Phàn Mặt Đen vừa rồi chỉ là choáng ngợp trước vẻ đẹp của Bạch Chỉ Hàn cho nên nhất thời không kiềm lòng được mà hỏi câu ấy, cũng biết người ta là tuyệt sắc giai nhân, lại là tiểu thư nhà quan, một tên đại hán thô hào như hắn chẳng có cơ may nào, bị Tả Thiếu Dương cho gáo nước lạnh cũng không đến mức suy sụp, nói cho cùng thì nam nhân nào chả có chút ảo tưởng muốn mọi giai nhân trên đời là của mình, cũng không hẳn coi đó là chuyện nghiêm túc, vì che dấu xấu hổ, kiếm đề tài nói:
- Ấy, tiểu huynh đệ, môi cậu làm sao thế, trên dưới đều sưng như là bị người ta cắn ấy.
Tả Thiếu Dương nhớ khi đó Miêu Bội Lan vì giữ cho mình tỉnh táo nên cắn môi mình, đây là chuyện liên quan danh tiết của nàng không thể nói ra, kiếm bừa một cái lý do giải thích:
- Ha ha ha, hôm qua phản quân đuổi tới, ta nhát gan chạy vội, cho nên vấp ngã dập môi xuống đất, huynh đừng chê cười.
Cái lý do rõ ngớ ngẩn như vậy ấy thế mà Phàn Mặt Đen lại xin sái cả cổ:
- Tiểu huynh đệ, đừng nên nói thế, cậu không quản ngại nguy hiểm xông pha tuyến đầu cứu chữa các huynh đệ của ta, kẻ nào dám nói cậu nhát gan, ta cho một đao bay đầu...
Nói chuyện tới đó Tả Thiếu Dương mới nhớ mình ra đây một lúc rồi sao không thấy Miêu Bội Lan đâu, nhìn quanh gọi:
- Bội Lan, muội đâu rồi?
Miêu Bội Lan từ trong nhà bếp thò đầu ra, không biết có phải vì bếp nóng không mà hai má đỏ hồng hồng, chỉ nhìn y mà chả nói gì.
- Cái kinh đồng của muội đâu, có mang theo không?
Tả Thiếu Dương chỉ cho rằng nàng tránh Phàn Mặt Đen, tên này cũng kỳ lần trước còn muốn kết nghĩa huynh muội với nàng nữa, thế là từ đó Miêu Bội Lan cứ gặp hắn là trốn:
Phàn Mặt Đen thấy nàng thì cười ha hả:
- Bội Lan, nghe nói hôm qua muội lại theo tiểu lang trung ra chiến trường, giết được bao nhiêu địch, có xẻo tai chúng về lĩnh thưởng không?
- Phàn đội chính, ta không phải là giết người, ta chỉ đi theo bảo vệ Tả đại ca thôi.
Miêu Bội Lan lấy trong lòng ra một cái kính đồng to bằng bàn tay, mặt cúi gằm xuống, đưa cho Tả Thiếu Dương xong là chạy ù vào bếp.
Í, tiểu cô nương này hôm nay làm sao thế nhỉ? Tả Thiếu Dương vừa thắc mắc vừa giơ cái kính đồng lên soi, giật nảy mình, thiếu chút nữa rơi cả gương xuống đất, hai cái môi y sưng đã lên như hai miếng lạp sường, làm cả gương mặt vốn tuấn tú thành biến dạng kinh khủng, á khẩu mất một lúc, tiểu cô nương đó cũng đủ tàn nhẫn, cắn mình thành ra thế này? Thảo nào vừa rồi không dám nhìn mình.
Mà cũng thật là, bao nhiêu chỗ để cắn, cắn vai cũng được mà, không thì mông nhiều thịt, cắn thoải mái cũng sao, lại nhè môi với lưỡi mình, thế này làm sao vác mặt ra đường, nói chuyện cũng khó khăn.
Ấy, mà cái gì thế này, Tả Thiếu Dương đưa cái gương đồng vào gần hơn, song vẫn khó nhìn rõ, lòng đầy nghi vấn, nhưng chính chủ không có ở đây, tạm gác chuyện này lại, Tả Thiếu Dương còn có mối bận tâm lớn hơn:
- Phàn đội chính, rốt cuộc trận chiến ngày hôm qua quân ta thắng hay thua?
Phàn Mặt Đen thở dài:
- Không thắng cũng chả thua.
Tả Thiếu Dương không nói nữa, đợi hắn nói tiếp, quả nhiên Phàn Mặt Đen làm bộ làm tịch một hồi, nói tuốt ra:
- Huynh đệ là lang trung không hiểu việc quân, đánh trận không phải lúc nào kết quả cũng rõ ràng, chỉ có thể nói rằng hai bên có được có mất. Trước tiên chúng ta dương đông muốn đánh huyện Song Hòe, khua chiêng đánh trống xuất binh, biết chắc địch hay tin thế nào cũng đánh lén thành Hợp Châu, cho nên chủ lực mai phục ở trong thành, quân xuất chiến cũng đi một vòng rồi quay lại, kẹp địch vào giữa.
- Quân địch cũng không vừa, tới gần thành thì phát hiện có chuyện bất thường, không đánh nữa mà rút lui, quân ta đành phải rời thành truy kích, trong khi quân xuất chinh còn chưa kịp về, trận chiến diễn ra thảm liệt. Địch cũng không ham chiến, vừa đánh vừa lui... Con bà nó chưa cái Hợp Châu này toàn núi cao hẻm sâu, đại quân chúng ta mai phục trên núi xuống tới thì bọn chúng đã thoát khỏi vòng vây, nhưng bọn chúng không quay về huyện Thái Hòa, lại chia quân ra, tập kích.
- Số quân địch không nhiều, chừng bốn năm nghìn tê, quân ta vì nóng lòng diệt địch cho nên dốc toàn lực, quân quá đông, đâu đâu là người, địa hình lại chật hẹp không triển khai được, bị kẹt hết ở đằng sau, đối chiến với địch chỉ mấy nghìn người, không đánh nổi bọn chúng... Cho nên mới giả bại rút lui, dụ địch vào sâu để tiêu diệt.
Giả bại? Tả Thiếu Dương là người có mặt ở chiến trường lúc bấy giờ, y dám chắc nếu đó là giả thì quân ta toàn diễn viên ưu tú cả, mà cũng đúng thôi, Phàn Mặt Đen phải giữ thể diện cho đám huynh đệ của hắn.
- Tướng địch vô cùng giảo hoạt, đoán được dụng ý của quân ta, cho nên chỉ phái mấy nghìn kỵ binh truy kích, đã thế lại còn kéo đội hình rất dài men theo sơn đạo, phát hiện có phục kích là tiền đội biến thành hậu đội, yểm trợ nhau rút lui, chạy còn nhanh hơn thỏ. Nói tóm lại trận này đánh thật uất ức, rõ ràng địch đã lọt bẫy mà chỉ kịp đánh vuốt đuôi chúng, chạy đông chạy tây mệt cả hơi không giết được là bao, khốn kiếp, nếu bọn chúng có gan đối chiến với lão tử, chỉ cần một đội của lão tử diệt cả đoàn của chúng...
Tả Thiếu Dương không hứng thú nghe chuyện quân sự, đánh đấm thế nào với y không quan trọng, y chỉ quan tâm tới kết quả thôi, bây giờ nói đơn giản là quân ta bày mưu đánh một trận diệt địch, mưu kế thành một nửa, hai bên đều tổn thất, còn tình thế không thay đổi chút nào, quân ta vẫn bị bao vây, e rằng hôm qua là một hồi đánh cược trước khi phải ra lệnh bất đắc dĩ kia, giờ không thành chỉ còn cách hạ lệnh trưng thu lương thực mà thôi.
Chợt nhớ một chuyện, Tả Thiếu Dương nói:
- Hôm qua ta chữa trị cho thương binh phát hiện, rất nhiều người bị vũ khí cùn làm gãy chân tay, những thương tích này rất nặng, về sau đa số họ sẽ tàn phế, thậm chí vĩnh viễn nằm trên giường. Khi đó không có thời gian suy nghĩ, bây giờ mới nhận ra không phải vô tình, mà kẻ địch cố ý không giết.
- Cố ý, chúng mà tốt thế à?
Phàn Mặt Đen hừ một tiếng:
- Chúng nào có tốt đẹp gì, có câu một thương binh cần ba người chiếu cố, những binh sĩ đó vốn đã bị thương không nặng thì nhẹ mất sức chiến đấu rồi, bọn chúng còn đánh gãy chân tay, bây giờ quân ta thương tích nhiều như vậy, một là không có khả năng tổ chức công ích quy mô lớn, chúng muốn dùng thương binh kiềm chế hành động của quân ta. Hai là, không giết thương binh, để họ tiêu hao lương thực...
Phàn Mặt Đen đứng phắt dậy, vơ cái ghế định đập, nhớ ra đây là Quý Chi Đường, tức tối bỏ xuống:
- Lũ khốn kiếp, chiến trường đối chiến, tài không bằng người chết không oán hận, chúng dám giở thủ đoạn như thế, khiến huynh đệ ta thành tàn phế, chúng không phải quân nhân nữa, chúng là lũ phản loạn súc sinh, lần tới lão tử gặp sẽ băm vằm chúng thành muôn mảnh...
Tả Thiếu Dương lại nghĩ tới chiều hướng khác, phản quân không có đủ lực lượng quân sự để công chiếm Hợp Châu nên mới dùng biện pháp tiêu hao này giảm tổn thất cho bên mình, quan binh bây giờ cũng không còn khả năng đánh ra nữa rồi, bây giờ sẽ hoàn toàn trở thành so đọ bên nào cầm cự được lâu hơn mà thôi.
Phàn Mặt Đen nói một thôi một hồi, Tả Thiếu Dương nghĩ tâm sự của riêng mình nên không chú ý lắm, đột nhiên bị hắn vỗ vai một cái:
- Thôi bỏ đi, cậu là tiểu lang trung, ta chỉ là một tiểu đội chính, chúng ta đều là những tiểu nhân vật, sống tốt cuộc đời mình là được, còn về chuyện giang sơn xã tắc, không cần chúng ta bận tâm.
- Đội chính nói đúng lắm.
Tả Thiếu Dương rất tán đồng với câu này, có điều bây giờ chiến tranh khó kết thúc trong thời gian ngắn, kế hoạch chuẩn bị khẩu phần lương thực trong bốn tháng của mình phải điều chỉnh mới được.
- Ấy, tiểu huynh đệ, môi cậu làm sao thế, trên dưới đều sưng như là bị người ta cắn ấy.
Tả Thiếu Dương nhớ khi đó Miêu Bội Lan vì giữ cho mình tỉnh táo nên cắn môi mình, đây là chuyện liên quan danh tiết của nàng không thể nói ra, kiếm bừa một cái lý do giải thích:
- Ha ha ha, hôm qua phản quân đuổi tới, ta nhát gan chạy vội, cho nên vấp ngã dập môi xuống đất, huynh đừng chê cười.
Cái lý do rõ ngớ ngẩn như vậy ấy thế mà Phàn Mặt Đen lại xin sái cả cổ:
- Tiểu huynh đệ, đừng nên nói thế, cậu không quản ngại nguy hiểm xông pha tuyến đầu cứu chữa các huynh đệ của ta, kẻ nào dám nói cậu nhát gan, ta cho một đao bay đầu...
Nói chuyện tới đó Tả Thiếu Dương mới nhớ mình ra đây một lúc rồi sao không thấy Miêu Bội Lan đâu, nhìn quanh gọi:
- Bội Lan, muội đâu rồi?
Miêu Bội Lan từ trong nhà bếp thò đầu ra, không biết có phải vì bếp nóng không mà hai má đỏ hồng hồng, chỉ nhìn y mà chả nói gì.
- Cái kinh đồng của muội đâu, có mang theo không?
Tả Thiếu Dương chỉ cho rằng nàng tránh Phàn Mặt Đen, tên này cũng kỳ lần trước còn muốn kết nghĩa huynh muội với nàng nữa, thế là từ đó Miêu Bội Lan cứ gặp hắn là trốn:
Phàn Mặt Đen thấy nàng thì cười ha hả:
- Bội Lan, nghe nói hôm qua muội lại theo tiểu lang trung ra chiến trường, giết được bao nhiêu địch, có xẻo tai chúng về lĩnh thưởng không?
- Phàn đội chính, ta không phải là giết người, ta chỉ đi theo bảo vệ Tả đại ca thôi.
Miêu Bội Lan lấy trong lòng ra một cái kính đồng to bằng bàn tay, mặt cúi gằm xuống, đưa cho Tả Thiếu Dương xong là chạy ù vào bếp.
Í, tiểu cô nương này hôm nay làm sao thế nhỉ? Tả Thiếu Dương vừa thắc mắc vừa giơ cái kính đồng lên soi, giật nảy mình, thiếu chút nữa rơi cả gương xuống đất, hai cái môi y sưng đã lên như hai miếng lạp sường, làm cả gương mặt vốn tuấn tú thành biến dạng kinh khủng, á khẩu mất một lúc, tiểu cô nương đó cũng đủ tàn nhẫn, cắn mình thành ra thế này? Thảo nào vừa rồi không dám nhìn mình.
Mà cũng thật là, bao nhiêu chỗ để cắn, cắn vai cũng được mà, không thì mông nhiều thịt, cắn thoải mái cũng sao, lại nhè môi với lưỡi mình, thế này làm sao vác mặt ra đường, nói chuyện cũng khó khăn.
Ấy, mà cái gì thế này, Tả Thiếu Dương đưa cái gương đồng vào gần hơn, song vẫn khó nhìn rõ, lòng đầy nghi vấn, nhưng chính chủ không có ở đây, tạm gác chuyện này lại, Tả Thiếu Dương còn có mối bận tâm lớn hơn:
- Phàn đội chính, rốt cuộc trận chiến ngày hôm qua quân ta thắng hay thua?
Phàn Mặt Đen thở dài:
- Không thắng cũng chả thua.
Tả Thiếu Dương không nói nữa, đợi hắn nói tiếp, quả nhiên Phàn Mặt Đen làm bộ làm tịch một hồi, nói tuốt ra:
- Huynh đệ là lang trung không hiểu việc quân, đánh trận không phải lúc nào kết quả cũng rõ ràng, chỉ có thể nói rằng hai bên có được có mất. Trước tiên chúng ta dương đông muốn đánh huyện Song Hòe, khua chiêng đánh trống xuất binh, biết chắc địch hay tin thế nào cũng đánh lén thành Hợp Châu, cho nên chủ lực mai phục ở trong thành, quân xuất chiến cũng đi một vòng rồi quay lại, kẹp địch vào giữa.
- Quân địch cũng không vừa, tới gần thành thì phát hiện có chuyện bất thường, không đánh nữa mà rút lui, quân ta đành phải rời thành truy kích, trong khi quân xuất chinh còn chưa kịp về, trận chiến diễn ra thảm liệt. Địch cũng không ham chiến, vừa đánh vừa lui... Con bà nó chưa cái Hợp Châu này toàn núi cao hẻm sâu, đại quân chúng ta mai phục trên núi xuống tới thì bọn chúng đã thoát khỏi vòng vây, nhưng bọn chúng không quay về huyện Thái Hòa, lại chia quân ra, tập kích.
- Số quân địch không nhiều, chừng bốn năm nghìn tê, quân ta vì nóng lòng diệt địch cho nên dốc toàn lực, quân quá đông, đâu đâu là người, địa hình lại chật hẹp không triển khai được, bị kẹt hết ở đằng sau, đối chiến với địch chỉ mấy nghìn người, không đánh nổi bọn chúng... Cho nên mới giả bại rút lui, dụ địch vào sâu để tiêu diệt.
Giả bại? Tả Thiếu Dương là người có mặt ở chiến trường lúc bấy giờ, y dám chắc nếu đó là giả thì quân ta toàn diễn viên ưu tú cả, mà cũng đúng thôi, Phàn Mặt Đen phải giữ thể diện cho đám huynh đệ của hắn.
