Tả Thiếu Dương để cha đi trước, còn mình cố ý tụt lại sau, đi qua bên cạnh Hoàng Cầm nói nhỏ:
- Cầm tẩu.
Hoàng Cầm không đáp.
Tả Thiếu Dương nhìn cô gái người trước kia thích nói chuyện vui đùa, bây giờ lại như cái xác không hồn, không khỏi xót xa:
- Chúc lão bá hay nói, cuộc sống này vốn cực khổ, không nên dày vò bản thân thêm. Tẩu còn nhớ không, hôm đó bên sông, tẩu hỏi ta, nếu như tẩu thấy phiền lòng, thấy mệt mỏi, thấy ủy khuất, muốn tìm ta tâm sự được không? Ta nói được, lời đó tới giờ vẫn còn giá trị, tẩu tử nếu muốn trút tâm sự, ta sẽ là thính giả tốt.
- Trên đời này còn có người nghĩ tới mình, cảm giác đó thật tốt.
Hoàng Cầm nhìn Tả Thiếu ương một lúc rồi cười nhẹ, nụ cười xa vắng:
- Tiểu Muội tuy là tiểu cô tử của ta, nhưng tình như tỷ muội, sau này cậu phải đối xử với nó thật tốt, đừng để phải ủy khuất.
Xem ra nàng mạnh mẽ hơn mình nghĩ, Tả Thiếu Dương gật mạnh đầu:
- Cầm tẩu yên tâm.
- Thế là được rồi.
Hoàng Cầm bước đi, còn để lại một câu:
- Cậu đủ thứ phải lo rồi, không cần lo cho ta nữa đâu, Tả Si Tình ạ.
Tả Thiếu Dương cười méo miệng, chuyện y đưa ra yêu cầu nạp thiếp đã truyền khắp Hợp Châu rồi, ai bảo y là Tả Mẫu Mực nổi tiếng chứ, chuyện gì liên quan tới y cũng là đề tài bách tính Hợp Châu bàn tán say sưa, ở chuyện này người khen kẻ chê bất nhất, song với thiếu nữ trong chốn khuê phòng, đều tán đồng đặt y biệt danh Si Tình, ao ước làm chính thê của y, chỉ tiếc là điều kiện không đủ, không ngờ Hoàng Cầm cũng biết.
Sau khi chuyện Tả Thiếu Dương bị liền gần chục nhà từ chối lan truyền đi, một hôm ra đồng, Lý Nhị Tráng còn "tâm lý" an ủi y:
- Thiếu gia, không cần để ý tới đám người ngu ngốc đó, với bản lĩnh thiếu gia thèm vào khuê nữ quê mùa bọn họ, thiếu gia phải cưới công chúa mới đúng.
- Công chúa?
Lý Tam Tráng lên tiếng phản bác theo thói quen:
- Huynh tưởng công chúa mà dễ cưới à, công chúa là để chuẩn bị cho trạng nguyên gia đấy. Vả lại là người trong nhà, đệ nói thật, đệ không tán thành thiếu gia cưới công chúa.
- Vì sao?
Tên xấu bụng Tứ Đại Trang lúc nào cũng âm thâm châm lửa quạt gió:
- Đệ nghĩ mà xem, thiếu gia mà nói công chúa "Ê, ta nói cho cô biết, cưới cô xong, ta sẽ lập tức nạp thiếp, hơn nữa còn nạp liền ba người, cố có đồng ý không?" Kết quả sẽ thế nào?
Tứ Đại Tráng ngoẹo đầu sang bên thè lưỡi ra:
- Rắc một cái chứ sao!
- Đúng rồi, cho nên cưới công chúa xong nạp thiếp khó lắm, lén lén lút lút cũng không được, chẳng may công chúa biết, chạy tới chỗ hoàng đế lão nhân gia khóc, cho dù không thịt phò mã gia, chỉ e ba cô nương cũng được ban chết.
Lý Tam Tráng không biết hoàng đế bây giờ còn rất trẻ, trong đầu hắn hoàng đế phải là ông già râu dài:
- Ài, xem ra làm phò mã gia uy phong thật, nhưng mà không sướng, cơ mà đệ có ba cô nương thế này, chẳng muốn làm phò mã.
