Lý Nghi phụng chỉ tiếp quản sản nghiệp Tiên Vu gia, nhưng Lý Nghi làm sao có thể biết, làm sao có thể xử lý chuyện mua bán của thương nhân, nàng đành giao hết thảy những chuyện vặt vãnh này cho Dương Quát. Mấy tháng này Dương Quất đúng là bận nát óc, hắn vừa mới đi Kiềm Đông thiết lập chi nhanh tửu phường Tửu Đồ cùng người Nhu, sau khi xử lý xong công việc liên quan, lại vội vàng trở về Ích Châu thay mặt Lý Nghi tiếp thu sản nghiệp Tiên Vu gia.
Sự khổng lồ của tài sản sản nghiệp Tiên Vu gia ngoài sự dự đoán của Lý Nghi và Dương Quát. Cho dù là Tiêu Duệ, đối mặt với từng đống khoản mục kia cũng nhức đầu, hắn thở dài nói:
- Quát huynh, việc này do huynh chậm rãi xử lý đi, tinh lực của ta thật sự là có hạn…
Mãi đến lúc này, Tiêu Duệ mới bỗng nhiên phát hiện, nhân tài thật sự thiếu thốn quá! Từ sự mở rộng dần dần sản nghiệp của mình, chỉ trông cậy vào một mình Công Tôn Nhượng, thật sự là lực bất tòng tâm. Mà tuy rằng Dương Quát cũng ma luyện ra, nhưng so với Công Tôn Nhượng, hiển nhiên hắn không đủ “phong độ đại tướng”, vô luận là ánh hắn hay là năng lực, đều kém hơn rất nhiều. Hắn làm chủ quản bình thường thì không có vấn đề, cần phải thống lĩnh sản nghiệp khổng lồ của Tiêu Duệ như vậy, hắn có vẻ có chút cố hết sức.
Khuôn mặt tươi cười thanh lịch của Chương Cừu Liên Nhi xuất hiện ở cửa thư phòng, thản nhiên nói:
- Tử Trường, nếu chàng cảm thấy mệt mỏi, nếu không hãy để Liên Nhi tới thay chàng xử lý những chuyện vặt vãnh này.
Đang nói chuyện đã thấy Ngọc Hoàn dắt tay Lý Nghi đi tới. Lý Nghi cười:
- Tử Trường, chàng không nên coi thường Liên Nhi tỷ tỷ, nàng đang nắm giữ một số sản nghiệp nhà Chương Cừu đó.
A? Tiêu Duệ cười ha ha. Chương Cừu Kiêm Quỳnh làm quan to địa phương, trong phủ tất nhiên phải có một chút sản nghiệp. Nếu Chương Cừu Liên Nhi không phải người ngoài nghề, sẽ không để cho nàng thử một lần, nói không chừng ---- nghĩ đến đây, Tiêu Duệ vừa động trong lòng:
- Liên Nhi, vậy vất vả nàng.
Chương Cừu Liên Nhi tươi cười nhã nhặn, thoáng quăng ánh mắt nồng nàn tình cảm tới Tiêu Duệ, quay đầu thấy Lý Nghi và Ngọc Hoàng đang cười mờ ám, không khỏi xấu hổ cúi đầu thấp xuống. Mấy tháng nay, ba tỷ muội ăn ở cùng nhau, tình cảm đã sớm cực kỳ hòa hợp.
Ngày thứ năm kể từ khi trở lại Ích Châu. Sáng sớm, Tiêu gia từ trên xuống thấp bắt đầu treo dải lụa hồng, bắt đầu lo liệu hôn sự của Lệnh Hồ Xung Vũ và Các Cách Mã. Tuy Lệnh Hồ Xung Vũ chỉ là một giáo úy nho nhỏ, nhưng quan liêu Ích Châu đều biết hắn là tâm phúc của Tiêu Duệ, lại cưới con gái của Nam Chiếu Vương. Quan viên xem mặt mũi Tiêu Duệ, tiến đến tặng lễ cũng không ít. Cho dù là Chương Cừu Kiêm Quỳnh, cũng phái người đưa tới một rương lễ vật.
