Đêm nguyên tiêu ngày mười lăm, là ngày đoàn viên của gia đình.
Ra khỏi trà lâu, đèn giăng đầy đường, pháo hoa chiếu sáng như ban ngày. Trên đường Lục Quân Diêu gặp không phải là người nhà cùng nhau đi ngắm pháo hoa, cũng là các tình nhân bí mật hẹn hò nhau, hắn một người cô đơn bước đi không có mục đích, ở nơi tràn đầy không khí vui mừng như vậy, có vẽ không thích hợp.
Thành Trường An, hắn vốn nên quen thuộc, lại có chút xa lạ.
Đúng vậy, sao có thể không quen thuộc? Đây là nơi hắn sinh ra và lớn lên.
Sao lại xa lạ? Hắn rời nơi này đã nhiều năm, cũng có nhiều thay đổi.
Đáng thương cho tâm tư của người xa quê đã lâu, đến gần nhà lại có chút e sợ.
Lục Quân Diêu lặng lẽ thở dài.
Một trận náo loạn ở trà lâu, làm cho hắn muốn uống rượu trì hoãn chút thời gian cũng không được.
Rượu chưa uống xong, can đảm vẫn chưa hình thành, muốn suy nghĩ những lời nói phù hợp cũng không được, đầu óc trống rỗng đứng trước một toàn nhà giàu có tráng lệ nhưng cũng không mất đi vẻ trang nghiêm.
Không kịp suy nghĩ, tay hắn đã gõ lên cửa.
Chỉ một lát sau, liền có người làm vội vã chạy ra mở cửa, thấy hắn ngoài cửa, mang theo ba phần nghi hoặc, nghĩ thầm: vị công tử này nhìn mặt rất quen….
“Công tử, ngài tìm ai?”
Hắn cười yếu ớt: “Phúc bá, đã lâu không gặp.”
Không đợi đối phương trả lời, hắn bước vòng qua đi vào cửa.
Ơ? Sao công tử lại gọi ông là Phúc bá?
Trong đầu đầy nghi vấn, theo trực giác kêu lên: “Công tử, ngài chớ đi loạn, cầm gặp ai để tôi thông báo một tiếng, ai,ai…” giọng nói bị chặn ở cổ họng, suy nghĩ đột nhiên thông suốt nhìn nam tử, lắp bắp kinh ngạc kêu lên: “Thiếu gia, ngài là thiếu gia.” Chỉ có thiếu gia mới nhìn ông cười như vậy, không phải ông khoe khoang, chỉ có thiếu gia nhà ông mới tuyệt thế vô song, tuấn tú phi phàm, khi cười lên chính là cảnh đẹp ý vui như vậy.
“Tạ lão thiên, thiếu gia đã trở về.”
Bất quá Lục Quân Diêu mới nháy mắt mấy cái, câu “Thiếu gia đã về” như sấm bên tai, một truyền mười, mười truyền một trăm, truyền tới khắp mọi góc, kinh động cả toàn nhà.
“Phúc bá, đợi một chút…” Lục Quân Diêu có chút dở khóc dở cười.
“Mau, mau, mau, tôi mang ngài đi gặp Thiếu phu nhân, nàng nhìn thấy ngài nhất định sẽ rất vui vẻ.” Hoàn toàn không nghe được giãy giụa yếu ớt của hắn, cầm tay hắn chạy nhanh.
“Phúc bá, bá không già một chút nào.” Hắn cười khổ, nhìn hành động của ông rất có lực, xem ra hắn cũng không cũng phải lo lắng, Phúc bá có thể sống tới lúc Lục tiểu thiếu gia cưới vợ sinh con vẫn còn được.
Băng qua tiền đình, đi hết hàng lang dài, qua núi giả, cầu hình vòm thẳng tới sân sau, khi bước qua cửa vào phòng bị vấp suýt chút nữa đập vào cánh cửa, may mà hắn kịp đưa tay giữ.
“Phúc bá, cẩn thẩn một chút.”
“Đúng vậy, phải cẩn thận.” Một thân xương già của ông, không chịu được khi bị ngã đâu.
Lục Quân Diêu cười một tiếng, rút tay trở về, trong nháy mắt ngẩng đầu lên đụng phải ánh mắt trong suốt kinh ngạc.
Là nàng. Hắn biết là nàng.