Lý Tứ Tráng chảy nước dãi, chả hiểu nghĩ gì trong đầu.
Kết quả hôm đó ba tên này bị Bạch Chỉ Hàn cho nhịn, chỉ có Lý Đại Tráng im miệng là vàng, bê bát cơm trắng đầy ú ụ, rưới nước thịt kho ê hề, còn thêm quả trứng bên trên, ăn vô cùng ngon lành.
Hiện giờ vừa mới nhập thu, cho nên chòi nghỉ bên hồ không lắp tường, chỉ có bốn khung gỗ và nóc, gió thổi lồng lộng vô cùng khoan khoái.
Nơi này bị đám Chúc Dược Quỹ độc chiếm, chỉ có một cái bàn trúc, mấy cái ghế trúc, một bàn cờ đánh dở dang.
Chúc Dược Quỹ thư thản ngồi dựa lưng vào cột, năm sáu lão bằng hữu năm xưa cùng làm việc bến tàu trước kia bây giờ chỉ còn lại hai người, số còn lại bao gồm cả Chu chưởng quầy háo sắc đều không qua được cuộc chiến loạn vừa rồi, có phần vắng lặng hơn xưa.
Chuyện đã qua vài tháng, Chúc Dược Quỹ lại là người thoáng đạt, cho nên lúc này ngồi ngoài chỉ điểm hai lão hữu đánh cờ, rất vui vẻ, thấy Tả Quý đi vào, nói:
- Ài, Tả huynh, lâu lắm rồi mới tới uống trà đấy, sao, có phải đổi được quán trà lấy nhi tức phụ, bây giờ quán trà không phải là của Tả gia nữa cho nên không quan tâm nữa phải không?
Tả Quý xua tay:
- Là thiếp thất, không phải là tức phụ, chuyện này không thể nói bừa.
Chúc Dược Quỹ ngửa đầu ra sau, cười lớn:
- Hay cho Tả lang trung, đúng là thú vị, sợ người ta hiểu lầm nhà mình đã có tức phụ, không đem khuê nữ tới nhà nữa phải không? Ha ha ha, ngồi đi.
Rồi chỉ Tả Thiếu Dương:
- Lão bá nghe chuyện cậu làm ruộng rồi, đừng nản, sau này đông người, không đủ ruộng mà cầy cấy nữa, không đủ cơm mà ăn nữa, họ sẽ tới xin học cách canh tác của cậu thôi. Giờ thì chưa có râu đi ra chỗ khác.
Tả Thiếu Dương mừng húm, ai thèm ngồi với mấy ông già chứ, làm bộ mặt đau khổ rồi tót ngay vào bếp với Tiểu Muội.
Tả Quý ngồi xuống, nói lớn:
- Tang chưởng quầy, cho một bát trà ưng chủy mông đính.
Chúc Dược Quỹ lại phá lên cười:
- Tả huynh lạc hậu rồi, bây giờ tới đây uống trà không ai dùng bát cả, mà dùng chén, thế này này.
Nói rồi cầm chén trà của mình lên minh họa:
- Có cả nắp, và khay, không nóng tay, lại giữ được nhiệt, ăn hết bữa cơm mà trà vẫn còn ấm, hơn nữa nghe tiếng chén trà chạm vào nặp vui tai lắm, động tác tao nhã.
Tả Quý cầm lên nhìn một lượt:
- Cũng thú vị lắm, ai nghĩ ra vậy?
- Tam nha đầu Tang gia đó, không ngờ con bé lại hợp chuyện kinh doanh như thế, đáng tiếc, đáng tiếc lại vào tay Tả gia mất rồi, nếu không lão hủ đưa về, Hằng Xương dược hành có khi tương lai hưng thịnh bằng mấy.
Tả Quý nghe thế cũng có phần đắc ý.
- Ta nghe nói Tả gia chọn nhi tức phụ đến là hoang đường, người ta vừa tới một cái đã hỏi, nhà ta có ba nữ nhân, khuê nữ nhà các ngươi tới, phải chấp nhận ba thiếp thất này, đúng vậy không?
- Chuyện này...
Tả Quý nói tới đó vẫn còn có chút nóng nảy, nếu người khác hỏi câu này nghe có phần giống mỉa mai, nhưng Chúc Dược Quỹ lại khác, đáp:
- Trung Nhi nhà ta là đứa thành thật, không muốn lừa khuê nữ nhà người ta.
