Na Nhận nổi giận gầm lên một tiếng:
- Bảo hộ đại nhân.
Vũ tiễn bay tới quá nhanh, hộ vệ bên người căn bản là không kịp phản ứng, thậm chí còn không kịp múa côn sắt trong tay đánh bay vũ tiễn. Một hộ vệ hét lớn, không chùn lòng lấy thân mình nhào qua chắn phía sau lưng Tiêu Duệ, mặc cho vũ tiễn hung mãnh bay tới cắm vào bụng hắn.
Thị vệ cắn răng, tay xoa xoa chỗ máu tươi phun mạnh ở bụng chậm rãi nửa quỳ xuống.
- Na Khúc!
Na Nhận phẫn nộ hô một tiếng, rút cung tiễn trên lưng ra, cài tên lên cung, một vũ tiễn người Bặc đặc chế vọt tới thích khách xạ thủ trên cây kia.
- Bảo hộ đại nhân cùng phu nhân!
Giọng Na Nhận khàn khàn vang lên trên sân trống. Mười mấy người đàn ông người Bặc, giơ côn sắt trong tay, làm thành một vòng tường người, dùng thân thể mình làm lá chắn bảo vệ.
Tăng binh trong Thái Bình tự tay cầm côn bổng cũng chạy ra khỏi cửa chùa, loại chùa miếu lớn này đều có nuôi tăng binh. Nhưng hiện trường dường như cũng chỉ có hai gã thích khách, gã thích khách giả dạng lão già bán bánh dầu đã vỡ toang óc chết dưới côn sắt của hộ vệ, mà tên thích khách núp trên cây bắn trộm đã thùa dịp lúc rối loạn chạy trốn, biến mất trong núi sâu mờ mịt.
Đột nhiên xảy ra huyết án, đại hòa thượng Viên Không chủ trì Thái Bình tự đang thuyết pháp đại hội đột nhiên ngừng lại, đám khách hành hương kinh hoảng thất sắc trào ra cửa chùa, chạy xuống dưới chân núi. Mà Viên Không đại hòa thượng thì mang theo mấy tăng lữ chấp am hiểu y thuật sự trong chùa, vội vã chạy lại đây.
Trên lưng Lý Đằng Không tất cả đều là máu, sắc mặt nàng trắng bệch cô giật nằm trên hai gối Tiêu Duệ, khuôn mặt Tiêu Duệ thê lương gầm rú:
- Nhanh gọi thầy thuốc! Nhanh!
Lý Đằng Không sớm đã ngất, nếu không phải y thuật của y tăng trong Thái Bình tự cao minh, hơn nữa trong Thái Bình tự có thuốc cầm máu thượng đẳng, chỉ sợ nàng đã sớm mất quá nhiều máu mà ngọc nát hương tan. Tiêu Duệ qùy gối bên Lý Đằng Không đang nằm sấp trên giường gỗ, sắc mặt cực kỳ phẫn nộ đau thương. Ngọc Hoàn và Lý Nghi cũng ngồi một bên, sự thê lương kinh hồn trên mặt vẫn còn rõ nét.
- Tiêu Duệ, chàng không thích ta, nhưng ta thích chàng.
- Tiêu Duệ, ta tới đưa chàng tham gia khoa thi.
- Tiêu Duệ, chàng có nguyện ý lấy ta hay không?
- Tiêu Duệ. Rốt cuộc ta có điểm nào so ra kém Chương Cừu Liên Nhi kia?
Từng câu nói, xấu hổ đột nhiên, cùng nhau khuấy động trong đầu hắn. Giờ phút này, Tiêu Duệ rốt cuộc không ức chế nổi sự chấn động cực lớn của tâm thần, đôi mắt đỏ lên, nước mắt phun ra mãnh liệt.
Lý Nghi thở dài một tiếng, đứng dậy kéo vạt áo Ngọc Hoàn, hai nàng cùng nhau lui ra khỏi sương phòng trong Thái Bình tự này.
- Tại sao nàng lại ngốc như vậy…
Thanh âm trầm thấp nghẹn ngào của Tiêu Duệ quanh quẩn trong sương phòng trống trải, hai tay hắn siết chặt thành nắm đấm, nên lên tảng đá xanh cứng rắn trên mặt đất.
