Nữ tử này đang xoa xoa thắt lưng không biết để làm cái gì, trán cô ta khá cao, dáng người cũng không mấy thanh mảnh, xem ra có đầy đủ dáng vẻ cao lớn của người phương Bắc.
Sở Lăng Thường không nghe được cô ta đang nói cái gì, chỉ thấy cô ta không ngừng cười vui vẻ bước lại phía này.
“Ổ Giai!” Nam nhân đi ngay trước Sở Lăng Thường khẽ gọi một tiếng, giọng nói trầm thấp lộ rõ sự cưng chiều mà nàng chưa từng nghe thấy bao giờ.
Sở Lăng Thường thoáng ngẩn người, theo bản năng nhìn về phía gương mặt anh tuấn của Hách Liên Ngự Thuấn nhưng cũng kinh ngạc phát hiện ra, vẻ mặt lạnh băng của hắn dường như đã trở nên dịu dàng mềm mại hơn rất nhiều.
Tiếng cười rất nhanh chóng im bặt, thay vào đó là tiếng hò reo vui mừng.
“Hoàng thúc…” Nữ tử kia quay đầu lại nhìn thấy Hách Liên Ngự Thuấn ở cách đó không xa, liền hệt như con bướm bay ngay đến trước mặt hắn, rồi sau đó không chút kiêng kỵ giơ hai tay ôm chặt lấy hắn, sung sướng nói, “Ổ Giai rất nhớ người, người rốt cục cũng trở về rồi!”
Vẻ ngang ngạnh do được nuông chiều đã hoàn toàn biến mất thay vào đó là sự nhu thuận của một cô bé hoàn toàn hiện rõ trong mắt Sở Lăng Thường. Nhìn thấy cảnh này, trong lòng nàng chợt đau nhói, hàng lông mày thanh tú cũng vô thức chau lại. Nữ tử này là ai? Vẻ mắt hắn trở nên dịu dàng như vậy, ánh mắt nhìn cô ta cũng cực kỳ nhu hòa, chắc hẳn đây chính là người trong lòng hắn.
Nơi ngực chợt dâng lên cảm giác khó thở, nàng âm thầm hít sâu một hơi, đem ánh mắt chuyển về phía khác lại kinh ngạc nhìn thấy một nữ nhân vẫn ngồi trên ghế dài ở phía xa.
Trời ạ, đó không phải là Nam Hoa công chúa sao?
Thế này là sao đây?
Thì ra vừa rồi Nam Hoa công chúa vẫn luôn bị nữ tử Hung Nô kia quấy rầy. Lúc này cô ta tránh ra mới khiến người ta chú ý tới Nam Hoa công chúa. Nam Hoa công chúa ăn mặc rất đơn bạc, tuy là cẩm y thêu hoa nhưng toàn thân đã sớm ướt đẫm, mái tóc đen dài rối tung. So với lúc còn ở trong cung thì trông gầy hơn rất nhiều, dáng vẻ vô lực ngồi co lại một chỗ, hay tay ôm lấy thân mình, bởi vừa rơi xuống nước nên toàn thân vẫn không ngừng run rẩy.
Sở Lăng Thường quay đầu nhìn về phía Hách Liên Ngự Thuấn lại thấy hắn vẫn đang cùng nữ hài tử kia hàn huyên. Nữ hài tử đó ở trong lòng hắn cực kỳ mừng rỡ, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ bừng lên, mà trong mắt hắn, dường như cũng chỉ có cô ta.
Thật quá đáng!
Sở Lăng Thường khẽ siết chặt nắm tay, đem toàn bộ sự đồng tình hướng về phía Nam Hoa công chúa, vừa muốn tiến lại đó liền bị Hổ Mạc giữ chặt lại, nhìn nàng lắc đầu rồi hạ giọng dặn dò, “Trong phủ này có thể đắc tội với bất kỳ ai, ngoại trừ tiểu quận chúa đó. Nếu không những ngày sau này của cô nương sẽ rất khó khăn.”
“Tiểu quận chúa?” Sở Lăng Thường theo bản năng nhìn về phía nữ hài tử đang làm nũng với Hách Liên Ngự Thuấn, ánh mắt hơi trầm xuống, “Là cô ta?”