Kỳ thực ông cũng đoán được ý định của con mình, đó là muốn cưới Miêu Bội Lan làm thê tử, nhưng không muốn đối đầu với phu thê mình, cho nên mới dùng cách này đuổi khuê nữ nhà khác đi, đến khi ông không đợi thêm được phải chấp nhận.
- Ài, Tả Mẫu Mực cũng thành thực quá đi, làm gì phải nói chuyện đó.
Một lão trà khách đặt quân cờ xuống:
- Cứ cưới tức phụ vào tay, gạo nấu thành cơm rồi hẵng nạp thiếp không phải xong rồi a? Thiếp mà, chỉ là nha hoàn ủ giường thôi, lão gia công tử nhà phú quý nào chẳng có nha hoàn ủ giường thị tẩm? Có con, thu làm thiếp là được. Cho dù thê tử không vui, càu nhàu vài câu là hết, chả lẽ còn dám đập hũ dấm à? Ghen là phạm thất xuất, dám ghen tuông là đuổi ngay. Còn chưa tới nhà, đã nói có đống tiểu thiếp đang đợi, quá bằng cưới thê tử về để nạp thiếp, ai người ta chịu? Toàn là nhà dòng dõi thư hương quan hoạn, khuê nữ nhà người ta là bánh thơm phưng phức, lo gì không có người cưới, chuyện tam thê tứ thiếp ai cũng hiểu, nhưng đừng có nói ra chứ, có vài chuyện chỉ có thể làm thôi, không nói được, người ta cũng cần giữ thể diện.
Tả Quý liên tục gật đầu:
- Lão huynh nói phải, ta cũng nghĩ thế đấy, nhưng Trung Nhi nó khác, nó là đứa nặng tình, sợ gặp phải người không nói lý, cưới về không cho nạp thiếp, hoặc lên mặt chính thê mà chèn ép. Nói thực, cả ba cô nương đó, phu thê ta cũng rất vừa ý, nói ra cũng tốt, tránh sau này trở mặt với nhau, chẳng ai vui.
Chúc Dược Quỹ thở dài:
- Đại lang là chàng trai hiếm có, đối đãi với cả ba đều thật lòng, đó là phúc của họ. Thật là tiếc, ngoại tôn nữ Cù gia thực sự là tài nữ khắp thiên hạ chỉ có một, đang yên lành lại biến thành nô tỳ gì chứ, nếu không đâu lắm chuyện như vậy?
Chuyện này vốn không mấy người biết, nhưng Tả Thiếu Dương là Tả Mẫu Mực của Hợp Châu, Cù lão thái gia là kinh quan thoái ẩn lớn nhất Hợp Châu, trước hôn lễ huyện lão thái gia đích thân tới nhà khuyên can, tin tức không mọc cánh mà bay mới lạ.
Tả Quý trầm ngâm hổi lâu:
- Chúc huynh, Hằng Xương dược hành ở khắp các châu huyện đều có phân hiệu, có thể nghe ngóng giúp nhà nào có khuê nữ thích hợp không?
- Không cần Tả huynh nói, thú thực sau khi biết chuyện ta cũng lưu tâm rồi, nhưng mà ta không thấy ai xứng với đại lang hết, tiền đồ của đại lang không chỉ dừng ở cái hiệu quốc và mấy mẫu ruộng đâu, chỉ là chưa thành gia thất, cho nên tính cách chưa thuần thục, suy nghĩ nhiều việc không đủ chín chắn, từ xưa đã nói, thành gia lập nghiệp mà, thành gia rồi mới lập nghiệp được, cho nên chính thê này rất quan trọng.
Câu này nói trúng tâm khảm Tả Quý rồi, ông ưng Bạch Chỉ Hàn đâu chỉ vì môn đăng hộ đối, chỉ tiếc... Nghĩ tới là lại đau lòng.