- Cô nàng ngốc…
Tay Tiêu Duệ run rẩy đắp tấm chăn thật dày cho Lý Đằng Không:
- Ta sẽ dùng cả đời này để bồi thường nàng…
- Đại nhân, sai nha Vạn Niên huyện nha tới.
Âm thanh trầm thấp của Na Nhận vang lên ngoài cửa.
Tiêu Duệ cắn chặt răng, bỗng nhiên đứng dậy, đi ra cửa, trong mắt phát ra lửa dận khiến Na Nhận run lên trong lòng.
Đứng đầu bộ khoái Vạn Niên huyện Tôn Toàn mang theo một đám sai dịch kinh sợ đi tới, khom người thi lễ:
- Chúng tiểu nhân gặp qua đại nhân, đại nhân đã kinh sợ!
- Dưới chân thiên tử, không ngờ có người ám sát bản quan. Tôn Toàn, trị an ở nơi kinh sư này…
Tiêu Duệ lấy lại bình tĩnh, tiếp nhận khăn mặt Tú Nhi đưa qua, lau một chút vết máu của Lý Đằng Không dính trên người.
- Đại nhân, tiểu nhân đã thông báo Kinh Triệu phủ nha môn… Nhanh chóng điều động Võ lâm quân, phong tỏa quan đạo từ Thái Bình tự thông ra bên ngoài, giam giữ toàn bộ khách hành hương lúc này chưa kịp xuống núi…
Tôn Toàn kính cẩn nói, trong giọng nói mang theo một chút sợ hãi.
Môn sinh thiên tử Tiêu Duệ, người lãnh đạo trực tiếp của mình gặp chuyện, mà người bị thương không ngờ là tiểu thư Lý Lâm Phủ, ở đây còn có Hàm Nghi công chúa đương triều ---- đây chính là động trời, điều này làm cho trong lòng Tôn Toàn dẫn đầu đám bộ khoái Vạn Niên huyện sợ hãi đến cực điểm.
- Đại nhân, người Kinh Triệu phủ cũng tới rồi.
Tôn Toàn lại nói.
Thân phận người bị ám sát rất hiển hách, đây cũng không phải một cái Vạn Niên huyện nha nhỏ nhoi có thể xử lý. Kinh Triệu phủ nghe thấy báo lập tức phái ra tất cả sai dịch hiện có nhanh chóng chạy tới Thái Bình tự, dẫn đầu tiến tới chính là Lương Hồng Liệt một Trưởng Sứ của Kinh Triệu phủ.
- Tiêu đại nhân!
Lương Hồng Liệt khom người thi lễ thật mạnh, khiến cho Tiêu Duệ hiện tại đang chật vật cũng hoảng sợ.
- Lương đại nhân, bản quan mang theo gia quyến tới Thái Bình tự dâng hương, đột nhiên gặp thích khách bên ngoài chùa… Lục tiểu thư Lý tướng phủ Lý Đằng Không thay bản quan cản một đao, thân chịu trọng thượng… Hy vọng mọi người có thể nhanh chóng lùng bắt phá án, bắt lấy hung thủ!
Tiêu Duệ nhớ tới Lý Đằng Không đang nằm hôn mê bất tỉnh trong thư phòng, không khỏi đau xót trong lòng, sắc mặt phẫn nộ gần như vặn vẹo, lại cúi đầu nói:
- Tôn Toàn, có bất kỳ manh mối nào trước thì nội báo cho bản quan, biết chưa?
Tôn Toàn run lên, khom người nói:
- Vâng, đại nhân!
Dưới chân Tiêu Duệ lảo đảo một chút, hắn chậm rãi đi đến hộ vệ người Bặc nằm trên cáng đang được y tăng chữa trị, cúi người xuống, hắn run giọng nói:
- Na Khúc huynh đệ, ơn cứu mạng của huynh, ta vĩnh viễn không quên.
