Đại Đường Song Long Truyện

Chương 314: Dị địa trùng phùng

/800


Đây là lần thứ ba Khấu Trọng đến Cửu Giang.

Lần đầu là để ám sát Nhậm Thiếu Danh, khiến gã và Từ Tử Lăng nổi danh khắp thiên hạ, lần thứ hai là giải thoát vòng vây ở Phi Mã Mục Trường, còn đánh lộn và cứu được Lạc Phương.

Nhưng do lần này, thế lực của Tiêu Tiễn khá mạnh, vì vậy Khấu Trọng đã rất cẩn thận, không những đeo mặt nạ, mà còn hóa trang thành một đại hán có bộ râu quai nón, lại còn dùng vải quấn quanh cây Tỉnh Trung Nguyệt. Đây là một cách rất thông thường, nhưng lại không sợ kẻ khác nhìn thấu.

Mặc dù bề ngoài thì quan hệ giữa Tống Gia và Tiêu Tiễn khá tốt, nhưng trên thực tế quan hệ đó không được ổn định cho lắm. Khấu Trọng không dám lên bờ ở bến sông, mà dặn dò huynh đệ Tống Gia đưa tiễn cho hắn xuống ở hạ du Cửu Giang, rồi để hắn dọc theo bờ sông đến Cửu Giang.

Gã dự định sau khi đến Cửu Giang, sẽ ngồi thuyền chở khách đi dọc Trường Giang đến Tương Dương đất Bắc, vừa đỡ mệt vừa nhanh, rồi trà trộn vào đám khách vào thành để khi nhập thành không gây chú ý.

Mất nhiều công sức, cuối cùng gã cũng đến được ngoài thành Cửu Giang, nước sông Trường Giang cuồn cuộn chảy, thuyền lớn thuyền nhỏ đậu ở bờ sông, cứ nối đuôi nhau, cánh buồm bay phấp phới, xe ngựa qua lại liên tục, thật là một cảnh phồn vinh náo nhiệt.

Quân đội vương triều Đại Lương của Tiêu Tiễn tập hợp tại các điểm giao thông hiểm yếu lập chòi canh, thành lũy uy nghiêm, rất kiên cố.

Thành Cửu Giang là điểm giao tranh giữa quân Lương của Tiêu Tiễn và quân Sở của Lâm Sĩ Hồng. Ai có thể khống chế được ngôi thành có vị trí chiến lược quan trọng này sẽ là người giữ được nơi hiểm yếu là Ba Dương hồ, yết hầu của lưu vực sông hồ phía tây này. Thành trì hiện đã rơiân Lương, nên mặc dù Lâm Sĩ Hồng coi như đã kiểm soát được Ba Dương hồ cùng lưu vực ở phía Nam, nhưng vẫn không thể đi về hướng Tây hay đi lên hướng Bắc, để mở rộng tầm kiểm soát được. Phía Đông có Đỗ Phục Uy, Lý Tử Thông và Trầm Pháp Hưng, càng khiến Lâm Sĩ Hồng khó mà tiến xa hơn được. Bất quá do Tiêu Tiễn và Chu Xán mâu thuẫn, sau nhiều phen giao tranh, sức lực đã bị tổn thương nhiều, quân Lương của Tiêu Tiễn cũng không thể trấn áp nổi, nên rốt cuộc cũng rục rịch hành động.

Theo tình báo của Tống Gia, Lâm Sĩ Hồng đang tập hợp thủy quân ở Ba Dương hồ dự định tấn công vào Cửu Giang.

Khấu Trọng vốn đã thủ sẵn giấy thông hành do Tống Gia cấp, nên không khó khăn gì đã vào được thành Cửu Giang, về nơi đất cũ lòng gã không khỏi xúc động.

Sau bảy ngày tiềm tu, gã đã lĩnh hội hoàn toàn đao pháp của Tống Khuyết, quán thông và dung hòa vào đao pháp của riêng gã, tiến thêm một bước dài trong lĩnh vực võ đạo. Tranh thủ những lúc rãnh rỗi hiếm có, gã đã suy ngẫm và chỉnh lý lại toàn bộ những kinh nghiệm tích lũy mấy năm trên chiến trường. Khi rời thuyền cập bến, gã cảm thấy một cảm giác mới mẻ, nhất thời gã biết đao pháp của gã đã đạt tới một cảnh giới cực cao.