- Tướng địch vô cùng giảo hoạt, đoán được dụng ý của quân ta, cho nên chỉ phái mấy nghìn kỵ binh truy kích, đã thế lại còn kéo đội hình rất dài men theo sơn đạo, phát hiện có phục kích là tiền đội biến thành hậu đội, yểm trợ nhau rút lui, chạy còn nhanh hơn thỏ. Nói tóm lại trận này đánh thật uất ức, rõ ràng địch đã lọt bẫy mà chỉ kịp đánh vuốt đuôi chúng, chạy đông chạy tây mệt cả hơi không giết được là bao, khốn kiếp, nếu bọn chúng có gan đối chiến với lão tử, chỉ cần một đội của lão tử diệt cả đoàn của chúng...
Tả Thiếu Dương không hứng thú nghe chuyện quân sự, đánh đấm thế nào với y không quan trọng, y chỉ quan tâm tới kết quả thôi, bây giờ nói đơn giản là quân ta bày mưu đánh một trận diệt địch, mưu kế thành một nửa, hai bên đều tổn thất, còn tình thế không thay đổi chút nào, quân ta vẫn bị bao vây, e rằng hôm qua là một hồi đánh cược trước khi phải ra lệnh bất đắc dĩ kia, giờ không thành chỉ còn cách hạ lệnh trưng thu lương thực mà thôi.
Chợt nhớ một chuyện, Tả Thiếu Dương nói:
- Hôm qua ta chữa trị cho thương binh phát hiện, rất nhiều người bị vũ khí cùn làm gãy chân tay, những thương tích này rất nặng, về sau đa số họ sẽ tàn phế, thậm chí vĩnh viễn nằm trên giường. Khi đó không có thời gian suy nghĩ, bây giờ mới nhận ra không phải vô tình, mà kẻ địch cố ý không giết.
- Cố ý, chúng mà tốt thế à?
Phàn Mặt Đen hừ một tiếng:
- Chúng nào có tốt đẹp gì, có câu một thương binh cần ba người chiếu cố, những binh sĩ đó vốn đã bị thương không nặng thì nhẹ mất sức chiến đấu rồi, bọn chúng còn đánh gãy chân tay, bây giờ quân ta thương tích nhiều như vậy, một là không có khả năng tổ chức công ích quy mô lớn, chúng muốn dùng thương binh kiềm chế hành động của quân ta. Hai là, không giết thương binh, để họ tiêu hao lương thực...
Phàn Mặt Đen đứng phắt dậy, vơ cái ghế định đập, nhớ ra đây là Quý Chi Đường, tức tối bỏ xuống:
- Lũ khốn kiếp, chiến trường đối chiến, tài không bằng người chết không oán hận, chúng dám giở thủ đoạn như thế, khiến huynh đệ ta thành tàn phế, chúng không phải quân nhân nữa, chúng là lũ phản loạn súc sinh, lần tới lão tử gặp sẽ băm vằm chúng thành muôn mảnh...
Tả Thiếu Dương lại nghĩ tới chiều hướng khác, phản quân không có đủ lực lượng quân sự để công chiếm Hợp Châu nên mới dùng biện pháp tiêu hao này giảm tổn thất cho bên mình, quan binh bây giờ cũng không còn khả năng đánh ra nữa rồi, bây giờ sẽ hoàn toàn trở thành so đọ bên nào cầm cự được lâu hơn mà thôi.
Phàn Mặt Đen nói một thôi một hồi, Tả Thiếu Dương nghĩ tâm sự của riêng mình nên không chú ý lắm, đột nhiên bị hắn vỗ vai một cái:
- Thôi bỏ đi, cậu là tiểu lang trung, ta chỉ là một tiểu đội chính, chúng ta đều là những tiểu nhân vật, sống tốt cuộc đời mình là được, còn về chuyện giang sơn xã tắc, không cần chúng ta bận tâm.
- Đội chính nói đúng lắm.
Tả Thiếu Dương rất tán đồng với câu này, có điều bây giờ chiến tranh khó kết thúc trong thời gian ngắn, kế hoạch chuẩn bị khẩu phần lương thực trong bốn tháng của mình phải điều chỉnh mới được.
/479
|