Sở Lăng Thường có thể nhận rõ đây là bài từ do nữ nhân đã tạ thế kia viết nên bởi bài từ này có nét khá tương đồng với những thơ từ nàng đã thấy trong thư phòng ở Cấm lâu, nét chữ cũng là của một người. Từ cuộn thẻ tre trên tay, nàng có thể biết được nữ nhân đó đã quen biết người mình yêu thương thế nào, đã cùng người đó trải qua những gì, rồi kết thành duyên nợ ra sao. Nàng còn nhận ra lúc nữ nhân đó viết bài từ này hẳn đã mang bệnh rất nguy kịch, hoặc là vì những nguyên nhân nào đó mà biết được mình sắp qua đời nên mới có thể viết ra những lời sâu sắc cùng bi thương như vậy.
Thanh Tụ đánh bạo tiến lên, nhìn đến hai câu thơ cuối cùng thì cảm thấy cực kỳ kinh hãi, tay cũng run run chỉ vào cuộn thẻ tre.
“Tiểu…tiểu thư…đây là do chủ nhân nơi này viết sao? Nếu đúng là như vậy, người này đã…đã chết…trời ạ…chúng ta không phải bị quỷ bắt đấy chứ?
“Đừng nói bậy bạ!” Sở Lăng Thường nhẹ giọng đáp lại.
Ánh mắt Sở Lăng Thường lại chăm chú nhìn từng nét trên thẻ tre, những chữ viết trên này đều là chữ Hán chứng tỏ nữ nhân này không phải là người gốc Hung Nô. Bài từ này còn nhắc tới địa điểm mà nữ nhân này gặp gỡ nam tử của mình…”Kính Thủy chi bạn…Kính Thuỷ…”
Nghĩ một chút, trong đầu Sở Lăng Thường lại chợt nhớ ra, Kính Thủy từng là đất của nước Ngụy, nữ nhân này là người nước Ngụy sao?
Đột nhiên nhớ lại những lời của Ô Khả, nàng lại giật thót mình.
Thấy sắc mặt nàng có vẻ khác thường, Thanh Tụ lo sợ gọi giật, “Tiểu thư, tiểu thư?”
Lúc này Sở Lăng Thường mới có lại phản ứng, đặt cuộn thẻ tre xuống, khẽ thở dài một tiếng, sự hồ nghi trong lòng dần trở nên rõ ràng hơn. Một bức họa thanh nhã tú lệ nhẹ nhàng lay động trong rừng hoa phù dung diễm lệ, trong biển hoa phù dung đó có một nữ nhân đang dạo bước, lại vô tình bắt gặp một nam tử cao lớn cưỡi trên con chiến mã uy dũng.
Khung cảnh đó bắt đầu cực kỳ thơ mộng nhưng cuối cùng lại có một kết cục thê lương.
Ánh mắt Sở Lăng Thường lại lần nữa chuyển về phía nghiên mực cùng thỏi mực trên bàn. Có thể thấy được nam tử kia cực kỳ thâm tình với nữ nhân đó. Mỗi một đồ vật trên bàn đều cực kỳ tinh xảo mỹ lệ, được làm từ những vật liệu tốt nhất, ngay cả mùi hương thơm ngát từ thỏi mực cũng được đặc chế. Nhưng nàng luôn cảm thấy nghiên mực này có gì đó rất lạ. Phàm là nghiên mực đều được đặt ở một vị trí rất ngay ngắn hài hòa với tứ bình. Hơn nữa chủ nhân nơi này xem ra là người rất tề chỉnh, sao có thể để cho nghiên mực nghiêng đi như vậy?
Đưa tay động vào nghiên mực, Sở Lăng Thường mới ngạc nhiên phát hiện ra nó được gắn cố định trên bàn, giống như là cơ quan vậy.
Khẽ đẩy một cái, nàng thấy nghiên mực này quả nhiên có thể chuyển động. Chỉ nghe một tiếng động trầm trầm vang lên, rồi trên bức tường đá cách đó không xa, có một cánh cửa chậm rãi mở ra…
Thanh Tụ trợn hết cả mắt, lắp bắp, “Tiểu thư… cái này… cái này…”
Sở Lăng Thường cũng không cân nhắc gì nhiều, lập tức nắm lấy cổ tay Thanh Tụ, “Đi theo ta!”
