Chỗ bọn họ ở gần Đông thị nơi người giàu tụ tập, nhưng Tả Thiếu Dương không muốn tới Đông thị vội, chỗ hấp dẫn y nhất là hoàng thành, đó là nơi hoàng đế ở, huống hồ xưa nay y vô cùng hâm mộ Lý Thế Dân, dù đã gặp đệ đệ ông ta, nhưng làm sao bì được.
- Chỉ Nhi, từ đây tới hoàng thành còn xa không?
Tả Thiếu Dương nhảy lên nhìn, tường phường quá cao, che hết mất tầm nhìn rồi, rất bực mình, nhìn bốn phía toàn thành tường với tường, thậm chí từ đây vẫn nhìn thấy cổng thành cao lớn sừng sững:
- Không xa đâu, ở Đông thị có tuyến xe đi thẳng tới hoàng thành đấy, chúng ta bắt một cái là được.
- Hay, vậy đi thôi.
Tả Thiếu Dương rất muốn đi thử cái xe bus thời cổ đại này, hỏi một người qua đường điểm đón xe, sau đó chạy tới.
Bọn họ khá may mắn có một cái xe đang chờ khách, lơ xe đứng phía đuôi hô:
- Đi hoàng thành đây, ai đi lên xe, mỗi người hai đồng, hạn chế hàng hóa.
Tả Thiếu Dương nhìn bên đường chỉ có một cái cột gỗ cắm biển ghi chữ "xe", chẳng hề ghi tuyến đường, tất nhiên không ghi trạm dừng như thời hiện đại, mọi thứ rất nguyên thủy.
Hai người trả tiền rồi lên xe, chẳng mấy chốc chật kín người, trên xe có hai hàng ghế, mọi người ngồi đối diện với nhau, khá bất tiện khi phải xoay người để ngắm cảnh bên ngoài, mà thực ra không có nhiều thứ mà ngắm, vẫn là những bức tường chạy dài thẳng tắp, thấp thoáng mái nhà nhô lên.
Đường lát đá, rộng rãi bằng phẳng, xe đi êm ái hơn xe ngựa nhà họ, trước tiên tới đường lớn ở cổng Đông thị, rẽ về phía tây, thẳng tiến hoàng thành, xe không có điểm đỗ dọc đường, ai muốn xuống xe cứ tự tiện ra đằng sau, đuôi xe có bậc thang, xe đi không nhanh, nên nhảy xuống không hề gì, còn có gì thì tự chịu.
Xe đi tới sân rộng trước cổng hoàng thành rồi đỗ lại, hai người xuống xe, Tả Thiếu Dương lại lần nữa thất vọng, vì từ khoảng cách này bọn họ chỉ nhìn thấy tường thành màu đỏ cao lớn, cấm quân có cả canh gác, cả đội đi tuần, không cho người đi đường tới gần.
Đứng nhìn hồi lâu, chẳng thấy ai ra vào chứ đừng nói tới đội xe của hoàng đế, trước mắt chỉ có khung cảnh cấm quân qua lại buồn tẻ, xung quanh còn yên ắng, chỉ mỗi hai bọn họ đứng trơ ra nãy giờ, sợ đứng thêm nữa người ta nghi, đành ngồi xe quay trở lại Đông thị, đúng là tốn công tốn tiền, chuyến đi thăm hoàng thành lần đầu tiên của Tả Thiếu Dương kết thúc không thể nhàm chán hơn.
Đông thị nằm dưới thành quách, cũng dùng tường bao cao cao vây quanh thành khu độc lập, bên ngoài không thấy gì, vừa bước vào bên trong như biến thành thế giới hoàn toàn khác.
Tả Thiếu Dương ước gì có thêm mấy con mắt nữa để nhìn cho đã, cảm giác giống Harry Potter lần đầu bước vào Hẻm Xéo vậy, không phải vì độ náo nhiệt, ngõa thị ở Hợp Châu có lúc chen lấn chết người, phố nhỏ ở Long Châu cũng nườm nượm người qua lại, song bỏ đi quy mô thì vẫn không thể so sánh được với nơi này, đầu tiên là màu sắc, từ y phục người qua lại, tới các biển hiệu nhô ra thụt vào, đủ mọi hình dáng, cứ như tranh nhau làm sao cho độc đáo nhất bắt mắt nhất vậy.
