Mãi cho đến khi sắc trời đen kịt, trăng sáng mọc ở phương Đông, Cổ Nguyệt mới dần dần chuyển tỉnh(1), chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, thần sắc có chút mơ màng nhìn quanh căn phòng xa lạ, khuôn mặt tuấn tú ngẩn ra phối hợp với đôi mắt mông lung, là một bộ dáng mơ màng khả ái hiếm thấy.
Nhưng chỉ là trong nháy mắt, đã khôi phục lại vẻ vô cảm thường ngày, nguyên lai hắn đã đến Khiêm Vương phủ Tương thành rồi. Vén màn xuống giường, vừa mở cửa phòng liền bị một người đứng đần ra ở cửa làm cho giật mình.
Nghe động, người nọ quay đầu, ánh đèn ***g phát ra hào quang lợt lạt, hiển hiện một khuôn mặt quen thuộc trước mắt Cổ Nguyệt, “Cổ đại nhân, Vương gia lệnh Nhược Tịch chờ ở đây, Cổ đại nhân thức dậy xin mời theo Nhược Tịch đến tiền thính(2) dùng bữa.”
“Ừm,” Cổ Nguyệt bình thản đáp: “Đi trước dẫn đường đi.”
Nhược Tịch trước mắt này tuy lớn lên có bảy phần diện mạo giống Long Ngự Thiên, nhưng trên người lại không có nửa điểm khí chất đặc biệt của Long Ngự Thiên, thậm chí phảng phất còn để lộ ra một chút mị khí(3), Cổ Nguyệt trong lòng cả kinh, chẳng lẽ y là…
Người này chính là Cổ đại nhân mà y phải hầu hạ đêm nay sao? Thật đúng là một người tuấn mỹ! Nghĩ như vậy, Nhược Tịch nhịn không được quay lại cúi đầu, vừa vặn chạm phải ánh mắt chăm chú của Cổ Nguyệt, tâm bỗng nhiên nhảy lên một cái, chân giẫm phải một viên đá nhỏ, người cũng liền mất thăng bằng té ngửa ra sau.
“A -”
Cơn đau sẵn sàng hứng chịu lại không đến, một đôi tay ôm lấy thắt lưng y, khiến cho y ngã vào ***g ngực ấm ấp của người ta, trên đầu vang lên thanh âm như tiếng suối reo: “Cẩn thận một chút.”
Mở đôi mắt nhắm nghiền, ngước lên đối diện đôi mắt phượng xinh đẹp của Cổ Nguyệt, cái mũi cao, đôi môi mỏng đỏ nhạt, nghĩ đến đêm nay sẽ… Chịu không nổi mặt đỏ lên, một lọn tóc buông hờ qua vai Cổ Nguyệt, lướt nhẹ qua đôi gò má Nhược Tịch, một trận tê dại chảy thẳng vào lòng.
“Nhìn đủ chưa?”
“A?” Lấy lại tinh thần, Nhược Tịch lúc này mới hoảng hốt phát giác y vẫn còn nằm nguyên trong lòng Cổ Nguyệt, “Thực… Thực xin lỗi, thực xin lỗi Cổ đại nhân, thần đứng lên ngay.”
Cuống quýt một trận từ ***g ngực Cổ Nguyệt đứng dậy, Nhược Tịch lại cúi người khom lưng tạ lỗi mấy lần.
“Chúng ta đi thôi.” Cổ Nguyệt lãnh đạm quét mắt nhìn y một cái, lướt qua y đi tới trước.
“Ấy…” Nhược Tịch đuổi kịp hắn, cùng hắn song hành, “Cổ đại nhân tức giận sao?”
“Không.”
“Vậy sao Cổ đại nhân không nhìn thẳng vào Nhược Tịch.”
Cổ Nguyệt dừng bước, theo ý y nhìn thẳng vào y, cũng không biểu lộ tình cảm nào, nhưng lại tạo cho Nhược Tịch một áp lực vô cổ vô hình.
“Ngươi nhất định phải dùng ngữ điệu loại biểu tình đó mà nói chuyện sao?”
“Dạ?” Nhược Tịch khó hiểu.
“Rất giống nữ nhân.”
Bất chấp thần sắc kinh hoàng của Nhược Tịch, Cổ Nguyệt đi thẳng tới trước, có một câu vẫn chưa hỏi ra khỏi miệng: Nhược Tịch này có thân phận gì trong Vương phủ? Nếu là hạ nhân, vật liệu may mặc trên người không khỏi có phần đẹp đẽ, nếu là luyến nam, vậy Khiêm Vương… Đối với Hoàng tượng rốt cuộc là sinh kế ra sao? Mà Khiêm Vương cố ý phái Nhược Tịch đến hầu hạ hắn, rốt cuộc là muốn làm gì?
