Phúc Thọ đẩy cửa bước vào, đã không còn thấy kinh ngạc với một đống tấu chương rơi vãi trước mắt nữa, hơn nửa tháng tới nay, đây không phải là lần đầu tiên nhìn thấy tình cảnh này, khẽ than một tiếng, đem khay cầm trong tay đặt trên bàn, gỡ bút son gãy trong tay Long Ngự Thiên xuống, từ trong ngực lấy ra thuốc dành cho thương đao kiếm, nhẹ nhàng bôi cho hắn. Thanh bút này, đủ cho một bách tính bình thường tiêu xài một năm, mà hiện nay, đã chỉ còn là một thanh gỗ gãy thứ tám mà thôi.
Sau khi bôi thuốc xong rồi, Phúc Thọ lẳng lặng rời khỏi ngự thư phòng, nhìn thoáng qua Long Ngự Thiên vẫn còn gục trên bàn, lại lần nữa thở dài, tốt thôi, thời gian sẽ làm nhạt phai đi hết thảy, Hoàng thượng trước sau gì cũng sẽ quên mất nữ tử đã từng là “Lan phi” đó.
Long Ngự Thiên từ trên bàn ngẩng đầu, thần sắc mờ mịt nhìn bát thức ăn khuya vừa được Phúc Thọ dâng lên, đấy vốn là thức ăn trước kia trong cung chưa từng có.
Long Ngự Thiên đặt một con cờ trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn Lí Tĩnh Lam đang bưng mặt ở trước mắt không biết đang suy nghĩ gì, thần sắc có chút không vui mà nắm lấy cằm y bắt y phải xoay đầu qua đối diện, “Đang nghĩ gì? Đánh cờ với trẫm mà nàng cũng dám phân tâm sao?”
Lí Tĩnh Lam cười khẽ một tiếng, nhìn bàn cờ cầm lên một con đặt xuống, “Thật đúng là không nên phân tâm, nói không chừng thần không lưu ý một chút thôi là sẽ ít đi vài con cờ mà!”
“Nàng đang ám chỉ trẫm sẽ chơi xấu ư?”
“Chẳng lẽ không đúng sao?”
“Hừ!” Long Ngự Thiên hừ lạnh một tiếng, giận dỗi nói: “Trẫm dù có không chơi xấu cũng có thể thắng được nàng, hôm nay không thể không thắng nàng một lần!”
Lí Tĩnh Lam nhìn hắn bộ mặt như trẻ nít, cười đến con mắt cũng cong lên, “Muốn thắng thần cũng được, nhưng thần thiếp đói bụng rồi, Hoàng thượng có thể chờ thần thiếp lấp đầy bao tử không?”
Long Ngự Thiên hơi sửng sốt một chút, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu, đứng dậy ngồi vào bên cạnh y, tựa như sủng ái say đắm mà ôm y vào lòng, “Muốn ăn cái gì? Trẫm lập tức sai ngự thiện phòng làm.”
Nghĩ thoáng qua, Lí Tĩnh Lam ngẩng đầu, đôi môi đỏ thắm khẽ hé, buông ra một từ Long Ngự Thiên chưa từng nghe qua: “Đậu hoa.”
“Đậu hoa? Đó là cái gì?”
Lí Tĩnh Lam khẽ khàng đẩy hắn ra, lấy giấy bút trên bàn viết vài chữ, “Thần nghĩ đầu bếp ngự thiện phòng hẳn là sẽ biết làm.”
Long Ngự Thiên nhận lấy trang giấy, nhìn dáng chữ thanh tú bên trên, nhịn không được thở ra: “Chữ đẹp!” Có điều xem không hiểu nội dung trên đó, nhưng không nghĩ nhiều lắm đã đem nó giao cho Phúc Thọ.
“Ăn ngon không?” Lí Tĩnh Lam cúi mặt hỏi Long Ngự Thiên đang nhấm nháp đậu hoa trước mắt.
“Ừ.” Long Ngự Thiên gật đầu, ánh mắt lại đọng trên mặt y, trong mắt ẩn chứa ý cười.
Lí Tĩnh Lam nghi hoặc sờ sờ gò má, “Trên mặt thần có gì không?”
