Tả Thiếu Dương sống ở Trường An mấy tháng rồi, dần nhận ra một điều, bố cục thành Trường An thực chất đều chuẩn bị cho chiến tranh, những con đường rộng mênh mông là để thuận tiện vận binh, mỗi phường lại là một bảo lũy, kẻ địch đừng tưởng phá được tường thành là xong, vào thành rồi cuộc chiến càng khốc liệt.
Được cái này thì mất cái kia, ví dụ hai nhà chỉ cách nhau vài chục bước chân thôi, nhưng vì cách hai tường phường, cho nên có khi phải đi một vòng rất lớn, tốn nửa ngày trời mới tới được, mở thêm cửa phường á? Tất nhiên không được, ngươi có thấy tòa thành nào mà chọc tới mấy chục cái cổng thành chưa? Thế còn tác dụng quái gì nữa.
Vì thế Tả Thiếu Dương tuy không phải canh năm tảo triều vẫn phải dậy sớm đi làm.
Cái y quán này đúng là rộng rãi, bố trí theo kiểu bệnh viện nhỏ với nhiều phòng khám chữa bệnh, ở chính điện treo một bức tượng Thần Nông, tổ thần nghề y dược, ở dưới là bàn cung, bày đủ đồ cúng tế, không có hương.
Hai bên bàn cúng có bốn gian phòng, trái một phải ba, đều treo rèm, bên trên dán biển, trái là phòng khám bệnh của y giám, còn ba gian bên phải là phòng khám của y chính, dùng những tấm ván cao nửa người ngăn cách, bên trong có một cái bàn, tọa đường đại phu ngồi đó.
Một hàng tủ thuốc đặt sát tường, năm hỏa kế đang bận rộn bốc thuốc, ở hai bên cửa là mấy hàng ghế, bệnh nhân ngồi đó chờ đợi, có trẻ con khóc gào, có người lớn rên la, khung cảnh không tốt, nhưng Tả Thiếu Dương lại thấy thân thuộc, tinh thần phấn chấn hẳn lên.
Hỏa kế thấy một thanh niên mặc quan bào đi vào, khom người chạy tới:
- Đại nhân, xin hỏi có việc gì ạ..
- Ta là tân nhiệm y chính ở nơi này.
- Thì ra là y chính Tả đại nhân, Liêu đại nhân và các vị đại nhân đang đợi ngài tới.
Hỏa kế rồi rít khom người:
- Đại nhân đợi chút, tiểu nhân đi thông báo.
Một lúc sau rèm bên phải vén lên, một người trung niên mặc quan phục giống Tả Thiếu Dương đi tới, chắp tay người:
- Tả đại nhân tới rồi, lão hủ họ Lưu, là y chính ở đây, nghe nói Tả đại nhân rất trẻ, không ngờ trẻ thế này. Các ngươi làm gì thế, còn không mau dẫn ngựa của Tả đại nhân vào chuồng đi.
Hỏa kế vội bỏ việc đó chạy ra ngoài, nơi này thực sự quá bận rộn, mọi người kiêm vài việc là bình thường.
Tả Thiếu Dương vội chắp tay chào:
- Té ra là Lưu đại nhân, đáng lẽ phải tới sớm hơn, chỉ là lần đầu không quen đường đi lắm, cho nên vừa đi vừa hỏi đường, thứ lỗi, thứ lỗi.
Nói thế chứ sao, chả lẽ lại nói sợ ngã ngựa, đi chậm còn hơn người ta đi bộ à?
- Sau này đều là đồng liêu, không cần khách khí. Nào, để ta dẫn đại nhân đi gặp Liêu y giám, Mã đại nhân, bên này, mời.
Lưu y chính dẫn Tả Thiếu Dương cửa gian phòng đầu tiên bên phải:
- Đây là phòng khám của y chính Mã đại nhân, đều là đồng liêu, vào gặp mặt đi.
Tả Thiếu Dương vén rèm vào, nhìn thấy một trung niên thấp lùn, đang chẩn mạch cho một lão giả. Lưu y chính giới thiệu:
- Mã đại nhân, đây là Tả đại nhân mới tới y quán chúng ta, là thám hoa lang năm nay đó.
Tả Thiếu Dương khom người thi lê:
- Ra mắt Mã đại nhân.
