Nam tử kia chẳng để ý tới thương thích khắp mình mẩy của Thảo Nhi, bật ngay dậy, câu đầu tiên là:
- Kiếm được cái ăn không?
Thảo Nhi gật đầu, đưa nửa cái bánh bao ra.
Nam tử đo giật lấy như ăn cướp, cho vào mồm, vừa nhồm nhoàm nhai vừa chửi:
- Sao có nửa cái, mày ăn vụng rồi phải không? Hay giấu đi rồi?
Thảo Nhi lắc đầu.
Nam tử kia hiển nhiên không tin, lục soát trên người Thảo Nhi một lượt, tìm thấy con chó đất, ném đi:
- Lúc này rồi còn nặn cái thứ vô dụng như vậy.
Đẩy ngã Thảo Nhi, ngồi xuống đất lấy bầu nước tu một ngụm, nuốt chửng nửa cái bánh bao, chui vào cái chăn duy nhất còn lại của cả nhà ngủ.
Thảo Nhi bò đi nhặt con chó đất, rồi tới bên nãi nãi.
Lão phụ không nhúc nhích được nữa rồi, thều thảo bảo:
- Thảo Nhi... Mau xem đệ đệ cháu... Nó vừa mới nôn...
Thảo Nhi vừa lay đệ đệ vừa gọi, Bảo Nhi gian nan mở mắt ra:
- Tỷ... Đệ đói quá..
Khéo léo lấy người che chắn, Thảo Nhi bẹo đất ngoài con chó ra, moi chỗ bánh nhét vào mồm đệ đệ, dặn:
- Đừng lên tiếng.
Bảo Nhi gật đầu, không cả dám nhai, nó sợ bị cha nghe thấy cướp đi, ngậm trong miệng, tới khi bánh mềm ra mới nuốt xuống.
Nãi nãi nó nói lúc nãy ăn cỏ rồi, không đói nữa, Bảo Nhi nuốt liền mấy miếng, thấy con chó đất còn lại một tẹo, nhớ ra tỷ tỷ chưa ăn, nói:
- Tỷ ăn ăn đi...
- Bảo Nhi ngoan ăn hết đi, tỷ ăn no rồi.
Bảo Nhi ăn hết cả con chó đất, vẫn thấy thỏm thèm:
- Tỷ, đệ đói lắm...
Thảo Nhi cởi một sợi tơ đỏ trên cánh tay xuống, buộc cổ tay Bảo Nhi, cố mỉm cười an ủi đệ đệ:
- Đây là thứ tỷ xin được ở ngôi chùa gần đây, hòa thượng trong chùa nói, khi đói sờ sợi dây đỏ này, sẽ không đói nữa.
- Hòa thượng nói như vậy à?
- Ừ...
Bảo Nhi đưa bàn tay cáu bẩn của nó sờ vào sợi dây đỏ, quả nhiên không thấy bụng đói nữa, vừa rồi ăn được ít bánh, dạ dày yên tĩnh hơn, mơ màng thiếp đi.
Thảo Nhi thì đói không ngủ nổi, giống Bảo Nhi lúc nãy, nằm xuống rồi, trong dạ dày như có đàn kiến cắn, mồ hôi lạnh túa ra, tay chân không ngừng run rẩy, bị cái đói hành hạ, ngay cả lạnh cũng quên mất, phải kiếm cái ăn.
Bất kể nó là cái gì.
Thảo Nhi yếu lắm, hôm nay nó tiêu hao quá nhiều sức lực, không đứng lên được nữa, chầm chậm bỏ đi.
Bò được một đoạn, nó gặp bãi đất trống nhỏ, mọc đầy cỏ dại và các loại bụi gai, vài bông hoa dại màu vàng, vươn mình qua lớp tuyết mỏng, đón lấy ít ánh nắng của mùa xuân.
Bụng đói thôi thúc, Thảo Nhi đưa tay ra vơ lấy cả nắm cỏ dại, không ngờ rễ cỏ sâu và chắc, nó còn không đủ sức để giật lên khỏi mặt đất, thế là ghé sát miệng tới nhai luôn.
Vừa đắng vừa chát, không tài nào nuốt xuống được, Thảo Nhi nôn ra, mắt tối xầm, nằm thở một lúc Thảo Nhi mới gượng dậy được, lần này chuẩn bị tinh thần trước, nó chọn mấy cái lá trông khá non mềm, cắn một ít, tay thì vơ nắm tuyết, cho vào mồm nuốt chửng. Không nhai nên chẳng có vị gì, nuốt xuống không bị nôn nữa.
