Hương Ngọc Sơn kinh hãi lách người ra, đoản kiếm trên tay đâm ra nhưđiện, kiếm thế vừa hung mãnh vừa tàn độc.
Từ Tử Lăng bất chợt xoay người một cái, y phục tung bay cuốn theomột luồng khí lưu xoáy tròn, đẩy bật những kẻ khác loạng choạng lùi ra, sau đó mới ung dung điểm vào lưỡi kiếm một chỉ.
Tất cả phẫn nộ và bất mãn của gã đều dồn cả vào bên trong chỉ kình.
Đoản kiếm của Hương Ngọc Sơn rời tay rơi xuống đất, người thì lảo đảovăng ra xa, lưng đập mạnh vào vách tường phía Tây của khoảng sân trống giữa hai gian nhà, tai mắt mũi miệng đều rỉ máu.
Từ Tử Lăng lướt theo như hình với bóng, vung tay chộp lấy ngực y, nhấcbổng lên khỏi mặt đất, dí sát vào tường. Đám thủ hạ nhìn thấy chủ nhân bị khống chế, đều không dám xông tới tấn công.
“Tử Lăng! Đừng!”.
Tiếng hét lanh lảnh của Vân Ngọc Chân vang lên phía sau.
Từ Tử Lăng đứng uy nghiêm tựa thiên thần giáng thế, song mục sáng rựcnhư sao băng, nhìn thẳng vào cặp mắt sợ hãi của Hương Ngọc Sơn, không thèm quay đầu lại nhìn Vân Ngọc Chân, mà chỉ quát lên: “Câm miệng!”.
Toàn thân kinh mạch Hương Ngọc Sơn đã bị chế trụ, nhưng cũng vẫn còncó thể lên tiếng nói chuyện, chỉ nghe y cuống quýt phân trần: “Từ đại ca xin hãy nghe tiểu đệ nói một lời, tất cả chuyện này đều...”.
Từ Tử Lăng hừ lạnh một tiếng, vận nội kình đẩy ra, cổ họng họ Hương lậptức tắc nghẹn, không nói nên lời, sắc mặt xám xịt như tử thi của người đã chết lâu ngày.
Đôi mắt hổ của Từ Tử Lăng rực lửa cừu hận, gằn giọng nói từng chữ một:“Uổng cho chúng ta coi ngươi là huynh đệ, còn ngươi thì ngay từ đầu đã có dạ bất lương, muốn đối phó chúng ta thì cứ tự tiện, tại sao lại dùng thủ đoạn bỉ hổi hại một người vô tội lòng dạ lại thiện lương như Tố tỷ?”.
Vân Ngọc Chân đứng sau lưng gã chừng nửa trượng, run run giọng nói: “TốTố tự mình nhiễm phải ác chứng, chuyện này đâu có liên quan tới Ngọc Sơn”.
Từ Tử Lăng ngửa mặt phát ra một tràng cười đau đớn, sau đó lạnh lùng cấttiếng: “Bệnh của Tố tỷ từ đâu ra chứ? Yên tâm đi! Hôm nay ta chỉ báo thù một nửa mà thôi, trước tiên lấy đi nửa cái mạng chó của hắn, nửa cái mạng còn lại, sẽ để lại cho Khấu Trọng. Vân bang chủ ngươi tốt nhất cũng nên tìm chỗ nào xa xa một chút trốn đi, bởi vì Khấu Trọng tuyệt đối không bỏ qua cho kẻ nào gia hại Tố tỷ đâu”.
Nói dứt lời liền tung mình nhảy vút lên, Hương Ngọc Sơn toàn thân run lênlẩy bẩy, ngồi gục xuống, lưng dựa vào tường.
Tiếng quát tháo vang lên đằng xa, các cao thủ nhìn thấy pháo hiệu củaHương Ngọc Sơn, bao gồm cả Tiêu Tiễn lần lượt chạy tới. Nhưng tất cả đều đã chậm mất một bước, để Từ Tử Lăng hoán khí trên không, biến mất trong màn đêm đen kịt.
Vân Ngọc Chân vội vàng chạy tới đỡ Hương Ngọc Sơn vẫn còn đang runrẩy dậy, lo lắng hỏi: “Sao rồi?”.
Hương Ngọc Sơn cười thê thảm, lắc đầu đáp: “Hắn thật tàn độc! Không ngờđã khiến ta trở lại tình trạng trước khi được hai người bọn chúng chữa khỏi thương thế”.
Vân Ngọc Chân nghe vậy lập tức cảm thấy không lạnh mà run, lần đầu tiênnhận thức được thực lực chân chính của Từ Tử Lăng, thủ đoạn này so với việc cứu chữa cho Hương Ngọc Sơn năm xưa, quả thật còn khó hơn gấp bội.
o0o
Cả ba ngày sau khi thương nghị xong kế hoạch tấn công Đông Hải, tất cảThiếu Soái Quân tập trung ở Hạ Phi đều hết sức khẩn trương, chuẩn bị cho cuộc đại chiến sắp tới.
Sáng sớm ngày hôm nay, Khấu Trọng và Tuyên Vĩnh, Tiêu Hồng Tiến cùngđi tuần thị thủy quân yếu ớt chỉ có năm chiến thuyền tương đối lớn. Khi bước lên một thuyền, Khấu Trọng liền chỉ tay vào một cánh buồm nói: “Thủy chiến dựa vào hỏa công là chính, có điều kình lực của hỏa tiễn rất mạnh, bắn trúng buồm đều nhất loạt xuyên qua, họa hoằn lắm thì mới làm cột buồm bốc cháy được. Nhưng chỉ cần chúng ta thêm một đầu chữ thập nhỏ chìa ra trên thân mũi tên để chặn lại, thì tên có thể lưu trên cánh buồm, đốt cháy cả thuyền của đối phương trong nháy mắt”.
Chúng nhân đều trầm trồ khen hay.
Tiêu Hồng Tiến tâm phục khẩu phục nói: “Phương pháp đơn giản như vậymà bọn thuộc hạ cũng không nghĩ ra, trí tuệ của Thiếu Soái thật siêu phàm!”.
Khấu Trọng thầm nhủ phải là trí tuệ của Lỗ Diệu Tử siêu phàm mới đúng.Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng đương nhiên là gã không nói ra, chỉ cười vui vẻ nói: “Còn một thứ đồ chơi khác lợi hại hơn hỏa tiễn nhiều, đó là một thứ ám khí dẫn hỏa dùng sức tay ném ra, gọi là Hỏa Phi Trảo!”.
