Bành Bính thiếu chút nữa không kìm được đứng bật dậy:
- Là ai?
- Sài Bách Xuyên.
Bành Bính thất kinh, Sài Bách Xuyên là phó thủ của Lưu Chính Hội, tuy Đỗ Yểm và Lưu Chính Hội không phải oan gia đối đầu, song hiện giờ đang được đối thủ hết sức tranh thủ, nếu thay thế mình, không khác gì gài cái đinh bên cạnh Đỗ đại nhân rồi.
Đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, Bành Bính không phải hạng tầm thường, cắn răng kìm nén cơn ho, mặt tím lại vô cùng đáng sợ, cười nói:
- Công công là cao thủ giám định đồ cổ, gần đây hạ quan có được một thứ, tốn không ít tiền, chỉ lo nó là đồ giả, xin nhờ công công giám định.
- Đại nhân quá khen, đó chỉ là chút sở thích của cha gia, đại nhân đã tin tưởng, vậy cha gia cố hết sức.
Bành Bính gọi thị nữ vào nói mấy câu, thị nữ đi nhanh vào nội đường.
Không lâu sau từ hậu đường một phụ nhân trung niên đi ra, vóc dáng đẫy đà, tóc vấn cao, chính là thê tử của Bành Bính, thấy La công công cười toét miêng:
- La công công lâu rồi không tới chơi, hôm nay nhất định phải ở lại uống chén rượu nhạt với lão gia nhà thiếp thân nhé.
- Ài dà, cha gia cũng muốn lắm, nhưng phải về phụng mệnh, lần sau nhất định tới quấy quả tẩu phu nhân.
Bành phu nhân đưa cái hộp sơn đen cho Bành Bính, đứng sang một bên, Bành Bính mở hộp, lấy ra bức tượng phật bằng vàng:
- La công công thấy sao? Có phải đồ thật không?
Bức tượng làm vô cùng tinh tế, ngay cả nếp gấp trên áo cũng rõ ràng, riêng sức nặng của vàng đã giá trị vô cùng, chưa nói tới cái khác.
La công công cho tay vào người, lấy một cái khăn lụa, cẩn thận cầm lấy bức tượng vàng, mắt đầy yêu thích, như đang vuốt ve nữ nhân... À nói thế không đúng, thái giám vuốt ve nữ nhân không có cái vẻ mặt này.
- Ài, nhất thời khó phân biệt thật giả, e rằng phải mất một thời gian.
La công công đặt bức tượng xuống bàn, uống ngụm trà áp chế thèm muốn trong lòng.
- Không sao, không sao, công công cứ thong thả xem, chẳng may gặp phải đồ giả thì tiền mất là chuyện nhỏ, mất mặt là chuyện lớn.
La công công là người rất tốt, xưa nay nhận giám định đồ cho người ta rất chưa bao giờ lấy phí, còn viết giấy biên nhận đàng hoàng, đảm bảo mất một đền mười, người tốt như vậy hiếm lắm rồi, cho nên người nhờ giám định đồ cũng rất biết ý, chờ đợi lâu cũng không giục.
Đúng là nhân phẩm cao gặp tiết tháo lớn, hiếm có hiếm có.
- Bành đại nhân, bệnh đại nhân thế này, cho dù bây giờ ta trở về tâu với hoàng thượng có tiến triển, đến khi hội triều, nhìn cái là ra, chỉ e là uổng công.
- Hạ quan biết, công công yên tâm, trong vòng ba ngày, nhất định chữa được bệnh này.
- Hả?
La công công ngạc nhiên:
- Đại nhân bệnh nhiều năm thuốc thang vô hiệu, ngay cả Tôn thần y cũng không thể chữa lành, sao tự tin như thế, chẳng lẽ gặp được thần tiên.
- Gặp được một y quan, có thể trị được bệnh này... Khụ khụ, trước đó dùng thuốc thấy có hiệu quả, cho nên hạ quan quyết tâm để y chữa, hiện giờ đã lên núi hái thuốc rồi, đây là hi vọng cuối cùng, nếu tới hôm đó sức khỏe không tiến triển, hạ quan tự dâng thư từ chức...