Khuôn mặt tái nhợt của người hộ vệ Na Khúc cố nặn ra vẻ tươi cười, cố hết sức nói:
- Bảo hộ đại nhân là bổn phận của Na Khúc…
Trong thành Trường An lập tức nổi lên sóng gió. Môn sinh thiên tử, Trung thư xá nhân kiêm Vạn Niên huyện lệnh Tiêu Duệ vợ chồng ba người gặp chuyện ở Thái Bình tự, Lục tiểu thư nhà Lý Lâm Phủ bản thân chịu trọng thương, loại huyết án kinh trời này chấn động mọi người. Dưới áp lực bức bách của hai người Tiêu Duệ và Lý Lâm Phủ, sai nha bộ khoái Kinh Triệu phủ và Vạn Niên Huyện ngày đêm không ngừng lùng bắt tra án trong ngoài thành, mà khoảng chừng hơn một ngàn Ngự lâm quân gắt gao phong tỏa bốn phía trong Thái Bình tự.
Nhoáng một cái đã hai ngày.
Tiêu Duệ mặt mũi âm trầm ngồi trong thư phòng, không nói được một lời. Mấy này nay, hắn luôn luôn nghĩ, đến tột cùng là ai nổi sát tâm với hắn. Sau khi xuyên qua Đại Đường, nếu như có cừu gia, thật sự kết thù oán với Tiêu Duệ chỉ có Dương Hồi, cha con Ngụy Minh Luân cùng với kẻ phạm tội Tiên Vu Trọng Thông đã bị tịnh thu gia sản cả nhà và giết.
Dương Hồi đã chết, cha con Ngụy Minh Luân dường như không có khả năng và đảm lượng hạ thủ với mình. Như vậy, đến tột cùng là ai?
Chẳng lẽ là ---- Tiêu Duệ đột nhiên nhớ tới một người, Khánh Vương Lý Tông? Dương như cũng không có khả năng.
Tâm tư đang xoay chuyển, đột nhiên Nha Nhận tới báo:
- Đại nhân, đầu lĩnh bộ khoái Vạn Niên huyện Tôn Toàn cầu kiến.
Tiêu Duệ chậm rãi đứng dậy, khoát tay áo:
- Làm cho hắn tiến vào!
Tôn Toàn cẩn thận đi vào thư phòng Tiêu Duệ, vội vàng hành lễ:
- Thuộc hạ Tôn Toàn, bái kiến đại nhân!
- Tôn Toàn, vụ oán có manh mối sao? Đã tra được thích khách chưa?
Tiêu Duệ cũng không muốn nói lời vô nghĩa tới một đầu lĩnh bộ khoái nhỏ bé, trực tiếp trầm giọng hỏi.
- Hồi bẩm đại nhân, thuộc hạ dẫn người cùng điều tra với các sai dịch Kinh Triệu phủ, nhưng đến bây giờ vẫn không có một đầu mối nào rõ ràng.
Tôn Toàn kính cẩn nói.
Tiêu Duệ không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng nhìn Tôn Toàn, chờ câu dưới của hắn.
- Nhưng là, thuộc hạ lại phát hiện một chút… Cũng không biết có phải manh mối hay không, đălc biệt đến bẩm báo đại nhân.
Tôn Toàn do dự một chút, vẫn cúi đầu nói:
- Tên thích khách chết dưới tay hộ vệ của đại nhân kia tuy rằng đã hoàn toàn thay đổi, nhưng thuộc hạ cẩn thận kiểm tra thật hư, phát hiện hắn cũng không phải người Trường An. Hơn nữa, trong ngực hắn phát hiện một tấm chi phiếu như vậy.
Tôn Toàn đưa tấm chi phiếu loang lổ vết máu tới. Tiêu Duệ nhìn liếc qua, thấy là một tấm chi phiếu bình thường, một loại mình cũng thường dùng, chi phiếu do tiền trang lớn nhất trong thành Trường An ---- tiền trang Đạt Lợi mở, chỉ có điều mệnh giá có chút lớn, khoảng chừng hơn trăm quán. Tiêu Duệ biết, mở loại chi phiếu có mệnh giá giá lớn này, tiền trang khẳng định có bản ghi chép. Trong lòng hắn vừa động, thản nhiên nói:
- Ta biết rồi, ngươi nhanh chóng đi tiền trang Đạt Lợi kiểm tra thực hư, chi phiếu này đến tột cùng là người nào mở.