“Phải, tên quận chúa là Ổ Giai, từ rất nhỏ đã sống tại phủ đệ. Phụ mẫu cô ấy chết trong chiến loạn, bởi vì phụ thân cô ấy cùng vương gia là sinh tử chi giao cho nên vương gia đối với đứa trẻ mồ côi này luôn có lòng che chở. Mà Thiền Vu cũng đã phong cho cô ta làm quận chúa. Bởi như vậy nên cô ta mới hình thành tính cách kiêu ngạo ương bướng như vậy.” Hổ Mạc khẽ gật đầu rồi lại bổ sung thêm một câu, “Nhưng tuy Ổ Giai tính tình hơi khó chiều, nhưng tâm địa không xấu, chỉ là thích đùa dai mà thôi.”
“Đúng vậy! Sở Lăng Thường, cô nương nên tảng lờ đi thì hơn. Vương gia đối với quận chúa vẫn luôn cực kỳ sủng ái.” Ô Khả thấy vậy cũng tiến lên thấp giọng khuyên nhủ, hắn cũng không muốn thấy Sở Lăng Thường bị tiểu quận chúa kia bắt nạt.
“Nhưng cô ấy là công chúa Đại Hán!” Sở Lăng Thường đẩy tay Hổ Mạc ra, nói xong câu đó rồi lập tức hướng về phía Nam Hoa công chúa bước tới.
Hổ Mạc, Thuẫn Mông cùng Ô Khả đều kinh động, ngay cả bọn hạ nhân trong phủ cũng trừng lớn hai mắt.
Nam Hoa công chúa lạnh run như một con thỏ nhỏ, đến khi một chiếc áo choàng nhẹ nhàng bao lấy thân mình, cô mới theo bản năng ngẩng đầu lên, ngay sau đó kinh ngạc mớ lớn hai mắt, đôi môi căng mọng vốn đã lạnh băng cũng bởi người trước mặt mà khẽ run rẩy.
“Nhất định là rất lạnh!” Sở Lăng Thường đứng ngay đối diện Nam Hoa, ánh mắt vốn lãnh đạm cũng trở nên nhu hòa, đem chính áo choàng của mình khoác lên vai Nam Hoa, rồi nhẹ nhàng giúp cô xoa tay, “Lạnh như vậy sao lại một mình ở đây?”
“Lăng Thường? Trời ơi…cô…” Thanh âm của Nam Hoa giống như một chuỗi ngọc vỡ vụn, còn nói chưa xong một câu hoàn chỉnh thì những giọt nước mắt đã theo hốc mắt lăn dài trên má, hai tay nắm chặt lấy cổ tay nàng…
“Sao cô lại tới đây? Làm sao cô…”
Hự….Sở Lăng Thường bị đau kêu lên.
Nam Hoa cũng không ngờ sẽ làm nàng đau nên theo bản năng liền nới lỏng lực tay, đến lúc này mới cẩn thận quan sát Sở Lăng Thường. Việc nàng cải nam trang thì không nói làm gì, nhưng trên trường bào còn có vết máu….
Bối rối kéo lấy cánh tay Sở Lăng Thường, chậm rãi vén tay áo lên nhìn thấy hai cổ tay sưng đỏ thì Nam Hoa kinh ngạc đưa tay che miệng…
“Lăng Thường…sao lại thế này? Sao cô lại bị thương nặng như vậy? Còn chỗ nào bị thương không…để tôi xem” Nói vừa dứt lời, thấy đầu gối nàng có vết máu liền muốn xốc lên xem xét.
“Không sao đâu!” Sở Lăng Thường giơ tay ngăn cản hành động của Nam Hoa công chúa, nhẹ nhàng nói, “Đại Hán đã bình định xong loạn bảy nước, đại quân Hung Nô cũng bị đánh bại rồi.”
“Thì ra là vậy!” Nam Hoa lập tức hiểu được nguyên nhân khiến Sở Lăng Thường bị thương. Hẳn là lúc Hách Liên Ngự Thuấn trong lúc giao chiến, bại trận đã bắt được nàng.
“Này, ngươi là ai? Sao lại thân thiết với Nam Hoa công chúa như vậy?” Phía sau nàng vang lên một giọng nữ lanh lảnh, còn chưa kịp quay đầu lại đã thấy đầu vai đau nhói, cả người bị đẩy mạnh khiến tinh thần mệt mỏi và thân thể vốn đang yếu ớt ngã quỵ xuống đất.
“Lăng Thường…” Nam Hoa kinh hoàng kêu lên rồi vội bước lên đỡ nàng dậy.
“Ha ha…ngươi mà cũng là nam nhân sao? Khí lực gì mà yếu ớt như vậy? Bản quận chúa còn chưa dùng chút sức nào đó!” Ổ Giai vẫn vùi trong ngực Hách Liên Ngự Thuấn, đôi mắt ánh lên sự kiêu ngạo, nói xong liền quay đầu lại nhìn hắn, “Hoàng thúc, nam nhân xinh đẹp này là ai vậy? Trường bào trên người hắn không phải của hoàng thúc sao?”
