Khấu Trọng cởi dây buộc ngựa, nhảy lên phóng về nơi hẹn ước với Tống Kim Cương.
Cảnh vật trên đường phố vẫn như trước, nhưng trong lòng gã không hiểu sao lại dâng lên một cảm giác chán nản mất hứng. Vương Thế Sung rốt cuộc vẫn là loại người không thể thành đại khí, chỉ có thể làm được bá chủ của một phương, chứ không phải hạng có thể tranh giành thiên hạ như Lý Mật hay Lý Thế Dân, so với Đỗ Phục Uy, y cũng còn lâu mới bì kịp. Tuy rằng gã có không ít lương sách, nhưng thủy chung cũng vì sự hèn nhát, yếu bóng vía của y mà không thể thực hiện.
Lý Mật hiện giờ có cả trăm ngàn lý do để tấn công Lạc Dương, nhưng với sự cẩn thận của y, chỉ cần biết Vương Thế Sung vẫn còn khả năng khống chế đại cục, thì y cũng quyết chẳng chịu mạo hiểm, bằng không cho dù chiến thắng, thì lúc đại quân của Lý Thế Dân từ Quan Trung kéo tới, cũng chính là giờ khắc cáo chung của Lý Mật y, vì vậy Lý Mật thà để Vương Thế Sung phong quang thêm một thời gian, để họ Vương thay y ngăn cản Lý Thế Dân, còn y thì tranh thủ thời gian để bồi dưỡng và bổ sung binh lực, khôi phục lại nguyên khí đã mất.
Lẽ nào đại kế đối phó của Lý Mật sắp thành đến nơi rồi lại xôi hỏng bỏng không chứ? Thứ cảm giác được rồi lại mấy ấy, cũng giống như biết rõ bài trong tay mình có thể thắng chắc thì đối thủ lại vứt bài đi không chơi nữa vậy.
Tình hình Lạc Dương lúc này đang không ngừng biến hóa, không ai biết tiếp sau sẽ xay ra những ảo biến gì.
Người Thiết Lặc triệt thoái, Độc Cô Bá bị sát hại, Độc Cô phiệt sẽ có bố trí gì mới?
Đột nhiên trong đầu Khấu Trọng loé lên một tia sáng, bàng hoàng tỉnh ngộ.
Trầm Lạc Nhạn trung thành cẩn cẩn với Lý Mật như vậy, tuyệt đối sẽ không vì một chút ân oán cá nhân mà giết chết Độc Cô Bá.
Chỉ xem việc Độc Cô Bá đích thân đến sào huyệt bí mật của người Thiết Lặc, là biết nếu Độc Cô Bá không phải là người của phái thân Thiết Lặc trong Độc Cô phiệt thì cũng là kẻ phụ trách chắp nối liên lạc giữa hai phe.
Trầm Lạc Nhạn giết hắn, chính là muốn phá hoại quan hệ của Độc Cô phiệt và người Thiết Lặc.
Bạt Phong Hàn đuổi Khúc Ngạo đi, thực ra là đã giúp Lý Mật một chuyện lớn.
Nếu như có thể khiến người của Độc Cô phiệt biết chân hung sát hại Độc Cô Bá là ai, hậu quả sẽ thế nào? Nghĩ đến đây, Khấu Trọng lại cảm thấy chán nản, bởi gã tự biết Độc Cô phiệt tuyệt đối sẽ không tin lời gã nói.
Lúc này ngựa đã đến chỗ cao nhất của Thiên Tân Kiều, chầm chậm đi xuống. Trên đường tuy không ít người đi xe lại song Khấu Trọng lại cảm thấy cô độc tột cùng, giống như gã đang trong một thế giới tách biệt hẳn với thế nhân vậy.
Lúc này gã đang nghĩ về Lý Thế Dân.
Thực lực của người này đích thực hoàn toàn nằm ngoài sự suy đoán của gã, cao thủ trong Thiên Sách Phủ không ai là không phải hạng trí dũng song toàn, tùy tiện chọn ra mấy người cũng đều khiến người ta phải đau đầu.
Hiện giờ Bạt Phong Hàn đã đi, thực lực của bọn gã đã giảm đi một phần đáng kể, tuy đã giải quyết được vấn đề Sư Phi Huyên, nhưng lại có thêm một Lý Thế Dân khiến gã càng đau đầu hơn, làm gã cảm thấy họa sát thân lúc nào cũng treo lơ lửng trên đầu.
