Ngữ điệu tăm tối của tôi khiến Nam Lăng sợ sệt lui vài bước về sau, bổ nhào ra ngoài.
Dứt mành che xuống, tôi ngã đầu lên gối, tiếng khóc lặng lẽ dần chuyển thành những tiếng nấc nghẹn ngào, dù đã cố cắn góc chăn không dám phát ra tiếng.
“Ta về rồi đây.”
Chỉ vì một câu nói ấy mà rào chắn phòng thủ trong tim tôi tan rã, tôi thà rằng chàng cứ mắng tôi hoặc bỏ mặc tôi, có lẽ tôi còn chịu đựng được.
Nhưng chàng lại nói thế, tựa như chỉ xa nhau lâu ngày nay gặp lại, mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn.
Mỗi lời nói lại đâm vào lòng tôi đau đớn uất nghẹn.
Tôi vén chăn lên điên cuồng vọt tới cửa, cách tấm mành trúc nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của chàng, tôi lưu luyến nhìn, chỉ sợ không bao giờ có thể gặp lại nữa.
Không biết qua bao lâu, đôi mắt đã sưng đỏ trở nên đau nhức, toàn thân rã rời dựa vào chiếc cột đá từ từ khụy xuống.
Mấy canh giờ ngắn ngủi đã hao hết khí lực cả đời của tôi, Hoắc Khứ Bệnh lúc này đang ở ngay bên ngoài, tôi vươn tay vẽ theo đường nét thân ảnh chàng qua tấm mành trúc, trong nỗi đau xé lòng tôi vẫn cảm nhận được niềm vui sướng, chàng đã trở lại, bình an vô sự trở lại.
Hạnh phúc bi thương biết mấy nhưng dù vậy tôi vẫn thỏa mãn rồi, vì tôi đã hạnh phúc hơn mỗi một giây phút trong suốt nửa năm qua.
Có tiếng bước chân dội lại, tôi ngơ ngác, Hoắc Khứ Bệnh đã đi, Lưu Triệt đang đứng cạnh tôi.
Tôi chậm rãi ngẩng đầu đối diện với con ngươi từ vui vẻ đã chuyển sang cuồng nộ, rồi cuối cùng trở thành lãnh đạm.
“Có chuyện gì mà lại đau lòng đến thế, Lý mỹ nhân của trẫm?” Hắn lắc mạnh làm tôi muốn ngã nhào.
Lúc này lòng tôi đang ba đào dậy sóng, không thể thốt nổi một lời, chỉ có nước mắt không ngừng nhỏ giọt xuống cánh tay hắn.
“Nói cho trẫm biết, đại quân thắng lợi trở về, nàng vì sao lại đau lòng? Vì người kia đúng không?” Hắn bóp cằm tôi.
“Không phải,” Tôi ngửa cổ khàn khàn trả lời trong run rẩy.
“Nói!” Hắn ngạo mạn nhếch môi, ý lạnh dâng tràn.
Tôi gạt tay hắn ra, hắn không đề phòng nên thối lui vài bước, lại đụng vào khung cửa.
“Tôi có suy nghĩ và tình cảm của mình, người dựa vào đâu lại giam cầm tôi, dựa vào đâu can thiệp vào hỉ nộ ái ố của tôi!” Tôi điên cuồng gào thét, chỉ tay vào mặt hắn mà trợn mắt trả lời.
Hắn bị cơn bùng nổ thình lình của tôi làm cho bất ngờ nhưng hắn che dấu vô cùng tốt, chỉ một cái chớp mắt kinh ngạc lại lập tức khôi phục nét mặt thản nhiên.
Lưu Triệt từng bước tiến tới nắm tay tôi giữ trên đầu, đè ép tôi vào cột đá, ngón tay thô ráp lướt qua mắt, mũi, bờ môi tôi, sau đó vờn quanh môi dưới tôi, ánh mắt sâu thăm thẳm.
“Dựa vào việc nàng là nữ nhân của trẫm, tất cả của nàng đều thuộc về trẫm.” Hắn cười lạnh mà trong mắt chẳng chút gợn sóng.