Long Ngự Thiên lắc đầu, trong mồm còn ngậm một miệng đậu hoa.
“Vậy người nhìn thần làm chi a?”
Đem đậu hoa trong miệng nuốt xuống họng, Long Ngự Thiên không có hảo ý mà ghé sát vào y, ý cười trên mặt từ từ lan rộng, “Bởi vì trẫm cảm thấy đậu hoa này rất giông môi nàng, khi ăn vào đã nghĩ đến lúc hôn nàng, mịn mịn màng màng, còn mang theo chút vị ngọt.”
“Người!” Lí Tĩnh Lam chợt đỏ mặt, đẩy cái khuôn mặt tuấn tú kề sát tới, vỗ bàn quát: “Khi ăn cơm ít nói chuyện đi!”
“Vâng, nương tử thân ái.” Long Ngự Thiên đắc ý cười, nhìn người trước mắt vùi đầu ăn mãnh liệt, ngay cả tay cầm thìa cũng hơi run lên, Long Ngự Thiên không khỏi cười đến mức càng thêm vui vẻ.
Lông mi Lí Tĩnh Lam run rẩy, yếu ớt chuyển tỉnh, nhìn tấm màn màu đỏ thẫm trên đầu, thần sắc có chút mê man.
“Đại vương tử, người tỉnh rồi.”
Lí Tĩnh Lam xoay đầu, nhìn thấy một nữ tử xinh đẹp đang đứng cạnh giường mình, hiểu ra mình đang ở đâu, chống cơ thể ngồi dậy trên giường, Lí Tĩnh Lam hỏi: “Ta ngủ đã bao lâu?”
“Người ngủ khoảng bốn canh giờ, hiện tại đã là canh ba sáng rồi.”
“Thật không? Đã trễ thế này a!” Lí Tĩnh Lam đẩy cung nữ định tiến tới dìu tay y, tự mình xuống giường, “Phiền nàng giúp ta chuẩn bị một thùng nước ấm được không? Ta muốn tắm rửa.”
“Dạ, Mẫn Nhi sẽ gọi người mang nước ấm đến.” Cung nữ phủ phục thân người, lại hỏi: “Đại vương tử muốn ăn gì? Mẫn Nhi sẽ sai ngự thiện phòng chuẩn bị.”
Lí Tĩnh Lam nghĩ một chốc đáp: “Đầu bếp ngự thiện phòng của các người biết làm đậu hoa không?”
Mẫn Nhi thoáng sửng sốt, không ngờ Vương tử lại muốn ăn thứ mà dân thường hay ăn, “Đại vương tử xin chờ một lát, Mẫn Nhi đến ngự thiện phòng hỏi chút.”
“Ừ.” Lí Tĩnh Lam gật đầu, sau đó lại gọi Mẫn Nhi định xoay người rời đi, “Sau này đừng gọi ta là Đại vương tử nữa, ta không phải vương tử của các người, nàng cứ gọi ta là Lí công tử đi!”
Mẫn Nhi hoảng hốt quỳ xuống, “Đại vương tử, này trăm triệu không thể.”
Lí Tĩnh Lam cũng hiểu được, đây nhất định là phân phó của Vân Đế kia, cho nên cũng không muốn nói thêm nữa, phất tay cho Mẫn Nhi lui, tự mình đến cạnh bàn rót một chén trà.
Thật không ngờ cơ thể mình lại kém như thế, ngay khi sắp biết rõ sự tình rồi, vậy mà lại làm trò té xỉu trước mặt mọi người.
“Loảng xoảng!” Một tiếng, Lí Tĩnh Lam ngơ ngác nhìn ấm trà lật đổ trên bàn, nước trong ấm thấm ướt khăn trải bàn, chảy xuống theo mép bàn.
Giơ cổ tay lên, nhìn hai vết sẹo lờ mờ trên đó, nhẹ nhàng nắm tay lại, hai tay này… thật sự liền như vậy mà phế đi sao? Đôi tay đã từng biết văn biết võ này, đôi tay đã từng nhủ phải bảo vệ người quan trọng nhất này, đôi tay… y yêu nhất này, giờ đây thật sự cứ như vậy mà phế đi sao? Ngay cả một ấm trà nho nhỏ cũng không nhấc lên được…
“Lam Nhi!” Thanh âm lo lắng của Vân Đế từ ngoài cửa truyền đến.