Bên ngoài bức tường đó là một dải hành lang sâu hút, hai bên có gắn giá nến đủ để soi sáng hết thảy. Sở Lăng Thường kéo tay Thanh Tụ đi một hồi, chỉ cảm thấy càng đi càng quen thuộc, hành lang này hình như là…
Đoạn hành lang dài dần bị bỏ lại sau lưng, nơi này hiển nhiên vẫn thuộc phòng kín, một chút gió cũng không cảm nhận được, ngay cả ánh nến cũng không có chút dấu hiệu chập chờn.
Rốt cục cũng đi tới cuối hành lang, Sở Lăng Thường lại thấy có một cánh cửa. Nành định đưa tay đẩy thử nhưng không ngờ cửa này lại không hề khóa. Cánh cửa vừa mở ra, thì bên ngoài là khung cảnh nàng đã quá quen thuộc…
Cấm lâu!
Bước chân của Sở Lăng Thường bất giác sững lại khiến Thanh Tụ vẫn theo sát phía sau va cả vào người nàng.
“Tiểu thư, sao vậy?” Vẫn còn trong trạng thái hoảng loạn, lại thấy Sở Lăng Thường bất ngờ dừng bước, tim của Thanh Tụ dường như ngưng đập mất mấy nhịp.
Sở Lăng Thường vẫn không lên tiếng mà chỉ quay đầu nhìn về dãy hành lang dài hun hút mình vừa đi qua. Cánh cửa đóng lại đã dẫn nàng tới một nơi không thể quen thuộc hơn, chính là thư phòng của Cấm lâu. Cánh cửa đóng lại rồi, nàng hoàn toàn không nhận ra một tý khe hở nào trên vách nữa, dường như nó vẫn luôn liền thành một thể, khó trách nàng lúc bình thường cũng không phát hiện ra.
Thì ra, trong Cấm lâu này còn có mật thất.
Thở nhẹ một hơi, nhưng nàng cùng Thanh Tụ tại sao lại ở trong mật thất này?
Chẳng lẽ…
Rất nhanh trong đầu nàng lại nổi lên một ý tưởng kỳ quái, ý nghĩ này giống như một mầm cây nhanh chóng bén rễ nảy nầm, khiến mọi chuyện càng lúc càng rõ ràng hơn.
“Tiểu thư, đây là nơi nào? Chúng ta không phải lại trở về chỗ cũ đấy chứ? Sao ở đây lại có nhiều sách trúc như vậy? Không phải ở đây có quỷ đấy chứ?” Thanh Tụ chưa từng tới Cấm lâu, đương nhiên không quen thuộc với nơi này. Thấy một căn phòng với nhiều sách trúc như vậy còn tưởng mình vừa đi một vòng tròn và bị quỷ trêu ghẹo.
Một cảm giác sợ hãi chưa từng có nhanh chóng dâng lên trong lòng Thanh Tụ. Nơi này khiến người ta có một cảm giác thực ảm đạm.
Tâm trí Sở Lăng Thường dần trở nên tỉnh táo hơn. Nàng vỗ nhẹ cánh tay Thanh Tụ, khẽ an ủi, “Không sao đâu, chúng ta đã an toàn rồi, đây chính là chỗ ta ở sau khi tới Hung Nô.”
“Á?” Thanh Tụ kinh ngạc kêu lên.
“Thanh Tụ, em trước hết cứ ở lại đây đã, không được đi lung tung, ta muốn làm rõ thêm vài chuyện.” Sở Lăng Thường suy nghĩ một chút rồi khẽ dặn dò.
“Tiểu thư!” Thanh Tụ sợ hãi níu tay áo Sở Lăng Thường, vẻ mặt hiện rõ sự cầu khẩn, “Nơi này sao lại lớn như vậy? Em thấy hơi sợ!”
Sở Lăng Thường cười nhẹ một tiếng, “Yên tâm đi Thanh Tụ, từ nơi này đi tới trước chính là phòng ngủ. Em tới đó nghỉ ngơi trước, chờ ta trở lại, không có gì đáng sợ đâu.”
Thanh Tụ lúc này mới gật đầu rồi buông tay Sở Lăng Thường ra.
