Long Ngự Thiên từ ngày đầu tiên làm Hoàng đế đã biết, từ nay về sau chuyện của mình sẽ không còn là chuyện của mình nữa, mà là quốc sự, cho nên hắn ngày hôm qua một đường ôm Lí Tĩnh Lam về Nghi Lan viện rồi, hắn đã có thể đoán được hôm nay lâm triều sẽ có một cục diện như thế này.
“Hoàng thượng, thần hôm qua nghe nói Hoàng thượng từ dân gian ôm về một nữ tử, chẳng biết danh nữ tử này là người phương nào?”
“Hoàng thượng, thần hôm qua cũng nghe nói việc này, tuy rằng đây là gia sự của Hoàng thượng, thần vốn không được phép can thiệp, nhưng Hoàng thượng nên biết, Hoàng thượng là thiên tử của Thánh Long quốc, người bên cạnh không thể khinh suất, cho nên thỉnh Hoàng thượng ân chuẩn, để thần tiến hành tra xét toàn bộ về nàng ta, nếu thân thế trong sạch, sẽ cho lưu lại bên cạnh Hoàng thượng để Hoàng thượng sủng hạnh.”
“Hoàng thượng, xưa kia đã từng có đế vương vì hồng nhan mà vong quốc, hy vọng Hoàng thượng vạn sự phải nghĩ lại, tuyệt không thể dẫm vào vết xe đổ của người xưa.”
“Hoàng thượng, này vốn đúng là gia sự của Hoàng thượng, chúng thần vốn không nên can thiệp, nhưng thân là thần tử của Hoàng thượng, thần không thể không nhắc nhở Hoàng thượng, hành động này của Hoàng thượng tất sẽ dẫn đến biến động ở hậu cung, cho nên thỉnh Hoàng thượng giao nàng ta ra đây, cho phép thần sau khi điều tra rõ rồi sẽ lấy lại thân phận chính thức, mới có thể vào ở hậu cung!”
“Hoàng thượng…”
“Hoàng thượng…”
Mỗi một tiếng Hoàng thượng đều gọi đến Long Ngự Thiên phải đau đầu, hắn hiểu hành động ngày hôm qua là không cân nhắc, hắn cũng hiểu hồng ấn in trên mặt mình làm cho các đại thần hoảng loạn, nhưng hắn càng hiểu, bản thân không thể giao Lí Tĩnh Lam ra, càng không thể để cho các đại thần tra xét gia thế của y. Chẳng lẽ ngay cả cách duy nhất mình nghĩ ra được để giữ Lí Tĩnh Lam ở bên cạnh cứ như vậy bị một tiếng Hoàng thượng hủy hoại sao?
Theo thói quen nhìn sang Phúc Thọ bên cạnh, hy vọng vào tài năng của hắn ở thời điểm thích hợp sẽ hô lên một tiếng bãi triều, nhưng khi nghiêng đầu qua mới phát hiện, hôm nay theo hắn thượng triều không phải là Phúc Thọ, Phúc Thọ đã bị hắn lưu lại Nghi Lan viện hầu hạ Lí Tĩnh Lam rồi. Tiểu công công nhỏ tuổi chưa lăn lóc với triều chính, căng thẳng mà run rẩy không ngừng, chứ đừng nói chi là khi thích hợp thì lên tiếng thay Hoàng thượng giải vây.
“Đủ rồi!” Cuối cùng, Long Ngự Thiên rốt cuộc đã không thể chịu đựng được cái gọi là tiến lên khuyên can của các đại thần dưới đại điện nữa, đập bàn, gầm lên một tiếng, làm cho các đại thần đang tranh cãi ầm ĩ nháy mắt lặng người, nhao nhao hoảng sợ quỳ rạp xuống đất, “Có rảnh ở đây quan tâm việc tư của trẫm, không bằng quan tâm đến quốc sự nhiều hơn đi. Việc Khiêm Vương tạo phản có ai có thể đưa ra kiến nghị nào hay ho sao? Xâm phạm của Hách Cẩm Hoàng triều có ai nguyện ý đề cử hiền tài giải ưu cho trẫm hả?”
Các đại thần gập người càng thấp hơn, nằm trên đất thở mạnh cũng không dám thở ra, sợ bị Hoàng thượng chỉ đích danh đi đối phó với Khiêm Vương hoặc bị phái đi tham gia chiến tranh ở biên cương.
