Tả Thiếu Dương đêm qua không ngủ, vất vả cứu chữa thương binh rồi lại bị thương mất quá nhiều máu, có bát cháo nóng vào bụng, ăn chưa hết thì đã lăn ra ngủ. Nghe tiếng ngáy đều đều của nhi tử, Lương thị nước mắt ngắn nước mắt dài, đại sảnh tất nhiên không thích hợp nghỉ ngơi, mà cái gác xép Tả Thiếu Dương lại cao, không tiện đưa lên, Bạch Chỉ Hàn liền đem chăn đệm của mình trải ra cho y ngủ.
Lương thị đắp chăn cho nhi tử xong, thấy Bạch Chỉ Hàn và Miêu Bội Lan toàn thân trên dưới toàn máu, bấy giờ mới nhớ ra quan tâm hỏi thăm các nàng, hai nàng không kể nhiều, chỉ nói Tả Thiếu Dương trong lúc chạy trốn phản quân không may bị thương, chi tiết hơn thì thực sự không thể kể ra ngoài biết được, bây giờ mọi chuyển đã đâu vào đó, hai nàng nhìn nhau còn thấy xấu hổ nữa là.
Lúc nãy nấu cháo, Lương thị cũng tiện thể đun nước rồi, giờ bảo hai cô gái đi tắm rửa trước, tự mình ngồi canh bên cạnh nhi tử. Bạch Chỉ Hàn tắm xong trước nhất quyết muốn thay Lương thị, Miêu Bội Lan cũng muốn ở lại lắm, song ở đây đã có Bạch Chỉ Hàn, nàng lại chẳng là gì của Tả Thiếu Dương đành lui ra.
Tả Thiếu Dương ngủ một giấc say, tới tận chiều mới tỉnh lại.
Chuẩn xác mà nói thì y bị đánh thức, tuy âm thanh bên ngoài đã áp xuống nhiều, không lớn lắm, có điều đông người nên vẫn đủ ồn làm Tả Thiếu Dương thức dậy.
Mở mắt ra liền thấy Bạch Chỉ Hàn ngồi ở cái ghế thấp bên cạnh, nàng thay y phục, khuôn mặt hoàn mỹ khuất sau lọn tóc vẫn chưa khô hẳn sau khi tắm, hàng mi mềm, đôi mắt ươn ướt, quyến rũ vô tận. Đang cúi đầu may vá, nàng đưa chiếc ao lên miệng, cắn đứt chỉ thừa, chỉ là động tác bình thường mà toát lên vẻ đẹp khó tả, thi thoảng còn đưa mắt nhìn y, mang vẻ đẹp thùy mị tĩnh lặng, làm người ta muốn nhìn mãi không thôi.
Bên cạnh còn đặt một cái lò, lửa đỏ rực, ánh lên gò má nàng, nhuộm một lớp hồng, như quả táo chín có thể ép ra nước được.
Tả Thiếu Dương chợt thấy có ấm áp bình yên, y không phải người có tham vọng lớn, y thích nhịp sống an nhàn êm ả, có người vợ thùy mị dịu dàng, cảnh tượng trước mắt làm y rung động sâu sắc, đó chẳng phải ao ước của y sao?
Bạch Chỉ Hàn hết chỉ, đang định lấy thêm thì thấy Tả Thiếu Dương đang nhìn mình say sưa, ánh mắt thoáng bối rối, nhanh chóng bình tĩnh lại như không hề có c huyện gì, đặt cái áo sang một bên:
- Thiếu gia tỉnh rồi?
- Ừ... Giờ nào rồi?
Tả Thiếu Dương thấy mình nói không rõ ràng, lưỡi chuyển động là đau, còn sưng lên, nhớ mang máng lúc đó hình như Miêu Bội Lan cắn lưỡi để đánh thức mình.
- Giờ là giờ dậu, mặt trời sắp lặn, nô tỳ áng chừng thiếu gia cũng sắp tỉnh, nên hâm nóng cháo rồi, thiếu gia ăn xong còn uống thuốc.
