– Ừm.
Miêu Bội Lan đáp thế nhưng không quay về, ngồi xuống cầm lấy quạt quạt bếp, nhỏ giọng trấn an người Cù gia:
– Lão phu nhân đừng lo, y thuật Tả đại ca cao minh lắm, lần trước Lý đại nương trong thôn cháu còn bệnh nặng hơn nhiều, sắp chết tới nơi mà Tả đại ca còn trị được, hiện đã xuống giường đi lại.
Chuyện này tuy người Cù gia đã biết, nhưng bây giờ nghe thêm phần yên lòng, Cù lão thái gia vừa rơi lệ vừa gật đầu liên hồi.
– Vị lão thái gia này nhỉn là biết người phúc dày thọ lớn, nhất định gặp dữ hóa lành, gặp nguy hóa an, không có chuyện gì đâu.
Cù lão thái thái gượng cười:
– Cô nương, đa tạ lời may mắn của cô, mong lão gia nhà ta được nhờ bởi lời …
Mới nói tới đó loáng thoáng nghe thấy ngoài có tiếng hô hào, tiếp đó tiếng khải giáp binh sĩ, tiếng đao kiếm rời vỏ.
Người trong phòng thất kinh, Tả Thiếu Dương nhanh chân chạy ra cửa, Bạch Chỉ Hàn ở sau gọi với theo:
– Chớ có mở cửa.
Thầm trách mình bất cẩn, Tả Thiếu Dương không mở cửa nữa, tới bên cửa sổ, cẩn thận mở he hé ra một khe nhỏ, thấy đằng xa có ánh lửa, khói đen ngùn ngụt, thoáng cái nửa bầu trời đã bị nhuốm một màu đỏ rực.
Tả Thiếu Dương quay đầu lại nói nhỏ thông bao với mọi người:
– Cháy nhà rồi, cách chỗ chúng ta không xa lắm, thế lửa rất lớn.
Người Cù gia đều hốt hoảng, dáo dác nhìn nhau, chỉ Bạch Chỉ Hàn là trấn tĩnh, nhỏ giọng dặn dò gì đó, ba người kia gật đầu ngồi xuống.
Miêu Bội Lan gọi mẹ và đám đệ muội dậy, tất cả đều mặc y phục sẵn sằng, đứng ở đại sảnh nhìn qua cửa sổ theo dõi thế lửa.
Tả Quý từ cửa sổ quay về, dặn con:
– Trung Nhi, con để ý theo dõi, nếu lửa cháy tới phía này thì chúng ta phải rút cho nhanh.
Nói xong đi vào trong phòng.
Lương thị bắt đầu gói ghém thứ cần thiết rồi, họ trải qua chiến tranh, tuy sợ hãi nhưng không hoảng loạn, biết lúc nào cần làm gì, kéo tay trượng phu hỏi nhỏ:
– Lão gia, lương thực nhiều như thế phải làm sao?
Tả Quý xua tay:
– Không sao, ở dưới đất, không cháy xuống được đâu.
Bi Vàng bị tiếng ồn ã đánh thức, chạy xuống nhảy lên vai Tả Thiếu Dương ngồi, cùng y chú ý tình hình phía ngoài, binh sĩ trên đường đều đã đứng dậy, mũ giáp còn chưa chỉnh tế, song vũ khí lăm lăm trong tay, tuy xa xa có tiếng kêu gào la hét, khói lửa mịt mù nhưng người nào nguyên chỗ người đó ngưng thần cảnh giác, không chạy lung tung, chứng tỏ một tố chất cực cao, hoàn toàn khác tình hình Tả Thiếu Dương chứng kiến buổi chiều.
Chứng tỏ tướng cầm quân không tầm thường, vậy sao lại để phạm sai lầm sơ đẳng khiến lương thảo bị đốt hết như vậy, Tả Thiếu Dương không khỏi nghi hoặc, không lẽ phản quân còn cao tay hơn?
Tiếng vó ngựa truyền tới cắt ngang suy nghĩ của y, ai đó đang ồm ồm quát lệnh, binh sĩ mau chóng tổ chức, chia người ra, nửa cảnh giới nửa tiến theo kỵ binh chạy đi.