Ăn chầm chầm một lúc, Thảo Nhi cảm giác đỡ hơn nhiều.
Thảo Nhi thấy cách này hữu dụng, bò lồm cồm trên bãi cỏ như con chó, cứ chọn những lá cỏ mềm, ngoạm lấy, vơ tuyết cho vào mồm, nuốt luôn.
Chẳng biết là ăn bao nhiêu cỏ dại, mới đầu khá hơn, nhưng càng ăn người càng mềm nhũn, sức lực cứ tan biến từng chút từng chút một, răng không còn rứt nổi cỏ dại nữa, mắt hoa lên, cuối cùng ngã gục trong bãi cỏ.
........
Tả Thiếu Dương đi loanh quanh một hồi, thế nào lại chạm mặt Chu chưởng quầy ở đầu phố, cả hai nhìn nhau với ánh mắt không có chút thiện cảm nào, sau đó chẳng ai nói một lời, tự động đi theo hướng khác nhau.
Hiện giờ Tả Thiếu Dương quen thuộc đường xá huyện Thạch Kính lắm rồi, cái huyện này thực ra cũng nhỏ thôi, một con phố chính, một cái ngõa thị, một cái bến tàu, một cái nha môn, đó là toán bộ địa danh đáng nhớ, à còn có ít nông điền, đúng vậy trong thành thời xưa luôn có ruộng, đề phòng trường hợp bị vây thành thì còn có cái ăn, cũng là chỗ ươm mạ giống, nhưng bây giờ là mùa xuân, muốn kiếm thu hoạch từ đó phải đợi hơn nửa năm nữa, chẳng trông mong được gì, dù sao nơi đó cũng đã thành trọng địa, binh lính canh gác gắt gao, không ai được phép tới gần, Tả Thiếu Dương đi ngang qua, y tình cờ thấy được một nhóm người toàn thân giáp đen, áo choàng cũng màu đen, chỉ lộ ra mỗi đôi mắt đằng đằng sát khí, người nào người nấy như cán thương thẳng đứng, khác hẳn với quân bình thường, đoán chừng đây là kiểu bộ đội đặc chủng, thời nào cũng có.
Chỉ tiếc rằng kiến thức lịch sử của Tả Thiếu Dương quá ít ỏi, nếu không y sẽ nhận ra đây chính là Huyền Giáp quân, đội quân tinh nhuệ nhất của Đại Đường, tổng cộng chỉ có ba vạn người, tướng chỉ huy của đội quân này chỉ nhận lệnh trực tiếp từ hoàng đế Lý Thế Dân, thực sự là đội quân có thể một địch mười, bách chiến bách thắng, vang danh thiên hạ.
Tả Thiếu Dương đi qua vài con phố tới Hằng Xương dược hành, chỉ thấy cửa lớn đóng chặt, y định tới bán lương thực Chúc Dược Quỹ, không nói tới cha mẹ thì Chúc Dược Quỹ là người y kính trọng nhất, không hề có quan hệ thân tình nào, nhưng ông già này chỉ dạy cho y không ít kinh nghiệm sống quý báu, cho nên Tả Thiếu Dương cũng muốn báo đáp một phần ân tình.
Cửa đóng rồi, Tả Thiếu Dương không tới gõ cửa, y biết thói quen của Chúc Dược Quỹ, nếu không có việc gì quan trọng thì sáng sớm tới quán trà Thanh Hương, ngồi tới chập tối mới về, không chỉ uống trà còn để trò chuyện với Tiểu Muội, cô nương đó luôn làm người ta mát lòng mát dạ.
Tả Thiếu Dương cũng nhớ Tiểu Muội, nhớ má lúm đồng tiền của nàng, nhớ giọng nói êm như rót mật vào tai, nhớ tiếng cười đùa của nàng cùng Hoàng Cầm, trong ngày tháng gian khó, bầu không khí nặng nề u ám bao chùm toàn thành này, có lẽ đó là nơi duy nhất khiến người ta thấy nhẹ lòng.
Quán trà Thanh Hương cách Quý Chi Đường không xa, Tả Thiếu Dương tạt qua nhà trước, cha y và Miêu Bội Lan đã về nhà từ lâu, giao hết địa khế, phòng khế cho Lương thị bảo quản.
