CHƯƠNG 24
Giọng nói anh mơ hồ, giống như chỉ cần không nhắc đến chuyện tình cảm, thì còn lại thế nào cũng được.
Tay của người đàn ông rấtrắn ¢hắc, là loại vạm vỡ tràn đầy sức ma͙nh, khớp xương rõ ràng nhưng không yếu ớt, mặc dù đã làm dân văn phòng phòng được một thời gian dài, nhưng đầu ngón tay vẫn còn mang the0 một vài vết chai mỏng thô ráp khá rõ ràng.
Một đôi tay như vậy, từ cổ áo bắt đầu từ từ cởi bỏ nút thắt áo ngủ của thiếu nữ, lộ ra thân thể trần trụi không mặc nội y bên tɾong.
Đầu ngón tay Dữu Hữu Chi cẩn thận xoa lên chỗ mềm mại, không khỏi cúi đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy Chử Sở dưới ánh đèn lờ mờ, ngực và bụng như noãn ngọc ấm áp.
Đang tính nói cái gì, thì thấy noãn ngọc đứng dậy chìm vào bóng tối, chủ nhân của nó duỗi tay tới, ôm lấy cổ anh, cắn lên bờ môi của anh.
Hai hàng răng trắng như gạo nếp, lại tự nhiên mọc lên một chiếc răng nanh ngỗ nghịch, lúc hôn môi thỉnh thoảng lại cạ vào môi anh.
Dữu Hữu Chi rấtthí¢h chiếc răng nanh này của cô, như thể đây là màn chắn cáo mượn oai hùm của cô.
Anh cười một tiếng, tay lột bỏ áo ngủ đã rộng mở cửa Chử Sở, nhéo hai viên núm vú nho nhỏ nhô lên.
Anh thấp giọng nói “Em cắn hung dữ như vậy, lỡ hư thì phải làm sao bây giờ?”
Chử Sở ưỡn ngực muốn anh sờ, hàm hồ nói “Chú cứ…… Ưm… Cứ như vậy mà làm đi.”
Dữu Hữu Chi bật cười, nhịn không được mà nâng cô lên, cúi đầu ngậm lấy một bên núm vú, miệng rộng nuốt vào.
“Ư ưm…… Ngứa…………”
Ngữ khí của Chử Sở đột nhiên thay đổi, rên ɾỉ ở dưới thân anh giãy giụa muốn trốn.
Dữu Hữu Chi đương nhiên sẽ không để cô được như ý nguyện, động tác trên môi răng càng thêm dùng sức, núm vú rấtnhanh đã bị anh mút đến sưng đỏ, xinh xắn nổi bật trên da thịt mềm mại trắng như sữa.
“Vú của bảo bảo gần đây hình như lại lớn thêm một chút thì phải” Dữu Hữu Chi cười hôn cô, thanh âm mang the0 chút tiếc nuối “Cắn muốn rách miệng của tôi rồi, người ta nhìn vào còn tưởng nhà tôi nuôi một con mèo nhỏ, mỗi ngày đều giương nanh múa vuốt, không nghe lời.”
Bởi vì tên của Chử Sở, nên ngày thường lúc Dữu Hữu Chi gọi tên cô, giống như gọi bằng nhũ danh của cô, mà cô mỗi lần nghe thấy Dữu Hữu Chi gọi cô là bảo bảo, giống như đây là bí mật độc nhất giữa hai người, làm toàn thân cô muốn nhũn ra.
Giọng nói của anh rấtdễ nghe, anh trưng một gương mặt lạnh lùng sắc bén như vậy mà gọi tên cô, động tác lại ℭường ngạnh không cho phép phản kháng, hai điều này cộng lại mang đến kích thích và vui thí¢h gấp đôi tɾong đầu cô.
/186
|