Trong thính đường u ám trước lúc trời sáng, Thạch Chi Hiên thần sắc bình tĩnh đến mức gần như lạnh lùng khiến cho Từ Tử Lăng hoàn toàn không có cách nào nắm bắt được suy nghĩ của lão; chỉ có một chuyện gã dám khẳng định là Thạch Chi Hiên không hề có động cơ muốn giết mình.
Những phân tích của Thạch Chi Hiên là có căn cứ xác đáng, bọn họ đã biết Thạch Chi Hiên hiểu được bí mật Tư Đồ Phúc Vinh mà vẫn gan to bằng trời giả làm Tư Đồ Phúc Vinh tới thành Trường An, rõ ràng là nhằm vào lão, bảo Từ Tử Lăng làm sao đáp trả.
Nếu như gã cố ý ăn nói hàm hồ để che giấu, có thể khiến cho Thạch Chi Hiên coi thường Từ Tử Lăng gã.
Từ Tử Lăng thở dài đáp:
-Vì những mục tiêu cao xa hơn bọn vãn bối chỉ có cách mạo hiểm một phen. Chà! Bọn vãn bối thật sự là không muốn đối địch với Tà Vương chút nào, với tình hình như hiện nay nếu như Tà Vương vạch trần bọn ta, thì e rằng cả hai bên đều phải chịu những thiệt thòi không đáng có, đồng thời tạo ra mối thù hận sâu sắc không sao hoá giải được. Xin hỏi Tà Vương, trong lòng ngài rốt cuộc là có dự tính gì?
Thạch Chi Hiên vẻ mặt lộ ra chút cay đắng, nói nhỏ:
-Tử Lăng phải chăng muốn hỏi Thạch mỗ, giữa sứ mệnh của Thánh môn và hạnh phúc suốt đời của Thanh Tuyền, nếu như chỉ chọn một trong hai, Thạch mỗ sẽ chọn cái nào đây, đúng không?
Từ Tử Lăng trong lòng giật mình, nhận định Thạch Chi Hiên không có động cơ giết mình không còn chắc chắn được nữa. Bởi vì theo như những lời mà lão ta vừa nói thì giết Từ Tử Lăng vẫn là một chọn lựa.
Từ Tử Lăng nói:
-Với tình hình hiện tại thì Tà Vương còn có thể làm gì nữa?
Thạch Chi Hiên bỗng bật cười nói:
-Tầm nhìn của Tử Lăng thiển cận quá đi! Sự tranh giành thiên hạ đâu phải chỉ trong một sớm một chiều, chỉ cần ta có thể đánh bại cái gọi là thế lực bạch đạo, lấy Từ Hàng Tĩnh Trai làm đầu, giữ lại nguyên khí của Thánh môn ta thì sẽ có một ngày Thánh môn từ suy yếu chuyển sang hưng thịnh. Huống hồ ta đã sắp đặt nhiều năm, ai có thể xoá bỏ đi trong thời gian ngắn chứ?
Tiếp đó ánh mắt Thạch Chi Hiên nhìn về phía Từ Tử Lăng, thần sắc trở nên lợi hại sắc bén, nhưng ngữ khí bình tĩnh như không:
-Nếu như Thạch mỗ đoán không nhầm thì các ngươi chuyến này tới Trường An là vì Lý Thế Dân, đúng không?
Từ Tử Lăng không thể giấu nổi vẻ mặt kinh hãi, toàn thân như đóng băng, chân tay không còn sức lực, trong lòng nghĩ lần này không xong rồi. Tài trí của Thạch Chi Hiên thực sự đúng như dự đoán của bọn họ, trong tình huống hoàn toàn không có điểm yếu chỉ nhìn một cái là thấu suốt hết mọi việc. Từ Tử Lăng giống như đang từ trên đỉnh núi cao rơi xuống vực thẳm vậy, cảm thấy đại kế mà họ đã dồn bao thời gian công sức để vạch ra giờ biến thành hành động ngông cuồng hoàn toàn không thể thực hiện được
Giọng nói của Thạch Chi Hiên lại vang lên bên tai:
-Tử Lăng hãy trả lời ta.
Từ Tử Lăng thấy miệng đắng ngắt, ũ rũ đáp :
-Tà Vương minh giám, nếu như người kiên trì ý kiến của mình, bọn ta chỉ đành hủy bỏ kế hoạch, tạm thời quay trở về phương Nam, vận mệnh của thiên hạ sau này vẫn phải xem nắm đấm của ai cứng hơn.
Thạch Chi Hiên bỗng bật cười lớn:
-Tử Lăng hà tất phải uể oải buồn bã như vậy, ta không hề có ý đồ muốn phá hoại kế hoạch của các ngươi. Thực tế thì ta còn có thể trợ giúp các ngươi một tay, đương nhiên có đi thì cũng phải có lại, ta cũng có một số việc cần các ngươi hỗ trợ.
Từ Tử Lăng vô cùng ngạc nhiên hỏi:
-Tà Vương đang đùa đấy ư?
Thạch Chi Hiên nói lạnh lùng:
-Ta làm gì có tâm trạng nói đùa với ngươi lúc này chứ? Lý Thế Dân bất luận ở mặt nào cũng đều là hồn phách của Lý Đường, không có Lý Thế Dân thì Lý Đường như hổ không có răng. Song, sau khi Lý Thế Dân chết, các ngươi muốn thống trị miền Bắc cũng cần một khoảng thời gian. Thế nhưng bị tổn thương nặng nhất không phải là Lý Đường mà là Từ Hàng Tĩnh Trai, điều đó đối với Thánh môn ta có lợi vô hại.
Từ Tử Lăng nghe mà trợn mắt há hốc mồm, cuối cùng thì cũng tỉnh ngộ. Hoá ra Thạch Chi Hiên không hề nhìn thấu bọn họ muốn phát động chính biến đưa Lý Thế Dân lên ngôi hoàng đế, mà hiểu nhầm bọn họ tới Trường An là để hành thích Lý Thế Dân. Đúng như phân tích của Thạch Chi Hiên, Lý Thế Dân bị giết, Từ Hàng Tĩnh Trai bị tổn thương nặng nhất, Phạm Thanh Huệ không còn bất kỳ ảnh hưởng gì đối với đại cục thiên hạ, lại càng thất bại trong cuộc đối đầu với Thạch Chi Hiên.
Thiên hạ từ đó sẽ biến thành cuộc chiến tranh giữa hai miền nam bắc. Trong cuộc thế loạn lạc do ngoại tộc xâm nhập, dựa vào an bài không ai lường được của Thạch Chi Hiên cộng thêm trí tuệ kiến thức của lão, không chừng sẽ thu được lợi ích rất lớn.
Trái tim và bộ não của gã dường như sống lại, trở nên linh hoạt nhạy bén, gã liền hỏi:
-Tà Vương cần bọn ta giúp ở phương diện nào?
Thạch Chi Hiên ôn tồn hỏi:
- Tử Lăng hà cớ gì đột nhiên xuất hiện ở thành Trường An, lại còn theo dõi An Long nữa? Hãy trả lời thành thật cho ta câu hỏi này đã.