***
Khi Nam Hoa công chúa bị Dạ Nhai Tích đưa tới một cái hồ nhỏ trên núi thì nơi chân trời đã hiện lên những ánh sáng le lói cuối ngày.
Ánh sáng cuối chiều như nhuộm đỏ từng chiếc lá cây, ngay cả những búp lá cũng lộ ra màu hồng nhạt, cũng chiếu lên y phục của Nam Hoa như để lại những tia nắng vàng.
Ngựa vừa dừng bước, Dạ Nhai Tích liền tung người nhảy xuống, còn Nam Hoa vẫn ngồi nguyên trên lưng ngựa, lẳng lặng nhìn cảnh đẹp trước mắt.
Trên không trung, hai con hạc nhẹ nhàng bay lượn, vẫn luôn theo bọn họ tới tận nơi sơn dã này.
Từ lúc ra khỏi vương phủ, Nam Hoa đã bị Dạ Nhai Tích ôm lên ngựa. Lớn lên ở trong cung nên cô rất hiếm khi cưỡi ngựa vì vậy toàn bộ hành trình hầu như đều dựa vào ngực Dạ Nhai Tích. Cô có thể cảm nhận được luồng gió man mát thổi qua bên tai, có thể nghe được nhịp tim đập vững vàng của người mình vẫn luôn mong nhớ.
Dạ Nhai Tích hướng về phía Nam Hoa đưa tay ra, ánh sáng mờ ảo rơi rớt trên người Dạ Nhai Tích khiến người ta có cảm giác như thấy tiên nhân khiến Nam Hoa trong lúc nhất thời hơi hoảng hốt.
Một lúc sau, cô mới đưa tay đặt lên bàn tay Dạ Nhai Tích, thấy Dạ Nhai Tích nhẹ nhàng cong môi, đáy mắt dâng lên sự dịu dàng ấm áp rồi bàn tay đó hơi thu lại, thuận thế ôm cô xuống ngựa.
Vừa chạm chân xuống đất, Nam Hoa lại bị Dạ Nhai Tích ôm vào trong ngực, khiến hai má cô đỏ bừng lên trông càng thêm xinh đẹp.
Thấy Dạ Nhai Tích vẫn nhìn mình chăm chú, Nam Hoa hơi mất tự nhiên vội chớp mắt rồi lùi về sau hai bước, rồi khỏi lồng ngực của Dạ Nhai Tích rồi nhưng trên y phục của cô vẫn còn vương vấn hơi thở nam tính đó.
Thanh Tụ đánh bạo tiến lên, nhìn đến hai câu thơ cuối cùng thì cảm thấy cực kỳ kinh hãi, tay cũng run run chỉ vào cuộn thẻ tre.
“Tiểu…tiểu thư…đây là do chủ nhân nơi này viết sao? Nếu đúng là như vậy, người này đã…đã chết…trời ạ…chúng ta không phải bị quỷ bắt đấy chứ?
“Đừng nói bậy bạ!” Sở Lăng Thường nhẹ giọng đáp lại.
Ánh mắt Sở Lăng Thường lại chăm chú nhìn từng nét trên thẻ tre, những chữ viết trên này đều là chữ Hán chứng tỏ nữ nhân này không phải là người gốc Hung Nô. Bài từ này còn nhắc tới địa điểm mà nữ nhân này gặp gỡ nam tử của mình…”Kính Thủy chi bạn…Kính Thuỷ…”
Nghĩ một chút, trong đầu Sở Lăng Thường lại chợt nhớ ra, Kính Thủy từng là đất của nước Ngụy, nữ nhân này là người nước Ngụy sao?
Đột nhiên nhớ lại những lời của Ô Khả, nàng lại giật thót mình.
Thấy sắc mặt nàng có vẻ khác thường, Thanh Tụ lo sợ gọi giật, “Tiểu thư, tiểu thư?”
Lúc này Sở Lăng Thường mới có lại phản ứng, đặt cuộn thẻ tre xuống, khẽ thở dài một tiếng, sự hồ nghi trong lòng dần trở nên rõ ràng hơn. Một bức họa thanh nhã tú lệ nhẹ nhàng lay động trong rừng hoa phù dung diễm lệ, trong biển hoa phù dung đó có một nữ nhân đang dạo bước, lại vô tình bắt gặp một nam tử cao lớn cưỡi trên con chiến mã uy dũng.
