Tả Thiếu Dương lòng không bình tĩnh, Chân Quyền giết Đỗ Yểm là vì Đỗ Yểm muốn giết họ trước, mà khởi nguồn nói cho cùng là do đấu tranh chính trị, đấu tranh tới mức muốn dùng thủ đoạn giết người loại trừ đối thủ rồi, quả nhiên thịnh thế hay không, quan trường luôn tanh máu như nhau.
Mà theo như lần trò chuyện trước đó với Đỗ Yểm, ông ta tận tình chỉ bảo cho mình chỗ sai lầm có thể ảnh hưởng tới sĩ đồ, lúc đó mình còn cảm động, nhưng chỉ e rằng ông ta muốn đưa mình lên vị trí đủ cao, để sau này lợi dụng giết người giống huynh đệ Chân thị, vậy thì mình phải làm sao? Nếu từ chối, liệu có chuốc họa sát thân không?
Đầu óc đang suy nghĩ thì bên ngoài có tiếng gõ cửa:
- Tả đại nhân, Tả đại nhân.
Tả Thiếu Dương đi ra mở cửa, lao đầu kia khom người rất thấp, cười nịnh:
- Tả đại nhân, bên ngoài có người muốn gặp, không nói tên chỉ nói ngài gặp là biết.
- Người đó trông ra sao?
- Thấp, nhưng lực lưỡng, mặt đen, không dễ gần.
Tả Thiếu Dương cưởi khổ, quả nhiên sợ cái gì thì cái đó tới, đi ra ngoài nhìn thấy tên Lãnh đội chính thân binh của Đỗ Yểm.
Lãnh đội chính rất khách khí nói:
- Tả đại nhân, lão thái gia nhà ta mời ngài đi một chuyến.
Đỗ Yểm muốn gặp mình, tránh cũng không được, Tả Thiếu Dương lên chiếc xe ngựa đợi sẵn. Xe chuyển bánh, Lãnh đội chính nói:
- Tả đại nhân, nghe nói Chân lão thần y sợ tội tự sát, nhưng may mắn được Tôn lão và đại ngài cứu sống rồi?
Tả Thiếu Dương ừ một tiếng, không có tâm trạng nói chuyện.
Xe đi tới Đỗ phủ, mấy thị vệ dẫn đường, đưa thẳng Tả Thiếu Dương tới nơi ở của Đỗ Yểm.
Đỗ Yểm vẫn ngồi sau bàn phê duyệt tấu chương, ánh đèn chập chờn, làm khuôn mặt ông ta lúc sáng lúc tối, khó đoán.
Tả Thiếu Dương đi tới chắp tay nói:
- Đỗ đại nhân.
Đỗ Yểm đặt bút xuống, đưa mắt nhìn y, làm Tả Thiếu Dương cảm giác lưng lạnh toát, đây chính là khí thế của một vị quyền thần, không còn chút bóng dáng nào của một ông già bệnh tật, hỏi luôn:
- Ngươi biết Chân Quyền lão thất phu đó muốn giết ta, vì sao còn giúp Tôn lão cứu ông ta, rốt cuộc ngươi muốn cái gì?
- Đại nhân, hạ quan là đại phu, chữa bệnh cứu người là chức trách.
- Ta không nghĩ đó là chức trách của ngươi, hoàng thượng không bảo ngươi tới, mà chỉ gọi Tôn lão tới, rốt cuộc ai ra lệnh cho ngươi?
Đỗ Yểm quát:
- Đại nhân, không ai cả, lúc đó hạ quan ở bên cạnh, cho được gọi đi cùng trợ giúp thôi.
- Được, ta tạm tin ngươi, vậy ta hỏi ngươi câu này, ai nói cho ngươi về Tiêu Hải Bác? Sao ngươi lại tìm hiểu về việc này.
- Hạ quan, nghe người ta đồn nên thuận miệng hỏi.
Tả Thiếu Dương rùng mình, mình dại rồi, sao lại đi hỏi Bành Bính về chuyện này chứ, y biết đương nhiên nhờ Ngưu bả thức nói, còn tìm hiểu là vì Tiêu Vân Phi, đều không thể nói ra, cứ nghĩ chuyện này không có gì, nhưng lọt vào mắt người quanh năm đấu đá như Đỗ Yểm, e rằng là chuyện khác.
Không thể nói Tả Thiếu Dương ngốc, nhưng y quá thiếu cảnh giác, dễ tin người.