Lí Tĩnh Lam hoàn hồn, đem tay giấu sau lưng, tựa như muốn che giấu cái gì.
“Có chuyện gì sao? Cung nữ hầu hạ Đại vương tử đâu?” Vân Đế chỉ vào ấm nước nghiêng ngả, lạnh lùng hỏi người theo sau, “Người đâu! Đem hết kẻ hầu hạ Đại vương tử kéo ra ngoài đánh năm mươi trượng!”
“Chậm đã!” Lí Tĩnh Lam bật ra gọi lão công công định xoay người rời đi, “Chuyện không liên quan đến bọn họ, là ta tự mình không cẩn thận làm đổ.”
Vân Đế thở dài, phất tay sai cung nữ ở phía sau dọn sạch thứ hỗn độn trên bàn, kéo tay y ngồi xuống cạnh bàn, “Lam Nhi, mấy năm nay con chịu khổ rồi, con yên tâm, phụ vương cho dù có tìm hết toàn bộ danh y trên thế gian, cũng phải chữa khỏi hai tay này của con.”
Lí Tĩnh Lam nghe được liền ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua Quỳnh Ngọc Công chúa đứng cạnh cửa, hiểu được nhất định là nàng đã kể với Vân Đế cái gì, mà ánh mắt Vân Quân Triết lại hung ác nhìn chằm chằm vào hai nắm tay đó, một con rắn nhỏ màu xanh thẫm há miệng rũ xuống trong nắm tay siết chặt của hắn, e rằng đã chết rồi, mà hắn lại không biết.
Lí Tĩnh Lam rút hai nắm tay về, thản nhiên trả lời: “Tạ ơn hậu ái của Vân Đế, hai tay của Tĩnh Lam này, là đáng tội, không nhọc Vân Đế phải bận tâm.”
Thanh âm bình lặng mà thản nhiên, không dao động, không oán trách, cũng không có hận ý, nhưng nghe vào trong tai của Vân Đế lại là một tư vị khác, “Con còn hận phụ vương sao?”
Nhìn khuôn mặt già nua đang áy náy tự trách mình trước mắt, trong lòng Lí Tĩnh Lam không khỏi cảm thấy một cơn phiền muộn, khẽ thở dài một hơi, đưa tay lau đi lệ lăn trên nếp nhăn, “Ta không hận người, nhưng ta cũng không thuộc về nơi đây, ta đến, chỉ là để tìm kiếm một đáp án, chờ sau khi nghi hoặc trong lòng được cởi bỏ rồi ta sẽ rời đi, bởi vì phụ thân của ta, mẫu thân của ta còn có vị hôn thê đang chờ ta, nơi đó có hồi ức của ta, khát vọng của ta, người ta muốn bảo vệ, còn có của ta…” Tình yêu…
Một câu “Ta không hận người” kia của Lí Tĩnh Lam đã ngầm đồng ý rằng thừa nhận hắn một kẻ phụ vương này, khiến cho Vân Đế cảm thấy một hồi vui mừng, nhưng câu “Rời đi” vẫn như cũ của y lại đập tan phần vui mừng đó, “Nơi này cũng có phụ thân của con, huynh đệ tỷ muội của con, sau này cũng sẽ có hồi ức, sẽ có khát vọng, toàn bộ con dân nơi đây đều cần con bảo vệ, con về sau cũng sẽ có hậu cung mỹ nữ, thê thiếp thành đàn, vì sao con vẫn cứ khăng khăng muốn rời đi? Trẫm không cho phép! Trẫm tuyệt đối không cho phép con quay về!”
Vân Đế gắt lên như sấm, phất tay áo rời đi, Lí Tĩnh Lam nghe được hắn phân phó ngoài cửa, “Cơ thể Đại vương tử không khỏe, phái thêm người qua đây chăm sóc, không có mệnh lệnh của trẫm, không được cho Đại vương tử rời khỏi Vân Lam Uyển một bước!”