Trên bàn ăn lớn như vậy chỉ có một mình Cổ Nguyệt ngồi, quản gia Liễu Kiệt ra hiệu một thị nữ bên cạnh gắp rau rót rượu cho Cổ Nguyệt, sau đó cúi người hành lễ một cái, “Vương gia có chút khó chịu, đã sớm nghỉ ngơi, cho nên không thể tiếp Cổ đại nhân dùng bữa, mong Cổ đại nhân thứ lỗi.”
“Không sao, Cổ Nguyệt ngày thường cũng quen ăn một mình rồi.”
“Vậy nô tài đến hầu hạ Vương gia, Cổ đại nhân mời thong thả dùng.”
Cổ Nguyệt gật đầu, “Thay ta vấn an Vương gia, Cổ Nguyệt sẽ đến sau.”
“Chỉ sợ ngài không có cơ hội vấn an rồi.” Liễu Kiệt nhỏ giọng thì thầm, lại bị Cổ Nguyệt thính tai nghe được từng từ từng chữ.
“Có ý tứ gì?”
“A, nô tài là nói Vương gia thân thể khó chịu, chỉ sợ không cách nào tiếp đãi Cổ đại nhân, Cổ đại nhân hay là sáng mai hãy vấn an thì tốt hơn. Nô tài xin cáo lui.” Liễu Kiệt khom người rời khỏi đại sảnh, lướt qua Nhược Tịch thì đưa mắt liếc y một cái.
Cổ Nguyệt cảm thấy cả tòa Vương phủ tỏa ra một cỗ kỳ quái, nhưng không nói được là kỳ quái ở chỗ nào, bất quá Khiêm Vương khẳng định không lớn mật đến nỗi muốn lấy mạng hắn ngay trong vương phủ.
Tùy tiện ăn vài món một chút, uống hai chén rượu, Cổ Nguyệt dưới sự hướng dẫn của Nhược Tịch quay về gian phòng màu trắng kia, hạ nhân đã sớm đưa nước tắm tới.
“Ngươi lui xuống trước đi, không cần ở đây hầu hạ.” Cổ Nguyệt cởi y phục, bước vào trong thùng gỗ, nhắm mắt lại tận hưởng cảm giác được nước ấm vây bọc.
Nhược Tịch đỏ mặt nhìn hắn lõa thể, cầm lấy chiếc khăn bên cạnh quấn lại đến sau lưng hắn nhẹ nhàng kỳ cọ, một tay mơn trớn vết sẹo xấu xí trên người hắn, “Đây thế nào? Nhất định là đau lắm phải không?”
Cổ Nguyệt ngăn tay y lại, “Không phải nói không cần ngươi hầu hạ sao?” Không biết tại sao trong cơ thể đột nhiên nảy sinh khô nóng, tựa hồ có cái gì đó đảo loạn ý thức phá tan thân thể dũng mãnh tiến ra.
“Nhược Tịch đã không thể ra được nữa rồi.”
“Có ý gì?” Chợt nghe ngoài cửa truyền đến một tiếng khóa “Lách cách”.
Cổ Nguyệt nhặt quần áo choàng lên người vọt tới trước cửa, nhưng làm thế nào cũng không đẩy cửa ra được, quay đầu nhìn thấy vẻ mặt luống cuống của Nhược Tịch, nghiến răng hỏi: “Đây rốt cuộc là chuyện gì?”
“Ha ha…” Ngoài cửa vọng vào tiếng cười đắc ý của Khiêm Vương, “Cổ đại nhân, bổn vương biết ngươi tôn sùng Hoàng thượng rất lâu, nhưng không thể bày tỏ, chỉ có thể tự mình khốn khổ, bổn vương không đành lòng nhìn Cổ đại nhân ủy khuất như vậy, cho nên đặc biệt tìm một nam tử giống Hoàng thượng tới hầu hạ ngươi, ha ha… Cổ đại nhân có hay không đặc biệt xúc động đây?”
“Vương gia, người…” Cổ Nguyệt muốn nói, nhưng khô nóng trong cơ thể lại trỗi dậy khiến thân thể hắn vô lực, ngã vào cánh cửa.
“A! Nguyệt đêm nay cũng thật là mê hồn a, vậy bổn vương cũng không quấy rầy hảo sự của ngươi chứ? Chúc Cổ đại nhân vui vẻ. Ha ha… Ha…”
Thanh âm của Khiêm Vương từ từ lùi xa, Nhược Tịch tiến sát qua định đỡ hắn đứng dậy, “Cổ đại nhân…”
“Cút ngay!” Cơ hồ dùng hết sức mạnh toàn thân, Cổ Nguyệt gạt y ra, tựa tường đứng lên thụt lùi lại: “Cách xa ta một chút!”
