Dần dần từ trong bóng đêm tỉnh lại, Lí Tĩnh Lam run rẩy lông mi, mở mắt đón lấy một tia sáng dìu dịu, trên đầu là màn màu đỏ thẫm chôn sâu trong kí ức, dùng chỉ thêu màu vàng thêu một con phượng đang vờn bay; nếu y nhớ không lầm, cách giường không xa sẽ có một cái bàn tròn gỗ lim, trải trên bàn là tấm khăn màu trắng, đặt một ấm trà chứa thứ nước trà thơm ngát không biết tên, sẽ có một bình hoa mộc mạc, trong bình cắm đóa hoa dại màu trắng, xung quanh bình đặt bốn mâm thủy quả quý báu của quốc gia y tiến cống; bên cửa sổ sẽ có một chiếc bàn trang điểm ám sắc hồng, gương đồng chạm trổ mỹ lệ chế tác tinh tế, một chiếc lược gỗ đào, vài hộp trang sức cẩn đá quý, trong hộp có đủ loại son bột nước, châu báo trang sức trên đầu, nhưng duy nhất chỉ khuyên tai là không có.
Gượng người ngồi dậy, Lí Tĩnh Lam ngơ ngác nhìn chiếc ghế kéo ra bên giường, vuốt ve tơ lụa mảnh mượt đó dưới tay, tựa hồ còn có chút độ ấm, hắn vẫn luôn ngồi ở chỗ này trông nom y, vừa mới rời đi sao?
Đang nghĩ ngợi, liền nghe được một hồi tiếng bước chân rất khẽ, dường như người tới cố ý thả nhẹ bước chân.
“Cạch” một tiếng, cửa bị người bên ngoài đẩy ra, Lí Tĩnh Lam trước hết nhìn thấy một chiếc cẩm hài màu đen chậm rãi xoải bước vào trong, sau đó thấy một góc cẩm bào màu đen, tiếp theo, Long Ngự Thiên cả người đã vào phòng. Khi thấy y ngồi trên giường, Long Ngự Thiên hơi sửng sốt, tiếp đó cười nói: “Nguyên lai ngươi đã tỉnh rồi a! Báo hại trẫm thật cẩn thận, sợ làm ngươi tỉnh giấc.” Nói xong Long Ngự Thiên bước nhanh tới, tiện tay đem vật cầm trong tay đặt trên bàn, đến bên cạnh Lí Tĩnh Lam đưa y kéo vào lòng, hôn một cái lên trán y.
“Đó là gì?” Lí Tĩnh Lam nhìn thứ được Long Ngự Thiên đặt trên bàn nghi hoặc hỏi, không ngờ Hoàng thượng này lại tự mình bê đồ qua đây.
Long Ngự Thiên mỉm cười bí mật, đứng dậy ôm ngang eo Lí Tĩnh Lam, dường như không hài lòng với trọng lượng người trong ngực, Long Ngự Thiên không nén nổi nhíu mày, “Xem ra ta phải bảo ngự thiện phòng làm nhiều thức ăn bổ dưỡng, dưỡng ngươi mập một chút ôm mới thoải mái.”
Lí Tĩnh Lam sửng sốt, vùng vẫy từ trong ngực Long Ngự Thiên nhảy xuống, hai chân trần tiếp xúc với lạnh lẽo của mặt đất, nháy mắt truyền từ bàn chân lên đỉnh đầu, khiến cho y không kềm được rùng mình một cái.
Vừa tỉnh lại liền chứng kiến khung cảnh quen thuộc, làm cho y thiếu chút nữa đã rơi vào khoảng không, còn tưởng rằng là lúc đang trong Nghi Lan viện, đoạn thời gian mà y và Long Ngự Thiên hạnh phúc vui vẻ nhất.
Mặt đất lạnh như băng kích thích đại não khiến cho y nháy mắt tỉnh táo lại, có chuyện muốn hỏi, nhưng ít nhất để y mang giày vào trước đã, nếu không vừa khỏi bệnh lại bị nhiễm phong hàn, Bạch Liên và Ngọc Hoàn không biết sẽ quở y thế nào đây.