“Hai ngày, trẫm cho các ngươi thời gian hai ngày, đưa ra một phương án cho trẫm! Bằng không tất cả các ngươi đừng có chết dí ở trong này mà thảo luận gia sự của trẫm nữa! Một đám ra chiến trường giết địch hết cho trẫm! Bãi triều!”
“Bãi triều -” Tiểu công công nhỏ tuổi tiến lên hai bước, cao giọng hô về phía đại điện, sau đó gập người đỡ Hoàng thượng xuống long ỷ.
Long Ngự Thiên nhìn một đống cuộn tấu chương ở trên bàn, phần lớn đều nói tới chuyện hắn ngày hôm qua đã ôm về một nữ tử. Chẳng lẽ thiên hạ lớn như vậy cũng chỉ có chuyện này là có thể đáng cho bọn họ nói thôi sao? Long Ngự Thiên cáu kỉnh ném tấu chương lên bàn, muốn đến Nghi Lan viện rồi lại không dám đi, nhớ hôm qua sau khi tỉnh lại vì tỉnh cảnh của Lí Tĩnh Lam mà không khỏi một trận kinh hãi, luôn mồm nói yêu y, rồi lại hết lần này đến lần khác mà tổn thương y. Ta rốt cuộc là làm sao thế a?
Vô lực tựa đầu lên tay, Long Ngự Thiên cảm thấy tuyệt vọng, khiến cho hắn không còn phiền não mỗi chuyện quốc sự nào cũng đều quan trọng hơn phiền não tình sự của mình, nhưng cứ luôn luôn, biên cương sẽ lập tức nổi dậy chiến tranh, Khiêm Vương ở Tương Thành bên kia cũng rục rịch, hắn lại toàn bộ đầu óc đều là hình bóng của Lí Tĩnh Lam, không còn lòng dạ nào cho quốc sự. Giờ đây hắn rốt cuộc đã hiểu được vì sao lại có đế vương sẽ vì hồng nhan mà vong quốc, nhưng nực cười chính là, hồng nhan của hắn không có nhan sắc chim sa cá lặn, hơn nữa còn là một nam nhân.
Kéo sát áo choàng trên người, Thục phi khẽ vuốt ve cái bụng từ khi cưng cứng thì bắt đầu ẩn ẩn đau, hít sâu một hơi đèn nén từng cơn đau không quá rõ ràng, cất bước tiến vào Nghi Lan viện.
Lí Tĩnh Lam sau khi tỉnh lại chỉ mặc áo lót mà ngồi trên giường, chăn bị ném qua một bên, dựa lưng vào vách tường, hai tay vòng quanh gối, thất thần nhìn ấm lò trên đất.
Y không nhìn xem thân thể trong y phục đã thành ra dạng gì, chỉ biết là cơ thể chẳng qua hơi động đậy một chút thôi, sẽ liên lụy đến miệng vế thương ở phía sau, nhắc nhở y tối hôm qua tại đây trong phòng đã xảy ra chuyện gì.
Tại sao lại phát sinh chuyện như vậy? Lí Tĩnh Lam không sao hiểu được, nếu nói y hận Hoàng thượng thì sao? Y không biết, muốn hận, rồi lại cảm thấy không cách nào hận được. Đứng dậy chân trần bước xuống giường, Lí Tĩnh Lam ra tiền thính mở đại môn, không hề mong đợi sẽ đối mặt với khuôn mặt bẹt kia của Phúc Thọ.
“Lí công tử, người tỉnh rồi? Là muốn tắm rửa hay muốn ăn cơm? Ấm lò trong phòng còn ấm không?”
Lí Tĩnh Lam thản nhiên liếc Phúc Thọ một cái, sau đó đóng cửa phòng quay về phòng trong, lại nghe thấy Phúc Thọ ở ngoài cửa hô: “Nô tài thỉnh an Thục phi nương nương.”
Thục Phi đáp một tiếng miễn lễ, cũng không vòng vo, trực tiếp nói rõ mục đích mình đến: “Nghe nói Hoàng thượng đêm qua từ ngoài cung ôm trở về một nữ nhân, an bài vào Nghi Lan viện, bổn nương nương vốn không tin, muốn tới đây nhìn xem, giờ lại thấy Phúc công công ở trong này, xem ra chuyện là thật? Hoàng thượng vậy mà còn phiền đến ngài tới hầu hạ?”