Tuyên Vĩnh không hiểu biết về thủy chiến lắm, nghe gã nói vậy thì chaumày ngạc nhiên hỏi: “Đó là thứ gì?”.
Khấu Trọng đáp: “Nó như một quả pháo lớn bằng gỗ, hình dáng giống cáichày, bên trong khoét rỗng ruột, nhồi đầy hỏa dược vào bên trong, xung quanh trổ bảy tám lỗ nhỏ để dẫn hỏa và thông khí, sau đó dùng đinh đóng ngược vào các lỗ ấy, bên ngoài bọc giấy dầu để phòng nước. Khi lâm trận thì chỉ cần điểm hỏa rồi dùng tay ném ra, hoặc ném vào buồm trên cao, hoặc ném thẳng vào khoang thuyền, đảm bảo có thể đốt cho địch nhân chỉ biết ôm đầu kêu tha mạng!”.
Tuyên Vĩnh và Tiêu Hồng Tiến cùng lúc động dung.
Lúc này ba người đã lên đến đài quan sát của chiến thuyền, Khấu Trọng dõimắt nhìn về phía Đông, hít sâu vào một hơi rồi chậm rãi nói: “Đông Hải là quận lớn gần biển, quân thủ thành tự nhiên rất giỏi thủy chiến, lực lượng lại càng mạnh hơn chúng ta gấp bội, vì vậy nếu chúng ta giả bộ ngu xuẩn đến mức lấy thủy quân toàn lực tấn công, Lý Tử Vân và Đồng Thúc Văn tất sẽ đem quân nghênh chiến, lúc ấy thì mấy thứ đồ chơi này sẽ có chỗ sử dụng rồi!”.
Tuyên Vĩnh và Tiêu Hồng Tiến ồ lên một tiếng, đến giờ mới hiểu ra tại saoKhấu Trọng phải đích thân kiểm duyệt đội thuyền chiến nhỏ bé này.
Khấu Trọng cười khổ: “Đội thuyền này của chúng ta đành dùng làm vật hisinh vậy. Hà! Đến lúc phải tìm tên tiểu tử Lý Tinh Nguyên rồi!”.
o0o
Sau khi đuổi kịp bọn Bốc Thiên Chí và Trần Lão Mưu, Từ Tử Lăng không nóicâu nào, cả ngày chỉ ngồi trong xe ngựa bầu bạn với di thể đã được tẩm hương liệu bảo quản của Tố Tố, thi thoảng mới ra ngoài để nhìn Tiểu Lăng Trọng đang được nữ tỳ và vú nuôi chăm sóc trong một cỗ xe khác.
Mỗi lần nhìn thấy đứa trẻ vừa mất mẹ này, tim gã đều như rỉ máu.
Kết cục thê thảm của Tố Tố, gã và Khấu Trọng đều phải chịu trách nhiệm.Thương tâm, tuyệt vọng, tự trách, hối hận giống như những cơn sóng thủy triều tham lam nuốt chửng lấy bến bờ tâm linh của gã, khiến gã đau khổ đến cùng cực. Sự hụt hẫng và đau khổ đến cực độ khiến Từ Tử Lăng chỉ muốn vứt hết tất cả để chạy trốn, nhưng gã cũng biết lúc này mình phải phấn chấn lên để đối phó với những nguy hiểm trước mắt. Người chết không thể phục sinh, bất luận gã bi phẫn thế nào, thủy chung cũng không thể thay đổi được sự thật tàn khốc này.
Khi đến bờ sông Hoài, lên thuyền của Cự Kình Bang tới tiếp ứng, tâm tìnhgã mới bình tĩnh trở lại.
Hoàng hôn ngày thứ hai sau khi thuyền nhổ neo, gã lần đầu tiên rời khỏikhoang thuyền đặt linh cữu Tố Tố, đi tới cuối thuyền cúi đầu trầm tư mặc tưởng.
Mây đen âm u buông xuống bầu trời, mấy con quạ đảo tròn trên không, kêulên mấy tiếng thê lương càng làm tâm trạng gã thêm ưu sầu.
Bốc Thiên Chí lấy hết can đảm bước tới sau lưng gã, lo lắng hỏi: “Trên đờinày có ai có thể không chết đâu chứ! Tử Lăng phải biết kềm chế bi thương, đừng để thương tâm quá độ mà hại đến thân thể, ảnh hưởng đến tu vi”.
Từ Tử Lăng khó khăn lắm mới thốt ra thành lời: “Ta rất muốn rời bỏ nơi này,đến một nơi thật xa mà không ai biết ta là ai, không nghĩ ngợi gì hết, quên đi tất cả những chuyện đã xảy ra!”.
Bốc Thiên Chí buồn bã nói: “Ta hiểu tâm tình của Tử Lăng, nhưng trốni̓ránhkhông phải là cách. Trong cuộc đời, mỗi người đều không tránh khỏi phải trải qua những kinh nghiệm thê lương, có lẽ thời gian trôi đi, nó sẽ nhạt nhòa dần, nhưng ít nhiều gì cũng sẽ để lại những ấn tích không thể xóa mờ. Đời người chính là như vậy đó!”.
Từ Tử Lăng nghĩ đến câu chuyện về đồng tử luyện đơn mà Sư Phi Huyên đãkể cho mình nghe khi còn ở Lạc Dương, cười khổ nói: “Không phải ta chạy trốn, mà là đang theo đuổi một lý tưởng. Bạt Phong Hàn từng nói với ta, ở Tây Vực có thảo nguyên và đại mạc rộng bao la bát ngát, thời tiết chí nhiệt chí hàn, núi non quanh năm tuyết phủ, biển cát trải dài đến vô hạn. Khi một thân một mình đặt chân lên những nơi kỳ quái nhất của thế gian ấy, con người sẽ cảm thấy ngoài mình ra thế gian không còn gì khác nữa, đại tự nhiên sẽ khiến người ta quên đi tất cả, bao gồm cả chính bản thân người đó nữa”. Ngưng lại một chút rồi gã thở dài tiếp lời: “Gánh nặng lớn nhất của con người chính là bản thân mình, chính là cái “ta” này”.
Cơn gió lạnh mang theo hơi nước từ phía đầu thuyền thổi tới, làm y phục haingười bay lên phần phật. Bốc Thiên Chí làm sao hiểu được vì gã nghĩ đến câu chuyện đồng tử luyện đơn mà cảm khái nói ra những lời như vậy, tư tưởng của y lại không được sâu sắc và thấu triệt như Từ Tử Lăng, thế nên nhất thời cũng không biết nên nói gì mới tốt.
