Miếng ngọc bội bằng hàn ngọc dán sát vào gáy Sở Lăng Thường đem theo một cảm giác lạnh lẽo đến thấu xương. Mặt trên của miếng ngọc bội vẫn còn dính dấp một chút máu tươi của Hách Liên Ngự Thuấn. Sở Lăng Thường đưa ngón tay mảnh khảnh vuốt nhẹ bề mặt miếng ngọc bội, để hơi lạnh thấu xương của nó lan toả tận đáy lòng. Miếng ngọc bội này không biết đã dính bao máu tươi, cũng từng theo Hách Liên Ngự Thuấn chinh chiến sa trường không biết bao lần, chứng kiến bao nhiêu xương cốt phơi trắng đồng hoang để xây nên thành luỹ giang san.
Tâm tư của nàng cũng theo sự lạnh lẽo mà miếng ngọc mang lại khẽ run lên.
Hách Liên Ngự Thuấn chăm chú nhìn nàng bằng ánh mắt cực kỳ dịu dàng. Hắn cũng không nhắc lại những lời vừa rồi mà chỉ nhìn nàng không chớp mắt.
Thật lâu sau, Sở Lăng Thường mới nâng tay đặt lên bàn tay to của hắn, khẽ gật đầu, “Ta hứa!”
Hách Liên Ngự Thuấn nở nụ cười trên gương mặt anh tuấn đã hiện ra chút tái nhợt. Mười đầu ngón tay của hắn và nàng giao hoà, sự dịu dàng của nàng giống như sợi dây mềm mại quấn lấy sự cương nghị cùng kiên định của hắn.
Sở Lăng Thường cũng cười, tận nơi sâu thẳm trong lòng bỗng dâng lên một nỗi bi thương không hiểu nổi. Nỗi bi thương này rất kỳ lạ, cũng không cách nào biểu đạt thành lời, dường như luôn ở trong thời điểm nàng cảm thấy hạnh phúc nhất lại lặng lẽ bao phủ toàn thân nàng, như thể nó đã hình thành từ lúc thiên địa còn sơ khai vậy. Mỗi khi nàng và hắn chăm chú nhìn nhau, nỗi bi thương đó lại lập tức dâng trào, dường như nàng càng cảm thấy yêu hắn thì lại càng bi thương nhiều hơn vậy.
Sở Lăng Thường cũng không biết loại cảm giác này sẽ biểu thị cho kết cục ra sao?
Nàng chỉ biết là vận mệnh của mình đã được sư phụ sửa lại cho nên có lẽ trong sổ sinh tử của Diêm vương, vận mệnh của nàng đã sớm trở nên đảo loạn. Nàng sẽ đi con đường nào, có thể thật sự cùng nam nhân trước mặt chung sống đến già hay không là chuyện nàng không thể tính được. Từ trước tới giờ, nàng cũng chưa từng cảm thấy lo lắng thế này.
Nhưng hôm nay, nàng lại bắt đầu sợ hãi, sợ hãi đột nhiên có một ngày nàng ra đi, như vậy sẽ không được nhìn thấy khuôn mặt hắn, không thấy nụ cười của hắn, không được nghe thấy thanh âm của hắn vang lên bên tai mình, cũng không thể cùng hắn yêu thương mà phải cách xa trời nam đất bắc.
Hít sâu một hơi, nỗi đau đớn trong lòng nàng lại như khuếch trương lên rồi tản ra khắp toàn thân.
Nét bi ai dâng lên trong đôi mắt nàng hoàn toàn bị Hách Liên Ngự Thuấn nhìn rõ ràng. Đem nàng nhẹ nhàng ôm vào lòng, hắn thấp giọng nói, “Từ nay về sau, cho dù không có ta ở bên thì nó sẽ thay ta gắn bó với nàng như bóng với hình.”
