Tính đến cuối năm, Lí Tĩnh Lam trở về đã hơn một tháng rồi, từ xúc động ban đầu dần dần chuyển sang yên ổn, cuộc sống trôi qua ở Lí phủ cũng không khác nhiều lắm, ngoài trừ không ai hầu hạ, ngoại trừ không sơn hào hải vị, ngoại trừ chuyện gì cũng phải tự thân mà làm, những thứ khác cũng không có gì sai biệt. Nhưng có một điểm, Lí Tĩnh Lam cảm thấy Lí Nho Sinh đối với mình có một loại thù địch khó hiểu, hơn nữa thỉnh thoảng cứ luôn cảm giác được có người bám theo y.
Mặc dù đã mất đi võ công, Lí Tĩnh Lam vẫn nhạy cảm như trước nhận thấy phía sau có người, nhưng sau khi quay lại, thì ngoài vài đứa trẻ đang chơi đùa ra, không người nào khả nghi cả. Đưa mắt nhìn mấy thân đại thụ xung quanh, Lí Tĩnh Lam quay đầu tiếp tục đi về phía mục tiêu.
Đẩy cánh cửa gỗ khép hờ, Lí Tĩnh Lam gật đầu với Lí Nho Sinh đang ngồi đọc sách trong viện, nhưng đáp lại là cái liếc đầy khinh thường của Lí Nho Sinh, Lí Tĩnh Lam không lưu tâm lắm chỉ khẽ cười, xoay người ra hậu viên. Hàn Phong đang nghiêm khắc dạy bọn trẻ đánh quyền, Bạch Liên thì ngồi một bên mỉm cười nhìn bọn họ.
Nhìn thấy Lí Tĩnh Lam, Bạch Liên vẫy tay với y gọi y đến ngồi bên cạnh mình, kéo tay y qua bắt mạch cho y, “Thân thể cũng không tệ lắm. Đệ cảm thấy thế nào?”
“Dạ, đệ cũng thấy tinh thần tốt hơn nhiều, Tam sư huynh quả nhiên không hổ là Dược Tiên.”
Lí Tĩnh Lam trở về là thời điểm gặp đợt tuyết đầu tiên, vốn là người có thể lực tốt, sau khi kinh qua một lần biến cố, cơ thể đã trở nên yếu ớt dị thường, có thể xem như bị gió thổi cỏ lay một chút là có thể nhiễm bệnh toàn thân, hơn một tháng này, Lí Tĩnh Lam cơ bản là làm bạn với thuốc, điều này cũng chính là nguyên nhân vì sao Lí Tĩnh Lam đã trở về rồi, Bạch Liên và Hàn Phong lại chưa rời đi.
Bạch Liên thoáng cười khẽ, ngón tay trắng nõn mảnh khảnh điểm một cái lên trán y, “Ba hoa! Đệ trước đây sẽ không nói như vậy.”
“Thật không? Đệ cũng hiểu đệ trước kia quá mức bình thản, thật ra đệ bất quá chỉ là một thiếu niên mười tám tuổi thôi mà!”
Bạch Liên vỗ vỗ Lí Tĩnh Lam đang làm nũng trong lòng mình, Lí Tĩnh Lam từ sau khi trở về, tính cách liền hoàn toàn thay đổi, tính tình trầm ổn chín chắn trước kia hoàn toàn không thấy đâu, đã trở thành một con quỷ nghịch ngợm cá tính ranh mãnh, loại chuyển biến này, rốt cuộc là tốt hay xấu đây?
“Tam sư huynh.”
“Ừm?” Bạch Liên võ nhẹ lên mái tóc của Lí Tĩnh Lam, miễn cưỡng đáp, ánh mặt trời ấm áp hiếm thấy của mùa đông đáp lên hai người, khiến cho người ta trở nên biếng nhác.
Lí Tĩnh Lam tựa lên bờ vai y, hưởng thụ lực đạo không nặng không nhẹ trên đầu, dường như không để tâm mà hỏi: “Đệ sau này thật sự sẽ không thể luyện võ được nữa sao?”