Mã y chính liếc mắt nhìn y một cái, tiếp tục bắt mạch, người ta đang chẩn bệnh, bệnh nhân là quan trọng nhất, Tả Thiếu Dương kiên nhẫn đứng đợi.
Bắt mạch xong Mã y chính cùng bệnh nhân kia nói lăng nói nhăm một tràng dài mới cầm bút kê đơn, bảo bệnh nhân đi lấy thuốc.
Tranh thủ lúc này, Tả Thiếu Dương thi lễ lần nữa:
- Mã đại nhân, ta là...
Mã y chính như không nhìn thấy y, mặt thản nhiên hướng ra ngoài:
- Người tiếp theo.
Hỏa kế ở ngoài liền gọi người bệnh vào, đó là ông già, quen biết Mã y chính, hai người không nói chuyện bệnh tật vội mà quay sang chuyện thường ngày.
Tả Thiếu Dương nhún vai, tình cảnh này y không phải gặp lần đầu, trước kia mới đi làm, thái độ mấy nhân viên cũ cũng thế này, cậy già lên mặt, tưởng mình làm thế ghê gớm lắm, dù sao mình làm đúng lễ số là được, xoay người đi ra, không ngờ Mã y chính đằng sau lạnh lùng lẩm bẩm rất to, rõ ràng cố ý cho y nghe:
- Cuồng đồ to gan, tự chuốc lấy nhục.
Coi như ông ta tự chửi mình thôi, Tả Thiếu Dương tiếp tục đi ra ngoài, không thèm để ý, ngược lại làm Mã y chính tức tím mặt, chỉ tội nghiệp ông lão bệnh nhân, len lén nhìn không dám nói ra tiếng nào.
Lưu y chính đi theo Tả Thiếu Dương nói nhỏ:
- Tả đại nhân đừng giận, ông ta là thế đấy, thích lên mặt với đồng liêu và cấp dưới, tuy nhiên người ta là y chính tư cách lão thành nhất ở đây, nhường nhịn một chút là được, chúng ta đi gặp y giám đại nhân thôi.
- Đa tạ.
Tả Thiếu Dương lần này đi vào gian phòng bên trái bàn cúng, đó là phòng hai gian, mở một loạt cửa sổ, rất sáng, phòng ngoài là nơi tiếp khách, có bếp lò, bàn ghế, dụng cụ pha trà, gian trong che bằng rèm gấm đỏ.
Lưu y chính vén ròm, khom người nói:
- Liêu đại nhân, Tả đại nhân tới rồi.
Liêu y giám là ông già gầy quắt, mắt tam giác, râu sơn dương lưa thưa, tay cầm một cuốn y thư, ngồi sau bàn lắc lư người đọc, nghe thấy Lưu y chính nói chỉ nhướng mắt lên một cái, tiếp tục xem sách.
Lần này Tả Thiếu Dương thấy khó chịu rồi, không phải nói người xưa rất chú ý lễ nghi sao, thì ra là rắm chó hết, thế nhưng ngày đầu tiên đi làm, không thể gây sự với lãnh đạo, đó là hành vi không khôn ngoan, cố nhịn thi lễ:
- Y giám đại nhân, ti chức là y chính tân nhiệm của bản y quán, họ Tả tên Trung, tự Thiếu Dương, tới đây báo danh, bái kiến đại nhân.
Liêu y giám tiếp tục đọc sách, ồ một tiếng:
- Ngươi vừa nói tên là gì nhỉ?
- Ti chức họ Tả tên Trung, tự Thiếu Dương.
- Ừm.
Liêu y giám hoàn toàn lờ y đi, giả vờ như đang đọc sách say sưa lắm.
Lưu y chính thấy tình cảnh này lên tiếng giải vây cho Tả Thiếu Dương:
- Liêu đại nhân, đáng lẽ Tả đại nhân phải tới sớm hơn, nhưng vì là ngày đầu tiên, không quen thuộc đường xá, đâm ra mới trễ một chút, đại nhân thứ tội.
Tới lúc này Liêu y giám mới ngọt nhạt nói:
- Không dám, bản quan chỉ là viên quan bát phẩm nhỏ nhoi, làm sao nhận được lễ của người dám chỉ trích cả y thánh, bản quan trong mắt người ta đã là cái gì.