Giọng nói có chút nặng nề tựa bàn thạch khẽ áp xuống tâm tư Sở Lăng Thường. Theo bản năng, nàng vùi đầu vào trong ngực hắn, âm thầm hít sâu mùi hương của hắn, nước mắt thiếu chút nữa cũng không kìm được mà rớt xuống.
Thư phòng dần chìm vào sự yên tĩnh, chút tiếng động cuối cùng bên ngoài cũng tắt hẳn.
Sở Lăng Thường vẫn lẳng lặng vùi trong ngực Hách Liên Ngự Thuấn không hề nhúc nhích. Cho đến khi thấy bên ngoài cửa sổ không còn chút thanh âm nào, nàng vừa muốn đứng thẳng dậy xem xét tình hình thì lại nghe thấy một loạt tiếng bước chân dồn dập đang dần tiến lại gần. Toàn thân nàng lập tức cứng đờ lại, tận đáy lòng cũng dâng lên sự cảnh giác cao độ.
Hách Liên Ngự Thuấn lập tức kéo nàng lùi về phía sau, cùng lúc đó, cửa thư phòng bị một lực mạnh đẩy ra, tiếng bước chân lên xuống vang lên rất nhanh, ánh nến rạng ngời cũng lập tức xua đi bóng đêm u tối trong thư phòng khiến ba, bốn bóng người lập tức hiện lên trên vách.
Trái tim Sở Lăng Thường hơi thắt lại. Hách Liên Ngự Thuấn vẫn ôm chặt lấy nàng, bàn tay hắn nhẹ nhàng vỗ về phía sau lưng nàng, đem lại cho nàng sự trấn an cực lớn.
Vị trí hai người họ đang ẩn nấp phải nói là vô cùng kín đáo. Bởi chỗ của hai người họ nằm ở phía trong nên thông qua khe hở của bình phong, Sở Lăng Thường có thể thấy được bóng dáng của Vu Đan, ngoài ra còn có Hữu Cốc Lễ vương Y Kha cùng hai người nữa mà nàng chưa từng gặp.
“Đứng ở bên cạnh Vu Đan là Hữu Cốc Lễ vương Y Kha, nàng đã biết rồi. Người lớn tuổi hơn là Hữu Cốt Đô Hầu Thiết Phạt Bách Tư, người ít tuổi hơn chút là Thiên Trường Tước Hô. Ở Hung Nô này, trừ Tả, Hữu hiền vương cùng Tả, Hữu Cốc Lễ vương thì quan tước được sắp xếp theo thứ tự là Tả, Hữu Cốt Đô Hầu, xuống dưới một chút là hai mươi tư trường, xuống chút nữa là thiên trường nhất chức.” Hách Liên Ngự Thuấn hạ thấp giọng, khẽ giải thích với nàng.
Sở Lăng Thường gật đầu, lúc này nàng mới rõ ràng chuyện Vu Đan thật sự kết bè kết cánh.
Rất nhanh chóng, một chuỗi tiếng bước chân dồn dập lại vang lên.
Hách Liên Ngự Thuấn hơi nheo đôi mắt sắc bén như chim ưng lại, đem hết thảy tình hình bên ngoài thu vào trong tầm mắt.
Vu Đan xem chừng đang rất sốt ruột, vừa mới ngồi xuống lại thấy thị vệ phụng mệnh bước vào thì lập tức đứng dậy hỏi, “Thích khách có bắt được không?”
Thị vệ này là người phụ trách tuần tra đêm nay nghe vậy thì vẻ mặt hiện rõ sự xấu hổ, vội vàng quỳ một gối xuống, “Nhị vương tử, vẫn không tìm thấy thích khách. Thuộc hạ đã phái thêm người canh giữ nghiêm ngặt ở cửa cung rồi.”
Vu Đan khẽ gật đầu, “Thích khách này quả nhiên lớn mật. Ta không tin nơi này canh giữ nghiêm ngặt như vậy bọn chúng còn có thể trốn ra ngoài được!”