Bạch Liên cơ thể chấn động, nhẹ nhàng thở dài, “Ta hiện tại chỉ chữa được cho tay đệ có thể chịu đựng một ít trọng lượng, nhưng việc luyện võ, chỉ e rằng không thể, có lẽ sư phụ lão nhân gia ta có biện pháp, đệ vì sao lại không muốn lên núi?”
“Sư phụ lão nhân gia ta lớn tuổi rồi, đệ không muốn khiến cho người phải nhọc lòng vì đệ.”
Trong mắt Bạch Liên hiện lên một tia yêu thương, muốn nói điểm duy nhất không thay đổi ở Lí Tĩnh Lam, thì đó chính là tính cách luôn lo nghĩ cho người khác. Mặc dù y dùng những lời rất bình tĩnh để bàn về chuyện này, nhưng Bạch Liên vẫn có thể cảm thấy được y đã thất vọng sâu sắc.
“Đệ a!” Bạch Liên phát phát cái mũi của y, nhìn bóng dáng xinh đẹp từ xa đi tới, đẩy đẩy y, “Đệ thật sự muốn lấy Ngọc Hoàn làm vợ sao?”
Ngoảnh đầu thấy Ngọc Hoàn đang cầm áo choàng đến gần, Lí Tĩnh Lam hiểu được ý tứ của Bạch Liên, nhưng lại tự xua đi bóng dáng thoáng hiện lên trong tâm trí, bày ra một khuôn mặt tươi cười hạnh phúc, cố sức gật đầu: “Dạ! Ngọc Hoàn đã luôn theo đệ mười năm, nàng là một cô nương tốt, có thể lấy được nàng là may mắn cả đời đệ.”
“Thiếu gia, người sao lại không báo một tiếng mà đã chạy đi rồi? Cũng không biết mặc nhiều kiện y phục hơn.” Trong khi nói Ngọc Hoàn đã tới bên cạnh bọn họ, nhẹ giọng trách cứ, nhưng động tác lại đặc biệt ôn nhu, nhẹ nhàng đem áo choàng khoác lên đôi vai có vẻ gầy yếu kia, không khỏi nhíu mày, như thế nào mà thiếu gia lại gầy đi rồi?
Lí Tĩnh Lam đưa tay nhẹ khai nếp nhăn trên đầu chân mày nàng, nhìn ra ý nghĩ trong đáy mắt nàng, “Nàng đã sớm đem ta thành heo mà nuôi rồi, là ta thân thể không tốt, đừng tự trách.”
“Biết rõ thiếp sẽ tự trách thì sẽ không thể không tự chăm sóc mình như vậy được! Người xem tay người, như thế nào lại lạnh như vậy? Đến đây, ôm cái ấm lò này vào ngực cho ấm.”
Bưng cái ấm lò bị nhét vào trong tay, Lí Tĩnh Lam mỉm cười hạnh phúc với Bạch Liên, ánh mắt nói: Nhìn xem, lấy Ngọc Hoàn thì đệ nhất định có thể hạnh phúc rồi!
Bạch Liên không thể phủ nhận mà thoáng mỉm cười, đưa mắt liếc về phía Hàn Phong đang dạy bọn trẻ đánh quyền. Vậy thì hạnh phúc của họ đang ở nơi đâu đây?
Lí Tĩnh Lam kéo Ngọc Hoàn ngồi xuống cạnh mình, trên mặt mỉm một nụ cười tinh quái, nhìn Ngọc Hoàn không hiểu đầu đuôi gì, “Thiếu gia, người cười cái gì?”
“Như thế nào còn gọi ta là thiếu gia nữa? Không phải đã nói phải gọi ta là Tĩnh sao? Hay là gọi tướng công cũng được a!”
Nhìn khuôn mặt y không chút đứng đắn, Ngọc Hoàn thoáng đỏ mặt, “Nhất thời không sửa miệng được thôi!”
Nụ cười của Lí Tĩnh Lam càng sâu thêm, đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn ứng đỏ nhưng lạnh cóng của nàng, khóe mắt liếc đến một đạo thân ảnh biến mất sau cánh cửa, Lí Nho Sinh này, rốt cuộc là hạng người gì?
“Ngọc Hoàn, ta muốn chúng ta chọn một ngày bàn chuyện thành hôn được không?”