Tôn Toàn cười xấu hổ:
- Đại nhân, thuộc hạ đã đi thăm dò, nhưng quản sự tiền trang lấy lý do giữ bí mật cho khách hàng, cự tuyệt chúng ta kiểm tra thực hư.
Tiêu Duệ cả giận nói:
- Quan phủ kiểm tra thực hư, bọn họ dám ngăn cản!
- Đại nhân, tất cả tiền trang Đạt Lợi đều thuộc về Ngọc Chân điện hạ, chúng ta…
Tôn Toàn ấp úng, chà xát tay.
Tiêu Duệ ồ một tiếng, trầm ngâm một hồi, thuận tay cầm lấy tấm danh thiếp của mình trên bàn, cười lạnh nói:
- Tôn Toàn, ngươi cầm danh thiếp của ta đi tiền trang tra, nếu bọn họ còn dám ngăn cản, một mực xử theo pháp luật!
Tôn Toàn mừng rỡ, tiếp nhận danh thiếp khom người vội vã rời đi. Ý đồ hắn tới chính là muốn Tiêu Duệ ra mặt, quan hệ giữa vị đại nhân nhà mình này cùng với Ngọc Chân điện hạ mọi người đều biết, có tên của hắn ở đây, tiền trang Đạt Lợi sao còn dám khước từ.
Tôn Toàn đi rồi, Lý Nghi và Dương Ngọc Hoàn sóng vai đi tới. Nhìn một chút phẫn nộ không thể che hết trên mặt Tiêu Duệ, Lý Nghi thở dài một tiếng:
- Tử Trường, chuyện thích khách trước đặt qua một bên đi, ta cùng Ngọc Hoàn muội muội đã thương lượng, cảm thấy được Tử Trường chàng nên đi Lý phủ cầu hôn.
Tiêu Duệ im lặng nửa ngày, lúc này mới ảm đạm nói:
- Thực xin lỗi, Nghi nhi, Ngọc Hoàn, tình cảm Đằng Không đối với ta như vậy, nếu ta lại…
Lý Nghi và Dương Ngọc Hoàn một trái một phải dựa sát vào hắn, Lý Nghi dịu dàng nói:
- Tử Trường, chúng ta biết. Không cần do dự nữa, nhanh tới Lý phủ thăm Đằng Không muội tử đi. Tử Trường, Đằng Không muội tử liều mình đỡ một đao cho chàng, tỷ muội chúng ta trong lòng hai người cũng rất cảm kích…
Tiêu Duệ thở dài một tiếng:
- Chỉ có điều không biết Lý tướng kia có chịu hay không…
- Tử Trường, chàng cứ yên tâm. Lý Lâm Phủ kia sủng ái con gái mọi người đều biết, mối tình thắm thiết của Đằng Không muội muội với chàng, hắn cũng không phải không biết ---- về phần danh phận ---- Tử Trường, ta cùng đi với chàng. Sau đó, ta sẽ đi cầu phụ hoàng ban hôn cho hai người.
Trên khuôn mặt đẹp của Lý Nghi lộ ra một chút kiên định:
- Chúng ta cho Lý gia thể diện.
Ngoài phòng ngủ của Lý Đằng Không, Lý Lâm Phủ oán hận liếc Tiêu Duệ, cũng không để ý tới hắn, chỉ chào hỏi Lý Nghi. Lý Nghi ra hiệu cho Tiêu Duệ, Tiêu Duệ xẩu hổ cúi người thi lễ với Lý Lâm Phủ, vội vàng theo một thị nữ vào khuê phòng Lý Đằng Không.
Lý Đằng không thương không nhẹ, tuy rằng thân thể đã thanh tỉnh không còn nguy hiểm, nhưng bởi vì miệng vết thương ở lưng, chỉ có thể nằm trên giường không nhúc nhích, trên người đắm chăn gấm thật dày. Tiêu Duệ theo sau thị nữ đi vào khuê phòng, đối mặt đã nhìn thấy một bức tranh chữ lối viết thảo của Trương Húc, viết đúng là bài “Hỏi thế gian tình là chi”.