Tả Thiếu Dương từ lúc trả lời bài thi kia là đã chuẩn bị tinh thần cho mấy chuyện như thế này, một tên hậu sinh vãn bối lại đả kích thánh hiền trong y giới, tất nhiên sẽ khiến những người sùng bái bậc thánh hiền phản cảm.
Nể mặt râu ông trắng hết nhé, không thèm chấp, Tả Thiếu Dương nói lần nữa:
- Y giám đại nhân, ti chức xin có lễ.
Vái dài lần nữa.
Thái độ Liêu y giám không hòa hoãn hơn, hừ một tiếng lớn, quay đi tiếp tục xem sách.
Tả Thiếu Dương ở lại cũng không được, đi cũng không xong, đưa mắt nhìn Lưu y chính hỏi ý, Lưu y chính cười, đánh miệng ra ngoài.
- Nếu đại nhân không có chỉ thị gì, ti chức xin cáo từ.
Tả Thiếu Dương chắp tay chuẩn bị đi.
- Đứng lại.
Liêu y giám nãy giờ vẫn quan sát thái độ Tả Thiếu Dương, thấy từ đầu tới cuối y dửng dưng như không thì trong lòng khó chịu lắm, phải chủ động lên tiếng:
- Nữ khoa, sang dương khoa ( mụn nhọt) của bản y quán chưa có ai, sau này do ngươi phụ trách.
Tả Thiếu Dương hơi nhíu mày, sang dương thì không có vấn đề gì, nhưng nữ khoa thì y còn trẻ không thích hợp, rõ ràng là có ý làm khó mình, mà người ta đã cố ý, tất nhiên có nói cũng vô ích:
- Y giám đại nhân đã tín nhiệm như thế, ti chức sẽ cố gắng hết sức không làm đại nhân thất vọng.
- Tín nhiệm ngươi? Ngươi cũng đánh giá mình cao quá đấy.
Liêu y giám nhếch mép:
- Bản quan nhắc ngươi, nữ khoa quan hệ tới danh dự người bệnh, ngươi còn trẻ, đừng có thấy mỹ sắc động lòng, giở trò đồi bại, bản quan không bao che cho ngươi đâu.
- Vâng, đa tạ đại nhân chỉ bảo.
Tả Thiếu Dương cúi mình, lần này chả thèm xin phép, cứ thế đi thẳng.
Được cái này thì mất cái kia, ví dụ hai nhà chỉ cách nhau vài chục bước chân thôi, nhưng vì cách hai tường phường, cho nên có khi phải đi một vòng rất lớn, tốn nửa ngày trời mới tới được, mở thêm cửa phường á? Tất nhiên không được, ngươi có thấy tòa thành nào mà chọc tới mấy chục cái cổng thành chưa? Thế còn tác dụng quái gì nữa.
Vì thế Tả Thiếu Dương tuy không phải canh năm tảo triều vẫn phải dậy sớm đi làm.
Cái y quán này đúng là rộng rãi, bố trí theo kiểu bệnh viện nhỏ với nhiều phòng khám chữa bệnh, ở chính điện treo một bức tượng Thần Nông, tổ thần nghề y dược, ở dưới là bàn cung, bày đủ đồ cúng tế, không có hương.
Hai bên bàn cúng có bốn gian phòng, trái một phải ba, đều treo rèm, bên trên dán biển, trái là phòng khám bệnh của y giám, còn ba gian bên phải là phòng khám của y chính, dùng những tấm ván cao nửa người ngăn cách, bên trong có một cái bàn, tọa đường đại phu ngồi đó.
Một hàng tủ thuốc đặt sát tường, năm hỏa kế đang bận rộn bốc thuốc, ở hai bên cửa là mấy hàng ghế, bệnh nhân ngồi đó chờ đợi, có trẻ con khóc gào, có người lớn rên la, khung cảnh không tốt, nhưng Tả Thiếu Dương lại thấy thân thuộc, tinh thần phấn chấn hẳn lên.
Hỏa kế thấy một thanh niên mặc quan bào đi vào, khom người chạy tới:
- Đại nhân, xin hỏi có việc gì ạ..
- Ta là tân nhiệm y chính ở nơi này.
- Thì ra là y chính Tả đại nhân, Liêu đại nhân và các vị đại nhân đang đợi ngài tới.