“Dạ, để lão gia và phu nhân làm chủ đi!” Ngọc Hoàn không chút do dự gật đầu đáp ứng, nhưng trong đầu lại hiện lên hình bóng một người, không phải khuôn mặt tuấn mỹ ngày xưa, mà là bộ mặt mộc mạc một khuôn khi gặp nàng sẽ hồng lên. Vì cớ gì lại nghĩ đến hắn chứ?
Hôm nay về nhà, Lí Tĩnh Lam chính thức thưa với Lí Vệ Đình muốn lấy Ngọc Hoàn làm vợ, Lí Vệ Đình cảm thấy cực kỳ sung sướng, gật đầu liên tục, cười không khép miệng, Lí phu nhân lại vì mình sang năm là có thể bồng cháu trai mà mừng đến phát khóc.
“Ừm, vậy lão phu liền phái người đến Ngạc Uyển quốc một chuyến! Biến cố Lí gia không báo với tiểu nha đầu Lan kia, nếu chuyện thành hôn đại sự của đệ đệ cũng không báo với nó, nó sau này biết rồi còn không đem trời đạp xuống a!” Ngụy vương gia đang ở một bên xem xét hoàng lịch chọn ngày nói.
“Lan a!” Lí Tĩnh Lam cảm thán một tiếng, thiếu Lan thật đúng là có phần trống vắng, “Con của Lan cũng sắp sinh rồi phải không? Hay là sau này hãy báo với tỷ đi! Để tránh tỷ bị kích động quá, chạy ngược chạy xuôi.”
“Cũng đúng, nếu sau này nó muốn ồn ào thì nháo theo nó đi! Dù sao cũng không thể bắt nó ngồi yên một chỗ được.” Lí phu nhân đáp, nghĩ đến hai đứa con kết quả đều hạnh phúc, khiến cho nàng kẻ làm mẹ này không khỏi cảm thấy một trận yên vui, nhưng cũng nhận được một nỗi cô đơn, bọn trẻ đều đã trưởng thành rồi a! Không còn là những tiểu hài tử chạy vòng quanh đầu gối nàng quấn quýt lấy nàng muốn nghe kể chuyện xưa nữa a!
“Mẹ!” Nhìn Lí phu nhân thương tâm, Lí Tĩnh Lam bước tới nhẹ nhàng tựa vào trong ngực nàng, “Mẹ sao lại làm ra vẻ mặt như vậy a? Chẳng lẽ mẹ định chờ con sau khi thành thân rồi sẽ đuổi con ra khỏi nhà sao? Tĩnh Nhi không muốn, Tĩnh Nhi không muốn rời xa mẹ đâu!” Lí phu nhân vỗ nhẹ lưng y, vì thân mật của y mà cảm thấy một hồi ấm áp, “Mọi người đều nói có vợ quên mẹ, con sau này đừng quên mẹ là được rồi.”
“Sao lại như vậy được!” Lí Tĩnh Lam ngẩng đầu bác lại: “Tĩnh Nhi cho dù có vợ cũng sẽ không quên mẹ, mẹ vĩnh viễn là đệ nhất trong lòng con.”
“Vậy cha đâu?” Lí Vệ Đình vuốt ria mép lên tiếng hỏi.
Lí Tĩnh Lam đứng thẳng dậy ngó Lí Vệ Đình, lại liếc sang Lí phu nhân, cùng mẫu thân nhìn nhau cười, khuôn mặt già nua của Lí Vệ Đình phớt lên màu hồng khả nghi, ho nhẹ một tiếng giấu vẻ không được tự nhiên của mình, thật là, thế nào lại tranh yêu với phu nhân ở trong lòng con chứ? Nghĩ, không nhịn nổi cũng vì hành động ấu trĩ của mình mà mỉm cười. Ngụy vương gia và Ngọc Hoàn thấy cả nhà này cũng khẽ nở nụ cười.
Cuộc sống trôi qua rất đơn giản, thật bình thường, trong không khí lại bồng bềnh một loại khí tức gọi là hạnh phúc, đối với Lí gia một nhà mà nói, mặc dù mất đã đi tiền tài và quyền quý, nhưng người một nhà lại có thể vui vẻ sống cùng nhau như trước, đã là ban ơn lớn nhất của ông trời rồi.