Cũng may Từ Tử Lăng đã lên tiếng nói sang chuyện khác: “Phó bang chủcó phải chuẩn bị chính thức đoạn tuyệt với Vân Ngọc Chân không?”.
Bốc Thiên Chí hừ lạnh nói: “Con người không nhân không nghĩa như ả, làmsao còn tư cách làm bang chủ của chúng ta nữa? Sau này Bốc mỗ sẽ dẫn huynh đệ đi theo Khấu gia đánh thiên hạ, làm những chuyện oanh oanh liệt liệt, lưu danh muôn đời”.
Từ Tử Lăng chau mày nói: “Ta thủy chung vẫn cảm thấy bản chất con ngườiVân Ngọc Chân không phải là xấu, vì vậy hôm ấy rõ ràng là có cơ hội ra tay, nhưng cuối cùng ta cũng không thể nhẫn tâm hạ thủ được, nếu là Khấu Trọng, chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua cho nàng ta đâu”.
Bốc Thiên Chí thở dài: “Hai năm nay Vân Ngọc Chân đã thay đổi hoàn toàn,nếu không chúng ta cũng tuyệt đối không có ý rời bỏ ả như vậy”.
Từ Tử Lăng không hiểu hỏi: “Có phải nàng ta bị ảnh hưởng của Hương NgọcSơn không?”.
Ánh mắt Bốc Thiên Chí trở nên kỳ lạ, không trả lời câu hỏi của gã mà hỏingược lại: “Tử Lăng cảm thấy Đa Tình Công Tử Hầu Hy Bạch là người thế nào?”.
Từ Tử Lăng ngạc nhiên hỏi lại: “Lẽ nào vấn đề nằm ở con người này?”.
Bốc Thiên Chí thở dài: “Ta chỉ nghi ngờ thôi chứ chưa dám khẳng định. Từsau khi Vân Ngọc Chân tình cờ gặp y, ả ta liền trở nên thất hồn lạc phách, tính tình thay đổi hoàn toàn. Trên giang hồ những kẻ phong hoa tuyết nguyệt như Hầu Hy Bạch quả thật nhiều vô số kể, nhưng thủ thân như ngọc, tự cho mình là hộ hoa sứ giả, võ công cao minh khôn lường, xuất thân lai lịch lại thần bí thì chỉ có một mình y mà thôi. Tử Lăng nói xem ta có nên hoài nghi con người này hay không?”.
Từ Tử Lăng thầm kinh ngạc. Gã biết rõ một khuyết điểm rất lớn của mìnhchính là phàm chuyện gì cũng chỉ nghĩ đến mặt tốt, đối với Hầu Hy Bạch cũng vậy.
Bốc Thiên Chí trầm ngâm: “Người có thể luyện võ công thượng thừa đều có tâm chí sắt đá, dù bị dày vò cũng không khuất phục, có lý tưởng, có hoài bão. Vớitính cách biểu hiện như của Hầu Hy Bạch hiện giờ, y tuyệt đối không thể có được thành tựu của ngày hôm nay. Trong ngoài bất nhất, con người này quả thực hết sức bí hiểm”.
Từ Tử Lăng gật đầu: “Cách nhìn của Chí thúc rất độc đáo, ta nhớ ra rồi, BạtPhong Hàn cũng từng hoài nghi con người này, truy vấn y về chất liệu tạo thành Mỹ Nhân Phiến. Chỉ là lúc ấy ta nghe xong rồi cũng bỏ qua, bây giờ nhớ lại mới cảm thấy đúng là có chút vấn đề”.
Bốc Thiên Chí nói: “Trần công từng suy đoán y muốn đối phó Sư Phi Huyên,nhưng nghĩ kỹ thì lại cảm thấy không đúng lắm, bởi vì bất cứ nữ nhân nào cũng cảm thấy loại nam nhân lưu tình khắp nơi như y không thể cùng mình bạch đầu giai lão cho được”.
Trần công chính là Trần Lão Mưu.
Từ Tử Lăng chau mày nói: “Chí thúc nói đối phó, có phải là chiếm lấy tráitim của Sư Phi Huyên không, chuyện này chắc không có khả năng đâu?”.
Bốc Thiên Chí trầm giọng: “Người này rất tà môn, chúng ta tuyệt đối khôngthể xem nhẹ được. Cho đến bây giờ Hầu Hy Bạch là thanh niên nam tử duy nhất có vinh hạnh được cùng du ngoạn với Sư Phi Huyên, giả như chúng ta không may đoán trúng, y là người xuất thân ma môn thì quả thật vô cùng đáng sợ”.
Từ Tử Lăng cười khổ nói: “Ta thật không hiểu tại sao trên đời này lại cónhững người chuyên môn làm chuyện xấu xa tàn ác như vậy. Cho dù là những tên đại đạo cùng hung cực ác, chúng cũng tự tìm những lý do để bào chữa cho mình, tự an ủi rằng mình không phải đang làm chuyện xấu”.
Bốc Thiên Chí nói: “Ta nghĩ người của ma môn xưa nay cũng chưa từng cảmthấy rằng mình đang làm chuyện gì thương thiên hại lý cả. Đây rất có thể là vấn đề do pháp môn luyện công gây ra, hoặc giả liên quan đến giáo phái mà chúng là tín đồ. Bởi thế nên mới có sự tranh chấp từ baoạ đời nay giữa Âm Qúy Phái và Từ Hàng Tịnh Trai chứ”.
Từ Tử Lăng song mục lấp lánh tinh quang, gật đầu nói: “Bất luận Hầu HiBạch là chính hay là tà, ta cũng phải nhắc nhở Sư Phi Huyên chú ý điểm này”.
Một trận gió lớn thổi tới, rồi mưa bắt đầu rơi, sông Hoài chìm vào giữa tấmmàn mông lung huyền ảo.
Từ Tử Lăng thở dài não nề, thấp giọng nói: “Chí thúc về nghỉ ngơi đi! Tamuốn đứng đây thêm một lát nữa!”.
o0o
Bảy chiếc chiến thuyền rời khỏi Hạ Phi, đi dọc theo dòng Mục Thủy nhằmhướng Mục Dương thẳng tiến.
