“Xoảng” một tiếng, Lí Vệ Đình nhân lúc kích động đã ném vỡ chén trà trong tay, trong đại sảnh yên tĩnh phát ra tiếng vọng lanh lảnh, nhưng cũng không có ai chú ý đến, mọi người đều kinh ngạc nhìn vị tiểu thư Lí gia đang đứng giữa đại sảnh, hay phải nói là – công tử Lí gia?
“Con… nói cái gì? Lặp lại lần nữa?” Lí Vệ Đình hỏi.
“Con nói Lan đã đi rồi, con là Tĩnh, cha.”
Trái ngược với phụ thân và mẫu thân cùng bọn hạ nhân vẻ mặt kinh hoàng, Lí Tĩnh Lam lại lộ ra vẻ bình tĩnh lạ thường. Rút thắt lưng bên hông, tháo xuống nữ trang toàn thân, từ trong áo lót lấy ra hai cái túi vải tròn, vạt áo trước mở rộng để lộ bộ ngực trắng như tuyết nhưng bằng phẳng.
“Con… này… này đến cùng là chuyện gì đã xảy ra?” Lí Vệ Đình vỗ bàn, sắc mặt đỏ lên, giận dữ trừng mắt quát bọn hạ nhân: “Ta không phải muốn các ngươi theo sát tiểu thư sao? Như thế nào y lại biến mất mà không một ai phát giác?”
“Cha, Lan là con thả đi, người đừng trách bọn hạ nhân.” Lí Tĩnh Lam nói: “Trước đó người không nên ưng thuận tiền đặt cược của Ngụy vương gia, người không biết, Lan nghe được người muốn đem tỷ nhốt lại thì khóc thương tâm đến cỡ nào đâu, chẳng lẽ người muốn Lan hận người cả đời sao?”
“Con…” Lí Vệ Đình tức giận đến cởi giày muốn đập bể đầu y, nhưng nhìn thấy khuôn mặt kia thì trong lòng lại dâng lên một trận yêu thương và áy náy, chán chường đem giày ném ở trên đất, Lí Vệ Đình dường như thoáng cái đã già đi mười mấy tuổi, “Ai bảo Ngụy lão đầu sẽ mà thỉnh giáo kì nghệ(*) tới con? Ta như thế nào lại cam lòng đối với Lan như vậy? Nhưng Hoàng Thượng đã hạ thánh chỉ, con bảo ta phải làm sao bây giờ? Hiện tại nói đón lại biết dùng cái gì? Ngày mai trong cung sẽ nhận người, con bảo ta đi nơi nào chuẩn bị một nữ nhân cho bọn hắn hả? Tội khi quân, đấy chính là phải rơi đầu!”
“Ha ha,” Lí phu nhân cười ra tiếng, đứng dậy nhặt chiếc giày trên đất mang vào cho phu quân, “Mọi người đều nói hiểu con không ai bằng cha, người lại một chút cũng không hiểu con của mình, Tĩnh từ nhỏ đã không phải là một đứa bé làm chuyện lỗ mãng, nó nhất định đã có đối sách, đúng hay không? Tĩnh?”
“Đúng vậy, thưa mẹ.” Lí Tĩnh Lam nhận lấy áo choàng hạ nhân đưa tới, khoác vào, nói ra kế hoạch của mình. Chính là trong khoảng thời gian nửa năm, chắn hẳn sẽ không phạm sai lầm nào chứ?
.
Tại hoàng cung, một đội cấm vệ quân nghiêm ngặt đi tuần. Trong ngự phòng vẫn như cũ đèn đuốc sáng trưng, vị hoàng đế trẻ tuổi Long Ngự Thiên đang vùi đầu giữa đống tấu chương cao vài thước ở trên bàn.
Chợt nghe nơi nào đó trong phòng truyền đến một tràng tiếng ngáy.
Long Ngự Thiên ném bút son trên tay xuống, nhìn xà nhà, “Nguyệt, tiếng ngáy của ngươi ồn ào đến trẫm.”