Đang định tìm nhà trọ để dừng chân, một chiếc xe ngựa vừa vào thành lướt qua người gã, bất chợt, gã thoáng nghe thấy giọng nói của một nữ tử, tựa hồ rất quen, nhưng nhất thời chưa nhớ ra được là ai.

Một điều lạ nữa là, trên đường phố nhộn nhịp đông người qua lại, gã lại nghe rất rõ giọng nói trên chiếc xe ngựa vụt lướt qua người, đây là việc trước đây chưa từng xảy ra.

Tâm gã chợt máy động, vội vã đuổi theo cổ xe ngựa.

Chiếc xe ngựa mà gã đang đuổi theo đi qua con đường lớn ở Bắc môn tiến về Nam, sau đó rẽ vào một con đường khác đi về hướng Đông.

Khấu Trọng vận công lên song nhĩ, cố lắng nghe, thì nghe trộm được mẩu đối thoại của hai nữ nhi ngồi trên xe.

Giọng nữ tử nghe rất quen tai nói:

- Chúng ta đã điều tra ra được lai lịch của Cung Thần Xuân, là cao thủ nhiều năm trước đây từng hoành hành ở Vân Quý, sau đó không biết vì chuyện gì, tự nhiên bật tăm, ai ngờ lần này tái xuất giang hồ, võ công lại trở nên lợi hại như vậy. Trên mặt hắn có vết dao chém nên được gọi là "Đao Ba Khách."

Khấu Trọng nghe thấy giật mình, lẽ nào người mà hai ả này nhắc đến là đại hiệp Đao Ba Khách Từ Tử Lăng. Giọng một nữ nhi khác lạnh lùng nói:

- Trong tình thế Pháp Nạn và Thường Chân liên thủ, mà hắn vẫn có thể đả thương được Pháp Nạn, thì võ công của hắn đích thực là đạt đến cảnh giới kinh thế hãi tục. Giới giang hồ đang bình lặng đột nhiên sao lại xuất hiện con người này? Có thể là Từ tiểu tử hóa trang thành chăng, y và Khấu tiểu tử rất giỏi nghệ thuật cải trang.

Khấu Trọng trong lòng cảm thấy thú vị, khẳng định người mà hai ả đang nói này là Cung Thần Xuân, hay chính là Từ Tử Lăng hóa trang thành. Còn từ thông tin về Pháp Nạn và Thường Chân gã đoán ra hai ả này một là Bạch Thanh Nhi, người còn lại là cao thủ nguyên lão của Âm Quý phái, tại Lạc Dương đã từng có duyên giao đấu là Văn Thái Đình.

- Sao lại ngẫu nhiên thế?

Bạch Thanh Nhi nói tiếp:

- Lúc đầu, Thanh Nhi cũng nghi ngờ như vậy, vì thời gian và địa điểm đều rất trùng hợp. Nhưng nghe đồn, Cung Thần Xuân là tên cờ bạc khét tiếng, thuyền đến đâu là hắn đánh bạc ở đấy, đánh bạc rất tàn bạo. Sư thúc nói Từ Tử Lăng liệu có phải là người như thế không? Bất luận thế nào, tối nay sau khi thuyền của hắn cập bờ, chúng ta phải làm rõ thân phận của hắn.

Nghe họ nói vậy, Khấu Trọng lập tức chột dạ. Không ai hiểu Từ Tử Lăng bằng gã, hắn không thích đánh bạc, lại càng không biết đánh bạc.

hiển nhiên bị Bạch Thanh Nhi thuyết phục, nói:

- Theo như ngươi nói thì người này không phải là Từ Tử Lăng. Nhưng bất kể hắn là ai, có thể thu thập được Tiểu Thường về hay không là việc thứ yếu, sư tỷ Chưởng Môn đã hạ nghiêm lệnh, nhất thiết phải giết chết người này, bất kể có tổn thất gì. Có tin tức gì của Biên sư thúc của ngươi không? Sau khi chia tay ở Thành Đô, ta không thấy hắn đâu nữa.

Bạch Thanh Nhi thán:

- Biên sư thúc bị An Long và Vu Ô Quyển liên thủ quần công đã bị nội thương nghiêm trọng, may mà được Loan Loan sư tỉ kịp thời cứu mạng và hộ tống đến nơi bí mật chữa thương, Văn sư thúc có thể yên tâm rồi.

Lúc này, xe ngựa đã đi đến một quán trọ, Khấu Trọng không dám xông vào, cẩn thận bỏ đi, trong lòng cảm thấy thoải mái (vì đã từ miệng hai ả này mà biết được một số manh mối về hành tung Từ Tử Lăng).