Thấy ở nhà không có chuyện gì, không có bệnh nhân nào cần tới y, Tả Thiếu Dương báo cha một tiếng là y muốn tới quán trà Thanh Hương. Lương thị nghe thấy thế liền bảo Bạch Chỉ Hàn đi cùng, ở quán trà đó có Tiểu Muội, bà không yên tâm, nhi tử muốn làm gì bà không quản, nhưng trước tiên phải cưới Bạch Chỉ Hàn đã.
Tả Thiếu Dương không ý kiến, y và Bạch Chỉ Hàn đã đạt thành sự hiểm ngầm rồi, Bạch Chỉ Hàn cũng chỉ bước theo sau y như một cái bóng.
Đi được nửa đường, Tả Thiếu Dương chẳng quay đầu lại, đột nhiên nói:
- Từ mai trở đi mang thức ăn tới quán trà không cần mang giỏi nữa, cũng không cần canh hai dưa, bánh bao thì giấu kín trong người.
- Vâng, nô tỳ hiểu rồi.
Bạch Chỉ Hàn đáp một tiếng, tiếp tục theo y.
Quán trà đông khách hơn, vài người ngồi ở đại sảnh quây quanh một cái bàn thảo luận gì đó, mặt ai nấy đều nặng nề, không khó đoán, chủ đề bây giờ chỉ có hai thứ, một là phản quân hai là lương thực mà thôi.
Tang phụ, Tang mẫu và Tang Oa Tử húp cháo xong là nằm trong phòng rồi, nên ngoài đại sảnh chỉ có Tiểu Muội và Hoàng Cầm, thấy y tới đều rất vui vẻ, nhất là Tiểu Muội, còn ngó lại y phục, vén mái tóc, mang chút thẹn thùng cười với y.
- Đại lão bản tới thị sát à?
Hoàng Cầm đon đả chào:
- Kinh doanh không tệ.
Tả Thiếu Dương khen, quả thực so tình hình bây giờ thì quán trà Thanh Hương có thể coi là nơi đông khách nhất, chẳng có gì lạ, hai nữ chưởng quầy xinh đẹp như thế, trước kia hai nàng chỉ giúp việc vặt trong bếp, cùng lắm pha trà cho mấy vị lão trà khách ở hậu viện mà thôi.
Tiểu Muội có chút xấu hổ cứ như đứa bé mắc lỗi, thực ra cả sáng nay không ai tới quán trà, đến chiều mới có mấy người này.
- Kiếm được cái ăn không?
Thảo Nhi gật đầu, đưa nửa cái bánh bao ra.
Nam tử đo giật lấy như ăn cướp, cho vào mồm, vừa nhồm nhoàm nhai vừa chửi:
- Sao có nửa cái, mày ăn vụng rồi phải không? Hay giấu đi rồi?
Thảo Nhi lắc đầu.
Nam tử kia hiển nhiên không tin, lục soát trên người Thảo Nhi một lượt, tìm thấy con chó đất, ném đi:
- Lúc này rồi còn nặn cái thứ vô dụng như vậy.
Đẩy ngã Thảo Nhi, ngồi xuống đất lấy bầu nước tu một ngụm, nuốt chửng nửa cái bánh bao, chui vào cái chăn duy nhất còn lại của cả nhà ngủ.
Thảo Nhi bò đi nhặt con chó đất, rồi tới bên nãi nãi.
Lão phụ không nhúc nhích được nữa rồi, thều thảo bảo:
- Thảo Nhi... Mau xem đệ đệ cháu... Nó vừa mới nôn...
Thảo Nhi vừa lay đệ đệ vừa gọi, Bảo Nhi gian nan mở mắt ra:
- Tỷ... Đệ đói quá..
Khéo léo lấy người che chắn, Thảo Nhi bẹo đất ngoài con chó ra, moi chỗ bánh nhét vào mồm đệ đệ, dặn:
- Đừng lên tiếng.
Bảo Nhi gật đầu, không cả dám nhai, nó sợ bị cha nghe thấy cướp đi, ngậm trong miệng, tới khi bánh mềm ra mới nuốt xuống.
Nãi nãi nó nói lúc nãy ăn cỏ rồi, không đói nữa, Bảo Nhi nuốt liền mấy miếng, thấy con chó đất còn lại một tẹo, nhớ ra tỷ tỷ chưa ăn, nói:
- Tỷ ăn ăn đi...
- Bảo Nhi ngoan ăn hết đi, tỷ ăn no rồi.
Bảo Nhi ăn hết cả con chó đất, vẫn thấy thỏm thèm:
- Tỷ, đệ đói lắm...
Thảo Nhi cởi một sợi tơ đỏ trên cánh tay xuống, buộc cổ tay Bảo Nhi, cố mỉm cười an ủi đệ đệ:
- Đây là thứ tỷ xin được ở ngôi chùa gần đây, hòa thượng trong chùa nói, khi đói sờ sợi dây đỏ này, sẽ không đói nữa.
- Hòa thượng nói như vậy à?
- Ừ...
Bảo Nhi đưa bàn tay cáu bẩn của nó sờ vào sợi dây đỏ, quả nhiên không thấy bụng đói nữa, vừa rồi ăn được ít bánh, dạ dày yên tĩnh hơn, mơ màng thiếp đi.
Thảo Nhi thì đói không ngủ nổi, giống Bảo Nhi lúc nãy, nằm xuống rồi, trong dạ dày như có đàn kiến cắn, mồ hôi lạnh túa ra, tay chân không ngừng run rẩy, bị cái đói hành hạ, ngay cả lạnh cũng quên mất, phải kiếm cái ăn.
Bất kể nó là cái gì.
Thảo Nhi yếu lắm, hôm nay nó tiêu hao quá nhiều sức lực, không đứng lên được nữa, chầm chậm bỏ đi.
Bò được một đoạn, nó gặp bãi đất trống nhỏ, mọc đầy cỏ dại và các loại bụi gai, vài bông hoa dại màu vàng, vươn mình qua lớp tuyết mỏng, đón lấy ít ánh nắng của mùa xuân.
Bụng đói thôi thúc, Thảo Nhi đưa tay ra vơ lấy cả nắm cỏ dại, không ngờ rễ cỏ sâu và chắc, nó còn không đủ sức để giật lên khỏi mặt đất, thế là ghé sát miệng tới nhai luôn.
Vừa đắng vừa chát, không tài nào nuốt xuống được, Thảo Nhi nôn ra, mắt tối xầm, nằm thở một lúc Thảo Nhi mới gượng dậy được, lần này chuẩn bị tinh thần trước, nó chọn mấy cái lá trông khá non mềm, cắn một ít, tay thì vơ nắm tuyết, cho vào mồm nuốt chửng. Không nhai nên chẳng có vị gì, nuốt xuống không bị nôn nữa.
Ăn chầm chầm một lúc, Thảo Nhi cảm giác đỡ hơn nhiều.
Thảo Nhi thấy cách này hữu dụng, bò lồm cồm trên bãi cỏ như con chó, cứ chọn những lá cỏ mềm, ngoạm lấy, vơ tuyết cho vào mồm, nuốt luôn.
Chẳng biết là ăn bao nhiêu cỏ dại, mới đầu khá hơn, nhưng càng ăn người càng mềm nhũn, sức lực cứ tan biến từng chút từng chút một, răng không còn rứt nổi cỏ dại nữa, mắt hoa lên, cuối cùng ngã gục trong bãi cỏ.
........
Tả Thiếu Dương đi loanh quanh một hồi, thế nào lại chạm mặt Chu chưởng quầy ở đầu phố, cả hai nhìn nhau với ánh mắt không có chút thiện cảm nào, sau đó chẳng ai nói một lời, tự động đi theo hướng khác nhau.
Hiện giờ Tả Thiếu Dương quen thuộc đường xá huyện Thạch Kính lắm rồi, cái huyện này thực ra cũng nhỏ thôi, một con phố chính, một cái ngõa thị, một cái bến tàu, một cái nha môn, đó là toán bộ địa danh đáng nhớ, à còn có ít nông điền, đúng vậy trong thành thời xưa luôn có ruộng, đề phòng trường hợp bị vây thành thì còn có cái ăn, cũng là chỗ ươm mạ giống, nhưng bây giờ là mùa xuân, muốn kiếm thu hoạch từ đó phải đợi hơn nửa năm nữa, chẳng trông mong được gì, dù sao nơi đó cũng đã thành trọng địa, binh lính canh gác gắt gao, không ai được phép tới gần, Tả Thiếu Dương đi ngang qua, y tình cờ thấy được một nhóm người toàn thân giáp đen, áo choàng cũng màu đen, chỉ lộ ra mỗi đôi mắt đằng đằng sát khí, người nào người nấy như cán thương thẳng đứng, khác hẳn với quân bình thường, đoán chừng đây là kiểu bộ đội đặc chủng, thời nào cũng có.