Khấu Trọng đứng trên đài quan sát, toát lên một khí khái quân lâm thiên hạ,bên cạnh là Tiểu Lữ Bố Tiêu Hồng Tiến, tuy cũng là người cao lớn uy vũ, thể hình khôi ngô, nhưng khi so với gã, chỉ có thể làm lá xanh điểm xuyết thêm cho hoa mẫu đơn mà thôi. Đây không chỉ là vì thể hình và khí chất của Khấu Trọng, mà còn vì thế đứng vững chãi như núi và đôi nhãn thần sắc bén toát lên đầy vẻ tự tin của gã nữa. Đối với thủ hạ tướng sĩ, gã vừa là một thống lĩnh bách chiến bách thắng, vừa là một tuyệt đại cao thủ xưa nay bất bại. Hai cách nhìn này cộng lại với nhau, khiến cho gã được sùng bái và tôn kính như thiên thần vậy.
Dõi mắt nhìn ra, trên thuyền chở đầy binh lính, nhưng trên thực tế mỗithuyền chỉ chưa không quá trăm người, cộng lại cũng chưa được ngàn người. Ba ngày trước Lạc Kỳ Phi đã liên lạc với Lý Tinh Nguyên ở Mục Dương, nói cho y biết đại kế tấn công Đông Hải. Thiếu Soái Quân ở Hạ Phi cũng làm ra vẻ giả thần giả quỷ để che tai mắt địch nhân. Chủ lực tác chiến chân chính là hơn ngàn khinh kỵ do Tuyên Vĩnh soái lĩnh và đội thám tử của Lạc Kỳ Phi, những người khác chỉ làm ra vẻ hùng hổ tiến công mà thôi, đương nhiên là bao gồm cả đạo thủy quân không đáng một kích này của Khấu Trọng.
Mặt trời từ từ lên cao, đại địa tràn đầy dương khi và sinh cơ.
Hai bên đồng ruộng bao la, màu xanh mơn mởn trải dài đến tận chân trời.
Tâm thần Khấu Trọng cơ hồ như bay qua cảnh tượng trước mắt, đến một nơinào đó ở rất xa, đột nhiên cất tiếng hỏi: “Tiêu huynh nói Đồng Thúc Văn có trúng kế không?”.
Tiêu Hồng Tiến cúi đầu suy nghĩ giây lát rồi đáp: “Nếu luận thực lực, thủy sưĐông Hải có tới ba mươi chiến thuyền, tổng binh lực hơn chúng ta tới mấy ngàn người, thêm vào chúng ta là đội quân viễn chinh, lại càng không thông thuộc địa hình, toàn bộ đều dựa vào một tên Lý Tinh Nguyên căn bản không đáng tin cậy làm gậy chỉ đường, giả như Hồng Tiến là Đồng Thúc Văn, cho dù biết là chúng ta có điều trá ngụy, cũng sẽ vui vẻ mà xuất quân nghênh chiến”.
Khấu Trọng gật đầu: “Nói hay lắm! Vì vậy lần này chúng ta muốn thắng, thìphải xông vào chỗ hiểm nguy nhất để cầu thắng. Ngoại trừ sự phối hợp hoàn mỹ của kỳ binh và trinh sát ra, quan trọng nhất chính là lựa chọn vị trí phục kích, kế đó là dùng vũ khí bí mật để ứng phó địch nhân. Chỉ cần có thể phá được thuyền đội của Đông Hải, coi như chúng ta đã làm bại liệt được sự linh hoạt của Lý quân ở Đông Hải Quận rồi, chẳng những không thể mau chóng dùng đường thủy chi viện cho Mục Dương, mà còn làm cho phòng tuyến trên biển của chúng bị tan rã, khiến chúng ta có thể phong tỏa cả đường thủy lẫn đường bộ của Đông Hải! Hà hà! Lúc ấy Lý Tử Vân và Đồng Thúc Văn chỉ có thể quỳ xuống xin tha chết mà thôi!”.
Tiêu Hồng Tiến thầm thở phào nhẹ nhõm, thầm nhủ may mà mình khôngphải kẻ thù của Khấu Trọng.
Bất cứ thống soái siêu phàm trác việt nào, dù là Lý Mật, Lý Thế Dân, ĐỗPhục Uy, Đậu Kiến Đức, phương thức tác chiến cũng có sơ hở hoặc có thể nắm bắt được. Tỷ dụ như Lý Mật thích dùng kế trá bại mai phục, Lý Thế Dân thì vừa cứng vừa mềm, giỏi lợi dụng địa thế, lấy thủ làm công, quân Giang Hoài của Đỗ Phục Uy thì đến đi như gió, lấy chiến dưỡng chiến. Còn phương thức tác chiến của Khấu Trọng này thì hoàn toàn không thành chương pháp, tựa như thiên mã hành không, khiến người ta không thể nào đoán biết bước tiếp theo gã sẽ làm gì, vừa tập hợp sở trường của bách gia, lại vừa có chỗ đặc sắc riêng, khiến người ta vừa kinh hãi vừa không thể không vỗ tay khen tuyệt.
Địch nhân như vậy, ai mà chẳng e ngại?
Khấu Trọng lắc đầu cười cười: “Nếu ta đoán không lầm, địch nhân có lẽ đợichúng ta đi qua Mục Dương là sẽ tấn công, lúc ấy Lý Tinh Nguyên bất ngờ trở mặt đoạn hậu, chúng ta sẽ chỉ có kết cục toàn quân hủy diệt mà thôi. Có điều ta cũng đan g mong tốt nhất là bọn chúng dốc hết lực lượng ra đây, hai bên bờ mai phục thêm trọng binh nữa, như vậy chì chẳng những chúng ta dễ dàng biết được vị trí bọn chúng định đột kích, mà còn có thể hủy luôn quân chủ lực của địch nhân, thật là lý tưởng!”.
Tiêu Hồng Tiến gật đầu khen phải.
Nhìn bề ngoài, kế hoạch của họ là chia hai đường thủy lục tấn công ĐôngHải, lấy Mục Dương làm bàn đạp chi viện. Thủy quân sau khi ra biển sẽ phối hợp với Thiếu Soái Quân trên bộ và quân Mục Dương của Lý Tinh Nguyên, vây khốn Đông Hải. Nhưng sự thực lại hoàn toàn khác.
Khấu Trọng nở một nụ cười tràn trề tự tin, đưa tay đặt lên vai Tiêu HồngTiến, thở dài nói: “Có khi tối ngày kia chúng ta đã ngồi trong Đông Hải thành uống rượu ăn mừng thắng trận rồi cũng không chừng!”.