Bất ngờ không biết ai reo lên:
– Tuyết, tuyết rơi rồi.
– Không, là mưa kèm tuyết.
– Thật đúng lúc, thế này lửa được dập rồi, ha ha ha, ông trời có mắt.
Binh sĩ vừa hò hét vừa đứng sát vào mái hiên để tránh mưa tuyết, chắn mất nửa tầm nhìn của Tả Thiếu Dương.
Trận mưa tuyết này không lớn lắm, nhưng bao chùm khắp nơi, chừng một bữa cơm ánh lửa tắt dần, người trong nhà thở phào, còn binh sĩ bên ngoài cũng tra kiếm vào vỏ, co mình dưới mái hiên, thoáng cái đã ngáy khò khò được rồi, kệ ở đâu ồn ào.
Trong nhà lúc này cũng mới yên tâm quay về chỗ, thuốc đã sắc xong, Tả Thiếu Dương dùng phễu mỏ hạc cho Cù lão thái gia uống.
Giờ phải sát sao theo dõi biến hóa của người bệnh, Tả Thiếu Dương bảo cha mẹ và người Miêu gia đi ngủ, bản thân ngồi bên giường, tay không rời mạch Cù lão thái gia, chừng nửa canh giờ sau thì thấy tình hình được kiểm soát không thể xấu đi nhưng cũng không thể có chuyển biến được, tạm thời y cũng không thể làm gì hơn, hết sức mệt mỏi, leo lên phòng, vừa ngã người xuống giường là ngủ ngay rồi.
Trời tờ mờ sáng, chưa ngủ đẫy giấc thì Tả Thiếu Dương bị đồng hồ sinh học cường đại đánh thức.
Suốt một đêm ngủ không yên, y vẫn dùng nghị lực lớn rời giường, nhẹ nhàng xuống thang. Đại Tử, Nhị Tử nằm cuộn tròn trong góc ngủ như con chó con không biết trời đâu đất đâu, hai đứa này đêm qua náo loạn vậy mà cũng mãi mới dậy, ngơ ngơ ngác ngác. Ra tới đại sảnh, người Cù gia đều ngủ gà ngủ gật, chỉ có Bạch Chỉ Hàn vẫn ngồi nắm tay ngoại tổ phụ, ánh mắt ưu thương làm người ta xót xa trong lòng.
Cô gái này không phải là tiểu thư yểu điệu như bên ngoài, rất cứng cỏi, tiếp xúc không nhiều nhưng Tả Thiếu Dương đã nhận ra Cù gia hoàn toàn dựa vào một mình nàng chống đỡ, có chút thương hại, nàng cũng chỉ chạc tuổi Miêu Bội Lan, còn nhỏ lắm, tuổi này thời đại kia còn chưa tốt nghiệp cao trung, ngồi xuống ghế, giọng dịu đi nhiều so với trước kia nói chuyện với nàng:
– Lão gia tử làm sao rồi?
– Vẫn hôn mê, canh năm lại nôn, nhưng không nhiều.
Bạch Chỉ Hàn nhỏ nhẹ đáp, thái độ cũng ôn hòa hơn, trong hoàn cảnh gian nguy như vậy, bản năng sống theo bầy khiến người ta bất giác xích lại gần nhau:
Tả Thiếu Dương bắt mạch, kiểm tra phản ứng thần kinh, rất kém, cơ thể không có cảm giác đau nữa, không biết nói thế nào với Bạch Chỉ Hàn, khẽ lắc đầu đứng dậy, đi tới bên cửa, quan sát cẩn thận một lúc mới mở cửa ra, binh sĩ trên đường đã không còn một ai, rác rưởi không có chút nào, hoàn toàn không có dấu vết họ từng xuất hiện ở đây, hẳn đã tìm được địa điểm lập doanh rồi, không khỏi kính phục quân kỷ của quân Đường.
Cửa tiệm tạp hóa đối diện mở ra, Thái chưởng quầy cùng thê tử nhi tức, nhi tôn đẩy cái xe lớn, bên trên chất đống bao to túi nhỏ cùng nồi niêu xoong chảo.