Lệnh Hồ Xung Vũ kết hôn, đáng nhẽ nên đón mẫu thân Lệnh Hồ Xung Vũ từ Lạc Dương tới. Nhưng chỉ là đường xá xa xôi, hơn nữa thời gian cũng không kịp. Dù sao Các Cách Mã cũng là con gái Nam Chiếu Vương, nếu như không có danh phận, ở bên người Lệnh Hồ Xung Vũ lâu dài cũng cực kỳ không ổn. Sau khi thương lượng với Lệnh Hồ Xung Vũ, Tiêu Duệ quyết định cử hành hôn lễ trước, đợi sau này lại đón mẫu thân Lệnh Hồ Xung Vũ tới Trường An.
Lệnh Hồ Xung Vũ và Các Cách Mã độc thân, không có bạn bè nào ở Ích Châu, hôn lễ liền có vẻ đơn giản một chút. Chẳng qua, Tiêu gia bận rộn từ trên xuống dưới, gồm cả hai vị phu nhân cùng một vị gần như phu nhân lo liệu, cũng làm cho Lệnh Hồ Xung Vũ cảm động vạn phần.
Lý Nghi là ai, là công chúa đương triều. Nhưng vì một tiểu nhân vật như hắn, không ngờ kéo tay áo mang theo thị nữ tự mình chỉ huy bố trí động phòng cho hắn, làm sao Lệnh Hồ Xung Vũ có thể không cảm động?
Dương Ngọc Hoàn và Lý Nghi còn có Chương Cừu Liên Nhi, đều tự tặng một phần lễ trọng cho Các Cách Mã. Kỳ thật, trong lòng ba cô gái đã xem Các Cách Mã trở thành người trong phủ mình. Tiêu Duệ vốn muốn mua một tòa trạch viện bên ngoài cho Lệnh Hồ Xung Vũ, nhưng Lệnh Hồ Xung Vũ sống chết không chịu, cứng rắn muốn lưu lại Tiêu gia.
Tiêu Duệ thở dài trong lòng. Lệnh Hồ Xung Vũ đây là đang cho thấy thái độ của hắn: lời hứa đi theo suốt đời tuyệt không thay đổi. Đối với phần tâm ý này của Lệnh Hồ Xung Vũ, hắn thật sự có vài phần cảm động. Tại xã hội thịnh Đường này, trừ vài cô gái thân thiết xung quanh mình, cũng chỉ có Lệnh Hồ Xung Vũ là đáng tin cậy nhất.
Mặc dù không có bao nhiêu tân khách, nhưng trong Tiêu phủ vẫn bày mấy bàn tiệc rượu. Chờ đám hạ nhân và thị nữ ồn ào đưa Lệnh Hồ Xung Vũ say khướt vào động phòng, Tiêu Duệ cười xem đám hạ nhân kích động chạy tới “thính phòng”, dưới sự chỉ huy của Tú Nhi và bốn nàng Xuân Lan Thu Cúc, hắn duỗi tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Ngọc Hoàn:
- Ngọc Hoàn, Nghi nhi, đi thôi. Chúng ta cũng trở về phòng nghỉ ngơi đi, vui đùa cả ngày này, thật đúng là có chút mệt mỏi.
Ngọc Hoàn cười hì hì:
- Tiêu lang, nô còn muốn uống rượu mà? Nghi nhi tỷ tỷ, Liên Nhi tỷ tỷ, đi, chúng ta quay về nội viện, tiếp tục uống rượu làm vui đi.
Chương Cừu Liên Nhi cười cười:
- Ngọc Hoàn muội muội, ta sẽ không đi, ta còn có chút chuyện mua bán cần phải xử lý ----
Còn chưa dứt lời, chợt nghe thanh âm trong trẻo của Chương Cừu Kiêm Quỳnh truyền tới:
- Tiêu đại nhân, thánh chỉ đến, nhanh chóng chuẩn bị tiếp chỉ.