“Nương nương nói đùa, lão nô vốn là mệnh nô tài, chuyện Hoàng thượng phân phó nào dám nói là phiền a! Chẳng qua là người trong phòng tư chất tầm thường, không nhọc nương nương để tâm, hôm nay trời lạnh lại rét, nương nương hãy mau mau quay về Lăng Thục viện nghỉ ngơi đi! Nếu rét lạnh tàn phá thân thể kim quý của nương nương, rét lạnh tàn phá tiểu hoàng tử, lão nô ngay cả có nhiều hơn một cái đầu cũng không đủ để Hoàng thượng chém a!”
“Một khi đã như vậy, Phúc công công sao không nhích thân người ra để bổn nương nương vào trong phòng ngồi một chút? Chắc hẳn trong phòng này nhất định là ấm áp hơn bên ngoài chứ?”
“Nương nương, người sao lại làm khổ lão nô khó xử đây? Hoàng thượng đã phân phó, này Lí… Lí tiểu thư ai cũng không được gặp.”
Lí tiểu thư? Thục phi trong lòng cười lạnh, quả nhiên là họ Lí a! Vậy tám chín phần mười là y không sai. Hiểu rõ cho dù lúc này có dây dưa cũng chưa chắc có thể nhìn thấy Lí Tĩnh Lam, Thục phi nói câu quên đi, liền dẫn người của mình trở về Lăng Thục viên, dù sao tương lai còn dài, chung quy vẫn còn cơ hội, hà tất phải nhất thời nóng lòng?
Thục phi vừa ngồi vào chỗ trong thính đường ở Lăng Thục viên, bên ngoài lập tức có một vị cung nữ tiến lên bẩm báo: “Nương nương, Thúy phi nương nương và vài vị tú nữ cầu kiến ngoài cửa.”
“Loảng xoảng” một tiếng, Thục phi ném một tách trà xuống chân cung nữ, “Ai cho các ngươi dám gọi ả ta là Thúy phi nương nương?”
“Dạ, dạ, nô tì nói sai, thỉnh nương nương thứ tội! Là Thúy Hoàn cầu kiến ngoài cửa.”
“Mời các vị tú nữ vào phòng, về phần Thúy Hoàn, lúc này để ả đợi ngoài cửa đi!”
“Tuân mệnh” Cung nữ lĩnh mệnh lui xuống, chỉ chốc lát đã sau dẫn các tú nữ tướng mạo bình thường vào thính đường.
Các tú nữ hướng Thục phi hành lễ, ngồi vào chỗ, Thu Nguyệt dâng nước trà và điểm tâm, mấy người hàn huyên chuyện nhà chuyện cửa, cầm kỳ thi họa một lúc, rốt cuộc có một tú nữ nhịn không được mở miệng trước: “Thục phi tỷ tỷ, bọn muội lần này tới là muốn thỉnh Thục phi tỷ tỷ cho bọn muội một chủ kiến.”
“Ồ? Các muội muội xem như là cơ trí hơn người trong toàn bộ tú nữ, có chuyện gì mà ta có thể thay các muội quyết định đây?” Thục phi giả vờ không biết, từ tốn uống trà thơm.
“Đương nhiên là…” Nhanh nhẹn nóng nảy vừa định nói chuyện Nghi Lan viện, lại bị người ta kéo ống tay áo dưới bàn, lời nói cũng liền ngậm vào trong miệng.
Thục phi liếc nhìn Hoài Ngọc bên cạnh nàng ta một cái, có hơi phát cáu, rồi lại im lặng không lên tiếng nhìn nàng. Hoài Ngọc này, là kẻ khiến cho Thục phi cảm thấy chán ghét nhất trong toàn bộ tú nữ, nguyên nhân không phải hắn, chỉ vì tướng mạo Hoài Ngọc lộ ra có bảy phần biểu cảm tương tự Lí Tĩnh Lam. Mà Hoài Ngọc này cũng không vô tri như các tú nữ khác, vừa được Hoàng thượng sủng ái thì liền nhếch cái đuôi nhỏ lên. Hoài Ngọc thường xuyên im lơi lặng tiếng, rồi lại vô hình trung lôi kéo không ít nhân tâm, nàng biết Hoàng thượng hợp ý điều gì ở nàng, nàng cũng liền cố gắng chiếu theo ý thích của Hoàng thượng mà làm, trên mặt thường xuyên để lộ nụ cười khiến cho Hoàng thượng hài lòng nhưng lại làm Thục phi nháo cả tâm.