Tả Thiếu Dương biết nhi tử ông ta chết trận, may kịp để lại đứa cháu trai, thấy họ vội vàng như vậy, tới hỏi:
– Lão thúc, mới sáng ngày ra đã định đi đâu vậy?
– Rời thành, phản quân đánh tới rồi, nhà cậu không chạy sao?
– Không ạ, chắc không có chuyện gì đâu.
Tả Thiếu Dương hạ giọng xuống:
– Cháu nghe nói họ muốn lấy lòng bách tính, dù phá thành cũng không lạm sát người vô tội, ngoài kia có khi còn không an toàn bằng.
Thái chưởng quầy lắc đầu:
– Cái bụng no mới nói được chuyện nhân nghĩa, đám người đó sống trong rừng rú, không cày không cấy, lấy cái gì ăn mà làm phản, còn chẳng phải cướp của dân … Thôi, cậu cứ tin thì tin, nhà lão chạy đây.
– Vậy đồ trong hiệu thì sao, có cần cháu để ý hộ không?
– Không cần đâu, cửa hiệu này là của Triệu Tam Nương, ta đã nói với cô ấy không thuê nữa rồi, hàng trong hiệu cũng chuyển nhượng cho người ta, hôm nay họ sẽ tới lấy.
Thái chưởng quầy không nấn ná, nói xong một cái gọi người nhà đẩy xe đi.
Tả Thiếu Dương nhìn theo bóng lưng nhà bọn họ, chỉ biết thở dài, không biết lúc này trong thành có bao người bỏ chạy rồi, chỉ mong họ thoát thân không gặp phải phản quân.
Giờ này mọi khi con phố đã khá tấp nập, mọi người mở hiệu chào hỏi nhau, giờ im phăng phắc, đại thẩm nhà kế thấy y cũng chỉ liếc mắt một cái, không vồn vã nói chuyện như mọi khi nữa, lòng ai cũng nặng nề.
Tả Thiếu Dương đứng thất thần nhìn một lúc đi vào bếp theo thói quen định đi lấy nước, chợ nhớ mẹ con Miêu Bội Lan ngủ trong đó liền dừng lại. Cửa phòng bếp két khẽ một cái mở ra, Miêu Bội Lan đã mặc y phục gọn gàng thường lệ, nở nụ cười như nắng ấm với y.
– Chào buổi sáng.
Tả Thiếu Dương cảm thấy nếu mỗi buổi sáng thức dậy được thấy nụ cười của nàng thì mình là người hạnh phúc nhất:
– Sao muội không ngủ lát nữa, sớm lắm.
– Muội luôn dậy giờ này, nước nóng đun rồi, huynh rửa mặt đi.
Miêu Bội Lan đi tới phòng bào chế thuốc, đẩy cửa gọi:
– Đại Tử, Nhị Tử, hai con quỷ lười, sáng bảnh mắt rồi vẫn ngủ à?
Hai chú nhóc rõ ràng là sợ đại tỷ, nghe nàng gọi lập tức ngồi bật dậy như gắn lò xo ở mông, chúng cứ nguyên quần áo ngủ, nên chẳng sửa soạn gì.
Miêu Bội Lan lại quay sang hỏi Tả Thiếu Dương:
– Muội đi lấy nước, giếng ở đâu?
Chả hiểu sao Tả Thiếu Dương cuống lên xua tay:
– Muội không biết chỗ đâu, để ta đi gánh nước, muội quét dọn là được.
– Không, nước nặng lắm, huynh cứ nói phương hướng đại khái muội sẽ thấy. Hơn nữa khả năng nhà muội không chỉ ở đây một hai ngày, muội nên biết chỗ.
– Ừm … Vậy cũng được.
Tả Thiếu Dương hơi ngần ngừ, nghĩ giờ nhà bếp có mẹ Miêu Bội Lan cùng hai muội muội nàng ngủ, y không tiện ra vào như trước, để nàng gánh nước tốt hơn, gật đầu:
– Vậy ta dẫn muội đi, không xa lắm.