Tả Thiếu Dương hít hít, mùi cháo thơm phức, quay đầu tìm thấy trên lò có cái nồi đất đang bốc hơi nghi ngút:
- Đợi chút đã... bên ngoài cãi nhau ầm ĩ cái gì thế?
- Phàn đội chính tới, lại đứa đên rất nhiều thương binh nhờ chữa trị, lão gia đang trị thương cho bọn họ.
Ngủ một giấc say, lại ăn cháo thuốc, tinh thần Tả Thiếu Dương tốt hơn rất nhiều, đầu óc tỉnh táo, chỉ tay chân cảm giác không có sức:
- Cô đỡ ta dậy, để ta ra ngoài xem sao.
- Không được.
Bạch Chỉ Hàn từ chối thẳng thừng:
- Hả?
- Lão gia và lão thái thái dặn rồi, bất kể bên ngoài xảy ra chuyện gì cũng không được để thiếu gia ra ngoài, thiếu gia cần tĩnh dưỡng.
- Nhưng...
- Không có nhưng.
Nha đầu này ỷ có thượng phương bảo kiếm công khai chống đối mình đây, Tả Thiếu Dương nghiêm giọng nói:
- Mạng người quan trọng, ta phải ra xem.
- Nô tỳ xem rồi, không có gì nguy hiểm chỉ là ngoại thương, không chảy máu nữa, có điều Phàn đội chính không tin quân y, nên mới đưa tới đây nhờ xử lý vết thương.
- Vậy cũng phải ra xem, đỡ ta dậy.
- Không đỡ.
- Á, Răng thỏ, dám cái lời thiếu gia à?
Tả Thiếu Dương vốn lưỡi bị thương, nói không lưu loát, lúc này nói lớn càng biến âm, nhưng Bạch Chỉ Hàn vẫn nghe ra được, mặt sầm xuống:
- Cái gì cũng nghe, trừ lời này!... Còn nữa không được gọi ta là Răng Thỏ.
Từ cái hồi sang đây làm nô tỳ, nha đầu này lầm lũi im lặng, mất đi sinh khí, mấy lần bị mình cố ý làm khó cũng chỉ lặng lẽ nghe theo, lâu lắm rồi mới phản kháng lại, Tả Thiếu Dương nổi hứng trêu chọc:
- Úi ghê chưa, gọi thì sao nào, cô cắn ta à, Răng Thỏ, Răng Thỏ.
Bạch Chỉ Hàn rõ ràng hiện giờ đang rất nhạy cảm với từ "cắn", mặt đỏ lên, tức khí nói:
- Ngươi! Ngươi … còn ngươi... đồ gà con.
- Gà con?
Tả Thiếu Dương thiếu chút nữa ngất xỉu, cúi đầu nhìn xuống đũng quần, với nam nhân mà nói đa phần không bao giờ thấy gà của mình đủ to, nên đây là từ cũng rất nhạy cảm, vì sao Răng Thỏ lại gọi mình là gà con, chẳng lẽ thừa lúc mình hôn mê nhìn trộm rồi? Mặt cũng đỏ rực, lắp ba lắp bắp nois:
- Cô... Cô bằng cái gì mà gọi ta là gà con?
Bạch Chỉ Hàn đang giận sôi gan, cũng chẳng gọi y là thiếu gia:
- Ai bảo ngươi gọi ta là Răng Thỏ, ta gọi ngươi là gà con.
- Răng cửa cô to, không phải răng thỏ là gì?
- Ngươi thì nhỏ xíu, không phải gà con thì là gì?
Nhỏ xíu? Thôi rồi, nha đầu đó nhìn trộm thật rồi, thế mà nhỏ à? Tuy không được như mình kỳ vọng, song đứng ở góc độ khoa học mà nói kích cỡ đó là hoàn toàn bình thường, khỏe mạnh. Cô ta so với cái gì mà bảo của mình nhỏ, Tả Thiếu Dương cãi:
- Cái cái... Của ta không nhỏ.
Bạch Chỉ Hàn nhìn y từ trên xuống dưới một lượt, bĩu môi:
- Trông ngươi gày gò như vậy, còn bảo không nhỏ, không phải gà con thì là gì?
Tả Thiếu Dương thấy nàng nói lời này với vẻ mặt thản nhiên, hình như không phải có ý ám chỉ tới tiểu huynh đệ của mình, thở phào, lâu rồi mới cãi nhau, chẳng những không thấy tức, mà còn nhơ nhớ, thấy cứng không được, đành phải mềm:
- Hảo muội tử, đỡ ta dậy được không?
Y thình lình đổi thái độ, trải qua một đêm sống chết bên nhau, nhất là phát sinh ra sự kiện kia, chưa nói tới cái nhìn của Bạch Chỉ Hàn về Tả Thiếu Dương thay đổi, ít nhất nó khiến hai người trở nên gần gũi, nói chuyện với nhau không phải điệu bộ xa cách ngàn dặm như trước, có điều cách xưng hô kia khiến Bạch Chỉ Hàn sởn gai ốc, nàng rất ghét bị nam nhân chớt nhả, kiên quyết nói:
- Không được!
Tả Thiếu Dương thấy nàng dầu mỡ không lọt, cứng mềm không ăn thua, bắt đầu cảm thấy bực mình, Bạch Chỉ Hàn đã nói ngoài kia không đáng ngại thì y không nhất quyết phải ra, song tính ương ngạnh nổi lên, phải ra bằng được cho nha đầu Răng Thỏ này thấy:
- Hừ, đừng tưởng cô không giúp là ta không làm gì được.
- Vậy thiếu gia tính làm gì?
Bạch Chỉ Hàn nói với giọng điệu có chút thách thức:
- Được rồi!...
Tả Thiếu Dương hít sâu một hơi lấy hức, hét to:
- Phàn đội chính! Phàn đội chính!
Bạch Chỉ Hàn không nghĩ tới y lại xài chiêu này, giật mình:
- Đừng gọi nữa.
- Ai bảo cô không đỡ ta.
Phàn Mặt Đen bên ngoài nghe thấy, bước chân tới cửa, đẩy ra, giọng oang oang:
- Tiểu huynh đệ, nghe nói cậu bị thương...
Mới nói tới đó liền thấy dung mạo khuynh quốc khuynh thành của Bạch Chỉ Hàn, tức thì nghệt mặt ra.
Bạch Chỉ Hàn không kiêu kỳ tới mức khó chịu nam nhân nhìn mình, nàng biết mình rất đẹp, song loại nam nhân thô tục như Phàn Mặt Đen này thì nàng chúa ghét, quay mặt sang một bên.
Phàn Mặt Đen vẫn chẳng hề nhận ra, ngây dại nhìn nàng.
Tả Thiếu Dương khẽ ho một tiếng:
- Phàn đội chính, phiền huynh đỡ ta dậy, để ta ra ngoài xem tình hình các binh sĩ bị thương thế nào?
Phàn Mặt Đen như trong mộng tỉnh lại, ngượng ngập nói:
- Cái này... Tiểu lang trung, vừa rồi cậu nói cái gì thế?
Sức sát thương của Răng Thỏ thật ghê gớm, Tả Thiếu Dương phải nói lại lần nữa:
- Đỡ ta ra đại sảnh xem tình hình cho huynh đệ.
- Hả?
Phàn Mặt Đen rốt cuộc không quá ngốc, nhận ra giai nhân không hài lòng, đàng hoàng nói:
- Tiểu huynh đệ, cậu đừng lo, thương thế của mọi người không nặng, cha cậu đang trị liệu rồi. Chúng tôi đều nghe nói đêm qua hôm qua cậu vì cứu chữa huynh đệ bị thương, trúng phải phản quân ám toán, thiếu chút nữa thì mất mạng, ai cũng cảm động kính phục. Cậu chỉ là một lang trung, không phải phận sự của mình đều bất chấp sinh tử như thế, đám quân nhân chúng tôi ăn lương công, còn lý do gì né tránh. Cho nên ta đã căn dặn mọi người không nên làm ồn, ảnh hưởng tới cậu nghỉ ngơi, vậy mà đám vương bát đản đó... À, hèm, đám huynh đệ vốn là người thô lỗ, nói năng hơi to, đánh thức cậu, thật lỗi quá. Xin tiểu huynh đệ cự yên tâm, mọi người đã được lệnh tôn chữa trị ổn thỏa, không ai trọng thương, không cần cậu ra tay.