Vân Đế muốn giam lỏng y sao? Lí Tĩnh Lam hé miệng cười khẽ, kỳ thực hà tất phải vẽ chuyện? Y hiện tại bất quá chỉ là một kẻ tàn tật mà thôi, không có mệnh lệnh của hắn, y làm sao có thể rời khỏi hoàng cung này? Vân Lan quốc lại to lớn như thế.
Sau khi bôi thuốc xong rồi, Phúc Thọ lẳng lặng rời khỏi ngự thư phòng, nhìn thoáng qua Long Ngự Thiên vẫn còn gục trên bàn, lại lần nữa thở dài, tốt thôi, thời gian sẽ làm nhạt phai đi hết thảy, Hoàng thượng trước sau gì cũng sẽ quên mất nữ tử đã từng là “Lan phi” đó.
Long Ngự Thiên từ trên bàn ngẩng đầu, thần sắc mờ mịt nhìn bát thức ăn khuya vừa được Phúc Thọ dâng lên, đấy vốn là thức ăn trước kia trong cung chưa từng có.
Long Ngự Thiên đặt một con cờ trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn Lí Tĩnh Lam đang bưng mặt ở trước mắt không biết đang suy nghĩ gì, thần sắc có chút không vui mà nắm lấy cằm y bắt y phải xoay đầu qua đối diện, “Đang nghĩ gì? Đánh cờ với trẫm mà nàng cũng dám phân tâm sao?”
Lí Tĩnh Lam cười khẽ một tiếng, nhìn bàn cờ cầm lên một con đặt xuống, “Thật đúng là không nên phân tâm, nói không chừng thần không lưu ý một chút thôi là sẽ ít đi vài con cờ mà!”
“Nàng đang ám chỉ trẫm sẽ chơi xấu ư?”
“Chẳng lẽ không đúng sao?”
“Hừ!” Long Ngự Thiên hừ lạnh một tiếng, giận dỗi nói: “Trẫm dù có không chơi xấu cũng có thể thắng được nàng, hôm nay không thể không thắng nàng một lần!”
Lí Tĩnh Lam nhìn hắn bộ mặt như trẻ nít, cười đến con mắt cũng cong lên, “Muốn thắng thần cũng được, nhưng thần thiếp đói bụng rồi, Hoàng thượng có thể chờ thần thiếp lấp đầy bao tử không?”
Long Ngự Thiên hơi sửng sốt một chút, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu, đứng dậy ngồi vào bên cạnh y, tựa như sủng ái say đắm mà ôm y vào lòng, “Muốn ăn cái gì? Trẫm lập tức sai ngự thiện phòng làm.”
Nghĩ thoáng qua, Lí Tĩnh Lam ngẩng đầu, đôi môi đỏ thắm khẽ hé, buông ra một từ Long Ngự Thiên chưa từng nghe qua: “Đậu hoa.”
“Đậu hoa? Đó là cái gì?”
Lí Tĩnh Lam khẽ khàng đẩy hắn ra, lấy giấy bút trên bàn viết vài chữ, “Thần nghĩ đầu bếp ngự thiện phòng hẳn là sẽ biết làm.”
Long Ngự Thiên nhận lấy trang giấy, nhìn dáng chữ thanh tú bên trên, nhịn không được thở ra: “Chữ đẹp!” Có điều xem không hiểu nội dung trên đó, nhưng không nghĩ nhiều lắm đã đem nó giao cho Phúc Thọ.
“Ăn ngon không?” Lí Tĩnh Lam cúi mặt hỏi Long Ngự Thiên đang nhấm nháp đậu hoa trước mắt.
“Ừ.” Long Ngự Thiên gật đầu, ánh mắt lại đọng trên mặt y, trong mắt ẩn chứa ý cười.
Lí Tĩnh Lam nghi hoặc sờ sờ gò má, “Trên mặt thần có gì không?”
Long Ngự Thiên lắc đầu, trong mồm còn ngậm một miệng đậu hoa.
“Vậy người nhìn thần làm chi a?”