Miêu Bội Lan đáp thế nhưng không quay về, ngồi xuống cầm lấy quạt quạt bếp, nhỏ giọng trấn an người Cù gia:
– Lão phu nhân đừng lo, y thuật Tả đại ca cao minh lắm, lần trước Lý đại nương trong thôn cháu còn bệnh nặng hơn nhiều, sắp chết tới nơi mà Tả đại ca còn trị được, hiện đã xuống giường đi lại.
Chuyện này tuy người Cù gia đã biết, nhưng bây giờ nghe thêm phần yên lòng, Cù lão thái gia vừa rơi lệ vừa gật đầu liên hồi.
– Vị lão thái gia này nhỉn là biết người phúc dày thọ lớn, nhất định gặp dữ hóa lành, gặp nguy hóa an, không có chuyện gì đâu.
Cù lão thái thái gượng cười:
– Cô nương, đa tạ lời may mắn của cô, mong lão gia nhà ta được nhờ bởi lời …
Mới nói tới đó loáng thoáng nghe thấy ngoài có tiếng hô hào, tiếp đó tiếng khải giáp binh sĩ, tiếng đao kiếm rời vỏ.
Người trong phòng thất kinh, Tả Thiếu Dương nhanh chân chạy ra cửa, Bạch Chỉ Hàn ở sau gọi với theo:
– Chớ có mở cửa.
Thầm trách mình bất cẩn, Tả Thiếu Dương không mở cửa nữa, tới bên cửa sổ, cẩn thận mở he hé ra một khe nhỏ, thấy đằng xa có ánh lửa, khói đen ngùn ngụt, thoáng cái nửa bầu trời đã bị nhuốm một màu đỏ rực.
Tả Thiếu Dương quay đầu lại nói nhỏ thông bao với mọi người:
– Cháy nhà rồi, cách chỗ chúng ta không xa lắm, thế lửa rất lớn.
Người Cù gia đều hốt hoảng, dáo dác nhìn nhau, chỉ Bạch Chỉ Hàn là trấn tĩnh, nhỏ giọng dặn dò gì đó, ba người kia gật đầu ngồi xuống.
Miêu Bội Lan gọi mẹ và đám đệ muội dậy, tất cả đều mặc y phục sẵn sằng, đứng ở đại sảnh nhìn qua cửa sổ theo dõi thế lửa.
Tả Quý từ cửa sổ quay về, dặn con:
– Trung Nhi, con để ý theo dõi, nếu lửa cháy tới phía này thì chúng ta phải rút cho nhanh.
Nói xong đi vào trong phòng.
Lương thị bắt đầu gói ghém thứ cần thiết rồi, họ trải qua chiến tranh, tuy sợ hãi nhưng không hoảng loạn, biết lúc nào cần làm gì, kéo tay trượng phu hỏi nhỏ:
– Lão gia, lương thực nhiều như thế phải làm sao?
Tả Quý xua tay:
– Không sao, ở dưới đất, không cháy xuống được đâu.
Bi Vàng bị tiếng ồn ã đánh thức, chạy xuống nhảy lên vai Tả Thiếu Dương ngồi, cùng y chú ý tình hình phía ngoài, binh sĩ trên đường đều đã đứng dậy, mũ giáp còn chưa chỉnh tế, song vũ khí lăm lăm trong tay, tuy xa xa có tiếng kêu gào la hét, khói lửa mịt mù nhưng người nào nguyên chỗ người đó ngưng thần cảnh giác, không chạy lung tung, chứng tỏ một tố chất cực cao, hoàn toàn khác tình hình Tả Thiếu Dương chứng kiến buổi chiều.
Chứng tỏ tướng cầm quân không tầm thường, vậy sao lại để phạm sai lầm sơ đẳng khiến lương thảo bị đốt hết như vậy, Tả Thiếu Dương không khỏi nghi hoặc, không lẽ phản quân còn cao tay hơn?
Tiếng vó ngựa truyền tới cắt ngang suy nghĩ của y, ai đó đang ồm ồm quát lệnh, binh sĩ mau chóng tổ chức, chia người ra, nửa cảnh giới nửa tiến theo kỵ binh chạy đi.
