Trong nháy mắt, đã trở về nhà hơn tháng.
Trong khoảng thời gian này, đủ cho hắn hiểu rất nhiều chuyện, biết Mạnh Tâm Nha đã đem sản nghiệp Lục gia phát triển rất tốt, không kém so với phụ thân khi chưa qua đời, cũng đem việc nuôi dạy con cái rất tốt, thậm chí việc trong phủ cũng sắp xếp có ngăn ngắn, trật tự.
Hắn không thể không âm thầm bội phục,đáng tiếc Nha Nhi sinh ra là thân nữ nhi, nếu không cùng xông sáo với nam nhân trong thiên hạ một phen quang cảnh, cũng không phải việc khó.
Cũng khó trách, nàng làm việc mạnh mẽ khiến cho người khác có suy nghĩ sai lầm, nhưng hắn lại thấy nàng đối với bản thân có đầy đủ tự tin, lúc xử lý việc mới có thể quả quyết lưu loát như vậy. Tiếp đó, nàng cũng kỳ thật cũng không muốn lấy khí thế áp đảo phu quân.
Hắn hiểu được.
Trừ việc kiên trì chưởng quản gia nghiệp ở ngoài, mỗi một câu hắn nói, nàng chưa bao giờ gạt bỏ qua.
Hắn nói hi vọng nàng có thể tâm sự chia sẻ cùng với hắn, nàng liền mỗi ngày cố định trở về, nói cho hắn biết hôm nay làm gì, phát sinh những chuyện gì, nói rõ ràng một lần cho hắn biết.
Hành động ấm áp hỗ trợ lẫn nhau? Không có.
Quan tâm chăm sóc lẫn nhau? Không có.
Hơn nữa miễn bàn tới việc chia sẻ tâm trạng vui buồn với nhau, phu thê có lúc sẽ ôm ấp nhau, dựa vào nhau, cùng nhau tâm ý tương thông… Trên căn bản, hắn phát hiện nàng đối với ai cũng không nói ra cảm giác chân thật.
Vốn nên là một chuyện làm thân mật, đến lượt nàng làm, có nề nếp, đơn giản giống như làm việc, hoàn toàn cẩn thận làm theo lời hắn phân phó.
Hơn một tháng qua, tiến triển lớn nhất giữa bọn họ chính là “báo cáo” hành trình một ngày.
Nội tâm hắn càng thêm thất bại.
Nha Nhi nhà hắn không hiểu phong tình, nếu muốn trông cậy nàng trở thành như một cô gái…. Ai! Sợ là khó khăn.
Càng khiến hắn buồn phiền hơn chính là, bọn nhỏ đối với hắn vẫn xa lạ cực độ.
Nha Nhi muốn bọn nhỏ gọi phụ thân, bọn nhỏ sẽ nghe theo, nhưng chỉ dừng lại ở đó, bọn nhỏ nhìn hắn, hắn thấy rõ trong mắt đều cách một tầng phòng bị cùng xa cách.
Bây giờ không thể yêu cầu quá nhiều, từ lúc bọn nhỏ ra đời đến nay, hắn chưa từng ôm qua, chưa từng bỏ ra một chút tình thương của người làm phụ thân, sao có thể trông cậy bọn nhỏ sẽ hướng về hắn, kính hắn như một người phụ thân, sao có thể thương hắn?
Điều khổ não gần đây nhất của hắn là làm cách nào kéo gần khoảng cách cùng với bọn nhỏ.
Đầu mùa xuân, nắng ấm chiếu qua cửa sổ, khó có được không khí có chút ấm áp, hắn đẩy cửa phòng ra, đi dọc theo đường đi, cách đó không xa tiếng cười nói trong sáng hấp dẫn bước chân hắn.
Tiểu Phán Nhi nhà hắn đang thả diều.
Nụ cười vui vẻ hồn nhiên nở rộ trên khuôn mặt ngọt ngào, đó nên thuộc về hài đồng năm tuổi nên có, trẻ con tinh khiết, chẳng qua là không thể hiện ở trước mặt hắn thôi.