Hàng quán bên đường thì lẫn lộn, không quy hoạch từng khu, nào là tửu lâu, quán cơm, ngay bên thôi là hiệu tơ lụa, rồi dược hành, thợ rèn, bên đường thì giang hồ mãi nghệ, biểu diễn tạp kỹ, bán hàng rong.
- Quan gia, uống thử ít rượu đi.
Đang ngơ ngác nhìn bốn xung quanh thì có người nói giọng quan thoại hơi lơ lớ, nghe cũng rất thích tai, Tả Thiếu Dương quay sang nhìn, thiếu chút nữa xịt máu mũi, chỉ thấy một cô gái tóc màu hạt dẽ, mắt xanh lơ, làn da trắng bóc như trứng gà... Thôi được, không giả dối nữa, đồi ngực nảy nở cao vút non nửa lồ lộ ra ngoài không khí, vì nàng chỉ mặc cái áo giống kiểu áo hai giây thời sau, đã thể cổ áo khoét khoét sâu, khe ngực hút hồn làm nam nhân muốn chết chìm trong đó, chưa hết áo rất ngắn, khoe trọn vòng eo thon thả cùng cái rốn xinh xinh.
Tả Thiếu Dương không phải kém định lực như thế, cơ mà khi xung quanh nữ nhân ăn mặc toàn kín cổng cao tường, xuất hiện cô gái thế này, xung kích thị giác có thể tưởng tượng lớn thế nào, là người Ba Tư, y biết lúc đó con đường tơ lụa rất phát triển.
Chưa nhìn đã mắt thì bị một bàn tay che mắt kéo đi, tất nhiên là Bạch Chỉ Hàn rồi, Tả Thiếu Dương rất luyến tiếc, song không dám quay đầu lại nhìn, cười khan:
- Ta không có ý đó, trời nóng thế này, định uống ít rượu giải khát thôi.
Rượu là thứ tốt, nóng thì làm ngụm giải khát, lạnh thì làm ngụm ấm bụng, vui có thể uống, buồn càng nên uống, đúng là pháp bảo toàn năng.
Bạch Chỉ Hàn không truy cứu, tìm một quán bán nước đỗ xanh ô mai, một đồng một bán, uống giải khát xong tiếp tục dạo chơi.
Quá nhiều thứ khám phá, đi một đoạn thôi Tả Thiếu Dương gặp không ít người tóc vàng, râu đỏ rồi tóc xoăn, da đen mà họ gọi là Côn Luân nô, những cô gái ăn mặc gợi cảm như lúc nãy không hề hiếm, bọn họ bán rượu, bán thảm... có thể theo suy đoán của Tả Thiếu Dương là bán thân nữa, một số ngôi nhà rất giống nhà thổ, thấp thoáng qua cửa sổ y thấy có nàng để mình trần luôn.
Cứ đi thế này thì tẩu hỏa nhập ma mất, lại chẳng biết được cái gì ra hồn, vì thế Tả Thiếu Dương quyết định tới các dược hành xem thế nào. Dược hành ở đây không tụ tập vào con phố như ở Ngõa thị Hợp Châu, nhưng tùy tiện đi vào một dược hành tương đối lớn, dược phẩm bên trong cũng nhiều hơn Hợp Châu rồi.
Tả Thiếu Dương nhanh chóng tìm thấy được nhiều thứ dược liệu không có ở Hợp Châu như hồ hoàng liên, tất cập, thanh mộc hương, hồng hoa, băng phiến, y hưng phấn vô cùng, toàn là thứ thuốc thường dùng thôi, thuốc với lang trung giống gạo của xảo phụ vậy, không có thuốc thì lang trung giỏi tới mấy cũng chịu.
Bạch Chỉ Hàn nhìn y cứ như đứa trẻ, thấy một vị thuốc mới là hưng phấn reo lên, gọi nàng nói một tràng dài đặc điểm công dụng thuốc, khẽ mỉm cười.
Hỏa kế nơi này khá thoải mái, có lẽ vì tiếp khách tứ xứ rồi, nên hành vi của Tả Thiếu Dương không thấy lạ, còn nhiệt tình giới thiệu thuốc và giá cả cho y, đều rất rẻ, cứ ngỡ Trường An là nơi đắt đỏ, song đa phần vị thuốc đều rẻ hơn ở Hợp Châu.
Đang xem xét rễ bàn lam và phiền hà lần trước dùng chữa bệnh mẫn cảm nắng ở Hợp Châu thì có mấy người chạy vào, trong đó có một hán tử trẻ cong lão giả, phụ nhân đi đầu hớt hải nói lớn:
- Đào chưởng quầy, có sanh mạch tán không?