Một đạo bóng trắng từ trên xà nhà nhẹ nhàng xuống tới, quỳ một gối mà chắp tay: “Cổ Nguyệt tham kiến Hoàng Thượng.”
“Đứng lên đi.” Long Ngự Thiên uể oải nằm dài trên long ỷ, “Cấm vệ quân có đúng hay không nên thay đổi? Như vậy lại không người nào phát giác ra ngươi lẻn vào, mà ngươi còn mặc một bộ bạch y nữa.”
“Thưa đúng, thần ngày mai liền tăng cường huấn luyện bọn họ.”
“Không sao, cũng không cần gấp như vậy, ngươi nghỉ ngơi trước vài ngày rồi nói sau.” Long Ngự Thiên thuận tay cầm lấy một món trái cây trong mâm hoa quả ném cho hắn, chính mình cũng cầm một trái cắn một phát hỏi: “Chuyện trẫm sai ngươi điều tra thế nào rồi?”
“Quả không ngoài Hoàng Thượng dự đoán, Khiêm vương gia chủ động xin điều về biên cương quả nhiên là trong lòng muốn làm loạn.” Cổ Nguyệt từ trong ngực lấy ra một bao phong thư đưa cho hắn.
Long Ngự Thiên hai mắt xem, đem nó đặt ở trên ngọn nến, chốc lát, ngọn lửa nuốt chửng trang giấy, thiếu chút nữa đốt tới ngón tay hắn. “Phái người nghiêm ngặt theo dõi hắn.”
“Chỉ là theo dõi thôi sao? Mấy thứ này cũng đủ để buộc tội rồi.”
“Hô ~” Thở một hơi thật dài, trong mắt Long Ngự Thiên hiện lên vẻ cô đơn, lập tức liền bị che đi, “Hắn như thế nào cũng là ca ca của trẫm, trẫm không muốn đuổi cùng giết tận hắn.”
“Ha ha, Hoàng Thượng thật đúng là nhân từ mà!”
“Nhân từ sao?”
Hắn có thật sự nhân từ không? Hắn thân là Ngũ hoàng tử, vì để đạt được ngôi vị này đã lợi dụng hãm hại biết bao nhiêu huynh đệ? Nhưng chính xác sau khi đạt được rồi lại như thế nào a? Hắn mất đi càng nhiều…
“Nguyệt, ngươi có sợ trẫm không?”
Cổ Nguyệt tinh tế, lập tức nở nụ cười, “Hoàng Thượng sẽ giết thần sao?”
“Sẽ không, cho dù ngươi có phản bội trẫm, trẫm cũng sẽ không giết ngươi.”
“Cổ Nguyệt này không phải là sợ Hoàng Thượng, Hoàng Thượng nên biết, Cổ Nguyệt cái gì cũng không sợ, chỉ có sợ chết.”
Hoàng đế trẻ tuổi nở nụ cười, nụ cười rất nhẹ nhàng rất trong sáng, giống như đứa trẻ được tặng cho bảo vật.
.
Căn miếu đổ nát của Thành Đông.
Ngân Diệp nhìn nữ tử đang ngủ say bên cạnh mình, nhẹ nhàng lướt qua gương mặt nàng, lấy ra một mảnh lá cây cắt đứt dây thừng cột vào tay hai người. Mở cửa phòng, phi thân rời đi.
Thực xin lỗi, nàng cho ta tình yêu, ta không thể… Trọn kiếp này, Ngân Diệp ta, đã định là một kẻ phụ lòng người…
Đêm đã khuya, mây đen che kín ánh trăng.
Lí Tĩnh Lam đứng trước cửa sổ, để mặc gió mát lùa mái tóc dài của y. Lan, ngày mai đệ sẽ tiến cung rồi, tỷ nhất định… nhất định phải hạnh phúc a, bởi vì đệ đã mang tính mạng của cả nhà ra mà đánh cược giả trang…
***
Tắm rửa sơ qua rồi Cổ Nguyệt cầm khăn sạch lau người, không cầm lòng được mà sờ vào vài vết sẹo đáng sợ trên thân.