Chỉ tiếc rằng kiến thức lịch sử của Tả Thiếu Dương quá ít ỏi, nếu không y sẽ nhận ra đây chính là Huyền Giáp quân, đội quân tinh nhuệ nhất của Đại Đường, tổng cộng chỉ có ba vạn người, tướng chỉ huy của đội quân này chỉ nhận lệnh trực tiếp từ hoàng đế Lý Thế Dân, thực sự là đội quân có thể một địch mười, bách chiến bách thắng, vang danh thiên hạ.
Tả Thiếu Dương đi qua vài con phố tới Hằng Xương dược hành, chỉ thấy cửa lớn đóng chặt, y định tới bán lương thực Chúc Dược Quỹ, không nói tới cha mẹ thì Chúc Dược Quỹ là người y kính trọng nhất, không hề có quan hệ thân tình nào, nhưng ông già này chỉ dạy cho y không ít kinh nghiệm sống quý báu, cho nên Tả Thiếu Dương cũng muốn báo đáp một phần ân tình.
Cửa đóng rồi, Tả Thiếu Dương không tới gõ cửa, y biết thói quen của Chúc Dược Quỹ, nếu không có việc gì quan trọng thì sáng sớm tới quán trà Thanh Hương, ngồi tới chập tối mới về, không chỉ uống trà còn để trò chuyện với Tiểu Muội, cô nương đó luôn làm người ta mát lòng mát dạ.
Tả Thiếu Dương cũng nhớ Tiểu Muội, nhớ má lúm đồng tiền của nàng, nhớ giọng nói êm như rót mật vào tai, nhớ tiếng cười đùa của nàng cùng Hoàng Cầm, trong ngày tháng gian khó, bầu không khí nặng nề u ám bao chùm toàn thành này, có lẽ đó là nơi duy nhất khiến người ta thấy nhẹ lòng.
Quán trà Thanh Hương cách Quý Chi Đường không xa, Tả Thiếu Dương tạt qua nhà trước, cha y và Miêu Bội Lan đã về nhà từ lâu, giao hết địa khế, phòng khế cho Lương thị bảo quản.
Thấy ở nhà không có chuyện gì, không có bệnh nhân nào cần tới y, Tả Thiếu Dương báo cha một tiếng là y muốn tới quán trà Thanh Hương. Lương thị nghe thấy thế liền bảo Bạch Chỉ Hàn đi cùng, ở quán trà đó có Tiểu Muội, bà không yên tâm, nhi tử muốn làm gì bà không quản, nhưng trước tiên phải cưới Bạch Chỉ Hàn đã.
Tả Thiếu Dương không ý kiến, y và Bạch Chỉ Hàn đã đạt thành sự hiểm ngầm rồi, Bạch Chỉ Hàn cũng chỉ bước theo sau y như một cái bóng.
Đi được nửa đường, Tả Thiếu Dương chẳng quay đầu lại, đột nhiên nói:
- Từ mai trở đi mang thức ăn tới quán trà không cần mang giỏi nữa, cũng không cần canh hai dưa, bánh bao thì giấu kín trong người.
- Vâng, nô tỳ hiểu rồi.
Bạch Chỉ Hàn đáp một tiếng, tiếp tục theo y.
Quán trà đông khách hơn, vài người ngồi ở đại sảnh quây quanh một cái bàn thảo luận gì đó, mặt ai nấy đều nặng nề, không khó đoán, chủ đề bây giờ chỉ có hai thứ, một là phản quân hai là lương thực mà thôi.
Tang phụ, Tang mẫu và Tang Oa Tử húp cháo xong là nằm trong phòng rồi, nên ngoài đại sảnh chỉ có Tiểu Muội và Hoàng Cầm, thấy y tới đều rất vui vẻ, nhất là Tiểu Muội, còn ngó lại y phục, vén mái tóc, mang chút thẹn thùng cười với y.
- Đại lão bản tới thị sát à?
Hoàng Cầm đon đả chào:
- Kinh doanh không tệ.
Tả Thiếu Dương khen, quả thực so tình hình bây giờ thì quán trà Thanh Hương có thể coi là nơi đông khách nhất, chẳng có gì lạ, hai nữ chưởng quầy xinh đẹp như thế, trước kia hai nàng chỉ giúp việc vặt trong bếp, cùng lắm pha trà cho mấy vị lão trà khách ở hậu viện mà thôi.
Tiểu Muội có chút xấu hổ cứ như đứa bé mắc lỗi, thực ra cả sáng nay không ai tới quán trà, đến chiều mới có mấy người này.
/479
|