Trong tình cảnh này, gã có nên lập tức đào tẩu, nhân lúc Lý Thế Dân chưa kịp trở về Quan Trung, đào Dương Công Bảo Khố lên. Kể từ sau khi đến Lạc Dương, đây là lần đầu tiên gã nảy sinh ý muốn thoái lui.
Nghĩ đến đây, gã nghiến chặt răng, quay đầu ngựa lại, hạ quyết định đến Hoàng Thành tìm cách gặp Hư Hành Chí, cả cuộc hẹn của Tống Kim Cương cũng gác sang một bên không lý tới.
0O0
"Từ Tử Lăng1"
Từ Tử Lăng gấp sách lại, cất vào trong bọc, chẳng buồn ngẩng đầu lên lạnh lùng nói: "Lần này lại muốn hại bọn ta thế nào nữa?"
Trầm Lạc Nhạn đến bên cạnh gã, uyển chuyển ngồi xuống, thở ra khe khẽ nói: "Trời già sao cứ trêu cợt người ta, để ta và huynh phải đứng ở hai phía đối địch với nhau vậy?"
Nàng vận một bộ đồ trắng, gương mặt xinh đẹp đã gầy đi không ít, trong nét thanh lệ mang theo một phong vận điềm đạm đáng yêu rất khó hình dung.
Bao nhiêu nộ khí trong lòng Từ Tử Lăng lập tức tiêu tán.
Nàng nói đúng, thiên hạ đại loạn, những người không cùng lập trường phải so trí đấu lực, giở hết tài năng ra để tồn tại và vươn lên đạt được mục đích của mình, cũng giống như trên bàn đổ, mỗi con bạc đều phải tận hết tâm lực ra để ăn tất cả tiền về túi mình vậy. Bởi thế gã chẳng có gì để trách móc nàng cả.
Trầm Lạc Nhạn chậm rãi nói: "Đi đi, Vương Thế Sung khí số đã tận, nếu còn chần chừ do dự, e rằng hai người không rời khỏi Lạc Dương được đâu!"
Từ Tử Lăng vẫn đang hồi tưởng lại những tri thức thiên văn vừa học được trong cuốn sách của Lỗ Diệu Tử lưu lại, lòng tĩnh lặng như gương, suy nghĩ tinh minh, ung dung đáp: "Nói hco ta biết, làm sao mới có thể phân biệt được đề nghị của cô nương là thiện ý hay ác ý?"
Trầm Lạc Nhạn u uất thở dài: "Để ta nói cho huynh biết một chuyện, thi thể của Độc Cô Bá đã bị phát hiện, từ thương tích trên người hắn, tất cả đều khẳng định là do huynh và Bạt Phong Hàn hạ thủ."
Từ Tử Lăng thoáng ngạc nhiên, rồi lập tức hiểu ra, cười khổ nói: "Hay cho diệu kế giá hoạ!"
Trầm Lạc Nhạn lấy làm kỳ quái trước thái độ bình thản của gã, hồi lâu sau mới cúi đầu thấp giọng nói: "Mỗi lần hại huynh, trong lòng ta lại thêm một lần đau khổ, huynh có hiểu được không? Làm ơn hãy đi đi!"
Từ Tử Lăng cảm thấy có gì đó rất không thỏa đáng, nhưng lại không biết vấn đề nằm ở đâu.
Nếu Trầm Lạc Nhạn không nắm chắc phần thắng trong trận chiến tranh giành Đông Đô này, nàng ta tuyệt đối sẽ không dùng thái độ đó để nói chuyện với gã.
Trực giác của gã cảm nhận được nàng đã đấu tranh nội tâm rất lâu, mới đến đây khuyên nhủ mình rời khỏi Lạc Dương, đồng thời còn thổ lộ âm mưu mà đáng lẽ ra tuyệt đối không nên để gã biết được.
Nếu như Độc Cô phiệt bất chấp tất cả để báo cừu cho Độc Cô Bá, còn bọn gã thì hoàn toàn không chuẩn bị, chắc chắn mạng của gã và Khấu Trọng khó mà bảo đảm.