Hữu Cốc Lãi Vương Y Kha ở một bên nhíu mày nói, “Thích khách sao đột nhiên lại có nhiều như vậy? Lúc nãy chạy trốn còn rõ ràng có tới hai tên!”
Vu Đan liếc mắt về phía Y Kha một cái, vẻ mặt vốn bất mãn cũng dần trở nên nghiêm túc. Hắn nhìn về phía thủ lĩnh thị vệ cất tiếng hỏi, “Ngươi có phát hiện gì về tên thích khách đó không?”
“Bẩm nhị vương tử, chính là ở ngự dược phòng. Thích khách dường như đang chuẩn bị đột nhập vào ngự dược phòng nhưng bị ty chức phát hiện.”
“Ngự dược phòng?” Vu Đan hơi nheo mắt lại, “Ngươi thật sự thấy rõ ràng là tên thích khách đó muốn lẻn vào ngự dược phòng?”
“Vâng! Ty chức lúc đó nhìn rất rõ ràng!”
“Có thấy hình dáng hai tên thích khách đó không?” Hữu Cốc Lễ vương lớn tiếng hỏi.
Thủ lĩnh thị vệ vội vàng hồi đáp, “Là ty chức sơ sẩy! Hai tên thích khách đó thân thủ bất phàm, trong đó một tên có võ công cực cao, rất nhiều thị vệ đã bị hắn đả thương, đều không có ai thấy rõ ràng khuôn mặt hắn.”
Người vốn vẫn đứng một bên không mở miệng nãy giờ Hữu Cốt Đô Hầu Thiết Phạt Bách Tư nghe vậy lại mở miệng, “Vậy cũng kỳ quái! Thích khách đó lẻn vào hoàng thành, không phải ám sát cũng không phải ăn trộm, sao lại cố tình chạy tới ngự dược làm gì chứ? Làm gì có đạo lý thích khách đột nhập hoàng thành vì muốn trộm thuốc? Cho dù muốn trộm thuốc cũng phải tới khu dược liệu quý mới đúng.”
Thiết Phạt Bách Tư là một hán tử cao lớn thô kệch, nói chuyện cũng cực kỳ to nhưng ánh mắt lại vô cùng hung ác, không khó nhận ra là một tên lỗ mãng.
Mấy lời đó vừa nói ra lại khiến Vu Đan dường như nghĩ ra chuyện gì đó. Hắn vội vàng dặn dò thủ lĩnh thị vệ mấy câu. Thủ lĩnh thị vệ vâng dạ đi vội ra ngoài, sau đó nhanh chóng trở về mang theo một cái túi.
Vu Đan cầm lấy cái túi rồi lại ra lệnh cho thủ lĩnh thị vệ điều thêm binh tăng cường lục soát hoàng thành để tìm cho được thích khách. So với lúc vừa nãy, hắn càng có vẻ khẩn trương hơn. Thủ lĩnh thị vệ nhận lệnh vội vàng lui ra ngoài.
Trong thư phòng, chỉ còn lại có bốn người.
Vu Đan cẩn thận đem cái bao kia mở ra, từng lớp từng lớp một, đến lúc mở ra lớp cuối cùng thì thấy trong đó có mấy nhánh thực vật. Ba người còn lại đang vây quanh đó liền lập tức tản ra, dáng vẻ trông giống như vừa gặp ôn thần giương mắt nhìn chằm chằm mấy nhánh thực vật kia. Hữu Cốc Lễ vương là người đầu tiên mở miệng, sắc mặt cũng lộ rõ sự hoảng loạn…
“Ma đằng? Lần trước nhị vương tử không có dùng hết sao?”