Vết sẹo ở sườn thắt lưng kia phải là mười hai tuổi thì lưu lại không? Mẹ hắn là bà vú của Ngũ hoàng tử, hắn và Long Ngự Thiên cùng lớn lên, thuở nhỏ đã được dạy dỗ, Ngũ hoàng tử là trời, tất nhiên, bất luận lúc nào cũng đều phải bảo vệ Ngũ hoàng tử, cho nên năm ấy trong cung có thích khách xông vào, hắn không hề nghĩ ngợi liền lao về phía người, thay người đỡ một đao trí mạng. Có lẽ là mệnh của hắn chưa tuyệt, kẻ kia một phát nhường hắn tránh chỗ hiểm, nên hắn không có chết.
Hai đạo vết thương trên bả vai, là năm ấy mười sáu tuổi sao? Cũng là năm Long Ngự Thiên đăng cơ. Đại hoàng tử vì ngăn cản tân hoàng đăng cơ đã phái sát thủ đột kích Ngũ hoàng tử, hắn đã chiến đấu anh dũng để Long Ngự Thiên được hộ tống ra khỏi cung, hắn lại bị bắt, Đại hoàng tử dùng móc sắt xuyên qua bả vai hắn treo suốt ba ngày ba đêm, chất vấn tăm tích của Ngũ hoàng tử. Hắn lúc ấy thật sự là rất oan ức, bởi vì lúc đó hắn đang chống lại đám sát thủ, có biết Long Ngự Thiên được đưa đến đâu đâu mà nói! Cũng may ngày thứ tư hắn được người ta cứu ra, bằng không hắn thật sự sẽ phải chết thẳng cẳng rồi.
Hoàng Thượng hỏi hắn sợ người không? Kỳ thực là hắn sợ, sợ một ngày nào đó người từ bỏ hắn, vậy so với giết hắn còn làm hắn khó chịu hơn… Bởi vì, trước kia bảo vệ người là vì lòng trung thành, hiện tại… Tâm tình cuối cùng bất tri bất giác giác mà thay đổi, tuy rằng thế thường vốn không cho phép, nhưng, chỉ cần lặng lẽ… lặng lẽ ở bên cạnh người là tốt rồi…
—
“Con… nói cái gì? Lặp lại lần nữa?” Lí Vệ Đình hỏi.
“Con nói Lan đã đi rồi, con là Tĩnh, cha.”
Trái ngược với phụ thân và mẫu thân cùng bọn hạ nhân vẻ mặt kinh hoàng, Lí Tĩnh Lam lại lộ ra vẻ bình tĩnh lạ thường. Rút thắt lưng bên hông, tháo xuống nữ trang toàn thân, từ trong áo lót lấy ra hai cái túi vải tròn, vạt áo trước mở rộng để lộ bộ ngực trắng như tuyết nhưng bằng phẳng.
“Con… này… này đến cùng là chuyện gì đã xảy ra?” Lí Vệ Đình vỗ bàn, sắc mặt đỏ lên, giận dữ trừng mắt quát bọn hạ nhân: “Ta không phải muốn các ngươi theo sát tiểu thư sao? Như thế nào y lại biến mất mà không một ai phát giác?”
“Cha, Lan là con thả đi, người đừng trách bọn hạ nhân.” Lí Tĩnh Lam nói: “Trước đó người không nên ưng thuận tiền đặt cược của Ngụy vương gia, người không biết, Lan nghe được người muốn đem tỷ nhốt lại thì khóc thương tâm đến cỡ nào đâu, chẳng lẽ người muốn Lan hận người cả đời sao?”