Nhìn cảnh tượng một phòng hòa thuận vui vẻ, Lí Tĩnh Lam không nén nổi xúc động trong lòng – cảm giác về nhà, tốt quá.
Mặc dù đã mất đi võ công, Lí Tĩnh Lam vẫn nhạy cảm như trước nhận thấy phía sau có người, nhưng sau khi quay lại, thì ngoài vài đứa trẻ đang chơi đùa ra, không người nào khả nghi cả. Đưa mắt nhìn mấy thân đại thụ xung quanh, Lí Tĩnh Lam quay đầu tiếp tục đi về phía mục tiêu.
Đẩy cánh cửa gỗ khép hờ, Lí Tĩnh Lam gật đầu với Lí Nho Sinh đang ngồi đọc sách trong viện, nhưng đáp lại là cái liếc đầy khinh thường của Lí Nho Sinh, Lí Tĩnh Lam không lưu tâm lắm chỉ khẽ cười, xoay người ra hậu viên. Hàn Phong đang nghiêm khắc dạy bọn trẻ đánh quyền, Bạch Liên thì ngồi một bên mỉm cười nhìn bọn họ.
Nhìn thấy Lí Tĩnh Lam, Bạch Liên vẫy tay với y gọi y đến ngồi bên cạnh mình, kéo tay y qua bắt mạch cho y, “Thân thể cũng không tệ lắm. Đệ cảm thấy thế nào?”
“Dạ, đệ cũng thấy tinh thần tốt hơn nhiều, Tam sư huynh quả nhiên không hổ là Dược Tiên.”
Lí Tĩnh Lam trở về là thời điểm gặp đợt tuyết đầu tiên, vốn là người có thể lực tốt, sau khi kinh qua một lần biến cố, cơ thể đã trở nên yếu ớt dị thường, có thể xem như bị gió thổi cỏ lay một chút là có thể nhiễm bệnh toàn thân, hơn một tháng này, Lí Tĩnh Lam cơ bản là làm bạn với thuốc, điều này cũng chính là nguyên nhân vì sao Lí Tĩnh Lam đã trở về rồi, Bạch Liên và Hàn Phong lại chưa rời đi.
Bạch Liên thoáng cười khẽ, ngón tay trắng nõn mảnh khảnh điểm một cái lên trán y, “Ba hoa! Đệ trước đây sẽ không nói như vậy.”
“Thật không? Đệ cũng hiểu đệ trước kia quá mức bình thản, thật ra đệ bất quá chỉ là một thiếu niên mười tám tuổi thôi mà!”
Bạch Liên vỗ vỗ Lí Tĩnh Lam đang làm nũng trong lòng mình, Lí Tĩnh Lam từ sau khi trở về, tính cách liền hoàn toàn thay đổi, tính tình trầm ổn chín chắn trước kia hoàn toàn không thấy đâu, đã trở thành một con quỷ nghịch ngợm cá tính ranh mãnh, loại chuyển biến này, rốt cuộc là tốt hay xấu đây?
“Tam sư huynh.”
“Ừm?” Bạch Liên võ nhẹ lên mái tóc của Lí Tĩnh Lam, miễn cưỡng đáp, ánh mặt trời ấm áp hiếm thấy của mùa đông đáp lên hai người, khiến cho người ta trở nên biếng nhác.
Lí Tĩnh Lam tựa lên bờ vai y, hưởng thụ lực đạo không nặng không nhẹ trên đầu, dường như không để tâm mà hỏi: “Đệ sau này thật sự sẽ không thể luyện võ được nữa sao?”
Bạch Liên cơ thể chấn động, nhẹ nhàng thở dài, “Ta hiện tại chỉ chữa được cho tay đệ có thể chịu đựng một ít trọng lượng, nhưng việc luyện võ, chỉ e rằng không thể, có lẽ sư phụ lão nhân gia ta có biện pháp, đệ vì sao lại không muốn lên núi?”
“Sư phụ lão nhân gia ta lớn tuổi rồi, đệ không muốn khiến cho người phải nhọc lòng vì đệ.”