La công công an ủi:
- Đại nhân gặp kỳ ngộ đúng lúc này, chứng tỏ trời cao có an bài, chắc chắn không lầm được đâu. Được, cha gia về bẩm báo với hoàng thượng, nói đại nhân gặp được lương y, đang tích cực chữa trị, đại nhân là trọng thần trong triều, là rường cột quốc gia, nếu không phải vạn vạn bất đắc dĩ, sẽ không để đại nhân thoái ẩn đâu, đại nhân đừng vội...
Bành Bính vội khom người tạ ơn, La công công khách khí vài câu mang hộp về, nói nhất định giám định xong sẽ trả lại sớm.
La công công đi rồi, Bành Bính ho một trận tối tăm mặt mũi, mãi mới kìm lại được, đứng dậy sai người chuẩn bị xe tới ngay Đỗ phủ, báo cho Đỗ Yểm tin tức nhận được hôm nay, phòng khi bệnh không chữa được thì Đỗ Yểm còn bố trí trước.
Đột nhiên phát hiện ra mặt Đỗ Yểm vàng vàng, rất quen, trước kia bệnh phù của Đỗ Yểm mới phát bệnh, cũng thế này, chẳng lẽ bệnh Đỗ đại nhân cũng tái phát?
Nghe Bành Bính kể cũng nhờ Tả Thiếu Dương chữa bệnh, chỉ biết cười khổ, không ngờ vận mệnh bọn họ trói buộc vào viên quan nhỏ tẹo, ông ta cũng biết danh tiếng mình chả hay ho gì, không muốn Tả Thiếu Dương vì thế mà bị ảnh hưởng, dù không phải nâng đỡ thì cũng là báo đáp ơn cứu mạng, cho nên Đỗ Yểm uống thuốc của Tả Thiếu Dương một thời gian, bệnh đỡ, không tìm Tả Thiếu Dương khám lại, cứ đơn thuốc đó mà dùng, không ngờ thời gian gần đây thuốc gần mất tác dụng.
Đỗ Yểm mới nói cho Bành Bính biết người lần trước cứu mạng mình chính là Tả Thiếu Dương, Bành Bính ý thức được chuyện nghiêm trọng rồi, biết thế phái luôn chục người theo Tả Thiếu Dương chứ không phải hai người nữa.
Bành Bính về phủ, đợi tới khi mặt trời ngả về phía tây, cửa thành sắp đóng, vẫn không thấy bóng dáng Tả Thiếu Dương đâu, lòng như lửa đốt, sai người tới Tả gia hỏi, nghĩ một lúc tự mình lên đường.
Đám Kiều Xảo Nhi cũng đang đứng ngóng ngoài cửa, vì Tả Thiếu Dương khi đi có nói, sẽ về trước khi trời tối, giờ vẫn chưa về cũng không báo lấy một tiếng, bây giờ Bành Bình tới hỏi càng lo.
Bành Bính an ủi họ vài câu rồi về nhà, sợ Tả Thiếu Dương về muộn thành đóng cửa không vào được, đích thân viết thư cho quan trông thành, đồng thời phái thân tín tới, tất nhiên cổng đóng rồi sẽ không mở, nhưng có thể thả giọ xuống kéo người lên. Đồng thời phải người tới Tả gia báo, để họ yên tâm.
Cả đêm Bành Bính thao thức, trời sáng một tùy tùng mới về báo, Tả Thiếu Dương mất tích rồi, tức thì trời đất chao đảo, cuống lên, ho xuyễn càng thêm dữ dội, hít thở không thông, hai mắt trắng dã. Bành phu nhân vội vàng đi tìm thái y cấp cứu, mới cứu lại được cái mạng.
…
Tả Thiếu Dương ở Hoa Sơn gặp phải phiền phức, không thoát thân được.
Y theo Tiêu Vân Phi lên núi tìm kiếm, không chỉ có rất nhiều sâm Hoa Sơn, còn có đảng sâm, thiên tiên đằng, toàn là tân dược triều Đường còn chưa dùng, mỗi thứ y đều đào mấy cây, chuẩn bị đem về trồng.
Quá trưa, Tả Thiếu Dương quyết định quay trở về, Bành Bính đợi một chút không sao, nhưng không muốn để Kiều Xảo Nhi với Bạch Chỉ Hàn phải lo.
