phải là không thường xuyên xảy ra?” Ánh mắt ta gắn chặt vào khoảng không trên Trục thiên sơn đã bị đại hoả nhuộm thành một màu như huyết hồng, trong lòng nghĩ trừ phi trời mưa thật to, bằng không đừng nghĩ đến việc dập tắt được đám cháy lớn như thế này.
Chúng nhân ngơ ngác như vừa mới ra khỏi giấc mộng, Thiên Nhãn đáp: “Đại kiếm sư suy nghĩ thật tinh tế, làm cho người ta phải thán phục. Chúng ta tuy mỗi người đều biết quan hệ giữa thời tiết và việc hành quân là rất mật thiết, nhưng nhất thời lại không nghĩ tới phương diện này. Yến Sắc, Long Đằng! Các ngài là người ở đây, chỉ có các ngài mới đủ tư cách phát ngôn nhất.”
Tôi cười thầm trong lòng đưa mắt nhìn Thiên Nhãn, nghĩ đến người này bình thường trầm mặc ít nói, càng chưa bao giờ nói “tâng bốc” công khai như vậy. Trong sát na ấy, ta minh bạch dụng ý của ông ta, chủ tâm muốn tôn cao hơn hình tượng của ta trong lòng người Tịnh thổ, đặc biệt là người phương Bắc.
Nghĩ tới đây, ta bất giác lại nhìn ông ta lần nữa. Thiên nhãn khẽ nheo mày, mỉm cười qua ánh mắt. Ta thấy lòng ấm áp, đối với lão nhân có cá tính cô độc, lại có năng lực không tầm thường đoán được vận mệnh tương lại này, ta đặc biệt có cảm nhận tình “tri kỷ” thâm sâu.
Có một ngày ta sẽ rời xa Tịnh thổ, nhưng giao tình gắn bó với Tịnh thổ nhân cao quí khả ái này sẽ vĩnh viễn không mất đi trong tim ta.
Ny nhã bên cạnh cúi đầu, không muốn người khác nhìn thấy tình ý của nàng qua khoé mắt. Nữ tử này tinh tế mẫn cảm, đã cảm nhận được tình huống vi diệu giữa hai người chúng ta.
Long Đằng tranh thủ nói: “Thời tiết ở trên cao sơn và dưới bình nguyên quả thực là bất đồng. Người ta nói thời tiết thảo nguyên biến hóa khôn lường, nhưng so với dãy Trục thiên sơn chỉ như tiểu phù thủy gặp phải đại phù thủy. Ở đây ngay trong một ngày có thể lúc nắng lúc mưa. Nhưng mưa rào lớn thì chỉ có thể gặp, chứ không thể cầu. Đại kiếm sư gặp phải trận mưa rào đó, vốn chỉ xảy ra trên thiên nguyên. Tại khu vực lưng núi này của chúng ta, đã lâu không có được cơn mưa nào như vậy.”
Thì ra khí hậu và lượng mưa ở vùng đỉnh núi và lưng núi lại khác nhau đến vậy.
Yến Sắc xen vào nói: “Lúc nãy khi ta tới đây, trông thấy nhiều đường kiến bò trong đám cỏ rậm, những hiện tượng kiến dọn ổ này, thông thường xảy ra trước những trận mưa lớn.”
Long Đằng có vẻ không vui, bảo: “Thời tiết lạnh, thường không xuất hiện tình huống như vậy đâu.”
Yến Sắc khẽ cười, nhưng không tranh luận gì.
Mối quan hệ giữa người và người là khó xử lý nhất. Nhưng không thể không xử lý. Ta nén sư hơi khó chịu đối với tính cách độc đoán của Long Đằng, mỉm cười nói: “Hai khả năng này đều rất lớn.” Đoạn bước tới bên Long ca, vỗ tay lên đầu vai gã khích lệ, vỗ về gã nói: “Nếu nội trong ba ngày mà có trận mưa lớn, ngươi sẽ là chủ tướng đội quân tiên phong truy kích Hắc xoa quân.”
Hồng Thạch chau mày: “Chúng ta có thiết bị chữa cháy, không lẽ ngồi đây chờ thành lũy tổ tiên gây dựng lên bị thiêu rụi sao?”
Ta nghe trong lời nói của Hồng thạch có sự bất mãn đối với việc ta xem trọng Long ca, trong lòng than thầm, nhìn ông ta mỉm cười nói, “Đại công ngài không phải đừng giỡn ta. Ngài có thể thống suất quân dân Phiêu hương thành đứng vững trước sự trường kỳ mãnh công của đại quân Hắc xoa quân. Sao lại không nhìn ra quỉ kế của Hắc xoa nhân. Nếu nói trận hoả hoạn này không phải là cạm bẫy, ngài có tin được không?”
Hồng Thạch thấy ta lấy lại thể diện cho ông ta, trong lòng vui vẻ, nét mặt dịu lại, gật đầu nói: “Đại kiếm sư nói đúng.”
Ta biết đã tới lúc cần nói ra những điều quan trọng, nghiêm mặt bảo: “Có lẽ mọi người đối với việc Hắc xoa nhân đột nhiên rời bỏ thành bảo có tính chiến lược này, thấy không thể tin nổi, đúng không?”
Chúng nhân đồng loạt gật đầu. Phải biết rằng bỏ thành thì dễ, chiếm lại thì khó. Hắc xoa đã mất đi Đoạn lộ bảo, cũng như đã mất đi điểm cột trụ thông đến Thiên miếu, giấc mộng đẹp xâm chiếm toàn bộ Tịnh thổ, sẽ trở nên xa vời.
Ánh mắt ta đảo qua mọi người một lượt. Đến gương mặt xinh đẹp của Hoa Vân không kìm được dừng lại một chút. Nàng lặng lẽ nhìn ta một cái, rồi quay mặt đi, ánh mắt hướng về đám lửa tại vùng núi xa kia. Ta nhìn thấy nàng có tâm sự, chỉ hận không biết là gì?
Trác Liên đại công lên tiếng: “Ta thấy Hắc xoa quỷ do sợ Đại kiếm sư, mất hết can đảm, lại tự vấn không chịu được lực công phá không gì sánh nổi của Long nộ hống, nên vội vã rút lui. ”
Ta cười nhẹ đáp: “Chúng ta tuyệt không nên vì dễ dàng công hãm được Phong ải bảo mà phát sinh ý nghĩ tự mãn tự đại. Tuy vậy đó cũng là lẽ thường. Ngay cả ta lúc đầu cũng đã xem sự việc quá dễ dàng.” Ánh mắt chuyển đến phần Đoạn lộ bảo đang thiêu cháy, nói tiếp: “Nhưng trận hỏa hoạn này đã thay đổi suy nghĩ của ta.”
Bề ngoài có vẻ như ta đang giáo huấn Trác liên. Nhưng vì ta chỉ ra ngay cả ta cũng đã từng có suy nghĩ tương đồng với ông ta, vì thế tuyệt không khiến cho nhân vật là một trong bảy vị đại công này cảm thấy không thể tiếp nhận, ngược lại hiện ra vẻ suy nghĩ về lời nói của ta.
Từ đầu không cất lời, Đại tế ti nói: “Chúng ta phải nghe theo từng lời của Đại kiếm sư, chỉ có ngài mới có tài năng lãnh đạo Tịnh thổ nhân trở lại những ngày hòa bình mĩ lệ thuở trước”. Chúng nhân ứng tiếng vang lừng.
Ta trong lòng thầm than sự việc đâu có đơn giản như vậy. Tịnh thổ đã trải qua chiến loạn, sẽ không bao giờ như trước được nữa.
Những nhân vật tối cao của tầng lớp thống trị Tịnh thổ, đang yên lặng chờ lời nói của tôi.
Ta quay sang Trữ Tố lúc này đang đứng cạnh Hồng Thạch nói: “Trữ Tố đại công, nói ta hay, Hắc xoa nhân vì sao muốn tấn công Thiên miếu!”
Mọi người ngạc nhiên. Đạo lý này hiển hiện rõ ràng không thể không nhìn ra. Vì nếu không công hãm Thiên miếu, thì không thể nắm quyền khống chế Tịnh thổ.
Trữ Tố cũng sững sờ như mọi người, ngưng thần nghĩ ngợi, rồi mới “A!” lên một tiếng, đáp: “Đại kiếm sư! Ta đã minh bạch, nếu có thể chọn lựa, Hắc xoa nhân sẽ không chọn Thiên miếu có địa thế hiểm trở dễ phòng thủ làm chiến trường để tác chiến.”
Ước Nặc Phu vỗ đùi nói: “Tiểu tử cũng đã minh bạch, Hắc xoa nhân lần này rút lui, chính là hy vọng dụ được chúng ta toàn quân xuất kích. Đợi đến lúc tới đại bình nguyên bên ngoài Thiên miếu, mới cùng chúng ta quyết một trận sinh tử.”
Ta không hỏi ai khác mà hỏi Trữ Tố, trong đó rất hàm chứa thâm ý. Nam Bắc chi tranh biểu hiện ra như đã kết thúc, nhưng kỳ thực nhân tố gây ra nó tuyệt chưa được tiêu trừ, cũng không có khả năng tiêu trừ trong một đêm. Vì vậy, ta phải lợi dụng mối quan hệ vi diệu giữa bảy vị đại công, đưa họ dần dần vào quỹ đạo của sự hợp tác đoàn kết, không còn nghi hoặc. Trữ Tố thân là bắc nhân, lại có quan hệ thân mật với Hồng Thạch, là nhân vật đối với hai phía đều khả dĩ tiếp thu, không nảy sinh đố kỵ. Về sau ta nhất định phải phát huy tối đa tác dụng này của bà ta.