Đỗ Yểm cười nhạt:
- Xem ra ngươi giống như Chân Quyền, đều bị kẻ khác mua chuộc mất rồi.
- Không, không phải.
Tả Thiếu Dương cuống lên, nếu đã Đỗ Yểm nghi ngờ, rất có thể sẽ có kết cục như Chân thị huynh đệ:
- Hạ quan không phải người của ai hết.
- Được, ta chỗ ngươi cơ hội chứng minh.
Đỗ Yểm mặt âm trầm:
- Nghe nói Chân Quyền tuy được cứu rồi, nhưng vẫn còn nguy hiểm, ngươi quay về, tìm cách giết chết ông ta, ta tin ngươi có cách. Sẽ không ai nghi ngờ gì ngươi, nếu ngươi giết ông ta, ta sẽ tin lời ngươi.
Tả Thiếu Dương lòng lạnh toát, nhất thời cứng người, không biết làm thế nào.
Đỗ Yểm giọng đột nhiên hòa hoãn hơn, buông một tiếng thở dài:
- Khi lão thất phu đó muốn giết ta, ngươi ở ngay bên cạnh, ngươi chứng kiến rồi, huynh đệ chúng rắp tâm độc ác muốn dồn ta vào chỗ chết, giết người đền mạng, thiếu nợ trả tiền là thiên kinh địa nghĩa.
Tả Thiếu Dương đánh liều lên tiếng:
- Chân Quyền nói, là vì đại nhân muốn ông ta giết một trọng thần, ông ta không nghe, cho nên đại nhân muốn giết ông ta, ông ta mới đành tự vệ.
Đỗ Yểm thầm cười lạnh, vừa rồi ông ta cố tình nói nhẹ nhàng, để Tả Thiếu Dương lơi lỏng nói ra:
- Chân Quyền nói với ngươi sao?
- Vâng.
- Đúng, đó là kẻ thù không đợi trời chung với ta, luôn cản đường ta, ta không còn cách nào mới phải lệnh huynh đệ Chân thị giết người, họ không tuân lệnh cũng đành, ông ta là y giả, không muốn dùng y thuật giết người ta không trách, thế nhưng bản quan đánh giá sai rồi, y giả biết giết người, hơn nữa khi giết người còn rất tàn độc, chính bản thân ta tự mình trải nghiệm, vì thế đừng dùng mấy lời vô nghĩa đó ra với ta.
Đỗ Yểm lạnh lùng nói:
- Trả lời ta, ngươi có giết Chân Quyền không?
Giết Chân Quyền cứu lấy cái mạng, Tả Thiếu Dương có thể làm được, nhưng sau đó thì sao, không nói tay vấy máu, lương tâm cắn rứt, mà có lần này, sẽ có lần sau, sẽ bị Đỗ Yểm khống chế, phải đi giết người cho ông ta, phải dính vào đấu tranh chính trị, càng lún càng sâu, mà kẻ mù chính trị như y, sớm muộn cũng bị đối thủ nghiền nát, chỉ e còn liên lụy tới gia đình.
Lãnh đội chính ở bên đột nhiên xen vào, thái độ khúm núm rất giả tạo:
- Tả đại nhân, Chân Quyền không có quan hệ gì tới ngài, ngài lại có thể giết người mà không để lại dấu vết, sao không làm? Nếu lão thái gia nhà ta không tin ngài nữa, ai giúp ngài gỡ bỏ rắc rối đây?
Tả Thiếu Dương ngớ người:
- Ta có rắc rối gì?
- Ngài còn chưa biết rồi, thời gian qua ngài ở Tôn gia tu đạo ít chú ý tới sự đời, cái thứ thuốc trúng phong gì đó do dùng phụ tử quá liều gây chết người.
Tả Thiếu Dương thất kinh:
- Không thể nào có chuyện đó.
- Tả đại nhân, tiểu nhân bịa chuyện làm gì, Ngưu bả thức uống thuốc của ngài chết rồi.
Tả Thiếu Dương lảo đảo, chẳng lẽ, chẳng lẽ vì mình để lộ chuyện Tiêu Hải Bác, khiến bọn chúng truy ra Ngưu bả thức? Run run giọng:
- Ngươi giết Ngưu lão bá sao?