Từ Tử Lăng hiểu rằng không thể nói sai nửa lời, nếu không thì bao nhiêu công sức bỏ ra để được chiếm thế thượng phong sẽ đổ xuống sông xuống bể hết, gã nói:
-Ta, Khấu Trọng, Bạt Phong Hàn và Hầu Hi Bạch đi trước một bước xâm nhập vào thành Trường An là để do thám tình hình xem có thể giả làm Tư Đồ Phúc Vinh nữa không. Chúng ta mạo hiểm phen này không phải chỉ vì Lý Thế Dân, mà còn vì đối phó với Hương gia. Tà Vương nên biết bọn ta và Hương Ngọc Sơn có mối thù sâu như biển, không thể để hắn sống lâu thêm chút nào.
Thạch Chi Hiên nói:
-Tử Lăng dùng cách nào mà biết được tung tích của An Long?
Từ Tử Lăng trong lòng hơi run, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi mà trong đầu vô số suy nghĩ vụt qua, Thạch Chi Hiên hiểu lầm rằng gã biết nơi An Long ẩn náu nên mới có thể theo chân An Long tới Tây thị. Điều này cho thấy Thạch Chi Hiên biết rõ chỗ An Long đang ẩn nấp. Nếu đã như vậy vì sao Thạch Chi Hiên không ra tay xử lí tên phản bội An Long? Chỉ có một cách lí giải duy nhất là An Long không những không phản bội Thạch Chi Hiên mà chính lão sai An Long dùng “Bất Tử Ấn quyết” lấy lòng tin của Dương Hư Ngạn, khiến cho bọn đầu sỏ Ma môn như Doãn Tổ Văn tưởng rằng An Long đã thật sự từ bỏ Thạch Chi Hiên, đầu quân với bọn chúng. Tin tức này vô cùng quý báu, lại có được dễ như trở bàn tay không cần bỏ ra chút công sức nào.
Câu hỏi này thật là khó trả lời, nếu như nói rằng mình chẳng qua là tình cờ theo dõi được An Long, thì e rằng không giống như bọn họ tới Trường An là để chủ động thăm dò tình hình chút nào. Bỗng một suy nghĩ loé qua như ánh chớp, Từ Tử Lăng đáp:
-An Long đã tiết lộ hành tung của mình vì hắn có một số thói quen cố hữu không thể thay đổi được.
Thạch Chi Hiên gật đầu đáp:
-Sở thích mỗi ngày ngâm mình trong nước là thói quen không tốt của hắn
Từ Tử Lăng trong lòng thở phào nhẹ nhõm, may mắn thoát nạn, liền thử dò hỏi:
-Tà Vương nếu đã muốn cùng bọn ta hợp tác thì chúng ta sẽ buông tha cho An Long.
Thạch Chi Hiên không còn cách nào, đành nói lảng đi:
-Nhất thiết không được vì việc nhỏ mà làm hỏng đại sự, đánh rắn động cỏ thực tế là không sáng suốt. Các ngươi có thể đã biết Lý Uyên hạ chiếu triệu Lý Thế Dân về Trường An, lần này sau khi hắn quay trở về, e rằng sẽ vĩnh viễn không thể dẫn quân xuất chinh được
Từ Tử Lăng trong lòng ngạc nhiên, cứ có cảm giác rằng tin này của Thạch Chi Hiên không phải là nhận được từ An Long, nếu không ngữ khí sẽ không khẳng định như vậy. Càng biết rằng Thạch Chi Hiên vẫn đang thăm dò mục đích bọn họ tới Trường An thật sự là gì, nên cố gắng dẫn dụ chứng cớ. Chỉ cần ứng phó không tốt là có thể khiến mọi quyết định trước đó của lão thay đổi hết cả. Gã liền trả lời qua loa rằng:
-Một lòng muốn giết Lý Thế Dân nên là Kiến Thành và Nguyên Cát, Lý Uyên sao có thể hoàn toàn không niệm tình cốt nhục? Vào lúc này ngoại tộc đang lăm le dòm ngó, phương nam thì có Thiếu soái quân hùng cứ, giết Lý Thế Dân sẽ gây rối loạn lòng binh sĩ, nên nhất thiết phải do bọn ta ra tay. Nếu Lý Thế Dân chết đi, Hiệt Lợi sẽ lập tức xâm nhập, lúc Quan Trung loạn lạc, là ngày Thiếu Soái quân tấn công lên phía bắc. Chà! Nguyện vọng duy nhất của ta là Trung thổ mau chóng thống nhất, bình dân bá tính sẽ không còn phải chịu khổ nữa
Thạch Chi Hiên nhìn gã chăm chú, trầm ngâm một hồi lâu, gật đầu đáp:
-Đây là nguyên nhân vì sao Tử Lăng không chịu rút lui ư? Nếu như Lý Thế Dân bị các ngươi hành thích thành công, Tử Lăng sẽ ăn nói thế nào với Sư Phi Huyên đây?
Từ Tử Lăng hai mắt ánh lên vẻ kiên quyết, nhưng không phải giả bộ, mà thực chất đang hạ quyết tâm giết chết Thạch Chi Hiên trước khi lão có sự nghi ngờ. Vì hoà bình và thống nhất thiên hạ, gã quyết tâm dứt bỏ hết tất cả kể cả Thạch Thanh Tuyền, gã lạnh lùng nói:
-Bọn vãn bối còn có lựa chọn nào khác sao? Khi tình hình nguy kịch, Lý Uyên sẽ trọng dụng Lý Thế Dân trở lại, cộng thêm sự hiểm trở của Quan Trung, kiên cố của Lạc Dương, không biết đến bao giờ mới có cơ hội chấm dứt can qua này.
Cùng lúc ấy trong lòng gã nhớ tới câu nói nổi tiếng của Bạt Phong Hàn, kẻ nào độc hơn kẻ đó sống sót. Cho đến giờ khắc này, câu nói ấy vẫn hoàn toàn chính xác.
Thạch Chi Hiên nói:
-Các ngươi nhìn việc rất thông suốt đó, ta không tin với cách làm người và hành sự của Lý Thế Dân, cộng thêm tài trí của Phạm Thanh Huệ lại để cho Kiến Thành Nguyên Cát muốn làm gì thì làm. Chà! trời sắp sáng rồi!
Lão nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt biểu cảm lẫn lộn khiến người ta khó đoán, không biết trong lòng đang suy tính chuyện gì.
Từ Tử Lăng nói:
-Rốt cuộc Tà Vương muốn bọn vãn bối ra sức về phương diện nào?
Thạch Chi Hiên cứ như không nghe thấy lời gã, nhẹ nhàng nói:
-Chẳng phải Thanh Tuyền nói sẽ đến tìm ngươi sao?Nó sao lại biết ngươi đến Trường An?
Từ Tử Lăng trong bụng run thầm , muốn giấu Thạch Chi Hiên quả thật không dễ. Nếu không phải tự bản thân gã có thể khống chế các kinh mạch trong cơ thể cố định ở trạng thái bình thường, chỉ với sự rung động của khí mạch đã sớm để đại tông sư Ma Môn này biết được gã đang nói dối. Bây giờ thì cần phải đối phó bằng tài trí, gã ủ rũ nói:
-Hi vọng Thanh Tuyền sẽ ở Tĩnh Trai thêm một thời gian, nếu đại công cáo thành, ta sẽ lập tức đến gặp nàng. Chiến tranh thù hận trong giang hồ từ nay về sau sẽ không còn phần của Từ Tử Lăng này nữa.