Hỏa kế rồi rít khom người:
- Đại nhân đợi chút, tiểu nhân đi thông báo.
Một lúc sau rèm bên phải vén lên, một người trung niên mặc quan phục giống Tả Thiếu Dương đi tới, chắp tay người:
- Tả đại nhân tới rồi, lão hủ họ Lưu, là y chính ở đây, nghe nói Tả đại nhân rất trẻ, không ngờ trẻ thế này. Các ngươi làm gì thế, còn không mau dẫn ngựa của Tả đại nhân vào chuồng đi.
Hỏa kế vội bỏ việc đó chạy ra ngoài, nơi này thực sự quá bận rộn, mọi người kiêm vài việc là bình thường.
Tả Thiếu Dương vội chắp tay chào:
- Té ra là Lưu đại nhân, đáng lẽ phải tới sớm hơn, chỉ là lần đầu không quen đường đi lắm, cho nên vừa đi vừa hỏi đường, thứ lỗi, thứ lỗi.
Nói thế chứ sao, chả lẽ lại nói sợ ngã ngựa, đi chậm còn hơn người ta đi bộ à?
- Sau này đều là đồng liêu, không cần khách khí. Nào, để ta dẫn đại nhân đi gặp Liêu y giám, Mã đại nhân, bên này, mời.
Lưu y chính dẫn Tả Thiếu Dương cửa gian phòng đầu tiên bên phải:
- Đây là phòng khám của y chính Mã đại nhân, đều là đồng liêu, vào gặp mặt đi.
Tả Thiếu Dương vén rèm vào, nhìn thấy một trung niên thấp lùn, đang chẩn mạch cho một lão giả. Lưu y chính giới thiệu:
- Mã đại nhân, đây là Tả đại nhân mới tới y quán chúng ta, là thám hoa lang năm nay đó.
Tả Thiếu Dương khom người thi lê:
- Ra mắt Mã đại nhân.
Mã y chính liếc mắt nhìn y một cái, tiếp tục bắt mạch, người ta đang chẩn bệnh, bệnh nhân là quan trọng nhất, Tả Thiếu Dương kiên nhẫn đứng đợi.
Bắt mạch xong Mã y chính cùng bệnh nhân kia nói lăng nói nhăm một tràng dài mới cầm bút kê đơn, bảo bệnh nhân đi lấy thuốc.
Tranh thủ lúc này, Tả Thiếu Dương thi lễ lần nữa:
- Mã đại nhân, ta là...
Mã y chính như không nhìn thấy y, mặt thản nhiên hướng ra ngoài:
- Người tiếp theo.
Hỏa kế ở ngoài liền gọi người bệnh vào, đó là ông già, quen biết Mã y chính, hai người không nói chuyện bệnh tật vội mà quay sang chuyện thường ngày.
Tả Thiếu Dương nhún vai, tình cảnh này y không phải gặp lần đầu, trước kia mới đi làm, thái độ mấy nhân viên cũ cũng thế này, cậy già lên mặt, tưởng mình làm thế ghê gớm lắm, dù sao mình làm đúng lễ số là được, xoay người đi ra, không ngờ Mã y chính đằng sau lạnh lùng lẩm bẩm rất to, rõ ràng cố ý cho y nghe:
- Cuồng đồ to gan, tự chuốc lấy nhục.
Coi như ông ta tự chửi mình thôi, Tả Thiếu Dương tiếp tục đi ra ngoài, không thèm để ý, ngược lại làm Mã y chính tức tím mặt, chỉ tội nghiệp ông lão bệnh nhân, len lén nhìn không dám nói ra tiếng nào.
Lưu y chính đi theo Tả Thiếu Dương nói nhỏ:
- Tả đại nhân đừng giận, ông ta là thế đấy, thích lên mặt với đồng liêu và cấp dưới, tuy nhiên người ta là y chính tư cách lão thành nhất ở đây, nhường nhịn một chút là được, chúng ta đi gặp y giám đại nhân thôi.
- Đa tạ.
Tả Thiếu Dương lần này đi vào gian phòng bên trái bàn cúng, đó là phòng hai gian, mở một loạt cửa sổ, rất sáng, phòng ngoài là nơi tiếp khách, có bếp lò, bàn ghế, dụng cụ pha trà, gian trong che bằng rèm gấm đỏ.