Đào chưởng quầy nhận ra mấy người này, vội đáp:
- Có có.
Rồi chỉ huy hỏa kế mang tới.
Mấy người kia đặt lão giả xuống cái ghế dài, lão giả cứ rên hừ hừ, hỏa kế bê tới một cốc nước nóng, bốc hơi nghi ngút, nhất thời chưa uống được, sanh mạch tán là bột phấn, không có nước không thể uống.
Đào chưởng quầy bực mình dậm chân:
- Ngươi không biết sang bên cạnh mà xin nước nguội ạ.
Hỏa kế cầm cả cốc nước chạy đi.
Tên này thế nào cũng bị đuổi việc thôi, Tả Thiếu Dương đi tới nói:
- Bệnh của lão nhân gia không dùng sanh mạch tán được đâu.
Mọi người đều quay sang nhìn y.
- Sanh mạch tán trị hư hoát nặng, bệnh của ông ấy chưa tới mức đó, đừng dùng.
Lão phụ hỏi:
- Cậu là lang trung à?
Bạch Chỉ Hàn đi lên một bước nói:
- Công tử nhà ta là lang trung rất nổi tiếng ở Hợp Châu.
- Đa tạ.
Mấy người khiêng kiệu nhìn nhau, sau đó một người chắp tay nói có lệ.
Không rõ họ coi thường lang trung ở Hợp Châu hay là vì y quá trẻ, Tả Thiếu Dương tiếp tục nói:
- Lão nhân gia trông có vẻ là trúng nắng rồi, mặc dù khá nặng, song chưa tới mức hư thoát, có thể dùng châm đâm huyệt thập tuyên, sau đó cho máu chảy ra, tiếp tục đâm huyệt đại chuy, khúc trùy, thần môn, giao cảm là tỉnh lại. Sau đó lấy khăn thấm nước ấm lau khắp toàn thân giảm nhiệt.
Lúc này hỏa kế chạy tới:
- Nước đây rồi.
Lão phụ thấy Tả Thiếu Dương nói đâu vào đó do dự:
- Sao, có uống thuốc không?
- Xem ra chàng trai ấy nói có vẻ tự tin lưu loát, làm theo xem sao?
Người trung niên nhếch môi nói:
- Thôi đi, một tên tiểu lang trung quê mùa từ đâu tới biết gì, chữa lợn lành thành lợn què.
- Chỉ Nhi, từ đây tới hoàng thành còn xa không?
Tả Thiếu Dương nhảy lên nhìn, tường phường quá cao, che hết mất tầm nhìn rồi, rất bực mình, nhìn bốn phía toàn thành tường với tường, thậm chí từ đây vẫn nhìn thấy cổng thành cao lớn sừng sững:
- Không xa đâu, ở Đông thị có tuyến xe đi thẳng tới hoàng thành đấy, chúng ta bắt một cái là được.
- Hay, vậy đi thôi.
Tả Thiếu Dương rất muốn đi thử cái xe bus thời cổ đại này, hỏi một người qua đường điểm đón xe, sau đó chạy tới.
Bọn họ khá may mắn có một cái xe đang chờ khách, lơ xe đứng phía đuôi hô:
- Đi hoàng thành đây, ai đi lên xe, mỗi người hai đồng, hạn chế hàng hóa.
Tả Thiếu Dương nhìn bên đường chỉ có một cái cột gỗ cắm biển ghi chữ "xe", chẳng hề ghi tuyến đường, tất nhiên không ghi trạm dừng như thời hiện đại, mọi thứ rất nguyên thủy.
Hai người trả tiền rồi lên xe, chẳng mấy chốc chật kín người, trên xe có hai hàng ghế, mọi người ngồi đối diện với nhau, khá bất tiện khi phải xoay người để ngắm cảnh bên ngoài, mà thực ra không có nhiều thứ mà ngắm, vẫn là những bức tường chạy dài thẳng tắp, thấp thoáng mái nhà nhô lên.
Đường lát đá, rộng rãi bằng phẳng, xe đi êm ái hơn xe ngựa nhà họ, trước tiên tới đường lớn ở cổng Đông thị, rẽ về phía tây, thẳng tiến hoàng thành, xe không có điểm đỗ dọc đường, ai muốn xuống xe cứ tự tiện ra đằng sau, đuôi xe có bậc thang, xe đi không nhanh, nên nhảy xuống không hề gì, còn có gì thì tự chịu.