Bất ngờ không biết ai reo lên:
– Tuyết, tuyết rơi rồi.
– Không, là mưa kèm tuyết.
– Thật đúng lúc, thế này lửa được dập rồi, ha ha ha, ông trời có mắt.
Binh sĩ vừa hò hét vừa đứng sát vào mái hiên để tránh mưa tuyết, chắn mất nửa tầm nhìn của Tả Thiếu Dương.
Trận mưa tuyết này không lớn lắm, nhưng bao chùm khắp nơi, chừng một bữa cơm ánh lửa tắt dần, người trong nhà thở phào, còn binh sĩ bên ngoài cũng tra kiếm vào vỏ, co mình dưới mái hiên, thoáng cái đã ngáy khò khò được rồi, kệ ở đâu ồn ào.
Trong nhà lúc này cũng mới yên tâm quay về chỗ, thuốc đã sắc xong, Tả Thiếu Dương dùng phễu mỏ hạc cho Cù lão thái gia uống.
Giờ phải sát sao theo dõi biến hóa của người bệnh, Tả Thiếu Dương bảo cha mẹ và người Miêu gia đi ngủ, bản thân ngồi bên giường, tay không rời mạch Cù lão thái gia, chừng nửa canh giờ sau thì thấy tình hình được kiểm soát không thể xấu đi nhưng cũng không thể có chuyển biến được, tạm thời y cũng không thể làm gì hơn, hết sức mệt mỏi, leo lên phòng, vừa ngã người xuống giường là ngủ ngay rồi.
Trời tờ mờ sáng, chưa ngủ đẫy giấc thì Tả Thiếu Dương bị đồng hồ sinh học cường đại đánh thức.
Suốt một đêm ngủ không yên, y vẫn dùng nghị lực lớn rời giường, nhẹ nhàng xuống thang. Đại Tử, Nhị Tử nằm cuộn tròn trong góc ngủ như con chó con không biết trời đâu đất đâu, hai đứa này đêm qua náo loạn vậy mà cũng mãi mới dậy, ngơ ngơ ngác ngác. Ra tới đại sảnh, người Cù gia đều ngủ gà ngủ gật, chỉ có Bạch Chỉ Hàn vẫn ngồi nắm tay ngoại tổ phụ, ánh mắt ưu thương làm người ta xót xa trong lòng.
Cô gái này không phải là tiểu thư yểu điệu như bên ngoài, rất cứng cỏi, tiếp xúc không nhiều nhưng Tả Thiếu Dương đã nhận ra Cù gia hoàn toàn dựa vào một mình nàng chống đỡ, có chút thương hại, nàng cũng chỉ chạc tuổi Miêu Bội Lan, còn nhỏ lắm, tuổi này thời đại kia còn chưa tốt nghiệp cao trung, ngồi xuống ghế, giọng dịu đi nhiều so với trước kia nói chuyện với nàng:
– Lão gia tử làm sao rồi?
– Vẫn hôn mê, canh năm lại nôn, nhưng không nhiều.
Bạch Chỉ Hàn nhỏ nhẹ đáp, thái độ cũng ôn hòa hơn, trong hoàn cảnh gian nguy như vậy, bản năng sống theo bầy khiến người ta bất giác xích lại gần nhau:
Tả Thiếu Dương bắt mạch, kiểm tra phản ứng thần kinh, rất kém, cơ thể không có cảm giác đau nữa, không biết nói thế nào với Bạch Chỉ Hàn, khẽ lắc đầu đứng dậy, đi tới bên cửa, quan sát cẩn thận một lúc mới mở cửa ra, binh sĩ trên đường đã không còn một ai, rác rưởi không có chút nào, hoàn toàn không có dấu vết họ từng xuất hiện ở đây, hẳn đã tìm được địa điểm lập doanh rồi, không khỏi kính phục quân kỷ của quân Đường.
Cửa tiệm tạp hóa đối diện mở ra, Thái chưởng quầy cùng thê tử nhi tức, nhi tôn đẩy cái xe lớn, bên trên chất đống bao to túi nhỏ cùng nồi niêu xoong chảo.