Một trà khách khác họ Đỗ, nhà mở tửu quán, bản tính mê rượu, mỗi sáng thức dậy phải làm vài ngụm rượu mới rời nhà, tới quán trà uống rượu, người ta thêm hương liệu, thêm mỡ thêm gừng, ông ta lại đi thêm rượu, xua tay:
- Quan trọng là không được nói muốn nạp ba thiếp thất, khuê nữ nhà người ta đều có thân phận cả, ai chịu, không khéo người ta còn nghĩ coi khinh nhà họ lại không hay, Chúc lão quỷ ông làm mai cũng mất mặt mếch lòng.
Tả Quý gật đầu:
- Đúng vậy, ta không thể liên lụy Chúc huynh.
- Hắc, hắc, đừng lo, có một nơi mà tiểu thư quan lại, khuê nữ dòng dõi thư hương đi đầy đường, không hiếm có như ở mấy châu huyện nhỏ chúng ta, chỉ quan cửu phẩm thôi cũng làm như kim phượng hoàng vậy. Mọi người biết ở đâu không?
Chúc Dược Quỹ cười nhìn một vòng:
Tả Quý kích động, trước giờ ông không dám nghĩ tới điều này:
- Kinh... Kinh thành? Nhưng, nhưng mà được không?
Tâm lý người ở Châu huyện, người kinh thành luôn cao hơn một bậc, sống dưới chân thiên tử mà lại.
- Có gì mà không được, người kinh thành thì cũng ăn ngũ cốc mà thôi, khác gì chúng ta đâu. Sợ cái gì, ông đi cầu thân, sính lễ đàng hoàng, có phải đi cướp dâu đâu mà sợ.
Tả Quý vẫn rất thiếu tự tin:
- Ở Hợp Châu này, Quý Chi Đường cũng xem như là biển hiệu lâu năm, khuyển tử có chút danh tiếng, nhưng tới kinh thành cầu thân? Chỉ sợ người ta coi là kẻ lừa gạt báo quan.
- Ha ha ha ha, Tả huynh, thường ngày khí thế lắm mà, sao giờ nói tới kinh thành đã sợ?
Chúc Dược Quỹ cười chảy nước mắt:
- Ta quen biết không ít ở kinh thành, trong đó có Bảo chưởng quầy của Tế Thế dược hành cũng có thứ có bậc, qua lại thân thiết. Để ta viết thư dẫn tiến cho ông ấy, nhờ ông ấy giúp kiếm mai mối, không phải lo, thế nào?
- Cầm tẩu.
Hoàng Cầm không đáp.
Tả Thiếu Dương nhìn cô gái người trước kia thích nói chuyện vui đùa, bây giờ lại như cái xác không hồn, không khỏi xót xa:
- Chúc lão bá hay nói, cuộc sống này vốn cực khổ, không nên dày vò bản thân thêm. Tẩu còn nhớ không, hôm đó bên sông, tẩu hỏi ta, nếu như tẩu thấy phiền lòng, thấy mệt mỏi, thấy ủy khuất, muốn tìm ta tâm sự được không? Ta nói được, lời đó tới giờ vẫn còn giá trị, tẩu tử nếu muốn trút tâm sự, ta sẽ là thính giả tốt.
- Trên đời này còn có người nghĩ tới mình, cảm giác đó thật tốt.
Hoàng Cầm nhìn Tả Thiếu ương một lúc rồi cười nhẹ, nụ cười xa vắng:
- Tiểu Muội tuy là tiểu cô tử của ta, nhưng tình như tỷ muội, sau này cậu phải đối xử với nó thật tốt, đừng để phải ủy khuất.
Xem ra nàng mạnh mẽ hơn mình nghĩ, Tả Thiếu Dương gật mạnh đầu:
- Cầm tẩu yên tâm.
- Thế là được rồi.
Hoàng Cầm bước đi, còn để lại một câu:
- Cậu đủ thứ phải lo rồi, không cần lo cho ta nữa đâu, Tả Si Tình ạ.
Tả Thiếu Dương cười méo miệng, chuyện y đưa ra yêu cầu nạp thiếp đã truyền khắp Hợp Châu rồi, ai bảo y là Tả Mẫu Mực nổi tiếng chứ, chuyện gì liên quan tới y cũng là đề tài bách tính Hợp Châu bàn tán say sưa, ở chuyện này người khen kẻ chê bất nhất, song với thiếu nữ trong chốn khuê phòng, đều tán đồng đặt y biệt danh Si Tình, ao ước làm chính thê của y, chỉ tiếc là điều kiện không đủ, không ngờ Hoàng Cầm cũng biết.