Xe đi tới sân rộng trước cổng hoàng thành rồi đỗ lại, hai người xuống xe, Tả Thiếu Dương lại lần nữa thất vọng, vì từ khoảng cách này bọn họ chỉ nhìn thấy tường thành màu đỏ cao lớn, cấm quân có cả canh gác, cả đội đi tuần, không cho người đi đường tới gần.
Đứng nhìn hồi lâu, chẳng thấy ai ra vào chứ đừng nói tới đội xe của hoàng đế, trước mắt chỉ có khung cảnh cấm quân qua lại buồn tẻ, xung quanh còn yên ắng, chỉ mỗi hai bọn họ đứng trơ ra nãy giờ, sợ đứng thêm nữa người ta nghi, đành ngồi xe quay trở lại Đông thị, đúng là tốn công tốn tiền, chuyến đi thăm hoàng thành lần đầu tiên của Tả Thiếu Dương kết thúc không thể nhàm chán hơn.
Đông thị nằm dưới thành quách, cũng dùng tường bao cao cao vây quanh thành khu độc lập, bên ngoài không thấy gì, vừa bước vào bên trong như biến thành thế giới hoàn toàn khác.
Tả Thiếu Dương ước gì có thêm mấy con mắt nữa để nhìn cho đã, cảm giác giống Harry Potter lần đầu bước vào Hẻm Xéo vậy, không phải vì độ náo nhiệt, ngõa thị ở Hợp Châu có lúc chen lấn chết người, phố nhỏ ở Long Châu cũng nườm nượm người qua lại, song bỏ đi quy mô thì vẫn không thể so sánh được với nơi này, đầu tiên là màu sắc, từ y phục người qua lại, tới các biển hiệu nhô ra thụt vào, đủ mọi hình dáng, cứ như tranh nhau làm sao cho độc đáo nhất bắt mắt nhất vậy.
Hàng quán bên đường thì lẫn lộn, không quy hoạch từng khu, nào là tửu lâu, quán cơm, ngay bên thôi là hiệu tơ lụa, rồi dược hành, thợ rèn, bên đường thì giang hồ mãi nghệ, biểu diễn tạp kỹ, bán hàng rong.
- Quan gia, uống thử ít rượu đi.
Đang ngơ ngác nhìn bốn xung quanh thì có người nói giọng quan thoại hơi lơ lớ, nghe cũng rất thích tai, Tả Thiếu Dương quay sang nhìn, thiếu chút nữa xịt máu mũi, chỉ thấy một cô gái tóc màu hạt dẽ, mắt xanh lơ, làn da trắng bóc như trứng gà... Thôi được, không giả dối nữa, đồi ngực nảy nở cao vút non nửa lồ lộ ra ngoài không khí, vì nàng chỉ mặc cái áo giống kiểu áo hai giây thời sau, đã thể cổ áo khoét khoét sâu, khe ngực hút hồn làm nam nhân muốn chết chìm trong đó, chưa hết áo rất ngắn, khoe trọn vòng eo thon thả cùng cái rốn xinh xinh.
Tả Thiếu Dương không phải kém định lực như thế, cơ mà khi xung quanh nữ nhân ăn mặc toàn kín cổng cao tường, xuất hiện cô gái thế này, xung kích thị giác có thể tưởng tượng lớn thế nào, là người Ba Tư, y biết lúc đó con đường tơ lụa rất phát triển.
Chưa nhìn đã mắt thì bị một bàn tay che mắt kéo đi, tất nhiên là Bạch Chỉ Hàn rồi, Tả Thiếu Dương rất luyến tiếc, song không dám quay đầu lại nhìn, cười khan:
- Ta không có ý đó, trời nóng thế này, định uống ít rượu giải khát thôi.
Rượu là thứ tốt, nóng thì làm ngụm giải khát, lạnh thì làm ngụm ấm bụng, vui có thể uống, buồn càng nên uống, đúng là pháp bảo toàn năng.
Bạch Chỉ Hàn không truy cứu, tìm một quán bán nước đỗ xanh ô mai, một đồng một bán, uống giải khát xong tiếp tục dạo chơi.
Quá nhiều thứ khám phá, đi một đoạn thôi Tả Thiếu Dương gặp không ít người tóc vàng, râu đỏ rồi tóc xoăn, da đen mà họ gọi là Côn Luân nô, những cô gái ăn mặc gợi cảm như lúc nãy không hề hiếm, bọn họ bán rượu, bán thảm... có thể theo suy đoán của Tả Thiếu Dương là bán thân nữa, một số ngôi nhà rất giống nhà thổ, thấp thoáng qua cửa sổ y thấy có nàng để mình trần luôn.