Cho dù đã qua nhiều năm, hắn đối với dung mạo của nàng có chút mơ hồ, dù sao bọn họ cũng chưa phải tri kỷ thổ lộ tình cảm, chưa từng thề non hẹn biển, nhưng hình ảnh khắc sâu trong tâm trí hắn chưa từng phai mờ, chính là đôi mắt đó.
Đôi mắt long lanh, ngập nước, đoạt tâm hồn người.
Hắn không có nhiều trí nhớ về nàng, bao gồm dung mạo, tính tình, suy nghĩ, cũng không có nhiều thời gian chung sống với nhau, giữa bọn họ cần phải bồi dưỡng thêm, nhất là tình cảm. Mỗi khi nhớ đến, đối với nàng không chỉ là tương tư, nhiều hơn thảy là cảm giác áy náy, chưa kịp trở tay đã cũng hắn bái đường thành thân, kết thành phu thê,.
Đông!
Cái chén trong tay rớt xuống mặt bàn phát ra tiếng rồi tiếp tục lăn rơi xuống đất.
“Chàng… trở về lúc nào?”
“Mới về tới.”
“Nương!” Nữ hài bên cạnh từ trong chén ngẩng mặt lên, đưa mắt quan sát mẫu thân với người nam nhân xa lạ này.
Tiếng kêu nhỏ thành công dời đi sự chú ý của hắn.
Hắn sửng sốt, tiểu nha đầu này thoạt nhìn không vượt quá năm tuổi, trong nhất thời hắn không biết phản ứng như thế nào với nữ hài đột nhiên xuất hiện, cùng với thân phận nàng là gì.
“Nương, ta còn muốn.” Bên kia, nam hài đưa chén ra, khẩu vị thật tốt, không hề quan tâm để ý đến người bên cạnh.
Đúng rồi hắn còn có một nhi tử, năm nay chín tuổi, cũng giống như thành thân vậy, làm cho hắn không kịp chuẩn bị sẵn sàng.
Lúc này suy nghĩ của nàng cũng đã quay về. Khom người tìm nhặt lấy chén bị rơi, lệnh cho tỳ nữ mang ra chén đũa khác, tiếp đó bới thêm cơm cho nhi tử, tất cả hành động thực hiện ổn định lưu loát, giọng nói vang lên nhàn nhạt mà trấn định: “Kỳ nhi, Phán nhi, gọi phụ thân.”
“A! Ca ca, thì ra chúng ta thật sự có cha.” Bé còn nghĩ là mẫu thân gạt nàng đó.
Một chưởng không khách khí vỗ vào ót muội muội, hô nhỏ: “Nói nhảm, không lẽ ngươi từ tảng đá chui ra à?” Thật là muội muội ngốc.
Lục Quân Diêu rất hoài nghi, thê tử làm thế nào để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bọn trẻ? Cho dù thông minh trưởng thành sớm như thế nào, là phụ thân, hắn không nghĩ chín tuổi đã tiếp xúc vấn đề này quá sớm.
“Không phải như vậy sao? Hầu tôn giả có thể mà!”
“Ngu ngốc, ngươi làm người không muốn làm, lại muốn làm khỉ.”
“Nếu không thì như thế nào?” Tiểu muội muội nghi hoặc hỏi.“Cái này…” Tiểu ca ca bị hỏi khó, ấp úng hồi lâu, thẹn quá hóa giận nói: “Nương, người sinh nhi nữ ngu ngốc, mang về dạy tốt đi.”
“Kỳ nhi, không được khinh dễ muội muội.” Nàng nhỏ giọng khiển trách một tiếng, nhận lấy chén đũa tỳ nữ đưa.
“Đã ăn hay chưa? Nếu không, ăn tô mì tằm.” Đêm Thượng nguyên, thích hợp nhất là ăn mì tằm.
Hắn gật đầu không có ý kiến, tùy nàng thu xếp vị trí ngồi xuống.
“Đúng, đúng, đúng! Người một nhà cuối cùng cũng đoàn viên, nhất định có nhiều lời để nói, lão nô đi xuống trước.” Phúc bá cười to, bước nhanh ra bên ngoài, trả lại không gian cho đôi phu thê son chung đụng thì ít, xa cách thì nhiều.
Hắn nhận lấy chén, lơ đãng đụng phải đầu ngón tay lạnh như băng của thê tử.
Lục Quân Diêu ngửa mắt nhìn, muốn tìm ra điểm khác thường trên khuôn mặt bình tĩnh của nàng.