Âm Quý Phái tập hợp môn đệ để đối phó cao thủ đổ bác Cung Thần Xuân, quả thật là một nhân vật đáng gờm, cuối cùng cũng kinh động đến Chúc Ngọc Nghiên phải xuất cao thủ nguyên lão đến đối phó với hắn, nhưng phải xem xem hắn có tài giỏi đến thế không?

Lúc đó gã cũng giống như Văn Thái Đình, không tin "Ba Diện Khách" đại hiệp mặt sẹo chính là Từ Tử Lăng, gã tự nhủ chờ trời tối sẽ trà trộn vào Cửu Giang, nếu tối nay Cung Thần Xuân không đến, một mình gã sẽ đột nhập vào sào huyệt của Âm Quý phái đánh một trận lạc hoa lưu thủy cho sướng con bà nó cái chân tay, nhưng điều quan trọng hơn vẫn là lợi dụng dịp này để thử qua đao pháp của Tống Khuyết mà gã đã lĩnh hội.

Nghĩ đến đây, lòng gã hưng phấn lên, liền đi vào con đường lớn ở cửa Bắc, từ xa trông thấy một đội kỵ sỹ cưỡi ngựa đang vào thành, dẫn đầu là người có ân oán không đội trời chung với hắn bang chủ bang Cự Kình Bang-Vân Ngọc Chân.

Khấu Trọng đang mong có thể gặp cô ta ở đây, nhưng không ngờ vừa vào thành đã gặp đ hận cũ thù mới sôi sục, gã vội vàng đuổi theo.

*

Trong khi Từ Tử Lăng vẫn đang đắm chìm trong hồi ức đẹp ở đất Tam Hiệp, Lôi Cửu Chỉ đẩy cửa vào ngồi cạnh gã và nói:

- Nếu có dịp đến Cửu Giang, Lâm Lãng sẽ sắp xếp cho chúng ta ở nhà trọ có quan hệ với họ, tối nay chúng ta sẽ đến đỗ trường của Đỗ Quỹ Tra Hải.

Từ Tử Lăng nói:

- Huynh thấy con người của Công Lương Ký thế nào?

Công Lương Ký là thương gia buôn thuốc bị tên lừa đảo Lại Triều Quý lừa đến mức khuynh gia bại sản.

Lôi Cửu Chỉ đáp:

- Ta đã từng hỏi Lâm Lãng, những lời Công Lương Ký nói đều là sự thực, Công Lương Gia là người lương thiện nổi tiếng ở Thanh Hóa, đối với người nghèo ông thường phát thuốc để họ chữa bệnh. Chính vì vậy, mặc dù việc buôn bán của ông ta rất lớn, nhưng gia cảnh không mấy khá giả. Đại thiếu gia của Ô Giang bang đưa ông ta đến Cửu Giang mà không bận tâm đến việc tiền bạc, Lâm Lãng còn tìm cách để những người có máu mặt của Ô Giang bang tại Cửu Giang giúp ông ta, nhưng đương nhiên phải xem quyền đầu của Cung gia cứng như thế nào.

Sau nhiều ngày ở cùng nhau, hai người đã quen nhau, nói chuyện không còn khách sáo nữa.

Từ Tử Lăng nói:

- Ta nghĩ phải giải quyết xong đám sổ sách hỗn độn của Công Lương Ký, sau đó chúng ta mới đi đến sòng bạc.

Lôi Cửu Chỉ nói:

- Vận may đến phải nắm bắt, nếu không một đi không trở lại. Giết hắn sẽ không thu được gì, chi bằng chúng ta tìm cách lấy nợ giúp Công Lương Ký tại sòng bạc, mà phải lấy bằng hết của chúng.

Tử Từ Lăng thở ra nói:

- Những lời nói của huynh liệu có mâu thuẫn với nhau không? Nếu hắn đang giố tiền nhờ việc lừa người khác có được, khi đó dùng đao hay dùng cờ bạc lấy lại có khác gì, rốt cuộc cũng chỉ là muốn lấy lại được số tiền đó.

Lôi Cửu Chỉ nghĩ một lúc rồi nói:

- Chúng ta tìm mọi cách để bắt hắn trả lại tiền, hắn sẽ dùng luật giang hồ để trả lại một nửa là tốt lắm rồi. Nhưng trên sòng bạc, hắn lại không thể không tuân thủ luật của sòng bạc, thua bao nhiêu sẽ phải trả bấy nhiêu. Sòng bạc là nơi trọng chữ tín, hắn không thể lật lọng.