Cứ đi thế này thì tẩu hỏa nhập ma mất, lại chẳng biết được cái gì ra hồn, vì thế Tả Thiếu Dương quyết định tới các dược hành xem thế nào. Dược hành ở đây không tụ tập vào con phố như ở Ngõa thị Hợp Châu, nhưng tùy tiện đi vào một dược hành tương đối lớn, dược phẩm bên trong cũng nhiều hơn Hợp Châu rồi.
Tả Thiếu Dương nhanh chóng tìm thấy được nhiều thứ dược liệu không có ở Hợp Châu như hồ hoàng liên, tất cập, thanh mộc hương, hồng hoa, băng phiến, y hưng phấn vô cùng, toàn là thứ thuốc thường dùng thôi, thuốc với lang trung giống gạo của xảo phụ vậy, không có thuốc thì lang trung giỏi tới mấy cũng chịu.
Bạch Chỉ Hàn nhìn y cứ như đứa trẻ, thấy một vị thuốc mới là hưng phấn reo lên, gọi nàng nói một tràng dài đặc điểm công dụng thuốc, khẽ mỉm cười.
Hỏa kế nơi này khá thoải mái, có lẽ vì tiếp khách tứ xứ rồi, nên hành vi của Tả Thiếu Dương không thấy lạ, còn nhiệt tình giới thiệu thuốc và giá cả cho y, đều rất rẻ, cứ ngỡ Trường An là nơi đắt đỏ, song đa phần vị thuốc đều rẻ hơn ở Hợp Châu.
Đang xem xét rễ bàn lam và phiền hà lần trước dùng chữa bệnh mẫn cảm nắng ở Hợp Châu thì có mấy người chạy vào, trong đó có một hán tử trẻ cong lão giả, phụ nhân đi đầu hớt hải nói lớn:
- Đào chưởng quầy, có sanh mạch tán không?
Đào chưởng quầy nhận ra mấy người này, vội đáp:
- Có có.
Rồi chỉ huy hỏa kế mang tới.
Mấy người kia đặt lão giả xuống cái ghế dài, lão giả cứ rên hừ hừ, hỏa kế bê tới một cốc nước nóng, bốc hơi nghi ngút, nhất thời chưa uống được, sanh mạch tán là bột phấn, không có nước không thể uống.
Đào chưởng quầy bực mình dậm chân:
- Ngươi không biết sang bên cạnh mà xin nước nguội ạ.
Hỏa kế cầm cả cốc nước chạy đi.
Tên này thế nào cũng bị đuổi việc thôi, Tả Thiếu Dương đi tới nói:
- Bệnh của lão nhân gia không dùng sanh mạch tán được đâu.
Mọi người đều quay sang nhìn y.
- Sanh mạch tán trị hư hoát nặng, bệnh của ông ấy chưa tới mức đó, đừng dùng.
Lão phụ hỏi:
- Cậu là lang trung à?
Bạch Chỉ Hàn đi lên một bước nói:
- Công tử nhà ta là lang trung rất nổi tiếng ở Hợp Châu.
- Đa tạ.
Mấy người khiêng kiệu nhìn nhau, sau đó một người chắp tay nói có lệ.
Không rõ họ coi thường lang trung ở Hợp Châu hay là vì y quá trẻ, Tả Thiếu Dương tiếp tục nói:
- Lão nhân gia trông có vẻ là trúng nắng rồi, mặc dù khá nặng, song chưa tới mức hư thoát, có thể dùng châm đâm huyệt thập tuyên, sau đó cho máu chảy ra, tiếp tục đâm huyệt đại chuy, khúc trùy, thần môn, giao cảm là tỉnh lại. Sau đó lấy khăn thấm nước ấm lau khắp toàn thân giảm nhiệt.
Lúc này hỏa kế chạy tới:
- Nước đây rồi.
Lão phụ thấy Tả Thiếu Dương nói đâu vào đó do dự:
- Sao, có uống thuốc không?
- Xem ra chàng trai ấy nói có vẻ tự tin lưu loát, làm theo xem sao?
Người trung niên nhếch môi nói:
- Thôi đi, một tên tiểu lang trung quê mùa từ đâu tới biết gì, chữa lợn lành thành lợn què.
/479
|