Lưu y chính vén ròm, khom người nói:
- Liêu đại nhân, Tả đại nhân tới rồi.
Liêu y giám là ông già gầy quắt, mắt tam giác, râu sơn dương lưa thưa, tay cầm một cuốn y thư, ngồi sau bàn lắc lư người đọc, nghe thấy Lưu y chính nói chỉ nhướng mắt lên một cái, tiếp tục xem sách.
Lần này Tả Thiếu Dương thấy khó chịu rồi, không phải nói người xưa rất chú ý lễ nghi sao, thì ra là rắm chó hết, thế nhưng ngày đầu tiên đi làm, không thể gây sự với lãnh đạo, đó là hành vi không khôn ngoan, cố nhịn thi lễ:
- Y giám đại nhân, ti chức là y chính tân nhiệm của bản y quán, họ Tả tên Trung, tự Thiếu Dương, tới đây báo danh, bái kiến đại nhân.
Liêu y giám tiếp tục đọc sách, ồ một tiếng:
- Ngươi vừa nói tên là gì nhỉ?
- Ti chức họ Tả tên Trung, tự Thiếu Dương.
- Ừm.
Liêu y giám hoàn toàn lờ y đi, giả vờ như đang đọc sách say sưa lắm.
Lưu y chính thấy tình cảnh này lên tiếng giải vây cho Tả Thiếu Dương:
- Liêu đại nhân, đáng lẽ Tả đại nhân phải tới sớm hơn, nhưng vì là ngày đầu tiên, không quen thuộc đường xá, đâm ra mới trễ một chút, đại nhân thứ tội.
Tới lúc này Liêu y giám mới ngọt nhạt nói:
- Không dám, bản quan chỉ là viên quan bát phẩm nhỏ nhoi, làm sao nhận được lễ của người dám chỉ trích cả y thánh, bản quan trong mắt người ta đã là cái gì.
Tả Thiếu Dương từ lúc trả lời bài thi kia là đã chuẩn bị tinh thần cho mấy chuyện như thế này, một tên hậu sinh vãn bối lại đả kích thánh hiền trong y giới, tất nhiên sẽ khiến những người sùng bái bậc thánh hiền phản cảm.
Nể mặt râu ông trắng hết nhé, không thèm chấp, Tả Thiếu Dương nói lần nữa:
- Y giám đại nhân, ti chức xin có lễ.
Vái dài lần nữa.
Thái độ Liêu y giám không hòa hoãn hơn, hừ một tiếng lớn, quay đi tiếp tục xem sách.
Tả Thiếu Dương ở lại cũng không được, đi cũng không xong, đưa mắt nhìn Lưu y chính hỏi ý, Lưu y chính cười, đánh miệng ra ngoài.
- Nếu đại nhân không có chỉ thị gì, ti chức xin cáo từ.
Tả Thiếu Dương chắp tay chuẩn bị đi.
- Đứng lại.
Liêu y giám nãy giờ vẫn quan sát thái độ Tả Thiếu Dương, thấy từ đầu tới cuối y dửng dưng như không thì trong lòng khó chịu lắm, phải chủ động lên tiếng:
- Nữ khoa, sang dương khoa ( mụn nhọt) của bản y quán chưa có ai, sau này do ngươi phụ trách.
Tả Thiếu Dương hơi nhíu mày, sang dương thì không có vấn đề gì, nhưng nữ khoa thì y còn trẻ không thích hợp, rõ ràng là có ý làm khó mình, mà người ta đã cố ý, tất nhiên có nói cũng vô ích:
- Y giám đại nhân đã tín nhiệm như thế, ti chức sẽ cố gắng hết sức không làm đại nhân thất vọng.
- Tín nhiệm ngươi? Ngươi cũng đánh giá mình cao quá đấy.
Liêu y giám nhếch mép:
- Bản quan nhắc ngươi, nữ khoa quan hệ tới danh dự người bệnh, ngươi còn trẻ, đừng có thấy mỹ sắc động lòng, giở trò đồi bại, bản quan không bao che cho ngươi đâu.
- Vâng, đa tạ đại nhân chỉ bảo.
Tả Thiếu Dương cúi mình, lần này chả thèm xin phép, cứ thế đi thẳng.
/479
|