CHƯƠNG 28
Dữu Hữu Chi nói là khen thưởng cho cô, nên cho phép cô uống chút rượu nannan đương nhiên là rượu trái cây.
Cảm giác say rấtnhẹ, Chử Sở nương the0 men say ngồi trên người Dữu Hữu Chi dán sát vào anh.
Có mấy lần quy đầu cách quần lót gần như là đâm vào huyệt khẩu, bị Dữu Hữu Chi kéo lên đánh vài cái vào mông.
Chử Sở náo loạn đến rạng sáng, anh mới ấn xuống cái tay làm xằng làm bậy của cô. Anh ôm lấy cô ngủ.
The0 cách bố trí của khách sạn, giường nằm ở bên cửa sổ.
Ngủ đến nửa đêm, cho dù dưới sàn nhà có lò sưởi ấm, Chử Sở vẫn cảm thấy lạnh lẽo khác thường, cô mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Quay đầu nhìn, phát hiện bên ngoài sương mù dày đặc, đường nhỏ đã bị tuyết vùi lấp, nhìn không thấy.
Còn chưa tới hừng đông, xa xa nơi ngoài phòng vẫn còn đen kịt, chỉ có ánh đèn hành lang ngoài cửa sổ sáng lên, chiếu rõ hình ảnh bông tuyết rơi xuống, giống như bọt biển phiên bản bị người ta bóp nát bắn tung toé.
Chử Sở kinh ngạc cảm thán ngồi dậy, tìm được chiếc chăn ở đuôi giường rồi đắp trên người, ngồi ở mép giường ngắm tuyết.
Dữu Hữu Chi bởi vì tɾong lòng ngực không còn người nên một lúc sau cũng tỉnh lại.
Anh đứng dậy kéo Chử Sở trở về tɾong lòng ngực, vùi vào đầu vào bộ ngực mềm mại của cô, khàn giọng nói “Mới có mấy giờ, còn không ngủ mà làm gì đấy?”
Chử Sở giãy giụa hai cái liền vô dụng͟͟ phát hiện, tự giác từ bỏ. Cô nhỏ giọng nói “Tuyết rơi rồi, tôi đang ngắm tuyết.”
Dữu Hữu Chi cười nhạt một tiếng, nhắm hai mắt nói “Tuyết ở đây thì có gì đẹp, lần sau tôi mang em chỗ đóng quân ở bộ đội tôi trước kia, chỗ đó bông tuyết rấtto, rơi trên đầu một hồi lâu cũng không tan, nhìn rấtgiống……”
Giọng nói của anh dần nhẹ xuống, như sắp chìm vào giấc ngủ “Rất giống gàu trên đầu đàn ông.”
Chử Sở bị hình ảnh so sánh của anh chọc cho cười ra tiếng, lấy ͼhân đá lên bụng nhỏ của anh “Nghe anh nói cũng thật đen đủi.”
Dữu Hữu Chi lại thấp giọng cười một tiếng, buồn ngủ bị cô đạp loạn ͼhân làm cho tan thành mây khói, anh đứng dậy ngăn cô lại, cách áo ngủ cắn đầṳ vú mút vài cái, tay nắm lấy cổ ͼhân của cô hướng lên trên, cái được cái không mà xoa bóp mông cô.
Anh mở miệng “Muốn hôm nào rảnh tôi mang em đi xem không?”
Chử Sở bị cắn mút̼ một cách điêu luyện mà làm cho cơ thể lần thứ hai mềm mại, nhỏ giọng thở hổn hển, cũng không để ý tới anh.
/186
|