“Tôi chỉ thuộc về chính tôi, chứ không phải bất luận kẻ nào.” Tôi nghếch cằm tạo thành đường cong mị hoặc, mắt lạnh không chút độ ấm giống hắn.
“Cam Tuyền Cung nàng không cần tùy giá, ở Bắc Cung tĩnh tâm cho đến khi trẫm hồi cung.” Hắn nhìn sâu vào mắt tôi rồi phất tay bỏ đi.
“Mỹ nhân, vì sao người phải làm bệ hạ tức giận, Bắc Cung cũ kỹ sao người ở được.” Nam Lăng kề bên than thở.
“Ta lại thấy ở đây rất tốt.” Tôi chậm rãi đi trước, cây cỏ thưa thớt, tường rêu lâu năm không được tu bổ.
Bỗng nhớ tới Lý cơ đã ở Bắc Cung, chúng tôi đều cùng một họ, thật sự là trùng hợp.
“Trần Lộc, thánh giá bệ hạ khi nào rời cung?” Tôi bước vào Thanh Thai Điện, quay đầu lại hỏi.
“Ba ngày sau là đầu tháng năm, tháng năm đến hành cung nghỉ hè.” Hắn và Nam Lăng sửa sang lại phòng, thỉnh thoảng cũng có mấy cung tỳ túc trực ở đó giúp đỡ.
Nhìn quanh Thanh Thai Điện, phòng ốc nhỏ hẹp nhưng thoải mái, chỉ hơi cũ kỹ bụi bặm, thu dọn từ trong ra ngoài chỉ mất một lát.
Hôm đó lời nói của tôi đã chọc giận Lưu Triệt nên đã chuẩn bị trước là sẽ bị phạt, nhưng hình phạt này tôi cầu còn không được, không kể đến việc thoát khỏi ngày đêm phải bầu bạn cùng hắn, Bắc Cung hoang vắng này lại càng thuận tiện cho hành động tìm kiếm của tôi.
Tin tức trao đổi với Lương công tử càng thêm tiện lợi, tôi mỉm cười, Nam Lăng khó hiểu nhìn tôi.
Giường hẹp mà sạch sẽ, tôi dựa vào đầu giường lẳng lặng ngắm bầu trời trống trải bên ngoài, Hoắc Khứ Bệnh liệu có ở trong cung không, yến hội tẩy trần ở Cam Tuyền Cung có lẽ còn có thể gặp chàng.
Nghĩ đến bản thân không cần tùy giá mà đâm thoải mái, nhưng lại có chút mất mát khó nói thành lời, là vì không thể nhìn thấy Hoắc Khứ Bệnh hay vì một thời gian ngắn sắp tới không phải đối mặt với Lưu Triệt?
Tâm loạn như ma không thể giải thoát.
“Nô tỳ bái kiến phu nhân!” Tiếng Nam Lăng lanh lảnh ngoài điện.
Tôi chỉnh trang y phục thong thả xốc mành che bước ra, lại thấy Doãn phu nhân một thân trường cư đỏ thắm đang lộng lẫy đứng trước mặt.
“Bái kiến phu nhân.” Tôi thành khẩn rạp người.
Đôi mày thanh tú của nàng nhướn cao, yểu điệu tha thướt ngồi xuống, “Vài ngày trước đã làm phiền Lý mỹ nhân hầu hạ bệ hạ rồi.”
“Phu nhân sức khỏe đã khá hơn chưa?” Tôi hỏi cho có.
Nàng gật đầu, “Năm trước tùy giá đến Cam Tuyền Cung bệ hạ không nên cho bổn cung đi theo, năm nay có Lý mỹ nhân, vốn định có thể nghỉ ngơi một thời gian.”
Tôi không tiếp lời, nàng lại dấu tay vào áo cười nói, “Ai ngờ năm nay bệ hạ vẫn muốn bổn cung tùy giá, thật không phải.”
“Hử? Phu nhân nếu không muốn đi thì cứ hồi bẩm bệ hạ là được rồi.” Tôi vung tay áo thêu hoa nói.
“Lý mỹ nhân nếu muốn đi, bổn cung sẽ báo với bệ hạ.” Nàng ra vẻ dò hỏi.
“Không cần, bệ hạ không muốn gặp nô tỳ.” Tôi khẽ thở dài.