Trầm Lạc Nhạn ngẩng đôi mắt đẹp lên nhìn thẳng vào mắt gã: "Những lời cần nói ta đã nói hết rồi! Cả những điều không cần nói cũng đã nói ra, đại trượng phu biết tiến cũng phải biết lui, Tử Lăng hãy tự bảo trọng!"
Câu cuối cùng của nàng nhỏ như tiếng muỗi kêu, tiếng vừa dứt thì Trầm Lạc Nhạn cũng đứng dậy bỏ chạy như muốn trốn tránh gã vậy.
Từ Tử Lăng bất ngờ đứng vọt dậy, hít sâu vào một hơi.
Chuyện duy nhất gã nên làm lúc này là tìm Khấu Trọng, xem nên ứng phó thế nào với cơn thịnh nộ của Độc Cô phiệt.
0O0
Khấu Trọng nghĩ cách gặp được Hư Hành Chi mà không làm ai chú ý, thì chợt nghe Tống Mông Thu gọi phía sau: "Khấu huynh đệ, thượng thư đại nhân đang tìm người đó!"
Khấu Trọng dừng lại trên bậc cấp vào thượng thư phủ, quay người lại thi lễ: "Hai ngày nay hẳn là Tống tướng quân bận lắm, bằng không sao ta lại có cảm giất rất lâu không gặp như vậy chứ?"
Tống Mông Thu bước đến cạnh gã, nắm tay kéo vào trong phủ, sau khi qua cửa mới dừng lại nói: "Mấy ngày bọn ta cả thời gian ngủ cũng chẳng có, vì vậy ngay cả thượng thư đại nhân cũng phải tìm thứ gì đó để thư giãn đôi chút."
Từ đầu Khấu Trọng đối với người này đã chẳng hề có chút ấn tượng gì đặc biệt, chỉ cảm thấy y là kẻ giả dối khéo đưa đẩy, khẩu bất đối tâm, có điều vì muốn tìm Hư Hành Chi, trong lòng thầm nhủ dù sao hỏi kẻ này cũng tiện hơn trực tiếp hỏi Vương Thế Sung, nên đành phải qua quýt đáp: "Ta thật không nghĩ ra có chuyện gì có thể khiến những người không có giấc ngủ ngon như bọn ta có thể quên đi phiền muộn chứ."
Tống Mông Thu cố làm ra vẻ thần bí ghé miệng sát tai gã thì thầm: "Đương nhiên là nữ nhân, còn là loại mỹ nhân đẹp nhất nữa, thanh sắc nghệ đều đủ, đẹp đến nỗi lão gai ngươi họ gì cũng không nhớ được luôn."
Khấu Trọng xuýt chút nữa thì quên mất cả Hư Hành Chi, tò mò hỏi: "Mỹ nhân nhà ai mà uy lực lớn vậy?"
Tống Mông Thu hân hoan nói: "Đương nhiên là thiên hạ đệ nhất danh kỳ Thượng Tú Phương, ngoại trừ nàng ra còn ai xứng với danh thanh sắc nghệ tam tuyệt nữa đâu."
Khấu Trọng thầm nhủ thì ra là nàng ta.
Lần đầu tiên Phục Khiên hẹn Khúc Ngạo quyết chiến ở Mạn Thanh Viện, Vương Bạc cũng đã mời nàng ta đến biểu diễn kỹ nghệ, nhưng lại bị ba người bọn gã phá hoại mất. Còn bọn gã cũng vì gấp gáp đem Thượng Quan Long đi mà lỡ dịp xem nàng trổ tài, thậm chí nàng có biểu diễn hay không gã cũng chẳng rõ, nghĩ lại cũng cảm thấy thật buồn cười.
Tống Mông Thu đắc ý nói: "Vương đại nhân biết tối mai sau khi nàng hát xong ở thọ yến của Vinh Phụng Tường sẽ vào Quan Trung, vì vậy mới tìm thiên phương bách kế mời nàng về đây, bày ra hai bàn tiệc rượu, thế nên mới dặn dò bọn ta đi tìm ngươi đến góp vui."
Khấu Trọng gãi gãi đầu nói: "Bây giờ là lúc nào chứ, ta vừa mới ăn no nứt bụng, muốn nhét thêm nửa cái bánh bao cũng không được nữa."