Rốt cuộc nàng đang suy nghĩ gì? Có cảm xúc gì khi hắn trở về?
Hắn sẽ không hồn nhiên như Phúc bá, cho là nàng sẽ vui mừng hoan nghênh hắn trở về. Dù sao nhiều năm như vậy, trong nhà này, hắn vẫn luôn vắng mặt, chưa từng bỏ ra gì cả, đối với ba mẹ con nàng, có hay không có hắn cũng không quan trọng.
Đối với nàng mà nói, hắn chỉ là người xa lạ mang cái tên “Trượng phu”, cho đêm đầu tiên đau đớn cùng với mười tháng mang thai cực khổ, trừ cái đó ra, chả có gì khác.
Từ lúc thành thân đến nay, nàng vẫn luôn độc thủ khuê phòng, chịu đựng vắng vẻ, cô đơn, không khác quả phụ là mấy.
Hắn thậm chí không cho là nàng sẽ có một ít mong đợi hắn về. Nếu nàng không oán hận hắn, hắn cũng thấy thỏa mãn, sao có thể cho rằng nàng sẽ vui mừng hớn hở nghênh đón hắn.
Như có điều suy nghĩ, hắn nhìn về đôi nhi nữ tử phấn điêu ngọc mài của mình. Cuối cùng bọn nhỏ cũng chưa từng mở miệng kêu một tiếng “Phụ thân”.
****
Đêm đã khuya.
Thê tử đã chỉ thị cho người làm phía dưới chuẩn bị xong hết thảy, đâu vào đấy, bình tĩnh sắp xếp không sót tí gì. Đúng là nhà có đương gia chủ mẫu là thế.
Cho đến giờ, bọn họ vẫn chưa có cách nào cùng nhau ngồi xuống nói chuyện.
Nhớ tới nàng lúc mới gả tới đây, vẫn còn chưa hiểu biết gì, đột nhiên bị ném vào Lục gia nhà cao cửa rộng, gia nghiệp lớn, trong đôi mắt tràn đầy hoảng hốt không thể giúp, cũng không thể làm gì, chỉ có thể thất bại ở trong đêm khuya vắng người quay người về phía hắn khóc thút thít.
Khi đó, nàng mới mười lăm tuổi, vẫn đang là tuổi hồn nhiên, ngây thơ, chỉ biết hướng về phía hắn nói tâm sự, ngu ngốc cho là hắn không nghe được, vì vậy yên lòng bày tỏ tâm sự. Vì vậy sau nhiều năm tháng chia lìa, ở sâu trong trí nhớ của hắn là cặp mắt bất lực ngập nước…
Mà hôm nay nàng đã trưởng thành. Không có trượng phu ở bên cạnh, phải luôn một mình tự học lớn lên, khỏe mạnh, nếu không ở sâu trong sân viện gia đình lớn, nhân tính tham lam người ăn thịt người này, sẽ ăn nàng đến xương cũng không còn.
Hắn biết nàng không còn là người con gái rơi lệ lén đem tâm sự hướng về hắn vào ban đêm nữa, chỉ là nội tâm của nàng có còn tinh khiết, lương thiện như trong trí nhớ nữa không? Chỉ sợ lòng dạ của nàng, toan tính của nàng so với ai cũng nhiều hơn….
Vuốt nhẹ lên gối thư thái, hắn sâu kín thở dài. Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, hắn nghĩ là nàng cho người mang gì vào, cũng không có quay đầu lại.
Nàng rất cẩn thận, có thể đoán được hắn cần gì, dùng gì đều không bỏ sót.
“Để đó đi, ta muốn nghỉ ngơi trước.” Đuôi mắt nhìn hơi nước bốc lên từ chậu, hắn nhàn nhạt nói.
Gật đầu một cái, đặt lên khung gỗ: “Vậy ta không quấy rầy.”
Giọng nói này… Hắn nhanh chóng quay đầu lại, không nghĩ tới đích thân thê tử sẽ bưng nước nóng rửa mặt đến cho hắn dùng.
“Nha… Nha Nhi!” Hắn có chút không quen, mở miệng gọi nàng.
Bóng lưng nàng hơi rung động.
“Chín năm qua rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì? Ta cho là, chúng ta chỉ có một nhi tử.” Còn Phán Nhi là thế nào?
“Chàng để ý?”