Lãnh đội chính làm bộ sợ hãi:
- Đại nhân, oan chết tiểu nhân rồi, tiểu nhân đâu làm gì, là ông ta uống thuốc của ngài trúng độc mà chết.
- Ngươi, ngậm máu phun người!
Tả Thiếu Dương đau xót giận dự, bất chấp tất cả quay lại chỉ mặt Đỗ Yểm:
- Không ngờ, không ngờ, ta nghe ngoài kia rất nhiều người nói xấu ngươi, ta không tin, cho rằng ngươi là ngự sử đại phu, làm việc đắc tội với người khác, bị người ta cố tình bôi nhọ. Ngươi giết quan viên, thậm chí giết huynh đệ Chân thị, ta cũng không trách, vì đó là đấu tranh, ta ở ngoài không rõ, không bình luận. Nhưng Ngưu lão bá có tội gì, ông ta chỉ là ông già gần đất xa trời mà thôi, hoàn toàn không có sức uy hiếp gì tới Đỗ đại nhân quyền cao chức trọng ông, vậy mà ông cũng giết, đồ gian tặc, biết thế trước kia ta không cứu ông.
- Tả Thiếu Dương! Ngươi chán sống rồi..
Đỗ Dần ở bên quát:
Đỗ Yểm quay đầu nhìn nhi tử, ánh mắt thoáng qua vẻ giận dữ, Đỗ Dần vội ngậm miệng, lui ra đằng sau.
Đỗ Yểm thong thả nói:
- Bản quan không cần giải thích với ngươi, có tin hiện giờ ta lập tức cho người bắt ngươi lại, tội coi mạng người như cỏ rác không? Ta có quyền tiền trảm hậu tấu đấy.
- Ông dám à?
Tả Thiếu Dương liều mạng rồi, đã trở mặt còn gì nữa:
- Ta biết ngươi có quan hệ với Triệu vương gia, nhưng nước xa không cứu được lửa gần, Tôn thần y tuy uy vọng cao, ta chẳng dám làm gì ông ấy, nhưng ông ấy cũng chẳng làm gì được ta.
- Ông giết ta thì ông cũng chết, nên nhớ bệnh của ông trên đời này ngoài ta ra không ai chữa được.
Đỗ Yểm cười nhẹ lắc đầu, Lãnh đội chính xoa xoa tay, cười đểu giả:
- Tả đại nhân có một tỳ nữ họ Bạch, sắc nước hương trời, được đại nhân vô cùng sủng ái...
Mà theo như lần trò chuyện trước đó với Đỗ Yểm, ông ta tận tình chỉ bảo cho mình chỗ sai lầm có thể ảnh hưởng tới sĩ đồ, lúc đó mình còn cảm động, nhưng chỉ e rằng ông ta muốn đưa mình lên vị trí đủ cao, để sau này lợi dụng giết người giống huynh đệ Chân thị, vậy thì mình phải làm sao? Nếu từ chối, liệu có chuốc họa sát thân không?
Đầu óc đang suy nghĩ thì bên ngoài có tiếng gõ cửa:
- Tả đại nhân, Tả đại nhân.
Tả Thiếu Dương đi ra mở cửa, lao đầu kia khom người rất thấp, cười nịnh:
- Tả đại nhân, bên ngoài có người muốn gặp, không nói tên chỉ nói ngài gặp là biết.
- Người đó trông ra sao?
- Thấp, nhưng lực lưỡng, mặt đen, không dễ gần.
Tả Thiếu Dương cưởi khổ, quả nhiên sợ cái gì thì cái đó tới, đi ra ngoài nhìn thấy tên Lãnh đội chính thân binh của Đỗ Yểm.
Lãnh đội chính rất khách khí nói:
- Tả đại nhân, lão thái gia nhà ta mời ngài đi một chuyến.
Đỗ Yểm muốn gặp mình, tránh cũng không được, Tả Thiếu Dương lên chiếc xe ngựa đợi sẵn. Xe chuyển bánh, Lãnh đội chính nói:
- Tả đại nhân, nghe nói Chân lão thần y sợ tội tự sát, nhưng may mắn được Tôn lão và đại ngài cứu sống rồi?
Tả Thiếu Dương ừ một tiếng, không có tâm trạng nói chuyện.
Xe đi tới Đỗ phủ, mấy thị vệ dẫn đường, đưa thẳng Tả Thiếu Dương tới nơi ở của Đỗ Yểm.