Những lời này của gã xuất phát từ đáy lòng, vô cùng chân thật, toát ra giọng điệu thành khẩn sâu sắc. Đây chính là điểm thông minh của Từ Tử Lăng, bởi khả năng nói dối của gã không thể bằng được Khấu Trọng.
Thạch Chi Hiên hai mắt đầy vẻ thương cảm, hạ giọng nói:
-Đối xử với nó cho tốt, đó là người duy nhất trên thế gian này có thể khiến Thạch Chi Hiên ta đau lòng, ta sẽ không dung tha cho bất cứ sự xâm hại nào đến nó. Ôi! Tử Lăng! Chưa ai từng tiên đoán được cục diện thiên hạ sẽ phát triển đến hôm nay. Khấu Trọng cuối cùng đã chiếm được thượng phong từ thế hạ phong tuyệt đối. Thạch Chi Hiên ta không mong gì hơn việc trước hết thống nhất ma đạo, sau đó phá huỷ Từ Hàng Tĩnh Trai, đến lúc đó xem họ còn có thể làm được gì nữa.
Từ Tử Lăng nhìn lão ngạc nhiên, nói:
-Tà Vương vẫn còn hứng thú với những chuyện này sao?
Thạch Chi Hiên bình tĩnh trả lời, lạnh lùng không biểu lộ chút tình cảm:
-Không còn hứng thú thì sẽ thế nào? Còn có việc gì đáng làm hơn nữa không? Hãy đối phó với Tất Huyền cho ta, ta phải giết Triệu Đức Ngôn, hoàn thành đại nghiệp thống nhất Ma môn trong hoàng cung Đại Đường.
Từ Tử Lăng thấy rợn cả tóc gáy, trong lòng nghĩ Tất Huyền đúng là đến theo lời mời, mục đích đương nhiên là giúp Lý Kiến Thành đối phó với nhị đệ Thế Dân của hắn, khiến cho tình thế sau này càng trở nên khó đoán trước, gã cười gượng nói:
-Tà Vương nói đùa sao? Trong cung Đại Đường ngoài Tất Huyền ra còn có Dịch Kiếm đại sư Phó Dịch Lâm, Vũ Văn Thương, Vưu bà tử đã chữa khỏi bệnh suyễn, Vi công công cao thâm khó lường; Cấm Vệ quân thì năm bộ một chốt canh, mười bộ một đồn gác, hơi để lộ hành tung, có thể thoát thân đã là vô cùng may mắn, đâu có thời gian không gian tìm người giết người, huống hồ lại là tay cao thủ như Triệu Đức Ngôn?
Thạch Chi Hiên cười nói:
-Nếu quá dễ dàng, thì ta đâu cần đến bốn tên tiểu tử các ngươi giúp tay. Lần này Triệu Đức Ngôn cũng đi theo sứ đoàn, cùng là khách quý của Lý Uyên như Tất Huyền, sẽ cùng vào ở cung Thái Cực của Lý Uyên. Người Triệu Đức Ngôn lo lắng nhất bây giờ là ta, bình thường không dám rời cung, cũng không kết bạn với Vũ Văn Thương, Vưu bà tử. Muốn tiêu diệt hắn không mạo hiểm làm sao được? Đây là điều kiện hợp tác, nếu không đáp ứng các ngươi hãy biến khỏi Trường An ngay tức khắc, nếu chịu hợp tác, hành động của ta chắc chắn phải hoàn thành trước khi các ngươi ra tay ám sát Lý Thế Dân, thế nào?
Từ Tử Lăng ngạc nhiên nói:
-Nếu để mọi người biết được bọn vãn bối đang ở Trường An, kế hoạch của bọn ta còn có thể tiếp tục không?
Thạch Chi Hiên lãnh đạm nói:
-Các ngươi là lấy thân phận của Khấu Trọng, Từ Tử Lăng để giúp ta, không có liên quan gì với Tư Đồ Phúc Vinh, làm sao có ảnh hưởng được? Nếu các ngươi có biện pháp gì dụ Tất Huyền rời cung, làm Triệu Đức Ngôn bị cô lập, ta cũng quyết không phản đối, chỉ cần chính tay ta giết hắn là được, đến lúc đó trong Ma môn còn ai dám chống lại ta.
Từ Tử Lăng nói:
-Sự sống chết của Triệu Đức Ngôn không thể khống chế được Dương Hư Ngạn.
Thạch Chi Hiên bình tĩnh rằng:
-Dương Hư Ngạn không phải người của Ma môn ta, sẽ không ai chịu toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn, việc này không cần các ngươi bận tâm.
Từ Tử Lăng bắt gặp ánh mắt của Thạch chi Hiên.
Thạch Chi Hiên trầm giọng nói:
-Nếu ta giết chết Triệu Đức Ngôn, đối với các ngươi chỉ có lợi không có hại, trước tiên sẽ khiến cho quan hệ của Lý Uyên và Hiệt Lợi bị phá vỡ, mà sự công kích đối với Hiệt Lợi lại càng nghiêm trọng! Tử Lăng cần hạ quyết tâm, nếu không tất cả sẽ bị đổ vỡ hết.
Từ Tử Lăng thở dài trong lòng, nếu mục đích của họ chỉ là ám sát Lý Thế Dân, hành sự theo kế hoạch của Thạch Chi Hiên tất nhiên chẳng có vấn đề gì. Nhưng điều họ muốn là một cuộc chính biến, cùng lúc lật đổ Lý Uyên, Lý Kiến Thành, Lý Nguyên Cát, những rắc rối nảy sinh như vậy, hậu quả sẽ rất khó lường.
Thạch Chi Hiên đột nhiên bật cười nói:
-Tử Lăng có một sự lựa chọn khác là giết ta để diệt khẩu, nhưng e rằng việc này còn khó hơn cả việc ta giết Triệu Đức Ngôn trong cung Thái Cực. Chúng ta có thành công hay không là dựa vào lối đánh bất ngờ từ bí đạo nhập cung. Tử Lăng không nên đánh giá thấp bản thân, võ công của ngươi đã đạt đến trình độ mà ngay cả ta cũng không nắm chắc giết được ngươi, lại thêm Khấu Trọng, Bạt Phong Hàn và tiểu đồ Hi Bạch, có kỳ binh như vậy trợ giúp, đương nhiên có thể biến những việc không thể thành có thể.
Từ Tử Lăng trong lòng chợt động, cố ý chau mày nói:
-Vấn đề là phòng ốc đình viện trong cung Thái Cực có đến hàng trăm, trừ phi chúng ta nắm rõ chính xác hoạt động hàng ngày của Tất Huyền và Triệu Đức Ngôn, nếu không thì làm sao ra tay được?
Thạch Chi Hiên vui vẻ đáp:
-Việc này để ta lo, Tử Lăng phải tin ta sẽ không gây khó khăn cho các ngươi, đúng không? Không nên vòng vo nữa, hoặc là đồng ý, hoặc là đạp đổ, một câu nói là đủ.