Tiêu Vân Phi nhìn núi non thấp thoáng mây mù, hương hoa cỏ thơm ngát, luyến tiếc nói:
- Ngươi hiếm khi lắm mới ra ngoài một chuyến, chúng ta cũng lâu rồi không gặp, ở trên núi vài ngày được không?
- Tiêu tỷ tỷ, ta cũng muốn nghỉ ngơi nhàn nhã vài ngày, cảnh sắc Hoa Sơn rất đẹp, đặc biệt ở cùng một giai nhân ai mà không thích.
Suốt buổi sáng Tiêu Vân Phi không nhắc tới chuyện Bành Bính thêm lần nào nữa, hai người trò chuyện rất vui, như quay trở về thời ở Hợp Châu, ngồi trên mái nhà tán gẫy vậy, nhưng Tả Thiếu Dương đoán được nàng cố ý, từ việc ăn mặc nữ nhi xuất hiện trước mặt mình, nói thẳng:
- Nhưng Bành đại nhân đang đợi ta mang thuốc về trị bệnh.
- Ông ta hen suyễn nhiều năm rồi, chậm vài ngày có sao đâu.
Tả Thiếu Dương lắc đầu:
- Không thể nói như vậy được, bệnh này đôi khi gây khó thở, nguy hiểm tới tính mạng đấy.
- Thế vì sao ông ta bệnh nhiều năm chưa chết.
- Vì Bành đại nhân dùng thuốc của Tôn lão, tuy không trị được dứt bệnh, nhưng có thể khống chế được bệnh tình, dù vậy gần đây bệnh của Bành đại nhanh rất nặng, phải nhanh chóng chữa trị.
- Yên tâm, thiên hạ này người giỏi y thuật không phải chỉ mỗi mình ngươi, Tôn lão, Hứa lão, cùng lắm còn có Chân thị huynh đệ trong ngục, bọn họ đều là thần y, ông ta không chết nổi đâu.
Tiêu Vân Phi thản nhiên nói:
- Với tuổi của Bành Bính, cũng không nên vất vả nữa, nghỉ hưu dưỡng bệnh là tốt nhất. Vất vả cả đời, nên nghỉ rồi, bọn họ không nhường đường, hậu sinh vãn bối làm sao lên được? Triều đình toàn đám già nua, chẳng có sức sống.
- Là ai?
- Sài Bách Xuyên.
Bành Bính thất kinh, Sài Bách Xuyên là phó thủ của Lưu Chính Hội, tuy Đỗ Yểm và Lưu Chính Hội không phải oan gia đối đầu, song hiện giờ đang được đối thủ hết sức tranh thủ, nếu thay thế mình, không khác gì gài cái đinh bên cạnh Đỗ đại nhân rồi.
Đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, Bành Bính không phải hạng tầm thường, cắn răng kìm nén cơn ho, mặt tím lại vô cùng đáng sợ, cười nói:
- Công công là cao thủ giám định đồ cổ, gần đây hạ quan có được một thứ, tốn không ít tiền, chỉ lo nó là đồ giả, xin nhờ công công giám định.
- Đại nhân quá khen, đó chỉ là chút sở thích của cha gia, đại nhân đã tin tưởng, vậy cha gia cố hết sức.
Bành Bính gọi thị nữ vào nói mấy câu, thị nữ đi nhanh vào nội đường.
Không lâu sau từ hậu đường một phụ nhân trung niên đi ra, vóc dáng đẫy đà, tóc vấn cao, chính là thê tử của Bành Bính, thấy La công công cười toét miêng:
- La công công lâu rồi không tới chơi, hôm nay nhất định phải ở lại uống chén rượu nhạt với lão gia nhà thiếp thân nhé.
- Ài dà, cha gia cũng muốn lắm, nhưng phải về phụng mệnh, lần sau nhất định tới quấy quả tẩu phu nhân.
Bành phu nhân đưa cái hộp sơn đen cho Bành Bính, đứng sang một bên, Bành Bính mở hộp, lấy ra bức tượng phật bằng vàng:
- La công công thấy sao? Có phải đồ thật không?
Bức tượng làm vô cùng tinh tế, ngay cả nếp gấp trên áo cũng rõ ràng, riêng sức nặng của vàng đã giá trị vô cùng, chưa nói tới cái khác.