Quận chúa này ở trước mặt Hách Liên Ngự Thuấn vẫn dám kiêu ngạo hống hách như vậy, có thể thấy lúc không có hắn cô ta lại càng quá đáng.
Chỉ là Sở Lăng Thường không ngờ tới Ổ Giai lại nói tiếng Hán.
Cũng khó trách, Hách Liên Ngự Thuấn yêu thương cô ta như vậy, hẳn sẽ dạy bảo cô ta chu đáo.
Hách Liên Ngự Thuấn vẫn đứng đó, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh nhìn Sở Lăng Thường té ngã trên mặt đất, cũng không có chút ý định đỡ nàng dậy mà chỉ lạnh lùng nhìn xuống. Nam Hoa công chúa đỡ nàng dậy xong mới hướng tới phía Hách Liên Ngự Thuấn nhẹ nhàng thi lễ, dịu dàng nói, “Linh nhi tham kiến vương gia!”
Sở Lăng Thường cũng chỉ lạnh lùng nhìn một màn này, nếu không phải sức lực nàng đã cạn kiệt thì cũng không để bị tiểu quận chúa kia đẩy như thế. Sức lực của cô ta xem chừng cũng không nhỏ, đúng là ở Hung Nô cho dù nam nhân hay nữ nhân thì cũng đều là man di.
Thấy Hách Liên Ngự Thuấn không trả lời, Ổ Giai liền làm nũng chu miệng lên, bàn tay nhỏ bé kéo kéo áo hắn, “Hoàng thúc, sao người không nói gì? Hắn rốt cuộc là ai vậy?”
“Tù binh!” Hách Liên Ngự Thuấn rốt cục cũng mở miệng, thanh âm cực kỳ dễ nghe nhưng lại ẩn chứa một tia âm lãnh. Liền đó, hắn vỗ nhẹ đầu Ổ Giai, “Ngươi thật bướng bỉnh!”
“Hoàng thúc….” Ổ Giai còn muốn làm nũng tiếp nhưng thấy hắn hướng về phía Sở Lăng Thường cùng Nam Hoa công chúa bước tới nên hơi khó chịu nhăn mũi rồi cũng không tình nguyện đi theo.
Sở Lăng Thường không nghe được cô ta đang nói cái gì, chỉ thấy cô ta không ngừng cười vui vẻ bước lại phía này.
“Ổ Giai!” Nam nhân đi ngay trước Sở Lăng Thường khẽ gọi một tiếng, giọng nói trầm thấp lộ rõ sự cưng chiều mà nàng chưa từng nghe thấy bao giờ.
Sở Lăng Thường thoáng ngẩn người, theo bản năng nhìn về phía gương mặt anh tuấn của Hách Liên Ngự Thuấn nhưng cũng kinh ngạc phát hiện ra, vẻ mặt lạnh băng của hắn dường như đã trở nên dịu dàng mềm mại hơn rất nhiều.
Tiếng cười rất nhanh chóng im bặt, thay vào đó là tiếng hò reo vui mừng.
“Hoàng thúc…” Nữ tử kia quay đầu lại nhìn thấy Hách Liên Ngự Thuấn ở cách đó không xa, liền hệt như con bướm bay ngay đến trước mặt hắn, rồi sau đó không chút kiêng kỵ giơ hai tay ôm chặt lấy hắn, sung sướng nói, “Ổ Giai rất nhớ người, người rốt cục cũng trở về rồi!”
Vẻ ngang ngạnh do được nuông chiều đã hoàn toàn biến mất thay vào đó là sự nhu thuận của một cô bé hoàn toàn hiện rõ trong mắt Sở Lăng Thường. Nhìn thấy cảnh này, trong lòng nàng chợt đau nhói, hàng lông mày thanh tú cũng vô thức chau lại. Nữ tử này là ai? Vẻ mắt hắn trở nên dịu dàng như vậy, ánh mắt nhìn cô ta cũng cực kỳ nhu hòa, chắc hẳn đây chính là người trong lòng hắn.
Nơi ngực chợt dâng lên cảm giác khó thở, nàng âm thầm hít sâu một hơi, đem ánh mắt chuyển về phía khác lại kinh ngạc nhìn thấy một nữ nhân vẫn ngồi trên ghế dài ở phía xa.
Trời ạ, đó không phải là Nam Hoa công chúa sao?