Nhưng nhìn đến cặp giày thêu kia ở bên giường, Lí Tĩnh Lam chân vừa nhấc liền dừng giữa chừng, lúc này y mới phát hiện, mặc dù y phục trên người và y phục trước khi mê man là cùng màu lam nhạt giống nhau, nhưng khác biệt chính là, trước khi mê man y mặc nam trang, mà hiện tại lại mặc nữ trang.
Một bàn tay to lớn nhặt giày thêu trên đất lên, Long Ngự Thiên ngồi xổm xuống nâng đôi cổ chân so với nam nhân mà nói có hơi mảnh khảnh đó, nhẹ nhàng mang giày vào cho bàn chân ngọc như tuyết trắng kia.
Lí Tĩnh Lam lại lần nữa ngẩng người, ngơ ngác nhìn kẻ cao cao tại thượng này làm một chuyện hết sức tầm thường, ngoan ngoãn nhấc một chân khác lên, để hắn mang giày cho mình.
Long Ngự Thiên đứng thẳng người dậy, phì cười nhìn khuôn mặt ngốc lăng ra đó, chính là vẻ đáng yêu như vậy, mới thu hút ánh mắt hắn, khiến cho đôi con mắt mọc ở đỉnh đầu này mới dừng lại trên khuôn mặt bình thường kia.
Bàn tay to lớn ấm áp bao trọn lấy ngón tay vì gầy yếu mà càng thêm nét khẳng khiu, khẽ hôn qua, Long Ngự Thiên dắt y đến bên bàn, mở một cái bát, lộ ra trong bát là đậu hoa nóng hổi trắng mịn, “Lí Nho Sinh nói ngươi sẽ tỉnh lại sau ba canh giờ, trẫm liền sai ngự thiện phòng làm cho ngươi ăn khuya, thời gian vừa vặn lắm, mau ăn đi.”
Lí Tĩnh Lam cầm thìa, múc một muỗng đậu hoa, tay run rẩy chậm rãi đưa tới miệng mình, nhưng khi chạm đến môi lại vô lực há ra, bản thân chẳng phải đã miễn dịch với những hồi ức này rồi sao? Khi ở Vân Lan quốc chẳng phải đã ăn đậu hoa đến muốn nôn rồi sao? Vì cớ gì giờ đây lại thấy chùn tay, đau lòng, có loại xúc động muốn bật khóc?
“Sao vậy? Không thể ăn ư?”
Lí Tĩnh Lam ném thìa trong tay lên bàn, xoay đầu nhìn thấy Long Ngự Thiên vẻ mặt mỉm cười lấy lòng, chợt đứng bật dậy, lùi về sau hai bước hô lên với hắn: “Người đến tột cùng là muốn làm gì?”
Nụ cười của Long Ngự Thiên nháy mắt đờ ra, sao đó cười càng đậm hơn, đứng lên ôm Lí Tĩnh Lam vào lòng, tiếng nói trầm thấp ghé vào tai y vang lên: “Trẫm không muốn làm gì cả a! Trẫm chỉ muốn sủng ái ngươi, thương ngươi, yêu ngươi mà thôi.”
Hơi thở ấm áp bên tai khiến cho thân thể Lí Tĩnh Lam run rẩy, nhưng lập tức lại nhớ tới đêm đó thọ thần của Thái hậu, cũng là bởi hơi thở như thế này, đã mở ra chuyển biến như hủy trời diệt đất, đêm đó… tuyệt vọng như thế, làm cho người ta không dám hồi tưởng nữa.
Nhắm đôi con ngươi rũ xuống, gạt bỏ lệ trong mắt, ánh mắt tức thời rõ ràng thay đổi hẳn, cũng kéo theo tâm trở nên tỉnh táo lên.
Nhẹ nhàng đẩy Long Ngự Thiên ra, Lí Tĩnh Lam quỳ xuống bên chân hắn, “Hoàng thượng, Tĩnh Lam thủy chung là một thân nam nhân, không có khả năng cùng Hoàng thượng cả đời bên nhau, Hoàng thượng vì sao không buông tha Tĩnh Lam, cũng là buông tha cho bản thân? Nửa năm qua này, chúng ta không có nhau chẳng phải vẫn sống rất tốt sao?”