“Cổ đại nhân…” Nhược Tịch khổ sở cúi đầu, hai giọt nước mắt trong suốt từ hốc mắt chảy ra, Cổ đại nhân nhất định sẽ hận y lắm phải không? Nhưng sự tình đã đến nước này cũng không còn đường sống để quay lại nữa rồi.
Rút thắt lưng bên hông, cởi y phục trên người, lộ ra toàn thân nước da màu mật ong, Nhược Tịch dè dặt tiếp cận Cổ Nguyệt, “Cổ đại nhân, ngài phải cùng Nhược Tịch! Ngài đã trúng mị dược của Vương gia, nếu không cùng người giao hoan, ngài sẽ chết!”
Giữa lúc mông lung, dường như nhìn thấy Long Ngự Thiên đi về phía hắn, vẻ mặt ngượng ngùng, hai mắt dịu dàng đáng yêu, cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi khẽ nhếch lên, nhẹ nhàng gọi: “Nguyệt… Nguyệt…” Làn da màu đồng dưới ánh nến tựa hồ đang cám dỗ hắn vuốt ve…
Nhưng tiếng “Cổ đại nhân” kịp thời ngăn bàn tay vươn ra của hắn, trên khuôn mặt lộ một nụ cười thê lương, vì kềm chế mà cắn chặt môi tứa ra một ít máu tươi đỏ thắm, vương trên ánh mắt của Nhược Tịch đớn đau.
“Không được qua đây!” Cổ Nguyệt dùng sức quát, cố gắng tập trung chân khí tán loạn trong cơ thể, một chưởng đánh về phía cửa phòng.
Chết sao? Đây chẳng phải là kết quả mà Khiêm Vương rất muốn sao? Tựa tường đứng lên, Cổ Nguyệt dùng tốc độ mà hắn cho là nhanh nhất nhắm phía ngoài cửa.
Nhưng trong con mắt người thường, hắn chỉ là đi chuyển chậm rãi, cho nên Nhược Tịch chỉ bước hai bước đã chắn trước người hắn, chìa tay ra ôm lấy hắn, “Cổ đại nhân, Hoàng thượng có đáng như vậy không? Khiến cho ngài dù chết cũng không nguyện ôm lấy Nhược Tịch…”
Nhưng chỉ là trong nháy mắt, đã khôi phục lại vẻ vô cảm thường ngày, nguyên lai hắn đã đến Khiêm Vương phủ Tương thành rồi. Vén màn xuống giường, vừa mở cửa phòng liền bị một người đứng đần ra ở cửa làm cho giật mình.
Nghe động, người nọ quay đầu, ánh đèn ***g phát ra hào quang lợt lạt, hiển hiện một khuôn mặt quen thuộc trước mắt Cổ Nguyệt, “Cổ đại nhân, Vương gia lệnh Nhược Tịch chờ ở đây, Cổ đại nhân thức dậy xin mời theo Nhược Tịch đến tiền thính(2) dùng bữa.”
“Ừm,” Cổ Nguyệt bình thản đáp: “Đi trước dẫn đường đi.”
Nhược Tịch trước mắt này tuy lớn lên có bảy phần diện mạo giống Long Ngự Thiên, nhưng trên người lại không có nửa điểm khí chất đặc biệt của Long Ngự Thiên, thậm chí phảng phất còn để lộ ra một chút mị khí(3), Cổ Nguyệt trong lòng cả kinh, chẳng lẽ y là…
Người này chính là Cổ đại nhân mà y phải hầu hạ đêm nay sao? Thật đúng là một người tuấn mỹ! Nghĩ như vậy, Nhược Tịch nhịn không được quay lại cúi đầu, vừa vặn chạm phải ánh mắt chăm chú của Cổ Nguyệt, tâm bỗng nhiên nhảy lên một cái, chân giẫm phải một viên đá nhỏ, người cũng liền mất thăng bằng té ngửa ra sau.
“A -”
Cơn đau sẵn sàng hứng chịu lại không đến, một đôi tay ôm lấy thắt lưng y, khiến cho y ngã vào ***g ngực ấm ấp của người ta, trên đầu vang lên thanh âm như tiếng suối reo: “Cẩn thận một chút.”