Từ Tử Lăng cau mày nói:

- Huynh có cách nào câu dẫn Lại Triều Quý đến đánh bạc với chúng ta một trận không?

Lôi Cửu Chỉ chỉ vào ngực và nói:

- Theo những gì Công Lương Ký và Lâm Lãng đã nói, ta đã nắm được tác phong hành sự của chúng. Nếu luận về cờ bạc, lừa đảo, các chiêu như vờ tha để bắt thật (dục cầm, cố túng), phô trương thanh thế, đổi trắng thành đen, hắn không đủ tư cách để làm đồ đệ của ta. Chỉ cần Lăng Thiếu gia chịu ở lại Cửu Giang 2 ngày, ta đảm bảo sẽ khiến cho hắn phải cắn câu.

Từ Tử Lăng dãn mặt ra nói:

- Vậy cho huynh thời gian hai ngày, nếu không được thì sẽ làm theo cách của ta.

Lôi Cửu Chỉ bỗng trầm ngâm nói:

- Lạ thật, sao không thấy Âm Quý phái động tĩnh gì nhỉ?

Từ Tử Lăng phân tích:

- Những cao thủ của Âm Quý phái đều đến Ba Thục. Chúc Ngọc Nghiên coi trọng thân phận nên sẽ không đích thân ra tay, mà việc điều binh khiển tướng sẽ mất thời gian, bất quá Cửu Giang là cơ hội cuối cùng của chúng, sau này muốn tìm chúng ta cũng không dễ dàng gì.

Lôi Cửu Chỉ cười nói:

- Hắn có Trương Lương kế, ta có Tử Phòng mưu, chỉ cần Cung Thần Xuân đột nhiên mất tích khỏi thế gian, Chúc Ngọc Nghiên nếu đích thân đến thì sẽ thế nào chứ?

Từ Tử Lăng lắc đầu nói:

- Tránh được một lúc cũng chỉ là nhất thời, không tránh được cả đời. Ta nhất định sẽ cùng Chúc Ngọc Nghiên và những người khác gặp nhau một lần để làm rõ vấn đề, nhân dịp này để đánh một trận với chúng. Huynh, Công Lương Kỳ và Lâm Lãng không nên đi cùng ta, mà dùng con đường bí mật để để liên lạc tiếp ứng lẫn nhau, như vậy chẳng phải sẽ thú vị hơn sao?

*

Khấu Trọng sau khi tắm rửa sạch sẽ trong quán trọ, đi dạo phố đúng lúc đường phố lên đèn. Phố phường nhộn nhịp, khách vãng lai là những thương gia đến từ khắp nơi với đủ các loại nhân vật giang hồ.

Lúc nãy gã đi theo dấu Vân Ngọc Chân, cho đến khi thấy ả tiến vào nơi đại diện cho chính quyền Cửu Giang, nằm ở phía sau Giang Lầu thị trấn Quan Thự

khu trung tâm của thành phố, gã mới tìm vào khách điếm nghỉ ngơi.

Tới tận thời điểm này, gã vẫn chưa biết nên làm thế nào với ả.

Nếu dùng thủ đoạn ám toán, với đao pháp lúc này của gã, cùng thân thủ và kinh nghiệm của gã hiện nay, sau khi xong việc sẽ dễ dàng tẩu thoát, nhưng bỗng nhiên gã lại do dự, không thể xuống tay kết liễu được.

Đối với phụ nữ lúc nào gã cũng rất mềm lòng.

Gã chọn một tửu điếm nhỏ có thể nhìn thấy lối vào cửa Bắc môn để dùng bữa, nếu đám người Cung Thần Xuân ngồi thuyền từ Ba Thục, qua Tam Hiệp để đến Cửu Giang, thì sẽ dừng ở bến đò ngoài thành.

Cửu Giang vốn có một con đường thủy trong thành, nhưng chỉ có tàu thuyền của quân Lương mới được sử dụng, tất cả tàu thuyền khác phải đậu bên ngoài thành.

Hai chiếc bàn ở gần cửa đã bị người khác chiếm mất, vị trí gã đang ngồi không thể quan sát được tình hình bên ngoài quán ăn.

Khấu Trọng liền thi triễn tuyệt kỹ “ền sai ma khiến quỷ cũng được”, gã lấy ra hai nén bạc, đến 1 trong mấy chiếc bàn đó, đặt nén bạc lên bàn, cười nói:

- Nếu các vị nhường cho ta chiếc bàn này, nén bạc này sẽ thuộc về các vị.

