Tả Thiếu Dương giật nảy mình, nhưng cặp mông căng tròn đó đã đặt lên đùi y, trước mắt lại là bầu ngực phập phồng mời gọi, nếu muốn đẩy nàng ra thì đẩy chỗ nào, chỉ còn nước dùng nghị lực cao nhất quay đầu đi:
- Tam thẩm xin hãy tự trọng, nếu trong nhà không còn tiền, ta có thể cho thẩm nợ mà.
- Cậu vẫn gọi ta là tam thẩm, vậy tự xem xem ta có già tới mức ấy không?
Triệu Tam Nương vừa nói vừa uốn éo vòng eo, cặp mông tròn trịa cọ sát chỗ hiểm của y, một tay thi xoay đầu Tả Thiếu Dương, tay kia vén vạt áo sam, dần dần vén lên trên, cho tới khi lộ ra áo lót màu hồng đào.
Tuy đã sinh hai đứa con, nhưng Triệu Tam Nương đã làm góa phụ tới sáu bảy năm, mấy ngày qua bị đói cũng không ảnh hưởng mấy tới thân hình, thậm chí làm nàng trở nên thon thả như thiếu nữ, cái bụng phẳng lỳ không có chút mở thừa.
Vạt áo đã vén tới ngực, đường cong của bầu vú dần lộ ra dưới lớp áo lót mỏng manh, Tả Thiếu Dương cảm thấy lý trí của mình đang trôi đi nhanh tới mức đáng ngại, vì y khao khát nàng kéo lên thêm chút nữa, cổ họng khô rang:
- Tam... Tam thẩm...
- Gọi ta là tam tỷ.
Triệu Tam Nương buông tay, vạt áo buông xuống che đi cảnh xuân, Tả Thiếu Dương đang nuối tiếc thì nàng lại nhoài người tới, tay ôm cổ y, thẽ thọt:
- Đại lang, cậu không biết Tam tỷ thủ quả khổ thế nào, xuân khuê oán phụ biết bao thảm...
Tấm thân mềm mại dán sát vào lồng ngực, cả hai đều mặc mấy lớp áo, cảm giác không rõ, Tả Thiếu Dương vẫn hơi thở dồn dập, người thì cứng đờ:
- Vậy đừng thủ quả, tam thẩm có thể đi bước nữa...
- Đi bước nữa? Cậu giả ngốc sao, đâu dễ như vậy... Mà thôi đi, không nói nữa.
Triệu Tam Nương áp sát một bên má vào má Tả Thiếu Dương, giọng vừa êm ái vừa ai oán:
- Đại lang, tam tỷ thích cậu, thực ra ta thích cậu lâu lắm rồi, cậu vừa tuấn tú lại giỏi giang, con người tốt bụng thật thà, chỉ là thân phận ta như vậy không thể có suy nghĩ gì khác... Hôm nay vừa khéo ta có thể làm theo tâm nguyện, cũng là báo đáp cậu cứu mạng con ta..
Tả Thiếu Dương chẳng kịp nói gì, vì môi Triệu Tam Nương lướt qua gò má y, ngậm lấy hai cánh môi khô khốc. Y bị cưỡng hôn rồi, hơn nữa lại còn là nụ hôn đầu, có điều y cũng không có thời gian mà tiếc nuối, một tay Triệu Tam Nương nắm lấy tay y, luồn nó qua mép áo, xuyên qua áo lót, nắm lấy bầu vú tròn trịa.
Y chỉ có duy nhất một suy nghĩ, thì ra môi nữ nhân mềm như thế, thì ra ngực nữ nhân cũng mềm như thế.
Nam nhân dụ dỗ nữ nhân thì gian nan vất vả, nữ nhân muốn dụ dỗ nam nhân thì thường bằng vài ánh mắt, vài động tác là đạt được mục đích, huống hồ Triệu Tam Nương còn đi xa hơn thế, một chàng trai chưa nếm mùi đời như Tả Thiếu Dương chịu sao thấu.
Tới nước này nếu y còn ngồi im thì chẳng phải là nam nhân nữa, dục vọng cuồn cuộn chảy trong lòng chi phối hoàn toàn hành động của y, Tả Thiếu Dương đẩy nàng ngã xuống thảm,.