Đem đậu hoa trong miệng nuốt xuống họng, Long Ngự Thiên không có hảo ý mà ghé sát vào y, ý cười trên mặt từ từ lan rộng, “Bởi vì trẫm cảm thấy đậu hoa này rất giông môi nàng, khi ăn vào đã nghĩ đến lúc hôn nàng, mịn mịn màng màng, còn mang theo chút vị ngọt.”
“Người!” Lí Tĩnh Lam chợt đỏ mặt, đẩy cái khuôn mặt tuấn tú kề sát tới, vỗ bàn quát: “Khi ăn cơm ít nói chuyện đi!”
“Vâng, nương tử thân ái.” Long Ngự Thiên đắc ý cười, nhìn người trước mắt vùi đầu ăn mãnh liệt, ngay cả tay cầm thìa cũng hơi run lên, Long Ngự Thiên không khỏi cười đến mức càng thêm vui vẻ.
Lông mi Lí Tĩnh Lam run rẩy, yếu ớt chuyển tỉnh, nhìn tấm màn màu đỏ thẫm trên đầu, thần sắc có chút mê man.
“Đại vương tử, người tỉnh rồi.”
Lí Tĩnh Lam xoay đầu, nhìn thấy một nữ tử xinh đẹp đang đứng cạnh giường mình, hiểu ra mình đang ở đâu, chống cơ thể ngồi dậy trên giường, Lí Tĩnh Lam hỏi: “Ta ngủ đã bao lâu?”
“Người ngủ khoảng bốn canh giờ, hiện tại đã là canh ba sáng rồi.”
“Thật không? Đã trễ thế này a!” Lí Tĩnh Lam đẩy cung nữ định tiến tới dìu tay y, tự mình xuống giường, “Phiền nàng giúp ta chuẩn bị một thùng nước ấm được không? Ta muốn tắm rửa.”
“Dạ, Mẫn Nhi sẽ gọi người mang nước ấm đến.” Cung nữ phủ phục thân người, lại hỏi: “Đại vương tử muốn ăn gì? Mẫn Nhi sẽ sai ngự thiện phòng chuẩn bị.”
Lí Tĩnh Lam nghĩ một chốc đáp: “Đầu bếp ngự thiện phòng của các người biết làm đậu hoa không?”
Mẫn Nhi thoáng sửng sốt, không ngờ Vương tử lại muốn ăn thứ mà dân thường hay ăn, “Đại vương tử xin chờ một lát, Mẫn Nhi đến ngự thiện phòng hỏi chút.”
“Ừ.” Lí Tĩnh Lam gật đầu, sau đó lại gọi Mẫn Nhi định xoay người rời đi, “Sau này đừng gọi ta là Đại vương tử nữa, ta không phải vương tử của các người, nàng cứ gọi ta là Lí công tử đi!”
Mẫn Nhi hoảng hốt quỳ xuống, “Đại vương tử, này trăm triệu không thể.”
Lí Tĩnh Lam cũng hiểu được, đây nhất định là phân phó của Vân Đế kia, cho nên cũng không muốn nói thêm nữa, phất tay cho Mẫn Nhi lui, tự mình đến cạnh bàn rót một chén trà.
Thật không ngờ cơ thể mình lại kém như thế, ngay khi sắp biết rõ sự tình rồi, vậy mà lại làm trò té xỉu trước mặt mọi người.
“Loảng xoảng!” Một tiếng, Lí Tĩnh Lam ngơ ngác nhìn ấm trà lật đổ trên bàn, nước trong ấm thấm ướt khăn trải bàn, chảy xuống theo mép bàn.
Giơ cổ tay lên, nhìn hai vết sẹo lờ mờ trên đó, nhẹ nhàng nắm tay lại, hai tay này… thật sự liền như vậy mà phế đi sao? Đôi tay đã từng biết văn biết võ này, đôi tay đã từng nhủ phải bảo vệ người quan trọng nhất này, đôi tay… y yêu nhất này, giờ đây thật sự cứ như vậy mà phế đi sao? Ngay cả một ấm trà nho nhỏ cũng không nhấc lên được…
“Lam Nhi!” Thanh âm lo lắng của Vân Đế từ ngoài cửa truyền đến.
Lí Tĩnh Lam hoàn hồn, đem tay giấu sau lưng, tựa như muốn che giấu cái gì.