Tống Mông Thu nào biết gã muốn nhân lúc Vương Thế Sung không thể phân thân mà đi kiếm Hư Hành Chi, phì cười nói: "Khấu huynh đệ có phải đang nô đùa không, ý của túy ông đâu phải ở rượu thịt? Thượng mỹ nhân nổi tiếng thích ngủ trưa, vi vậy muốn hẹn ànng, chỉ có thể sau giờ mùi mà thôi, đi thôi!"
Khấu Trọng đi với y được hai bước rồi dừng lại nói: "Ta phải đi nhà xí một lát đã, nếu không để lát nữa đang xem biểu diễn hay lại muốn đi không đi được thì thật là khó chịu, hà hà!"
Tống Mông Thu đành gật đầu nói: "Vậy lát nữa gặp!"
Khấu Trọng thầm tạ ơn trời đất, quay người chạy đi.
0O0
Từ Tử Lăng đến bên cạnh gốc cây buộc ngựa, vừa âu yếm vuốt ve cổ ngựa vừa nghĩ cách tìm Khấu Trọng. Muốn tìm Khấu Trọng, đầu tiên phải biết được địa điểm của Tống Kim cương, chuyện này tốt nhất là nên liên lạc với Nhậm Án của Thanh Xà Bang, ở Lạc Dương này dù sao thì y cũng dễ hành sự hơn gã.
Gã đang định phi thân lên ngựa thì chợt thấy một người đang phóng tới.
Từ Tử Lăng quay đầu nhìn về phía đó, chỉ thấy một hán tử gầy gò mặc theo lối bộc dịch đang đi thẳng về phía mình, người này mi thanh mục tú, nhìn rất quen mắt, nhưng nhất thời gã cũng không nghĩ ra đã gặp y ở đâu.
Thanh niên kia nở nụ cười thân thiện, đi đến bên cạnh gã mới khẽ nói: "Từ gia không nhận ra Đồng Đồng sao? Hôm trước Từ gia và Lưu gia gặp nhau, người ta còn rót trà cho ngài nữa mà!"
Từ Tử Lăng giờ mới nhớ ra đây là nữ tử gã gặp ở chỗ Lưu Hắc Thát, hiện giờ nàng cải dạng nam trang, bởi vậy nhất thời gã cũng không nghĩ ra, bằng không với trí nhớ nhìn qua không quên của gã thì làm sao không nhận ra được nàng chứ.
Luận sắc đẹp, nàng đương nhiên không thể bì kịp những mỹ nữ quốc sắc thiên hương như Trầm Lạc Nhạn, Tống Ngọc Trí, nhưng lại hơn họ ở vẻ đơn thuần tú lệ, thẳng thắng đáng yêu, khiến người ta cảm thấy rất dễ thân thiện, có một khí chát rất là đặc biệt.
Gã liền mỉm cười nói: "Thuật hoá trang của cô nương có phải được chân truyền của Gia Cát Đức Uy huynh không? Tại hạ thật không thể nhìn ra chút sơ hở nào. À, tại hạ còn nhớ Lưu đại ca từng nói phi dao của cô nương lợi hại lắm!"
Đôi mắt đẹp của Đồng Đồng sáng rỡ, hân hoan thốt lên: "Thật không ngờ Từ gia lại dễ gần đến vậy, lúc mới gặp người, ta còn có chút sợ ngài nữa cơ đó."
Từ Tử Lăng ngây người : "Ta có gì đáng sợ đâu?"
Đồng Đồng hưng phấn nói; "Không phải đáng sợ thật, mà người ta chỉ cảm thấy Từ gia không thích nói chuyện, cứ luôn giữ một khoảng cách với người khác vậy. Ngài biết mà! Danh khí của Từ gia lớn thế kia mà!"
Từ Tử Lăng thấy thần thái ngây ngô đáng yêu của nàng, bất giác nổi tính trẻ con, mỉm cười nói: "Đấy chỉ là ta giả bộ để dọa các tiểu cô nương thôi!" Kế đó lại chau mày hỏi: "Cô nương không theo Lưu đại ca lên phía bắc sao? Lưu lại đây thế này rất nguy hiểm!"
Đồng Đồng như vừa nhớ ra điều gì đó, đảo mắt một vòng: "Chỗ này quá lộ liễu, Từ gia có thể theo Đồng Đồng đến một nơi khác nói chuyện không?"