- Bảo hộ đại nhân.
Vũ tiễn bay tới quá nhanh, hộ vệ bên người căn bản là không kịp phản ứng, thậm chí còn không kịp múa côn sắt trong tay đánh bay vũ tiễn. Một hộ vệ hét lớn, không chùn lòng lấy thân mình nhào qua chắn phía sau lưng Tiêu Duệ, mặc cho vũ tiễn hung mãnh bay tới cắm vào bụng hắn.
Thị vệ cắn răng, tay xoa xoa chỗ máu tươi phun mạnh ở bụng chậm rãi nửa quỳ xuống.
- Na Khúc!
Na Nhận phẫn nộ hô một tiếng, rút cung tiễn trên lưng ra, cài tên lên cung, một vũ tiễn người Bặc đặc chế vọt tới thích khách xạ thủ trên cây kia.
- Bảo hộ đại nhân cùng phu nhân!
Giọng Na Nhận khàn khàn vang lên trên sân trống. Mười mấy người đàn ông người Bặc, giơ côn sắt trong tay, làm thành một vòng tường người, dùng thân thể mình làm lá chắn bảo vệ.
Tăng binh trong Thái Bình tự tay cầm côn bổng cũng chạy ra khỏi cửa chùa, loại chùa miếu lớn này đều có nuôi tăng binh. Nhưng hiện trường dường như cũng chỉ có hai gã thích khách, gã thích khách giả dạng lão già bán bánh dầu đã vỡ toang óc chết dưới côn sắt của hộ vệ, mà tên thích khách núp trên cây bắn trộm đã thùa dịp lúc rối loạn chạy trốn, biến mất trong núi sâu mờ mịt.
Đột nhiên xảy ra huyết án, đại hòa thượng Viên Không chủ trì Thái Bình tự đang thuyết pháp đại hội đột nhiên ngừng lại, đám khách hành hương kinh hoảng thất sắc trào ra cửa chùa, chạy xuống dưới chân núi. Mà Viên Không đại hòa thượng thì mang theo mấy tăng lữ chấp am hiểu y thuật sự trong chùa, vội vã chạy lại đây.
Trên lưng Lý Đằng Không tất cả đều là máu, sắc mặt nàng trắng bệch cô giật nằm trên hai gối Tiêu Duệ, khuôn mặt Tiêu Duệ thê lương gầm rú:
- Nhanh gọi thầy thuốc! Nhanh!
Lý Đằng Không sớm đã ngất, nếu không phải y thuật của y tăng trong Thái Bình tự cao minh, hơn nữa trong Thái Bình tự có thuốc cầm máu thượng đẳng, chỉ sợ nàng đã sớm mất quá nhiều máu mà ngọc nát hương tan. Tiêu Duệ qùy gối bên Lý Đằng Không đang nằm sấp trên giường gỗ, sắc mặt cực kỳ phẫn nộ đau thương. Ngọc Hoàn và Lý Nghi cũng ngồi một bên, sự thê lương kinh hồn trên mặt vẫn còn rõ nét.
- Tiêu Duệ, chàng không thích ta, nhưng ta thích chàng.
- Tiêu Duệ, ta tới đưa chàng tham gia khoa thi.
- Tiêu Duệ, chàng có nguyện ý lấy ta hay không?
- Tiêu Duệ. Rốt cuộc ta có điểm nào so ra kém Chương Cừu Liên Nhi kia?
Từng câu nói, xấu hổ đột nhiên, cùng nhau khuấy động trong đầu hắn. Giờ phút này, Tiêu Duệ rốt cuộc không ức chế nổi sự chấn động cực lớn của tâm thần, đôi mắt đỏ lên, nước mắt phun ra mãnh liệt.
Lý Nghi thở dài một tiếng, đứng dậy kéo vạt áo Ngọc Hoàn, hai nàng cùng nhau lui ra khỏi sương phòng trong Thái Bình tự này.
- Tại sao nàng lại ngốc như vậy…
Thanh âm trầm thấp nghẹn ngào của Tiêu Duệ quanh quẩn trong sương phòng trống trải, hai tay hắn siết chặt thành nắm đấm, nên lên tảng đá xanh cứng rắn trên mặt đất.
