Tả Quý yên lòng hẳn, trước kia nhận Bạch Chỉ Hàn làm nô tỷ để lửa gần rơm đúng là sáng suốt, vui vẻ lên liền quan tâm tới bệnh Tả mẫu:
- Con nói xem bệnh Tang mẫu là thế nào?
- Tiết lang trung biện chứng bệnh đúng rồi đấy ạ, nhưng mà phương thuốc lại không đúng, Tang mẫu sống bên sông nước lâu năm, thấp tà ăn sâu, thương tới tỳ, thủy dịnh đình ý gây tổn thương âm thận. Lần này đột nhiên phát tác cấp tính là vì thời gian dài đói kém, tỳ khí hao tổn, bản thân đói tới phù người, sau đó thời gian ở tạm nhà ta ăn uống quá nhiều khiến tỳ vị tổn thương, rồi nổi giận, thế là phát bệnh.
- Nói vậy bệnh của bà ta do nhiều nguyên nhân gây ra?
- Đúng ạ, bệnh này phải điều trị thời gian dài, chú ý ăn uống thanh đạm, không chế tâm tình, nếu không bệnh sẽ tái phát, mỗi lần tái phát lần sau sẽ nặng hơn lần trước..
Sau đó Tả Thiếu Dương biện chứng cách dùng thuốc cho cha mình nghe, Tả Quý nghe rất chăm chú, gặp chỗ không hiểu còn hỏi cặn kẽ, tới khi thuốc sắc xong, ông đã nắm được tương đối tri thức liên quan tới loại bệnh này.
Tả Thiếu Dương bê thuốc sang phòng bên, tự mình đút cho Tang mẫu uống, Tiểu Muội nhìn thấy cảnh đó lòng an ủi rất nhiều.
- Phải đảm bảo bá mẫu nghỉ ngơi đầy đủ, nhất là ngủ tốt, chú ý không được để nhiễm lạnh sẽ dẫn tới biến chứng, sẽ khó lường. Ngoài ra nên giúp bá mẫu trở mình, tránh tồn thương thịt, lau rửa giữ da sạch sẽ, khi ngứa tránh gãi mạnh. Ăn uống không nên ăn nhiều, ăn quá no, thời gian sắp tới không được ăn muối, một hạt cũng không cho vào! Nhớ kỹ đấy.
Tiểu Muội âm thầm ghi nhớ từng điều, mắt nhìn Tả Thiếu Dương dịu dàng, Hoàng Cầm hỏi thêm:
- Vậy khi nào mới được ăn muối?
- Khi phù giảm trở lại bình thường, ta nhấn mạnh lần nữa, đặc biệt chú ý tâm tình, phải thật thoải mái, ngoài tự thân bá mẫu, mọi người cũng phải tránh làm bá mẫu tức giận.
Người Tang gia trịnh trọng gật đầu, Tang mẫu chỉ thở dài, không nói gì thêm, dù sao mạng quan trọng hơn.
Tả Thiếu Dương trước khi ra ngoài, đi qua chỗ Tang Oa Tử, nói nhỏ:
- Tang đại ca, ra đây đệ nói chút việc.
Hoàng Cầm ở gần nghe thấy, tim đập mạnh, biết Tả Thiếu Dương sắp làm gì, giỏng tai lên nghe, có điều y lại dẫn Tang Oa Tử sang phòng bệnh bên kia.
Tang Oa Tử rụt rè nhìn Tả Thiếu Dương:
- Tả công tử, có chuyện gì vậy?
- Huynh là đại ca của Tiểu Muội, cũng là huynh trưởng của ta, gọi ta là tiểu lang trung là được, không cần khách khí như thế.
Phòng bệnh hiện không có bệnh nhân ở lại chữa trị, Tả Thiếu Dương bảo hắn ngồi xuống:
- Không sao, ta xưng hô như thế cho thoải mái.
Tả Thiếu Dương không ép, nói:
- Ta thấy khí sắc huynh không tốt, nên bảo huynh sang đây, sợ bá mẫu biết lại lo thêm.
Tang Oa Tử giật nảy mình, xoa xoa mặt:
- Ta rất khỏe mà, thật đấy! Chắc chỉ vì thời gian qua đói nên khí sắc kém một chút thôi, từ bé tới giờ ta chưa từng mắc bệnh.
- Thân thể khỏe mạnh và nội thể hư tổn là hai vấn đề khác nhau hoàn toàn, huynh cứ ngồi ta bắt mạch cho.