Mọi người trong mắt lộ sắc ưu tư. Vì niềm vui tột cùng khi đoạt lại Phong ải đem lại cảm giác về “một thắng lợi không còn xa”, đã bị dập tắt đi quá nửa. Ta thực sự cũng muốn thức tỉnh bọn họ.
Ta nói: “Đừng quên trong Hắc xoa nhân, có Âm nữ sư biết rất rõ về chúng ta. Y thị biết ta muốn sớm trở về Ma nữ quốc, tự nhiên sẽ nôn nóng bắc chinh, để có thể nhanh chóng đánh đuổi Hắc xoa nhân ra đại hải. Nếu như vậy thì tình thế sẽ đảo ngược. Chúng ta trước đây dĩ dật đãi lao. Ưu thế này sẽ hoàn toàn biến mất. Vì vậy hấp tấp bắc phạt, chính là hành vi tự sát”
Yến Sắc đặt tay lên vai Hồng Thạch, nói vào tai ông ta: “Đến bây giờ, ta mới rõ tại sao ngay cả lão huynh cũng khâm phục Đại kiếm sư như vậy.” Đoạn hướng về ta nói: “Đại kiếm sư nói rất phải, chúng ta đã để thắng lợi làm mờ cả đầu óc. Trên thực tế, chúng ta đối với bố trí quân sự của địch tại Đoạn lộ bảo một chút cũng không biết. Như quả hấp tấp bỏ qua, truy kích địch nhân, khả năng sẽ bị hãm vào tuyệt cảnh vạn kiếp bất phục.”
Tôi cười nói: “Vẫn có thể truy kích trong chừng mực nào đó, để chúng ta xem xem ý trời thế nào đã.”
Long Đằng lên tiếng: “Đại kiếm sư chắc đã rất mệt mỏi, hay là đến phủ đại công của ta nghỉ ngơi một chút!”
Ta hiện tại trở thành trung tâm của mọi người, chỉ cần ta đi đâu, chúng tế ti và các đại công khác cũng sẽ đi theo. Lời mời của Long Đằng, có thể là do từ lòng tốt, nhưng cũng không tránh khỏi gây nên tị hiềm. Không nén được thở ra một hơi thán khí, cái phiền não này ngay cả Thánh kiếm kỵ sĩ cũng không dễ dàng giải quyết.
Bất quá! Nghĩ đến Thải Nhu, Đại Hắc và Hồng Nguyệt đang ở phủ đại công của Long Đằng, đi về nơi đó cũng là đương nhiên, liền quay sang bọn người Đại tế ti và Hồng Thạch nói: “Có hứng thú uống tiếp đôi ly không?”
Mọi người cùng cười hưởng ứng, tuy nụ cười có phần miễn cưỡng.
Hoa Vân lúc này bước tới, bình tĩnh nói: “Đại kiếm sư, ta muốn đến chào tạm biệt ngài. Sáng mai ta và Linh Trí sẽ trở về Thiên miếu, sau đó sẽ quay về phương Nam.”
Ta tâm thần chấn động, ngạc nhiên nhìn nữ tế ti mĩ lệ đầy thiện cảm này. Nàng nói lời từ giã trước mặt mọi người như vậy, rõ là không muốn cho ta và nàng có cơ hội nói chuyện riêng.
Ny Nhã bước lên, kéo lấy khuỷu tay của Hoa Vân nói: “Hoa Vân, chẳng lẽ không chờ thêm vài ngày nữa được sao?”
Hoa Vân chối khéo nói: “Rời khỏi phương Nam thực sự đã quá lâu rồi, ở đó có nhiều việc đang chờ chúng ta.”
Ta trong lòng nổi lên nỗi oán phẫn, nghĩ nếu nàng muốn rời khỏi ta, vậy thì cứ đi đi! Bình thản như không có chuyện gì nói: “Bảo trọng vậy, Hoa Vân tế ti.” Tiếp đó quay qua Linh Trí phía sau Hoa Vân nói: “Linh Trí tế ti! Ngài không chào tạm biệt Thái Nhu sao?”
Linh Trí bước tới, đưa tay nắm chặt tay ta nói: “Ta đã nói trước với tiểu Thái Nhu, Đại kiếm sư! Xin ngài hãy chiếu cố cho tốt tiểu nữ này.”
Ta nhìn Thiên Nhãn, trong lòng lấy làm kỳ quái vì sao ông ta không cùng hai người này quay về phương Nam, cùng lúc thấy trong mắt Thiên nhãn hiện lên một tia bi ai khó có thể hình dung, sau đó rời khỏi ánh mắt của ta.
Ta trong tim chấn động mãnh liệt, tay chân bỗng lạnh ngắt, nhãn thần của Thiên Nhãn thực sự nói lên điều gì, không lẽ có liên quan tới vận mệnh của Thái Nhu sao?
Linh Trí buông tay ta, trở lại bên Hoa Vân.
Hoa Vân có phần do dự, không biết có nên tiến đến cùng ta hành Xúc thủ lễ hay không.
Ta không còn tâm tình nói chuyện, không nói một lời, quay người theo các bậc đá xuống thành.Trong tim dấy lên một cảm giác, có thể ta vĩnh viễn sẽ không còn gặp lại Hoa Vân nữa.
Ta và bảy vị đại công ngồi trong đại hoa viên của phủ Long Đằng đại công. Phía xa bên ngoài tường thành là khoảng không bị hoả diễm nhuộm đỏ, đề tỉnh chúng ta chiến tranh vẫn còn ở trước mắt.
Đại hoa viên này còn xa mới bằng được với hoa viên trong phủ Hồng Thạch đại công tại Phiêu hương thành, ngay một đóa hoa tươi cũng không có, có chăng chỉ là hơn mười gốc cây đại thụ và đầy bụi cỏ dại mọc lung tung, khả dĩ tưởng tượng trong cuộc chiến tranh trường kỳ, không ai còn thời giờ để chăm sóc nó.
Tất cả mọi người, bao gồm cả các tế ti, đều rút ra ngoài hoa viên. Cho nên vốn chỉ là tiệc nhẹ “uống vài ly”, cuối cùng lại trở thành hội nghị quân sự tối cao cấp Tịnh thổ.
Ta rất hiểu tâm tình bọn họ. Lúc này trong đầu bọn họ chỉ nghĩ tới một việc, đó là làm sao đuổi hết Hắc xoa nhân về đại hải. Vô luận ta giải thích thế nào, bọn họ cũng không chờ được.
Ta mặc nhiên buồn bã uống rượu. Trong lòng nhớ đến Hoa Vân, nhớ đến nhãn thần kỳ quái khiến người ta phải phát run của Thiên Nhãn. Đến lúc phát giác người khác đến nửa giọt rượu cũng không uống, mới hổ thẹn đặt ly xuống.
Ny Nhã ân cần hỏi: “Đại kiếm sư, ngài mệt lắm chăng?”
Ta khẽ lắc đầu, biểu hiện không có gì.
Hồng Thạch ho khan một tiếng, nói: “Chúng ta vốn thương lượng riêng, hy vọng có thể lập tức định ra đại kế phản công về phương Bắc. Nhưng nếu như Đại kiếm sư thấy…”
Ta đưa tay ngắt lời ông ta, nói: “Không vấn đề gì, tiện đây chúng ta cử hành hội nghị quân sự tối trọng yếu trong lịch sử Tịnh thổ, một hội nghị dưới cái tên Hổ thị.”
Thân là thống lĩnh Hổ thị bảo Long Đằng hưng phấn nói: “Hội nghị Hổ thị này sẽ là một hội nghị mà con cháu Tịnh thổ vĩnh viễn không bao giờ quên.”
Hồng Thạch và Yến Sắc cùng tề danh với ông ta đều có vẻ bất mãn trừng mắt nhìn ông ta một cái.
Tôi bình đạm nói: “Ta hy vọng hội nghị này sẽ đại biểu cho một sự bắt đầu của các tập đoàn quân sự Tịnh thổ. Kể từ hôm nay tất cả mọi người đều phải bỏ qua vinh nhục cá nhân và định kiến hẹp hòi, lấy đại cuộc làm trọng, đoàn kết thành một khối, vì việc đánh đuổi Hắc xoa nhân mà ra sức, nếu không tương lai hội nghị này chỉ là một sự ô nhục trong lịch sử Tịnh thổ.”
Chúng nhân nhất tề biến sắc, đồng thanh đáp ứng.
Ta nghiêm mặt nói: “Ai có thể nói cho ta những việc liên quan đến phương Bắc!”
Long Đằng vừa định lên tiếng, Tạ Vấn vốn ít nói đã lạnh lùng đáp: “Ta nghĩ về mặt này, Trữ đại công là người có tư cách phát ngôn nhất, vì bà đến từ Vọng hải thành là vùng đất xa nhất về phía bắc gần với đại hải. Từ khi Hắc xoa nhân đến, đã không ngừng vừa đánh vừa lui, đến tận Thiên miếu. Không một ai biết rõ quân lực Hắc xoa nhân và tình thế phương bắc hơn bà.”