- Cô nàng ngốc…
Tay Tiêu Duệ run rẩy đắp tấm chăn thật dày cho Lý Đằng Không:
- Ta sẽ dùng cả đời này để bồi thường nàng…
- Đại nhân, sai nha Vạn Niên huyện nha tới.
Âm thanh trầm thấp của Na Nhận vang lên ngoài cửa.
Tiêu Duệ cắn chặt răng, bỗng nhiên đứng dậy, đi ra cửa, trong mắt phát ra lửa dận khiến Na Nhận run lên trong lòng.
Đứng đầu bộ khoái Vạn Niên huyện Tôn Toàn mang theo một đám sai dịch kinh sợ đi tới, khom người thi lễ:
- Chúng tiểu nhân gặp qua đại nhân, đại nhân đã kinh sợ!
- Dưới chân thiên tử, không ngờ có người ám sát bản quan. Tôn Toàn, trị an ở nơi kinh sư này…
Tiêu Duệ lấy lại bình tĩnh, tiếp nhận khăn mặt Tú Nhi đưa qua, lau một chút vết máu của Lý Đằng Không dính trên người.
- Đại nhân, tiểu nhân đã thông báo Kinh Triệu phủ nha môn… Nhanh chóng điều động Võ lâm quân, phong tỏa quan đạo từ Thái Bình tự thông ra bên ngoài, giam giữ toàn bộ khách hành hương lúc này chưa kịp xuống núi…
Tôn Toàn kính cẩn nói, trong giọng nói mang theo một chút sợ hãi.
Môn sinh thiên tử Tiêu Duệ, người lãnh đạo trực tiếp của mình gặp chuyện, mà người bị thương không ngờ là tiểu thư Lý Lâm Phủ, ở đây còn có Hàm Nghi công chúa đương triều ---- đây chính là động trời, điều này làm cho trong lòng Tôn Toàn dẫn đầu đám bộ khoái Vạn Niên huyện sợ hãi đến cực điểm.
- Đại nhân, người Kinh Triệu phủ cũng tới rồi.
Tôn Toàn lại nói.
Thân phận người bị ám sát rất hiển hách, đây cũng không phải một cái Vạn Niên huyện nha nhỏ nhoi có thể xử lý. Kinh Triệu phủ nghe thấy báo lập tức phái ra tất cả sai dịch hiện có nhanh chóng chạy tới Thái Bình tự, dẫn đầu tiến tới chính là Lương Hồng Liệt một Trưởng Sứ của Kinh Triệu phủ.
- Tiêu đại nhân!
Lương Hồng Liệt khom người thi lễ thật mạnh, khiến cho Tiêu Duệ hiện tại đang chật vật cũng hoảng sợ.
- Lương đại nhân, bản quan mang theo gia quyến tới Thái Bình tự dâng hương, đột nhiên gặp thích khách bên ngoài chùa… Lục tiểu thư Lý tướng phủ Lý Đằng Không thay bản quan cản một đao, thân chịu trọng thượng… Hy vọng mọi người có thể nhanh chóng lùng bắt phá án, bắt lấy hung thủ!
Tiêu Duệ nhớ tới Lý Đằng Không đang nằm hôn mê bất tỉnh trong thư phòng, không khỏi đau xót trong lòng, sắc mặt phẫn nộ gần như vặn vẹo, lại cúi đầu nói:
- Tôn Toàn, có bất kỳ manh mối nào trước thì nội báo cho bản quan, biết chưa?
Tôn Toàn run lên, khom người nói:
- Vâng, đại nhân!
Dưới chân Tiêu Duệ lảo đảo một chút, hắn chậm rãi đi đến hộ vệ người Bặc nằm trên cáng đang được y tăng chữa trị, cúi người xuống, hắn run giọng nói:
- Na Khúc huynh đệ, ơn cứu mạng của huynh, ta vĩnh viễn không quên.