Từ Tử Lăng một là không nhẫn tâm cự tuyệt một thiếu nữ thanh tú nhường này, hai là thầm nhủ có thể thăm dò tin tức của Tống Kim Cương từ chỗ của nàng, liền gật đầu đồng ý: "Không vấn đề gì, có điều ta có chuyện phải xử lý gấp, vì vậy không thể tốn quá nhiều thời gian."
Đồng Đồng nhảy nhót tung tăng vui vẻ nói: "Chỉ một lúc thôi là được, Từ gia có thể để ngựa lại đây cũng được, chúng tôi sẽ có người trông giúp."
Nghe nàng nói vậy, Từ Tử Lăng lập tức đoán ra không chỉ có một mình nàng lưu lại Lạc Dương, nên liền vui vẻ đi theo.
0O0
Khấu Trọng bước đến trước cửa khách sảnh thượng thư phủ, thầm thở dài một tiếng, rồi bước vào trong.
Mấy gã hán canh cửa lập tức cung kính đón chào.
Vừa rồi gã đi khắp phủ, hỏi đông hỏi tây cuối cùng mới hỏi được thì ra Hư Hành Chi cũng là thượng khách tham gia yến tiệc này.
Nếu đổi lại là trước đây, gã nhất định sẽ vui mừng vì Hư Hành Chi được Vương Thế Sung trọng thị, có điều hiện giờ trong lòng gã đã muốn đánh trống thu quân, chuyện này chỉ làm càng thêm phiền não.
Cho dù cách thông tri cho Hư Hành Chi biết quyết định của gã, hai người cũng không thể đồng thời hoặc trước sau rời khỏi bàn tiệc được, như vậy có vẻ rất không thỏa đáng.
Góc phía đông của gian khách sảnh hoa lệ là hơn mười nam nữ ăn mặc kiểu ngạc như đang ngồi đợi, chắc đây là ban nhạc của Thương Tú Phương.
Kể cả những tỳ bộc thị hầu, trong đại sảnh có khoảng gần năm mươi người, nhưng đại đa số đều giữ yên lặng, trong bàn tiệc có người nói chuyện cũng hết sức nhỏ nhẹ cẩn thận, giống như một buổi xã giao của quan chức vậy.
Khấu Trọng vừa đến, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, Vương Thế Sung ngồi ở vị trí thủ tịch cười lên ha hả: "Khấu tiên sinh, mau đến đây nào."
Hình như đây là lần đầu tiên Khấu Trọng được gọi bằng tiên sinh, lập tức cảm thấy toàn thân nổi gai ốc, trong lúc thi lễ chào hỏi với chúng nhân, nháy mắt với Hư Hành Chi một cái dù không biết y có hiểu ý gã hay không, rồi mớii cất bước đi về phía Vương Thế Sung.
Người ngồi bàn này đa phần đều là người quen, chỉ có hai nam nhân là gã không biết mặt, cũng không thấy Thượng Tú Phương, cả Đổng Thục Ni cũng không biết đã đi đâu.
Vương Thế Sung dặn dò hạ nhân kéo chiếc ghế trống cách y một ghế cho Khấu Trọng, rồi nói nửa đùa nửa thật; "Còn tưởng rằng ngươi để lỡ thịnh hội này nữa chứ, thấy ngươi có duyên như vậy, ta đặc cách nhường cho ngồi long vị bên cạnh phượng tòa nhé! Còn kết quả thế nào thì phải xem tạo hoá của ngươi thôi!"
Ngoại trừ Linh Lung Kiều, tất cả nam nhân ngồi cùng bàn đều nở nụ cười ám muội, ngay cả Âu Dương Hi Di cũng không ngoại lệ.
Hành động này của Vương Thế Sung có thể xem là hết sức nể mặt Khấu Trọng, nhưng do gã nhiều lần kiến lập kỳ công, lại có thân phận khách khanh, thêm vào gần đây thanh danh nổi khắp Lạc Dương, nên cũng không ai cho rằng Vương Thế Sung sắp xếp như vậy là không thỏa đáng.
Khấu Trọng vừa ngồi xuống vừa cố ra vẻ oán trách: "Xem ra Vương công vẫn còn chưa đủ nghĩa khí lắm đâu, nếu ngài chịu nói sớm một chút, vậy thì dù là Độc Cô Phong có đem cả nhà nam nữ lão thiếu ra chặn trước cổng Hoàng Thành, ta cũng phải đánh vào tận trong này đó!"
