Đến giờ lên triều, bách quan khấu đầu hành lễ rồi theo thứ tự tiến vào Trường Lạc cung. Trong khi văn võ bá quan chia thành hai hàng đứng ngay ngắn thì Sở Lăng Thường vẫn đứng ở ngoài điện chờ tuyên triệu. Nàng vốn cho rằng lời Cảnh Đế nói đêm qua chỉ là nhất thời mà thôi, không ngờ vừa sáng sớm đã có thái giám tới tuyên chỉ, truyền đệ nhất nữ quan của Đại Hán - Sở Hoàn dư lập tức lên điện thương nghị triều chính.
Tình hình lúc này thực có chút bất thường bởi xét theo thực tế thì toàn bộ Hán cung cũng chỉ có một nữ nhân có thể lên điện mà thôi, đó chính là Đậu Y Phòng - Đậu thái hậu.
Chân trời dần hiện lên màu xanh biếc của khung cảnh lúc mặt trời mọc. Ánh mặt trời buổi sớm chiếu thẳng tới phần mái của Trường Lạc cung, càng tôn thêm vẻ lộng lẫy của nó. Chu vi của Trường Lạc cung khoảng hai mươi bộ, phân thành Hồng Đài, điện Lâm Hoa, điện Ôn Thất, cùng bốn điện Trường Tín, Trường Thu, Vĩnh Thọ, Vĩnh Trữ. Bậc thang uốn lượn với đá cuội trắng trơn tru thẳng tắp, cột trụ trạm trổ những hoa văn vô cùng tinh tế, toát lên vẻ mỹ lệ và xa hoa. Ngoài bức tường phía Nam có một lối ngoặt dẫn ra cửa Tây, còn lại các bức tường khác đều chạy một đường thẳng tắp cho tới tận cửa cung. Bởi hai cửa Đông, Tây là hai cửa ra vào chủ đạo nên ở đó còn có thêm khuyết lâu.
Chẳng bao lâu sau đã có tiếng tuyên triệu, Sở Lăng Thường thẳng đường theo thái giám bước lên từng bậc thang, y phục trắng tinh khiết nhẹ nhàng lay động theo mỗi bước chân. Bước vào đại điện, nàng chỉ cảm thấy tầm mắt tất thảy mọi người nơi này hệt như đao kiếm chĩa vào mình. Dừng chân trước chính điện một khoảng, nàng cung kính khom người hướng về phía Cảnh Đế nhẹ nhàng lên tiếng vấn an.
Hôm nay Sở Lăng Thường vẫn khoác trên người bộ y phục như thường ngày, là bộ xiêm y màu trắng không hề có chút trang sức nào mặc dù trước đó Cảnh Đế đã sai người đưa tới rất nhiều bộ triều phục tinh xảo, còn có không ít các loại trâm cài cùng phụ kiện khác nhau. Trước lúc lên điện hôm nay, Thanh Tụ đã bận rộn tới mức mệt gần chết, không ngừng muốn giúp nàng trang điểm, nhưng nàng đã sớm hình thành thói quen sinh hoạt một cách thanh đạm cho nên không hề thích thú mấy thứ son phấn kia. Suy nghĩ một hồi, cuối cùng nàng quyết định không dùng tới chúng.
Nơi này là thế giới của nam nhân, một nữ tử như nàng được hoàng đế công khai triệu kiến đương nhiên thu hút sự quan tâm của các đại thần. Mặc dù lúc lâm triều là để bàn thảo việc bảy nước làm loạn, nhưng lúc Sở Lăng Thường đi tới trước điện, ánh mắt Cảnh Đế nhìn nàng vẫn có vài phần dịu dàng, chỉ là giọng nói không ôn hòa như hôm trước mà đã thể hiện rõ uy vũ của người cao cao tại thượng.
“Sở Hoàn dư là truyền nhân của Quỷ Cốc phái, tinh thông binh pháp, lại am tường kỳ môn độn giáp. Trước đây, một lời nói của truyền nhân Quỷ Cốc trên chiến trường có thể địch lại thiên quân vạn mã. Giờ trẫm hỏi khanh, thế cục hiện nay phải làm sao?”