Nàng cười khanh khách nói, “Bệ hạ có lẽ là muốn Lý mỹ nhân ở lại Bắc Cung nghỉ hè rồi.”
“Nô tỳ không được khỏe, phu nhân đi thong thả không tiễn.” Tôi đỡ trán đứng lên, không có Lưu Triệt tôi cũng lười diễn với nàng.
“Lý mỹ nhân cố gắng dưỡng bệnh, bổn cung tùy giá trở về sẽ đến thăm.” Nàng ngưng cười, liếc nhìn tôi khinh miệt.
“Nếu có người thừa dịp bệ hạ không ở trong cung mà không biết trời cao đất dày, làm mất mặt hoàng tộc thì chỉ có thể nói là gieo gió gặt bão.” Nàng kiêu sa ngoái nhìn lại rồi ngẩng đầu bỏ đi, sắc đỏ lay động như đóa sen.
Trông theo bóng nàng mà tôi cũng phải bật cười, Doãn phu nhân kiêu ngạo, nhất thời được sủng ái mà không biết giữ ý, dám mặc màu đỏ trên mình.
Nhưng Lưu Triệt lại không để tâm, ngược lại còn dung túng cực kỳ, quả nhiên là anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Thanh Lương Điện bày biện đơn giản, mùa hè đến gần, không khí dần oi bức, Nam Lăng lấy hoa quả đến để chúng tôi cùng ăn.
Mang theo vài bộ xiêm y, tôi lấy ra một bộ để Nam Lăng dựa theo lời tôi thực hiện sửa sang, chốc lát sau đã làm thành một bộ váy ngắn đẹp đẽ.
Gấu váy dài tới đầu gối, tay áo sát nách, cổ áo mở rộng, đó là một bộ đầm liền xếp ly rất có phong cách.
Đứng trước gương xoay tới xoay lui, tôi quyết định buộc tóc đuôi ngựa, không phải Lý mỹ nhân Y Lan Điện mà chỉ là một nữ tử bình thường.
Từng cũng dưới nắng chiều thế này, trong trang phục quái lạ này, tôi đã gặp Hoắc Khứ Bệnh lần đầu, hốt nhiên đã qua rất lâu nhưng khi ngoảnh nhìn lại chỉ tựa một thoáng ngẩn ngơ.
Trong vườn cây bên ngoài điện, ngồi trên mỏm đá, hai chân lắc lư giữa không, gió nhẹ đùa nghịch những sợi tóc bị xổ bung, tôi trầm mặc nghe Trần Lộc bẩm báo.
Lý Duyên Niên tưởng rằng tôi sẽ bồi giá đến Cam Tuyền Cung, tôi giờ mới hiểu phi tần hàng năm tùy giá đều là những người được sủng ái nhất, ở hậu cung, cách thức làm bạn với vua được phản ánh qua mức độ sủng ái.
Lưu Triệt, trên thế giới này sao lại có người chẳng nói phải trái, ngang ngược như hắn, cách nhau hai ngàn năm, tôi không thể hiểu được suy nghĩ cũng như con người hắn, cuối cùng lại thành ra vô tình chọc giận hắn.
Tôi chưa bao giờ nghĩ tới, tôi sẽ dùng phương pháp khó có thể tưởng tượng này để bầu bạn với một nam nhân.
Trước đó vài ngày, vì bố trí việc Hán quân vào kinh mà Lý Quảng Lợi phải đi theo làm tùy tùng, chịu vất vả nên Lưu Triệt vừa lòng mà thêm ca ngợi tán dương.
Nay hắn tuy là Hữu kinh triệu Đô Úy, nhưng Tả Đô Úy đã là thùng rỗng kêu to, quan quyền coi như đã nằm hoàn toàn trong tay hắn.
“Mỹ nhân, vì sao người lại ăn mặc như thế…” Trần Lộc gãi đầu, ngượng ngùng nhìn tôi.
“Mùa hè phải mặc như vậy, hôm nào sẽ làm cho ngươi một bộ.” Tôi trả lời, tiếp tục an nhàn lắc lư để lộ phân nửa bắp chân trắng nõn.