Lời này của gã lập tức làm chúng nhân cười rộ lên, phá vỡ bầu không khí nghiêm túc căng thẳng.
Không hiểu vì sao mà hôm nay tâm tình Vương Thế Sung đặc biệt vui vẻ, cố ý thở dài than: "Tiểu Trọng ngươi không biết đấy thôi, gần một canh giờ trước Tú Phương cô nương mới thông báo cho ta biết là đồng ý đến dự tiệc, làm sao nói sớm cho ngươi được chứ?"
Mọi người lại được thể cười thêm một trận nữa, Vương Huyền Ứng ngồi đối diện với Khấu Trọng hân hoan kể: "Thể diện của cha ta còn lớn hơn ông trời nữa, Tú Phương tiểu thư lần này đến Đông Đô vốn chỉ định hát hai màn, còn đâu nhất loạt đều cự tuyệt, lần này vì nề lời cha mà phá lệ, nhất định là có nhiều người ngưỡng mộ lắm đây!"
Khấu Trọng giờ mới biết Thượng Tú Phương cao giá thế nào, không hỏi nảy sinh lòng hiếu kỳ muốn được mục kiến phương dung một lần cho biết.
Vương Thế Sung nghe nhi tử tâng bốc thì mặt mày hớn hở: "Mãi nói chuyện, quên mất không giới thiệu mấy vị bằng hữu cho Khấu tiên sinh."
Thì ra hai người mà Khấu Trọng không biết lần lượt là Hiển Châu tổng quản Điền Toan và Quản Châu tổng quản Dương Khánh, là hai thủ hạ đắc lực đóng binh bên ngoài Lạc Dương của Vương Thế Sung.
Hai người này đương nhiên không phải đến để nghe hát, có thể thấy Vương Thế Sung đang không ngừng triệu hồi thủ hạ, chuẩn bị sắp xếp trận thế.
Ngồi cùng bàn còn có Vương Huyền Nộ, Vương Hồng Liệt, Vương Hành Bản, Linh Lung Kiều, Dương Công Khanh và Lang Phụng, them vào Thượng Tú Phương nữa là vừa đủ mười hai người.
Nhưng Khấu Trọng lại không thấy Khả Phong Đạo Trưởng và Trương Trấn Châu đâu.
Khả Phong có lẽ không muốn lộ diện ở nơi ồn ào này, còn họ Trương thì chắc đã rời khỏi Đông Đô, để sắp xếp điều động quân đội.
Một bàn còn lại là các quan viên thấp hơn và những nhân vật kiểu như Hư Hành Chi, Khấu Trọng cũng đã từng gật đầu chào không ít người trong bọn này.
Âu Dương Hi Di ngồi bên cạnh Khấu Trọng thấy Dương Công Khanh đang thì thầm nhỏ to với Vương Thế Sung, bèn xích lại gần gã nói nhỏ: "Khấu huynh đệ phải tạ ơn ta thế nào đây?"
Khấu Trọng ngớ người hoang mang: "Tiền bối đã làm gì giúp tiểu tử vậy?"
Âu Dương Hi Di mỉm cười đáp: "Chỗ này là lão phu đặc biệt nhường cho ngươi đó, ngươi thấy có nên cám ơn ta không?"
Khấu Trọng thầm cảm kích, vị cao thủ tiền bối này quả thực rất tốt với gã, bèn vội vàng đáp tạ.
Nhạc đoàn đột nhiên cùng lúc diễn tấu, âm vận du dương lan tỏa khắp gian khách sảnh.
Cuối cùng thì Thượng Tú Phương đã đến.
0O0
Từ Tử Lăng và Đồng Đồng đi xuyên qua cửa tiệm, trở lại gian phòng lần trước gã đã mật đàm với Lưu Hắc Thát.
Sau khi ngồi xuống, Đồng Đồng dâng trà thơm lên rồi ngồi bên cạnh gã: "Độc Cô Bá có phải do Từ gia hạ thủ không?"
Từ Tử Lăng cười khổ: "Ta vốn cũng muốn giết hắn, nhưng hạ thủ lại là một kẻ khác, nhưng nói gì thì nói ta cũng khó tránh khỏi liên quan."