Một tiểu thái giám đắc ý nổi lên trong vòng vây của đám quan viên Ích Châu Chương Cừu Kiêm Quỳnh, chậm rãi đi đến trước mặt Tiêu Duệ, đang muốn nói vài câu “hách dịch”, đột nhiên thấy công chúa Hàm Nghi Lý Nghi đứng phía sau Tiêu Duệ, vội vàng khom người hành lễ:
- Nô tài bái kiến công chúa điện hạ!
Trong thánh chỉ Lý Long Cơ lại ca ngợi thêm công lao của Tiêu Duệ đối với việc bình Thoán khu và định Nam Chiếu, cũng phong hắn làm Triêu tán đại phu kiêm đô đốc phủ Nhung Châu ngũ phẩm hạ giai, cho phép hắn tiếp nhận ở Ích Châu.
Vừa ra làm quan đã làm quan lục phẩm kiêm khâm sai, thời gian chưa tới nửa năm lại thăng chức lên quan ngũ phẩm, tốc độ thăng quan bậc này khiến bọn quan viên Ích Châu ngạc nhiên thán phục không ngừng. Tiểu thái giám trong cùng tới tuyên đọc thánh chỉ xong, Chương Cừu Kiêm Quỳnh liền dẫn quan viên Ích Châu tới chúc mừng Tiêu Duệ, nhưng chuyện tình làm bọn họ càng ngạc nhiên thán phục còn ở phía sau.
Tiểu thái giám tuyên chỉ vừa mới rời khỏi Tiêu gia, đám người Chương Cừu Kiêm Quỳnh còn chưa kịp rời khỏi, thái giám thứ hai từ trong cung Trường An lại đến truyền chỉ, lúc này còn tuyệt hơn, trực tiếp làm cho Tiêu Duệ tiếp nhậm Tiết độ phó sứ Kiếm Nam Đạo kiêm Ích Châu Trưởng sứ ngũ phẩm thượng giai.
Không đến 20 tuổi, vào triều không tới một năm, không ngờ nhảy vọt trở thành Tiết độ phó sứ một trấn, hơn nữa còn là nơi yếu hại như Kiếm Nam Đạo. Đám người Chương Cừu Kiêm Quỳnh quả thực không dám tin vào hai mắt mình: mặc dù Tiêu Duệ có chút công lao, nhưng cũng không cần thăng quan thăng chức thái quá như vậy đi? Mọi người hai mặt nhìn nhau, trong lòng đều ngạc nhiên thán phục: sự ân sủng của hoàng đế Đại Đường đối với Tiêu Duệ bởi vậy có thể thấy được rõ nhất.
Tiêu Duệ cũng có chút khiếp sợ, sững sờ tại chỗ.
Chỉ có Lý Nghi cảm thấy mừng thầm, loại phong hậu này tuy có nặng, nhưng cũng không tính thái quá. Bởi vì, bản thân Tiêu Duệ trên thực tế chính là phò mã Đại Đường, vốn nên có chức vụ và quân hàm ngũ phẩm phò mã đô úy. Lý Long Cơ mượn thời cơ Tiêu Duệ tới Nam Chiếu lập nhiều công, nhân cơ hội gia phong, coi như một loại bồi thường cho hắn.
Nhưng chuyện tiếp theo, làm cho Lý Nghi cũng thật không ngờ, trong thời gian ngắn ngủi một ngày, không ngờ Lý Long Cơ phá lệ phát liên tiếp ba thánh chỉ. Một thánh chỉ tiếp theo một thánh chỉ, nếu không phải cố làm ra vẻ thần bí, chính là phát ra loại tâm tư nào đó của hắn.
Thánh chỉ cuối cùng, miễn đi một loạt các chức quan vừa mới phong, cắt cử những quan viên khác, sau đó lại phong Tiêu Duệ làm Trung thư xá nhân kiêm Huyện lệnh Vạn Niên. Truyền xong thánh chỉ, thái giám tuyên chỉ còn truyền vài câu khẩu dụ của Lý Long Cơ, hoàng thượng hy vọng môn sinh thiên tử Tiêu Duệ có thể thường ở gần bên, giúp đỡ cho hoàng thượng vân vân.
Lý Long Cơ này rốt cuộc làm cái quỷ gì? Liên tục ba thánh chỉ, vừa phong quan lại vừa miễn chức, cuối cùng rõ ràng muốn triệu mình về kinh. Thiên tử không nói đùa à, không ngờ ba thánh chỉ này thay đổi xoành xoạch, trở thành trò đùa, quả thực -----
Tiêu Duệ quay đầu lại liếc Lý Nghi, thấy nàng cũng một mảnh bối rối, không khỏi thở dài một tiếng, trong lòng âm thầm nguyền rủa, vốn định sống nhàn nhã tự do ở Ích Châu xa khỏi hoàng đế trời cao vài năm, bây giờ tất cả đều bị nhỡ, lại phải về Trường An, bước vào lốc xoáy quyền lực ngươi lừa ta gạt kia.
Trung thư xá nhân ở Đường triều chính là ngũ phẩm thượng giai, chủ yếu chấp trưởng tuyên truyền chiếu mệnh, tham dự cơ mật, coi như là một quan viên quan trọng. Trong mắt đám người Chương Cừu Kiêm Quỳnh, một chức Trung thư xá nhân ở Trường An mạnh hơn rất nhiều so với làm quan ở một chỗ như Kiếm Nam Đạo, cho nên Chương Cừu Kiêm Quỳnh thấy sắc mặt Tiêu Duệ khó chịu, vẫn an ủi:
- Tử Trường à, không nên coi thường Trung thư xá nhân này, làm việc cho thiên tử, lịch lãm thêm mấy năm, bằng sự tin tưởng của hoàng thượng với ngươi, vào làm thượng thư một bộ cũng không phải không có khả năng.
Tiêu Duệ chỉ có cười khổ.
Tại sao Lý Long Cơ lại làm như vậy? Sau đó Tiêu Duệ mới tỉnh ngộ.
Sau khi phát ra thánh chỉ thứ nhất, Ngọc Chân mới vào cung gặp hắn. Nói tới việc này, Ngọc Chân không khỏi oán giận vài tiếng, nói Tiêu Duệ vốn nên là ngũ phẩm phò mã đô úy, lại lập công lớn nhiều lần, ngại Lý Long Cơ phong quá thấp. Lý Long Cơ nghĩ cũng đúng, vì cho Ngọc Chân mặt mũi, liền lập tức truyền thánh chỉ thứ hai.
Nhưng Ngọc Chân đi rồi, một lời vô tâm của Võ Huệ Phi lại khiến lòng nghi kỵ của hoàng đế Đại Đường nổi lên. Võ Huệ Phi nói như vậy:
- Hoàng Thượng, lần này Tiêu Duệ định Nam Chiếu, bình Thoán khu, uy vọng ở Kiếm Nam Đạo rất cao. Hơn nữa hắn tiếp quản sản nghiệp Tiên Vu gia… Có hắn ở Kiếm Nam Đạo, tương lai thay thế Chương Cừu Kiêm Quỳnh khiến uy danh của Đại Đường ta chấn động Thổ Phiên và Nam Chiếu, cũng là chuyện tình đương nhiên.
Người nói vô tâm người nghe có ý, lời này khiến Lý Long Cơ cảm thấy không thoải mái trong lòng. Hắn nghĩ tới nghĩ lui, lại cảm thấy có chút hối hận khi sắc phong Tiêu Duệ làm Tiết độ phó sứ Kiếm Nam Đạo ---- vì thế, mới có thánh chỉ thứ ba. Hắn quyết định vẫn là triệu Tiêu Duệ về kinh, giữ lại bên cạnh mình, lại quan sát hắn vài năm nói sau.
Giờ phút này không nói Lý Long Cơ nổi lên lòng nghi kỵ gì đối với Tiêu Duệ, chỉ có điều vị hoàng đế Đại Đường này quá mức đa nghi, nghi kỵ thần tử đã trở thành bản năng của hắn. Hơn nữa, trong tâm lý của hắn, là cố ý muốn bồi dưỡng bổ nhiệm chức vị lớn cho Tiêu Duệ, mà hành trình tới Nam Chiếu của Tiêu Duệ cũng chứng minh năng lực của hắn.
Sự khổng lồ của tài sản sản nghiệp Tiên Vu gia ngoài sự dự đoán của Lý Nghi và Dương Quát. Cho dù là Tiêu Duệ, đối mặt với từng đống khoản mục kia cũng nhức đầu, hắn thở dài nói:
- Quát huynh, việc này do huynh chậm rãi xử lý đi, tinh lực của ta thật sự là có hạn…
Mãi đến lúc này, Tiêu Duệ mới bỗng nhiên phát hiện, nhân tài thật sự thiếu thốn quá! Từ sự mở rộng dần dần sản nghiệp của mình, chỉ trông cậy vào một mình Công Tôn Nhượng, thật sự là lực bất tòng tâm. Mà tuy rằng Dương Quát cũng ma luyện ra, nhưng so với Công Tôn Nhượng, hiển nhiên hắn không đủ “phong độ đại tướng”, vô luận là ánh hắn hay là năng lực, đều kém hơn rất nhiều. Hắn làm chủ quản bình thường thì không có vấn đề, cần phải thống lĩnh sản nghiệp khổng lồ của Tiêu Duệ như vậy, hắn có vẻ có chút cố hết sức.
Khuôn mặt tươi cười thanh lịch của Chương Cừu Liên Nhi xuất hiện ở cửa thư phòng, thản nhiên nói:
- Tử Trường, nếu chàng cảm thấy mệt mỏi, nếu không hãy để Liên Nhi tới thay chàng xử lý những chuyện vặt vãnh này.
Đang nói chuyện đã thấy Ngọc Hoàn dắt tay Lý Nghi đi tới. Lý Nghi cười:
- Tử Trường, chàng không nên coi thường Liên Nhi tỷ tỷ, nàng đang nắm giữ một số sản nghiệp nhà Chương Cừu đó.
A? Tiêu Duệ cười ha ha. Chương Cừu Kiêm Quỳnh làm quan to địa phương, trong phủ tất nhiên phải có một chút sản nghiệp. Nếu Chương Cừu Liên Nhi không phải người ngoài nghề, sẽ không để cho nàng thử một lần, nói không chừng ---- nghĩ đến đây, Tiêu Duệ vừa động trong lòng:
- Liên Nhi, vậy vất vả nàng.
Chương Cừu Liên Nhi tươi cười nhã nhặn, thoáng quăng ánh mắt nồng nàn tình cảm tới Tiêu Duệ, quay đầu thấy Lý Nghi và Ngọc Hoàng đang cười mờ ám, không khỏi xấu hổ cúi đầu thấp xuống. Mấy tháng nay, ba tỷ muội ăn ở cùng nhau, tình cảm đã sớm cực kỳ hòa hợp.
Ngày thứ năm kể từ khi trở lại Ích Châu. Sáng sớm, Tiêu gia từ trên xuống thấp bắt đầu treo dải lụa hồng, bắt đầu lo liệu hôn sự của Lệnh Hồ Xung Vũ và Các Cách Mã. Tuy Lệnh Hồ Xung Vũ chỉ là một giáo úy nho nhỏ, nhưng quan liêu Ích Châu đều biết hắn là tâm phúc của Tiêu Duệ, lại cưới con gái của Nam Chiếu Vương. Quan viên xem mặt mũi Tiêu Duệ, tiến đến tặng lễ cũng không ít. Cho dù là Chương Cừu Kiêm Quỳnh, cũng phái người đưa tới một rương lễ vật.
Lệnh Hồ Xung Vũ kết hôn, đáng nhẽ nên đón mẫu thân Lệnh Hồ Xung Vũ từ Lạc Dương tới. Nhưng chỉ là đường xá xa xôi, hơn nữa thời gian cũng không kịp. Dù sao Các Cách Mã cũng là con gái Nam Chiếu Vương, nếu như không có danh phận, ở bên người Lệnh Hồ Xung Vũ lâu dài cũng cực kỳ không ổn. Sau khi thương lượng với Lệnh Hồ Xung Vũ, Tiêu Duệ quyết định cử hành hôn lễ trước, đợi sau này lại đón mẫu thân Lệnh Hồ Xung Vũ tới Trường An.
Lệnh Hồ Xung Vũ và Các Cách Mã độc thân, không có bạn bè nào ở Ích Châu, hôn lễ liền có vẻ đơn giản một chút. Chẳng qua, Tiêu gia bận rộn từ trên xuống dưới, gồm cả hai vị phu nhân cùng một vị gần như phu nhân lo liệu, cũng làm cho Lệnh Hồ Xung Vũ cảm động vạn phần.
Lý Nghi là ai, là công chúa đương triều. Nhưng vì một tiểu nhân vật như hắn, không ngờ kéo tay áo mang theo thị nữ tự mình chỉ huy bố trí động phòng cho hắn, làm sao Lệnh Hồ Xung Vũ có thể không cảm động?
Dương Ngọc Hoàn và Lý Nghi còn có Chương Cừu Liên Nhi, đều tự tặng một phần lễ trọng cho Các Cách Mã. Kỳ thật, trong lòng ba cô gái đã xem Các Cách Mã trở thành người trong phủ mình. Tiêu Duệ vốn muốn mua một tòa trạch viện bên ngoài cho Lệnh Hồ Xung Vũ, nhưng Lệnh Hồ Xung Vũ sống chết không chịu, cứng rắn muốn lưu lại Tiêu gia.
Tiêu Duệ thở dài trong lòng. Lệnh Hồ Xung Vũ đây là đang cho thấy thái độ của hắn: lời hứa đi theo suốt đời tuyệt không thay đổi. Đối với phần tâm ý này của Lệnh Hồ Xung Vũ, hắn thật sự có vài phần cảm động. Tại xã hội thịnh Đường này, trừ vài cô gái thân thiết xung quanh mình, cũng chỉ có Lệnh Hồ Xung Vũ là đáng tin cậy nhất.
Mặc dù không có bao nhiêu tân khách, nhưng trong Tiêu phủ vẫn bày mấy bàn tiệc rượu. Chờ đám hạ nhân và thị nữ ồn ào đưa Lệnh Hồ Xung Vũ say khướt vào động phòng, Tiêu Duệ cười xem đám hạ nhân kích động chạy tới “thính phòng”, dưới sự chỉ huy của Tú Nhi và bốn nàng Xuân Lan Thu Cúc, hắn duỗi tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Ngọc Hoàn:
- Ngọc Hoàn, Nghi nhi, đi thôi. Chúng ta cũng trở về phòng nghỉ ngơi đi, vui đùa cả ngày này, thật đúng là có chút mệt mỏi.
Ngọc Hoàn cười hì hì:
- Tiêu lang, nô còn muốn uống rượu mà? Nghi nhi tỷ tỷ, Liên Nhi tỷ tỷ, đi, chúng ta quay về nội viện, tiếp tục uống rượu làm vui đi.
Chương Cừu Liên Nhi cười cười:
- Ngọc Hoàn muội muội, ta sẽ không đi, ta còn có chút chuyện mua bán cần phải xử lý ----
Còn chưa dứt lời, chợt nghe thanh âm trong trẻo của Chương Cừu Kiêm Quỳnh truyền tới:
- Tiêu đại nhân, thánh chỉ đến, nhanh chóng chuẩn bị tiếp chỉ.
Một tiểu thái giám đắc ý nổi lên trong vòng vây của đám quan viên Ích Châu Chương Cừu Kiêm Quỳnh, chậm rãi đi đến trước mặt Tiêu Duệ, đang muốn nói vài câu “hách dịch”, đột nhiên thấy công chúa Hàm Nghi Lý Nghi đứng phía sau Tiêu Duệ, vội vàng khom người hành lễ:
- Nô tài bái kiến công chúa điện hạ!
Trong thánh chỉ Lý Long Cơ lại ca ngợi thêm công lao của Tiêu Duệ đối với việc bình Thoán khu và định Nam Chiếu, cũng phong hắn làm Triêu tán đại phu kiêm đô đốc phủ Nhung Châu ngũ phẩm hạ giai, cho phép hắn tiếp nhận ở Ích Châu.
Vừa ra làm quan đã làm quan lục phẩm kiêm khâm sai, thời gian chưa tới nửa năm lại thăng chức lên quan ngũ phẩm, tốc độ thăng quan bậc này khiến bọn quan viên Ích Châu ngạc nhiên thán phục không ngừng. Tiểu thái giám trong cùng tới tuyên đọc thánh chỉ xong, Chương Cừu Kiêm Quỳnh liền dẫn quan viên Ích Châu tới chúc mừng Tiêu Duệ, nhưng chuyện tình làm bọn họ càng ngạc nhiên thán phục còn ở phía sau.
Tiểu thái giám tuyên chỉ vừa mới rời khỏi Tiêu gia, đám người Chương Cừu Kiêm Quỳnh còn chưa kịp rời khỏi, thái giám thứ hai từ trong cung Trường An lại đến truyền chỉ, lúc này còn tuyệt hơn, trực tiếp làm cho Tiêu Duệ tiếp nhậm Tiết độ phó sứ Kiếm Nam Đạo kiêm Ích Châu Trưởng sứ ngũ phẩm thượng giai.
Không đến 20 tuổi, vào triều không tới một năm, không ngờ nhảy vọt trở thành Tiết độ phó sứ một trấn, hơn nữa còn là nơi yếu hại như Kiếm Nam Đạo. Đám người Chương Cừu Kiêm Quỳnh quả thực không dám tin vào hai mắt mình: mặc dù Tiêu Duệ có chút công lao, nhưng cũng không cần thăng quan thăng chức thái quá như vậy đi? Mọi người hai mặt nhìn nhau, trong lòng đều ngạc nhiên thán phục: sự ân sủng của hoàng đế Đại Đường đối với Tiêu Duệ bởi vậy có thể thấy được rõ nhất.
Tiêu Duệ cũng có chút khiếp sợ, sững sờ tại chỗ.
Chỉ có Lý Nghi cảm thấy mừng thầm, loại phong hậu này tuy có nặng, nhưng cũng không tính thái quá. Bởi vì, bản thân Tiêu Duệ trên thực tế chính là phò mã Đại Đường, vốn nên có chức vụ và quân hàm ngũ phẩm phò mã đô úy. Lý Long Cơ mượn thời cơ Tiêu Duệ tới Nam Chiếu lập nhiều công, nhân cơ hội gia phong, coi như một loại bồi thường cho hắn.
Nhưng chuyện tiếp theo, làm cho Lý Nghi cũng thật không ngờ, trong thời gian ngắn ngủi một ngày, không ngờ Lý Long Cơ phá lệ phát liên tiếp ba thánh chỉ. Một thánh chỉ tiếp theo một thánh chỉ, nếu không phải cố làm ra vẻ thần bí, chính là phát ra loại tâm tư nào đó của hắn.
Thánh chỉ cuối cùng, miễn đi một loạt các chức quan vừa mới phong, cắt cử những quan viên khác, sau đó lại phong Tiêu Duệ làm Trung thư xá nhân kiêm Huyện lệnh Vạn Niên. Truyền xong thánh chỉ, thái giám tuyên chỉ còn truyền vài câu khẩu dụ của Lý Long Cơ, hoàng thượng hy vọng môn sinh thiên tử Tiêu Duệ có thể thường ở gần bên, giúp đỡ cho hoàng thượng vân vân.