Từ Tử Lăng trong lòng lo lắng, cho đến giờ phút này, gã vẫn không thể đấu lại Thạch Chi Hiên, vẫn để lão kéo mũi dắt đi. Gã gật đầu nói:
-Cứ quyết định như thế đi! Sau khi tiêu diệt Tất Huyền và Triệu Đức Ngôn, Tà Vương sẽ không còn can dự vào chuyện của bọn vãn bối nữa.
Thạch Chi Hiên cười lớn:
-Chúng ta lại bắt tay hợp tác, nói ra chắc không ai tin, Tử Lăng hiện đang trú ở nơi nào trong thành Trường An?
Từ Tử Lăng sớm đã chuẩn bị sẵn câu trả lời, không do dự đáp:
-Lần này bọn vãn bối đến chỉ muốn làm rõ tình hình trong thành Trường An, xem xem thân phận Tư Đồ Phúc Vinh còn có thể lợi dụng được không, xong sẽ lập tức rời khỏi thành. Khi bọn ta trở lại với thân phận Tư Đồ Phúc Vinh, Tà Vương sẽ có thể dễ dàng tìm được bọn ta.
Thạch Chi Hiên vui vẻ nói:
-Ngươi có thể tìm ta ở đây, khi ta không có nhà, có thể nhắn lại, đi thôi! trời sắp sáng rồi!
o0o
Trong Dương Công Bảo Khố.
Ba người nghe xong đưa mắt nhìn nhau, không nói lời nào.
Hầu Hi Bạch hít một hơi, nói trước:
-Việc đó không thể làm được, chỉ một mình Tất Huyền đã có thể phá hỏng hành động của chúng ta, huống hồ còn có Triệu Đức Ngôn, lại thêm mấy tay cao thủ khác nữa, sư phụ làm sao có thể hồ đồ như vậy?
Y đã từng vào cung Đại Đường, nắm rất rõ sự lợi hại trong đó.
Bạt Phong Hàn nói:
-Đây gọi là nghề cao mật lớn, vả lại nếu thực sự làm cho rối loạn lên, dựa vào công phu Bất Tử Ấn Pháp, lão sẽ là người có cơ hội an toàn thoát thân cao nhất.
Khấu Trọng rợn cả tóc gáy nói:
-Kế hoạch của chúng ta vốn là đối phó với Thạch Chi Hiên trước, nhưng lão đã có cảnh giác, tình thế khó mà thành sự. Chẳng lẽ chúng ta phải làm việc cho lão thật? Huống hồ ta còn không đoán được lão bố trí như vậy có phải là một cái bẫy hay không?
Từ Tử Lăng cười gượng:
-Nếu chúng ta có thể hiểu được ý của lão, thì lão đã không còn là Thạch Chi Hiên nữa.
Bạt Phong Hàn cười:
-Có thể ám sát Triệu Đức Ngôn trong cung Thái Cực nơi được bảo vệ thâm nghiêm nhất của Đại Đường, quả là vô cùng cám dỗ.
Hầu Hi Bạch nói:
-Bởi ngươi là người duy nhất trong chúng ta chưa từng đến cung Thái Cực, nên mới thấy thú vị.
Bạt Phong Hàn đồng ý:
-Có thể nói là như vậy. Nhưng nếu có thể ám sát Triệu Đức Ngôn dưới sự chứng kiến của Tất Huyền, và cả lão cũng bị chém đầu dưới lưỡi kiếm của ta, thì chắc chắn sẽ rất thú vị. Ta không có ý kiến gì cả, tất cả đều do Thiếu soái quyết định.
Khấu Trọng cười nói:
-Còn nói là không có ý kiến? Ngươi chả đã nói ra những gì ngươi nghĩ rồi sao. Con bà nó! Nếu chúng ta để lộ hành tung, thì có ảnh hưởng đến kế hoạch không?
Hầu Hi Bạch nói:
-Đương nhiên sẽ ảnh hưởng, chỉ là khó đoán được tốt xấu thôi. Mà thôi, ta sẽ coi như là trả ân huệ trước đây cho ông ta vậy!
Khấu Trọng hồi phục sự tự tin vốn có, nói với Từ Tử Lăng:
-Lăng thiếu gia nghĩ sao?
Từ Tử Lăng cười gượng:
-Lựa chọn khác đó là giết……
Khấu Trọng ngắt lời gã:
-Đây không phải là một lựa chọn tốt, bởi vì một khi Thạch Chi Hiên đã có ý đề phòng, bọn ta không có cách nào thành công được. Hơn nữa Thạch Chi Hiên lại là sư phụ của Hi Bạch, lại là nhạc phụ tương lai của ngươi. Ha ha! Lão Bạt nói hay lắm. Sự việc càng gian nan càng có tính khiêu chiến thì càng hứng thú. Thuyền đến bờ thì tự nhiên thẳng, ha ha bọn ta xá mạng theo lão Thạch một phen, các người thấy sao?
Hai mắt Bạt Phong Hàn thần quang đại thịnh, y trầm giọng:
-Quyết định như vậy đi.
Hầu Hi Bạch cũng hồi phục vẻ tiêu sái tự nhiên hỏi:
-Bước tiếp theo nên làm thế nào?
Khấu Trọng ung dung chỉ huy:
-Ta và Tử Lăng sẽ lập tức tìm bọn Lôi đại ca để an bài, sau đó sẽ đường đường chính chính cờ giăng trống mở trở lại Trường An. Con bà nó! Hãy để chúng ta và lão Thạch hợp diễn một màn, lật ngược cái thành Trường An này lại.
Bạt Phong Hàn trầm giọng:
-Ta có một đề nghị.
Ba người ngạc nhiên nhìn y. Bạt Phong Hàn nói:
-Kẻ nào đủ độc kẻ đó có thể sống sót. Đề nghị của ta chính là chúng ta ở lại thêm một đêm, trước hết hãy giết Khả Đạt Chí.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không nói được lời nào.Bạt Phong Hàn tiếp:
-Bọn ta và hắn không còn là bằng hữu nữa mà là kẻ địch. Khả Đạt Chí cũng giống như chó sói trên sa mạc, tuyệt đối vô tình. Chỉ cần để hắn phát hiện ra thân phận giả mạo của chúng ta, chúng ta sẽ thất bại thảm hại. Vì nghĩ cho đại cục các người không thể niệm tình xưa nữa.
Khấu Trọng cười gượng:
-Dù cho ta có nhẫn tâm, vẫn có thể rút dây động rừng, việc này để sau này hẵng hay.
Bạt Phong Hàn nhún vai:
-Ta hiểu, chẳng qua nhịn không được muốn nhắc nhở các ngươi.
Hầu Hi Bạch nói:
-Muốn giết hắn phải đợi hắn trở về, theo như Trần Phủ nói, có thể Đạt Chí đã cầm đầu Trường Lâm quân thay Lý Kiến Thành lên phía bắc đón quân của Tất Huyền, mà đoàn thuyền Phúc Vinh gia của chúng ta ngày mai sẽ nhập quan.
Từ Tử Lăng như trút được gánh nặng nói:
-Nếu đã như vậy, ta và Khấu Trọng lập tức lên đường, tất cả những việc khác, đợi trở về Trường An hẵng hay.