Đồng Đồng nói như không hề để ý xem ai là người đã giết Độc Cô Bá: "Xú danh của Độc Cô Bá đã truyền khắp thiên hạ, cái chết của hắn chỉ khiến nhiều người vui vẻ khoan khoái mà thôi. Nhưng chuyện này có chỗ rất kỳ quái, đó là không thấy Độc Cô Phong có hành động gì rõ rệt, chuyện này khiến người ta rất lo lắng cho Từ gia ngài."
Cảm giác không thỏa đáng trong lòng Từ Tử Lăng càng tăng thêm.
Rốt cuộc là có lý do gì mà một người tính tình bạo liệt như Vu Sở Hồng có thể kiềm chế được? Nếu không nhìn thấu được ý đồ của đối phương, gã và Khấu Trọng rất có thể sẽ thảm bại, thậm chí là mất mạng.
Nghĩ đoạn liền trầm giọng hỏi: "Bọn chúng phát hiện thi thể Độc Cô Bá lúc nào vậy?"
Đồng Đồng đáp ngay: "Có lẽ là canh ba đêm qua, thi thể của hắn treo trên Thiên Tân Kiều, người tuần canh đã phát hiện ra."
Từ Tử Lăng giật mình kinh hãi, kế giá họa này của Trầm Lạc Nhạn quả thật vô cùng hiểm độc, làm ai ai cũng nghĩ rằng bọn gã cố ý treo thi thể ở đó để báo phục món nợ bị vây công trên cầu.
Đồng Đồng lại nói tiếp: "Có câu không phải ngươi tử thì là ta vong, Từ gia và Khấu gia tốt nhất nên tiên phá chế nhân, nếu không sẽ thiệt thòi nhiều lắm đó."
Từ Tử Lăng cười khổ: "Ta cũng đang muốn tìm Khấu Trọng để thương lượng chuyện này đây, cô nương có biết Tống Kim Cương đang ở chỗ nào không?"
Đồng Đồng gật đầu, rồi sảng khoái nói luôn ra địa điểm.
Từ Tử Lăng ngạc nhiên nhìn nàng đăm đăm: "Tin tức của cô nương linh thông thật!"
Đồng Đồng cười hì hì đáp: "Đây chính là nhiệm vụ của chúng tôi mà. Ngoài ra còn có một tin tức vô cùng quan trọng nữa, theo suy đoán của chúng tôi, trong quân doanh của Vương Thế Sung có một người đang ngầm cấu kết với Độc Cô Phong."
Từ Tử Lăng ngạc nhiên nói: "Tại sao lại có suy đoán này?"
Đồng Đồng nghiêm túc nói: "Đây là suy đoán có được từ một số dấu vết mà chúng tôi điều tra được. Nói thực lòng, trong Cung Thành cũng có nhãn tuyến của chúng tôi, ví dụ như đại thần Nguyên Văn Đô bên cạnh Dương Động xưa nay luôn tham sống sợ chết, nhưng cho dù Vương Thế Sung có đem binh trấn giữ Hoàng Thành, hắn vẫn cứ phong hoa tuyết nguyệt như trước, chẳng những không hề úy kỵ mà còn nói là đã biết hết kế hoạch của Vương Thế Sung nữa."
Ngưng lại một chút rồi nàng lại tiếp: "Chỉ xem việc Độc Cô phiệt bất chấp thủ đoạn đối phó Khấu gia, là biết Độc Cô Phong đã biết rõ Khấu gia chính là người vận trù sau màn trường của Vương Thế Sung rồi."
Từ Tử Lăng cuối cùng cũng phải biến sắc.
Nếu sự thực đúng như vậy, thế thì chẳng những gã và Khấu Trọng thân lâm hiểm cảnh mà cả bọn người Trác Kiều cũng đang treo lơ lửng mối họa sát thân trên đầu, thậm chí là co thể liên lụy đến Tống Lỗ và Tống Ngọc Trí nữa.
Từ Tử Lăng đứng vụt dậy, quả quyết nói: "Ta phải lập tức đi gặp Khấu Trọng."
Cảnh vật trên đường phố vẫn như trước, nhưng trong lòng gã không hiểu sao lại dâng lên một cảm giác chán nản mất hứng. Vương Thế Sung rốt cuộc vẫn là loại người không thể thành đại khí, chỉ có thể làm được bá chủ của một phương, chứ không phải hạng có thể tranh giành thiên hạ như Lý Mật hay Lý Thế Dân, so với Đỗ Phục Uy, y cũng còn lâu mới bì kịp. