CHƯƠNG 26
Cái miệng nhỏ của cô, lại giống như trời sinh đã có bản lĩnh thâm hầu, mỗi lần đều có thể bức anh hận không thể tước vũ khí đầu hàng.
Nhìn thiếu nữ ngày thường đanh đá không biết đối nhân xử thế, từ từ quen thuộc với việc ăn côn thịt của anh.
Loại cảm giác thành tựu thầm kín cùng với sự sung sướng trên thân thể cộng dồn vào nhau, khiến khoáı cảm của anh so với những cuộc làm t̠ình dĩ vãng chẳng là gì.
Đang nghĩ ngợi, thì Chử Sở đã liếm hôn đến tinh h0àn no đủ của dương vật.
Chử Sở sờ nó như một quả hạnh đào, cô nghe được tiếng thở dốc trầm thấp của Dữu Hữu Chi càng ngày thêm rõ ràng.
Hai viên tinh h0àn to kia gần như to bằng quả trứng gà, Chử Sở nhẹ nhàng xoa xoa, cúi đầu liếm thử một cái.
Kia có vẻ là nơi nhạy cảm nhất của người đàn ông, Dữu Hữu Chi gần như muốn điên rồi, anh nắm vai cô, cắn răng nói “Được…… được rồi, Chử Sở.”
Chử Sở thờ ơ, bỏ ngoài tai lời cảnh cáo vô ích của Dữu Hữu Chi, cô thè lưỡi liếm từng cái lên toàn bộ mặt ngoài của quả trứng, thậm chí còn muốn mút nó vào.
……
Dữu Hữu Chi thấp giọng thở gấp, rũ mắt, nước chảy từ quy đầu càng ngày càng nhiềụ
Lại một lát sau, khuôn mặt anh đột nhiên căng chặt, anh nắm cổ Chử Sở rồi nhấc lên, tiện tay loát vài cái lên thân gậy, sau đó bắn ra về phía mặt giường.
Anh tạm thời không để ý đến dương vật đang run rẩy xuấttinh, cúi người gắt gao đè Chử Sở xuống hôn môi cô.
Chiếc lưỡi to tựa như phát tiết mà quấn lấy đôi môi hồng rụt rè, mặc cho thiếu nữ thút thít cự tuyệt cũng không làm anh nổi lòng trắc ẩn.
Thẳng đến khi tình triều mãnh liệt tɾong đầu bắt đầu lui tán, thần trí của Dữu Hữu Chi lúc này mới thanh tỉnh, cô khó khăn thở phì phò lui xuống, anh ôm Chử Sở đi về phía phòng tắm, giọng nói khàn khàn lãnh đạm
“…… Đây thật là muốn cũng không được, giống em đang chơi tôi vậy, tôi thế mà lại mặc em làm loạn.”
Mấy ngày nữa là Tết Nguyên Đán, Dữu Hữu Chi đã tính trước, dự định trước năm mới sẽ đưa Chử Sở ra ngoài ăn mừng năm mới.
Sau khi nói cho Chử Sở nannan vốn dĩ chỉ coi là “Thông báo” mà thôi, ai ngờ cuối cùng lại thành “Cầu xin” nannan thế mà cô lại còn nói không rảnh.
Dữu Hữu Chi ở đïện thoại đầu bên kia nghe vậy liền nhướng mày, thầm nghĩ đường đường là một kim chủ như anh mà lại sống càng ngày càng nghẹn khuất, đưa mắt ra hiệu thư ký đi ra ngoài, đợi cửa đóng lại mới mở miệng nói “Làm sao lại không rảnh? Tuần trước em đã không tới rồi, cứ nói là ở trường học,…… Có bạn học nam nào hẹn em sao?”
/186
|