Thấy vẻ mặt của ba người kia, Vu Đan liền nhếch môi cười, “Yên tâm, Ma đằng này nếu không dính vào nước sẽ không phát ra kịch độc.” Sau khi cẩn thận đem độc dược bao lại, hắn mới tiếp tục nói, “Loại độc dược quý giá như vậy đương nhiên phải giữ ở bên người mới là tốt nhất. Lão già Hàn Thiền Tử đó có thể chịu được bao nhiêu chứ? Phần còn lại này ta nhất định đích thân đưa tới miệng Hách Liên Ngự Thuấn!”
Tâm tư của nàng cũng theo sự lạnh lẽo mà miếng ngọc mang lại khẽ run lên.
Hách Liên Ngự Thuấn chăm chú nhìn nàng bằng ánh mắt cực kỳ dịu dàng. Hắn cũng không nhắc lại những lời vừa rồi mà chỉ nhìn nàng không chớp mắt.
Thật lâu sau, Sở Lăng Thường mới nâng tay đặt lên bàn tay to của hắn, khẽ gật đầu, “Ta hứa!”
Hách Liên Ngự Thuấn nở nụ cười trên gương mặt anh tuấn đã hiện ra chút tái nhợt. Mười đầu ngón tay của hắn và nàng giao hoà, sự dịu dàng của nàng giống như sợi dây mềm mại quấn lấy sự cương nghị cùng kiên định của hắn.
Sở Lăng Thường cũng cười, tận nơi sâu thẳm trong lòng bỗng dâng lên một nỗi bi thương không hiểu nổi. Nỗi bi thương này rất kỳ lạ, cũng không cách nào biểu đạt thành lời, dường như luôn ở trong thời điểm nàng cảm thấy hạnh phúc nhất lại lặng lẽ bao phủ toàn thân nàng, như thể nó đã hình thành từ lúc thiên địa còn sơ khai vậy. Mỗi khi nàng và hắn chăm chú nhìn nhau, nỗi bi thương đó lại lập tức dâng trào, dường như nàng càng cảm thấy yêu hắn thì lại càng bi thương nhiều hơn vậy.
Sở Lăng Thường cũng không biết loại cảm giác này sẽ biểu thị cho kết cục ra sao?
Nàng chỉ biết là vận mệnh của mình đã được sư phụ sửa lại cho nên có lẽ trong sổ sinh tử của Diêm vương, vận mệnh của nàng đã sớm trở nên đảo loạn. Nàng sẽ đi con đường nào, có thể thật sự cùng nam nhân trước mặt chung sống đến già hay không là chuyện nàng không thể tính được. Từ trước tới giờ, nàng cũng chưa từng cảm thấy lo lắng thế này.
Nhưng hôm nay, nàng lại bắt đầu sợ hãi, sợ hãi đột nhiên có một ngày nàng ra đi, như vậy sẽ không được nhìn thấy khuôn mặt hắn, không thấy nụ cười của hắn, không được nghe thấy thanh âm của hắn vang lên bên tai mình, cũng không thể cùng hắn yêu thương mà phải cách xa trời nam đất bắc.
Hít sâu một hơi, nỗi đau đớn trong lòng nàng lại như khuếch trương lên rồi tản ra khắp toàn thân.
Nét bi ai dâng lên trong đôi mắt nàng hoàn toàn bị Hách Liên Ngự Thuấn nhìn rõ ràng. Đem nàng nhẹ nhàng ôm vào lòng, hắn thấp giọng nói, “Từ nay về sau, cho dù không có ta ở bên thì nó sẽ thay ta gắn bó với nàng như bóng với hình.”
Giọng nói có chút nặng nề tựa bàn thạch khẽ áp xuống tâm tư Sở Lăng Thường. Theo bản năng, nàng vùi đầu vào trong ngực hắn, âm thầm hít sâu mùi hương của hắn, nước mắt thiếu chút nữa cũng không kìm được mà rớt xuống.
Thư phòng dần chìm vào sự yên tĩnh, chút tiếng động cuối cùng bên ngoài cũng tắt hẳn.