Mở đôi mắt nhắm nghiền, ngước lên đối diện đôi mắt phượng xinh đẹp của Cổ Nguyệt, cái mũi cao, đôi môi mỏng đỏ nhạt, nghĩ đến đêm nay sẽ… Chịu không nổi mặt đỏ lên, một lọn tóc buông hờ qua vai Cổ Nguyệt, lướt nhẹ qua đôi gò má Nhược Tịch, một trận tê dại chảy thẳng vào lòng.
“Nhìn đủ chưa?”
“A?” Lấy lại tinh thần, Nhược Tịch lúc này mới hoảng hốt phát giác y vẫn còn nằm nguyên trong lòng Cổ Nguyệt, “Thực… Thực xin lỗi, thực xin lỗi Cổ đại nhân, thần đứng lên ngay.”
Cuống quýt một trận từ ***g ngực Cổ Nguyệt đứng dậy, Nhược Tịch lại cúi người khom lưng tạ lỗi mấy lần.
“Chúng ta đi thôi.” Cổ Nguyệt lãnh đạm quét mắt nhìn y một cái, lướt qua y đi tới trước.
“Ấy…” Nhược Tịch đuổi kịp hắn, cùng hắn song hành, “Cổ đại nhân tức giận sao?”
“Không.”
“Vậy sao Cổ đại nhân không nhìn thẳng vào Nhược Tịch.”
Cổ Nguyệt dừng bước, theo ý y nhìn thẳng vào y, cũng không biểu lộ tình cảm nào, nhưng lại tạo cho Nhược Tịch một áp lực vô cổ vô hình.
“Ngươi nhất định phải dùng ngữ điệu loại biểu tình đó mà nói chuyện sao?”
“Dạ?” Nhược Tịch khó hiểu.
“Rất giống nữ nhân.”
Bất chấp thần sắc kinh hoàng của Nhược Tịch, Cổ Nguyệt đi thẳng tới trước, có một câu vẫn chưa hỏi ra khỏi miệng: Nhược Tịch này có thân phận gì trong Vương phủ? Nếu là hạ nhân, vật liệu may mặc trên người không khỏi có phần đẹp đẽ, nếu là luyến nam, vậy Khiêm Vương… Đối với Hoàng tượng rốt cuộc là sinh kế ra sao? Mà Khiêm Vương cố ý phái Nhược Tịch đến hầu hạ hắn, rốt cuộc là muốn làm gì?
Trên bàn ăn lớn như vậy chỉ có một mình Cổ Nguyệt ngồi, quản gia Liễu Kiệt ra hiệu một thị nữ bên cạnh gắp rau rót rượu cho Cổ Nguyệt, sau đó cúi người hành lễ một cái, “Vương gia có chút khó chịu, đã sớm nghỉ ngơi, cho nên không thể tiếp Cổ đại nhân dùng bữa, mong Cổ đại nhân thứ lỗi.”
“Không sao, Cổ Nguyệt ngày thường cũng quen ăn một mình rồi.”
“Vậy nô tài đến hầu hạ Vương gia, Cổ đại nhân mời thong thả dùng.”
Cổ Nguyệt gật đầu, “Thay ta vấn an Vương gia, Cổ Nguyệt sẽ đến sau.”
“Chỉ sợ ngài không có cơ hội vấn an rồi.” Liễu Kiệt nhỏ giọng thì thầm, lại bị Cổ Nguyệt thính tai nghe được từng từ từng chữ.
“Có ý tứ gì?”
“A, nô tài là nói Vương gia thân thể khó chịu, chỉ sợ không cách nào tiếp đãi Cổ đại nhân, Cổ đại nhân hay là sáng mai hãy vấn an thì tốt hơn. Nô tài xin cáo lui.” Liễu Kiệt khom người rời khỏi đại sảnh, lướt qua Nhược Tịch thì đưa mắt liếc y một cái.
Cổ Nguyệt cảm thấy cả tòa Vương phủ tỏa ra một cỗ kỳ quái, nhưng không nói được là kỳ quái ở chỗ nào, bất quá Khiêm Vương khẳng định không lớn mật đến nỗi muốn lấy mạng hắn ngay trong vương phủ.
Tùy tiện ăn vài món một chút, uống hai chén rượu, Cổ Nguyệt dưới sự hướng dẫn của Nhược Tịch quay về gian phòng màu trắng kia, hạ nhân đã sớm đưa nước tắm tới.
“Ngươi lui xuống trước đi, không cần ở đây hầu hạ.” Cổ Nguyệt cởi y phục, bước vào trong thùng gỗ, nhắm mắt lại tận hưởng cảm giác được nước ấm vây bọc.