La công công cho tay vào người, lấy một cái khăn lụa, cẩn thận cầm lấy bức tượng vàng, mắt đầy yêu thích, như đang vuốt ve nữ nhân... À nói thế không đúng, thái giám vuốt ve nữ nhân không có cái vẻ mặt này.
- Ài, nhất thời khó phân biệt thật giả, e rằng phải mất một thời gian.
La công công đặt bức tượng xuống bàn, uống ngụm trà áp chế thèm muốn trong lòng.
- Không sao, không sao, công công cứ thong thả xem, chẳng may gặp phải đồ giả thì tiền mất là chuyện nhỏ, mất mặt là chuyện lớn.
La công công là người rất tốt, xưa nay nhận giám định đồ cho người ta rất chưa bao giờ lấy phí, còn viết giấy biên nhận đàng hoàng, đảm bảo mất một đền mười, người tốt như vậy hiếm lắm rồi, cho nên người nhờ giám định đồ cũng rất biết ý, chờ đợi lâu cũng không giục.
Đúng là nhân phẩm cao gặp tiết tháo lớn, hiếm có hiếm có.
- Bành đại nhân, bệnh đại nhân thế này, cho dù bây giờ ta trở về tâu với hoàng thượng có tiến triển, đến khi hội triều, nhìn cái là ra, chỉ e là uổng công.
- Hạ quan biết, công công yên tâm, trong vòng ba ngày, nhất định chữa được bệnh này.
- Hả?
La công công ngạc nhiên:
- Đại nhân bệnh nhiều năm thuốc thang vô hiệu, ngay cả Tôn thần y cũng không thể chữa lành, sao tự tin như thế, chẳng lẽ gặp được thần tiên.
- Gặp được một y quan, có thể trị được bệnh này... Khụ khụ, trước đó dùng thuốc thấy có hiệu quả, cho nên hạ quan quyết tâm để y chữa, hiện giờ đã lên núi hái thuốc rồi, đây là hi vọng cuối cùng, nếu tới hôm đó sức khỏe không tiến triển, hạ quan tự dâng thư từ chức...
La công công an ủi:
- Đại nhân gặp kỳ ngộ đúng lúc này, chứng tỏ trời cao có an bài, chắc chắn không lầm được đâu. Được, cha gia về bẩm báo với hoàng thượng, nói đại nhân gặp được lương y, đang tích cực chữa trị, đại nhân là trọng thần trong triều, là rường cột quốc gia, nếu không phải vạn vạn bất đắc dĩ, sẽ không để đại nhân thoái ẩn đâu, đại nhân đừng vội...
Bành Bính vội khom người tạ ơn, La công công khách khí vài câu mang hộp về, nói nhất định giám định xong sẽ trả lại sớm.
La công công đi rồi, Bành Bính ho một trận tối tăm mặt mũi, mãi mới kìm lại được, đứng dậy sai người chuẩn bị xe tới ngay Đỗ phủ, báo cho Đỗ Yểm tin tức nhận được hôm nay, phòng khi bệnh không chữa được thì Đỗ Yểm còn bố trí trước.
Đột nhiên phát hiện ra mặt Đỗ Yểm vàng vàng, rất quen, trước kia bệnh phù của Đỗ Yểm mới phát bệnh, cũng thế này, chẳng lẽ bệnh Đỗ đại nhân cũng tái phát?
Nghe Bành Bính kể cũng nhờ Tả Thiếu Dương chữa bệnh, chỉ biết cười khổ, không ngờ vận mệnh bọn họ trói buộc vào viên quan nhỏ tẹo, ông ta cũng biết danh tiếng mình chả hay ho gì, không muốn Tả Thiếu Dương vì thế mà bị ảnh hưởng, dù không phải nâng đỡ thì cũng là báo đáp ơn cứu mạng, cho nên Đỗ Yểm uống thuốc của Tả Thiếu Dương một thời gian, bệnh đỡ, không tìm Tả Thiếu Dương khám lại, cứ đơn thuốc đó mà dùng, không ngờ thời gian gần đây thuốc gần mất tác dụng.
Đỗ Yểm mới nói cho Bành Bính biết người lần trước cứu mạng mình chính là Tả Thiếu Dương, Bành Bính ý thức được chuyện nghiêm trọng rồi, biết thế phái luôn chục người theo Tả Thiếu Dương chứ không phải hai người nữa.