“Thuộc hạ không dám.” Trần Lộc cười ha hả rồi đứng dậy đi đốt thẻ tre.
Bên ngoài vườn cây có một bóng người quen thuộc đang tới gần, đến khi hắn đến nơi tôi mới nhìn rõ.
“Vì sao ngươi lại ở đây?” Tôi nhảy xuống khỏi mỏm đá, phủi váy.
“Thần ở gần Bắc Cung, đúng lúc gặp mỹ nhân.” Hàn Bác cúi đầu, ánh mắt lại dừng trên bộ đồ tôi đang mặc, tôi quay nhìn lại thấy hắn hai má ửng đỏ.
“Ngươi không cần tùy thị đến Cam Tuyền Cung sao?” Tôi lơ đễnh hỏi.
“Bây giờ sẽ do đại tướng quân đảm trách, mỹ nhân cũng không cần đi?”
“Vệ Thanh cũng đi?” Tôi hơi sửng sốt.
Hàn Bác gật đầu, khó hiểu nói, “Đại tướng quân thân kiêm luôn cả vệ úy, phụ trách an toàn của bệ hạ.”
“Ta về điện đây, nhiều lời không tiện.” Tôi xoay người đi.
“Mỹ nhân giữ gìn sức khỏe.” Hắn ở phía sau khẽ nói.
Tôi ngoái đầu nhìn lại, “Ngươi vốn đã biết Doãn phu nhân tùy giá, mặc dù không biết ngươi tới Bắc Cung với mục đích gì nhưng ta không tin ngươi chỉ đi ngang qua, nếu thay nàng giám thị ta thì các ngươi chắc đã vừa lòng rồi.”
Không cho hắn cơ hội nói chuyện, tôi lập tức trở về Thanh Thai Điện.
Chạng vạng sau khi ăn xong, tôi dẫn theo Nam Lăng tản bộ quanh Bắc Cung, ra khỏi Thanh Thai Điện, phía sau tòa cung điện cũ kỹ là một đài cao trống không, tôi bước lên thềm đá chỉ với vài bước chân, trên mặt bàn đá hình tròn có đặt hai bức tượng đồng không rõ hình dáng, chính giữa là một chiếc trống to bằng da.
Cúi đầu quan sát, tôi có thể nhìn bao quát hơn nửa quang cảnh trong Bắc Cung, dùng cả hai tay đánh trống tạo ra những tiếng thùm thụp trầm thấp, theo gió phiêu đãng trong khu vườn vắng vẻ.
“Mỹ nhân, cẩn thận dưới chân.” Nam Lăng đứng dưới đài nói vọng lên.
Lần đầu đánh trống tôi như lãng quên hết mọi sự, nhịp nhàng đánh xuống rồi uyển chuyển xoay người, dừng lại, chiếc váy đang mặc vốn mỏng ngắn nên tung bay phất phơ trong gió, tiếng trống cuốn tung đám lá, bồng bềnh bay mãi bay mãi.
Ánh trời chiều nhu hòa rắc lên mình qua những áng mây đỏ thẫm, kéo dài bóng người.
“Bệ hạ!” Nam Lăng hô to làm tôi sực tỉnh.
Tôi dừng bước, cúi đầu nhìn thấy trong bóng râm trên thềm đá một dáng người cao lớn đang đứng ngược sáng.
“Xuống đây!” Lưu Triệt đứng bên rìa đài vẫy tôi.
Tôi vừa bước lại gần đã bị hắn ôm eo, cơ thể mất thăng bằng ngã vào lòng hắn, tôi thở dài.
“Bệ hạ sao lại ở chỗ này?” Tôi đứng vững rồi hỏi.
Hắn không trả lời, chỉ nhìn y phục tôi, ánh mắt như muốn phát hỏa.
“Ai cho phép nàng ăn mặc như vậy?” Bàn tay to của hắn áp lên làn da trần trên ngực tôi, tay còn lại giữ chặt thắt lưng siết tôi vào lòng.
“Bệ hạ không đi Cam Tuyền Cung sao?” Tôi đánh trống lảng.
“Nhìn thấy ái phi của trẫm thế này trẫm lại đổi ý.” Hắn cười gian tà, ánh mắt lướt từ cổ tôi xuống dưới.