“Thục phi tỷ tỷ thật sự là oan ức chúng muội muội rồi, người nào không biết giờ đây trong hậu cung này tỷ tỷ là lớn nhất, chuyện này nếu ngay cả tỷ tỷ cũng không có chủ ý, chúng muội muội thật đúng là không biết nên làm thế nào cho phải, dù sao chúng muội muội về sau còn phải nương nhờ tỷ tỷ mới có thể tiếp tục ở trong này không phải sao?”
Một phen này nói chẳng khác nào nâng Thục phi lên tới vị trí Hoàng hậu, khiến cho trong lòng Thục phi cực kỳ sung sướng, nhưng lại không đổi sắc: “Hoài Ngọc muội muội sao lại nói như vậy? Lời này nếu để cho kẻ có tâm nghe qua, cuộc sống của tỷ tỷ ta nhất định sẽ khó khăn rồi.”
“Nơi này không có người ngoài nha! Nói một câu to gan, trong lòng chúng muội muội, tỷ tỷ đã sớm là chủ nhân hậu cung rồi!”
“Thật sao?” Thục phi cười khẽ, mặc dù chẳng biết những lời này của Hoài ngọc có mấy phần thật, lại có mấy phần giả, nhưng Thục phi biết chính là những tiểu nha đầu trước mắt này còn chưa dám làm càn trước mặt nàng, đợi cho sau khi tiểu hoàng tử đây được sinh ra rồi, bản thân có chỗ dựa, lời các nàng nói chưa chắc sẽ không trở thành sự thật, nếu hiện tại mượn tay các nàng lại lần nữa đuổi Lí Tĩnh Lam khỏi cung cũng không hẳn không phải là việc tốt. Vì thế nét mặt cũng không còn hầm hầm công kích nữa, nhìn thoáng qua Hoài Ngọc bảo: “Nói đi! Tới tìm ta là muốn thương lượng chuyện gì?”
“Hoàng thượng, thần hôm qua nghe nói Hoàng thượng từ dân gian ôm về một nữ tử, chẳng biết danh nữ tử này là người phương nào?”
“Hoàng thượng, thần hôm qua cũng nghe nói việc này, tuy rằng đây là gia sự của Hoàng thượng, thần vốn không được phép can thiệp, nhưng Hoàng thượng nên biết, Hoàng thượng là thiên tử của Thánh Long quốc, người bên cạnh không thể khinh suất, cho nên thỉnh Hoàng thượng ân chuẩn, để thần tiến hành tra xét toàn bộ về nàng ta, nếu thân thế trong sạch, sẽ cho lưu lại bên cạnh Hoàng thượng để Hoàng thượng sủng hạnh.”
“Hoàng thượng, xưa kia đã từng có đế vương vì hồng nhan mà vong quốc, hy vọng Hoàng thượng vạn sự phải nghĩ lại, tuyệt không thể dẫm vào vết xe đổ của người xưa.”
“Hoàng thượng, này vốn đúng là gia sự của Hoàng thượng, chúng thần vốn không nên can thiệp, nhưng thân là thần tử của Hoàng thượng, thần không thể không nhắc nhở Hoàng thượng, hành động này của Hoàng thượng tất sẽ dẫn đến biến động ở hậu cung, cho nên thỉnh Hoàng thượng giao nàng ta ra đây, cho phép thần sau khi điều tra rõ rồi sẽ lấy lại thân phận chính thức, mới có thể vào ở hậu cung!”
“Hoàng thượng…”
“Hoàng thượng…”
Mỗi một tiếng Hoàng thượng đều gọi đến Long Ngự Thiên phải đau đầu, hắn hiểu hành động ngày hôm qua là không cân nhắc, hắn cũng hiểu hồng ấn in trên mặt mình làm cho các đại thần hoảng loạn, nhưng hắn càng hiểu, bản thân không thể giao Lí Tĩnh Lam ra, càng không thể để cho các đại thần tra xét gia thế của y. Chẳng lẽ ngay cả cách duy nhất mình nghĩ ra được để giữ Lí Tĩnh Lam ở bên cạnh cứ như vậy bị một tiếng Hoàng thượng hủy hoại sao?