Sở Lăng Thường nhẹ nhàng hít một hơi thật sâu, “Thánh thượng hạ lệnh tước đất Cối Kê, quận Dự Chương của nước Ngô, nên Ngô vương thông đồng với Sở, Triệu, Giao Tây, Giao Đông, Truy Xuyên, Tế Nam sáu nước chư hầu công khai làm phản. Ngô vương còn tập trung tất cả nam đinh trên 14 tuổi, dưới 60 tuổi nhập ngũ. Hơn nữa, ngoại tộc như Hung Nô, Đông Việt, Mân Việt cũng câu kết lại bức ép Đại Hán. Theo dân nữ biết, Ngô vương sau khi hội quân với Sở, tạo thành liên quân Ngô Sở tiến về phía tây, giết mấy vạn Hán quân. Quân của Lương vương Lưu Vũ dẫn binh nghênh địch kết quả đại bại khiến thành Trường An hiện giờ ngập trong nguy cơ.”
Cảnh Đế gật đầu, “Vậy phải giải quyết ra sao mới tốt?”
Ánh mắt Sở Lăng Thường tràn ngập vẻ kiên cường cùng trí tuệ và bình tĩnh, “Thế cục thiên hạ trước giờ đều là phân lâu lại hợp, hợp rồi lại phân, chiến sự phản loạn tất nhiên không thể tránh khỏi, nhưng chỉ cần hoạch định tốt mọi việc, đương nhiên có thể bình thản đối mặt. Mượn thế cục hiện nay mà nói, tình huống tuy rằng hỗn loạn, nhưng muốn bình định lại cực kỳ đơn giản. Ngô vương Lưu Tỵ hiện nay liên hiệp sáu nước, còn muốn cùng Hung Nô liên thủ tấn công Hán thất, tạo thành thế liên hoàn, cho nên muốn chặn đứng mối liên kết của Ngô vương, chỉ cần phá vỡ thế liên kết này là được.”
“Nói bậy!” Những lời của nàng vừa dứt, trong triều liền có người đứng ra phản đối. Người đó quay về phía Cảnh Đế khom người hành lễ rồi lại cất tiếng, “Hoàng thượng là bậc minh quân sao có thể nghe lời một nữ tử như vậy. Nhân tài của Quỷ Cốc phái nhiều vô số kể, đâu đến lượt một nữ tử bước vào triều luận chính sự. Xin hỏi một câu, cô nương được bao nhiêu tuổi rồi?”
Tình hình lúc này thực có chút bất thường bởi xét theo thực tế thì toàn bộ Hán cung cũng chỉ có một nữ nhân có thể lên điện mà thôi, đó chính là Đậu Y Phòng - Đậu thái hậu.
Chân trời dần hiện lên màu xanh biếc của khung cảnh lúc mặt trời mọc. Ánh mặt trời buổi sớm chiếu thẳng tới phần mái của Trường Lạc cung, càng tôn thêm vẻ lộng lẫy của nó. Chu vi của Trường Lạc cung khoảng hai mươi bộ, phân thành Hồng Đài, điện Lâm Hoa, điện Ôn Thất, cùng bốn điện Trường Tín, Trường Thu, Vĩnh Thọ, Vĩnh Trữ. Bậc thang uốn lượn với đá cuội trắng trơn tru thẳng tắp, cột trụ trạm trổ những hoa văn vô cùng tinh tế, toát lên vẻ mỹ lệ và xa hoa. Ngoài bức tường phía Nam có một lối ngoặt dẫn ra cửa Tây, còn lại các bức tường khác đều chạy một đường thẳng tắp cho tới tận cửa cung. Bởi hai cửa Đông, Tây là hai cửa ra vào chủ đạo nên ở đó còn có thêm khuyết lâu.
Chẳng bao lâu sau đã có tiếng tuyên triệu, Sở Lăng Thường thẳng đường theo thái giám bước lên từng bậc thang, y phục trắng tinh khiết nhẹ nhàng lay động theo mỗi bước chân. Bước vào đại điện, nàng chỉ cảm thấy tầm mắt tất thảy mọi người nơi này hệt như đao kiếm chĩa vào mình. Dừng chân trước chính điện một khoảng, nàng cung kính khom người hướng về phía Cảnh Đế nhẹ nhàng lên tiếng vấn an.