Nụ cười của Long Ngự Thiên rốt cuộc cứng lại trên mặt, ôn nhu trong mắt dần dần chuyển thành tàn bạo, một tay kéo Lí Tĩnh Lam trên đất lên, dùng sức lắc lư, “Cái gì gọi là không thể bên nhau cả đời? Cái gì gọi là buông tha cho ngươi? Cái gì gọi là không có nhau cũng có thể sống tốt lắm? Làm sao ngươi biết ta chưa từng nghĩ qua phải buông tha chính mình? Làm sao ngươi biết ta đây nửa năm qua là sống như thế nào? Ngươi có biết chăng ta đã phải làm tất cả mọi cách để khiến cho mình bận rộn, không dám để mình có lúc nào được thảnh thơi? Ngươi có biết chăng ta mỗi ngày đến canh tư mới có thể đi vào giấc ngủ, nhưng trong mộng vẫn vô pháp thoát khỏi ngươi? Ngươi có biết chăng hình bóng ngươi lúc nào cũng giày vò ta, khiến cho ta nghĩ tới liền không thể kềm chế tâm đau đớn? Ngươi không biết! Ngươi không biết! Ngươi cái gì cũng không biết! Ngươi dựa vào cái gì mà nói rằng ta sống tốt lắm? Hả? Ngươi nói a!”
“Hoàng thượng… Buông… tay” Lí Tĩnh Lam bị Long Ngự Thiên lắc đến thất điên bát đảo cảm thấy một cơn choáng váng, vô lực nắm hai tay hắn mở miệng định bảo hắn buông ra, lại chợt nghe thấy tiếng đồ sứ vỡ vụn, sau một trận trời đất đảo lộn, mới phát hiện mình đã bị đẩy ngã trên bàn, mà Long Ngự Thiên ở trên người lại đang dùng một loại ánh mắt khát máu để nhìn y.
Lí Tĩnh Lam vừa định đưa tay đẩy hắn ra, cổ tay liền bị Long Ngự Thiên bắt lấy, lực đạo lớn đến mức gần như muốn bóp nát tay y, chịu không nổi mà một tiếng kêu rên từ trong miệng Lí Tĩnh Lam phát ra.
Giống như một cái chốt mở, Long Ngự Thiên điên cuồng đổ lên đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch đó, trăn trở gặm cắn, dùng sức thỏa thuê cuốn lấy chiếc lưỡi đinh hương trong miệng, tựa một kẻ lạc bước thật lâu trong sa mạc, bỗng nhiên gặp được nguồn nước, chưa đủ, vĩnh viễn cũng không đủ.
Lí Tĩnh Lam đau đớn chau mày, nhưng chỉ có thể từ trong xoang mũi phát ra một tiếng kêu rên, trong lúc gần gũi nếm được một chút vị mặn tanh tưởi, là lệ, cũng là máu, không phân rõ của ai.
Rốt cuộc, ngay khi Lí Tĩnh Lam cho rằng mình sắp ngạt thở mà chết, Long Ngự Thiên buông tha y, bàn tay to lớn theo cơ thể y vuốt đến thắt lưng, nhẹ nhàng kéo xuống chiếc đai màu lam nhạt trên hông, “Trẫm nhớ ngươi, nhớ đôi mắt mang theo nụ cười của ngươi, nhớ khuôn mặt tràn đầy các loại biểu cảm của ngươi, nhớ đôi môi mềm mại của ngươi, nhớ hương thơm thoang thoảng trên người ngươi, nhớ nhiệt độ cơ thể ngươi, nhớ cảm giác ôm ngươi vào lòng. Mỗi khi nhớ đến nhất cử nhất động của ngươi, mỗi cái nhăn mày mỗi nụ cười của ngươi, trẫm liền không thể kềm chế được tâm đau đớn, không kềm chế được dục vọng trong cơ thể, cho nên, hôm nay ngươi phải đền bù trẫm!”
Không khí lạnh băng kéo đến, cơ thể nhạy cảm thoáng rùng lên, Lí Tĩnh Lam lúc này mới phát hiện y phục mình chẳng biết từ khi nào đã bị xé ra thành từng mảnh, một bàn tay to lớn của Long Ngự Thiên nắm lấy hai cổ tay y kéo lên khỏi đầu, một tay lại ve vuốt trên bờ ngực trắng như tuyết của y, cơ thể không tự chủ được mà tràn lên một cơn run rẩy, tựa như trên trang giấy tuyết trắng mở ra, tích đọng một giọt mực đen đậm, từ nơi sâu nhất trong thân thể dần dần loang rộng.
Gượng người ngồi dậy, Lí Tĩnh Lam ngơ ngác nhìn chiếc ghế kéo ra bên giường, vuốt ve tơ lụa mảnh mượt đó dưới tay, tựa hồ còn có chút độ ấm, hắn vẫn luôn ngồi ở chỗ này trông nom y, vừa mới rời đi sao?
Đang nghĩ ngợi, liền nghe được một hồi tiếng bước chân rất khẽ, dường như người tới cố ý thả nhẹ bước chân.
“Cạch” một tiếng, cửa bị người bên ngoài đẩy ra, Lí Tĩnh Lam trước hết nhìn thấy một chiếc cẩm hài màu đen chậm rãi xoải bước vào trong, sau đó thấy một góc cẩm bào màu đen, tiếp theo, Long Ngự Thiên cả người đã vào phòng. Khi thấy y ngồi trên giường, Long Ngự Thiên hơi sửng sốt, tiếp đó cười nói: “Nguyên lai ngươi đã tỉnh rồi a! Báo hại trẫm thật cẩn thận, sợ làm ngươi tỉnh giấc.” Nói xong Long Ngự Thiên bước nhanh tới, tiện tay đem vật cầm trong tay đặt trên bàn, đến bên cạnh Lí Tĩnh Lam đưa y kéo vào lòng, hôn một cái lên trán y.
“Đó là gì?” Lí Tĩnh Lam nhìn thứ được Long Ngự Thiên đặt trên bàn nghi hoặc hỏi, không ngờ Hoàng thượng này lại tự mình bê đồ qua đây.
Long Ngự Thiên mỉm cười bí mật, đứng dậy ôm ngang eo Lí Tĩnh Lam, dường như không hài lòng với trọng lượng người trong ngực, Long Ngự Thiên không nén nổi nhíu mày, “Xem ra ta phải bảo ngự thiện phòng làm nhiều thức ăn bổ dưỡng, dưỡng ngươi mập một chút ôm mới thoải mái.”
Lí Tĩnh Lam sửng sốt, vùng vẫy từ trong ngực Long Ngự Thiên nhảy xuống, hai chân trần tiếp xúc với lạnh lẽo của mặt đất, nháy mắt truyền từ bàn chân lên đỉnh đầu, khiến cho y không kềm được rùng mình một cái.
Vừa tỉnh lại liền chứng kiến khung cảnh quen thuộc, làm cho y thiếu chút nữa đã rơi vào khoảng không, còn tưởng rằng là lúc đang trong Nghi Lan viện, đoạn thời gian mà y và Long Ngự Thiên hạnh phúc vui vẻ nhất.
Mặt đất lạnh như băng kích thích đại não khiến cho y nháy mắt tỉnh táo lại, có chuyện muốn hỏi, nhưng ít nhất để y mang giày vào trước đã, nếu không vừa khỏi bệnh lại bị nhiễm phong hàn, Bạch Liên và Ngọc Hoàn không biết sẽ quở y thế nào đây.
Nhưng nhìn đến cặp giày thêu kia ở bên giường, Lí Tĩnh Lam chân vừa nhấc liền dừng giữa chừng, lúc này y mới phát hiện, mặc dù y phục trên người và y phục trước khi mê man là cùng màu lam nhạt giống nhau, nhưng khác biệt chính là, trước khi mê man y mặc nam trang, mà hiện tại lại mặc nữ trang.
Một bàn tay to lớn nhặt giày thêu trên đất lên, Long Ngự Thiên ngồi xổm xuống nâng đôi cổ chân so với nam nhân mà nói có hơi mảnh khảnh đó, nhẹ nhàng mang giày vào cho bàn chân ngọc như tuyết trắng kia.