Lương thị đắp chăn cho nhi tử xong, thấy Bạch Chỉ Hàn và Miêu Bội Lan toàn thân trên dưới toàn máu, bấy giờ mới nhớ ra quan tâm hỏi thăm các nàng, hai nàng không kể nhiều, chỉ nói Tả Thiếu Dương trong lúc chạy trốn phản quân không may bị thương, chi tiết hơn thì thực sự không thể kể ra ngoài biết được, bây giờ mọi chuyển đã đâu vào đó, hai nàng nhìn nhau còn thấy xấu hổ nữa là.
Lúc nãy nấu cháo, Lương thị cũng tiện thể đun nước rồi, giờ bảo hai cô gái đi tắm rửa trước, tự mình ngồi canh bên cạnh nhi tử. Bạch Chỉ Hàn tắm xong trước nhất quyết muốn thay Lương thị, Miêu Bội Lan cũng muốn ở lại lắm, song ở đây đã có Bạch Chỉ Hàn, nàng lại chẳng là gì của Tả Thiếu Dương đành lui ra.
Tả Thiếu Dương ngủ một giấc say, tới tận chiều mới tỉnh lại.
Chuẩn xác mà nói thì y bị đánh thức, tuy âm thanh bên ngoài đã áp xuống nhiều, không lớn lắm, có điều đông người nên vẫn đủ ồn làm Tả Thiếu Dương thức dậy.
Mở mắt ra liền thấy Bạch Chỉ Hàn ngồi ở cái ghế thấp bên cạnh, nàng thay y phục, khuôn mặt hoàn mỹ khuất sau lọn tóc vẫn chưa khô hẳn sau khi tắm, hàng mi mềm, đôi mắt ươn ướt, quyến rũ vô tận. Đang cúi đầu may vá, nàng đưa chiếc ao lên miệng, cắn đứt chỉ thừa, chỉ là động tác bình thường mà toát lên vẻ đẹp khó tả, thi thoảng còn đưa mắt nhìn y, mang vẻ đẹp thùy mị tĩnh lặng, làm người ta muốn nhìn mãi không thôi.
Bên cạnh còn đặt một cái lò, lửa đỏ rực, ánh lên gò má nàng, nhuộm một lớp hồng, như quả táo chín có thể ép ra nước được.
Tả Thiếu Dương chợt thấy có ấm áp bình yên, y không phải người có tham vọng lớn, y thích nhịp sống an nhàn êm ả, có người vợ thùy mị dịu dàng, cảnh tượng trước mắt làm y rung động sâu sắc, đó chẳng phải ao ước của y sao?
Bạch Chỉ Hàn hết chỉ, đang định lấy thêm thì thấy Tả Thiếu Dương đang nhìn mình say sưa, ánh mắt thoáng bối rối, nhanh chóng bình tĩnh lại như không hề có c huyện gì, đặt cái áo sang một bên:
- Thiếu gia tỉnh rồi?
- Ừ... Giờ nào rồi?
Tả Thiếu Dương thấy mình nói không rõ ràng, lưỡi chuyển động là đau, còn sưng lên, nhớ mang máng lúc đó hình như Miêu Bội Lan cắn lưỡi để đánh thức mình.
- Giờ là giờ dậu, mặt trời sắp lặn, nô tỳ áng chừng thiếu gia cũng sắp tỉnh, nên hâm nóng cháo rồi, thiếu gia ăn xong còn uống thuốc.
Tả Thiếu Dương hít hít, mùi cháo thơm phức, quay đầu tìm thấy trên lò có cái nồi đất đang bốc hơi nghi ngút:
- Đợi chút đã... bên ngoài cãi nhau ầm ĩ cái gì thế?
- Phàn đội chính tới, lại đứa đên rất nhiều thương binh nhờ chữa trị, lão gia đang trị thương cho bọn họ.