Khuôn mặt tái nhợt của người hộ vệ Na Khúc cố nặn ra vẻ tươi cười, cố hết sức nói:
- Bảo hộ đại nhân là bổn phận của Na Khúc…
Trong thành Trường An lập tức nổi lên sóng gió. Môn sinh thiên tử, Trung thư xá nhân kiêm Vạn Niên huyện lệnh Tiêu Duệ vợ chồng ba người gặp chuyện ở Thái Bình tự, Lục tiểu thư nhà Lý Lâm Phủ bản thân chịu trọng thương, loại huyết án kinh trời này chấn động mọi người. Dưới áp lực bức bách của hai người Tiêu Duệ và Lý Lâm Phủ, sai nha bộ khoái Kinh Triệu phủ và Vạn Niên Huyện ngày đêm không ngừng lùng bắt tra án trong ngoài thành, mà khoảng chừng hơn một ngàn Ngự lâm quân gắt gao phong tỏa bốn phía trong Thái Bình tự.
Nhoáng một cái đã hai ngày.
Tiêu Duệ mặt mũi âm trầm ngồi trong thư phòng, không nói được một lời. Mấy này nay, hắn luôn luôn nghĩ, đến tột cùng là ai nổi sát tâm với hắn. Sau khi xuyên qua Đại Đường, nếu như có cừu gia, thật sự kết thù oán với Tiêu Duệ chỉ có Dương Hồi, cha con Ngụy Minh Luân cùng với kẻ phạm tội Tiên Vu Trọng Thông đã bị tịnh thu gia sản cả nhà và giết.
Dương Hồi đã chết, cha con Ngụy Minh Luân dường như không có khả năng và đảm lượng hạ thủ với mình. Như vậy, đến tột cùng là ai?
Chẳng lẽ là ---- Tiêu Duệ đột nhiên nhớ tới một người, Khánh Vương Lý Tông? Dương như cũng không có khả năng.
Tâm tư đang xoay chuyển, đột nhiên Nha Nhận tới báo:
- Đại nhân, đầu lĩnh bộ khoái Vạn Niên huyện Tôn Toàn cầu kiến.
Tiêu Duệ chậm rãi đứng dậy, khoát tay áo:
- Làm cho hắn tiến vào!
Tôn Toàn cẩn thận đi vào thư phòng Tiêu Duệ, vội vàng hành lễ:
- Thuộc hạ Tôn Toàn, bái kiến đại nhân!
- Tôn Toàn, vụ oán có manh mối sao? Đã tra được thích khách chưa?
Tiêu Duệ cũng không muốn nói lời vô nghĩa tới một đầu lĩnh bộ khoái nhỏ bé, trực tiếp trầm giọng hỏi.
- Hồi bẩm đại nhân, thuộc hạ dẫn người cùng điều tra với các sai dịch Kinh Triệu phủ, nhưng đến bây giờ vẫn không có một đầu mối nào rõ ràng.
Tôn Toàn kính cẩn nói.
Tiêu Duệ không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng nhìn Tôn Toàn, chờ câu dưới của hắn.
- Nhưng là, thuộc hạ lại phát hiện một chút… Cũng không biết có phải manh mối hay không, đălc biệt đến bẩm báo đại nhân.
Tôn Toàn do dự một chút, vẫn cúi đầu nói:
- Tên thích khách chết dưới tay hộ vệ của đại nhân kia tuy rằng đã hoàn toàn thay đổi, nhưng thuộc hạ cẩn thận kiểm tra thật hư, phát hiện hắn cũng không phải người Trường An. Hơn nữa, trong ngực hắn phát hiện một tấm chi phiếu như vậy.
Tôn Toàn đưa tấm chi phiếu loang lổ vết máu tới. Tiêu Duệ nhìn liếc qua, thấy là một tấm chi phiếu bình thường, một loại mình cũng thường dùng, chi phiếu do tiền trang lớn nhất trong thành Trường An ---- tiền trang Đạt Lợi mở, chỉ có điều mệnh giá có chút lớn, khoảng chừng hơn trăm quán. Tiêu Duệ biết, mở loại chi phiếu có mệnh giá giá lớn này, tiền trang khẳng định có bản ghi chép. Trong lòng hắn vừa động, thản nhiên nói:
- Ta biết rồi, ngươi nhanh chóng đi tiền trang Đạt Lợi kiểm tra thực hư, chi phiếu này đến tột cùng là người nào mở.