Tả Thiếu Dương biết nhi tử ông ta chết trận, may kịp để lại đứa cháu trai, thấy họ vội vàng như vậy, tới hỏi:
– Lão thúc, mới sáng ngày ra đã định đi đâu vậy?
– Rời thành, phản quân đánh tới rồi, nhà cậu không chạy sao?
– Không ạ, chắc không có chuyện gì đâu.
Tả Thiếu Dương hạ giọng xuống:
– Cháu nghe nói họ muốn lấy lòng bách tính, dù phá thành cũng không lạm sát người vô tội, ngoài kia có khi còn không an toàn bằng.
Thái chưởng quầy lắc đầu:
– Cái bụng no mới nói được chuyện nhân nghĩa, đám người đó sống trong rừng rú, không cày không cấy, lấy cái gì ăn mà làm phản, còn chẳng phải cướp của dân … Thôi, cậu cứ tin thì tin, nhà lão chạy đây.
– Vậy đồ trong hiệu thì sao, có cần cháu để ý hộ không?
– Không cần đâu, cửa hiệu này là của Triệu Tam Nương, ta đã nói với cô ấy không thuê nữa rồi, hàng trong hiệu cũng chuyển nhượng cho người ta, hôm nay họ sẽ tới lấy.
Thái chưởng quầy không nấn ná, nói xong một cái gọi người nhà đẩy xe đi.
Tả Thiếu Dương nhìn theo bóng lưng nhà bọn họ, chỉ biết thở dài, không biết lúc này trong thành có bao người bỏ chạy rồi, chỉ mong họ thoát thân không gặp phải phản quân.
Giờ này mọi khi con phố đã khá tấp nập, mọi người mở hiệu chào hỏi nhau, giờ im phăng phắc, đại thẩm nhà kế thấy y cũng chỉ liếc mắt một cái, không vồn vã nói chuyện như mọi khi nữa, lòng ai cũng nặng nề.
Tả Thiếu Dương đứng thất thần nhìn một lúc đi vào bếp theo thói quen định đi lấy nước, chợ nhớ mẹ con Miêu Bội Lan ngủ trong đó liền dừng lại. Cửa phòng bếp két khẽ một cái mở ra, Miêu Bội Lan đã mặc y phục gọn gàng thường lệ, nở nụ cười như nắng ấm với y.
– Chào buổi sáng.
Tả Thiếu Dương cảm thấy nếu mỗi buổi sáng thức dậy được thấy nụ cười của nàng thì mình là người hạnh phúc nhất:
– Sao muội không ngủ lát nữa, sớm lắm.
– Muội luôn dậy giờ này, nước nóng đun rồi, huynh rửa mặt đi.
Miêu Bội Lan đi tới phòng bào chế thuốc, đẩy cửa gọi:
– Đại Tử, Nhị Tử, hai con quỷ lười, sáng bảnh mắt rồi vẫn ngủ à?
Hai chú nhóc rõ ràng là sợ đại tỷ, nghe nàng gọi lập tức ngồi bật dậy như gắn lò xo ở mông, chúng cứ nguyên quần áo ngủ, nên chẳng sửa soạn gì.
Miêu Bội Lan lại quay sang hỏi Tả Thiếu Dương:
– Muội đi lấy nước, giếng ở đâu?
Chả hiểu sao Tả Thiếu Dương cuống lên xua tay:
– Muội không biết chỗ đâu, để ta đi gánh nước, muội quét dọn là được.
– Không, nước nặng lắm, huynh cứ nói phương hướng đại khái muội sẽ thấy. Hơn nữa khả năng nhà muội không chỉ ở đây một hai ngày, muội nên biết chỗ.
– Ừm … Vậy cũng được.
Tả Thiếu Dương hơi ngần ngừ, nghĩ giờ nhà bếp có mẹ Miêu Bội Lan cùng hai muội muội nàng ngủ, y không tiện ra vào như trước, để nàng gánh nước tốt hơn, gật đầu:
– Vậy ta dẫn muội đi, không xa lắm.
/479
|