Lí Tĩnh Lam lại lần nữa ngẩng người, ngơ ngác nhìn kẻ cao cao tại thượng này làm một chuyện hết sức tầm thường, ngoan ngoãn nhấc một chân khác lên, để hắn mang giày cho mình.
Long Ngự Thiên đứng thẳng người dậy, phì cười nhìn khuôn mặt ngốc lăng ra đó, chính là vẻ đáng yêu như vậy, mới thu hút ánh mắt hắn, khiến cho đôi con mắt mọc ở đỉnh đầu này mới dừng lại trên khuôn mặt bình thường kia.
Bàn tay to lớn ấm áp bao trọn lấy ngón tay vì gầy yếu mà càng thêm nét khẳng khiu, khẽ hôn qua, Long Ngự Thiên dắt y đến bên bàn, mở một cái bát, lộ ra trong bát là đậu hoa nóng hổi trắng mịn, “Lí Nho Sinh nói ngươi sẽ tỉnh lại sau ba canh giờ, trẫm liền sai ngự thiện phòng làm cho ngươi ăn khuya, thời gian vừa vặn lắm, mau ăn đi.”
Lí Tĩnh Lam cầm thìa, múc một muỗng đậu hoa, tay run rẩy chậm rãi đưa tới miệng mình, nhưng khi chạm đến môi lại vô lực há ra, bản thân chẳng phải đã miễn dịch với những hồi ức này rồi sao? Khi ở Vân Lan quốc chẳng phải đã ăn đậu hoa đến muốn nôn rồi sao? Vì cớ gì giờ đây lại thấy chùn tay, đau lòng, có loại xúc động muốn bật khóc?
“Sao vậy? Không thể ăn ư?”
Lí Tĩnh Lam ném thìa trong tay lên bàn, xoay đầu nhìn thấy Long Ngự Thiên vẻ mặt mỉm cười lấy lòng, chợt đứng bật dậy, lùi về sau hai bước hô lên với hắn: “Người đến tột cùng là muốn làm gì?”
Nụ cười của Long Ngự Thiên nháy mắt đờ ra, sao đó cười càng đậm hơn, đứng lên ôm Lí Tĩnh Lam vào lòng, tiếng nói trầm thấp ghé vào tai y vang lên: “Trẫm không muốn làm gì cả a! Trẫm chỉ muốn sủng ái ngươi, thương ngươi, yêu ngươi mà thôi.”
Hơi thở ấm áp bên tai khiến cho thân thể Lí Tĩnh Lam run rẩy, nhưng lập tức lại nhớ tới đêm đó thọ thần của Thái hậu, cũng là bởi hơi thở như thế này, đã mở ra chuyển biến như hủy trời diệt đất, đêm đó… tuyệt vọng như thế, làm cho người ta không dám hồi tưởng nữa.
Nhắm đôi con ngươi rũ xuống, gạt bỏ lệ trong mắt, ánh mắt tức thời rõ ràng thay đổi hẳn, cũng kéo theo tâm trở nên tỉnh táo lên.
Nhẹ nhàng đẩy Long Ngự Thiên ra, Lí Tĩnh Lam quỳ xuống bên chân hắn, “Hoàng thượng, Tĩnh Lam thủy chung là một thân nam nhân, không có khả năng cùng Hoàng thượng cả đời bên nhau, Hoàng thượng vì sao không buông tha Tĩnh Lam, cũng là buông tha cho bản thân? Nửa năm qua này, chúng ta không có nhau chẳng phải vẫn sống rất tốt sao?”