Khấu Trọng vỗ vai Bạt Phong Hàn, nói:
-Hương vị của cuộc đời chính là ở đây, tương lai không thể đoán trước được, chúng ta đành phải tùy cơ ứng biến, cố gắng đi làm, náo loạn con bà nó là con gấu một phen, ha ha!
(Hết hồi 723)
Những phân tích của Thạch Chi Hiên là có căn cứ xác đáng, bọn họ đã biết Thạch Chi Hiên hiểu được bí mật Tư Đồ Phúc Vinh mà vẫn gan to bằng trời giả làm Tư Đồ Phúc Vinh tới thành Trường An, rõ ràng là nhằm vào lão, bảo Từ Tử Lăng làm sao đáp trả.
Nếu như gã cố ý ăn nói hàm hồ để che giấu, có thể khiến cho Thạch Chi Hiên coi thường Từ Tử Lăng gã.
Từ Tử Lăng thở dài đáp:
-Vì những mục tiêu cao xa hơn bọn vãn bối chỉ có cách mạo hiểm một phen. Chà! Bọn vãn bối thật sự là không muốn đối địch với Tà Vương chút nào, với tình hình như hiện nay nếu như Tà Vương vạch trần bọn ta, thì e rằng cả hai bên đều phải chịu những thiệt thòi không đáng có, đồng thời tạo ra mối thù hận sâu sắc không sao hoá giải được. Xin hỏi Tà Vương, trong lòng ngài rốt cuộc là có dự tính gì?
Thạch Chi Hiên vẻ mặt lộ ra chút cay đắng, nói nhỏ:
-Tử Lăng phải chăng muốn hỏi Thạch mỗ, giữa sứ mệnh của Thánh môn và hạnh phúc suốt đời của Thanh Tuyền, nếu như chỉ chọn một trong hai, Thạch mỗ sẽ chọn cái nào đây, đúng không?
Từ Tử Lăng trong lòng giật mình, nhận định Thạch Chi Hiên không có động cơ giết mình không còn chắc chắn được nữa. Bởi vì theo như những lời mà lão ta vừa nói thì giết Từ Tử Lăng vẫn là một chọn lựa.
Từ Tử Lăng nói:
-Với tình hình hiện tại thì Tà Vương còn có thể làm gì nữa?
Thạch Chi Hiên bỗng bật cười nói:
-Tầm nhìn của Tử Lăng thiển cận quá đi! Sự tranh giành thiên hạ đâu phải chỉ trong một sớm một chiều, chỉ cần ta có thể đánh bại cái gọi là thế lực bạch đạo, lấy Từ Hàng Tĩnh Trai làm đầu, giữ lại nguyên khí của Thánh môn ta thì sẽ có một ngày Thánh môn từ suy yếu chuyển sang hưng thịnh. Huống hồ ta đã sắp đặt nhiều năm, ai có thể xoá bỏ đi trong thời gian ngắn chứ?
Tiếp đó ánh mắt Thạch Chi Hiên nhìn về phía Từ Tử Lăng, thần sắc trở nên lợi hại sắc bén, nhưng ngữ khí bình tĩnh như không:
-Nếu như Thạch mỗ đoán không nhầm thì các ngươi chuyến này tới Trường An là vì Lý Thế Dân, đúng không?
Từ Tử Lăng không thể giấu nổi vẻ mặt kinh hãi, toàn thân như đóng băng, chân tay không còn sức lực, trong lòng nghĩ lần này không xong rồi. Tài trí của Thạch Chi Hiên thực sự đúng như dự đoán của bọn họ, trong tình huống hoàn toàn không có điểm yếu chỉ nhìn một cái là thấu suốt hết mọi việc. Từ Tử Lăng giống như đang từ trên đỉnh núi cao rơi xuống vực thẳm vậy, cảm thấy đại kế mà họ đã dồn bao thời gian công sức để vạch ra giờ biến thành hành động ngông cuồng hoàn toàn không thể thực hiện được
Giọng nói của Thạch Chi Hiên lại vang lên bên tai:
-Tử Lăng hãy trả lời ta.
Từ Tử Lăng thấy miệng đắng ngắt, ũ rũ đáp :
-Tà Vương minh giám, nếu như người kiên trì ý kiến của mình, bọn ta chỉ đành hủy bỏ kế hoạch, tạm thời quay trở về phương Nam, vận mệnh của thiên hạ sau này vẫn phải xem nắm đấm của ai cứng hơn.
Thạch Chi Hiên bỗng bật cười lớn:
-Tử Lăng hà tất phải uể oải buồn bã như vậy, ta không hề có ý đồ muốn phá hoại kế hoạch của các ngươi. Thực tế thì ta còn có thể trợ giúp các ngươi một tay, đương nhiên có đi thì cũng phải có lại, ta cũng có một số việc cần các ngươi hỗ trợ.
Từ Tử Lăng vô cùng ngạc nhiên hỏi:
-Tà Vương đang đùa đấy ư?
Thạch Chi Hiên nói lạnh lùng:
-Ta làm gì có tâm trạng nói đùa với ngươi lúc này chứ? Lý Thế Dân bất luận ở mặt nào cũng đều là hồn phách của Lý Đường, không có Lý Thế Dân thì Lý Đường như hổ không có răng. Song, sau khi Lý Thế Dân chết, các ngươi muốn thống trị miền Bắc cũng cần một khoảng thời gian. Thế nhưng bị tổn thương nặng nhất không phải là Lý Đường mà là Từ Hàng Tĩnh Trai, điều đó đối với Thánh môn ta có lợi vô hại.
Từ Tử Lăng nghe mà trợn mắt há hốc mồm, cuối cùng thì cũng tỉnh ngộ. Hoá ra Thạch Chi Hiên không hề nhìn thấu bọn họ muốn phát động chính biến đưa Lý Thế Dân lên ngôi hoàng đế, mà hiểu nhầm bọn họ tới Trường An là để hành thích Lý Thế Dân. Đúng như phân tích của Thạch Chi Hiên, Lý Thế Dân bị giết, Từ Hàng Tĩnh Trai bị tổn thương nặng nhất, Phạm Thanh Huệ không còn bất kỳ ảnh hưởng gì đối với đại cục thiên hạ, lại càng thất bại trong cuộc đối đầu với Thạch Chi Hiên.
Thiên hạ từ đó sẽ biến thành cuộc chiến tranh giữa hai miền nam bắc. Trong cuộc thế loạn lạc do ngoại tộc xâm nhập, dựa vào an bài không ai lường được của Thạch Chi Hiên cộng thêm trí tuệ kiến thức của lão, không chừng sẽ thu được lợi ích rất lớn.
Trái tim và bộ não của gã dường như sống lại, trở nên linh hoạt nhạy bén, gã liền hỏi:
-Tà Vương cần bọn ta giúp ở phương diện nào?
Thạch Chi Hiên ôn tồn hỏi:
- Tử Lăng hà cớ gì đột nhiên xuất hiện ở thành Trường An, lại còn theo dõi An Long nữa? Hãy trả lời thành thật cho ta câu hỏi này đã.