Dứt mành che xuống, tôi ngã đầu lên gối, tiếng khóc lặng lẽ dần chuyển thành những tiếng nấc nghẹn ngào, dù đã cố cắn góc chăn không dám phát ra tiếng.
“Ta về rồi đây.”
Chỉ vì một câu nói ấy mà rào chắn phòng thủ trong tim tôi tan rã, tôi thà rằng chàng cứ mắng tôi hoặc bỏ mặc tôi, có lẽ tôi còn chịu đựng được.
Nhưng chàng lại nói thế, tựa như chỉ xa nhau lâu ngày nay gặp lại, mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn.
Mỗi lời nói lại đâm vào lòng tôi đau đớn uất nghẹn.
Tôi vén chăn lên điên cuồng vọt tới cửa, cách tấm mành trúc nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của chàng, tôi lưu luyến nhìn, chỉ sợ không bao giờ có thể gặp lại nữa.
Không biết qua bao lâu, đôi mắt đã sưng đỏ trở nên đau nhức, toàn thân rã rời dựa vào chiếc cột đá từ từ khụy xuống.
Mấy canh giờ ngắn ngủi đã hao hết khí lực cả đời của tôi, Hoắc Khứ Bệnh lúc này đang ở ngay bên ngoài, tôi vươn tay vẽ theo đường nét thân ảnh chàng qua tấm mành trúc, trong nỗi đau xé lòng tôi vẫn cảm nhận được niềm vui sướng, chàng đã trở lại, bình an vô sự trở lại.
Hạnh phúc bi thương biết mấy nhưng dù vậy tôi vẫn thỏa mãn rồi, vì tôi đã hạnh phúc hơn mỗi một giây phút trong suốt nửa năm qua.
Có tiếng bước chân dội lại, tôi ngơ ngác, Hoắc Khứ Bệnh đã đi, Lưu Triệt đang đứng cạnh tôi.
Tôi chậm rãi ngẩng đầu đối diện với con ngươi từ vui vẻ đã chuyển sang cuồng nộ, rồi cuối cùng trở thành lãnh đạm.
“Có chuyện gì mà lại đau lòng đến thế, Lý mỹ nhân của trẫm?” Hắn lắc mạnh làm tôi muốn ngã nhào.
Lúc này lòng tôi đang ba đào dậy sóng, không thể thốt nổi một lời, chỉ có nước mắt không ngừng nhỏ giọt xuống cánh tay hắn.
“Nói cho trẫm biết, đại quân thắng lợi trở về, nàng vì sao lại đau lòng? Vì người kia đúng không?” Hắn bóp cằm tôi.
“Không phải,” Tôi ngửa cổ khàn khàn trả lời trong run rẩy.
“Nói!” Hắn ngạo mạn nhếch môi, ý lạnh dâng tràn.
Tôi gạt tay hắn ra, hắn không đề phòng nên thối lui vài bước, lại đụng vào khung cửa.
“Tôi có suy nghĩ và tình cảm của mình, người dựa vào đâu lại giam cầm tôi, dựa vào đâu can thiệp vào hỉ nộ ái ố của tôi!” Tôi điên cuồng gào thét, chỉ tay vào mặt hắn mà trợn mắt trả lời.
Hắn bị cơn bùng nổ thình lình của tôi làm cho bất ngờ nhưng hắn che dấu vô cùng tốt, chỉ một cái chớp mắt kinh ngạc lại lập tức khôi phục nét mặt thản nhiên.
Lưu Triệt từng bước tiến tới nắm tay tôi giữ trên đầu, đè ép tôi vào cột đá, ngón tay thô ráp lướt qua mắt, mũi, bờ môi tôi, sau đó vờn quanh môi dưới tôi, ánh mắt sâu thăm thẳm.
“Dựa vào việc nàng là nữ nhân của trẫm, tất cả của nàng đều thuộc về trẫm.” Hắn cười lạnh mà trong mắt chẳng chút gợn sóng.
“Tôi chỉ thuộc về chính tôi, chứ không phải bất luận kẻ nào.” Tôi nghếch cằm tạo thành đường cong mị hoặc, mắt lạnh không chút độ ấm giống hắn.
“Cam Tuyền Cung nàng không cần tùy giá, ở Bắc Cung tĩnh tâm cho đến khi trẫm hồi cung.” Hắn nhìn sâu vào mắt tôi rồi phất tay bỏ đi.
“Mỹ nhân, vì sao người phải làm bệ hạ tức giận, Bắc Cung cũ kỹ sao người ở được.” Nam Lăng kề bên than thở.
“Ta lại thấy ở đây rất tốt.” Tôi chậm rãi đi trước, cây cỏ thưa thớt, tường rêu lâu năm không được tu bổ.
Bỗng nhớ tới Lý cơ đã ở Bắc Cung, chúng tôi đều cùng một họ, thật sự là trùng hợp.
“Trần Lộc, thánh giá bệ hạ khi nào rời cung?” Tôi bước vào Thanh Thai Điện, quay đầu lại hỏi.
“Ba ngày sau là đầu tháng năm, tháng năm đến hành cung nghỉ hè.” Hắn và Nam Lăng sửa sang lại phòng, thỉnh thoảng cũng có mấy cung tỳ túc trực ở đó giúp đỡ.
Nhìn quanh Thanh Thai Điện, phòng ốc nhỏ hẹp nhưng thoải mái, chỉ hơi cũ kỹ bụi bặm, thu dọn từ trong ra ngoài chỉ mất một lát.
Hôm đó lời nói của tôi đã chọc giận Lưu Triệt nên đã chuẩn bị trước là sẽ bị phạt, nhưng hình phạt này tôi cầu còn không được, không kể đến việc thoát khỏi ngày đêm phải bầu bạn cùng hắn, Bắc Cung hoang vắng này lại càng thuận tiện cho hành động tìm kiếm của tôi.
Tin tức trao đổi với Lương công tử càng thêm tiện lợi, tôi mỉm cười, Nam Lăng khó hiểu nhìn tôi.
Giường hẹp mà sạch sẽ, tôi dựa vào đầu giường lẳng lặng ngắm bầu trời trống trải bên ngoài, Hoắc Khứ Bệnh liệu có ở trong cung không, yến hội tẩy trần ở Cam Tuyền Cung có lẽ còn có thể gặp chàng.
Nghĩ đến bản thân không cần tùy giá mà đâm thoải mái, nhưng lại có chút mất mát khó nói thành lời, là vì không thể nhìn thấy Hoắc Khứ Bệnh hay vì một thời gian ngắn sắp tới không phải đối mặt với Lưu Triệt?
Tâm loạn như ma không thể giải thoát.
“Nô tỳ bái kiến phu nhân!” Tiếng Nam Lăng lanh lảnh ngoài điện.
Tôi chỉnh trang y phục thong thả xốc mành che bước ra, lại thấy Doãn phu nhân một thân trường cư đỏ thắm đang lộng lẫy đứng trước mặt.
“Bái kiến phu nhân.” Tôi thành khẩn rạp người.
Đôi mày thanh tú của nàng nhướn cao, yểu điệu tha thướt ngồi xuống, “Vài ngày trước đã làm phiền Lý mỹ nhân hầu hạ bệ hạ rồi.”
“Phu nhân sức khỏe đã khá hơn chưa?” Tôi hỏi cho có.
Nàng gật đầu, “Năm trước tùy giá đến Cam Tuyền Cung bệ hạ không nên cho bổn cung đi theo, năm nay có Lý mỹ nhân, vốn định có thể nghỉ ngơi một thời gian.”
Tôi không tiếp lời, nàng lại dấu tay vào áo cười nói, “Ai ngờ năm nay bệ hạ vẫn muốn bổn cung tùy giá, thật không phải.”
“Hử? Phu nhân nếu không muốn đi thì cứ hồi bẩm bệ hạ là được rồi.” Tôi vung tay áo thêu hoa nói.
“Lý mỹ nhân nếu muốn đi, bổn cung sẽ báo với bệ hạ.” Nàng ra vẻ dò hỏi.
“Không cần, bệ hạ không muốn gặp nô tỳ.” Tôi khẽ thở dài.