Theo thói quen nhìn sang Phúc Thọ bên cạnh, hy vọng vào tài năng của hắn ở thời điểm thích hợp sẽ hô lên một tiếng bãi triều, nhưng khi nghiêng đầu qua mới phát hiện, hôm nay theo hắn thượng triều không phải là Phúc Thọ, Phúc Thọ đã bị hắn lưu lại Nghi Lan viện hầu hạ Lí Tĩnh Lam rồi. Tiểu công công nhỏ tuổi chưa lăn lóc với triều chính, căng thẳng mà run rẩy không ngừng, chứ đừng nói chi là khi thích hợp thì lên tiếng thay Hoàng thượng giải vây.
“Đủ rồi!” Cuối cùng, Long Ngự Thiên rốt cuộc đã không thể chịu đựng được cái gọi là tiến lên khuyên can của các đại thần dưới đại điện nữa, đập bàn, gầm lên một tiếng, làm cho các đại thần đang tranh cãi ầm ĩ nháy mắt lặng người, nhao nhao hoảng sợ quỳ rạp xuống đất, “Có rảnh ở đây quan tâm việc tư của trẫm, không bằng quan tâm đến quốc sự nhiều hơn đi. Việc Khiêm Vương tạo phản có ai có thể đưa ra kiến nghị nào hay ho sao? Xâm phạm của Hách Cẩm Hoàng triều có ai nguyện ý đề cử hiền tài giải ưu cho trẫm hả?”
Các đại thần gập người càng thấp hơn, nằm trên đất thở mạnh cũng không dám thở ra, sợ bị Hoàng thượng chỉ đích danh đi đối phó với Khiêm Vương hoặc bị phái đi tham gia chiến tranh ở biên cương.
“Hai ngày, trẫm cho các ngươi thời gian hai ngày, đưa ra một phương án cho trẫm! Bằng không tất cả các ngươi đừng có chết dí ở trong này mà thảo luận gia sự của trẫm nữa! Một đám ra chiến trường giết địch hết cho trẫm! Bãi triều!”
“Bãi triều -” Tiểu công công nhỏ tuổi tiến lên hai bước, cao giọng hô về phía đại điện, sau đó gập người đỡ Hoàng thượng xuống long ỷ.
Long Ngự Thiên nhìn một đống cuộn tấu chương ở trên bàn, phần lớn đều nói tới chuyện hắn ngày hôm qua đã ôm về một nữ tử. Chẳng lẽ thiên hạ lớn như vậy cũng chỉ có chuyện này là có thể đáng cho bọn họ nói thôi sao? Long Ngự Thiên cáu kỉnh ném tấu chương lên bàn, muốn đến Nghi Lan viện rồi lại không dám đi, nhớ hôm qua sau khi tỉnh lại vì tỉnh cảnh của Lí Tĩnh Lam mà không khỏi một trận kinh hãi, luôn mồm nói yêu y, rồi lại hết lần này đến lần khác mà tổn thương y. Ta rốt cuộc là làm sao thế a?
Vô lực tựa đầu lên tay, Long Ngự Thiên cảm thấy tuyệt vọng, khiến cho hắn không còn phiền não mỗi chuyện quốc sự nào cũng đều quan trọng hơn phiền não tình sự của mình, nhưng cứ luôn luôn, biên cương sẽ lập tức nổi dậy chiến tranh, Khiêm Vương ở Tương Thành bên kia cũng rục rịch, hắn lại toàn bộ đầu óc đều là hình bóng của Lí Tĩnh Lam, không còn lòng dạ nào cho quốc sự. Giờ đây hắn rốt cuộc đã hiểu được vì sao lại có đế vương sẽ vì hồng nhan mà vong quốc, nhưng nực cười chính là, hồng nhan của hắn không có nhan sắc chim sa cá lặn, hơn nữa còn là một nam nhân.