Thế này là sao đây?
Thì ra vừa rồi Nam Hoa công chúa vẫn luôn bị nữ tử Hung Nô kia quấy rầy. Lúc này cô ta tránh ra mới khiến người ta chú ý tới Nam Hoa công chúa. Nam Hoa công chúa ăn mặc rất đơn bạc, tuy là cẩm y thêu hoa nhưng toàn thân đã sớm ướt đẫm, mái tóc đen dài rối tung. So với lúc còn ở trong cung thì trông gầy hơn rất nhiều, dáng vẻ vô lực ngồi co lại một chỗ, hay tay ôm lấy thân mình, bởi vừa rơi xuống nước nên toàn thân vẫn không ngừng run rẩy.
Sở Lăng Thường quay đầu nhìn về phía Hách Liên Ngự Thuấn lại thấy hắn vẫn đang cùng nữ hài tử kia hàn huyên. Nữ hài tử đó ở trong lòng hắn cực kỳ mừng rỡ, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ bừng lên, mà trong mắt hắn, dường như cũng chỉ có cô ta.
Thật quá đáng!
Sở Lăng Thường khẽ siết chặt nắm tay, đem toàn bộ sự đồng tình hướng về phía Nam Hoa công chúa, vừa muốn tiến lại đó liền bị Hổ Mạc giữ chặt lại, nhìn nàng lắc đầu rồi hạ giọng dặn dò, “Trong phủ này có thể đắc tội với bất kỳ ai, ngoại trừ tiểu quận chúa đó. Nếu không những ngày sau này của cô nương sẽ rất khó khăn.”
“Tiểu quận chúa?” Sở Lăng Thường theo bản năng nhìn về phía nữ hài tử đang làm nũng với Hách Liên Ngự Thuấn, ánh mắt hơi trầm xuống, “Là cô ta?”
“Phải, tên quận chúa là Ổ Giai, từ rất nhỏ đã sống tại phủ đệ. Phụ mẫu cô ấy chết trong chiến loạn, bởi vì phụ thân cô ấy cùng vương gia là sinh tử chi giao cho nên vương gia đối với đứa trẻ mồ côi này luôn có lòng che chở. Mà Thiền Vu cũng đã phong cho cô ta làm quận chúa. Bởi như vậy nên cô ta mới hình thành tính cách kiêu ngạo ương bướng như vậy.” Hổ Mạc khẽ gật đầu rồi lại bổ sung thêm một câu, “Nhưng tuy Ổ Giai tính tình hơi khó chiều, nhưng tâm địa không xấu, chỉ là thích đùa dai mà thôi.”
“Đúng vậy! Sở Lăng Thường, cô nương nên tảng lờ đi thì hơn. Vương gia đối với quận chúa vẫn luôn cực kỳ sủng ái.” Ô Khả thấy vậy cũng tiến lên thấp giọng khuyên nhủ, hắn cũng không muốn thấy Sở Lăng Thường bị tiểu quận chúa kia bắt nạt.
“Nhưng cô ấy là công chúa Đại Hán!” Sở Lăng Thường đẩy tay Hổ Mạc ra, nói xong câu đó rồi lập tức hướng về phía Nam Hoa công chúa bước tới.
Hổ Mạc, Thuẫn Mông cùng Ô Khả đều kinh động, ngay cả bọn hạ nhân trong phủ cũng trừng lớn hai mắt.
Nam Hoa công chúa lạnh run như một con thỏ nhỏ, đến khi một chiếc áo choàng nhẹ nhàng bao lấy thân mình, cô mới theo bản năng ngẩng đầu lên, ngay sau đó kinh ngạc mớ lớn hai mắt, đôi môi căng mọng vốn đã lạnh băng cũng bởi người trước mặt mà khẽ run rẩy.
“Nhất định là rất lạnh!” Sở Lăng Thường đứng ngay đối diện Nam Hoa, ánh mắt vốn lãnh đạm cũng trở nên nhu hòa, đem chính áo choàng của mình khoác lên vai Nam Hoa, rồi nhẹ nhàng giúp cô xoa tay, “Lạnh như vậy sao lại một mình ở đây?”
“Lăng Thường? Trời ơi…cô…” Thanh âm của Nam Hoa giống như một chuỗi ngọc vỡ vụn, còn nói chưa xong một câu hoàn chỉnh thì những giọt nước mắt đã theo hốc mắt lăn dài trên má, hai tay nắm chặt lấy cổ tay nàng…
“Sao cô lại tới đây? Làm sao cô…”
Hự….Sở Lăng Thường bị đau kêu lên.