Trong căn phòng tù mù vì rèm che kín mít, Triệu Tam Nương nhắm mắt lại, giọt nước mắt chảy theo gò má, cơ thể cuộn lên mỗi khi bàn tay nam nhân chạm tới những chỗ nhạy cảm trên cơ thể. Tuy nàng là người chủ động dụ hoặc Tả Thiếu Dương, nhưng nàng đâu có muốn như vậy, tất cả chỉ là bất đắc dĩ, vì hai đứa con …
Mơ mơ hồ hồ, Triệu Tam Nương cảm thấy áo nàng bị xốc lên, che mất nửa khuôn mặt nàng, rồi tiếp đó là áo lót, ngực nàng lành lạnh vì phơi bày giữa không khí, thoáng cái nó lọt ngay vào trong cái miệng nóng hổi, núm vú của nàng bị liếm mút có phần thô bạo, nhưng lại như có dòng điện li ti lan tỏa toàn thân, làm nàng thấy vô cùng có lỗi với vong phu, sao mình lại có phản ứng hạ lưu như thế.
Theo bản năng, Triệu Tam Nương muốn đưa tay đẩy Tả Thiếu Dương, nhưng người nàng bủn rủn, hai cánh tay không còn chút sức lực nào, nếu có, nàng cũng không dám hành động, nếu không công sức nãy giờ của nàng sẽ trôi theo dòng nước, và chịu hậu quả không ai khác, chính là hai đứa con của nàng.
Dù gì là y thì cũng không tệ, so với những câu chuyện ngoài phố nàng nghe, Triệu Tam Nương cảm thấy mình may mắn rồi, lẩm nhẩm một câu xin lỗi vong phu, nàng để bản thân trôi theo cảm xúc.
Ở độ tuổi của nàng, là lúc khao khát cháy bỏng nhất, mà trượng phu nàng thì đã ra đi nhiều năm, giống như củi khô gặp lửa mạnh, Triệu Tam Nương dần dà bị kích thích tới bật ra những tiếng rên rỉ.
Cơ thể Triệu Tam Nương run lẩy bẩy, đầu óc mê muội choáng váng, nàng sẵn sàng đón nhận bước xâm phạm cuối cùng của nam nhân, thế nhưng đợi mãi mà Tả Thiếu Dương vẫn vầy vò bên ngoài, không chịu dập tắt ngọn lửa bùng cháy dữ dội trong nàng, sốt ruột mở mắt ra, chỉ thấy Tả Thiếu Dương đỏ mặt tía tai, loay hoay tìm cách cởi chiếc váy của nàng.
Về phần Tả Thiếu Dương, y muốn vung thương lên ngựa lâu lắm rồi, nhưng y phục nữ nhân thời này quá phức tạp, y muốn cởi cũng không biết bắt đầu thế nào, cái áo còn dễ đi, chứ cái váy thì lớp trong lớp ngoài, không cúc chẳng có khóa kéo, có mấy cái dây đai, lóng ngóng thế nào y không cởi ra được mà còn khiến nó thít chặt hơn.
Triệu Tam Nương ngớ ra một lúc thì chợt hiểu, không kìm được phì cười, tuy biết Tả Thiếu Dương còn chưa thành thân, nhưng qua biểu hiện này chứng tỏ y chưa biết mùi nữ nhân. Ý nghĩ mình là nữ nhân đầu tiên của y khiến Triệu Tam Nương dễ chịu hơn nhiều, ngồi dậy lườm y một cái:
- Oan gia, tới việc này cũng bắt người ta tự làm sao?
Tả Thiếu Dương thực sự lúc này xấu hổ không biết dấu mặt vào đâu, tất nhiên y không đi đâu hết, ngượng ngịu nhìn nàng cầu khẩn.
Triệu Tam Nương đang định cởi y phục chợt nghe thấy một tiếng “mẹ”, cả hai tức thì giống như trúng sét đánh, bốn lỗ tai dựng thẳng lên, tiếp đó lại tiếng “mẹ” nữa, rõ ràng hơn nhiều. Dục vọng tắt ngấm như bị dội gáo nước lạnh, Triệu Tam Nương hoàng hồn đẩy Tả Thiếu Dương ra khỏi người mình, nàng quên mất trong căn phòng này còn có hai đứa con của mình, hoảng sợ nhìn về phía tấm bình phong, còn may hai đứa bé chưa ra, đáp:
- Mẹ, mẹ đây.