“Con…” Lí Vệ Đình tức giận đến cởi giày muốn đập bể đầu y, nhưng nhìn thấy khuôn mặt kia thì trong lòng lại dâng lên một trận yêu thương và áy náy, chán chường đem giày ném ở trên đất, Lí Vệ Đình dường như thoáng cái đã già đi mười mấy tuổi, “Ai bảo Ngụy lão đầu sẽ mà thỉnh giáo kì nghệ(*) tới con? Ta như thế nào lại cam lòng đối với Lan như vậy? Nhưng Hoàng Thượng đã hạ thánh chỉ, con bảo ta phải làm sao bây giờ? Hiện tại nói đón lại biết dùng cái gì? Ngày mai trong cung sẽ nhận người, con bảo ta đi nơi nào chuẩn bị một nữ nhân cho bọn hắn hả? Tội khi quân, đấy chính là phải rơi đầu!”
“Ha ha,” Lí phu nhân cười ra tiếng, đứng dậy nhặt chiếc giày trên đất mang vào cho phu quân, “Mọi người đều nói hiểu con không ai bằng cha, người lại một chút cũng không hiểu con của mình, Tĩnh từ nhỏ đã không phải là một đứa bé làm chuyện lỗ mãng, nó nhất định đã có đối sách, đúng hay không? Tĩnh?”
“Đúng vậy, thưa mẹ.” Lí Tĩnh Lam nhận lấy áo choàng hạ nhân đưa tới, khoác vào, nói ra kế hoạch của mình. Chính là trong khoảng thời gian nửa năm, chắn hẳn sẽ không phạm sai lầm nào chứ?
.
Tại hoàng cung, một đội cấm vệ quân nghiêm ngặt đi tuần. Trong ngự phòng vẫn như cũ đèn đuốc sáng trưng, vị hoàng đế trẻ tuổi Long Ngự Thiên đang vùi đầu giữa đống tấu chương cao vài thước ở trên bàn.
Chợt nghe nơi nào đó trong phòng truyền đến một tràng tiếng ngáy.
Long Ngự Thiên ném bút son trên tay xuống, nhìn xà nhà, “Nguyệt, tiếng ngáy của ngươi ồn ào đến trẫm.”
Một đạo bóng trắng từ trên xà nhà nhẹ nhàng xuống tới, quỳ một gối mà chắp tay: “Cổ Nguyệt tham kiến Hoàng Thượng.”
“Đứng lên đi.” Long Ngự Thiên uể oải nằm dài trên long ỷ, “Cấm vệ quân có đúng hay không nên thay đổi? Như vậy lại không người nào phát giác ra ngươi lẻn vào, mà ngươi còn mặc một bộ bạch y nữa.”
“Thưa đúng, thần ngày mai liền tăng cường huấn luyện bọn họ.”
“Không sao, cũng không cần gấp như vậy, ngươi nghỉ ngơi trước vài ngày rồi nói sau.” Long Ngự Thiên thuận tay cầm lấy một món trái cây trong mâm hoa quả ném cho hắn, chính mình cũng cầm một trái cắn một phát hỏi: “Chuyện trẫm sai ngươi điều tra thế nào rồi?”
“Quả không ngoài Hoàng Thượng dự đoán, Khiêm vương gia chủ động xin điều về biên cương quả nhiên là trong lòng muốn làm loạn.” Cổ Nguyệt từ trong ngực lấy ra một bao phong thư đưa cho hắn.
Long Ngự Thiên hai mắt xem, đem nó đặt ở trên ngọn nến, chốc lát, ngọn lửa nuốt chửng trang giấy, thiếu chút nữa đốt tới ngón tay hắn. “Phái người nghiêm ngặt theo dõi hắn.”
“Chỉ là theo dõi thôi sao? Mấy thứ này cũng đủ để buộc tội rồi.”
“Hô ~” Thở một hơi thật dài, trong mắt Long Ngự Thiên hiện lên vẻ cô đơn, lập tức liền bị che đi, “Hắn như thế nào cũng là ca ca của trẫm, trẫm không muốn đuổi cùng giết tận hắn.”
“Ha ha, Hoàng Thượng thật đúng là nhân từ mà!”
“Nhân từ sao?”
Hắn có thật sự nhân từ không? Hắn thân là Ngũ hoàng tử, vì để đạt được ngôi vị này đã lợi dụng hãm hại biết bao nhiêu huynh đệ? Nhưng chính xác sau khi đạt được rồi lại như thế nào a? Hắn mất đi càng nhiều…
“Nguyệt, ngươi có sợ trẫm không?”