Từ Tử Lăng bất chợt xoay người một cái, y phục tung bay cuốn theomột luồng khí lưu xoáy tròn, đẩy bật những kẻ khác loạng choạng lùi ra, sau đó mới ung dung điểm vào lưỡi kiếm một chỉ.
Tất cả phẫn nộ và bất mãn của gã đều dồn cả vào bên trong chỉ kình.
Đoản kiếm của Hương Ngọc Sơn rời tay rơi xuống đất, người thì lảo đảovăng ra xa, lưng đập mạnh vào vách tường phía Tây của khoảng sân trống giữa hai gian nhà, tai mắt mũi miệng đều rỉ máu.
Từ Tử Lăng lướt theo như hình với bóng, vung tay chộp lấy ngực y, nhấcbổng lên khỏi mặt đất, dí sát vào tường. Đám thủ hạ nhìn thấy chủ nhân bị khống chế, đều không dám xông tới tấn công.
“Tử Lăng! Đừng!”.
Tiếng hét lanh lảnh của Vân Ngọc Chân vang lên phía sau.
Từ Tử Lăng đứng uy nghiêm tựa thiên thần giáng thế, song mục sáng rựcnhư sao băng, nhìn thẳng vào cặp mắt sợ hãi của Hương Ngọc Sơn, không thèm quay đầu lại nhìn Vân Ngọc Chân, mà chỉ quát lên: “Câm miệng!”.
Toàn thân kinh mạch Hương Ngọc Sơn đã bị chế trụ, nhưng cũng vẫn còncó thể lên tiếng nói chuyện, chỉ nghe y cuống quýt phân trần: “Từ đại ca xin hãy nghe tiểu đệ nói một lời, tất cả chuyện này đều...”.
Từ Tử Lăng hừ lạnh một tiếng, vận nội kình đẩy ra, cổ họng họ Hương lậptức tắc nghẹn, không nói nên lời, sắc mặt xám xịt như tử thi của người đã chết lâu ngày.
Đôi mắt hổ của Từ Tử Lăng rực lửa cừu hận, gằn giọng nói từng chữ một:“Uổng cho chúng ta coi ngươi là huynh đệ, còn ngươi thì ngay từ đầu đã có dạ bất lương, muốn đối phó chúng ta thì cứ tự tiện, tại sao lại dùng thủ đoạn bỉ hổi hại một người vô tội lòng dạ lại thiện lương như Tố tỷ?”.
Vân Ngọc Chân đứng sau lưng gã chừng nửa trượng, run run giọng nói: “TốTố tự mình nhiễm phải ác chứng, chuyện này đâu có liên quan tới Ngọc Sơn”.
Từ Tử Lăng ngửa mặt phát ra một tràng cười đau đớn, sau đó lạnh lùng cấttiếng: “Bệnh của Tố tỷ từ đâu ra chứ? Yên tâm đi! Hôm nay ta chỉ báo thù một nửa mà thôi, trước tiên lấy đi nửa cái mạng chó của hắn, nửa cái mạng còn lại, sẽ để lại cho Khấu Trọng. Vân bang chủ ngươi tốt nhất cũng nên tìm chỗ nào xa xa một chút trốn đi, bởi vì Khấu Trọng tuyệt đối không bỏ qua cho kẻ nào gia hại Tố tỷ đâu”.
Nói dứt lời liền tung mình nhảy vút lên, Hương Ngọc Sơn toàn thân run lênlẩy bẩy, ngồi gục xuống, lưng dựa vào tường.
Tiếng quát tháo vang lên đằng xa, các cao thủ nhìn thấy pháo hiệu củaHương Ngọc Sơn, bao gồm cả Tiêu Tiễn lần lượt chạy tới. Nhưng tất cả đều đã chậm mất một bước, để Từ Tử Lăng hoán khí trên không, biến mất trong màn đêm đen kịt.
Vân Ngọc Chân vội vàng chạy tới đỡ Hương Ngọc Sơn vẫn còn đang runrẩy dậy, lo lắng hỏi: “Sao rồi?”.
Hương Ngọc Sơn cười thê thảm, lắc đầu đáp: “Hắn thật tàn độc! Không ngờđã khiến ta trở lại tình trạng trước khi được hai người bọn chúng chữa khỏi thương thế”.
Vân Ngọc Chân nghe vậy lập tức cảm thấy không lạnh mà run, lần đầu tiênnhận thức được thực lực chân chính của Từ Tử Lăng, thủ đoạn này so với việc cứu chữa cho Hương Ngọc Sơn năm xưa, quả thật còn khó hơn gấp bội.
o0o
Cả ba ngày sau khi thương nghị xong kế hoạch tấn công Đông Hải, tất cảThiếu Soái Quân tập trung ở Hạ Phi đều hết sức khẩn trương, chuẩn bị cho cuộc đại chiến sắp tới.
Sáng sớm ngày hôm nay, Khấu Trọng và Tuyên Vĩnh, Tiêu Hồng Tiến cùngđi tuần thị thủy quân yếu ớt chỉ có năm chiến thuyền tương đối lớn. Khi bước lên một thuyền, Khấu Trọng liền chỉ tay vào một cánh buồm nói: “Thủy chiến dựa vào hỏa công là chính, có điều kình lực của hỏa tiễn rất mạnh, bắn trúng buồm đều nhất loạt xuyên qua, họa hoằn lắm thì mới làm cột buồm bốc cháy được. Nhưng chỉ cần chúng ta thêm một đầu chữ thập nhỏ chìa ra trên thân mũi tên để chặn lại, thì tên có thể lưu trên cánh buồm, đốt cháy cả thuyền của đối phương trong nháy mắt”.
Chúng nhân đều trầm trồ khen hay.
Tiêu Hồng Tiến tâm phục khẩu phục nói: “Phương pháp đơn giản như vậymà bọn thuộc hạ cũng không nghĩ ra, trí tuệ của Thiếu Soái thật siêu phàm!”.
Khấu Trọng thầm nhủ phải là trí tuệ của Lỗ Diệu Tử siêu phàm mới đúng.Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng đương nhiên là gã không nói ra, chỉ cười vui vẻ nói: “Còn một thứ đồ chơi khác lợi hại hơn hỏa tiễn nhiều, đó là một thứ ám khí dẫn hỏa dùng sức tay ném ra, gọi là Hỏa Phi Trảo!”.