Nàng cười khanh khách nói, “Bệ hạ có lẽ là muốn Lý mỹ nhân ở lại Bắc Cung nghỉ hè rồi.”
“Nô tỳ không được khỏe, phu nhân đi thong thả không tiễn.” Tôi đỡ trán đứng lên, không có Lưu Triệt tôi cũng lười diễn với nàng.
“Lý mỹ nhân cố gắng dưỡng bệnh, bổn cung tùy giá trở về sẽ đến thăm.” Nàng ngưng cười, liếc nhìn tôi khinh miệt.
“Nếu có người thừa dịp bệ hạ không ở trong cung mà không biết trời cao đất dày, làm mất mặt hoàng tộc thì chỉ có thể nói là gieo gió gặt bão.” Nàng kiêu sa ngoái nhìn lại rồi ngẩng đầu bỏ đi, sắc đỏ lay động như đóa sen.
Trông theo bóng nàng mà tôi cũng phải bật cười, Doãn phu nhân kiêu ngạo, nhất thời được sủng ái mà không biết giữ ý, dám mặc màu đỏ trên mình.
Nhưng Lưu Triệt lại không để tâm, ngược lại còn dung túng cực kỳ, quả nhiên là anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Thanh Lương Điện bày biện đơn giản, mùa hè đến gần, không khí dần oi bức, Nam Lăng lấy hoa quả đến để chúng tôi cùng ăn.
Mang theo vài bộ xiêm y, tôi lấy ra một bộ để Nam Lăng dựa theo lời tôi thực hiện sửa sang, chốc lát sau đã làm thành một bộ váy ngắn đẹp đẽ.
Gấu váy dài tới đầu gối, tay áo sát nách, cổ áo mở rộng, đó là một bộ đầm liền xếp ly rất có phong cách.
Đứng trước gương xoay tới xoay lui, tôi quyết định buộc tóc đuôi ngựa, không phải Lý mỹ nhân Y Lan Điện mà chỉ là một nữ tử bình thường.
Từng cũng dưới nắng chiều thế này, trong trang phục quái lạ này, tôi đã gặp Hoắc Khứ Bệnh lần đầu, hốt nhiên đã qua rất lâu nhưng khi ngoảnh nhìn lại chỉ tựa một thoáng ngẩn ngơ.
Trong vườn cây bên ngoài điện, ngồi trên mỏm đá, hai chân lắc lư giữa không, gió nhẹ đùa nghịch những sợi tóc bị xổ bung, tôi trầm mặc nghe Trần Lộc bẩm báo.
Lý Duyên Niên tưởng rằng tôi sẽ bồi giá đến Cam Tuyền Cung, tôi giờ mới hiểu phi tần hàng năm tùy giá đều là những người được sủng ái nhất, ở hậu cung, cách thức làm bạn với vua được phản ánh qua mức độ sủng ái.
Lưu Triệt, trên thế giới này sao lại có người chẳng nói phải trái, ngang ngược như hắn, cách nhau hai ngàn năm, tôi không thể hiểu được suy nghĩ cũng như con người hắn, cuối cùng lại thành ra vô tình chọc giận hắn.
Tôi chưa bao giờ nghĩ tới, tôi sẽ dùng phương pháp khó có thể tưởng tượng này để bầu bạn với một nam nhân.
Trước đó vài ngày, vì bố trí việc Hán quân vào kinh mà Lý Quảng Lợi phải đi theo làm tùy tùng, chịu vất vả nên Lưu Triệt vừa lòng mà thêm ca ngợi tán dương.
Nay hắn tuy là Hữu kinh triệu Đô Úy, nhưng Tả Đô Úy đã là thùng rỗng kêu to, quan quyền coi như đã nằm hoàn toàn trong tay hắn.
“Mỹ nhân, vì sao người lại ăn mặc như thế…” Trần Lộc gãi đầu, ngượng ngùng nhìn tôi.
“Mùa hè phải mặc như vậy, hôm nào sẽ làm cho ngươi một bộ.” Tôi trả lời, tiếp tục an nhàn lắc lư để lộ phân nửa bắp chân trắng nõn.
“Thuộc hạ không dám.” Trần Lộc cười ha hả rồi đứng dậy đi đốt thẻ tre.