Nam Hoa cũng không ngờ sẽ làm nàng đau nên theo bản năng liền nới lỏng lực tay, đến lúc này mới cẩn thận quan sát Sở Lăng Thường. Việc nàng cải nam trang thì không nói làm gì, nhưng trên trường bào còn có vết máu….
Bối rối kéo lấy cánh tay Sở Lăng Thường, chậm rãi vén tay áo lên nhìn thấy hai cổ tay sưng đỏ thì Nam Hoa kinh ngạc đưa tay che miệng…
“Lăng Thường…sao lại thế này? Sao cô lại bị thương nặng như vậy? Còn chỗ nào bị thương không…để tôi xem” Nói vừa dứt lời, thấy đầu gối nàng có vết máu liền muốn xốc lên xem xét.
“Không sao đâu!” Sở Lăng Thường giơ tay ngăn cản hành động của Nam Hoa công chúa, nhẹ nhàng nói, “Đại Hán đã bình định xong loạn bảy nước, đại quân Hung Nô cũng bị đánh bại rồi.”
“Thì ra là vậy!” Nam Hoa lập tức hiểu được nguyên nhân khiến Sở Lăng Thường bị thương. Hẳn là lúc Hách Liên Ngự Thuấn trong lúc giao chiến, bại trận đã bắt được nàng.
“Này, ngươi là ai? Sao lại thân thiết với Nam Hoa công chúa như vậy?” Phía sau nàng vang lên một giọng nữ lanh lảnh, còn chưa kịp quay đầu lại đã thấy đầu vai đau nhói, cả người bị đẩy mạnh khiến tinh thần mệt mỏi và thân thể vốn đang yếu ớt ngã quỵ xuống đất.
“Lăng Thường…” Nam Hoa kinh hoàng kêu lên rồi vội bước lên đỡ nàng dậy.
“Ha ha…ngươi mà cũng là nam nhân sao? Khí lực gì mà yếu ớt như vậy? Bản quận chúa còn chưa dùng chút sức nào đó!” Ổ Giai vẫn vùi trong ngực Hách Liên Ngự Thuấn, đôi mắt ánh lên sự kiêu ngạo, nói xong liền quay đầu lại nhìn hắn, “Hoàng thúc, nam nhân xinh đẹp này là ai vậy? Trường bào trên người hắn không phải của hoàng thúc sao?”
Quận chúa này ở trước mặt Hách Liên Ngự Thuấn vẫn dám kiêu ngạo hống hách như vậy, có thể thấy lúc không có hắn cô ta lại càng quá đáng.
Chỉ là Sở Lăng Thường không ngờ tới Ổ Giai lại nói tiếng Hán.
Cũng khó trách, Hách Liên Ngự Thuấn yêu thương cô ta như vậy, hẳn sẽ dạy bảo cô ta chu đáo.
Hách Liên Ngự Thuấn vẫn đứng đó, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh nhìn Sở Lăng Thường té ngã trên mặt đất, cũng không có chút ý định đỡ nàng dậy mà chỉ lạnh lùng nhìn xuống. Nam Hoa công chúa đỡ nàng dậy xong mới hướng tới phía Hách Liên Ngự Thuấn nhẹ nhàng thi lễ, dịu dàng nói, “Linh nhi tham kiến vương gia!”
Sở Lăng Thường cũng chỉ lạnh lùng nhìn một màn này, nếu không phải sức lực nàng đã cạn kiệt thì cũng không để bị tiểu quận chúa kia đẩy như thế. Sức lực của cô ta xem chừng cũng không nhỏ, đúng là ở Hung Nô cho dù nam nhân hay nữ nhân thì cũng đều là man di.
Thấy Hách Liên Ngự Thuấn không trả lời, Ổ Giai liền làm nũng chu miệng lên, bàn tay nhỏ bé kéo kéo áo hắn, “Hoàng thúc, sao người không nói gì? Hắn rốt cuộc là ai vậy?”
“Tù binh!” Hách Liên Ngự Thuấn rốt cục cũng mở miệng, thanh âm cực kỳ dễ nghe nhưng lại ẩn chứa một tia âm lãnh. Liền đó, hắn vỗ nhẹ đầu Ổ Giai, “Ngươi thật bướng bỉnh!”
“Hoàng thúc….” Ổ Giai còn muốn làm nũng tiếp nhưng thấy hắn hướng về phía Sở Lăng Thường cùng Nam Hoa công chúa bước tới nên hơi khó chịu nhăn mũi rồi cũng không tình nguyện đi theo.
/291
|