Vội vàng chỉnh lại y phục chạy vào, chỉ thấy hai đứa bé vẫn nằm nguyên trên giường, một đứa lẩm bẩm gọi nàng, thì ra là nằm mơ.
Triệu Tam Nương đứng nhìn hai đứa con một lúc, chúng vẫn ngủ ngon lành không hề biết chuyện suýt xảy ra ngoài kia, đợi tới khi trấn tĩnh đôi phần, nàng đi ra ngoài, không biết tiếp tục câu chuyện ra sao, không dám nhìn mặt Tả Thiếu Dương:
- Ta pha trà cho cậu.
Tả Thiếu Dương cũng đã chỉnh trang lại y phục, giọng hơi nhanh:
- À không cần, ta còn có chuyện gấp, nói xong là phải đi rồi
- Được.
Triệu Tam Nương thầm thở phào, ý của Tả Thiếu Dương chừng không muốn tiếp tục chuyện kia:
- Tam thẩm, trước kia thẩm cho nhà ta nợ tiền thuê cử hiệu, tỷ tỷ ta xuất giá, cũng là thẩm giúp sắm sửa của hồi môn. Ân tình này Tả gia ghi nhớ trong lòng, cho nên hôm nay ta tới bán lương cho thẩm, không có toan tính gì.
- Ừ, Tam thẩm sai rồi, xin lỗi cậu...
Triệu Tam Nương mặt nóng ran, sắp xếp lại chỗ giấy tờ nhà đất vừa rồi hai người vận động kịch liệt va phải bàn làm nó rơi xuống đất, đã không thể dụ dỗ y, vậy chỉ có cách chân thành thẳng thắn cầu mong vào lòng tốt của y thôi:
- Ta dùng toàn bộ nhà ở, bao gồm trạch viện này, cùng với cả ruộng đất, đổi lương thực với cậu, tính giá 15 lượng một đấu có được không?
Tả Thiếu Dương lắc đầu:
- Không được.
- Vì sao? Đại lang.. Cậu xin cậu đó, nhà ta không còn gì cả.
- Nếu đem những thứ đó ra đổi, tương lai qua nạn đói này, mẹ con thẩm sống bằng gì? Nửa đời sau biết làm sao?
Triệu Tam Nương chua xót:
- Lửa cháy ngang mày rồi, còn để ý gì tới sau này nữa, thôi thì được tới đâu hay tới đấy vậy.
- Tam thẩm xin hãy tự trọng, nếu trong nhà không còn tiền, ta có thể cho thẩm nợ mà.
- Cậu vẫn gọi ta là tam thẩm, vậy tự xem xem ta có già tới mức ấy không?
Triệu Tam Nương vừa nói vừa uốn éo vòng eo, cặp mông tròn trịa cọ sát chỗ hiểm của y, một tay thi xoay đầu Tả Thiếu Dương, tay kia vén vạt áo sam, dần dần vén lên trên, cho tới khi lộ ra áo lót màu hồng đào.
Tuy đã sinh hai đứa con, nhưng Triệu Tam Nương đã làm góa phụ tới sáu bảy năm, mấy ngày qua bị đói cũng không ảnh hưởng mấy tới thân hình, thậm chí làm nàng trở nên thon thả như thiếu nữ, cái bụng phẳng lỳ không có chút mở thừa.
Vạt áo đã vén tới ngực, đường cong của bầu vú dần lộ ra dưới lớp áo lót mỏng manh, Tả Thiếu Dương cảm thấy lý trí của mình đang trôi đi nhanh tới mức đáng ngại, vì y khao khát nàng kéo lên thêm chút nữa, cổ họng khô rang:
- Tam... Tam thẩm...
- Gọi ta là tam tỷ.
Triệu Tam Nương buông tay, vạt áo buông xuống che đi cảnh xuân, Tả Thiếu Dương đang nuối tiếc thì nàng lại nhoài người tới, tay ôm cổ y, thẽ thọt:
- Đại lang, cậu không biết Tam tỷ thủ quả khổ thế nào, xuân khuê oán phụ biết bao thảm...
Tấm thân mềm mại dán sát vào lồng ngực, cả hai đều mặc mấy lớp áo, cảm giác không rõ, Tả Thiếu Dương vẫn hơi thở dồn dập, người thì cứng đờ:
- Vậy đừng thủ quả, tam thẩm có thể đi bước nữa...