Tang Oa Tử ngồi xuống đưa tay ra, Tả Thiếu Dương hội tụ tinh thần bắt mạch, càng xem mạch, mày càng nhíu lại, không phải vì phát hiện ra bệnh gì, mà Tang Oa Tử nói đúng, hắn rất khỏe, là người khỏe mạnh nhất mà y từng gặp luôn, đáng lẽ sau thời gian bị đói như thế, ai ít nhiều cũng có bệnh nhẹ, nhưng hắn hoàn toàn không có chút bệnh tật gì, đúng là quái nhân, đến y cũng ghen tị.
- Có vấn đề gì à?
Tang Oa Tử nhìn thấy Tả Thiếu Dương mày nhíu chặt thì lo lắm:
Tả Thiếu Dương buông một tiếng thở dài:
- Ta quan sát khí sắc của huynh, vốn đã nghi rồi, giờ bắt mạch, thấy nội thể huynh hư hao nghiêm trọng, đó là do thời gian qua đói kém dài ngày, dẫn tới cơ quan trong cơ thể suy kiệt mới ra cơ sự này.
Tang Oa Tử sao hiểu mấy từ chuyên môn này:
- Có nguy hiểm không?
- Không nguy hiểm, song nếu không kịp thời bù đắp hư hao, sau này ảnh hưởng sinh hoạt phu thê, khó có con.
Tang Oa Tử tuy vô tư ít suy nghĩ, nhưng vấn đề này trọng đại hắn không khỏi căng thẳng:
- Hả? Chuyện sinh con là của nữ nhân, liên quan gì?
- Tang đại ca, nếu sinh con chỉ là chuyện của nữ nhân thì chúng ta còn có tác dụng gì nữa? Nam nhân thiên hạ vứt đi cả hay sao, con họ sinh ra cũng chẳng liên quan gì chúng ta, đương nhiên công lao của chúng ta cũng rất lớn.
Tang Oa Tử tin ngay, hỏi vội:
- Vậy phải làm sao bây giờ?
- Đừng lo, ta kê thuốc cho huynh, chỉ cần huynh uống thật đều đặn sẽ nhanh chóng bình phục.
- Thuốc gì?
- Bổ thận tráng dương!
Tả Thiếu Dương háy mắt kiểu chỉ nam nhân là hiểu, y không khám ra gì cả, cái này không thành thì y chỉ có cách khuyên Hoàng Cầm học Tiêu Vân Phi đi thắp hương khấn vái Bồ Tát thôi, vỗ vai hắn:
- Yên tâm, thuốc này uống vào chỉ có lợi thôi.
- Tả công tử, đa tạ, đa tạ.
Tang Oa Tử đứng dậy vài dài, còn nói thêm:
- Bốc thuốc nhiều chút … hì hì, cho cẩn thận.
Tang Oa Tử hớn hở quay trở về, Hoàng Cầm không hiểu Tả Thiếu Dương nói gì mà khiến hắn vui vẻ như thế, vốn định vờ không liên quan gì, song không không kìm được, chọc hông hắn một cái:
- Này, có chuyện gì thế?
- Không có gì, chuyện nam nhân thôi, nàng đừng hỏi.
Tang Oa Tử nghênh mặt nói, nhìn Tiểu Muội ngồi bên giường thêm một câu:
- Tiểu Muội thật may mắn.
Tang mẫu nằm trên giường rên hừ hừ, lúc bảo Tiểu Muội trở mình hộ, lát sai Hoàng Cầm bóp tay, rồi trời nóng quá Tang gia chạy đi mở cửa sổ, sau đó lại bảo quá lạnh Tang Oa Tử phải đóng cửa lại, hành hạ cho mọi người khốn khổ.
Tới buổi chiều chân tay Tang mẫu đã giảm phù hơn, hô hấp bình ổn, rên rỉ:
- Đỡ, đỡ, đỡ ta dậy, ta muốn đi nhà xí.
Mọi người mừng rỡ, Tang mẫu vì không đại tiểu tiện được cho nên thống khổ không thôi, bây giờ uống thuốc vào có thể đi ngoài được, chứng tỏ thuốc đã đúng bệnh, tuy chỉ đi ra được một ít, song ai nấy đều mừng.
Tới tối Tả Thiếu Dương khám lại cho bà ta, sau đó giữ nguyên phương thuốc, đồng thời cũng đưa thuốc cho Tang Oa Tử, Hoàng Cầm hỏi y tình hình, y chỉ nói, đợi xem kết quả, làm nàng càng nghi hoặc.
Mấy hôm liền tuy Tang mẫu mơ mơ màng màng ngủ không yên, uống thêm đợt thuốc không ngờ ngủ ngon lành.
Vì Tả Thiếu Dương dọa hơi quá, toàn bộ Tang gia đều không muốn về, dù sao phòng bệnh này không có ai khác, nên cả nhà ở lại.
Tới canh ba Tang mẫu thức dậy đòi đi đại tiện, lần này thì làm một bãi sướng khoái, người nhẹ đi mấy cân. Tiểu Muội đun nóng thuốc cho uống, bà ta ngủ một lèo tới sáng.
Ngày đầu mặt Tang mẫu chẳng có gì chuyển biến, nhưng cảm giác đã dễ chịu hơn, tới ngày thứ hai tay chân đã có sức, co vào duỗi ra thoải mái, đại tiểu tiện như thường, ngày thứ ba Tả Thiếu Dương khám xong nói:
- Tốt rồi, bệnh trong người đã hóa giải, bây giờ tới dùng thuốc trị phù. Trong thời gian này có thể thong thả điều dưỡng ở nhà.
Người Tang gia thở phào, rối rít cảm tạ, Tang mẫu càng khóc chảy nước mắt.
Thoáng cái mười ngày trôi qua.
Trải qua mười ngày được Tả Thiếu Dương tận tình chữa trị, Tang mẫu đã có thể xuống giường đi lại, ăn uống quay trở lại bình thường. Tang Oa Tử cũng đã uống thuốc được mười ngày, Tả Thiếu Dương hỏi nhỏ hắn hiệu quả ra sao? Tang Oa Tử giơ ngón cái lên, Tả Thiếu Dương cười hăng hắc, chỉ là y không biết rằng, mười ngày qua Hoàng Cầm và Tiểu Muội đêm đêm luôn ở bên cạnh trông chừng Tang mẫu, chưa từng về nhà.
Suốt từ hôm mọi người chuẩn bị bỏ trốn khỏi Hợp Châu tới nay, Tả Thiếu Dương không gặp lại Tiêu Vân Phi nữa, cắm cả cành cây rồi mà không thấy, chẳng biết ông ta làm gì, hôm nay có thời gian rảnh, Tả Thiếu Dương tới chùa Thanh Phong hỏi thăm tin tức.
Trí Không trả lời làm y bất ngờ:
- Tả thí chủ, Tiêu lão ca đã đi rồi.
- Hả, huynh ấy đi đâu?
- Đi tới nơi nên đi.
- Con nói xem bệnh Tang mẫu là thế nào?
- Tiết lang trung biện chứng bệnh đúng rồi đấy ạ, nhưng mà phương thuốc lại không đúng, Tang mẫu sống bên sông nước lâu năm, thấp tà ăn sâu, thương tới tỳ, thủy dịnh đình ý gây tổn thương âm thận. Lần này đột nhiên phát tác cấp tính là vì thời gian dài đói kém, tỳ khí hao tổn, bản thân đói tới phù người, sau đó thời gian ở tạm nhà ta ăn uống quá nhiều khiến tỳ vị tổn thương, rồi nổi giận, thế là phát bệnh.
- Nói vậy bệnh của bà ta do nhiều nguyên nhân gây ra?
- Đúng ạ, bệnh này phải điều trị thời gian dài, chú ý ăn uống thanh đạm, không chế tâm tình, nếu không bệnh sẽ tái phát, mỗi lần tái phát lần sau sẽ nặng hơn lần trước..
Sau đó Tả Thiếu Dương biện chứng cách dùng thuốc cho cha mình nghe, Tả Quý nghe rất chăm chú, gặp chỗ không hiểu còn hỏi cặn kẽ, tới khi thuốc sắc xong, ông đã nắm được tương đối tri thức liên quan tới loại bệnh này.
Tả Thiếu Dương bê thuốc sang phòng bên, tự mình đút cho Tang mẫu uống, Tiểu Muội nhìn thấy cảnh đó lòng an ủi rất nhiều.
- Phải đảm bảo bá mẫu nghỉ ngơi đầy đủ, nhất là ngủ tốt, chú ý không được để nhiễm lạnh sẽ dẫn tới biến chứng, sẽ khó lường. Ngoài ra nên giúp bá mẫu trở mình, tránh tồn thương thịt, lau rửa giữ da sạch sẽ, khi ngứa tránh gãi mạnh. Ăn uống không nên ăn nhiều, ăn quá no, thời gian sắp tới không được ăn muối, một hạt cũng không cho vào! Nhớ kỹ đấy.