Hắn khẽ kéo khóe môi. Rời nhà chín năm, thê tử có thêm nữ nhi năm tuổi, người nam nhân nào sẽ không để ý chứ? Nhưng ngoài để ý ra, hắn càng muốn biết, những năm qua nàng đã trải qua những chuyện gì?
“Chàng mệt rồi, hôm khác nói lại.”
Nàng tránh vấn đề! Từ lúc gặp mặt tới giờ, hắn không tìm thấy một chút vui mừng nào trên gương mặt nàng.
“Nàng không vui khi ta trở về sao?” Biết như vậy rất thất lễ, nhưng hắn nhất định muốn biết. Phu thê với nhau, có gì mà không thể nói. Nếu như nàng còn nghĩ hắn là phu quân của nàng.
“...” Nàng trầm mặc một lúc.
Vấn đề này quá miễn cưỡng. Hắn cười khổ.
“Không có.” Một lúc lâu sau, giọng nói nhỏ khe khẽ vang lên, rất nhạt.
“Tha thứ cho ta, chỉ là ta không cách nào không nghĩ như vậy.” Từ lúc bước chân vào cửa đến bây giờ, trừ lúc đầu nàng kinh ngạc làm rơi chén, ngoài ra tâm tình của nàng không chút gợn sóng, hắn nhìn không thấu, cũng không cách nào hiểu được rốt cuộc nàng có suy nghĩ gì.
Có lẽ hắn trở về đã quấy rầy đến nàng.
Nàng nghiêng đầu, giống như có điều suy nghĩ, tựa như đang cân nhắc tìm từ ngữ, có chút cứng nhắc nói: “Đây không phải nhà chàng sao?”
Nhà của hắn?
Ý nàng là, nơi này là nơi hắn sinh ra lớn lên hay nơi đây có mẹ con nàng?
“Chàng nên nghỉ ngơi sớm một chút, đừng suy nghĩ nhiều.” Nàng mở cửa, đi ra ngoài, bước chân vẫn như cũ trầm ổn, bây giờ không rõ trong lời nói của nang đơn thuần chỉ là trấn an, hay có mấy phần thật lòng.
“Nha Nhi…” Hắn kịp nói trước khi cửa đóng lại: “Mấy năm qua cực khổ cho nàng. Còn có - thật xin lỗi.”
Ra khỏi trà lâu, đèn giăng đầy đường, pháo hoa chiếu sáng như ban ngày. Trên đường Lục Quân Diêu gặp không phải là người nhà cùng nhau đi ngắm pháo hoa, cũng là các tình nhân bí mật hẹn hò nhau, hắn một người cô đơn bước đi không có mục đích, ở nơi tràn đầy không khí vui mừng như vậy, có vẽ không thích hợp.
Thành Trường An, hắn vốn nên quen thuộc, lại có chút xa lạ.
Đúng vậy, sao có thể không quen thuộc? Đây là nơi hắn sinh ra và lớn lên.
Sao lại xa lạ? Hắn rời nơi này đã nhiều năm, cũng có nhiều thay đổi.
Đáng thương cho tâm tư của người xa quê đã lâu, đến gần nhà lại có chút e sợ.
Lục Quân Diêu lặng lẽ thở dài.
Một trận náo loạn ở trà lâu, làm cho hắn muốn uống rượu trì hoãn chút thời gian cũng không được.
Rượu chưa uống xong, can đảm vẫn chưa hình thành, muốn suy nghĩ những lời nói phù hợp cũng không được, đầu óc trống rỗng đứng trước một toàn nhà giàu có tráng lệ nhưng cũng không mất đi vẻ trang nghiêm.
Không kịp suy nghĩ, tay hắn đã gõ lên cửa.
Chỉ một lát sau, liền có người làm vội vã chạy ra mở cửa, thấy hắn ngoài cửa, mang theo ba phần nghi hoặc, nghĩ thầm: vị công tử này nhìn mặt rất quen….
“Công tử, ngài tìm ai?”
Hắn cười yếu ớt: “Phúc bá, đã lâu không gặp.”
Không đợi đối phương trả lời, hắn bước vòng qua đi vào cửa.
Ơ? Sao công tử lại gọi ông là Phúc bá?