Long Đằng vẻ mặt không được tự nhiên, nhưng cũng không nói gì. Theo ta suy đoán, khả năng Long Đằng lúc bình thường có quan hệ nhờ cậy với Minh Nguyệt, nên đặc biệt hung hăng, hoành hành bạo ngược. Chỉ việc ông ta mưu đồ đưa con ruột của mình lên chức đại công cũng cho thấy được điều này. Hiện tại Minh Nguyệt đã chết, những người khác vô thức liên thủ lại áp chế tính kiêu căng của ông ta.
Vì vậy, Long Đằng hết mình bợ đỡ ta, cũng là mong muốn có thể xoay chuyển tình thế bất lợi này.
Nếu ta có thể lợi dụng tình thế này, có khả năng giữ được một thế cân bằng nhân sự vi diệu.
Trữ Tố mặc nhiên hồi lâu, trong mắt đượm vẻ hoài niệm và thương cảm, thở nhẹ ra một hơi thán khí, ngẩng đầu nhìn về khoảng không đêm tối rực ánh hoả quang, thở dài buồn bã thấp giọng nói: “Ta thật không muốn hồi tưởng lại những tháng ngày thảm thương đau xót đó. Nhìn một toà đại thành mĩ lệ rơi vào tay Hắc Xoa nhân; tận mắt chứng kiến các chiến hữu chí thân bên cạnh bị gục xuống nhục nhã; bản thân cũng từ một thiếu nữ vô tri chỉ biết vui chơi, biến thành kẻ đã chìm đắm qua đau đớn, ngày ngày chỉ nghĩ đến làm sao phục cừu...”
Các đại công đều trở nên trầm mặc, thần tình uất ức.
Ta thấy trong mắt Ny Nhã lấp lánh lệ quang, hẳn là đang nghĩ đến cảnh tượng thảm thương đau đớn khi thân phụ bị người dùng rìu chém chết, không kìm được nỗi cảm thông sâu sắc đối với nàng.
Trữ Tố bất giác đưa vén lọn tóc mai, biểu lộ một nét nữ tính ôn nhu, rồi cố gắng phấn chấn tinh thần, nói: “Thiên hà xuôi về nam là Địa tạng hà, chảy lên bắc là Lưu tiên hà, đi thẳng về chính bắc, đến vùng đất giữa Trục thiên và Đại hải, rồi tụ lại thành Tụ tiên đại hồ, sóng xanh biếc, rộng mênh mông, không biết đâu là bến bờ, từ đó phân thành năm nhánh sông và hồ nhỏ, xuôi theo địa thế đổ ra biển lớn, mười toà đại thành của bắc phương, đều được dựng lên quanh vùng giao nhau giữa các sông hồ.”
Trác Liên thở dài buồn vô hạn nói: “Giao thông trên sông rất phát triển, khiến phương bắc hưng vượng phồn vinh, nhưng cũng giúp Hắc Xoa nhân có khả năng điều động binh lính vật tư nhanh chóng. Năm đó, ta phụ trách bảo vệ hai toà đại thành Lâm tiên và Bàng tiên bên cạnh Tụ tiên hồ, nhưng cơ hồ vừa lúc nhận được tin Hắc xoa nhân kéo xuống phía nam thì ”Hắc ma cự hạm” của chúng đã từ trong đám sương mù dày đặc xuất hiện, khiến ta ngay cả việc chuẩn bị cũng không kịp, ôi!”
Ta chau mày, thầm nghĩ bắc phương bị mất, thương thuyền chiến hạm của Tịnh thổ, đã rơi vào tay Hắc xoa nhân không sót một chiếc, hiện tại chúng ta lấy gì phản công bắc phạt? Xét trên tính cơ động của việc điều động binh lực, chúng ta quá thiệt thòi. Thậm chí nếu Tịnh thổ nhân có thể tạm thời lập ra hạm đội mới, thì cũng tuyệt không bì được với Hắc ma hạm đầy kinh nghiệm viễn dương.
Quả nhiên Trữ Tố tiếp tục nói: “Nhân tố dẫn đến thất bại của chúng ta lúc bấy giờ, ngoài trừ binh lực và kinh nghiệm chiến tranh thua kém đối phương, chủ yếu là do Hắc xoa nhân ngay từ đầu đã khống chế toàn bộ sông hồ, cắt đứt giao thông thủy lộ của chúng ta, khiến các thành không thể tiếp ứng lẫn nhau được, rồi từng thành từng thành bị chúng công hãm dễ như nhổ cỏ.”
Long Đằng nói: “Từ sau trận đại hải chiến trên Tụ tiên hồ, hạm đội Tịnh thổ bị triệt để đánh tan. Kể từ hôm đó, chúng ta không còn đủ lực lượng để phản công, liên tục lui đến Đoạn lộ bảo, mới có khả năng trụ lại được, nhưng tình thế ngày càng tệ, cũng may Đại kiếm sư tới đúng lúc.”
Ta hỏi: “Hiện tại gần chúng ta nhất là toà đại thành bắc phương nào?”
Ánh mắt mọi người đều đổ về Tạ Vấn.
Trong mắt Tạ Vấn loé lên thần sắc bi phẫn, nói: ”Là Lưu tiên thành của ta, đó là một trong hai toà thành mĩ lệ nhất bắc phương, toà thành còn lại là Vọng hải thành của Trữ Tố đại công.”
Yến Sắc nói: “Lưu Tiên cũng là đại thành chế tạo tàu thuyền của phương bắc. Chủ yếu vì xung quanh thành không những có bạch mộc thụ bạt ngàn nhìn hết tầm mắt, có thể dùng để đóng thuyền, lại khai thác quặng sắt, vì vậy nếu muốn bắc phạt, việc trọng yếu đầu tiên là phải đoạt lại Lưu tiên thành.”
Ta trầm tư một lúc, thở ra một hơi thán khí nói: “Nếu chúng ta làm vậy, bắc phạt chi chiến nhất định thảm bại.”
Chúng nhân nhất tề ngạc nhiên.
Hồng Thạch tỉnh ngộ đầu tiên, nói: “Vì chúng ta nhìn ra điều này, Hắc Xoa nhân cũng nhìn thấy được. Bởi vậy có thể tập trung lực lượng đối phó với đại quân muốn đoạt lại Lưu thành của chúng ta. Với tình thế này, chúng ta chắc chắn thất bại không còn nghi ngờ gì nữa.”
Long Đằng tức giận nói: “Chưa đánh sao có thể nói là bại, nếu chúng ta biết địch sẽ giăng bẫy đón chúng ta ở Lưu tiên thành, chúng ta chẳng lẽ không có khả năng đưa ra chiến lược để chiến thắng sao?”
Yến Sắc cười cười đáp: “Long Đằng ngài nếu có thể đưa ra chiến lược tất thắng, ta có thể bảo chứng Hồng Thạch sẽ rót rượu tạ lỗi ngài.”
Long Đằng ngạc nhiên một lúc, cuối cùng không nói được nửa lời.
Hồng Thạch khí giận đã vơi quá nửa, cười khà khà một tiếng nói: “Nếu không vì Đại kiếm sư giáo huấn chúng ta phải đoàn kết nhất trí, câu nói vừa rồi của ngài ta nhất định sẽ không bỏ qua. Ngày trước chúng ta bại trận vì bị Hắc Xoa nhân khống chế giao thông thuỷ lộ. Ngày nay nếu lại giao chiến, sẽ lại cũng thất bại vì nhược điểm trí mệnh này. Huống hồ chúng ta đối với tình thế bắc phương một chút cũng không biết. Muốn đưa ra chiến lược cũng không biết bắt tay từ đâu. Thử nghĩ nếu chúng ta một khi ra khỏi Trục thiên bắc lộ, gặp phải đoàn thân binh đáng sợ của Hắc xoa vương Nghiêu Địch, hậu quả sẽ như thế nào?”
Trác Liên chau mày nói: “Nhưng một ngày không đoạt lại được Lưu tiên thành, chúng ta cũng khó lập được một hạm đội đưa quân bắc phạt, đại nghiệp phản công khó mà hoàn thành.”
Ny Nhã nãy giờ đã im lặng, đưa cặp mắt xinh đẹp nhìn ta nói: “Các ngài lo lắng gì, tiểu nữ thấy Đại kiếm sư trong lòng đã định được kế sách. Phải không? Thánh kiếm kỵ sĩ của chúng ta!”
Nữ tử này đúng là đáng ghét, ta trừng mắt nhìn nàng, rồi mới quay sang nhìn ánh mắt mọi người, cười nói: “Nói ta hay, ưu thế của Hắc Xoa nhân là ở đâu?”
Trữ Tố không cần suy nghĩ đáp: “Ưu thế về binh lực, chỉ huy sáng suốt, quyền khống chế thủy lộ.” Đoạn ngừng một lúc, nói tiếp: “Còn có một điểm tối trọng yếu, đó là các thành lũy phương bắc đều nằm trong tay bọn chúng, chúng ta biến thành lao sư viễn chinh, trong khi bọn chúng lại có thể dĩ dật đãi lao.”
Ta bình đạm nói: “Chúng ta có ưu điểm gì!”
Chúng nhân ngẩn người ngây ngốc.
Hồng Thạch cười khổ nói: “Ta thực sự nghĩ không ra.”