Tôn Toàn cười xấu hổ:
- Đại nhân, thuộc hạ đã đi thăm dò, nhưng quản sự tiền trang lấy lý do giữ bí mật cho khách hàng, cự tuyệt chúng ta kiểm tra thực hư.
Tiêu Duệ cả giận nói:
- Quan phủ kiểm tra thực hư, bọn họ dám ngăn cản!
- Đại nhân, tất cả tiền trang Đạt Lợi đều thuộc về Ngọc Chân điện hạ, chúng ta…
Tôn Toàn ấp úng, chà xát tay.
Tiêu Duệ ồ một tiếng, trầm ngâm một hồi, thuận tay cầm lấy tấm danh thiếp của mình trên bàn, cười lạnh nói:
- Tôn Toàn, ngươi cầm danh thiếp của ta đi tiền trang tra, nếu bọn họ còn dám ngăn cản, một mực xử theo pháp luật!
Tôn Toàn mừng rỡ, tiếp nhận danh thiếp khom người vội vã rời đi. Ý đồ hắn tới chính là muốn Tiêu Duệ ra mặt, quan hệ giữa vị đại nhân nhà mình này cùng với Ngọc Chân điện hạ mọi người đều biết, có tên của hắn ở đây, tiền trang Đạt Lợi sao còn dám khước từ.
Tôn Toàn đi rồi, Lý Nghi và Dương Ngọc Hoàn sóng vai đi tới. Nhìn một chút phẫn nộ không thể che hết trên mặt Tiêu Duệ, Lý Nghi thở dài một tiếng:
- Tử Trường, chuyện thích khách trước đặt qua một bên đi, ta cùng Ngọc Hoàn muội muội đã thương lượng, cảm thấy được Tử Trường chàng nên đi Lý phủ cầu hôn.
Tiêu Duệ im lặng nửa ngày, lúc này mới ảm đạm nói:
- Thực xin lỗi, Nghi nhi, Ngọc Hoàn, tình cảm Đằng Không đối với ta như vậy, nếu ta lại…
Lý Nghi và Dương Ngọc Hoàn một trái một phải dựa sát vào hắn, Lý Nghi dịu dàng nói:
- Tử Trường, chúng ta biết. Không cần do dự nữa, nhanh tới Lý phủ thăm Đằng Không muội tử đi. Tử Trường, Đằng Không muội tử liều mình đỡ một đao cho chàng, tỷ muội chúng ta trong lòng hai người cũng rất cảm kích…
Tiêu Duệ thở dài một tiếng:
- Chỉ có điều không biết Lý tướng kia có chịu hay không…
- Tử Trường, chàng cứ yên tâm. Lý Lâm Phủ kia sủng ái con gái mọi người đều biết, mối tình thắm thiết của Đằng Không muội muội với chàng, hắn cũng không phải không biết ---- về phần danh phận ---- Tử Trường, ta cùng đi với chàng. Sau đó, ta sẽ đi cầu phụ hoàng ban hôn cho hai người.
Trên khuôn mặt đẹp của Lý Nghi lộ ra một chút kiên định:
- Chúng ta cho Lý gia thể diện.
Ngoài phòng ngủ của Lý Đằng Không, Lý Lâm Phủ oán hận liếc Tiêu Duệ, cũng không để ý tới hắn, chỉ chào hỏi Lý Nghi. Lý Nghi ra hiệu cho Tiêu Duệ, Tiêu Duệ xẩu hổ cúi người thi lễ với Lý Lâm Phủ, vội vàng theo một thị nữ vào khuê phòng Lý Đằng Không.
Lý Đằng không thương không nhẹ, tuy rằng thân thể đã thanh tỉnh không còn nguy hiểm, nhưng bởi vì miệng vết thương ở lưng, chỉ có thể nằm trên giường không nhúc nhích, trên người đắm chăn gấm thật dày. Tiêu Duệ theo sau thị nữ đi vào khuê phòng, đối mặt đã nhìn thấy một bức tranh chữ lối viết thảo của Trương Húc, viết đúng là bài “Hỏi thế gian tình là chi”.
/349
|