Sau khi chuyện Tả Thiếu Dương bị liền gần chục nhà từ chối lan truyền đi, một hôm ra đồng, Lý Nhị Tráng còn "tâm lý" an ủi y:
- Thiếu gia, không cần để ý tới đám người ngu ngốc đó, với bản lĩnh thiếu gia thèm vào khuê nữ quê mùa bọn họ, thiếu gia phải cưới công chúa mới đúng.
- Công chúa?
Lý Tam Tráng lên tiếng phản bác theo thói quen:
- Huynh tưởng công chúa mà dễ cưới à, công chúa là để chuẩn bị cho trạng nguyên gia đấy. Vả lại là người trong nhà, đệ nói thật, đệ không tán thành thiếu gia cưới công chúa.
- Vì sao?
Tên xấu bụng Tứ Đại Trang lúc nào cũng âm thâm châm lửa quạt gió:
- Đệ nghĩ mà xem, thiếu gia mà nói công chúa "Ê, ta nói cho cô biết, cưới cô xong, ta sẽ lập tức nạp thiếp, hơn nữa còn nạp liền ba người, cố có đồng ý không?" Kết quả sẽ thế nào?
Tứ Đại Tráng ngoẹo đầu sang bên thè lưỡi ra:
- Rắc một cái chứ sao!
- Đúng rồi, cho nên cưới công chúa xong nạp thiếp khó lắm, lén lén lút lút cũng không được, chẳng may công chúa biết, chạy tới chỗ hoàng đế lão nhân gia khóc, cho dù không thịt phò mã gia, chỉ e ba cô nương cũng được ban chết.
Lý Tam Tráng không biết hoàng đế bây giờ còn rất trẻ, trong đầu hắn hoàng đế phải là ông già râu dài:
- Ài, xem ra làm phò mã gia uy phong thật, nhưng mà không sướng, cơ mà đệ có ba cô nương thế này, chẳng muốn làm phò mã.
Lý Tứ Tráng chảy nước dãi, chả hiểu nghĩ gì trong đầu.
Kết quả hôm đó ba tên này bị Bạch Chỉ Hàn cho nhịn, chỉ có Lý Đại Tráng im miệng là vàng, bê bát cơm trắng đầy ú ụ, rưới nước thịt kho ê hề, còn thêm quả trứng bên trên, ăn vô cùng ngon lành.
Hiện giờ vừa mới nhập thu, cho nên chòi nghỉ bên hồ không lắp tường, chỉ có bốn khung gỗ và nóc, gió thổi lồng lộng vô cùng khoan khoái.
Nơi này bị đám Chúc Dược Quỹ độc chiếm, chỉ có một cái bàn trúc, mấy cái ghế trúc, một bàn cờ đánh dở dang.
Chúc Dược Quỹ thư thản ngồi dựa lưng vào cột, năm sáu lão bằng hữu năm xưa cùng làm việc bến tàu trước kia bây giờ chỉ còn lại hai người, số còn lại bao gồm cả Chu chưởng quầy háo sắc đều không qua được cuộc chiến loạn vừa rồi, có phần vắng lặng hơn xưa.
Chuyện đã qua vài tháng, Chúc Dược Quỹ lại là người thoáng đạt, cho nên lúc này ngồi ngoài chỉ điểm hai lão hữu đánh cờ, rất vui vẻ, thấy Tả Quý đi vào, nói:
- Ài, Tả huynh, lâu lắm rồi mới tới uống trà đấy, sao, có phải đổi được quán trà lấy nhi tức phụ, bây giờ quán trà không phải là của Tả gia nữa cho nên không quan tâm nữa phải không?
Tả Quý xua tay:
- Là thiếp thất, không phải là tức phụ, chuyện này không thể nói bừa.
Chúc Dược Quỹ ngửa đầu ra sau, cười lớn:
- Hay cho Tả lang trung, đúng là thú vị, sợ người ta hiểu lầm nhà mình đã có tức phụ, không đem khuê nữ tới nhà nữa phải không? Ha ha ha, ngồi đi.