Không muốn để cho nụ cười biến mất, hắn dừng bước chân, không có đi tiếp nữa, dựa vào cây bên cạnh nhìn từ xa.
Phúc Bá cũng ở đây, một già một nhỏ chơi thật vui vẻ, hình ảnh giống như niềm vui thú của người già vậy.
Phúc Bá ở tại Lục gia khi còn rất trẻ, hắn giống như được Phúc Bá một tay nuôi lớn, toàn bộ người trông phủ không ai coi ông như người làm cả. Ban đầu phụ thân hắn chưởng quản gia nghiệp, ông là cánh tay phải đắc lực của phụ thân, sau này được nghe Nha Nhi “báo cáo” tình hình mỗi ngày, cũng hiểu được trong những năm hắn rời nhà, Phúc Bá đã giúp nàng không ít việc, chẳng qua trong một năm trở lại đây, ít quản lý công vụ, mới có thời gian rãnh rỗi tới vui đùa với hài tử.
Vì vậy bên ngoài mới có lời đồn, Phúc Bá công cao chấn chủ, đương gia chủ mẫu muốn loại bỏ ông, làm cho ông mất quyền lực, cựu thân hai đời có tâm mà không có lực…
Có tâm mà không có lực? Phán Nhi ngước khuôn mặt lên cho Phúc Bá lau mồ hôi, nhìn Phúc Bá cười đến vui vẻ, nào có một chút xíu bộ dáng người bị mất ý chí. Nữ nhi của hắn cũng không cười vui vẻ như vậy với hắn, cảm thấy thật buồn phiền.
Phúc Bá xoay người rời đi, cũng không biết vội vàng việc gì, hắn chống cằm nhìn nữ nhi tràn đầy sức sống chạy ngược chạy xuôi, cứ như vậy cho đến sau giờ ngọ, cũng chưa từng cảm thấy mất hứng.
Con diều bị rơi trên đầu núi giả, Phán Nhi bĩu môi không lấy được, nhấc váy lên để trèo lên, hắn cũng không vội ra giúp. Nghe Nha Nhi nói, hài tử có học
Trong khoảng thời gian này, đủ cho hắn hiểu rất nhiều chuyện, biết Mạnh Tâm Nha đã đem sản nghiệp Lục gia phát triển rất tốt, không kém so với phụ thân khi chưa qua đời, cũng đem việc nuôi dạy con cái rất tốt, thậm chí việc trong phủ cũng sắp xếp có ngăn ngắn, trật tự.
Hắn không thể không âm thầm bội phục,đáng tiếc Nha Nhi sinh ra là thân nữ nhi, nếu không cùng xông sáo với nam nhân trong thiên hạ một phen quang cảnh, cũng không phải việc khó.
Cũng khó trách, nàng làm việc mạnh mẽ khiến cho người khác có suy nghĩ sai lầm, nhưng hắn lại thấy nàng đối với bản thân có đầy đủ tự tin, lúc xử lý việc mới có thể quả quyết lưu loát như vậy. Tiếp đó, nàng cũng kỳ thật cũng không muốn lấy khí thế áp đảo phu quân.
Hắn hiểu được.
Trừ việc kiên trì chưởng quản gia nghiệp ở ngoài, mỗi một câu hắn nói, nàng chưa bao giờ gạt bỏ qua.
Hắn nói hi vọng nàng có thể tâm sự chia sẻ cùng với hắn, nàng liền mỗi ngày cố định trở về, nói cho hắn biết hôm nay làm gì, phát sinh những chuyện gì, nói rõ ràng một lần cho hắn biết.
Hành động ấm áp hỗ trợ lẫn nhau? Không có.
Quan tâm chăm sóc lẫn nhau? Không có.
Hơn nữa miễn bàn tới việc chia sẻ tâm trạng vui buồn với nhau, phu thê có lúc sẽ ôm ấp nhau, dựa vào nhau, cùng nhau tâm ý tương thông… Trên căn bản, hắn phát hiện nàng đối với ai cũng không nói ra cảm giác chân thật.