Bành Bính về phủ, đợi tới khi mặt trời ngả về phía tây, cửa thành sắp đóng, vẫn không thấy bóng dáng Tả Thiếu Dương đâu, lòng như lửa đốt, sai người tới Tả gia hỏi, nghĩ một lúc tự mình lên đường.
Đám Kiều Xảo Nhi cũng đang đứng ngóng ngoài cửa, vì Tả Thiếu Dương khi đi có nói, sẽ về trước khi trời tối, giờ vẫn chưa về cũng không báo lấy một tiếng, bây giờ Bành Bình tới hỏi càng lo.
Bành Bính an ủi họ vài câu rồi về nhà, sợ Tả Thiếu Dương về muộn thành đóng cửa không vào được, đích thân viết thư cho quan trông thành, đồng thời phái thân tín tới, tất nhiên cổng đóng rồi sẽ không mở, nhưng có thể thả giọ xuống kéo người lên. Đồng thời phải người tới Tả gia báo, để họ yên tâm.
Cả đêm Bành Bính thao thức, trời sáng một tùy tùng mới về báo, Tả Thiếu Dương mất tích rồi, tức thì trời đất chao đảo, cuống lên, ho xuyễn càng thêm dữ dội, hít thở không thông, hai mắt trắng dã. Bành phu nhân vội vàng đi tìm thái y cấp cứu, mới cứu lại được cái mạng.
…
Tả Thiếu Dương ở Hoa Sơn gặp phải phiền phức, không thoát thân được.
Y theo Tiêu Vân Phi lên núi tìm kiếm, không chỉ có rất nhiều sâm Hoa Sơn, còn có đảng sâm, thiên tiên đằng, toàn là tân dược triều Đường còn chưa dùng, mỗi thứ y đều đào mấy cây, chuẩn bị đem về trồng.
Quá trưa, Tả Thiếu Dương quyết định quay trở về, Bành Bính đợi một chút không sao, nhưng không muốn để Kiều Xảo Nhi với Bạch Chỉ Hàn phải lo.
Tiêu Vân Phi nhìn núi non thấp thoáng mây mù, hương hoa cỏ thơm ngát, luyến tiếc nói:
- Ngươi hiếm khi lắm mới ra ngoài một chuyến, chúng ta cũng lâu rồi không gặp, ở trên núi vài ngày được không?
- Tiêu tỷ tỷ, ta cũng muốn nghỉ ngơi nhàn nhã vài ngày, cảnh sắc Hoa Sơn rất đẹp, đặc biệt ở cùng một giai nhân ai mà không thích.
Suốt buổi sáng Tiêu Vân Phi không nhắc tới chuyện Bành Bính thêm lần nào nữa, hai người trò chuyện rất vui, như quay trở về thời ở Hợp Châu, ngồi trên mái nhà tán gẫy vậy, nhưng Tả Thiếu Dương đoán được nàng cố ý, từ việc ăn mặc nữ nhi xuất hiện trước mặt mình, nói thẳng:
- Nhưng Bành đại nhân đang đợi ta mang thuốc về trị bệnh.
- Ông ta hen suyễn nhiều năm rồi, chậm vài ngày có sao đâu.
Tả Thiếu Dương lắc đầu:
- Không thể nói như vậy được, bệnh này đôi khi gây khó thở, nguy hiểm tới tính mạng đấy.
- Thế vì sao ông ta bệnh nhiều năm chưa chết.
- Vì Bành đại nhân dùng thuốc của Tôn lão, tuy không trị được dứt bệnh, nhưng có thể khống chế được bệnh tình, dù vậy gần đây bệnh của Bành đại nhanh rất nặng, phải nhanh chóng chữa trị.
- Yên tâm, thiên hạ này người giỏi y thuật không phải chỉ mỗi mình ngươi, Tôn lão, Hứa lão, cùng lắm còn có Chân thị huynh đệ trong ngục, bọn họ đều là thần y, ông ta không chết nổi đâu.
Tiêu Vân Phi thản nhiên nói:
- Với tuổi của Bành Bính, cũng không nên vất vả nữa, nghỉ hưu dưỡng bệnh là tốt nhất. Vất vả cả đời, nên nghỉ rồi, bọn họ không nhường đường, hậu sinh vãn bối làm sao lên được? Triều đình toàn đám già nua, chẳng có sức sống.
/479
|