Tuyên Vĩnh không hiểu biết về thủy chiến lắm, nghe gã nói vậy thì chaumày ngạc nhiên hỏi: “Đó là thứ gì?”.
Khấu Trọng đáp: “Nó như một quả pháo lớn bằng gỗ, hình dáng giống cáichày, bên trong khoét rỗng ruột, nhồi đầy hỏa dược vào bên trong, xung quanh trổ bảy tám lỗ nhỏ để dẫn hỏa và thông khí, sau đó dùng đinh đóng ngược vào các lỗ ấy, bên ngoài bọc giấy dầu để phòng nước. Khi lâm trận thì chỉ cần điểm hỏa rồi dùng tay ném ra, hoặc ném vào buồm trên cao, hoặc ném thẳng vào khoang thuyền, đảm bảo có thể đốt cho địch nhân chỉ biết ôm đầu kêu tha mạng!”.
Tuyên Vĩnh và Tiêu Hồng Tiến cùng lúc động dung.
Lúc này ba người đã lên đến đài quan sát của chiến thuyền, Khấu Trọng dõimắt nhìn về phía Đông, hít sâu vào một hơi rồi chậm rãi nói: “Đông Hải là quận lớn gần biển, quân thủ thành tự nhiên rất giỏi thủy chiến, lực lượng lại càng mạnh hơn chúng ta gấp bội, vì vậy nếu chúng ta giả bộ ngu xuẩn đến mức lấy thủy quân toàn lực tấn công, Lý Tử Vân và Đồng Thúc Văn tất sẽ đem quân nghênh chiến, lúc ấy thì mấy thứ đồ chơi này sẽ có chỗ sử dụng rồi!”.
Tuyên Vĩnh và Tiêu Hồng Tiến ồ lên một tiếng, đến giờ mới hiểu ra tại saoKhấu Trọng phải đích thân kiểm duyệt đội thuyền chiến nhỏ bé này.
Khấu Trọng cười khổ: “Đội thuyền này của chúng ta đành dùng làm vật hisinh vậy. Hà! Đến lúc phải tìm tên tiểu tử Lý Tinh Nguyên rồi!”.
o0o
Sau khi đuổi kịp bọn Bốc Thiên Chí và Trần Lão Mưu, Từ Tử Lăng không nóicâu nào, cả ngày chỉ ngồi trong xe ngựa bầu bạn với di thể đã được tẩm hương liệu bảo quản của Tố Tố, thi thoảng mới ra ngoài để nhìn Tiểu Lăng Trọng đang được nữ tỳ và vú nuôi chăm sóc trong một cỗ xe khác.
Mỗi lần nhìn thấy đứa trẻ vừa mất mẹ này, tim gã đều như rỉ máu.
Kết cục thê thảm của Tố Tố, gã và Khấu Trọng đều phải chịu trách nhiệm.Thương tâm, tuyệt vọng, tự trách, hối hận giống như những cơn sóng thủy triều tham lam nuốt chửng lấy bến bờ tâm linh của gã, khiến gã đau khổ đến cùng cực. Sự hụt hẫng và đau khổ đến cực độ khiến Từ Tử Lăng chỉ muốn vứt hết tất cả để chạy trốn, nhưng gã cũng biết lúc này mình phải phấn chấn lên để đối phó với những nguy hiểm trước mắt. Người chết không thể phục sinh, bất luận gã bi phẫn thế nào, thủy chung cũng không thể thay đổi được sự thật tàn khốc này.
Khi đến bờ sông Hoài, lên thuyền của Cự Kình Bang tới tiếp ứng, tâm tìnhgã mới bình tĩnh trở lại.
Hoàng hôn ngày thứ hai sau khi thuyền nhổ neo, gã lần đầu tiên rời khỏikhoang thuyền đặt linh cữu Tố Tố, đi tới cuối thuyền cúi đầu trầm tư mặc tưởng.
Mây đen âm u buông xuống bầu trời, mấy con quạ đảo tròn trên không, kêulên mấy tiếng thê lương càng làm tâm trạng gã thêm ưu sầu.
Bốc Thiên Chí lấy hết can đảm bước tới sau lưng gã, lo lắng hỏi: “Trên đờinày có ai có thể không chết đâu chứ! Tử Lăng phải biết kềm chế bi thương, đừng để thương tâm quá độ mà hại đến thân thể, ảnh hưởng đến tu vi”.
Từ Tử Lăng khó khăn lắm mới thốt ra thành lời: “Ta rất muốn rời bỏ nơi này,đến một nơi thật xa mà không ai biết ta là ai, không nghĩ ngợi gì hết, quên đi tất cả những chuyện đã xảy ra!”.
Bốc Thiên Chí buồn bã nói: “Ta hiểu tâm tình của Tử Lăng, nhưng trốni̓ránhkhông phải là cách. Trong cuộc đời, mỗi người đều không tránh khỏi phải trải qua những kinh nghiệm thê lương, có lẽ thời gian trôi đi, nó sẽ nhạt nhòa dần, nhưng ít nhiều gì cũng sẽ để lại những ấn tích không thể xóa mờ. Đời người chính là như vậy đó!”.
Từ Tử Lăng nghĩ đến câu chuyện về đồng tử luyện đơn mà Sư Phi Huyên đãkể cho mình nghe khi còn ở Lạc Dương, cười khổ nói: “Không phải ta chạy trốn, mà là đang theo đuổi một lý tưởng. Bạt Phong Hàn từng nói với ta, ở Tây Vực có thảo nguyên và đại mạc rộng bao la bát ngát, thời tiết chí nhiệt chí hàn, núi non quanh năm tuyết phủ, biển cát trải dài đến vô hạn. Khi một thân một mình đặt chân lên những nơi kỳ quái nhất của thế gian ấy, con người sẽ cảm thấy ngoài mình ra thế gian không còn gì khác nữa, đại tự nhiên sẽ khiến người ta quên đi tất cả, bao gồm cả chính bản thân người đó nữa”. Ngưng lại một chút rồi gã thở dài tiếp lời: “Gánh nặng lớn nhất của con người chính là bản thân mình, chính là cái “ta” này”.
Cơn gió lạnh mang theo hơi nước từ phía đầu thuyền thổi tới, làm y phục haingười bay lên phần phật. Bốc Thiên Chí làm sao hiểu được vì gã nghĩ đến câu chuyện đồng tử luyện đơn mà cảm khái nói ra những lời như vậy, tư tưởng của y lại không được sâu sắc và thấu triệt như Từ Tử Lăng, thế nên nhất thời cũng không biết nên nói gì mới tốt.