Từ Tử Lăng hiểu rằng không thể nói sai nửa lời, nếu không thì bao nhiêu công sức bỏ ra để được chiếm thế thượng phong sẽ đổ xuống sông xuống bể hết, gã nói:
-Ta, Khấu Trọng, Bạt Phong Hàn và Hầu Hi Bạch đi trước một bước xâm nhập vào thành Trường An là để do thám tình hình xem có thể giả làm Tư Đồ Phúc Vinh nữa không. Chúng ta mạo hiểm phen này không phải chỉ vì Lý Thế Dân, mà còn vì đối phó với Hương gia. Tà Vương nên biết bọn ta và Hương Ngọc Sơn có mối thù sâu như biển, không thể để hắn sống lâu thêm chút nào.
Thạch Chi Hiên nói:
-Tử Lăng dùng cách nào mà biết được tung tích của An Long?
Từ Tử Lăng trong lòng hơi run, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi mà trong đầu vô số suy nghĩ vụt qua, Thạch Chi Hiên hiểu lầm rằng gã biết nơi An Long ẩn náu nên mới có thể theo chân An Long tới Tây thị. Điều này cho thấy Thạch Chi Hiên biết rõ chỗ An Long đang ẩn nấp. Nếu đã như vậy vì sao Thạch Chi Hiên không ra tay xử lí tên phản bội An Long? Chỉ có một cách lí giải duy nhất là An Long không những không phản bội Thạch Chi Hiên mà chính lão sai An Long dùng “Bất Tử Ấn quyết” lấy lòng tin của Dương Hư Ngạn, khiến cho bọn đầu sỏ Ma môn như Doãn Tổ Văn tưởng rằng An Long đã thật sự từ bỏ Thạch Chi Hiên, đầu quân với bọn chúng. Tin tức này vô cùng quý báu, lại có được dễ như trở bàn tay không cần bỏ ra chút công sức nào.
Câu hỏi này thật là khó trả lời, nếu như nói rằng mình chẳng qua là tình cờ theo dõi được An Long, thì e rằng không giống như bọn họ tới Trường An là để chủ động thăm dò tình hình chút nào. Bỗng một suy nghĩ loé qua như ánh chớp, Từ Tử Lăng đáp:
-An Long đã tiết lộ hành tung của mình vì hắn có một số thói quen cố hữu không thể thay đổi được.
Thạch Chi Hiên gật đầu đáp:
-Sở thích mỗi ngày ngâm mình trong nước là thói quen không tốt của hắn
Từ Tử Lăng trong lòng thở phào nhẹ nhõm, may mắn thoát nạn, liền thử dò hỏi:
-Tà Vương nếu đã muốn cùng bọn ta hợp tác thì chúng ta sẽ buông tha cho An Long.
Thạch Chi Hiên không còn cách nào, đành nói lảng đi:
-Nhất thiết không được vì việc nhỏ mà làm hỏng đại sự, đánh rắn động cỏ thực tế là không sáng suốt. Các ngươi có thể đã biết Lý Uyên hạ chiếu triệu Lý Thế Dân về Trường An, lần này sau khi hắn quay trở về, e rằng sẽ vĩnh viễn không thể dẫn quân xuất chinh được
Từ Tử Lăng trong lòng ngạc nhiên, cứ có cảm giác rằng tin này của Thạch Chi Hiên không phải là nhận được từ An Long, nếu không ngữ khí sẽ không khẳng định như vậy. Càng biết rằng Thạch Chi Hiên vẫn đang thăm dò mục đích bọn họ tới Trường An thật sự là gì, nên cố gắng dẫn dụ chứng cớ. Chỉ cần ứng phó không tốt là có thể khiến mọi quyết định trước đó của lão thay đổi hết cả. Gã liền trả lời qua loa rằng:
-Một lòng muốn giết Lý Thế Dân nên là Kiến Thành và Nguyên Cát, Lý Uyên sao có thể hoàn toàn không niệm tình cốt nhục? Vào lúc này ngoại tộc đang lăm le dòm ngó, phương nam thì có Thiếu soái quân hùng cứ, giết Lý Thế Dân sẽ gây rối loạn lòng binh sĩ, nên nhất thiết phải do bọn ta ra tay. Nếu Lý Thế Dân chết đi, Hiệt Lợi sẽ lập tức xâm nhập, lúc Quan Trung loạn lạc, là ngày Thiếu Soái quân tấn công lên phía bắc. Chà! Nguyện vọng duy nhất của ta là Trung thổ mau chóng thống nhất, bình dân bá tính sẽ không còn phải chịu khổ nữa
Thạch Chi Hiên nhìn gã chăm chú, trầm ngâm một hồi lâu, gật đầu đáp:
-Đây là nguyên nhân vì sao Tử Lăng không chịu rút lui ư? Nếu như Lý Thế Dân bị các ngươi hành thích thành công, Tử Lăng sẽ ăn nói thế nào với Sư Phi Huyên đây?
Từ Tử Lăng hai mắt ánh lên vẻ kiên quyết, nhưng không phải giả bộ, mà thực chất đang hạ quyết tâm giết chết Thạch Chi Hiên trước khi lão có sự nghi ngờ. Vì hoà bình và thống nhất thiên hạ, gã quyết tâm dứt bỏ hết tất cả kể cả Thạch Thanh Tuyền, gã lạnh lùng nói:
-Bọn vãn bối còn có lựa chọn nào khác sao? Khi tình hình nguy kịch, Lý Uyên sẽ trọng dụng Lý Thế Dân trở lại, cộng thêm sự hiểm trở của Quan Trung, kiên cố của Lạc Dương, không biết đến bao giờ mới có cơ hội chấm dứt can qua này.
Cùng lúc ấy trong lòng gã nhớ tới câu nói nổi tiếng của Bạt Phong Hàn, kẻ nào độc hơn kẻ đó sống sót. Cho đến giờ khắc này, câu nói ấy vẫn hoàn toàn chính xác.
Thạch Chi Hiên nói:
-Các ngươi nhìn việc rất thông suốt đó, ta không tin với cách làm người và hành sự của Lý Thế Dân, cộng thêm tài trí của Phạm Thanh Huệ lại để cho Kiến Thành Nguyên Cát muốn làm gì thì làm. Chà! trời sắp sáng rồi!
Lão nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt biểu cảm lẫn lộn khiến người ta khó đoán, không biết trong lòng đang suy tính chuyện gì.
Từ Tử Lăng nói:
-Rốt cuộc Tà Vương muốn bọn vãn bối ra sức về phương diện nào?
Thạch Chi Hiên cứ như không nghe thấy lời gã, nhẹ nhàng nói:
-Chẳng phải Thanh Tuyền nói sẽ đến tìm ngươi sao?Nó sao lại biết ngươi đến Trường An?
Từ Tử Lăng trong bụng run thầm , muốn giấu Thạch Chi Hiên quả thật không dễ. Nếu không phải tự bản thân gã có thể khống chế các kinh mạch trong cơ thể cố định ở trạng thái bình thường, chỉ với sự rung động của khí mạch đã sớm để đại tông sư Ma Môn này biết được gã đang nói dối. Bây giờ thì cần phải đối phó bằng tài trí, gã ủ rũ nói:
-Hi vọng Thanh Tuyền sẽ ở Tĩnh Trai thêm một thời gian, nếu đại công cáo thành, ta sẽ lập tức đến gặp nàng. Chiến tranh thù hận trong giang hồ từ nay về sau sẽ không còn phần của Từ Tử Lăng này nữa.