Đỗ Yểm vẫn ngồi sau bàn phê duyệt tấu chương, ánh đèn chập chờn, làm khuôn mặt ông ta lúc sáng lúc tối, khó đoán.
Tả Thiếu Dương đi tới chắp tay nói:
- Đỗ đại nhân.
Đỗ Yểm đặt bút xuống, đưa mắt nhìn y, làm Tả Thiếu Dương cảm giác lưng lạnh toát, đây chính là khí thế của một vị quyền thần, không còn chút bóng dáng nào của một ông già bệnh tật, hỏi luôn:
- Ngươi biết Chân Quyền lão thất phu đó muốn giết ta, vì sao còn giúp Tôn lão cứu ông ta, rốt cuộc ngươi muốn cái gì?
- Đại nhân, hạ quan là đại phu, chữa bệnh cứu người là chức trách.
- Ta không nghĩ đó là chức trách của ngươi, hoàng thượng không bảo ngươi tới, mà chỉ gọi Tôn lão tới, rốt cuộc ai ra lệnh cho ngươi?
Đỗ Yểm quát:
- Đại nhân, không ai cả, lúc đó hạ quan ở bên cạnh, cho được gọi đi cùng trợ giúp thôi.
- Được, ta tạm tin ngươi, vậy ta hỏi ngươi câu này, ai nói cho ngươi về Tiêu Hải Bác? Sao ngươi lại tìm hiểu về việc này.
- Hạ quan, nghe người ta đồn nên thuận miệng hỏi.
Tả Thiếu Dương rùng mình, mình dại rồi, sao lại đi hỏi Bành Bính về chuyện này chứ, y biết đương nhiên nhờ Ngưu bả thức nói, còn tìm hiểu là vì Tiêu Vân Phi, đều không thể nói ra, cứ nghĩ chuyện này không có gì, nhưng lọt vào mắt người quanh năm đấu đá như Đỗ Yểm, e rằng là chuyện khác.
Không thể nói Tả Thiếu Dương ngốc, nhưng y quá thiếu cảnh giác, dễ tin người.
Đỗ Yểm cười nhạt:
- Xem ra ngươi giống như Chân Quyền, đều bị kẻ khác mua chuộc mất rồi.
- Không, không phải.
Tả Thiếu Dương cuống lên, nếu đã Đỗ Yểm nghi ngờ, rất có thể sẽ có kết cục như Chân thị huynh đệ:
- Hạ quan không phải người của ai hết.
- Được, ta chỗ ngươi cơ hội chứng minh.
Đỗ Yểm mặt âm trầm:
- Nghe nói Chân Quyền tuy được cứu rồi, nhưng vẫn còn nguy hiểm, ngươi quay về, tìm cách giết chết ông ta, ta tin ngươi có cách. Sẽ không ai nghi ngờ gì ngươi, nếu ngươi giết ông ta, ta sẽ tin lời ngươi.
Tả Thiếu Dương lòng lạnh toát, nhất thời cứng người, không biết làm thế nào.
Đỗ Yểm giọng đột nhiên hòa hoãn hơn, buông một tiếng thở dài:
- Khi lão thất phu đó muốn giết ta, ngươi ở ngay bên cạnh, ngươi chứng kiến rồi, huynh đệ chúng rắp tâm độc ác muốn dồn ta vào chỗ chết, giết người đền mạng, thiếu nợ trả tiền là thiên kinh địa nghĩa.
Tả Thiếu Dương đánh liều lên tiếng:
- Chân Quyền nói, là vì đại nhân muốn ông ta giết một trọng thần, ông ta không nghe, cho nên đại nhân muốn giết ông ta, ông ta mới đành tự vệ.
Đỗ Yểm thầm cười lạnh, vừa rồi ông ta cố tình nói nhẹ nhàng, để Tả Thiếu Dương lơi lỏng nói ra:
- Chân Quyền nói với ngươi sao?
- Vâng.
- Đúng, đó là kẻ thù không đợi trời chung với ta, luôn cản đường ta, ta không còn cách nào mới phải lệnh huynh đệ Chân thị giết người, họ không tuân lệnh cũng đành, ông ta là y giả, không muốn dùng y thuật giết người ta không trách, thế nhưng bản quan đánh giá sai rồi, y giả biết giết người, hơn nữa khi giết người còn rất tàn độc, chính bản thân ta tự mình trải nghiệm, vì thế đừng dùng mấy lời vô nghĩa đó ra với ta.