Vốn nên là một chuyện làm thân mật, đến lượt nàng làm, có nề nếp, đơn giản giống như làm việc, hoàn toàn cẩn thận làm theo lời hắn phân phó.
Hơn một tháng qua, tiến triển lớn nhất giữa bọn họ chính là “báo cáo” hành trình một ngày.
Nội tâm hắn càng thêm thất bại.
Nha Nhi nhà hắn không hiểu phong tình, nếu muốn trông cậy nàng trở thành như một cô gái…. Ai! Sợ là khó khăn.
Càng khiến hắn buồn phiền hơn chính là, bọn nhỏ đối với hắn vẫn xa lạ cực độ.
Nha Nhi muốn bọn nhỏ gọi phụ thân, bọn nhỏ sẽ nghe theo, nhưng chỉ dừng lại ở đó, bọn nhỏ nhìn hắn, hắn thấy rõ trong mắt đều cách một tầng phòng bị cùng xa cách.
Bây giờ không thể yêu cầu quá nhiều, từ lúc bọn nhỏ ra đời đến nay, hắn chưa từng ôm qua, chưa từng bỏ ra một chút tình thương của người làm phụ thân, sao có thể trông cậy bọn nhỏ sẽ hướng về hắn, kính hắn như một người phụ thân, sao có thể thương hắn?
Điều khổ não gần đây nhất của hắn là làm cách nào kéo gần khoảng cách cùng với bọn nhỏ.
Đầu mùa xuân, nắng ấm chiếu qua cửa sổ, khó có được không khí có chút ấm áp, hắn đẩy cửa phòng ra, đi dọc theo đường đi, cách đó không xa tiếng cười nói trong sáng hấp dẫn bước chân hắn.
Tiểu Phán Nhi nhà hắn đang thả diều.
Nụ cười vui vẻ hồn nhiên nở rộ trên khuôn mặt ngọt ngào, đó nên thuộc về hài đồng năm tuổi nên có, trẻ con tinh khiết, chẳng qua là không thể hiện ở trước mặt hắn thôi.
Không muốn để cho nụ cười biến mất, hắn dừng bước chân, không có đi tiếp nữa, dựa vào cây bên cạnh nhìn từ xa.
Phúc Bá cũng ở đây, một già một nhỏ chơi thật vui vẻ, hình ảnh giống như niềm vui thú của người già vậy.
Phúc Bá ở tại Lục gia khi còn rất trẻ, hắn giống như được Phúc Bá một tay nuôi lớn, toàn bộ người trông phủ không ai coi ông như người làm cả. Ban đầu phụ thân hắn chưởng quản gia nghiệp, ông là cánh tay phải đắc lực của phụ thân, sau này được nghe Nha Nhi “báo cáo” tình hình mỗi ngày, cũng hiểu được trong những năm hắn rời nhà, Phúc Bá đã giúp nàng không ít việc, chẳng qua trong một năm trở lại đây, ít quản lý công vụ, mới có thời gian rãnh rỗi tới vui đùa với hài tử.
Vì vậy bên ngoài mới có lời đồn, Phúc Bá công cao chấn chủ, đương gia chủ mẫu muốn loại bỏ ông, làm cho ông mất quyền lực, cựu thân hai đời có tâm mà không có lực…
Có tâm mà không có lực? Phán Nhi ngước khuôn mặt lên cho Phúc Bá lau mồ hôi, nhìn Phúc Bá cười đến vui vẻ, nào có một chút xíu bộ dáng người bị mất ý chí. Nữ nhi của hắn cũng không cười vui vẻ như vậy với hắn, cảm thấy thật buồn phiền.
Phúc Bá xoay người rời đi, cũng không biết vội vàng việc gì, hắn chống cằm nhìn nữ nhi tràn đầy sức sống chạy ngược chạy xuôi, cứ như vậy cho đến sau giờ ngọ, cũng chưa từng cảm thấy mất hứng.
Con diều bị rơi trên đầu núi giả, Phán Nhi bĩu môi không lấy được, nhấc váy lên để trèo lên, hắn cũng không vội ra giúp. Nghe Nha Nhi nói, hài tử có học
/21
|