- Đi bước nữa? Cậu giả ngốc sao, đâu dễ như vậy... Mà thôi đi, không nói nữa.
Triệu Tam Nương áp sát một bên má vào má Tả Thiếu Dương, giọng vừa êm ái vừa ai oán:
- Đại lang, tam tỷ thích cậu, thực ra ta thích cậu lâu lắm rồi, cậu vừa tuấn tú lại giỏi giang, con người tốt bụng thật thà, chỉ là thân phận ta như vậy không thể có suy nghĩ gì khác... Hôm nay vừa khéo ta có thể làm theo tâm nguyện, cũng là báo đáp cậu cứu mạng con ta..
Tả Thiếu Dương chẳng kịp nói gì, vì môi Triệu Tam Nương lướt qua gò má y, ngậm lấy hai cánh môi khô khốc. Y bị cưỡng hôn rồi, hơn nữa lại còn là nụ hôn đầu, có điều y cũng không có thời gian mà tiếc nuối, một tay Triệu Tam Nương nắm lấy tay y, luồn nó qua mép áo, xuyên qua áo lót, nắm lấy bầu vú tròn trịa.
Y chỉ có duy nhất một suy nghĩ, thì ra môi nữ nhân mềm như thế, thì ra ngực nữ nhân cũng mềm như thế.
Nam nhân dụ dỗ nữ nhân thì gian nan vất vả, nữ nhân muốn dụ dỗ nam nhân thì thường bằng vài ánh mắt, vài động tác là đạt được mục đích, huống hồ Triệu Tam Nương còn đi xa hơn thế, một chàng trai chưa nếm mùi đời như Tả Thiếu Dương chịu sao thấu.
Tới nước này nếu y còn ngồi im thì chẳng phải là nam nhân nữa, dục vọng cuồn cuộn chảy trong lòng chi phối hoàn toàn hành động của y, Tả Thiếu Dương đẩy nàng ngã xuống thảm,.
Trong căn phòng tù mù vì rèm che kín mít, Triệu Tam Nương nhắm mắt lại, giọt nước mắt chảy theo gò má, cơ thể cuộn lên mỗi khi bàn tay nam nhân chạm tới những chỗ nhạy cảm trên cơ thể. Tuy nàng là người chủ động dụ hoặc Tả Thiếu Dương, nhưng nàng đâu có muốn như vậy, tất cả chỉ là bất đắc dĩ, vì hai đứa con …
Mơ mơ hồ hồ, Triệu Tam Nương cảm thấy áo nàng bị xốc lên, che mất nửa khuôn mặt nàng, rồi tiếp đó là áo lót, ngực nàng lành lạnh vì phơi bày giữa không khí, thoáng cái nó lọt ngay vào trong cái miệng nóng hổi, núm vú của nàng bị liếm mút có phần thô bạo, nhưng lại như có dòng điện li ti lan tỏa toàn thân, làm nàng thấy vô cùng có lỗi với vong phu, sao mình lại có phản ứng hạ lưu như thế.
Theo bản năng, Triệu Tam Nương muốn đưa tay đẩy Tả Thiếu Dương, nhưng người nàng bủn rủn, hai cánh tay không còn chút sức lực nào, nếu có, nàng cũng không dám hành động, nếu không công sức nãy giờ của nàng sẽ trôi theo dòng nước, và chịu hậu quả không ai khác, chính là hai đứa con của nàng.
Dù gì là y thì cũng không tệ, so với những câu chuyện ngoài phố nàng nghe, Triệu Tam Nương cảm thấy mình may mắn rồi, lẩm nhẩm một câu xin lỗi vong phu, nàng để bản thân trôi theo cảm xúc.
Ở độ tuổi của nàng, là lúc khao khát cháy bỏng nhất, mà trượng phu nàng thì đã ra đi nhiều năm, giống như củi khô gặp lửa mạnh, Triệu Tam Nương dần dà bị kích thích tới bật ra những tiếng rên rỉ.
Cơ thể Triệu Tam Nương run lẩy bẩy, đầu óc mê muội choáng váng, nàng sẵn sàng đón nhận bước xâm phạm cuối cùng của nam nhân, thế nhưng đợi mãi mà Tả Thiếu Dương vẫn vầy vò bên ngoài, không chịu dập tắt ngọn lửa bùng cháy dữ dội trong nàng, sốt ruột mở mắt ra, chỉ thấy Tả Thiếu Dương đỏ mặt tía tai, loay hoay tìm cách cởi chiếc váy của nàng.