Kéo sát áo choàng trên người, Thục phi khẽ vuốt ve cái bụng từ khi cưng cứng thì bắt đầu ẩn ẩn đau, hít sâu một hơi đèn nén từng cơn đau không quá rõ ràng, cất bước tiến vào Nghi Lan viện.
Lí Tĩnh Lam sau khi tỉnh lại chỉ mặc áo lót mà ngồi trên giường, chăn bị ném qua một bên, dựa lưng vào vách tường, hai tay vòng quanh gối, thất thần nhìn ấm lò trên đất.
Y không nhìn xem thân thể trong y phục đã thành ra dạng gì, chỉ biết là cơ thể chẳng qua hơi động đậy một chút thôi, sẽ liên lụy đến miệng vế thương ở phía sau, nhắc nhở y tối hôm qua tại đây trong phòng đã xảy ra chuyện gì.
Tại sao lại phát sinh chuyện như vậy? Lí Tĩnh Lam không sao hiểu được, nếu nói y hận Hoàng thượng thì sao? Y không biết, muốn hận, rồi lại cảm thấy không cách nào hận được. Đứng dậy chân trần bước xuống giường, Lí Tĩnh Lam ra tiền thính mở đại môn, không hề mong đợi sẽ đối mặt với khuôn mặt bẹt kia của Phúc Thọ.
“Lí công tử, người tỉnh rồi? Là muốn tắm rửa hay muốn ăn cơm? Ấm lò trong phòng còn ấm không?”
Lí Tĩnh Lam thản nhiên liếc Phúc Thọ một cái, sau đó đóng cửa phòng quay về phòng trong, lại nghe thấy Phúc Thọ ở ngoài cửa hô: “Nô tài thỉnh an Thục phi nương nương.”
Thục Phi đáp một tiếng miễn lễ, cũng không vòng vo, trực tiếp nói rõ mục đích mình đến: “Nghe nói Hoàng thượng đêm qua từ ngoài cung ôm trở về một nữ nhân, an bài vào Nghi Lan viện, bổn nương nương vốn không tin, muốn tới đây nhìn xem, giờ lại thấy Phúc công công ở trong này, xem ra chuyện là thật? Hoàng thượng vậy mà còn phiền đến ngài tới hầu hạ?”
“Nương nương nói đùa, lão nô vốn là mệnh nô tài, chuyện Hoàng thượng phân phó nào dám nói là phiền a! Chẳng qua là người trong phòng tư chất tầm thường, không nhọc nương nương để tâm, hôm nay trời lạnh lại rét, nương nương hãy mau mau quay về Lăng Thục viện nghỉ ngơi đi! Nếu rét lạnh tàn phá thân thể kim quý của nương nương, rét lạnh tàn phá tiểu hoàng tử, lão nô ngay cả có nhiều hơn một cái đầu cũng không đủ để Hoàng thượng chém a!”
“Một khi đã như vậy, Phúc công công sao không nhích thân người ra để bổn nương nương vào trong phòng ngồi một chút? Chắc hẳn trong phòng này nhất định là ấm áp hơn bên ngoài chứ?”
“Nương nương, người sao lại làm khổ lão nô khó xử đây? Hoàng thượng đã phân phó, này Lí… Lí tiểu thư ai cũng không được gặp.”
Lí tiểu thư? Thục phi trong lòng cười lạnh, quả nhiên là họ Lí a! Vậy tám chín phần mười là y không sai. Hiểu rõ cho dù lúc này có dây dưa cũng chưa chắc có thể nhìn thấy Lí Tĩnh Lam, Thục phi nói câu quên đi, liền dẫn người của mình trở về Lăng Thục viên, dù sao tương lai còn dài, chung quy vẫn còn cơ hội, hà tất phải nhất thời nóng lòng?
Thục phi vừa ngồi vào chỗ trong thính đường ở Lăng Thục viên, bên ngoài lập tức có một vị cung nữ tiến lên bẩm báo: “Nương nương, Thúy phi nương nương và vài vị tú nữ cầu kiến ngoài cửa.”
“Loảng xoảng” một tiếng, Thục phi ném một tách trà xuống chân cung nữ, “Ai cho các ngươi dám gọi ả ta là Thúy phi nương nương?”
“Dạ, dạ, nô tì nói sai, thỉnh nương nương thứ tội! Là Thúy Hoàn cầu kiến ngoài cửa.”