Cũng may Từ Tử Lăng đã lên tiếng nói sang chuyện khác: “Phó bang chủcó phải chuẩn bị chính thức đoạn tuyệt với Vân Ngọc Chân không?”.
Bốc Thiên Chí hừ lạnh nói: “Con người không nhân không nghĩa như ả, làmsao còn tư cách làm bang chủ của chúng ta nữa? Sau này Bốc mỗ sẽ dẫn huynh đệ đi theo Khấu gia đánh thiên hạ, làm những chuyện oanh oanh liệt liệt, lưu danh muôn đời”.
Từ Tử Lăng chau mày nói: “Ta thủy chung vẫn cảm thấy bản chất con ngườiVân Ngọc Chân không phải là xấu, vì vậy hôm ấy rõ ràng là có cơ hội ra tay, nhưng cuối cùng ta cũng không thể nhẫn tâm hạ thủ được, nếu là Khấu Trọng, chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua cho nàng ta đâu”.
Bốc Thiên Chí thở dài: “Hai năm nay Vân Ngọc Chân đã thay đổi hoàn toàn,nếu không chúng ta cũng tuyệt đối không có ý rời bỏ ả như vậy”.
Từ Tử Lăng không hiểu hỏi: “Có phải nàng ta bị ảnh hưởng của Hương NgọcSơn không?”.
Ánh mắt Bốc Thiên Chí trở nên kỳ lạ, không trả lời câu hỏi của gã mà hỏingược lại: “Tử Lăng cảm thấy Đa Tình Công Tử Hầu Hy Bạch là người thế nào?”.
Từ Tử Lăng ngạc nhiên hỏi lại: “Lẽ nào vấn đề nằm ở con người này?”.
Bốc Thiên Chí thở dài: “Ta chỉ nghi ngờ thôi chứ chưa dám khẳng định. Từsau khi Vân Ngọc Chân tình cờ gặp y, ả ta liền trở nên thất hồn lạc phách, tính tình thay đổi hoàn toàn. Trên giang hồ những kẻ phong hoa tuyết nguyệt như Hầu Hy Bạch quả thật nhiều vô số kể, nhưng thủ thân như ngọc, tự cho mình là hộ hoa sứ giả, võ công cao minh khôn lường, xuất thân lai lịch lại thần bí thì chỉ có một mình y mà thôi. Tử Lăng nói xem ta có nên hoài nghi con người này hay không?”.
Từ Tử Lăng thầm kinh ngạc. Gã biết rõ một khuyết điểm rất lớn của mìnhchính là phàm chuyện gì cũng chỉ nghĩ đến mặt tốt, đối với Hầu Hy Bạch cũng vậy.
Bốc Thiên Chí trầm ngâm: “Người có thể luyện võ công thượng thừa đều có tâm chí sắt đá, dù bị dày vò cũng không khuất phục, có lý tưởng, có hoài bão. Vớitính cách biểu hiện như của Hầu Hy Bạch hiện giờ, y tuyệt đối không thể có được thành tựu của ngày hôm nay. Trong ngoài bất nhất, con người này quả thực hết sức bí hiểm”.
Từ Tử Lăng gật đầu: “Cách nhìn của Chí thúc rất độc đáo, ta nhớ ra rồi, BạtPhong Hàn cũng từng hoài nghi con người này, truy vấn y về chất liệu tạo thành Mỹ Nhân Phiến. Chỉ là lúc ấy ta nghe xong rồi cũng bỏ qua, bây giờ nhớ lại mới cảm thấy đúng là có chút vấn đề”.
Bốc Thiên Chí nói: “Trần công từng suy đoán y muốn đối phó Sư Phi Huyên,nhưng nghĩ kỹ thì lại cảm thấy không đúng lắm, bởi vì bất cứ nữ nhân nào cũng cảm thấy loại nam nhân lưu tình khắp nơi như y không thể cùng mình bạch đầu giai lão cho được”.
Trần công chính là Trần Lão Mưu.
Từ Tử Lăng chau mày nói: “Chí thúc nói đối phó, có phải là chiếm lấy tráitim của Sư Phi Huyên không, chuyện này chắc không có khả năng đâu?”.
Bốc Thiên Chí trầm giọng: “Người này rất tà môn, chúng ta tuyệt đối khôngthể xem nhẹ được. Cho đến bây giờ Hầu Hy Bạch là thanh niên nam tử duy nhất có vinh hạnh được cùng du ngoạn với Sư Phi Huyên, giả như chúng ta không may đoán trúng, y là người xuất thân ma môn thì quả thật vô cùng đáng sợ”.
Từ Tử Lăng cười khổ nói: “Ta thật không hiểu tại sao trên đời này lại cónhững người chuyên môn làm chuyện xấu xa tàn ác như vậy. Cho dù là những tên đại đạo cùng hung cực ác, chúng cũng tự tìm những lý do để bào chữa cho mình, tự an ủi rằng mình không phải đang làm chuyện xấu”.
Bốc Thiên Chí nói: “Ta nghĩ người của ma môn xưa nay cũng chưa từng cảmthấy rằng mình đang làm chuyện gì thương thiên hại lý cả. Đây rất có thể là vấn đề do pháp môn luyện công gây ra, hoặc giả liên quan đến giáo phái mà chúng là tín đồ. Bởi thế nên mới có sự tranh chấp từ baoạ đời nay giữa Âm Qúy Phái và Từ Hàng Tịnh Trai chứ”.
Từ Tử Lăng song mục lấp lánh tinh quang, gật đầu nói: “Bất luận Hầu HiBạch là chính hay là tà, ta cũng phải nhắc nhở Sư Phi Huyên chú ý điểm này”.
Một trận gió lớn thổi tới, rồi mưa bắt đầu rơi, sông Hoài chìm vào giữa tấmmàn mông lung huyền ảo.
Từ Tử Lăng thở dài não nề, thấp giọng nói: “Chí thúc về nghỉ ngơi đi! Tamuốn đứng đây thêm một lát nữa!”.
o0o
Bảy chiếc chiến thuyền rời khỏi Hạ Phi, đi dọc theo dòng Mục Thủy nhằmhướng Mục Dương thẳng tiến.