Rồi chỉ Tả Thiếu Dương:
- Lão bá nghe chuyện cậu làm ruộng rồi, đừng nản, sau này đông người, không đủ ruộng mà cầy cấy nữa, không đủ cơm mà ăn nữa, họ sẽ tới xin học cách canh tác của cậu thôi. Giờ thì chưa có râu đi ra chỗ khác.
Tả Thiếu Dương mừng húm, ai thèm ngồi với mấy ông già chứ, làm bộ mặt đau khổ rồi tót ngay vào bếp với Tiểu Muội.
Tả Quý ngồi xuống, nói lớn:
- Tang chưởng quầy, cho một bát trà ưng chủy mông đính.
Chúc Dược Quỹ lại phá lên cười:
- Tả huynh lạc hậu rồi, bây giờ tới đây uống trà không ai dùng bát cả, mà dùng chén, thế này này.
Nói rồi cầm chén trà của mình lên minh họa:
- Có cả nắp, và khay, không nóng tay, lại giữ được nhiệt, ăn hết bữa cơm mà trà vẫn còn ấm, hơn nữa nghe tiếng chén trà chạm vào nặp vui tai lắm, động tác tao nhã.
Tả Quý cầm lên nhìn một lượt:
- Cũng thú vị lắm, ai nghĩ ra vậy?
- Tam nha đầu Tang gia đó, không ngờ con bé lại hợp chuyện kinh doanh như thế, đáng tiếc, đáng tiếc lại vào tay Tả gia mất rồi, nếu không lão hủ đưa về, Hằng Xương dược hành có khi tương lai hưng thịnh bằng mấy.
Tả Quý nghe thế cũng có phần đắc ý.
- Ta nghe nói Tả gia chọn nhi tức phụ đến là hoang đường, người ta vừa tới một cái đã hỏi, nhà ta có ba nữ nhân, khuê nữ nhà các ngươi tới, phải chấp nhận ba thiếp thất này, đúng vậy không?
- Chuyện này...
Tả Quý nói tới đó vẫn còn có chút nóng nảy, nếu người khác hỏi câu này nghe có phần giống mỉa mai, nhưng Chúc Dược Quỹ lại khác, đáp:
- Trung Nhi nhà ta là đứa thành thật, không muốn lừa khuê nữ nhà người ta.
Kỳ thực ông cũng đoán được ý định của con mình, đó là muốn cưới Miêu Bội Lan làm thê tử, nhưng không muốn đối đầu với phu thê mình, cho nên mới dùng cách này đuổi khuê nữ nhà khác đi, đến khi ông không đợi thêm được phải chấp nhận.
- Ài, Tả Mẫu Mực cũng thành thực quá đi, làm gì phải nói chuyện đó.
Một lão trà khách đặt quân cờ xuống:
- Cứ cưới tức phụ vào tay, gạo nấu thành cơm rồi hẵng nạp thiếp không phải xong rồi a? Thiếp mà, chỉ là nha hoàn ủ giường thôi, lão gia công tử nhà phú quý nào chẳng có nha hoàn ủ giường thị tẩm? Có con, thu làm thiếp là được. Cho dù thê tử không vui, càu nhàu vài câu là hết, chả lẽ còn dám đập hũ dấm à? Ghen là phạm thất xuất, dám ghen tuông là đuổi ngay. Còn chưa tới nhà, đã nói có đống tiểu thiếp đang đợi, quá bằng cưới thê tử về để nạp thiếp, ai người ta chịu? Toàn là nhà dòng dõi thư hương quan hoạn, khuê nữ nhà người ta là bánh thơm phưng phức, lo gì không có người cưới, chuyện tam thê tứ thiếp ai cũng hiểu, nhưng đừng có nói ra chứ, có vài chuyện chỉ có thể làm thôi, không nói được, người ta cũng cần giữ thể diện.
Tả Quý liên tục gật đầu:
- Lão huynh nói phải, ta cũng nghĩ thế đấy, nhưng Trung Nhi nó khác, nó là đứa nặng tình, sợ gặp phải người không nói lý, cưới về không cho nạp thiếp, hoặc lên mặt chính thê mà chèn ép. Nói thực, cả ba cô nương đó, phu thê ta cũng rất vừa ý, nói ra cũng tốt, tránh sau này trở mặt với nhau, chẳng ai vui.