Khung cảnh đó bắt đầu cực kỳ thơ mộng nhưng cuối cùng lại có một kết cục thê lương.
Ánh mắt Sở Lăng Thường lại lần nữa chuyển về phía nghiên mực cùng thỏi mực trên bàn. Có thể thấy được nam tử kia cực kỳ thâm tình với nữ nhân đó. Mỗi một đồ vật trên bàn đều cực kỳ tinh xảo mỹ lệ, được làm từ những vật liệu tốt nhất, ngay cả mùi hương thơm ngát từ thỏi mực cũng được đặc chế. Nhưng nàng luôn cảm thấy nghiên mực này có gì đó rất lạ. Phàm là nghiên mực đều được đặt ở một vị trí rất ngay ngắn hài hòa với tứ bình. Hơn nữa chủ nhân nơi này xem ra là người rất tề chỉnh, sao có thể để cho nghiên mực nghiêng đi như vậy?
Đưa tay động vào nghiên mực, Sở Lăng Thường mới ngạc nhiên phát hiện ra nó được gắn cố định trên bàn, giống như là cơ quan vậy.
Khẽ đẩy một cái, nàng thấy nghiên mực này quả nhiên có thể chuyển động. Chỉ nghe một tiếng động trầm trầm vang lên, rồi trên bức tường đá cách đó không xa, có một cánh cửa chậm rãi mở ra…
Thanh Tụ trợn hết cả mắt, lắp bắp, “Tiểu thư… cái này… cái này…”
Sở Lăng Thường cũng không cân nhắc gì nhiều, lập tức nắm lấy cổ tay Thanh Tụ, “Đi theo ta!”
Bên ngoài bức tường đó là một dải hành lang sâu hút, hai bên có gắn giá nến đủ để soi sáng hết thảy. Sở Lăng Thường kéo tay Thanh Tụ đi một hồi, chỉ cảm thấy càng đi càng quen thuộc, hành lang này hình như là…
Đoạn hành lang dài dần bị bỏ lại sau lưng, nơi này hiển nhiên vẫn thuộc phòng kín, một chút gió cũng không cảm nhận được, ngay cả ánh nến cũng không có chút dấu hiệu chập chờn.
Rốt cục cũng đi tới cuối hành lang, Sở Lăng Thường lại thấy có một cánh cửa. Nành định đưa tay đẩy thử nhưng không ngờ cửa này lại không hề khóa. Cánh cửa vừa mở ra, thì bên ngoài là khung cảnh nàng đã quá quen thuộc…
Cấm lâu!
Bước chân của Sở Lăng Thường bất giác sững lại khiến Thanh Tụ vẫn theo sát phía sau va cả vào người nàng.
“Tiểu thư, sao vậy?” Vẫn còn trong trạng thái hoảng loạn, lại thấy Sở Lăng Thường bất ngờ dừng bước, tim của Thanh Tụ dường như ngưng đập mất mấy nhịp.
Sở Lăng Thường vẫn không lên tiếng mà chỉ quay đầu nhìn về dãy hành lang dài hun hút mình vừa đi qua. Cánh cửa đóng lại đã dẫn nàng tới một nơi không thể quen thuộc hơn, chính là thư phòng của Cấm lâu. Cánh cửa đóng lại rồi, nàng hoàn toàn không nhận ra một tý khe hở nào trên vách nữa, dường như nó vẫn luôn liền thành một thể, khó trách nàng lúc bình thường cũng không phát hiện ra.
Thì ra, trong Cấm lâu này còn có mật thất.
Thở nhẹ một hơi, nhưng nàng cùng Thanh Tụ tại sao lại ở trong mật thất này?
Chẳng lẽ…
Rất nhanh trong đầu nàng lại nổi lên một ý tưởng kỳ quái, ý nghĩ này giống như một mầm cây nhanh chóng bén rễ nảy nầm, khiến mọi chuyện càng lúc càng rõ ràng hơn.