Hôm nay Sở Lăng Thường vẫn khoác trên người bộ y phục như thường ngày, là bộ xiêm y màu trắng không hề có chút trang sức nào mặc dù trước đó Cảnh Đế đã sai người đưa tới rất nhiều bộ triều phục tinh xảo, còn có không ít các loại trâm cài cùng phụ kiện khác nhau. Trước lúc lên điện hôm nay, Thanh Tụ đã bận rộn tới mức mệt gần chết, không ngừng muốn giúp nàng trang điểm, nhưng nàng đã sớm hình thành thói quen sinh hoạt một cách thanh đạm cho nên không hề thích thú mấy thứ son phấn kia. Suy nghĩ một hồi, cuối cùng nàng quyết định không dùng tới chúng.
Nơi này là thế giới của nam nhân, một nữ tử như nàng được hoàng đế công khai triệu kiến đương nhiên thu hút sự quan tâm của các đại thần. Mặc dù lúc lâm triều là để bàn thảo việc bảy nước làm loạn, nhưng lúc Sở Lăng Thường đi tới trước điện, ánh mắt Cảnh Đế nhìn nàng vẫn có vài phần dịu dàng, chỉ là giọng nói không ôn hòa như hôm trước mà đã thể hiện rõ uy vũ của người cao cao tại thượng.
“Sở Hoàn dư là truyền nhân của Quỷ Cốc phái, tinh thông binh pháp, lại am tường kỳ môn độn giáp. Trước đây, một lời nói của truyền nhân Quỷ Cốc trên chiến trường có thể địch lại thiên quân vạn mã. Giờ trẫm hỏi khanh, thế cục hiện nay phải làm sao?”
Sở Lăng Thường nhẹ nhàng hít một hơi thật sâu, “Thánh thượng hạ lệnh tước đất Cối Kê, quận Dự Chương của nước Ngô, nên Ngô vương thông đồng với Sở, Triệu, Giao Tây, Giao Đông, Truy Xuyên, Tế Nam sáu nước chư hầu công khai làm phản. Ngô vương còn tập trung tất cả nam đinh trên 14 tuổi, dưới 60 tuổi nhập ngũ. Hơn nữa, ngoại tộc như Hung Nô, Đông Việt, Mân Việt cũng câu kết lại bức ép Đại Hán. Theo dân nữ biết, Ngô vương sau khi hội quân với Sở, tạo thành liên quân Ngô Sở tiến về phía tây, giết mấy vạn Hán quân. Quân của Lương vương Lưu Vũ dẫn binh nghênh địch kết quả đại bại khiến thành Trường An hiện giờ ngập trong nguy cơ.”
Cảnh Đế gật đầu, “Vậy phải giải quyết ra sao mới tốt?”
Ánh mắt Sở Lăng Thường tràn ngập vẻ kiên cường cùng trí tuệ và bình tĩnh, “Thế cục thiên hạ trước giờ đều là phân lâu lại hợp, hợp rồi lại phân, chiến sự phản loạn tất nhiên không thể tránh khỏi, nhưng chỉ cần hoạch định tốt mọi việc, đương nhiên có thể bình thản đối mặt. Mượn thế cục hiện nay mà nói, tình huống tuy rằng hỗn loạn, nhưng muốn bình định lại cực kỳ đơn giản. Ngô vương Lưu Tỵ hiện nay liên hiệp sáu nước, còn muốn cùng Hung Nô liên thủ tấn công Hán thất, tạo thành thế liên hoàn, cho nên muốn chặn đứng mối liên kết của Ngô vương, chỉ cần phá vỡ thế liên kết này là được.”
“Nói bậy!” Những lời của nàng vừa dứt, trong triều liền có người đứng ra phản đối. Người đó quay về phía Cảnh Đế khom người hành lễ rồi lại cất tiếng, “Hoàng thượng là bậc minh quân sao có thể nghe lời một nữ tử như vậy. Nhân tài của Quỷ Cốc phái nhiều vô số kể, đâu đến lượt một nữ tử bước vào triều luận chính sự. Xin hỏi một câu, cô nương được bao nhiêu tuổi rồi?”
/291
|