Đỗ Yểm lạnh lùng nói:
- Trả lời ta, ngươi có giết Chân Quyền không?
Giết Chân Quyền cứu lấy cái mạng, Tả Thiếu Dương có thể làm được, nhưng sau đó thì sao, không nói tay vấy máu, lương tâm cắn rứt, mà có lần này, sẽ có lần sau, sẽ bị Đỗ Yểm khống chế, phải đi giết người cho ông ta, phải dính vào đấu tranh chính trị, càng lún càng sâu, mà kẻ mù chính trị như y, sớm muộn cũng bị đối thủ nghiền nát, chỉ e còn liên lụy tới gia đình.
Lãnh đội chính ở bên đột nhiên xen vào, thái độ khúm núm rất giả tạo:
- Tả đại nhân, Chân Quyền không có quan hệ gì tới ngài, ngài lại có thể giết người mà không để lại dấu vết, sao không làm? Nếu lão thái gia nhà ta không tin ngài nữa, ai giúp ngài gỡ bỏ rắc rối đây?
Tả Thiếu Dương ngớ người:
- Ta có rắc rối gì?
- Ngài còn chưa biết rồi, thời gian qua ngài ở Tôn gia tu đạo ít chú ý tới sự đời, cái thứ thuốc trúng phong gì đó do dùng phụ tử quá liều gây chết người.
Tả Thiếu Dương thất kinh:
- Không thể nào có chuyện đó.
- Tả đại nhân, tiểu nhân bịa chuyện làm gì, Ngưu bả thức uống thuốc của ngài chết rồi.
Tả Thiếu Dương lảo đảo, chẳng lẽ, chẳng lẽ vì mình để lộ chuyện Tiêu Hải Bác, khiến bọn chúng truy ra Ngưu bả thức? Run run giọng:
- Ngươi giết Ngưu lão bá sao?
Lãnh đội chính làm bộ sợ hãi:
- Đại nhân, oan chết tiểu nhân rồi, tiểu nhân đâu làm gì, là ông ta uống thuốc của ngài trúng độc mà chết.
- Ngươi, ngậm máu phun người!
Tả Thiếu Dương đau xót giận dự, bất chấp tất cả quay lại chỉ mặt Đỗ Yểm:
- Không ngờ, không ngờ, ta nghe ngoài kia rất nhiều người nói xấu ngươi, ta không tin, cho rằng ngươi là ngự sử đại phu, làm việc đắc tội với người khác, bị người ta cố tình bôi nhọ. Ngươi giết quan viên, thậm chí giết huynh đệ Chân thị, ta cũng không trách, vì đó là đấu tranh, ta ở ngoài không rõ, không bình luận. Nhưng Ngưu lão bá có tội gì, ông ta chỉ là ông già gần đất xa trời mà thôi, hoàn toàn không có sức uy hiếp gì tới Đỗ đại nhân quyền cao chức trọng ông, vậy mà ông cũng giết, đồ gian tặc, biết thế trước kia ta không cứu ông.
- Tả Thiếu Dương! Ngươi chán sống rồi..
Đỗ Dần ở bên quát:
Đỗ Yểm quay đầu nhìn nhi tử, ánh mắt thoáng qua vẻ giận dữ, Đỗ Dần vội ngậm miệng, lui ra đằng sau.
Đỗ Yểm thong thả nói:
- Bản quan không cần giải thích với ngươi, có tin hiện giờ ta lập tức cho người bắt ngươi lại, tội coi mạng người như cỏ rác không? Ta có quyền tiền trảm hậu tấu đấy.
- Ông dám à?
Tả Thiếu Dương liều mạng rồi, đã trở mặt còn gì nữa:
- Ta biết ngươi có quan hệ với Triệu vương gia, nhưng nước xa không cứu được lửa gần, Tôn thần y tuy uy vọng cao, ta chẳng dám làm gì ông ấy, nhưng ông ấy cũng chẳng làm gì được ta.
- Ông giết ta thì ông cũng chết, nên nhớ bệnh của ông trên đời này ngoài ta ra không ai chữa được.
Đỗ Yểm cười nhẹ lắc đầu, Lãnh đội chính xoa xoa tay, cười đểu giả:
- Tả đại nhân có một tỳ nữ họ Bạch, sắc nước hương trời, được đại nhân vô cùng sủng ái...
/479
|