Ba người đó chắc là bạn bè của nhau, nửa muốn nửa không, rốt cuộc cũng lấy nén bạc, thanh toán và bỏ đi.

Khấu Trọng lại làm như không có gì quay sang đám tiểu nhị, không để ý những ánh mắt của những người trong quán ăn, nói:

- Sắp bát đĩa lên bàn cho ta, ta cần tiếp đón bạn hữu.

Mấy người hầu bàn rắm rắp nghe theo, hận không thể làm nhanh hơn.

Khấu Trọng đặt hầu bao xuống, rút Tỉnh Trung Nguyệt từ sau lưng đặt lên bàn. Nhìn vậy, trừ những kẻ ăn gan hùm, nếu không sẽ không ai dám ngồi vào chiếc bàn của gã.

Sau khi gọi món xong, Khấu Trọng ngóng ra con đường lớn vào thành, các thương gia lũ lượt từ bên ngoài kéo vào thành, sự phồn vinh hàm chứa điềm không bình thường.

Tên hầu bàn vừa bưng rượu lên, Khấu Trọng liền tiện mồm hỏi:

- Không ngờ Cửu Giang lại náo nhiệt như vậy.

Tên hầu bàn cười nói theo:

- Chắc đại gia không biết, việc nhộn nhịp như vậy là do hàng năm có một hội đánh bạc tổ chức ở đây.

Gã hầu bàn nhỏ giọng nói tiếp:

- Nếu may mắn không những thắng được tiền, mà còn có gái đẹp hầu hạ cả đêm, lão gia, ngài nói xem ai lỡ bỏ qua cơ hội này?

Khấu Trọng nghe thế, liền nghĩ phong cách của sòng bạc này rất giống phong cách của Hương Ngọc Sơn, Cửu Giang lại là địa bàn của Ba Lăng Bang, không chừng đứng đằng sau chủ trì sòng bạc này là Hương Gia. Nghĩ đến đấy, lòng gã nãy ra ý muốn giết người. Nhưng ngoài mặt vẫn không tỏ ra vẻ gì, cười vang lên nói:

- Không ngờ lại có nơi thú vị như vậy, nói đến đác ta nhất định muốn đi, xin hỏi đường đến Nhân Như Các đi như thế nào?

Tên hầu bàn không chần chừ gì liền chỉ đường đi cho Khấu Trọng, xong quay ra và chào mời người khách khác. Khấu Trọng đang suy tính, một giọng cung kính bên cạnh cất lên:

- Đại nhân xin thứ tội tiểu nhân đã quấy nhiễu.

Khấu Trọng ngẩng đầu lên nhìn, người vừa nói khoảng chừng 40 tuổi, người nhỏ, khuôn mặt đỏ xen lẫn những vết trắng do tửu sắc quá độ, mặc dù trông có vẻ của một người thẳng thắn, trung thực, nhưng đuôi mắt nhỏ và dài lộ ra bản chất xảo quyệt. Trông tướng có vẻ được, nhưng người từng trải đều có thể nhận ra hắn là tên lừa đảo để kiếm sống trên giang hồ.

Khấu Trọng biết mình đã phạm phải điều cấm kỵ lớn trên giang hồ là “người có tiền của không nên để lộ ra”. Tuy nhiên, gã cũng đang không có việc gì gấp, muốn thông qua người này thăm dò thông tin, gã liền nói:

- Ngồi xuống mà nói chuyện!

Gã trung niên thụ mệnh ngồi xuống cạnh gã, giọng siểm nịnh:

- Tiểu nhân Lưu An, xin hỏi quý tính đại gia?

Khấu Trọng khó chịu nhìn hắn, vẻ nhẫn nại nói:

- Ngươi có việc gì thì nói đi, đừng nhiều lời vô bổ.

Lưu An tỏ vẻ sợ hãi nói:

- Lão gia bớt giận. Chỉ vì tiểu nhân thấy lão gia tướng mạo xuất chúng, khuôn mặt rạng rỡ, đích thị là tướng mạo của một quí nhân, nên muốn đề xuất với lão gia một việc chắc chắn sẽ làm lão gia hài lòng.