Về phần Tả Thiếu Dương, y muốn vung thương lên ngựa lâu lắm rồi, nhưng y phục nữ nhân thời này quá phức tạp, y muốn cởi cũng không biết bắt đầu thế nào, cái áo còn dễ đi, chứ cái váy thì lớp trong lớp ngoài, không cúc chẳng có khóa kéo, có mấy cái dây đai, lóng ngóng thế nào y không cởi ra được mà còn khiến nó thít chặt hơn.
Triệu Tam Nương ngớ ra một lúc thì chợt hiểu, không kìm được phì cười, tuy biết Tả Thiếu Dương còn chưa thành thân, nhưng qua biểu hiện này chứng tỏ y chưa biết mùi nữ nhân. Ý nghĩ mình là nữ nhân đầu tiên của y khiến Triệu Tam Nương dễ chịu hơn nhiều, ngồi dậy lườm y một cái:
- Oan gia, tới việc này cũng bắt người ta tự làm sao?
Tả Thiếu Dương thực sự lúc này xấu hổ không biết dấu mặt vào đâu, tất nhiên y không đi đâu hết, ngượng ngịu nhìn nàng cầu khẩn.
Triệu Tam Nương đang định cởi y phục chợt nghe thấy một tiếng “mẹ”, cả hai tức thì giống như trúng sét đánh, bốn lỗ tai dựng thẳng lên, tiếp đó lại tiếng “mẹ” nữa, rõ ràng hơn nhiều. Dục vọng tắt ngấm như bị dội gáo nước lạnh, Triệu Tam Nương hoàng hồn đẩy Tả Thiếu Dương ra khỏi người mình, nàng quên mất trong căn phòng này còn có hai đứa con của mình, hoảng sợ nhìn về phía tấm bình phong, còn may hai đứa bé chưa ra, đáp:
- Mẹ, mẹ đây.
Vội vàng chỉnh lại y phục chạy vào, chỉ thấy hai đứa bé vẫn nằm nguyên trên giường, một đứa lẩm bẩm gọi nàng, thì ra là nằm mơ.
Triệu Tam Nương đứng nhìn hai đứa con một lúc, chúng vẫn ngủ ngon lành không hề biết chuyện suýt xảy ra ngoài kia, đợi tới khi trấn tĩnh đôi phần, nàng đi ra ngoài, không biết tiếp tục câu chuyện ra sao, không dám nhìn mặt Tả Thiếu Dương:
- Ta pha trà cho cậu.
Tả Thiếu Dương cũng đã chỉnh trang lại y phục, giọng hơi nhanh:
- À không cần, ta còn có chuyện gấp, nói xong là phải đi rồi
- Được.
Triệu Tam Nương thầm thở phào, ý của Tả Thiếu Dương chừng không muốn tiếp tục chuyện kia:
- Tam thẩm, trước kia thẩm cho nhà ta nợ tiền thuê cử hiệu, tỷ tỷ ta xuất giá, cũng là thẩm giúp sắm sửa của hồi môn. Ân tình này Tả gia ghi nhớ trong lòng, cho nên hôm nay ta tới bán lương cho thẩm, không có toan tính gì.
- Ừ, Tam thẩm sai rồi, xin lỗi cậu...
Triệu Tam Nương mặt nóng ran, sắp xếp lại chỗ giấy tờ nhà đất vừa rồi hai người vận động kịch liệt va phải bàn làm nó rơi xuống đất, đã không thể dụ dỗ y, vậy chỉ có cách chân thành thẳng thắn cầu mong vào lòng tốt của y thôi:
- Ta dùng toàn bộ nhà ở, bao gồm trạch viện này, cùng với cả ruộng đất, đổi lương thực với cậu, tính giá 15 lượng một đấu có được không?
Tả Thiếu Dương lắc đầu:
- Không được.
- Vì sao? Đại lang.. Cậu xin cậu đó, nhà ta không còn gì cả.
- Nếu đem những thứ đó ra đổi, tương lai qua nạn đói này, mẹ con thẩm sống bằng gì? Nửa đời sau biết làm sao?
Triệu Tam Nương chua xót:
- Lửa cháy ngang mày rồi, còn để ý gì tới sau này nữa, thôi thì được tới đâu hay tới đấy vậy.
/479
|