Trong đầu đầy nghi vấn, theo trực giác kêu lên: “Công tử, ngài chớ đi loạn, cầm gặp ai để tôi thông báo một tiếng, ai,ai…” giọng nói bị chặn ở cổ họng, suy nghĩ đột nhiên thông suốt nhìn nam tử, lắp bắp kinh ngạc kêu lên: “Thiếu gia, ngài là thiếu gia.” Chỉ có thiếu gia mới nhìn ông cười như vậy, không phải ông khoe khoang, chỉ có thiếu gia nhà ông mới tuyệt thế vô song, tuấn tú phi phàm, khi cười lên chính là cảnh đẹp ý vui như vậy.
“Tạ lão thiên, thiếu gia đã trở về.”
Bất quá Lục Quân Diêu mới nháy mắt mấy cái, câu “Thiếu gia đã về” như sấm bên tai, một truyền mười, mười truyền một trăm, truyền tới khắp mọi góc, kinh động cả toàn nhà.
“Phúc bá, đợi một chút…” Lục Quân Diêu có chút dở khóc dở cười.
“Mau, mau, mau, tôi mang ngài đi gặp Thiếu phu nhân, nàng nhìn thấy ngài nhất định sẽ rất vui vẻ.” Hoàn toàn không nghe được giãy giụa yếu ớt của hắn, cầm tay hắn chạy nhanh.
“Phúc bá, bá không già một chút nào.” Hắn cười khổ, nhìn hành động của ông rất có lực, xem ra hắn cũng không cũng phải lo lắng, Phúc bá có thể sống tới lúc Lục tiểu thiếu gia cưới vợ sinh con vẫn còn được.
Băng qua tiền đình, đi hết hàng lang dài, qua núi giả, cầu hình vòm thẳng tới sân sau, khi bước qua cửa vào phòng bị vấp suýt chút nữa đập vào cánh cửa, may mà hắn kịp đưa tay giữ.
“Phúc bá, cẩn thẩn một chút.”
“Đúng vậy, phải cẩn thận.” Một thân xương già của ông, không chịu được khi bị ngã đâu.
Lục Quân Diêu cười một tiếng, rút tay trở về, trong nháy mắt ngẩng đầu lên đụng phải ánh mắt trong suốt kinh ngạc.
Là nàng. Hắn biết là nàng.
Cho dù đã qua nhiều năm, hắn đối với dung mạo của nàng có chút mơ hồ, dù sao bọn họ cũng chưa phải tri kỷ thổ lộ tình cảm, chưa từng thề non hẹn biển, nhưng hình ảnh khắc sâu trong tâm trí hắn chưa từng phai mờ, chính là đôi mắt đó.
Đôi mắt long lanh, ngập nước, đoạt tâm hồn người.
Hắn không có nhiều trí nhớ về nàng, bao gồm dung mạo, tính tình, suy nghĩ, cũng không có nhiều thời gian chung sống với nhau, giữa bọn họ cần phải bồi dưỡng thêm, nhất là tình cảm. Mỗi khi nhớ đến, đối với nàng không chỉ là tương tư, nhiều hơn thảy là cảm giác áy náy, chưa kịp trở tay đã cũng hắn bái đường thành thân, kết thành phu thê,.
Đông!
Cái chén trong tay rớt xuống mặt bàn phát ra tiếng rồi tiếp tục lăn rơi xuống đất.
“Chàng… trở về lúc nào?”
“Mới về tới.”
“Nương!” Nữ hài bên cạnh từ trong chén ngẩng mặt lên, đưa mắt quan sát mẫu thân với người nam nhân xa lạ này.
Tiếng kêu nhỏ thành công dời đi sự chú ý của hắn.
Hắn sửng sốt, tiểu nha đầu này thoạt nhìn không vượt quá năm tuổi, trong nhất thời hắn không biết phản ứng như thế nào với nữ hài đột nhiên xuất hiện, cùng với thân phận nàng là gì.
“Nương, ta còn muốn.” Bên kia, nam hài đưa chén ra, khẩu vị thật tốt, không hề quan tâm để ý đến người bên cạnh.
Đúng rồi hắn còn có một nhi tử, năm nay chín tuổi, cũng giống như thành thân vậy, làm cho hắn không kịp chuẩn bị sẵn sàng.
Lúc này suy nghĩ của nàng cũng đã quay về. Khom người tìm nhặt lấy chén bị rơi, lệnh cho tỳ nữ mang ra chén đũa khác, tiếp đó bới thêm cơm cho nhi tử, tất cả hành động thực hiện ổn định lưu loát, giọng nói vang lên nhàn nhạt mà trấn định: “Kỳ nhi, Phán nhi, gọi phụ thân.”