Ny Nhã không biết vì sao tâm tình trở nên rất phấn khởi, nhanh miệng nói: “Chúng ta đương nhiên có ưu điểm, đó là có chỉ huy sáng suốt hơn Hắc Xoa nhân, vì chúng ta có Đại kiếm sư làm thống soái.”
Đợi hội nghị xong ta nhất định phải giáo huấn nữ tử này một trận. Nhưng bây giờ đương nhiên không thể tranh cãi, bèn nhìn Ni Nhã hậm hực nói: “Ưu điểm của chúng ta đâu chỉ có thế, ví dụ như thông thuộc hoàn cảnh địa lý, lại như chúng ta có Long nộ hống, nhiều không kể xiết. Nếu như chúng ta có khả năng nhắm vào ưu điểm của Hắc Xoa nhân mà lên kế hoạch, ưu điểm của chúng sẽ hoàn toàn trở thành khuyết điểm.”
Yến Sắc gật đầu đáp: “Đại kiếm sư nhớ rằng, theo ta suy đoán, Hắc Xoa nhân đã chiếm cứ mười toà đại thành của chúng ta, lại muốn chia quân công phá Thiên miếu và xâm lược phương nam, tất không còn đủ sức khống chế hàng ngàn thôn làng bên ngoài thành. Cho nên đối với phương bắc, bọn chúng chỉ hoàn thành khống chế các điểm, chứ không khống chế được toàn diện. ”
Lời nói này, ngay cả Long Đằng nghe cũng phải gật đầu. Ta nói: “Nói hay lắm! Mấu chốt để chiến thắng cuộc chiến này là ở chỗ ai có thể đoạt được quyền kiểm soát thủy lộ, ta muốn nghe qua ý kiến mọi người.”
Tạ Vấn lên tiếng: “Nói tới đóng thuyền, không ai so sánh được với ta. Nhưng ta vẫn nghĩ không ra phương pháp nào để đóng được một thuyền đội trong vòng vây của cường địch. Cho dù thành công được, cũng làm sao có thể đột phá được sự phong tỏa của Hắc ma hạm đội?”
Ta mặc nhiên hồi lâu, rồi đột nhiên quay sang Ny Nhã nói: “Ny Nhã đại công, thỉnh nàng châm tửu cho chúng ta”
Ny Nhã ngẩn người, khuôn mặt xinh đẹp hơi đỏ, nhưng vẫn nhu thuận rót rượu cho mọi người.
Ta nâng ly rượu lên, hướng về mọi người nói: “Nào! Chúng ta uống một ly.”
Mọi người vội vã nâng ly, một hơi uống cạn.
Ta đặt chiêc ly rỗng không xuống, thong thả nói: “Tạ Vấn đại công nói rất phải, chúng ta căn bản không thể xây dựng được một đội thuyền hạm trong tình thế hiện nay. Cho dù làm được, cũng tuyệt không phải là đối thủ của Hắc ma hạm.”
Chúng đại công ngạc nhiên nhìn ta.
Hồng Thạch với ta đã quen, liền hỏi : “Vậy sao lại phải nâng ly chúc mừng?”
Ta cười cười nói: “Chúng ta cạn ly lần này, không phải vì chúc mừng việc tạo dựng đội thuyền, mà là chúc mừng vì không phải tạo dựng đội thuyền.”
Mọi người càng trố mắt nhìn, vẻ mặt bối rối.
Ny Nhã tức giận nói: “Đại kiếm sư quả là thích đùa giỡn người khác, hại người ta tâm tư phiền loạn, có kế sách gì, sao không mau nói ra!”
Nữ tử này làm sao hiểu được ta cố ý như vậy là muốn khống chế tâm tình của các đại công Tịnh thổ vốn rất tự phụ này. Để đến lúc phải chỉ huy họ, có thể như bàn tay điều khiển các ngón tay, cười thần bí nói: “Ny Nhã đại công, có cái gì còn dễ dàng hơn việc xây dựng đây!”
Yến Sắc và Hồng Thạch đồng thanh la lên: “Phá hoại!”
Ta nghiêm mặt nói: “Đúng là như vậy, nếu chúng ta có thể hủy diệt Hắc ma hạm, thì cũng tựa như đã đoạt lại quyền khống chế thủy lộ vậy, ít nhất đôi bên ngang nhau.”
Ny Nhã nhíu cặp lông mày thanh tú khả ái nói: “Nhưng làm sao làm được?”
Hồng Thạch như sực tỉnh nói: “Dầu hoả!”
Yến sắc và Long đằng cùng ứng thanh nói: "Đúng vậy! Dầu hoả!"
Tôi không cho bọn họ cơ hội để thở, nói: “Đối với ưu thế về quân lực của địch như vậy, chúng ta nếu muốn giành được thắng lợi, ngoài trừ dựa vào dầu hoả, còn phải tận dụng chiến lược du kích địch tiến ta lùi, địch lùi ta tiến, lấy thôn làng bao vây thành thị, rồi sẽ có một ngày chúng ta sẽ phong tỏa hoàn toàn thủy lộ, Hắc Xoa nhân sẽ gặp phải vết xe đổ của Tịnh thổ quân năm đó, bị chia cắt phá vụn, và đó cũng là thời khắc tận cùng của chúng.”
Ngọn lửa hy vọng trong mắt mọi người bùng lên thiêu đốt.
Ta biết rằng ta không chỉ nâng cao chí khí của họ, mà còn đạt được tín nhiệm và tôn kính của họ thêm một bước nữa, chỉ dưới tình thế đó, đại nghiệp bắc phạt mới có thể triển khai.
Trữ Tố hưng phấn đến mức nhiệt lệ tràn đầy trong mắt, run giọng nói: “Đúng vậy! Chỉ có như vậy, ưu điểm của Hắc xoa nhân mới biến thành khuyết điểm của chúng, và cũng chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể đuổi chúng trở về đại hải.”
Ny Nhã đến gần, hôn một cái thật sâu lên má ta, nhẹ nhàng nói: “Đại kiếm sư, tạ ơn ngài.”
Thành bảo cuối cùng tại Thiên miếu bắc lộ do Hắc xoa nhân khống chế đột nhiên bốc lửa, khiến chúng ta không thể không ngừng hoan yến và vũ hội chạy ra xem.
Tướng sĩ Tịnh thổ tất cả đều sĩ khí ngất trời, chờ ta ra mệnh lệnh xuất kích.
Thiên sắc dần dần tối xuống, làm cho ánh lửa hồng tươi càng thêm mãnh liệt. Đầu ngọn lửa tạo thành những chiếc lưỡi dài hoà với tro bụi không ngừng bốc lên không trung, khiến cho người ta cảm thấy ngọn hoả diệm này mang sức huỷ diệt không gì ngăn cản được.
Nhìn hoả thế bất thường phía Đoạn lộ bảo, mọi người vừa hưng phấn vừa thương cảm.
Hưng phấn vì Hắc xoa nhân cuối cùng đã bị buộc phải rời bỏ cửa ải trọng yếu tiến lên phương bắc. Từ đêm nay trở đi, Tịnh thổ quân có thể tiến hành đại nghiệp phản công lên phương bắc. Thương cảm vì chỉ một ngọn lửa mà tường thành nổi tiếng với hàng trăm năm lịch sử bỗng chốc thành đống gạch vụn đổ nát.
Long Ca con trai của Long Đằng đại công nói: “Đại kiếm sư! Xin hãy hạ lệnh xuất kích, Long ca nguyện làm tiên phong”. Hơn nửa số người lộ thần sắc hăng hái, khát vọng xuất kích.
Ta hiểu ý bọn họ, nếu để Hắc xoa nhân an toàn hoàn chỉnh triệt tẩu, li khai bắc lộ quay về bình nguyên tập hợp lại binh lực, sẽ là trở ngại rất lớn cho cuộc bắc chinh sau này. Nhược bắng có thể công kích bọn địch hiểm độc này một trận, hoặc thừa thế đánh tan đối phương, truy sát vài chục dặm, hoặc vài trăm dặm. Như vậy sẽ có thể tạo ra được tình huống hoàn toàn khác biệt.
Ngay cả ta vốn kinh nghiệm chiến tranh phong phú, cũng cảm thấy ý tưởng này đầy thuyết phục.
Ta trước nhìn Long ca mỉm cười khen ngợi, rồi sau đó quay sang mọi người nói: “Ai có thể nói cho ta? Lúc ngọn lửa bắt đầu thì tình hình cụ thể thế nào?”
Khi đó, một nữ tướng trẻ tuổi tiến đến.
Yến Sắc đại công giới thiệu nói: “Đây là nhất đẳng võ tướng Nhạn phi phi của ta, phụ trách giám sát động tĩnh của Hắc xoa nhân tại Đoạn lộ bảo”, rồi quay qua Nhạn phi phi nói: “Phi phi ngươi phải nói tường tận. Những chi tiết nhìn như không đáng kể, đối với Đại kiếm sư, tất cả lại có thể quan trọng vô bì.”