Trong mắt Bạch Liên hiện lên một tia yêu thương, muốn nói điểm duy nhất không thay đổi ở Lí Tĩnh Lam, thì đó chính là tính cách luôn lo nghĩ cho người khác. Mặc dù y dùng những lời rất bình tĩnh để bàn về chuyện này, nhưng Bạch Liên vẫn có thể cảm thấy được y đã thất vọng sâu sắc.
“Đệ a!” Bạch Liên phát phát cái mũi của y, nhìn bóng dáng xinh đẹp từ xa đi tới, đẩy đẩy y, “Đệ thật sự muốn lấy Ngọc Hoàn làm vợ sao?”
Ngoảnh đầu thấy Ngọc Hoàn đang cầm áo choàng đến gần, Lí Tĩnh Lam hiểu được ý tứ của Bạch Liên, nhưng lại tự xua đi bóng dáng thoáng hiện lên trong tâm trí, bày ra một khuôn mặt tươi cười hạnh phúc, cố sức gật đầu: “Dạ! Ngọc Hoàn đã luôn theo đệ mười năm, nàng là một cô nương tốt, có thể lấy được nàng là may mắn cả đời đệ.”
“Thiếu gia, người sao lại không báo một tiếng mà đã chạy đi rồi? Cũng không biết mặc nhiều kiện y phục hơn.” Trong khi nói Ngọc Hoàn đã tới bên cạnh bọn họ, nhẹ giọng trách cứ, nhưng động tác lại đặc biệt ôn nhu, nhẹ nhàng đem áo choàng khoác lên đôi vai có vẻ gầy yếu kia, không khỏi nhíu mày, như thế nào mà thiếu gia lại gầy đi rồi?
Lí Tĩnh Lam đưa tay nhẹ khai nếp nhăn trên đầu chân mày nàng, nhìn ra ý nghĩ trong đáy mắt nàng, “Nàng đã sớm đem ta thành heo mà nuôi rồi, là ta thân thể không tốt, đừng tự trách.”
“Biết rõ thiếp sẽ tự trách thì sẽ không thể không tự chăm sóc mình như vậy được! Người xem tay người, như thế nào lại lạnh như vậy? Đến đây, ôm cái ấm lò này vào ngực cho ấm.”
Bưng cái ấm lò bị nhét vào trong tay, Lí Tĩnh Lam mỉm cười hạnh phúc với Bạch Liên, ánh mắt nói: Nhìn xem, lấy Ngọc Hoàn thì đệ nhất định có thể hạnh phúc rồi!
Bạch Liên không thể phủ nhận mà thoáng mỉm cười, đưa mắt liếc về phía Hàn Phong đang dạy bọn trẻ đánh quyền. Vậy thì hạnh phúc của họ đang ở nơi đâu đây?
Lí Tĩnh Lam kéo Ngọc Hoàn ngồi xuống cạnh mình, trên mặt mỉm một nụ cười tinh quái, nhìn Ngọc Hoàn không hiểu đầu đuôi gì, “Thiếu gia, người cười cái gì?”
“Như thế nào còn gọi ta là thiếu gia nữa? Không phải đã nói phải gọi ta là Tĩnh sao? Hay là gọi tướng công cũng được a!”
Nhìn khuôn mặt y không chút đứng đắn, Ngọc Hoàn thoáng đỏ mặt, “Nhất thời không sửa miệng được thôi!”
Nụ cười của Lí Tĩnh Lam càng sâu thêm, đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn ứng đỏ nhưng lạnh cóng của nàng, khóe mắt liếc đến một đạo thân ảnh biến mất sau cánh cửa, Lí Nho Sinh này, rốt cuộc là hạng người gì?
“Ngọc Hoàn, ta muốn chúng ta chọn một ngày bàn chuyện thành hôn được không?”
“Dạ, để lão gia và phu nhân làm chủ đi!” Ngọc Hoàn không chút do dự gật đầu đáp ứng, nhưng trong đầu lại hiện lên hình bóng một người, không phải khuôn mặt tuấn mỹ ngày xưa, mà là bộ mặt mộc mạc một khuôn khi gặp nàng sẽ hồng lên. Vì cớ gì lại nghĩ đến hắn chứ?