Lý Long Cơ này rốt cuộc làm cái quỷ gì? Liên tục ba thánh chỉ, vừa phong quan lại vừa miễn chức, cuối cùng rõ ràng muốn triệu mình về kinh. Thiên tử không nói đùa à, không ngờ ba thánh chỉ này thay đổi xoành xoạch, trở thành trò đùa, quả thực -----
Tiêu Duệ quay đầu lại liếc Lý Nghi, thấy nàng cũng một mảnh bối rối, không khỏi thở dài một tiếng, trong lòng âm thầm nguyền rủa, vốn định sống nhàn nhã tự do ở Ích Châu xa khỏi hoàng đế trời cao vài năm, bây giờ tất cả đều bị nhỡ, lại phải về Trường An, bước vào lốc xoáy quyền lực ngươi lừa ta gạt kia.
Trung thư xá nhân ở Đường triều chính là ngũ phẩm thượng giai, chủ yếu chấp trưởng tuyên truyền chiếu mệnh, tham dự cơ mật, coi như là một quan viên quan trọng. Trong mắt đám người Chương Cừu Kiêm Quỳnh, một chức Trung thư xá nhân ở Trường An mạnh hơn rất nhiều so với làm quan ở một chỗ như Kiếm Nam Đạo, cho nên Chương Cừu Kiêm Quỳnh thấy sắc mặt Tiêu Duệ khó chịu, vẫn an ủi:
- Tử Trường à, không nên coi thường Trung thư xá nhân này, làm việc cho thiên tử, lịch lãm thêm mấy năm, bằng sự tin tưởng của hoàng thượng với ngươi, vào làm thượng thư một bộ cũng không phải không có khả năng.
Tiêu Duệ chỉ có cười khổ.
Tại sao Lý Long Cơ lại làm như vậy? Sau đó Tiêu Duệ mới tỉnh ngộ.
Sau khi phát ra thánh chỉ thứ nhất, Ngọc Chân mới vào cung gặp hắn. Nói tới việc này, Ngọc Chân không khỏi oán giận vài tiếng, nói Tiêu Duệ vốn nên là ngũ phẩm phò mã đô úy, lại lập công lớn nhiều lần, ngại Lý Long Cơ phong quá thấp. Lý Long Cơ nghĩ cũng đúng, vì cho Ngọc Chân mặt mũi, liền lập tức truyền thánh chỉ thứ hai.
Nhưng Ngọc Chân đi rồi, một lời vô tâm của Võ Huệ Phi lại khiến lòng nghi kỵ của hoàng đế Đại Đường nổi lên. Võ Huệ Phi nói như vậy:
- Hoàng Thượng, lần này Tiêu Duệ định Nam Chiếu, bình Thoán khu, uy vọng ở Kiếm Nam Đạo rất cao. Hơn nữa hắn tiếp quản sản nghiệp Tiên Vu gia… Có hắn ở Kiếm Nam Đạo, tương lai thay thế Chương Cừu Kiêm Quỳnh khiến uy danh của Đại Đường ta chấn động Thổ Phiên và Nam Chiếu, cũng là chuyện tình đương nhiên.
Người nói vô tâm người nghe có ý, lời này khiến Lý Long Cơ cảm thấy không thoải mái trong lòng. Hắn nghĩ tới nghĩ lui, lại cảm thấy có chút hối hận khi sắc phong Tiêu Duệ làm Tiết độ phó sứ Kiếm Nam Đạo ---- vì thế, mới có thánh chỉ thứ ba. Hắn quyết định vẫn là triệu Tiêu Duệ về kinh, giữ lại bên cạnh mình, lại quan sát hắn vài năm nói sau.
Giờ phút này không nói Lý Long Cơ nổi lên lòng nghi kỵ gì đối với Tiêu Duệ, chỉ có điều vị hoàng đế Đại Đường này quá mức đa nghi, nghi kỵ thần tử đã trở thành bản năng của hắn. Hơn nữa, trong tâm lý của hắn, là cố ý muốn bồi dưỡng bổ nhiệm chức vị lớn cho Tiêu Duệ, mà hành trình tới Nam Chiếu của Tiêu Duệ cũng chứng minh năng lực của hắn.
/349
|