Khấu Trọng cười thầm trong bụng, tự thấy bộ dạng hiện nay của mình hiện tại cũng có vẻ giống như một kẻ xuất chúng, chẳng qua chỉ là một kẻ xuất chúng cải trang mà thôi. Gã trừng mắt nói:

- Nếu ngươi xàm ngôn, có tin là chỉ cần một đao ta có thể lấy mạng ngươi.

Lưu An vội nói th

- Lão gia thật biết nói đùa.

Tiếp đấy nhích lại gần gã thấp giọng nói:

- Đại gia chẳng phải muốn đến Nhân Như Các để đánh bạc sao? Tiểu nhân không những có thể dẫn đường cho lão gia, mà còn giúp lão gia áp đảo được toàn bộ sòng bạc, đại gia sẽ được cả của và người.

Hắn vừa hết lời, Khấu Trọng liền nói:

- Ngươi tưởng ta là thằng ngốc à? Nếu dễ dàng như vậy, tại sao nhà ngươi không tự đi mà đánh thắng các sòng bạc đấy, mà lại nhường miếng ngon đó cho ta. Cút ngay đi cho ta, nếu không ta sẽ một đao cho ngươi chết bây giờ.

Lưu An vội nói:

- Xin lão gia để tiểu nhân giải thích, sự thật là thế này, theo lão bản của sòng bạc là Thiên Cửu Đại Tái, đổ cuộc tối mai sẽ bắt đầu, ai thắng được nhiều quân bài nhất, người đó sẽ chiến thắng. Tuy nhiên, người tham gia sòng bạc phải đăng ký trước ba ngày, tại sòng bạc rút quẻ quyết định bàn chơi và đấu thủ, lão gia xem!

Hắn mở tay phải, xoè ra một kim bài bằng đồng đặc biệt, phía trên khắc số hiệu và chữ Nhân Như Các, rất nhỏ và sắc nét.

Khấu Trọng nghe nói xong hỏi:

- Ngươi định bán kim bài đó cho ta chứ gì! Hà, ngươi rất biết kinh doanh đấy nhỉ.

Lưu An thu lại kim bài, cười nói:

- Vấn đề của tiểu nhân là thiếu vốn, hội bạc ở Nhân Như Các quy định người tham gia bắt buộc phải có 20 nén vàng để mua quân bài, nếu thua hết phải ra khỏi sòng bạc ngay, vì thế mới muốn tìm lão gia hợp tác.

Khấu Trọng không có hứng thú gì, lắc đầu và nói với hắn:

- Xin lỗi ngươi, trên người ta, nắn quanh người mới được 12 nén vàng, cho nên kể cả kỹ thuật cao siêu đến mấy, thì vẫn thiếu 8 nén vàng mới đủ tư cách, ngươi đi chỗ khác mà tìm lấy con mòng béo

Cứ nghĩ rằng hắn sẽ thấy khó mà lui, Lưu An vẫn không động dung, cười nói:

- Không sao, chỉ cần lão gia chịu hợp tác, kiếm được 8 nén vàng dễ như trở bàn tay. Tối nay, phố xá Cửu Giang sẽ đầy mòng béo, chỉ cần trong tay ta đủ vốn, tiểu nhân và đại gia hợp tác chắc chắn sẽ phát tài.

Đúng lúc đó, tên bồi bàn bê thức ăn đến, Khấu Trọng nói:

- Để ta nghĩ đã!

Lưu An nói:

- Đương nhiên rồi! Đương nhiên rồi! Lão gia nếu thấy hứng thú với đề nghị của tiểu nhân, thì đến Nhân Như Các tìm tiểu nhân. Tiểu nhân có con mắt nhìn người tương đối chuẩn, chắc chắn lão gia sẽ thắng, nếu không tiểu nhân đã không tốn nhiều công sức nói với lão gia như vậy.

Khấu trọng suy ngẫm một lúc nói:

- Nếu đủ tiền đổi quân bài, cuối cùng là ngươi hay ta đánh?

Lưu An nói:

- Đương nhiên lão gia là người ra quân rồi, phần còn lại để tiểu nhân làm, tiểu nhân sẽ khiến lão gia hài lòng.

Khấu Trọng gật đầu nói:

- Được! Nếu ta có hứng, tối nay ta sẽ đến Nhân Như Các tìm ngươi.

Lưu An nghĩ đã thuyết phục được gã ta nên hí hửng bỏ đi.

Khấu Trọng cười thầm trong bụng, đang định gắp món ăn thì nhìn thấy đại hiệp mặt sẹo Từ Tử Lăng khệnh khạng đi vào thành.


/800

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status