“A! Ca ca, thì ra chúng ta thật sự có cha.” Bé còn nghĩ là mẫu thân gạt nàng đó.
Một chưởng không khách khí vỗ vào ót muội muội, hô nhỏ: “Nói nhảm, không lẽ ngươi từ tảng đá chui ra à?” Thật là muội muội ngốc.
Lục Quân Diêu rất hoài nghi, thê tử làm thế nào để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bọn trẻ? Cho dù thông minh trưởng thành sớm như thế nào, là phụ thân, hắn không nghĩ chín tuổi đã tiếp xúc vấn đề này quá sớm.
“Không phải như vậy sao? Hầu tôn giả có thể mà!”
“Ngu ngốc, ngươi làm người không muốn làm, lại muốn làm khỉ.”
“Nếu không thì như thế nào?” Tiểu muội muội nghi hoặc hỏi.“Cái này…” Tiểu ca ca bị hỏi khó, ấp úng hồi lâu, thẹn quá hóa giận nói: “Nương, người sinh nhi nữ ngu ngốc, mang về dạy tốt đi.”
“Kỳ nhi, không được khinh dễ muội muội.” Nàng nhỏ giọng khiển trách một tiếng, nhận lấy chén đũa tỳ nữ đưa.
“Đã ăn hay chưa? Nếu không, ăn tô mì tằm.” Đêm Thượng nguyên, thích hợp nhất là ăn mì tằm.
Hắn gật đầu không có ý kiến, tùy nàng thu xếp vị trí ngồi xuống.
“Đúng, đúng, đúng! Người một nhà cuối cùng cũng đoàn viên, nhất định có nhiều lời để nói, lão nô đi xuống trước.” Phúc bá cười to, bước nhanh ra bên ngoài, trả lại không gian cho đôi phu thê son chung đụng thì ít, xa cách thì nhiều.
Hắn nhận lấy chén, lơ đãng đụng phải đầu ngón tay lạnh như băng của thê tử.
Lục Quân Diêu ngửa mắt nhìn, muốn tìm ra điểm khác thường trên khuôn mặt bình tĩnh của nàng.
Rốt cuộc nàng đang suy nghĩ gì? Có cảm xúc gì khi hắn trở về?
Hắn sẽ không hồn nhiên như Phúc bá, cho là nàng sẽ vui mừng hoan nghênh hắn trở về. Dù sao nhiều năm như vậy, trong nhà này, hắn vẫn luôn vắng mặt, chưa từng bỏ ra gì cả, đối với ba mẹ con nàng, có hay không có hắn cũng không quan trọng.
Đối với nàng mà nói, hắn chỉ là người xa lạ mang cái tên “Trượng phu”, cho đêm đầu tiên đau đớn cùng với mười tháng mang thai cực khổ, trừ cái đó ra, chả có gì khác.
Từ lúc thành thân đến nay, nàng vẫn luôn độc thủ khuê phòng, chịu đựng vắng vẻ, cô đơn, không khác quả phụ là mấy.
Hắn thậm chí không cho là nàng sẽ có một ít mong đợi hắn về. Nếu nàng không oán hận hắn, hắn cũng thấy thỏa mãn, sao có thể cho rằng nàng sẽ vui mừng hớn hở nghênh đón hắn.
Như có điều suy nghĩ, hắn nhìn về đôi nhi nữ tử phấn điêu ngọc mài của mình. Cuối cùng bọn nhỏ cũng chưa từng mở miệng kêu một tiếng “Phụ thân”.
****
Đêm đã khuya.
Thê tử đã chỉ thị cho người làm phía dưới chuẩn bị xong hết thảy, đâu vào đấy, bình tĩnh sắp xếp không sót tí gì. Đúng là nhà có đương gia chủ mẫu là thế.
Cho đến giờ, bọn họ vẫn chưa có cách nào cùng nhau ngồi xuống nói chuyện.
Nhớ tới nàng lúc mới gả tới đây, vẫn còn chưa hiểu biết gì, đột nhiên bị ném vào Lục gia nhà cao cửa rộng, gia nghiệp lớn, trong đôi mắt tràn đầy hoảng hốt không thể giúp, cũng không thể làm gì, chỉ có thể thất bại ở trong đêm khuya vắng người quay người về phía hắn khóc thút thít.
Khi đó, nàng mới mười lăm tuổi, vẫn đang là tuổi hồn nhiên, ngây thơ, chỉ biết hướng về phía hắn nói tâm sự, ngu ngốc cho là hắn không nghe được, vì vậy yên lòng bày tỏ tâm sự. Vì vậy sau nhiều năm tháng chia lìa, ở sâu trong trí nhớ của hắn là cặp mắt bất lực ngập nước…
Mà hôm nay nàng đã trưởng thành. Không có trượng phu ở bên cạnh, phải luôn một mình tự học lớn lên, khỏe mạnh, nếu không ở sâu trong sân viện gia đình lớn, nhân tính tham lam người ăn thịt người này, sẽ ăn nàng đến xương cũng không còn.
Hắn biết nàng không còn là người con gái rơi lệ lén đem tâm sự hướng về hắn vào ban đêm nữa, chỉ là nội tâm của nàng có còn tinh khiết, lương thiện như trong trí nhớ nữa không? Chỉ sợ lòng dạ của nàng, toan tính của nàng so với ai cũng nhiều hơn….
Vuốt nhẹ lên gối thư thái, hắn sâu kín thở dài. Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, hắn nghĩ là nàng cho người mang gì vào, cũng không có quay đầu lại.
Nàng rất cẩn thận, có thể đoán được hắn cần gì, dùng gì đều không bỏ sót.
“Để đó đi, ta muốn nghỉ ngơi trước.” Đuôi mắt nhìn hơi nước bốc lên từ chậu, hắn nhàn nhạt nói.
Gật đầu một cái, đặt lên khung gỗ: “Vậy ta không quấy rầy.”
Giọng nói này… Hắn nhanh chóng quay đầu lại, không nghĩ tới đích thân thê tử sẽ bưng nước nóng rửa mặt đến cho hắn dùng.
“Nha… Nha Nhi!” Hắn có chút không quen, mở miệng gọi nàng.
Bóng lưng nàng hơi rung động.
“Chín năm qua rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì? Ta cho là, chúng ta chỉ có một nhi tử.” Còn Phán Nhi là thế nào?
“Chàng để ý?”
Hắn khẽ kéo khóe môi. Rời nhà chín năm, thê tử có thêm nữ nhi năm tuổi, người nam nhân nào sẽ không để ý chứ? Nhưng ngoài để ý ra, hắn càng muốn biết, những năm qua nàng đã trải qua những chuyện gì?
“Chàng mệt rồi, hôm khác nói lại.”
Nàng tránh vấn đề! Từ lúc gặp mặt tới giờ, hắn không tìm thấy một chút vui mừng nào trên gương mặt nàng.
“Nàng không vui khi ta trở về sao?” Biết như vậy rất thất lễ, nhưng hắn nhất định muốn biết. Phu thê với nhau, có gì mà không thể nói. Nếu như nàng còn nghĩ hắn là phu quân của nàng.
“...” Nàng trầm mặc một lúc.
Vấn đề này quá miễn cưỡng. Hắn cười khổ.
“Không có.” Một lúc lâu sau, giọng nói nhỏ khe khẽ vang lên, rất nhạt.
“Tha thứ cho ta, chỉ là ta không cách nào không nghĩ như vậy.” Từ lúc bước chân vào cửa đến bây giờ, trừ lúc đầu nàng kinh ngạc làm rơi chén, ngoài ra tâm tình của nàng không chút gợn sóng, hắn nhìn không thấu, cũng không cách nào hiểu được rốt cuộc nàng có suy nghĩ gì.
Có lẽ hắn trở về đã quấy rầy đến nàng.
Nàng nghiêng đầu, giống như có điều suy nghĩ, tựa như đang cân nhắc tìm từ ngữ, có chút cứng nhắc nói: “Đây không phải nhà chàng sao?”
Nhà của hắn?
Ý nàng là, nơi này là nơi hắn sinh ra lớn lên hay nơi đây có mẹ con nàng?
“Chàng nên nghỉ ngơi sớm một chút, đừng suy nghĩ nhiều.” Nàng mở cửa, đi ra ngoài, bước chân vẫn như cũ trầm ổn, bây giờ không rõ trong lời nói của nang đơn thuần chỉ là trấn an, hay có mấy phần thật lòng.
“Nha Nhi…” Hắn kịp nói trước khi cửa đóng lại: “Mấy năm qua cực khổ cho nàng. Còn có - thật xin lỗi.”
/21
|