Sở Lăng Thường vẫn lẳng lặng vùi trong ngực Hách Liên Ngự Thuấn không hề nhúc nhích. Cho đến khi thấy bên ngoài cửa sổ không còn chút thanh âm nào, nàng vừa muốn đứng thẳng dậy xem xét tình hình thì lại nghe thấy một loạt tiếng bước chân dồn dập đang dần tiến lại gần. Toàn thân nàng lập tức cứng đờ lại, tận đáy lòng cũng dâng lên sự cảnh giác cao độ.
Hách Liên Ngự Thuấn lập tức kéo nàng lùi về phía sau, cùng lúc đó, cửa thư phòng bị một lực mạnh đẩy ra, tiếng bước chân lên xuống vang lên rất nhanh, ánh nến rạng ngời cũng lập tức xua đi bóng đêm u tối trong thư phòng khiến ba, bốn bóng người lập tức hiện lên trên vách.
Trái tim Sở Lăng Thường hơi thắt lại. Hách Liên Ngự Thuấn vẫn ôm chặt lấy nàng, bàn tay hắn nhẹ nhàng vỗ về phía sau lưng nàng, đem lại cho nàng sự trấn an cực lớn.
Vị trí hai người họ đang ẩn nấp phải nói là vô cùng kín đáo. Bởi chỗ của hai người họ nằm ở phía trong nên thông qua khe hở của bình phong, Sở Lăng Thường có thể thấy được bóng dáng của Vu Đan, ngoài ra còn có Hữu Cốc Lễ vương Y Kha cùng hai người nữa mà nàng chưa từng gặp.
“Đứng ở bên cạnh Vu Đan là Hữu Cốc Lễ vương Y Kha, nàng đã biết rồi. Người lớn tuổi hơn là Hữu Cốt Đô Hầu Thiết Phạt Bách Tư, người ít tuổi hơn chút là Thiên Trường Tước Hô. Ở Hung Nô này, trừ Tả, Hữu hiền vương cùng Tả, Hữu Cốc Lễ vương thì quan tước được sắp xếp theo thứ tự là Tả, Hữu Cốt Đô Hầu, xuống dưới một chút là hai mươi tư trường, xuống chút nữa là thiên trường nhất chức.” Hách Liên Ngự Thuấn hạ thấp giọng, khẽ giải thích với nàng.
Sở Lăng Thường gật đầu, lúc này nàng mới rõ ràng chuyện Vu Đan thật sự kết bè kết cánh.
Rất nhanh chóng, một chuỗi tiếng bước chân dồn dập lại vang lên.
Hách Liên Ngự Thuấn hơi nheo đôi mắt sắc bén như chim ưng lại, đem hết thảy tình hình bên ngoài thu vào trong tầm mắt.
Vu Đan xem chừng đang rất sốt ruột, vừa mới ngồi xuống lại thấy thị vệ phụng mệnh bước vào thì lập tức đứng dậy hỏi, “Thích khách có bắt được không?”
Thị vệ này là người phụ trách tuần tra đêm nay nghe vậy thì vẻ mặt hiện rõ sự xấu hổ, vội vàng quỳ một gối xuống, “Nhị vương tử, vẫn không tìm thấy thích khách. Thuộc hạ đã phái thêm người canh giữ nghiêm ngặt ở cửa cung rồi.”
Vu Đan khẽ gật đầu, “Thích khách này quả nhiên lớn mật. Ta không tin nơi này canh giữ nghiêm ngặt như vậy bọn chúng còn có thể trốn ra ngoài được!”
Hữu Cốc Lãi Vương Y Kha ở một bên nhíu mày nói, “Thích khách sao đột nhiên lại có nhiều như vậy? Lúc nãy chạy trốn còn rõ ràng có tới hai tên!”