“Có chuyện gì sao? Cung nữ hầu hạ Đại vương tử đâu?” Vân Đế chỉ vào ấm nước nghiêng ngả, lạnh lùng hỏi người theo sau, “Người đâu! Đem hết kẻ hầu hạ Đại vương tử kéo ra ngoài đánh năm mươi trượng!”
“Chậm đã!” Lí Tĩnh Lam bật ra gọi lão công công định xoay người rời đi, “Chuyện không liên quan đến bọn họ, là ta tự mình không cẩn thận làm đổ.”
Vân Đế thở dài, phất tay sai cung nữ ở phía sau dọn sạch thứ hỗn độn trên bàn, kéo tay y ngồi xuống cạnh bàn, “Lam Nhi, mấy năm nay con chịu khổ rồi, con yên tâm, phụ vương cho dù có tìm hết toàn bộ danh y trên thế gian, cũng phải chữa khỏi hai tay này của con.”
Lí Tĩnh Lam nghe được liền ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua Quỳnh Ngọc Công chúa đứng cạnh cửa, hiểu được nhất định là nàng đã kể với Vân Đế cái gì, mà ánh mắt Vân Quân Triết lại hung ác nhìn chằm chằm vào hai nắm tay đó, một con rắn nhỏ màu xanh thẫm há miệng rũ xuống trong nắm tay siết chặt của hắn, e rằng đã chết rồi, mà hắn lại không biết.
Lí Tĩnh Lam rút hai nắm tay về, thản nhiên trả lời: “Tạ ơn hậu ái của Vân Đế, hai tay của Tĩnh Lam này, là đáng tội, không nhọc Vân Đế phải bận tâm.”
Thanh âm bình lặng mà thản nhiên, không dao động, không oán trách, cũng không có hận ý, nhưng nghe vào trong tai của Vân Đế lại là một tư vị khác, “Con còn hận phụ vương sao?”
Nhìn khuôn mặt già nua đang áy náy tự trách mình trước mắt, trong lòng Lí Tĩnh Lam không khỏi cảm thấy một cơn phiền muộn, khẽ thở dài một hơi, đưa tay lau đi lệ lăn trên nếp nhăn, “Ta không hận người, nhưng ta cũng không thuộc về nơi đây, ta đến, chỉ là để tìm kiếm một đáp án, chờ sau khi nghi hoặc trong lòng được cởi bỏ rồi ta sẽ rời đi, bởi vì phụ thân của ta, mẫu thân của ta còn có vị hôn thê đang chờ ta, nơi đó có hồi ức của ta, khát vọng của ta, người ta muốn bảo vệ, còn có của ta…” Tình yêu…
Một câu “Ta không hận người” kia của Lí Tĩnh Lam đã ngầm đồng ý rằng thừa nhận hắn một kẻ phụ vương này, khiến cho Vân Đế cảm thấy một hồi vui mừng, nhưng câu “Rời đi” vẫn như cũ của y lại đập tan phần vui mừng đó, “Nơi này cũng có phụ thân của con, huynh đệ tỷ muội của con, sau này cũng sẽ có hồi ức, sẽ có khát vọng, toàn bộ con dân nơi đây đều cần con bảo vệ, con về sau cũng sẽ có hậu cung mỹ nữ, thê thiếp thành đàn, vì sao con vẫn cứ khăng khăng muốn rời đi? Trẫm không cho phép! Trẫm tuyệt đối không cho phép con quay về!”
Vân Đế gắt lên như sấm, phất tay áo rời đi, Lí Tĩnh Lam nghe được hắn phân phó ngoài cửa, “Cơ thể Đại vương tử không khỏe, phái thêm người qua đây chăm sóc, không có mệnh lệnh của trẫm, không được cho Đại vương tử rời khỏi Vân Lam Uyển một bước!”
Vân Đế muốn giam lỏng y sao? Lí Tĩnh Lam hé miệng cười khẽ, kỳ thực hà tất phải vẽ chuyện? Y hiện tại bất quá chỉ là một kẻ tàn tật mà thôi, không có mệnh lệnh của hắn, y làm sao có thể rời khỏi hoàng cung này? Vân Lan quốc lại to lớn như thế.
/74
|