Chúc Dược Quỹ thở dài:
- Đại lang là chàng trai hiếm có, đối đãi với cả ba đều thật lòng, đó là phúc của họ. Thật là tiếc, ngoại tôn nữ Cù gia thực sự là tài nữ khắp thiên hạ chỉ có một, đang yên lành lại biến thành nô tỳ gì chứ, nếu không đâu lắm chuyện như vậy?
Chuyện này vốn không mấy người biết, nhưng Tả Thiếu Dương là Tả Mẫu Mực của Hợp Châu, Cù lão thái gia là kinh quan thoái ẩn lớn nhất Hợp Châu, trước hôn lễ huyện lão thái gia đích thân tới nhà khuyên can, tin tức không mọc cánh mà bay mới lạ.
Tả Quý trầm ngâm hổi lâu:
- Chúc huynh, Hằng Xương dược hành ở khắp các châu huyện đều có phân hiệu, có thể nghe ngóng giúp nhà nào có khuê nữ thích hợp không?
- Không cần Tả huynh nói, thú thực sau khi biết chuyện ta cũng lưu tâm rồi, nhưng mà ta không thấy ai xứng với đại lang hết, tiền đồ của đại lang không chỉ dừng ở cái hiệu quốc và mấy mẫu ruộng đâu, chỉ là chưa thành gia thất, cho nên tính cách chưa thuần thục, suy nghĩ nhiều việc không đủ chín chắn, từ xưa đã nói, thành gia lập nghiệp mà, thành gia rồi mới lập nghiệp được, cho nên chính thê này rất quan trọng.
Câu này nói trúng tâm khảm Tả Quý rồi, ông ưng Bạch Chỉ Hàn đâu chỉ vì môn đăng hộ đối, chỉ tiếc... Nghĩ tới là lại đau lòng.
Một trà khách khác họ Đỗ, nhà mở tửu quán, bản tính mê rượu, mỗi sáng thức dậy phải làm vài ngụm rượu mới rời nhà, tới quán trà uống rượu, người ta thêm hương liệu, thêm mỡ thêm gừng, ông ta lại đi thêm rượu, xua tay:
- Quan trọng là không được nói muốn nạp ba thiếp thất, khuê nữ nhà người ta đều có thân phận cả, ai chịu, không khéo người ta còn nghĩ coi khinh nhà họ lại không hay, Chúc lão quỷ ông làm mai cũng mất mặt mếch lòng.
Tả Quý gật đầu:
- Đúng vậy, ta không thể liên lụy Chúc huynh.
- Hắc, hắc, đừng lo, có một nơi mà tiểu thư quan lại, khuê nữ dòng dõi thư hương đi đầy đường, không hiếm có như ở mấy châu huyện nhỏ chúng ta, chỉ quan cửu phẩm thôi cũng làm như kim phượng hoàng vậy. Mọi người biết ở đâu không?
Chúc Dược Quỹ cười nhìn một vòng:
Tả Quý kích động, trước giờ ông không dám nghĩ tới điều này:
- Kinh... Kinh thành? Nhưng, nhưng mà được không?
Tâm lý người ở Châu huyện, người kinh thành luôn cao hơn một bậc, sống dưới chân thiên tử mà lại.
- Có gì mà không được, người kinh thành thì cũng ăn ngũ cốc mà thôi, khác gì chúng ta đâu. Sợ cái gì, ông đi cầu thân, sính lễ đàng hoàng, có phải đi cướp dâu đâu mà sợ.
Tả Quý vẫn rất thiếu tự tin:
- Ở Hợp Châu này, Quý Chi Đường cũng xem như là biển hiệu lâu năm, khuyển tử có chút danh tiếng, nhưng tới kinh thành cầu thân? Chỉ sợ người ta coi là kẻ lừa gạt báo quan.
- Ha ha ha ha, Tả huynh, thường ngày khí thế lắm mà, sao giờ nói tới kinh thành đã sợ?
Chúc Dược Quỹ cười chảy nước mắt:
- Ta quen biết không ít ở kinh thành, trong đó có Bảo chưởng quầy của Tế Thế dược hành cũng có thứ có bậc, qua lại thân thiết. Để ta viết thư dẫn tiến cho ông ấy, nhờ ông ấy giúp kiếm mai mối, không phải lo, thế nào?
/479
|