Nụ cười của Long Ngự Thiên rốt cuộc cứng lại trên mặt, ôn nhu trong mắt dần dần chuyển thành tàn bạo, một tay kéo Lí Tĩnh Lam trên đất lên, dùng sức lắc lư, “Cái gì gọi là không thể bên nhau cả đời? Cái gì gọi là buông tha cho ngươi? Cái gì gọi là không có nhau cũng có thể sống tốt lắm? Làm sao ngươi biết ta chưa từng nghĩ qua phải buông tha chính mình? Làm sao ngươi biết ta đây nửa năm qua là sống như thế nào? Ngươi có biết chăng ta đã phải làm tất cả mọi cách để khiến cho mình bận rộn, không dám để mình có lúc nào được thảnh thơi? Ngươi có biết chăng ta mỗi ngày đến canh tư mới có thể đi vào giấc ngủ, nhưng trong mộng vẫn vô pháp thoát khỏi ngươi? Ngươi có biết chăng hình bóng ngươi lúc nào cũng giày vò ta, khiến cho ta nghĩ tới liền không thể kềm chế tâm đau đớn? Ngươi không biết! Ngươi không biết! Ngươi cái gì cũng không biết! Ngươi dựa vào cái gì mà nói rằng ta sống tốt lắm? Hả? Ngươi nói a!”
“Hoàng thượng… Buông… tay” Lí Tĩnh Lam bị Long Ngự Thiên lắc đến thất điên bát đảo cảm thấy một cơn choáng váng, vô lực nắm hai tay hắn mở miệng định bảo hắn buông ra, lại chợt nghe thấy tiếng đồ sứ vỡ vụn, sau một trận trời đất đảo lộn, mới phát hiện mình đã bị đẩy ngã trên bàn, mà Long Ngự Thiên ở trên người lại đang dùng một loại ánh mắt khát máu để nhìn y.
Lí Tĩnh Lam vừa định đưa tay đẩy hắn ra, cổ tay liền bị Long Ngự Thiên bắt lấy, lực đạo lớn đến mức gần như muốn bóp nát tay y, chịu không nổi mà một tiếng kêu rên từ trong miệng Lí Tĩnh Lam phát ra.
Giống như một cái chốt mở, Long Ngự Thiên điên cuồng đổ lên đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch đó, trăn trở gặm cắn, dùng sức thỏa thuê cuốn lấy chiếc lưỡi đinh hương trong miệng, tựa một kẻ lạc bước thật lâu trong sa mạc, bỗng nhiên gặp được nguồn nước, chưa đủ, vĩnh viễn cũng không đủ.
Lí Tĩnh Lam đau đớn chau mày, nhưng chỉ có thể từ trong xoang mũi phát ra một tiếng kêu rên, trong lúc gần gũi nếm được một chút vị mặn tanh tưởi, là lệ, cũng là máu, không phân rõ của ai.
Rốt cuộc, ngay khi Lí Tĩnh Lam cho rằng mình sắp ngạt thở mà chết, Long Ngự Thiên buông tha y, bàn tay to lớn theo cơ thể y vuốt đến thắt lưng, nhẹ nhàng kéo xuống chiếc đai màu lam nhạt trên hông, “Trẫm nhớ ngươi, nhớ đôi mắt mang theo nụ cười của ngươi, nhớ khuôn mặt tràn đầy các loại biểu cảm của ngươi, nhớ đôi môi mềm mại của ngươi, nhớ hương thơm thoang thoảng trên người ngươi, nhớ nhiệt độ cơ thể ngươi, nhớ cảm giác ôm ngươi vào lòng. Mỗi khi nhớ đến nhất cử nhất động của ngươi, mỗi cái nhăn mày mỗi nụ cười của ngươi, trẫm liền không thể kềm chế được tâm đau đớn, không kềm chế được dục vọng trong cơ thể, cho nên, hôm nay ngươi phải đền bù trẫm!”
Không khí lạnh băng kéo đến, cơ thể nhạy cảm thoáng rùng lên, Lí Tĩnh Lam lúc này mới phát hiện y phục mình chẳng biết từ khi nào đã bị xé ra thành từng mảnh, một bàn tay to lớn của Long Ngự Thiên nắm lấy hai cổ tay y kéo lên khỏi đầu, một tay lại ve vuốt trên bờ ngực trắng như tuyết của y, cơ thể không tự chủ được mà tràn lên một cơn run rẩy, tựa như trên trang giấy tuyết trắng mở ra, tích đọng một giọt mực đen đậm, từ nơi sâu nhất trong thân thể dần dần loang rộng.
/74
|