“Tiểu thư, đây là nơi nào? Chúng ta không phải lại trở về chỗ cũ đấy chứ? Sao ở đây lại có nhiều sách trúc như vậy? Không phải ở đây có quỷ đấy chứ?” Thanh Tụ chưa từng tới Cấm lâu, đương nhiên không quen thuộc với nơi này. Thấy một căn phòng với nhiều sách trúc như vậy còn tưởng mình vừa đi một vòng tròn và bị quỷ trêu ghẹo.
Một cảm giác sợ hãi chưa từng có nhanh chóng dâng lên trong lòng Thanh Tụ. Nơi này khiến người ta có một cảm giác thực ảm đạm.
Tâm trí Sở Lăng Thường dần trở nên tỉnh táo hơn. Nàng vỗ nhẹ cánh tay Thanh Tụ, khẽ an ủi, “Không sao đâu, chúng ta đã an toàn rồi, đây chính là chỗ ta ở sau khi tới Hung Nô.”
“Á?” Thanh Tụ kinh ngạc kêu lên.
“Thanh Tụ, em trước hết cứ ở lại đây đã, không được đi lung tung, ta muốn làm rõ thêm vài chuyện.” Sở Lăng Thường suy nghĩ một chút rồi khẽ dặn dò.
“Tiểu thư!” Thanh Tụ sợ hãi níu tay áo Sở Lăng Thường, vẻ mặt hiện rõ sự cầu khẩn, “Nơi này sao lại lớn như vậy? Em thấy hơi sợ!”
Sở Lăng Thường cười nhẹ một tiếng, “Yên tâm đi Thanh Tụ, từ nơi này đi tới trước chính là phòng ngủ. Em tới đó nghỉ ngơi trước, chờ ta trở lại, không có gì đáng sợ đâu.”
Thanh Tụ lúc này mới gật đầu rồi buông tay Sở Lăng Thường ra.
***
Khi Nam Hoa công chúa bị Dạ Nhai Tích đưa tới một cái hồ nhỏ trên núi thì nơi chân trời đã hiện lên những ánh sáng le lói cuối ngày.
Ánh sáng cuối chiều như nhuộm đỏ từng chiếc lá cây, ngay cả những búp lá cũng lộ ra màu hồng nhạt, cũng chiếu lên y phục của Nam Hoa như để lại những tia nắng vàng.
Ngựa vừa dừng bước, Dạ Nhai Tích liền tung người nhảy xuống, còn Nam Hoa vẫn ngồi nguyên trên lưng ngựa, lẳng lặng nhìn cảnh đẹp trước mắt.
Trên không trung, hai con hạc nhẹ nhàng bay lượn, vẫn luôn theo bọn họ tới tận nơi sơn dã này.
Từ lúc ra khỏi vương phủ, Nam Hoa đã bị Dạ Nhai Tích ôm lên ngựa. Lớn lên ở trong cung nên cô rất hiếm khi cưỡi ngựa vì vậy toàn bộ hành trình hầu như đều dựa vào ngực Dạ Nhai Tích. Cô có thể cảm nhận được luồng gió man mát thổi qua bên tai, có thể nghe được nhịp tim đập vững vàng của người mình vẫn luôn mong nhớ.
Dạ Nhai Tích hướng về phía Nam Hoa đưa tay ra, ánh sáng mờ ảo rơi rớt trên người Dạ Nhai Tích khiến người ta có cảm giác như thấy tiên nhân khiến Nam Hoa trong lúc nhất thời hơi hoảng hốt.
Một lúc sau, cô mới đưa tay đặt lên bàn tay Dạ Nhai Tích, thấy Dạ Nhai Tích nhẹ nhàng cong môi, đáy mắt dâng lên sự dịu dàng ấm áp rồi bàn tay đó hơi thu lại, thuận thế ôm cô xuống ngựa.
Vừa chạm chân xuống đất, Nam Hoa lại bị Dạ Nhai Tích ôm vào trong ngực, khiến hai má cô đỏ bừng lên trông càng thêm xinh đẹp.
Thấy Dạ Nhai Tích vẫn nhìn mình chăm chú, Nam Hoa hơi mất tự nhiên vội chớp mắt rồi lùi về sau hai bước, rồi khỏi lồng ngực của Dạ Nhai Tích rồi nhưng trên y phục của cô vẫn còn vương vấn hơi thở nam tính đó.
/291
|