Những lời này của gã xuất phát từ đáy lòng, vô cùng chân thật, toát ra giọng điệu thành khẩn sâu sắc. Đây chính là điểm thông minh của Từ Tử Lăng, bởi khả năng nói dối của gã không thể bằng được Khấu Trọng.
Thạch Chi Hiên hai mắt đầy vẻ thương cảm, hạ giọng nói:
-Đối xử với nó cho tốt, đó là người duy nhất trên thế gian này có thể khiến Thạch Chi Hiên ta đau lòng, ta sẽ không dung tha cho bất cứ sự xâm hại nào đến nó. Ôi! Tử Lăng! Chưa ai từng tiên đoán được cục diện thiên hạ sẽ phát triển đến hôm nay. Khấu Trọng cuối cùng đã chiếm được thượng phong từ thế hạ phong tuyệt đối. Thạch Chi Hiên ta không mong gì hơn việc trước hết thống nhất ma đạo, sau đó phá huỷ Từ Hàng Tĩnh Trai, đến lúc đó xem họ còn có thể làm được gì nữa.
Từ Tử Lăng nhìn lão ngạc nhiên, nói:
-Tà Vương vẫn còn hứng thú với những chuyện này sao?
Thạch Chi Hiên bình tĩnh trả lời, lạnh lùng không biểu lộ chút tình cảm:
-Không còn hứng thú thì sẽ thế nào? Còn có việc gì đáng làm hơn nữa không? Hãy đối phó với Tất Huyền cho ta, ta phải giết Triệu Đức Ngôn, hoàn thành đại nghiệp thống nhất Ma môn trong hoàng cung Đại Đường.
Từ Tử Lăng thấy rợn cả tóc gáy, trong lòng nghĩ Tất Huyền đúng là đến theo lời mời, mục đích đương nhiên là giúp Lý Kiến Thành đối phó với nhị đệ Thế Dân của hắn, khiến cho tình thế sau này càng trở nên khó đoán trước, gã cười gượng nói:
-Tà Vương nói đùa sao? Trong cung Đại Đường ngoài Tất Huyền ra còn có Dịch Kiếm đại sư Phó Dịch Lâm, Vũ Văn Thương, Vưu bà tử đã chữa khỏi bệnh suyễn, Vi công công cao thâm khó lường; Cấm Vệ quân thì năm bộ một chốt canh, mười bộ một đồn gác, hơi để lộ hành tung, có thể thoát thân đã là vô cùng may mắn, đâu có thời gian không gian tìm người giết người, huống hồ lại là tay cao thủ như Triệu Đức Ngôn?
Thạch Chi Hiên cười nói:
-Nếu quá dễ dàng, thì ta đâu cần đến bốn tên tiểu tử các ngươi giúp tay. Lần này Triệu Đức Ngôn cũng đi theo sứ đoàn, cùng là khách quý của Lý Uyên như Tất Huyền, sẽ cùng vào ở cung Thái Cực của Lý Uyên. Người Triệu Đức Ngôn lo lắng nhất bây giờ là ta, bình thường không dám rời cung, cũng không kết bạn với Vũ Văn Thương, Vưu bà tử. Muốn tiêu diệt hắn không mạo hiểm làm sao được? Đây là điều kiện hợp tác, nếu không đáp ứng các ngươi hãy biến khỏi Trường An ngay tức khắc, nếu chịu hợp tác, hành động của ta chắc chắn phải hoàn thành trước khi các ngươi ra tay ám sát Lý Thế Dân, thế nào?
Từ Tử Lăng ngạc nhiên nói:
-Nếu để mọi người biết được bọn vãn bối đang ở Trường An, kế hoạch của bọn ta còn có thể tiếp tục không?
Thạch Chi Hiên lãnh đạm nói:
-Các ngươi là lấy thân phận của Khấu Trọng, Từ Tử Lăng để giúp ta, không có liên quan gì với Tư Đồ Phúc Vinh, làm sao có ảnh hưởng được? Nếu các ngươi có biện pháp gì dụ Tất Huyền rời cung, làm Triệu Đức Ngôn bị cô lập, ta cũng quyết không phản đối, chỉ cần chính tay ta giết hắn là được, đến lúc đó trong Ma môn còn ai dám chống lại ta.
Từ Tử Lăng nói:
-Sự sống chết của Triệu Đức Ngôn không thể khống chế được Dương Hư Ngạn.
Thạch Chi Hiên bình tĩnh rằng:
-Dương Hư Ngạn không phải người của Ma môn ta, sẽ không ai chịu toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn, việc này không cần các ngươi bận tâm.
Từ Tử Lăng bắt gặp ánh mắt của Thạch chi Hiên.
Thạch Chi Hiên trầm giọng nói:
-Nếu ta giết chết Triệu Đức Ngôn, đối với các ngươi chỉ có lợi không có hại, trước tiên sẽ khiến cho quan hệ của Lý Uyên và Hiệt Lợi bị phá vỡ, mà sự công kích đối với Hiệt Lợi lại càng nghiêm trọng! Tử Lăng cần hạ quyết tâm, nếu không tất cả sẽ bị đổ vỡ hết.
Từ Tử Lăng thở dài trong lòng, nếu mục đích của họ chỉ là ám sát Lý Thế Dân, hành sự theo kế hoạch của Thạch Chi Hiên tất nhiên chẳng có vấn đề gì. Nhưng điều họ muốn là một cuộc chính biến, cùng lúc lật đổ Lý Uyên, Lý Kiến Thành, Lý Nguyên Cát, những rắc rối nảy sinh như vậy, hậu quả sẽ rất khó lường.
Thạch Chi Hiên đột nhiên bật cười nói:
-Tử Lăng có một sự lựa chọn khác là giết ta để diệt khẩu, nhưng e rằng việc này còn khó hơn cả việc ta giết Triệu Đức Ngôn trong cung Thái Cực. Chúng ta có thành công hay không là dựa vào lối đánh bất ngờ từ bí đạo nhập cung. Tử Lăng không nên đánh giá thấp bản thân, võ công của ngươi đã đạt đến trình độ mà ngay cả ta cũng không nắm chắc giết được ngươi, lại thêm Khấu Trọng, Bạt Phong Hàn và tiểu đồ Hi Bạch, có kỳ binh như vậy trợ giúp, đương nhiên có thể biến những việc không thể thành có thể.
Từ Tử Lăng trong lòng chợt động, cố ý chau mày nói:
-Vấn đề là phòng ốc đình viện trong cung Thái Cực có đến hàng trăm, trừ phi chúng ta nắm rõ chính xác hoạt động hàng ngày của Tất Huyền và Triệu Đức Ngôn, nếu không thì làm sao ra tay được?
Thạch Chi Hiên vui vẻ đáp:
-Việc này để ta lo, Tử Lăng phải tin ta sẽ không gây khó khăn cho các ngươi, đúng không? Không nên vòng vo nữa, hoặc là đồng ý, hoặc là đạp đổ, một câu nói là đủ.
Từ Tử Lăng trong lòng lo lắng, cho đến giờ phút này, gã vẫn không thể đấu lại Thạch Chi Hiên, vẫn để lão kéo mũi dắt đi. Gã gật đầu nói:
-Cứ quyết định như thế đi! Sau khi tiêu diệt Tất Huyền và Triệu Đức Ngôn, Tà Vương sẽ không còn can dự vào chuyện của bọn vãn bối nữa.