Tiểu Muội âm thầm ghi nhớ từng điều, mắt nhìn Tả Thiếu Dương dịu dàng, Hoàng Cầm hỏi thêm:
- Vậy khi nào mới được ăn muối?
- Khi phù giảm trở lại bình thường, ta nhấn mạnh lần nữa, đặc biệt chú ý tâm tình, phải thật thoải mái, ngoài tự thân bá mẫu, mọi người cũng phải tránh làm bá mẫu tức giận.
Người Tang gia trịnh trọng gật đầu, Tang mẫu chỉ thở dài, không nói gì thêm, dù sao mạng quan trọng hơn.
Tả Thiếu Dương trước khi ra ngoài, đi qua chỗ Tang Oa Tử, nói nhỏ:
- Tang đại ca, ra đây đệ nói chút việc.
Hoàng Cầm ở gần nghe thấy, tim đập mạnh, biết Tả Thiếu Dương sắp làm gì, giỏng tai lên nghe, có điều y lại dẫn Tang Oa Tử sang phòng bệnh bên kia.
Tang Oa Tử rụt rè nhìn Tả Thiếu Dương:
- Tả công tử, có chuyện gì vậy?
- Huynh là đại ca của Tiểu Muội, cũng là huynh trưởng của ta, gọi ta là tiểu lang trung là được, không cần khách khí như thế.
Phòng bệnh hiện không có bệnh nhân ở lại chữa trị, Tả Thiếu Dương bảo hắn ngồi xuống:
- Không sao, ta xưng hô như thế cho thoải mái.
Tả Thiếu Dương không ép, nói:
- Ta thấy khí sắc huynh không tốt, nên bảo huynh sang đây, sợ bá mẫu biết lại lo thêm.
Tang Oa Tử giật nảy mình, xoa xoa mặt:
- Ta rất khỏe mà, thật đấy! Chắc chỉ vì thời gian qua đói nên khí sắc kém một chút thôi, từ bé tới giờ ta chưa từng mắc bệnh.
- Thân thể khỏe mạnh và nội thể hư tổn là hai vấn đề khác nhau hoàn toàn, huynh cứ ngồi ta bắt mạch cho.
Tang Oa Tử ngồi xuống đưa tay ra, Tả Thiếu Dương hội tụ tinh thần bắt mạch, càng xem mạch, mày càng nhíu lại, không phải vì phát hiện ra bệnh gì, mà Tang Oa Tử nói đúng, hắn rất khỏe, là người khỏe mạnh nhất mà y từng gặp luôn, đáng lẽ sau thời gian bị đói như thế, ai ít nhiều cũng có bệnh nhẹ, nhưng hắn hoàn toàn không có chút bệnh tật gì, đúng là quái nhân, đến y cũng ghen tị.
- Có vấn đề gì à?
Tang Oa Tử nhìn thấy Tả Thiếu Dương mày nhíu chặt thì lo lắm:
Tả Thiếu Dương buông một tiếng thở dài:
- Ta quan sát khí sắc của huynh, vốn đã nghi rồi, giờ bắt mạch, thấy nội thể huynh hư hao nghiêm trọng, đó là do thời gian qua đói kém dài ngày, dẫn tới cơ quan trong cơ thể suy kiệt mới ra cơ sự này.
Tang Oa Tử sao hiểu mấy từ chuyên môn này:
- Có nguy hiểm không?
- Không nguy hiểm, song nếu không kịp thời bù đắp hư hao, sau này ảnh hưởng sinh hoạt phu thê, khó có con.
Tang Oa Tử tuy vô tư ít suy nghĩ, nhưng vấn đề này trọng đại hắn không khỏi căng thẳng:
- Hả? Chuyện sinh con là của nữ nhân, liên quan gì?
- Tang đại ca, nếu sinh con chỉ là chuyện của nữ nhân thì chúng ta còn có tác dụng gì nữa? Nam nhân thiên hạ vứt đi cả hay sao, con họ sinh ra cũng chẳng liên quan gì chúng ta, đương nhiên công lao của chúng ta cũng rất lớn.
Tang Oa Tử tin ngay, hỏi vội:
- Vậy phải làm sao bây giờ?
- Đừng lo, ta kê thuốc cho huynh, chỉ cần huynh uống thật đều đặn sẽ nhanh chóng bình phục.
- Thuốc gì?
- Bổ thận tráng dương!
Tả Thiếu Dương háy mắt kiểu chỉ nam nhân là hiểu, y không khám ra gì cả, cái này không thành thì y chỉ có cách khuyên Hoàng Cầm học Tiêu Vân Phi đi thắp hương khấn vái Bồ Tát thôi, vỗ vai hắn:
- Yên tâm, thuốc này uống vào chỉ có lợi thôi.