Ngoài Ny nhã và Trữ tố, đây là phụ nữ có địa vị cao cấp đầu tiên của Tịnh thổ mà ta gặp, không nhịn được đưa mắt quan sát nàng. Sắc đẹp nàng ta đương nhiên không sánh được với diễm sắc như thiên tiên của Ny nhã. Nhưng nàng ta vừa có vẻ ngoài tú mị động lòng người cốt yếu của phụ nữ Tịnh thổ, lại mang thêm nét khỏe khoắn, cứng cáp vốn là điểm khuyết thiếu của bọn họ. Đó chủ yếu là vì thể hình của nàng rắn chắc và cơ bắp nở nang, không hề thua kém nam nhân, nhìn giống như một con báo cái sức lực sung mãn. Kỳ quái là ta từ trước đến giờ tuyệt không chú ý đến sự tồn tại của nàng ta, có thể do có quá nhiều sự tình phát sinh chỉ trong vòng có mấy ngày.
Nhạn phi phi không vì sự dò xét của ta mà có chút bất an nào, trước hướng về Yến Sắc ứng tiếng, sau đó quay về ta cung kính đáp: “Lửa bốc lên đột ngột phi thường. Lúc đầu chỉ có tám ngọn hoả đầu. Trong chớp mắt, phần thành bảo gần phía bộ phận đang ẩn nấp của chúng thuộc hạ, toàn bộ bị vây hãm trong biển lửa. Nhưng không hề nghe thấy một chút huyên náo nào, khiến thuộc hạ ngoại trừ phái binh đi trinh sát thì nghiêm cấm thủ hạ tuyệt không được có cử động gì."
Ta gật đầu khen ngợi, chỉ từ vài lời nói tinh giản thiết yếu đó, ta đủ biết nữ tướng như con dã báo khó thuần này đích thực là người có trách nhiệm phi thường. Nếu không tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình phát sinh đột ngột đó, không thể có cái nhìn tường tận như vậy. Từ lúc trở thành thống soái tối cao của Tịnh thổ quân, ta thường đề tỉnh bản thân, nhất định phải tận dụng thật tốt nhân tài và nguồn lực, để đối kháng Hắc xoa nhân hùng mạnh. Bởi vì không ai biết được vận may có vĩnh viễn đi theo ta không. Cho nên mọi việc đều phải tận lực mà làm. Nắm được tài năng lẫn tính cách của mỗi danh tướng, chính là một mắt xích tối trọng yếu.
Nữ tướng không thua kém nam nhân này không đợi ta truy vấn, nói tiếp: “Binh sĩ trinh sát gửi báo cáo về, ngọn lửa lớn đã hoàn toàn phong bế con đường xuống núi ở phía bên đó. Khiến bọn họ không cách nào do thám động tĩnh của Hắc xoa nhân sâu hơn. Bất quá theo đánh giá, Hắc xoa nhân nếu muốn đưa gần bảy vạn người và lượng vật tư to lớn, từ Đoạn lộ bảo qua sơn đạo để li khai Trục thiên sơn, tối thiểu cũng mất ba ngày. Vì vậy, tính từ lúc Phong ải bảo trở về tay chúng ta, bọn chúng phải đến tối mai mới có thể toàn quân rút hết ra ngoài bình nguyên.”
Yến Sắc ngắt lời nói: “Ta thấy đám lửa này, có thể cháy ít nhất ba ngày ba đêm.”
Một làn gió đêm lạnh lẽo của vùng núi cao tạt qua, đem lại hơi ẩm thoang thoảng chỉ có ở vùng núi cao, khiến ta nhớ trận mưa rào to đã tạo ra cơ duyên thúc đẩy ta và Hồng nguyệt hợp thể. Ta hỏi: “Trận mưa rào hai ngày trước có phải là không thường xuyên xảy ra?” Ánh mắt ta gắn chặt vào khoảng không trên Trục thiên sơn đã bị đại hoả nhuộm thành một màu như huyết hồng, trong lòng nghĩ trừ phi trời mưa thật to, bằng không đừng nghĩ đến việc dập tắt được đám cháy lớn như thế này.
Chúng nhân ngơ ngác như vừa mới ra khỏi giấc mộng, Thiên Nhãn đáp: “Đại kiếm sư suy nghĩ thật tinh tế, làm cho người ta phải thán phục. Chúng ta tuy mỗi người đều biết quan hệ giữa thời tiết và việc hành quân là rất mật thiết, nhưng nhất thời lại không nghĩ tới phương diện này. Yến Sắc, Long Đằng! Các ngài là người ở đây, chỉ có các ngài mới đủ tư cách phát ngôn nhất.”
Tôi cười thầm trong lòng đưa mắt nhìn Thiên Nhãn, nghĩ đến người này bình thường trầm mặc ít nói, càng chưa bao giờ nói “tâng bốc” công khai như vậy. Trong sát na ấy, ta minh bạch dụng ý của ông ta, chủ tâm muốn tôn cao hơn hình tượng của ta trong lòng người Tịnh thổ, đặc biệt là người phương Bắc.
Nghĩ tới đây, ta bất giác lại nhìn ông ta lần nữa. Thiên nhãn khẽ nheo mày, mỉm cười qua ánh mắt. Ta thấy lòng ấm áp, đối với lão nhân có cá tính cô độc, lại có năng lực không tầm thường đoán được vận mệnh tương lại này, ta đặc biệt có cảm nhận tình “tri kỷ” thâm sâu.
Có một ngày ta sẽ rời xa Tịnh thổ, nhưng giao tình gắn bó với Tịnh thổ nhân cao quí khả ái này sẽ vĩnh viễn không mất đi trong tim ta.
Ny nhã bên cạnh cúi đầu, không muốn người khác nhìn thấy tình ý của nàng qua khoé mắt. Nữ tử này tinh tế mẫn cảm, đã cảm nhận được tình huống vi diệu giữa hai người chúng ta.
Long Đằng tranh thủ nói: “Thời tiết ở trên cao sơn và dưới bình nguyên quả thực là bất đồng. Người ta nói thời tiết thảo nguyên biến hóa khôn lường, nhưng so với dãy Trục thiên sơn chỉ như tiểu phù thủy gặp phải đại phù thủy. Ở đây ngay trong một ngày có thể lúc nắng lúc mưa. Nhưng mưa rào lớn thì chỉ có thể gặp, chứ không thể cầu. Đại kiếm sư gặp phải trận mưa rào đó, vốn chỉ xảy ra trên thiên nguyên. Tại khu vực lưng núi này của chúng ta, đã lâu không có được cơn mưa nào như vậy.”
Thì ra khí hậu và lượng mưa ở vùng đỉnh núi và lưng núi lại khác nhau đến vậy.
Yến Sắc xen vào nói: “Lúc nãy khi ta tới đây, trông thấy nhiều đường kiến bò trong đám cỏ rậm, những hiện tượng kiến dọn ổ này, thông thường xảy ra trước những trận mưa lớn.”
Long Đằng có vẻ không vui, bảo: “Thời tiết lạnh, thường không xuất hiện tình huống như vậy đâu.”
Yến Sắc khẽ cười, nhưng không tranh luận gì.
Mối quan hệ giữa người và người là khó xử lý nhất. Nhưng không thể không xử lý. Ta nén sư hơi khó chịu đối với tính cách độc đoán của Long Đằng, mỉm cười nói: “Hai khả năng này đều rất lớn.” Đoạn bước tới bên Long ca, vỗ tay lên đầu vai gã khích lệ, vỗ về gã nói: “Nếu nội trong ba ngày mà có trận mưa lớn, ngươi sẽ là chủ tướng đội quân tiên phong truy kích Hắc xoa quân.”
Hồng Thạch chau mày: “Chúng ta có thiết bị chữa cháy, không lẽ ngồi đây chờ thành lũy tổ tiên gây dựng lên bị thiêu rụi sao?”
Ta nghe trong lời nói của Hồng thạch có sự bất mãn đối với việc ta xem trọng Long ca, trong lòng than thầm, nhìn ông ta mỉm cười nói, “Đại công ngài không phải đừng giỡn ta. Ngài có thể thống suất quân dân Phiêu hương thành đứng vững trước sự trường kỳ mãnh công của đại quân Hắc xoa quân. Sao lại không nhìn ra quỉ kế của Hắc xoa nhân. Nếu nói trận hoả hoạn này không phải là cạm bẫy, ngài có tin được không?”
Hồng Thạch thấy ta lấy lại thể diện cho ông ta, trong lòng vui vẻ, nét mặt dịu lại, gật đầu nói: “Đại kiếm sư nói đúng.”
Ta biết đã tới lúc cần nói ra những điều quan trọng, nghiêm mặt bảo: “Có lẽ mọi người đối với việc Hắc xoa nhân đột nhiên rời bỏ thành bảo có tính chiến lược này, thấy không thể tin nổi, đúng không?”
Chúng nhân đồng loạt gật đầu. Phải biết rằng bỏ thành thì dễ, chiếm lại thì khó. Hắc xoa đã mất đi Đoạn lộ bảo, cũng như đã mất đi điểm cột trụ thông đến Thiên miếu, giấc mộng đẹp xâm chiếm toàn bộ Tịnh thổ, sẽ trở nên xa vời.
Ánh mắt ta đảo qua mọi người một lượt. Đến gương mặt xinh đẹp của Hoa Vân không kìm được dừng lại một chút. Nàng lặng lẽ nhìn ta một cái, rồi quay mặt đi, ánh mắt hướng về đám lửa tại vùng núi xa kia. Ta nhìn thấy nàng có tâm sự, chỉ hận không biết là gì?