“Mời các vị tú nữ vào phòng, về phần Thúy Hoàn, lúc này để ả đợi ngoài cửa đi!”
“Tuân mệnh” Cung nữ lĩnh mệnh lui xuống, chỉ chốc lát đã sau dẫn các tú nữ tướng mạo bình thường vào thính đường.
Các tú nữ hướng Thục phi hành lễ, ngồi vào chỗ, Thu Nguyệt dâng nước trà và điểm tâm, mấy người hàn huyên chuyện nhà chuyện cửa, cầm kỳ thi họa một lúc, rốt cuộc có một tú nữ nhịn không được mở miệng trước: “Thục phi tỷ tỷ, bọn muội lần này tới là muốn thỉnh Thục phi tỷ tỷ cho bọn muội một chủ kiến.”
“Ồ? Các muội muội xem như là cơ trí hơn người trong toàn bộ tú nữ, có chuyện gì mà ta có thể thay các muội quyết định đây?” Thục phi giả vờ không biết, từ tốn uống trà thơm.
“Đương nhiên là…” Nhanh nhẹn nóng nảy vừa định nói chuyện Nghi Lan viện, lại bị người ta kéo ống tay áo dưới bàn, lời nói cũng liền ngậm vào trong miệng.
Thục phi liếc nhìn Hoài Ngọc bên cạnh nàng ta một cái, có hơi phát cáu, rồi lại im lặng không lên tiếng nhìn nàng. Hoài Ngọc này, là kẻ khiến cho Thục phi cảm thấy chán ghét nhất trong toàn bộ tú nữ, nguyên nhân không phải hắn, chỉ vì tướng mạo Hoài Ngọc lộ ra có bảy phần biểu cảm tương tự Lí Tĩnh Lam. Mà Hoài Ngọc này cũng không vô tri như các tú nữ khác, vừa được Hoàng thượng sủng ái thì liền nhếch cái đuôi nhỏ lên. Hoài Ngọc thường xuyên im lơi lặng tiếng, rồi lại vô hình trung lôi kéo không ít nhân tâm, nàng biết Hoàng thượng hợp ý điều gì ở nàng, nàng cũng liền cố gắng chiếu theo ý thích của Hoàng thượng mà làm, trên mặt thường xuyên để lộ nụ cười khiến cho Hoàng thượng hài lòng nhưng lại làm Thục phi nháo cả tâm.
“Thục phi tỷ tỷ thật sự là oan ức chúng muội muội rồi, người nào không biết giờ đây trong hậu cung này tỷ tỷ là lớn nhất, chuyện này nếu ngay cả tỷ tỷ cũng không có chủ ý, chúng muội muội thật đúng là không biết nên làm thế nào cho phải, dù sao chúng muội muội về sau còn phải nương nhờ tỷ tỷ mới có thể tiếp tục ở trong này không phải sao?”
Một phen này nói chẳng khác nào nâng Thục phi lên tới vị trí Hoàng hậu, khiến cho trong lòng Thục phi cực kỳ sung sướng, nhưng lại không đổi sắc: “Hoài Ngọc muội muội sao lại nói như vậy? Lời này nếu để cho kẻ có tâm nghe qua, cuộc sống của tỷ tỷ ta nhất định sẽ khó khăn rồi.”
“Nơi này không có người ngoài nha! Nói một câu to gan, trong lòng chúng muội muội, tỷ tỷ đã sớm là chủ nhân hậu cung rồi!”
“Thật sao?” Thục phi cười khẽ, mặc dù chẳng biết những lời này của Hoài ngọc có mấy phần thật, lại có mấy phần giả, nhưng Thục phi biết chính là những tiểu nha đầu trước mắt này còn chưa dám làm càn trước mặt nàng, đợi cho sau khi tiểu hoàng tử đây được sinh ra rồi, bản thân có chỗ dựa, lời các nàng nói chưa chắc sẽ không trở thành sự thật, nếu hiện tại mượn tay các nàng lại lần nữa đuổi Lí Tĩnh Lam khỏi cung cũng không hẳn không phải là việc tốt. Vì thế nét mặt cũng không còn hầm hầm công kích nữa, nhìn thoáng qua Hoài Ngọc bảo: “Nói đi! Tới tìm ta là muốn thương lượng chuyện gì?”
/74
|