- Tả công tử, đa tạ, đa tạ.
Tang Oa Tử đứng dậy vài dài, còn nói thêm:
- Bốc thuốc nhiều chút … hì hì, cho cẩn thận.
Tang Oa Tử hớn hở quay trở về, Hoàng Cầm không hiểu Tả Thiếu Dương nói gì mà khiến hắn vui vẻ như thế, vốn định vờ không liên quan gì, song không không kìm được, chọc hông hắn một cái:
- Này, có chuyện gì thế?
- Không có gì, chuyện nam nhân thôi, nàng đừng hỏi.
Tang Oa Tử nghênh mặt nói, nhìn Tiểu Muội ngồi bên giường thêm một câu:
- Tiểu Muội thật may mắn.
Tang mẫu nằm trên giường rên hừ hừ, lúc bảo Tiểu Muội trở mình hộ, lát sai Hoàng Cầm bóp tay, rồi trời nóng quá Tang gia chạy đi mở cửa sổ, sau đó lại bảo quá lạnh Tang Oa Tử phải đóng cửa lại, hành hạ cho mọi người khốn khổ.
Tới buổi chiều chân tay Tang mẫu đã giảm phù hơn, hô hấp bình ổn, rên rỉ:
- Đỡ, đỡ, đỡ ta dậy, ta muốn đi nhà xí.
Mọi người mừng rỡ, Tang mẫu vì không đại tiểu tiện được cho nên thống khổ không thôi, bây giờ uống thuốc vào có thể đi ngoài được, chứng tỏ thuốc đã đúng bệnh, tuy chỉ đi ra được một ít, song ai nấy đều mừng.
Tới tối Tả Thiếu Dương khám lại cho bà ta, sau đó giữ nguyên phương thuốc, đồng thời cũng đưa thuốc cho Tang Oa Tử, Hoàng Cầm hỏi y tình hình, y chỉ nói, đợi xem kết quả, làm nàng càng nghi hoặc.
Mấy hôm liền tuy Tang mẫu mơ mơ màng màng ngủ không yên, uống thêm đợt thuốc không ngờ ngủ ngon lành.
Vì Tả Thiếu Dương dọa hơi quá, toàn bộ Tang gia đều không muốn về, dù sao phòng bệnh này không có ai khác, nên cả nhà ở lại.
Tới canh ba Tang mẫu thức dậy đòi đi đại tiện, lần này thì làm một bãi sướng khoái, người nhẹ đi mấy cân. Tiểu Muội đun nóng thuốc cho uống, bà ta ngủ một lèo tới sáng.
Ngày đầu mặt Tang mẫu chẳng có gì chuyển biến, nhưng cảm giác đã dễ chịu hơn, tới ngày thứ hai tay chân đã có sức, co vào duỗi ra thoải mái, đại tiểu tiện như thường, ngày thứ ba Tả Thiếu Dương khám xong nói:
- Tốt rồi, bệnh trong người đã hóa giải, bây giờ tới dùng thuốc trị phù. Trong thời gian này có thể thong thả điều dưỡng ở nhà.
Người Tang gia thở phào, rối rít cảm tạ, Tang mẫu càng khóc chảy nước mắt.
Thoáng cái mười ngày trôi qua.
Trải qua mười ngày được Tả Thiếu Dương tận tình chữa trị, Tang mẫu đã có thể xuống giường đi lại, ăn uống quay trở lại bình thường. Tang Oa Tử cũng đã uống thuốc được mười ngày, Tả Thiếu Dương hỏi nhỏ hắn hiệu quả ra sao? Tang Oa Tử giơ ngón cái lên, Tả Thiếu Dương cười hăng hắc, chỉ là y không biết rằng, mười ngày qua Hoàng Cầm và Tiểu Muội đêm đêm luôn ở bên cạnh trông chừng Tang mẫu, chưa từng về nhà.
Suốt từ hôm mọi người chuẩn bị bỏ trốn khỏi Hợp Châu tới nay, Tả Thiếu Dương không gặp lại Tiêu Vân Phi nữa, cắm cả cành cây rồi mà không thấy, chẳng biết ông ta làm gì, hôm nay có thời gian rảnh, Tả Thiếu Dương tới chùa Thanh Phong hỏi thăm tin tức.
Trí Không trả lời làm y bất ngờ:
- Tả thí chủ, Tiêu lão ca đã đi rồi.
- Hả, huynh ấy đi đâu?
- Đi tới nơi nên đi.
/479
|