Nhược Tịch đỏ mặt nhìn hắn lõa thể, cầm lấy chiếc khăn bên cạnh quấn lại đến sau lưng hắn nhẹ nhàng kỳ cọ, một tay mơn trớn vết sẹo xấu xí trên người hắn, “Đây thế nào? Nhất định là đau lắm phải không?”
Cổ Nguyệt ngăn tay y lại, “Không phải nói không cần ngươi hầu hạ sao?” Không biết tại sao trong cơ thể đột nhiên nảy sinh khô nóng, tựa hồ có cái gì đó đảo loạn ý thức phá tan thân thể dũng mãnh tiến ra.
“Nhược Tịch đã không thể ra được nữa rồi.”
“Có ý gì?” Chợt nghe ngoài cửa truyền đến một tiếng khóa “Lách cách”.
Cổ Nguyệt nhặt quần áo choàng lên người vọt tới trước cửa, nhưng làm thế nào cũng không đẩy cửa ra được, quay đầu nhìn thấy vẻ mặt luống cuống của Nhược Tịch, nghiến răng hỏi: “Đây rốt cuộc là chuyện gì?”
“Ha ha…” Ngoài cửa vọng vào tiếng cười đắc ý của Khiêm Vương, “Cổ đại nhân, bổn vương biết ngươi tôn sùng Hoàng thượng rất lâu, nhưng không thể bày tỏ, chỉ có thể tự mình khốn khổ, bổn vương không đành lòng nhìn Cổ đại nhân ủy khuất như vậy, cho nên đặc biệt tìm một nam tử giống Hoàng thượng tới hầu hạ ngươi, ha ha… Cổ đại nhân có hay không đặc biệt xúc động đây?”
“Vương gia, người…” Cổ Nguyệt muốn nói, nhưng khô nóng trong cơ thể lại trỗi dậy khiến thân thể hắn vô lực, ngã vào cánh cửa.
“A! Nguyệt đêm nay cũng thật là mê hồn a, vậy bổn vương cũng không quấy rầy hảo sự của ngươi chứ? Chúc Cổ đại nhân vui vẻ. Ha ha… Ha…”
Thanh âm của Khiêm Vương từ từ lùi xa, Nhược Tịch tiến sát qua định đỡ hắn đứng dậy, “Cổ đại nhân…”
“Cút ngay!” Cơ hồ dùng hết sức mạnh toàn thân, Cổ Nguyệt gạt y ra, tựa tường đứng lên thụt lùi lại: “Cách xa ta một chút!”
“Cổ đại nhân…” Nhược Tịch khổ sở cúi đầu, hai giọt nước mắt trong suốt từ hốc mắt chảy ra, Cổ đại nhân nhất định sẽ hận y lắm phải không? Nhưng sự tình đã đến nước này cũng không còn đường sống để quay lại nữa rồi.
Rút thắt lưng bên hông, cởi y phục trên người, lộ ra toàn thân nước da màu mật ong, Nhược Tịch dè dặt tiếp cận Cổ Nguyệt, “Cổ đại nhân, ngài phải cùng Nhược Tịch! Ngài đã trúng mị dược của Vương gia, nếu không cùng người giao hoan, ngài sẽ chết!”
Giữa lúc mông lung, dường như nhìn thấy Long Ngự Thiên đi về phía hắn, vẻ mặt ngượng ngùng, hai mắt dịu dàng đáng yêu, cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi khẽ nhếch lên, nhẹ nhàng gọi: “Nguyệt… Nguyệt…” Làn da màu đồng dưới ánh nến tựa hồ đang cám dỗ hắn vuốt ve…
Nhưng tiếng “Cổ đại nhân” kịp thời ngăn bàn tay vươn ra của hắn, trên khuôn mặt lộ một nụ cười thê lương, vì kềm chế mà cắn chặt môi tứa ra một ít máu tươi đỏ thắm, vương trên ánh mắt của Nhược Tịch đớn đau.
“Không được qua đây!” Cổ Nguyệt dùng sức quát, cố gắng tập trung chân khí tán loạn trong cơ thể, một chưởng đánh về phía cửa phòng.
Chết sao? Đây chẳng phải là kết quả mà Khiêm Vương rất muốn sao? Tựa tường đứng lên, Cổ Nguyệt dùng tốc độ mà hắn cho là nhanh nhất nhắm phía ngoài cửa.
Nhưng trong con mắt người thường, hắn chỉ là đi chuyển chậm rãi, cho nên Nhược Tịch chỉ bước hai bước đã chắn trước người hắn, chìa tay ra ôm lấy hắn, “Cổ đại nhân, Hoàng thượng có đáng như vậy không? Khiến cho ngài dù chết cũng không nguyện ôm lấy Nhược Tịch…”
/74
|