Trác Liên đại công lên tiếng: “Ta thấy Hắc xoa quỷ do sợ Đại kiếm sư, mất hết can đảm, lại tự vấn không chịu được lực công phá không gì sánh nổi của Long nộ hống, nên vội vã rút lui. ”
Ta cười nhẹ đáp: “Chúng ta tuyệt không nên vì dễ dàng công hãm được Phong ải bảo mà phát sinh ý nghĩ tự mãn tự đại. Tuy vậy đó cũng là lẽ thường. Ngay cả ta lúc đầu cũng đã xem sự việc quá dễ dàng.” Ánh mắt chuyển đến phần Đoạn lộ bảo đang thiêu cháy, nói tiếp: “Nhưng trận hỏa hoạn này đã thay đổi suy nghĩ của ta.”
Bề ngoài có vẻ như ta đang giáo huấn Trác liên. Nhưng vì ta chỉ ra ngay cả ta cũng đã từng có suy nghĩ tương đồng với ông ta, vì thế tuyệt không khiến cho nhân vật là một trong bảy vị đại công này cảm thấy không thể tiếp nhận, ngược lại hiện ra vẻ suy nghĩ về lời nói của ta.
Từ đầu không cất lời, Đại tế ti nói: “Chúng ta phải nghe theo từng lời của Đại kiếm sư, chỉ có ngài mới có tài năng lãnh đạo Tịnh thổ nhân trở lại những ngày hòa bình mĩ lệ thuở trước”. Chúng nhân ứng tiếng vang lừng.
Ta trong lòng thầm than sự việc đâu có đơn giản như vậy. Tịnh thổ đã trải qua chiến loạn, sẽ không bao giờ như trước được nữa.
Những nhân vật tối cao của tầng lớp thống trị Tịnh thổ, đang yên lặng chờ lời nói của tôi.
Ta quay sang Trữ Tố lúc này đang đứng cạnh Hồng Thạch nói: “Trữ Tố đại công, nói ta hay, Hắc xoa nhân vì sao muốn tấn công Thiên miếu!”
Mọi người ngạc nhiên. Đạo lý này hiển hiện rõ ràng không thể không nhìn ra. Vì nếu không công hãm Thiên miếu, thì không thể nắm quyền khống chế Tịnh thổ.
Trữ Tố cũng sững sờ như mọi người, ngưng thần nghĩ ngợi, rồi mới “A!” lên một tiếng, đáp: “Đại kiếm sư! Ta đã minh bạch, nếu có thể chọn lựa, Hắc xoa nhân sẽ không chọn Thiên miếu có địa thế hiểm trở dễ phòng thủ làm chiến trường để tác chiến.”
Ước Nặc Phu vỗ đùi nói: “Tiểu tử cũng đã minh bạch, Hắc xoa nhân lần này rút lui, chính là hy vọng dụ được chúng ta toàn quân xuất kích. Đợi đến lúc tới đại bình nguyên bên ngoài Thiên miếu, mới cùng chúng ta quyết một trận sinh tử.”
Ta không hỏi ai khác mà hỏi Trữ Tố, trong đó rất hàm chứa thâm ý. Nam Bắc chi tranh biểu hiện ra như đã kết thúc, nhưng kỳ thực nhân tố gây ra nó tuyệt chưa được tiêu trừ, cũng không có khả năng tiêu trừ trong một đêm. Vì vậy, ta phải lợi dụng mối quan hệ vi diệu giữa bảy vị đại công, đưa họ dần dần vào quỹ đạo của sự hợp tác đoàn kết, không còn nghi hoặc. Trữ Tố thân là bắc nhân, lại có quan hệ thân mật với Hồng Thạch, là nhân vật đối với hai phía đều khả dĩ tiếp thu, không nảy sinh đố kỵ. Về sau ta nhất định phải phát huy tối đa tác dụng này của bà ta.
Mọi người trong mắt lộ sắc ưu tư. Vì niềm vui tột cùng khi đoạt lại Phong ải đem lại cảm giác về “một thắng lợi không còn xa”, đã bị dập tắt đi quá nửa. Ta thực sự cũng muốn thức tỉnh bọn họ.
Ta nói: “Đừng quên trong Hắc xoa nhân, có Âm nữ sư biết rất rõ về chúng ta. Y thị biết ta muốn sớm trở về Ma nữ quốc, tự nhiên sẽ nôn nóng bắc chinh, để có thể nhanh chóng đánh đuổi Hắc xoa nhân ra đại hải. Nếu như vậy thì tình thế sẽ đảo ngược. Chúng ta trước đây dĩ dật đãi lao. Ưu thế này sẽ hoàn toàn biến mất. Vì vậy hấp tấp bắc phạt, chính là hành vi tự sát”
Yến Sắc đặt tay lên vai Hồng Thạch, nói vào tai ông ta: “Đến bây giờ, ta mới rõ tại sao ngay cả lão huynh cũng khâm phục Đại kiếm sư như vậy.” Đoạn hướng về ta nói: “Đại kiếm sư nói rất phải, chúng ta đã để thắng lợi làm mờ cả đầu óc. Trên thực tế, chúng ta đối với bố trí quân sự của địch tại Đoạn lộ bảo một chút cũng không biết. Như quả hấp tấp bỏ qua, truy kích địch nhân, khả năng sẽ bị hãm vào tuyệt cảnh vạn kiếp bất phục.”
Tôi cười nói: “Vẫn có thể truy kích trong chừng mực nào đó, để chúng ta xem xem ý trời thế nào đã.”
Long Đằng lên tiếng: “Đại kiếm sư chắc đã rất mệt mỏi, hay là đến phủ đại công của ta nghỉ ngơi một chút!”
Ta hiện tại trở thành trung tâm của mọi người, chỉ cần ta đi đâu, chúng tế ti và các đại công khác cũng sẽ đi theo. Lời mời của Long Đằng, có thể là do từ lòng tốt, nhưng cũng không tránh khỏi gây nên tị hiềm. Không nén được thở ra một hơi thán khí, cái phiền não này ngay cả Thánh kiếm kỵ sĩ cũng không dễ dàng giải quyết.
Bất quá! Nghĩ đến Thải Nhu, Đại Hắc và Hồng Nguyệt đang ở phủ đại công của Long Đằng, đi về nơi đó cũng là đương nhiên, liền quay sang bọn người Đại tế ti và Hồng Thạch nói: “Có hứng thú uống tiếp đôi ly không?”
Mọi người cùng cười hưởng ứng, tuy nụ cười có phần miễn cưỡng.
Hoa Vân lúc này bước tới, bình tĩnh nói: “Đại kiếm sư, ta muốn đến chào tạm biệt ngài. Sáng mai ta và Linh Trí sẽ trở về Thiên miếu, sau đó sẽ quay về phương Nam.”
Ta tâm thần chấn động, ngạc nhiên nhìn nữ tế ti mĩ lệ đầy thiện cảm này. Nàng nói lời từ giã trước mặt mọi người như vậy, rõ là không muốn cho ta và nàng có cơ hội nói chuyện riêng.
Ny Nhã bước lên, kéo lấy khuỷu tay của Hoa Vân nói: “Hoa Vân, chẳng lẽ không chờ thêm vài ngày nữa được sao?”
Hoa Vân chối khéo nói: “Rời khỏi phương Nam thực sự đã quá lâu rồi, ở đó có nhiều việc đang chờ chúng ta.”
Ta trong lòng nổi lên nỗi oán phẫn, nghĩ nếu nàng muốn rời khỏi ta, vậy thì cứ đi đi! Bình thản như không có chuyện gì nói: “Bảo trọng vậy, Hoa Vân tế ti.” Tiếp đó quay qua Linh Trí phía sau Hoa Vân nói: “Linh Trí tế ti! Ngài không chào tạm biệt Thái Nhu sao?”
Linh Trí bước tới, đưa tay nắm chặt tay ta nói: “Ta đã nói trước với tiểu Thái Nhu, Đại kiếm sư! Xin ngài hãy chiếu cố cho tốt tiểu nữ này.”
Ta nhìn Thiên Nhãn, trong lòng lấy làm kỳ quái vì sao ông ta không cùng hai người này quay về phương Nam, cùng lúc thấy trong mắt Thiên nhãn hiện lên một tia bi ai khó có thể hình dung, sau đó rời khỏi ánh mắt của ta.
Ta trong tim chấn động mãnh liệt, tay chân bỗng lạnh ngắt, nhãn thần của Thiên Nhãn thực sự nói lên điều gì, không lẽ có liên quan tới vận mệnh của Thái Nhu sao?
Linh Trí buông tay ta, trở lại bên Hoa Vân.
Hoa Vân có phần do dự, không biết có nên tiến đến cùng ta hành Xúc thủ lễ hay không.
Ta không còn tâm tình nói chuyện, không nói một lời, quay người theo các bậc đá xuống thành.Trong tim dấy lên một cảm giác, có thể ta vĩnh viễn sẽ không còn gặp lại Hoa Vân nữa.
Ta và bảy vị đại công ngồi trong đại hoa viên của phủ Long Đằng đại công. Phía xa bên ngoài tường thành là khoảng không bị hoả diễm nhuộm đỏ, đề tỉnh chúng ta chiến tranh vẫn còn ở trước mắt.