Vu Đan liếc mắt về phía Y Kha một cái, vẻ mặt vốn bất mãn cũng dần trở nên nghiêm túc. Hắn nhìn về phía thủ lĩnh thị vệ cất tiếng hỏi, “Ngươi có phát hiện gì về tên thích khách đó không?”
“Bẩm nhị vương tử, chính là ở ngự dược phòng. Thích khách dường như đang chuẩn bị đột nhập vào ngự dược phòng nhưng bị ty chức phát hiện.”
“Ngự dược phòng?” Vu Đan hơi nheo mắt lại, “Ngươi thật sự thấy rõ ràng là tên thích khách đó muốn lẻn vào ngự dược phòng?”
“Vâng! Ty chức lúc đó nhìn rất rõ ràng!”
“Có thấy hình dáng hai tên thích khách đó không?” Hữu Cốc Lễ vương lớn tiếng hỏi.
Thủ lĩnh thị vệ vội vàng hồi đáp, “Là ty chức sơ sẩy! Hai tên thích khách đó thân thủ bất phàm, trong đó một tên có võ công cực cao, rất nhiều thị vệ đã bị hắn đả thương, đều không có ai thấy rõ ràng khuôn mặt hắn.”
Người vốn vẫn đứng một bên không mở miệng nãy giờ Hữu Cốt Đô Hầu Thiết Phạt Bách Tư nghe vậy lại mở miệng, “Vậy cũng kỳ quái! Thích khách đó lẻn vào hoàng thành, không phải ám sát cũng không phải ăn trộm, sao lại cố tình chạy tới ngự dược làm gì chứ? Làm gì có đạo lý thích khách đột nhập hoàng thành vì muốn trộm thuốc? Cho dù muốn trộm thuốc cũng phải tới khu dược liệu quý mới đúng.”
Thiết Phạt Bách Tư là một hán tử cao lớn thô kệch, nói chuyện cũng cực kỳ to nhưng ánh mắt lại vô cùng hung ác, không khó nhận ra là một tên lỗ mãng.
Mấy lời đó vừa nói ra lại khiến Vu Đan dường như nghĩ ra chuyện gì đó. Hắn vội vàng dặn dò thủ lĩnh thị vệ mấy câu. Thủ lĩnh thị vệ vâng dạ đi vội ra ngoài, sau đó nhanh chóng trở về mang theo một cái túi.
Vu Đan cầm lấy cái túi rồi lại ra lệnh cho thủ lĩnh thị vệ điều thêm binh tăng cường lục soát hoàng thành để tìm cho được thích khách. So với lúc vừa nãy, hắn càng có vẻ khẩn trương hơn. Thủ lĩnh thị vệ nhận lệnh vội vàng lui ra ngoài.
Trong thư phòng, chỉ còn lại có bốn người.
Vu Đan cẩn thận đem cái bao kia mở ra, từng lớp từng lớp một, đến lúc mở ra lớp cuối cùng thì thấy trong đó có mấy nhánh thực vật. Ba người còn lại đang vây quanh đó liền lập tức tản ra, dáng vẻ trông giống như vừa gặp ôn thần giương mắt nhìn chằm chằm mấy nhánh thực vật kia. Hữu Cốc Lễ vương là người đầu tiên mở miệng, sắc mặt cũng lộ rõ sự hoảng loạn…
“Ma đằng? Lần trước nhị vương tử không có dùng hết sao?”
Thấy vẻ mặt của ba người kia, Vu Đan liền nhếch môi cười, “Yên tâm, Ma đằng này nếu không dính vào nước sẽ không phát ra kịch độc.” Sau khi cẩn thận đem độc dược bao lại, hắn mới tiếp tục nói, “Loại độc dược quý giá như vậy đương nhiên phải giữ ở bên người mới là tốt nhất. Lão già Hàn Thiền Tử đó có thể chịu được bao nhiêu chứ? Phần còn lại này ta nhất định đích thân đưa tới miệng Hách Liên Ngự Thuấn!”
/291
|