Khấu Trọng đứng trên đài quan sát, toát lên một khí khái quân lâm thiên hạ,bên cạnh là Tiểu Lữ Bố Tiêu Hồng Tiến, tuy cũng là người cao lớn uy vũ, thể hình khôi ngô, nhưng khi so với gã, chỉ có thể làm lá xanh điểm xuyết thêm cho hoa mẫu đơn mà thôi. Đây không chỉ là vì thể hình và khí chất của Khấu Trọng, mà còn vì thế đứng vững chãi như núi và đôi nhãn thần sắc bén toát lên đầy vẻ tự tin của gã nữa. Đối với thủ hạ tướng sĩ, gã vừa là một thống lĩnh bách chiến bách thắng, vừa là một tuyệt đại cao thủ xưa nay bất bại. Hai cách nhìn này cộng lại với nhau, khiến cho gã được sùng bái và tôn kính như thiên thần vậy.
Dõi mắt nhìn ra, trên thuyền chở đầy binh lính, nhưng trên thực tế mỗithuyền chỉ chưa không quá trăm người, cộng lại cũng chưa được ngàn người. Ba ngày trước Lạc Kỳ Phi đã liên lạc với Lý Tinh Nguyên ở Mục Dương, nói cho y biết đại kế tấn công Đông Hải. Thiếu Soái Quân ở Hạ Phi cũng làm ra vẻ giả thần giả quỷ để che tai mắt địch nhân. Chủ lực tác chiến chân chính là hơn ngàn khinh kỵ do Tuyên Vĩnh soái lĩnh và đội thám tử của Lạc Kỳ Phi, những người khác chỉ làm ra vẻ hùng hổ tiến công mà thôi, đương nhiên là bao gồm cả đạo thủy quân không đáng một kích này của Khấu Trọng.
Mặt trời từ từ lên cao, đại địa tràn đầy dương khi và sinh cơ.
Hai bên đồng ruộng bao la, màu xanh mơn mởn trải dài đến tận chân trời.
Tâm thần Khấu Trọng cơ hồ như bay qua cảnh tượng trước mắt, đến một nơinào đó ở rất xa, đột nhiên cất tiếng hỏi: “Tiêu huynh nói Đồng Thúc Văn có trúng kế không?”.
Tiêu Hồng Tiến cúi đầu suy nghĩ giây lát rồi đáp: “Nếu luận thực lực, thủy sưĐông Hải có tới ba mươi chiến thuyền, tổng binh lực hơn chúng ta tới mấy ngàn người, thêm vào chúng ta là đội quân viễn chinh, lại càng không thông thuộc địa hình, toàn bộ đều dựa vào một tên Lý Tinh Nguyên căn bản không đáng tin cậy làm gậy chỉ đường, giả như Hồng Tiến là Đồng Thúc Văn, cho dù biết là chúng ta có điều trá ngụy, cũng sẽ vui vẻ mà xuất quân nghênh chiến”.
Khấu Trọng gật đầu: “Nói hay lắm! Vì vậy lần này chúng ta muốn thắng, thìphải xông vào chỗ hiểm nguy nhất để cầu thắng. Ngoại trừ sự phối hợp hoàn mỹ của kỳ binh và trinh sát ra, quan trọng nhất chính là lựa chọn vị trí phục kích, kế đó là dùng vũ khí bí mật để ứng phó địch nhân. Chỉ cần có thể phá được thuyền đội của Đông Hải, coi như chúng ta đã làm bại liệt được sự linh hoạt của Lý quân ở Đông Hải Quận rồi, chẳng những không thể mau chóng dùng đường thủy chi viện cho Mục Dương, mà còn làm cho phòng tuyến trên biển của chúng bị tan rã, khiến chúng ta có thể phong tỏa cả đường thủy lẫn đường bộ của Đông Hải! Hà hà! Lúc ấy Lý Tử Vân và Đồng Thúc Văn chỉ có thể quỳ xuống xin tha chết mà thôi!”.
Tiêu Hồng Tiến thầm thở phào nhẹ nhõm, thầm nhủ may mà mình khôngphải kẻ thù của Khấu Trọng.
Bất cứ thống soái siêu phàm trác việt nào, dù là Lý Mật, Lý Thế Dân, ĐỗPhục Uy, Đậu Kiến Đức, phương thức tác chiến cũng có sơ hở hoặc có thể nắm bắt được. Tỷ dụ như Lý Mật thích dùng kế trá bại mai phục, Lý Thế Dân thì vừa cứng vừa mềm, giỏi lợi dụng địa thế, lấy thủ làm công, quân Giang Hoài của Đỗ Phục Uy thì đến đi như gió, lấy chiến dưỡng chiến. Còn phương thức tác chiến của Khấu Trọng này thì hoàn toàn không thành chương pháp, tựa như thiên mã hành không, khiến người ta không thể nào đoán biết bước tiếp theo gã sẽ làm gì, vừa tập hợp sở trường của bách gia, lại vừa có chỗ đặc sắc riêng, khiến người ta vừa kinh hãi vừa không thể không vỗ tay khen tuyệt.
Địch nhân như vậy, ai mà chẳng e ngại?
Khấu Trọng lắc đầu cười cười: “Nếu ta đoán không lầm, địch nhân có lẽ đợichúng ta đi qua Mục Dương là sẽ tấn công, lúc ấy Lý Tinh Nguyên bất ngờ trở mặt đoạn hậu, chúng ta sẽ chỉ có kết cục toàn quân hủy diệt mà thôi. Có điều ta cũng đan g mong tốt nhất là bọn chúng dốc hết lực lượng ra đây, hai bên bờ mai phục thêm trọng binh nữa, như vậy chì chẳng những chúng ta dễ dàng biết được vị trí bọn chúng định đột kích, mà còn có thể hủy luôn quân chủ lực của địch nhân, thật là lý tưởng!”.
Tiêu Hồng Tiến gật đầu khen phải.
Nhìn bề ngoài, kế hoạch của họ là chia hai đường thủy lục tấn công ĐôngHải, lấy Mục Dương làm bàn đạp chi viện. Thủy quân sau khi ra biển sẽ phối hợp với Thiếu Soái Quân trên bộ và quân Mục Dương của Lý Tinh Nguyên, vây khốn Đông Hải. Nhưng sự thực lại hoàn toàn khác.
Khấu Trọng nở một nụ cười tràn trề tự tin, đưa tay đặt lên vai Tiêu HồngTiến, thở dài nói: “Có khi tối ngày kia chúng ta đã ngồi trong Đông Hải thành uống rượu ăn mừng thắng trận rồi cũng không chừng!”.
/800
|