Đại hoa viên này còn xa mới bằng được với hoa viên trong phủ Hồng Thạch đại công tại Phiêu hương thành, ngay một đóa hoa tươi cũng không có, có chăng chỉ là hơn mười gốc cây đại thụ và đầy bụi cỏ dại mọc lung tung, khả dĩ tưởng tượng trong cuộc chiến tranh trường kỳ, không ai còn thời giờ để chăm sóc nó.
Tất cả mọi người, bao gồm cả các tế ti, đều rút ra ngoài hoa viên. Cho nên vốn chỉ là tiệc nhẹ “uống vài ly”, cuối cùng lại trở thành hội nghị quân sự tối cao cấp Tịnh thổ.
Ta rất hiểu tâm tình bọn họ. Lúc này trong đầu bọn họ chỉ nghĩ tới một việc, đó là làm sao đuổi hết Hắc xoa nhân về đại hải. Vô luận ta giải thích thế nào, bọn họ cũng không chờ được.
Ta mặc nhiên buồn bã uống rượu. Trong lòng nhớ đến Hoa Vân, nhớ đến nhãn thần kỳ quái khiến người ta phải phát run của Thiên Nhãn. Đến lúc phát giác người khác đến nửa giọt rượu cũng không uống, mới hổ thẹn đặt ly xuống.
Ny Nhã ân cần hỏi: “Đại kiếm sư, ngài mệt lắm chăng?”
Ta khẽ lắc đầu, biểu hiện không có gì.
Hồng Thạch ho khan một tiếng, nói: “Chúng ta vốn thương lượng riêng, hy vọng có thể lập tức định ra đại kế phản công về phương Bắc. Nhưng nếu như Đại kiếm sư thấy…”
Ta đưa tay ngắt lời ông ta, nói: “Không vấn đề gì, tiện đây chúng ta cử hành hội nghị quân sự tối trọng yếu trong lịch sử Tịnh thổ, một hội nghị dưới cái tên Hổ thị.”
Thân là thống lĩnh Hổ thị bảo Long Đằng hưng phấn nói: “Hội nghị Hổ thị này sẽ là một hội nghị mà con cháu Tịnh thổ vĩnh viễn không bao giờ quên.”
Hồng Thạch và Yến Sắc cùng tề danh với ông ta đều có vẻ bất mãn trừng mắt nhìn ông ta một cái.
Tôi bình đạm nói: “Ta hy vọng hội nghị này sẽ đại biểu cho một sự bắt đầu của các tập đoàn quân sự Tịnh thổ. Kể từ hôm nay tất cả mọi người đều phải bỏ qua vinh nhục cá nhân và định kiến hẹp hòi, lấy đại cuộc làm trọng, đoàn kết thành một khối, vì việc đánh đuổi Hắc xoa nhân mà ra sức, nếu không tương lai hội nghị này chỉ là một sự ô nhục trong lịch sử Tịnh thổ.”
Chúng nhân nhất tề biến sắc, đồng thanh đáp ứng.
Ta nghiêm mặt nói: “Ai có thể nói cho ta những việc liên quan đến phương Bắc!”
Long Đằng vừa định lên tiếng, Tạ Vấn vốn ít nói đã lạnh lùng đáp: “Ta nghĩ về mặt này, Trữ đại công là người có tư cách phát ngôn nhất, vì bà đến từ Vọng hải thành là vùng đất xa nhất về phía bắc gần với đại hải. Từ khi Hắc xoa nhân đến, đã không ngừng vừa đánh vừa lui, đến tận Thiên miếu. Không một ai biết rõ quân lực Hắc xoa nhân và tình thế phương bắc hơn bà.”
Long Đằng vẻ mặt không được tự nhiên, nhưng cũng không nói gì. Theo ta suy đoán, khả năng Long Đằng lúc bình thường có quan hệ nhờ cậy với Minh Nguyệt, nên đặc biệt hung hăng, hoành hành bạo ngược. Chỉ việc ông ta mưu đồ đưa con ruột của mình lên chức đại công cũng cho thấy được điều này. Hiện tại Minh Nguyệt đã chết, những người khác vô thức liên thủ lại áp chế tính kiêu căng của ông ta.
Vì vậy, Long Đằng hết mình bợ đỡ ta, cũng là mong muốn có thể xoay chuyển tình thế bất lợi này.
Nếu ta có thể lợi dụng tình thế này, có khả năng giữ được một thế cân bằng nhân sự vi diệu.
Trữ Tố mặc nhiên hồi lâu, trong mắt đượm vẻ hoài niệm và thương cảm, thở nhẹ ra một hơi thán khí, ngẩng đầu nhìn về khoảng không đêm tối rực ánh hoả quang, thở dài buồn bã thấp giọng nói: “Ta thật không muốn hồi tưởng lại những tháng ngày thảm thương đau xót đó. Nhìn một toà đại thành mĩ lệ rơi vào tay Hắc Xoa nhân; tận mắt chứng kiến các chiến hữu chí thân bên cạnh bị gục xuống nhục nhã; bản thân cũng từ một thiếu nữ vô tri chỉ biết vui chơi, biến thành kẻ đã chìm đắm qua đau đớn, ngày ngày chỉ nghĩ đến làm sao phục cừu...”
Các đại công đều trở nên trầm mặc, thần tình uất ức.
Ta thấy trong mắt Ny Nhã lấp lánh lệ quang, hẳn là đang nghĩ đến cảnh tượng thảm thương đau đớn khi thân phụ bị người dùng rìu chém chết, không kìm được nỗi cảm thông sâu sắc đối với nàng.
Trữ Tố bất giác đưa vén lọn tóc mai, biểu lộ một nét nữ tính ôn nhu, rồi cố gắng phấn chấn tinh thần, nói: “Thiên hà xuôi về nam là Địa tạng hà, chảy lên bắc là Lưu tiên hà, đi thẳng về chính bắc, đến vùng đất giữa Trục thiên và Đại hải, rồi tụ lại thành Tụ tiên đại hồ, sóng xanh biếc, rộng mênh mông, không biết đâu là bến bờ, từ đó phân thành năm nhánh sông và hồ nhỏ, xuôi theo địa thế đổ ra biển lớn, mười toà đại thành của bắc phương, đều được dựng lên quanh vùng giao nhau giữa các sông hồ.”
Trác Liên thở dài buồn vô hạn nói: “Giao thông trên sông rất phát triển, khiến phương bắc hưng vượng phồn vinh, nhưng cũng giúp Hắc Xoa nhân có khả năng điều động binh lính vật tư nhanh chóng. Năm đó, ta phụ trách bảo vệ hai toà đại thành Lâm tiên và Bàng tiên bên cạnh Tụ tiên hồ, nhưng cơ hồ vừa lúc nhận được tin Hắc xoa nhân kéo xuống phía nam thì ”Hắc ma cự hạm” của chúng đã từ trong đám sương mù dày đặc xuất hiện, khiến ta ngay cả việc chuẩn bị cũng không kịp, ôi!”
Ta chau mày, thầm nghĩ bắc phương bị mất, thương thuyền chiến hạm của Tịnh thổ, đã rơi vào tay Hắc xoa nhân không sót một chiếc, hiện tại chúng ta lấy gì phản công bắc phạt? Xét trên tính cơ động của việc điều động binh lực, chúng ta quá thiệt thòi. Thậm chí nếu Tịnh thổ nhân có thể tạm thời lập ra hạm đội mới, thì cũng tuyệt không bì được với Hắc ma hạm đầy kinh nghiệm viễn dương.
Quả nhiên Trữ Tố tiếp tục nói: “Nhân tố dẫn đến thất bại của chúng ta lúc bấy giờ, ngoài trừ binh lực và kinh nghiệm chiến tranh thua kém đối phương, chủ yếu là do Hắc xoa nhân ngay từ đầu đã khống chế toàn bộ sông hồ, cắt đứt giao thông thủy lộ của chúng ta, khiến các thành không thể tiếp ứng lẫn nhau được, rồi từng thành từng thành bị chúng công hãm dễ như nhổ cỏ.”
Long Đằng nói: “Từ sau trận đại hải chiến trên Tụ tiên hồ, hạm đội Tịnh thổ bị triệt để đánh tan. Kể từ hôm đó, chúng ta không còn đủ lực lượng để phản công, liên tục lui đến Đoạn lộ bảo, mới có khả năng trụ lại được, nhưng tình thế ngày càng tệ, cũng may Đại kiếm sư tới đúng lúc.”
Ta hỏi: “Hiện tại gần chúng ta nhất là toà đại thành bắc phương nào?”
Ánh mắt mọi người đều đổ về Tạ Vấn.
Trong mắt Tạ Vấn loé lên thần sắc bi phẫn, nói: ”Là Lưu tiên thành của ta, đó là một trong hai toà thành mĩ lệ nhất bắc phương, toà thành còn lại là Vọng hải thành của Trữ Tố đại công.”
Yến Sắc nói: “Lưu Tiên cũng là đại thành chế tạo tàu thuyền của phương bắc. Chủ yếu vì xung quanh thành không những có bạch mộc thụ bạt ngàn nhìn hết tầm mắt, có thể dùng để đóng thuyền, lại khai thác quặng sắt, vì vậy nếu muốn bắc phạt, việc trọng yếu đầu tiên là phải đoạt lại Lưu tiên thành.”
Ta trầm tư một lúc, thở ra một hơi thán khí nói: “Nếu chúng ta làm vậy, bắc phạt chi chiến nhất định thảm bại.”
Chúng nhân nhất tề ngạc nhiên.