Cổ Nguyệt tinh tế, lập tức nở nụ cười, “Hoàng Thượng sẽ giết thần sao?”
“Sẽ không, cho dù ngươi có phản bội trẫm, trẫm cũng sẽ không giết ngươi.”
“Cổ Nguyệt này không phải là sợ Hoàng Thượng, Hoàng Thượng nên biết, Cổ Nguyệt cái gì cũng không sợ, chỉ có sợ chết.”
Hoàng đế trẻ tuổi nở nụ cười, nụ cười rất nhẹ nhàng rất trong sáng, giống như đứa trẻ được tặng cho bảo vật.
.
Căn miếu đổ nát của Thành Đông.
Ngân Diệp nhìn nữ tử đang ngủ say bên cạnh mình, nhẹ nhàng lướt qua gương mặt nàng, lấy ra một mảnh lá cây cắt đứt dây thừng cột vào tay hai người. Mở cửa phòng, phi thân rời đi.
Thực xin lỗi, nàng cho ta tình yêu, ta không thể… Trọn kiếp này, Ngân Diệp ta, đã định là một kẻ phụ lòng người…
Đêm đã khuya, mây đen che kín ánh trăng.
Lí Tĩnh Lam đứng trước cửa sổ, để mặc gió mát lùa mái tóc dài của y. Lan, ngày mai đệ sẽ tiến cung rồi, tỷ nhất định… nhất định phải hạnh phúc a, bởi vì đệ đã mang tính mạng của cả nhà ra mà đánh cược giả trang…
***
Tắm rửa sơ qua rồi Cổ Nguyệt cầm khăn sạch lau người, không cầm lòng được mà sờ vào vài vết sẹo đáng sợ trên thân.
Vết sẹo ở sườn thắt lưng kia phải là mười hai tuổi thì lưu lại không? Mẹ hắn là bà vú của Ngũ hoàng tử, hắn và Long Ngự Thiên cùng lớn lên, thuở nhỏ đã được dạy dỗ, Ngũ hoàng tử là trời, tất nhiên, bất luận lúc nào cũng đều phải bảo vệ Ngũ hoàng tử, cho nên năm ấy trong cung có thích khách xông vào, hắn không hề nghĩ ngợi liền lao về phía người, thay người đỡ một đao trí mạng. Có lẽ là mệnh của hắn chưa tuyệt, kẻ kia một phát nhường hắn tránh chỗ hiểm, nên hắn không có chết.
Hai đạo vết thương trên bả vai, là năm ấy mười sáu tuổi sao? Cũng là năm Long Ngự Thiên đăng cơ. Đại hoàng tử vì ngăn cản tân hoàng đăng cơ đã phái sát thủ đột kích Ngũ hoàng tử, hắn đã chiến đấu anh dũng để Long Ngự Thiên được hộ tống ra khỏi cung, hắn lại bị bắt, Đại hoàng tử dùng móc sắt xuyên qua bả vai hắn treo suốt ba ngày ba đêm, chất vấn tăm tích của Ngũ hoàng tử. Hắn lúc ấy thật sự là rất oan ức, bởi vì lúc đó hắn đang chống lại đám sát thủ, có biết Long Ngự Thiên được đưa đến đâu đâu mà nói! Cũng may ngày thứ tư hắn được người ta cứu ra, bằng không hắn thật sự sẽ phải chết thẳng cẳng rồi.
Hoàng Thượng hỏi hắn sợ người không? Kỳ thực là hắn sợ, sợ một ngày nào đó người từ bỏ hắn, vậy so với giết hắn còn làm hắn khó chịu hơn… Bởi vì, trước kia bảo vệ người là vì lòng trung thành, hiện tại… Tâm tình cuối cùng bất tri bất giác giác mà thay đổi, tuy rằng thế thường vốn không cho phép, nhưng, chỉ cần lặng lẽ… lặng lẽ ở bên cạnh người là tốt rồi…
—
/74
|