Ngủ một giấc say, lại ăn cháo thuốc, tinh thần Tả Thiếu Dương tốt hơn rất nhiều, đầu óc tỉnh táo, chỉ tay chân cảm giác không có sức:
- Cô đỡ ta dậy, để ta ra ngoài xem sao.
- Không được.
Bạch Chỉ Hàn từ chối thẳng thừng:
- Hả?
- Lão gia và lão thái thái dặn rồi, bất kể bên ngoài xảy ra chuyện gì cũng không được để thiếu gia ra ngoài, thiếu gia cần tĩnh dưỡng.
- Nhưng...
- Không có nhưng.
Nha đầu này ỷ có thượng phương bảo kiếm công khai chống đối mình đây, Tả Thiếu Dương nghiêm giọng nói:
- Mạng người quan trọng, ta phải ra xem.
- Nô tỳ xem rồi, không có gì nguy hiểm chỉ là ngoại thương, không chảy máu nữa, có điều Phàn đội chính không tin quân y, nên mới đưa tới đây nhờ xử lý vết thương.
- Vậy cũng phải ra xem, đỡ ta dậy.
- Không đỡ.
- Á, Răng thỏ, dám cái lời thiếu gia à?
Tả Thiếu Dương vốn lưỡi bị thương, nói không lưu loát, lúc này nói lớn càng biến âm, nhưng Bạch Chỉ Hàn vẫn nghe ra được, mặt sầm xuống:
- Cái gì cũng nghe, trừ lời này!... Còn nữa không được gọi ta là Răng Thỏ.
Từ cái hồi sang đây làm nô tỳ, nha đầu này lầm lũi im lặng, mất đi sinh khí, mấy lần bị mình cố ý làm khó cũng chỉ lặng lẽ nghe theo, lâu lắm rồi mới phản kháng lại, Tả Thiếu Dương nổi hứng trêu chọc:
- Úi ghê chưa, gọi thì sao nào, cô cắn ta à, Răng Thỏ, Răng Thỏ.
Bạch Chỉ Hàn rõ ràng hiện giờ đang rất nhạy cảm với từ "cắn", mặt đỏ lên, tức khí nói:
- Ngươi! Ngươi … còn ngươi... đồ gà con.
- Gà con?
Tả Thiếu Dương thiếu chút nữa ngất xỉu, cúi đầu nhìn xuống đũng quần, với nam nhân mà nói đa phần không bao giờ thấy gà của mình đủ to, nên đây là từ cũng rất nhạy cảm, vì sao Răng Thỏ lại gọi mình là gà con, chẳng lẽ thừa lúc mình hôn mê nhìn trộm rồi? Mặt cũng đỏ rực, lắp ba lắp bắp nois:
- Cô... Cô bằng cái gì mà gọi ta là gà con?
Bạch Chỉ Hàn đang giận sôi gan, cũng chẳng gọi y là thiếu gia:
- Ai bảo ngươi gọi ta là Răng Thỏ, ta gọi ngươi là gà con.
- Răng cửa cô to, không phải răng thỏ là gì?
- Ngươi thì nhỏ xíu, không phải gà con thì là gì?
Nhỏ xíu? Thôi rồi, nha đầu đó nhìn trộm thật rồi, thế mà nhỏ à? Tuy không được như mình kỳ vọng, song đứng ở góc độ khoa học mà nói kích cỡ đó là hoàn toàn bình thường, khỏe mạnh. Cô ta so với cái gì mà bảo của mình nhỏ, Tả Thiếu Dương cãi:
- Cái cái... Của ta không nhỏ.
Bạch Chỉ Hàn nhìn y từ trên xuống dưới một lượt, bĩu môi:
- Trông ngươi gày gò như vậy, còn bảo không nhỏ, không phải gà con thì là gì?
Tả Thiếu Dương thấy nàng nói lời này với vẻ mặt thản nhiên, hình như không phải có ý ám chỉ tới tiểu huynh đệ của mình, thở phào, lâu rồi mới cãi nhau, chẳng những không thấy tức, mà còn nhơ nhớ, thấy cứng không được, đành phải mềm:
- Hảo muội tử, đỡ ta dậy được không?
Y thình lình đổi thái độ, trải qua một đêm sống chết bên nhau, nhất là phát sinh ra sự kiện kia, chưa nói tới cái nhìn của Bạch Chỉ Hàn về Tả Thiếu Dương thay đổi, ít nhất nó khiến hai người trở nên gần gũi, nói chuyện với nhau không phải điệu bộ xa cách ngàn dặm như trước, có điều cách xưng hô kia khiến Bạch Chỉ Hàn sởn gai ốc, nàng rất ghét bị nam nhân chớt nhả, kiên quyết nói:
- Không được!
Tả Thiếu Dương thấy nàng dầu mỡ không lọt, cứng mềm không ăn thua, bắt đầu cảm thấy bực mình, Bạch Chỉ Hàn đã nói ngoài kia không đáng ngại thì y không nhất quyết phải ra, song tính ương ngạnh nổi lên, phải ra bằng được cho nha đầu Răng Thỏ này thấy:
- Hừ, đừng tưởng cô không giúp là ta không làm gì được.
- Vậy thiếu gia tính làm gì?
Bạch Chỉ Hàn nói với giọng điệu có chút thách thức:
- Được rồi!...
Tả Thiếu Dương hít sâu một hơi lấy hức, hét to:
- Phàn đội chính! Phàn đội chính!
Bạch Chỉ Hàn không nghĩ tới y lại xài chiêu này, giật mình:
- Đừng gọi nữa.
- Ai bảo cô không đỡ ta.
Phàn Mặt Đen bên ngoài nghe thấy, bước chân tới cửa, đẩy ra, giọng oang oang:
- Tiểu huynh đệ, nghe nói cậu bị thương...
Mới nói tới đó liền thấy dung mạo khuynh quốc khuynh thành của Bạch Chỉ Hàn, tức thì nghệt mặt ra.
Bạch Chỉ Hàn không kiêu kỳ tới mức khó chịu nam nhân nhìn mình, nàng biết mình rất đẹp, song loại nam nhân thô tục như Phàn Mặt Đen này thì nàng chúa ghét, quay mặt sang một bên.
Phàn Mặt Đen vẫn chẳng hề nhận ra, ngây dại nhìn nàng.
Tả Thiếu Dương khẽ ho một tiếng:
- Phàn đội chính, phiền huynh đỡ ta dậy, để ta ra ngoài xem tình hình các binh sĩ bị thương thế nào?
Phàn Mặt Đen như trong mộng tỉnh lại, ngượng ngập nói:
- Cái này... Tiểu lang trung, vừa rồi cậu nói cái gì thế?
Sức sát thương của Răng Thỏ thật ghê gớm, Tả Thiếu Dương phải nói lại lần nữa:
- Đỡ ta ra đại sảnh xem tình hình cho huynh đệ.
- Hả?
Phàn Mặt Đen rốt cuộc không quá ngốc, nhận ra giai nhân không hài lòng, đàng hoàng nói:
- Tiểu huynh đệ, cậu đừng lo, thương thế của mọi người không nặng, cha cậu đang trị liệu rồi. Chúng tôi đều nghe nói đêm qua hôm qua cậu vì cứu chữa huynh đệ bị thương, trúng phải phản quân ám toán, thiếu chút nữa thì mất mạng, ai cũng cảm động kính phục. Cậu chỉ là một lang trung, không phải phận sự của mình đều bất chấp sinh tử như thế, đám quân nhân chúng tôi ăn lương công, còn lý do gì né tránh. Cho nên ta đã căn dặn mọi người không nên làm ồn, ảnh hưởng tới cậu nghỉ ngơi, vậy mà đám vương bát đản đó... À, hèm, đám huynh đệ vốn là người thô lỗ, nói năng hơi to, đánh thức cậu, thật lỗi quá. Xin tiểu huynh đệ cự yên tâm, mọi người đã được lệnh tôn chữa trị ổn thỏa, không ai trọng thương, không cần cậu ra tay.
/479
|