Hồng Thạch tỉnh ngộ đầu tiên, nói: “Vì chúng ta nhìn ra điều này, Hắc Xoa nhân cũng nhìn thấy được. Bởi vậy có thể tập trung lực lượng đối phó với đại quân muốn đoạt lại Lưu thành của chúng ta. Với tình thế này, chúng ta chắc chắn thất bại không còn nghi ngờ gì nữa.”
Long Đằng tức giận nói: “Chưa đánh sao có thể nói là bại, nếu chúng ta biết địch sẽ giăng bẫy đón chúng ta ở Lưu tiên thành, chúng ta chẳng lẽ không có khả năng đưa ra chiến lược để chiến thắng sao?”
Yến Sắc cười cười đáp: “Long Đằng ngài nếu có thể đưa ra chiến lược tất thắng, ta có thể bảo chứng Hồng Thạch sẽ rót rượu tạ lỗi ngài.”
Long Đằng ngạc nhiên một lúc, cuối cùng không nói được nửa lời.
Hồng Thạch khí giận đã vơi quá nửa, cười khà khà một tiếng nói: “Nếu không vì Đại kiếm sư giáo huấn chúng ta phải đoàn kết nhất trí, câu nói vừa rồi của ngài ta nhất định sẽ không bỏ qua. Ngày trước chúng ta bại trận vì bị Hắc Xoa nhân khống chế giao thông thuỷ lộ. Ngày nay nếu lại giao chiến, sẽ lại cũng thất bại vì nhược điểm trí mệnh này. Huống hồ chúng ta đối với tình thế bắc phương một chút cũng không biết. Muốn đưa ra chiến lược cũng không biết bắt tay từ đâu. Thử nghĩ nếu chúng ta một khi ra khỏi Trục thiên bắc lộ, gặp phải đoàn thân binh đáng sợ của Hắc xoa vương Nghiêu Địch, hậu quả sẽ như thế nào?”
Trác Liên chau mày nói: “Nhưng một ngày không đoạt lại được Lưu tiên thành, chúng ta cũng khó lập được một hạm đội đưa quân bắc phạt, đại nghiệp phản công khó mà hoàn thành.”
Ny Nhã nãy giờ đã im lặng, đưa cặp mắt xinh đẹp nhìn ta nói: “Các ngài lo lắng gì, tiểu nữ thấy Đại kiếm sư trong lòng đã định được kế sách. Phải không? Thánh kiếm kỵ sĩ của chúng ta!”
Nữ tử này đúng là đáng ghét, ta trừng mắt nhìn nàng, rồi mới quay sang nhìn ánh mắt mọi người, cười nói: “Nói ta hay, ưu thế của Hắc Xoa nhân là ở đâu?”
Trữ Tố không cần suy nghĩ đáp: “Ưu thế về binh lực, chỉ huy sáng suốt, quyền khống chế thủy lộ.” Đoạn ngừng một lúc, nói tiếp: “Còn có một điểm tối trọng yếu, đó là các thành lũy phương bắc đều nằm trong tay bọn chúng, chúng ta biến thành lao sư viễn chinh, trong khi bọn chúng lại có thể dĩ dật đãi lao.”
Ta bình đạm nói: “Chúng ta có ưu điểm gì!”
Chúng nhân ngẩn người ngây ngốc.
Hồng Thạch cười khổ nói: “Ta thực sự nghĩ không ra.”
Ny Nhã không biết vì sao tâm tình trở nên rất phấn khởi, nhanh miệng nói: “Chúng ta đương nhiên có ưu điểm, đó là có chỉ huy sáng suốt hơn Hắc Xoa nhân, vì chúng ta có Đại kiếm sư làm thống soái.”
Đợi hội nghị xong ta nhất định phải giáo huấn nữ tử này một trận. Nhưng bây giờ đương nhiên không thể tranh cãi, bèn nhìn Ni Nhã hậm hực nói: “Ưu điểm của chúng ta đâu chỉ có thế, ví dụ như thông thuộc hoàn cảnh địa lý, lại như chúng ta có Long nộ hống, nhiều không kể xiết. Nếu như chúng ta có khả năng nhắm vào ưu điểm của Hắc Xoa nhân mà lên kế hoạch, ưu điểm của chúng sẽ hoàn toàn trở thành khuyết điểm.”
Yến Sắc gật đầu đáp: “Đại kiếm sư nhớ rằng, theo ta suy đoán, Hắc Xoa nhân đã chiếm cứ mười toà đại thành của chúng ta, lại muốn chia quân công phá Thiên miếu và xâm lược phương nam, tất không còn đủ sức khống chế hàng ngàn thôn làng bên ngoài thành. Cho nên đối với phương bắc, bọn chúng chỉ hoàn thành khống chế các điểm, chứ không khống chế được toàn diện. ”
Lời nói này, ngay cả Long Đằng nghe cũng phải gật đầu. Ta nói: “Nói hay lắm! Mấu chốt để chiến thắng cuộc chiến này là ở chỗ ai có thể đoạt được quyền kiểm soát thủy lộ, ta muốn nghe qua ý kiến mọi người.”
Tạ Vấn lên tiếng: “Nói tới đóng thuyền, không ai so sánh được với ta. Nhưng ta vẫn nghĩ không ra phương pháp nào để đóng được một thuyền đội trong vòng vây của cường địch. Cho dù thành công được, cũng làm sao có thể đột phá được sự phong tỏa của Hắc ma hạm đội?”
Ta mặc nhiên hồi lâu, rồi đột nhiên quay sang Ny Nhã nói: “Ny Nhã đại công, thỉnh nàng châm tửu cho chúng ta”
Ny Nhã ngẩn người, khuôn mặt xinh đẹp hơi đỏ, nhưng vẫn nhu thuận rót rượu cho mọi người.
Ta nâng ly rượu lên, hướng về mọi người nói: “Nào! Chúng ta uống một ly.”
Mọi người vội vã nâng ly, một hơi uống cạn.
Ta đặt chiêc ly rỗng không xuống, thong thả nói: “Tạ Vấn đại công nói rất phải, chúng ta căn bản không thể xây dựng được một đội thuyền hạm trong tình thế hiện nay. Cho dù làm được, cũng tuyệt không phải là đối thủ của Hắc ma hạm.”
Chúng đại công ngạc nhiên nhìn ta.
Hồng Thạch với ta đã quen, liền hỏi : “Vậy sao lại phải nâng ly chúc mừng?”
Ta cười cười nói: “Chúng ta cạn ly lần này, không phải vì chúc mừng việc tạo dựng đội thuyền, mà là chúc mừng vì không phải tạo dựng đội thuyền.”
Mọi người càng trố mắt nhìn, vẻ mặt bối rối.
Ny Nhã tức giận nói: “Đại kiếm sư quả là thích đùa giỡn người khác, hại người ta tâm tư phiền loạn, có kế sách gì, sao không mau nói ra!”
Nữ tử này làm sao hiểu được ta cố ý như vậy là muốn khống chế tâm tình của các đại công Tịnh thổ vốn rất tự phụ này. Để đến lúc phải chỉ huy họ, có thể như bàn tay điều khiển các ngón tay, cười thần bí nói: “Ny Nhã đại công, có cái gì còn dễ dàng hơn việc xây dựng đây!”
Yến Sắc và Hồng Thạch đồng thanh la lên: “Phá hoại!”
Ta nghiêm mặt nói: “Đúng là như vậy, nếu chúng ta có thể hủy diệt Hắc ma hạm, thì cũng tựa như đã đoạt lại quyền khống chế thủy lộ vậy, ít nhất đôi bên ngang nhau.”
Ny Nhã nhíu cặp lông mày thanh tú khả ái nói: “Nhưng làm sao làm được?”
Hồng Thạch như sực tỉnh nói: “Dầu hoả!”
Yến sắc và Long đằng cùng ứng thanh nói: "Đúng vậy! Dầu hoả!"
Tôi không cho bọn họ cơ hội để thở, nói: “Đối với ưu thế về quân lực của địch như vậy, chúng ta nếu muốn giành được thắng lợi, ngoài trừ dựa vào dầu hoả, còn phải tận dụng chiến lược du kích địch tiến ta lùi, địch lùi ta tiến, lấy thôn làng bao vây thành thị, rồi sẽ có một ngày chúng ta sẽ phong tỏa hoàn toàn thủy lộ, Hắc Xoa nhân sẽ gặp phải vết xe đổ của Tịnh thổ quân năm đó, bị chia cắt phá vụn, và đó cũng là thời khắc tận cùng của chúng.”
Ngọn lửa hy vọng trong mắt mọi người bùng lên thiêu đốt.
Ta biết rằng ta không chỉ nâng cao chí khí của họ, mà còn đạt được tín nhiệm và tôn kính của họ thêm một bước nữa, chỉ dưới tình thế đó, đại nghiệp bắc phạt mới có thể triển khai.
Trữ Tố hưng phấn đến mức nhiệt lệ tràn đầy trong mắt, run giọng nói: “Đúng vậy! Chỉ có như vậy, ưu điểm của Hắc xoa nhân mới biến thành khuyết điểm của chúng, và cũng chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể đuổi chúng trở về đại hải.”
Ny Nhã đến gần, hôn một cái thật sâu lên má ta, nhẹ nhàng nói: “Đại kiếm sư, tạ ơn ngài.”
/129
|