Thạch Chi Hiên cười lớn:
-Chúng ta lại bắt tay hợp tác, nói ra chắc không ai tin, Tử Lăng hiện đang trú ở nơi nào trong thành Trường An?
Từ Tử Lăng sớm đã chuẩn bị sẵn câu trả lời, không do dự đáp:
-Lần này bọn vãn bối đến chỉ muốn làm rõ tình hình trong thành Trường An, xem xem thân phận Tư Đồ Phúc Vinh còn có thể lợi dụng được không, xong sẽ lập tức rời khỏi thành. Khi bọn ta trở lại với thân phận Tư Đồ Phúc Vinh, Tà Vương sẽ có thể dễ dàng tìm được bọn ta.
Thạch Chi Hiên vui vẻ nói:
-Ngươi có thể tìm ta ở đây, khi ta không có nhà, có thể nhắn lại, đi thôi! trời sắp sáng rồi!
o0o
Trong Dương Công Bảo Khố.
Ba người nghe xong đưa mắt nhìn nhau, không nói lời nào.
Hầu Hi Bạch hít một hơi, nói trước:
-Việc đó không thể làm được, chỉ một mình Tất Huyền đã có thể phá hỏng hành động của chúng ta, huống hồ còn có Triệu Đức Ngôn, lại thêm mấy tay cao thủ khác nữa, sư phụ làm sao có thể hồ đồ như vậy?
Y đã từng vào cung Đại Đường, nắm rất rõ sự lợi hại trong đó.
Bạt Phong Hàn nói:
-Đây gọi là nghề cao mật lớn, vả lại nếu thực sự làm cho rối loạn lên, dựa vào công phu Bất Tử Ấn Pháp, lão sẽ là người có cơ hội an toàn thoát thân cao nhất.
Khấu Trọng rợn cả tóc gáy nói:
-Kế hoạch của chúng ta vốn là đối phó với Thạch Chi Hiên trước, nhưng lão đã có cảnh giác, tình thế khó mà thành sự. Chẳng lẽ chúng ta phải làm việc cho lão thật? Huống hồ ta còn không đoán được lão bố trí như vậy có phải là một cái bẫy hay không?
Từ Tử Lăng cười gượng:
-Nếu chúng ta có thể hiểu được ý của lão, thì lão đã không còn là Thạch Chi Hiên nữa.
Bạt Phong Hàn cười:
-Có thể ám sát Triệu Đức Ngôn trong cung Thái Cực nơi được bảo vệ thâm nghiêm nhất của Đại Đường, quả là vô cùng cám dỗ.
Hầu Hi Bạch nói:
-Bởi ngươi là người duy nhất trong chúng ta chưa từng đến cung Thái Cực, nên mới thấy thú vị.
Bạt Phong Hàn đồng ý:
-Có thể nói là như vậy. Nhưng nếu có thể ám sát Triệu Đức Ngôn dưới sự chứng kiến của Tất Huyền, và cả lão cũng bị chém đầu dưới lưỡi kiếm của ta, thì chắc chắn sẽ rất thú vị. Ta không có ý kiến gì cả, tất cả đều do Thiếu soái quyết định.
Khấu Trọng cười nói:
-Còn nói là không có ý kiến? Ngươi chả đã nói ra những gì ngươi nghĩ rồi sao. Con bà nó! Nếu chúng ta để lộ hành tung, thì có ảnh hưởng đến kế hoạch không?
Hầu Hi Bạch nói:
-Đương nhiên sẽ ảnh hưởng, chỉ là khó đoán được tốt xấu thôi. Mà thôi, ta sẽ coi như là trả ân huệ trước đây cho ông ta vậy!
Khấu Trọng hồi phục sự tự tin vốn có, nói với Từ Tử Lăng:
-Lăng thiếu gia nghĩ sao?
Từ Tử Lăng cười gượng:
-Lựa chọn khác đó là giết……
Khấu Trọng ngắt lời gã:
-Đây không phải là một lựa chọn tốt, bởi vì một khi Thạch Chi Hiên đã có ý đề phòng, bọn ta không có cách nào thành công được. Hơn nữa Thạch Chi Hiên lại là sư phụ của Hi Bạch, lại là nhạc phụ tương lai của ngươi. Ha ha! Lão Bạt nói hay lắm. Sự việc càng gian nan càng có tính khiêu chiến thì càng hứng thú. Thuyền đến bờ thì tự nhiên thẳng, ha ha bọn ta xá mạng theo lão Thạch một phen, các người thấy sao?
Hai mắt Bạt Phong Hàn thần quang đại thịnh, y trầm giọng:
-Quyết định như vậy đi.
Hầu Hi Bạch cũng hồi phục vẻ tiêu sái tự nhiên hỏi:
-Bước tiếp theo nên làm thế nào?
Khấu Trọng ung dung chỉ huy:
-Ta và Tử Lăng sẽ lập tức tìm bọn Lôi đại ca để an bài, sau đó sẽ đường đường chính chính cờ giăng trống mở trở lại Trường An. Con bà nó! Hãy để chúng ta và lão Thạch hợp diễn một màn, lật ngược cái thành Trường An này lại.
Bạt Phong Hàn trầm giọng:
-Ta có một đề nghị.
Ba người ngạc nhiên nhìn y. Bạt Phong Hàn nói:
-Kẻ nào đủ độc kẻ đó có thể sống sót. Đề nghị của ta chính là chúng ta ở lại thêm một đêm, trước hết hãy giết Khả Đạt Chí.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không nói được lời nào.Bạt Phong Hàn tiếp:
-Bọn ta và hắn không còn là bằng hữu nữa mà là kẻ địch. Khả Đạt Chí cũng giống như chó sói trên sa mạc, tuyệt đối vô tình. Chỉ cần để hắn phát hiện ra thân phận giả mạo của chúng ta, chúng ta sẽ thất bại thảm hại. Vì nghĩ cho đại cục các người không thể niệm tình xưa nữa.
Khấu Trọng cười gượng:
-Dù cho ta có nhẫn tâm, vẫn có thể rút dây động rừng, việc này để sau này hẵng hay.
Bạt Phong Hàn nhún vai:
-Ta hiểu, chẳng qua nhịn không được muốn nhắc nhở các ngươi.
Hầu Hi Bạch nói:
-Muốn giết hắn phải đợi hắn trở về, theo như Trần Phủ nói, có thể Đạt Chí đã cầm đầu Trường Lâm quân thay Lý Kiến Thành lên phía bắc đón quân của Tất Huyền, mà đoàn thuyền Phúc Vinh gia của chúng ta ngày mai sẽ nhập quan.
Từ Tử Lăng như trút được gánh nặng nói:
-Nếu đã như vậy, ta và Khấu Trọng lập tức lên đường, tất cả những việc khác, đợi trở về Trường An hẵng hay.
Khấu Trọng vỗ vai Bạt Phong Hàn, nói:
-Hương vị của cuộc đời chính là ở đây, tương lai không thể đoán trước được, chúng ta đành phải tùy cơ ứng biến, cố gắng đi làm, náo loạn con bà nó là con gấu một phen, ha ha!
(Hết hồi 723)
/800
|