Hôm nay về nhà, Lí Tĩnh Lam chính thức thưa với Lí Vệ Đình muốn lấy Ngọc Hoàn làm vợ, Lí Vệ Đình cảm thấy cực kỳ sung sướng, gật đầu liên tục, cười không khép miệng, Lí phu nhân lại vì mình sang năm là có thể bồng cháu trai mà mừng đến phát khóc.
“Ừm, vậy lão phu liền phái người đến Ngạc Uyển quốc một chuyến! Biến cố Lí gia không báo với tiểu nha đầu Lan kia, nếu chuyện thành hôn đại sự của đệ đệ cũng không báo với nó, nó sau này biết rồi còn không đem trời đạp xuống a!” Ngụy vương gia đang ở một bên xem xét hoàng lịch chọn ngày nói.
“Lan a!” Lí Tĩnh Lam cảm thán một tiếng, thiếu Lan thật đúng là có phần trống vắng, “Con của Lan cũng sắp sinh rồi phải không? Hay là sau này hãy báo với tỷ đi! Để tránh tỷ bị kích động quá, chạy ngược chạy xuôi.”
“Cũng đúng, nếu sau này nó muốn ồn ào thì nháo theo nó đi! Dù sao cũng không thể bắt nó ngồi yên một chỗ được.” Lí phu nhân đáp, nghĩ đến hai đứa con kết quả đều hạnh phúc, khiến cho nàng kẻ làm mẹ này không khỏi cảm thấy một trận yên vui, nhưng cũng nhận được một nỗi cô đơn, bọn trẻ đều đã trưởng thành rồi a! Không còn là những tiểu hài tử chạy vòng quanh đầu gối nàng quấn quýt lấy nàng muốn nghe kể chuyện xưa nữa a!
“Mẹ!” Nhìn Lí phu nhân thương tâm, Lí Tĩnh Lam bước tới nhẹ nhàng tựa vào trong ngực nàng, “Mẹ sao lại làm ra vẻ mặt như vậy a? Chẳng lẽ mẹ định chờ con sau khi thành thân rồi sẽ đuổi con ra khỏi nhà sao? Tĩnh Nhi không muốn, Tĩnh Nhi không muốn rời xa mẹ đâu!” Lí phu nhân vỗ nhẹ lưng y, vì thân mật của y mà cảm thấy một hồi ấm áp, “Mọi người đều nói có vợ quên mẹ, con sau này đừng quên mẹ là được rồi.”
“Sao lại như vậy được!” Lí Tĩnh Lam ngẩng đầu bác lại: “Tĩnh Nhi cho dù có vợ cũng sẽ không quên mẹ, mẹ vĩnh viễn là đệ nhất trong lòng con.”
“Vậy cha đâu?” Lí Vệ Đình vuốt ria mép lên tiếng hỏi.
Lí Tĩnh Lam đứng thẳng dậy ngó Lí Vệ Đình, lại liếc sang Lí phu nhân, cùng mẫu thân nhìn nhau cười, khuôn mặt già nua của Lí Vệ Đình phớt lên màu hồng khả nghi, ho nhẹ một tiếng giấu vẻ không được tự nhiên của mình, thật là, thế nào lại tranh yêu với phu nhân ở trong lòng con chứ? Nghĩ, không nhịn nổi cũng vì hành động ấu trĩ của mình mà mỉm cười. Ngụy vương gia và Ngọc Hoàn thấy cả nhà này cũng khẽ nở nụ cười.
Cuộc sống trôi qua rất đơn giản, thật bình thường, trong không khí lại bồng bềnh một loại khí tức gọi là hạnh phúc, đối với Lí gia một nhà mà nói, mặc dù mất đã đi tiền tài và quyền quý, nhưng người một nhà lại có thể vui vẻ sống cùng nhau như trước, đã là ban ơn lớn nhất của ông trời rồi.
Nhìn cảnh tượng một phòng hòa thuận vui vẻ, Lí Tĩnh Lam không nén nổi xúc động trong lòng – cảm giác về nhà, tốt quá.
/74
|