Bên ngoài vườn cây có một bóng người quen thuộc đang tới gần, đến khi hắn đến nơi tôi mới nhìn rõ.
“Vì sao ngươi lại ở đây?” Tôi nhảy xuống khỏi mỏm đá, phủi váy.
“Thần ở gần Bắc Cung, đúng lúc gặp mỹ nhân.” Hàn Bác cúi đầu, ánh mắt lại dừng trên bộ đồ tôi đang mặc, tôi quay nhìn lại thấy hắn hai má ửng đỏ.
“Ngươi không cần tùy thị đến Cam Tuyền Cung sao?” Tôi lơ đễnh hỏi.
“Bây giờ sẽ do đại tướng quân đảm trách, mỹ nhân cũng không cần đi?”
“Vệ Thanh cũng đi?” Tôi hơi sửng sốt.
Hàn Bác gật đầu, khó hiểu nói, “Đại tướng quân thân kiêm luôn cả vệ úy, phụ trách an toàn của bệ hạ.”
“Ta về điện đây, nhiều lời không tiện.” Tôi xoay người đi.
“Mỹ nhân giữ gìn sức khỏe.” Hắn ở phía sau khẽ nói.
Tôi ngoái đầu nhìn lại, “Ngươi vốn đã biết Doãn phu nhân tùy giá, mặc dù không biết ngươi tới Bắc Cung với mục đích gì nhưng ta không tin ngươi chỉ đi ngang qua, nếu thay nàng giám thị ta thì các ngươi chắc đã vừa lòng rồi.”
Không cho hắn cơ hội nói chuyện, tôi lập tức trở về Thanh Thai Điện.
Chạng vạng sau khi ăn xong, tôi dẫn theo Nam Lăng tản bộ quanh Bắc Cung, ra khỏi Thanh Thai Điện, phía sau tòa cung điện cũ kỹ là một đài cao trống không, tôi bước lên thềm đá chỉ với vài bước chân, trên mặt bàn đá hình tròn có đặt hai bức tượng đồng không rõ hình dáng, chính giữa là một chiếc trống to bằng da.
Cúi đầu quan sát, tôi có thể nhìn bao quát hơn nửa quang cảnh trong Bắc Cung, dùng cả hai tay đánh trống tạo ra những tiếng thùm thụp trầm thấp, theo gió phiêu đãng trong khu vườn vắng vẻ.
“Mỹ nhân, cẩn thận dưới chân.” Nam Lăng đứng dưới đài nói vọng lên.
Lần đầu đánh trống tôi như lãng quên hết mọi sự, nhịp nhàng đánh xuống rồi uyển chuyển xoay người, dừng lại, chiếc váy đang mặc vốn mỏng ngắn nên tung bay phất phơ trong gió, tiếng trống cuốn tung đám lá, bồng bềnh bay mãi bay mãi.
Ánh trời chiều nhu hòa rắc lên mình qua những áng mây đỏ thẫm, kéo dài bóng người.
“Bệ hạ!” Nam Lăng hô to làm tôi sực tỉnh.
Tôi dừng bước, cúi đầu nhìn thấy trong bóng râm trên thềm đá một dáng người cao lớn đang đứng ngược sáng.
“Xuống đây!” Lưu Triệt đứng bên rìa đài vẫy tôi.
Tôi vừa bước lại gần đã bị hắn ôm eo, cơ thể mất thăng bằng ngã vào lòng hắn, tôi thở dài.
“Bệ hạ sao lại ở chỗ này?” Tôi đứng vững rồi hỏi.
Hắn không trả lời, chỉ nhìn y phục tôi, ánh mắt như muốn phát hỏa.
“Ai cho phép nàng ăn mặc như vậy?” Bàn tay to của hắn áp lên làn da trần trên ngực tôi, tay còn lại giữ chặt thắt lưng siết tôi vào lòng.
“Bệ hạ không đi Cam Tuyền Cung sao?” Tôi đánh trống lảng.
“Nhìn thấy ái phi của trẫm thế này trẫm lại đổi ý.” Hắn cười gian tà, ánh mắt lướt từ cổ tôi xuống dưới.
/101
|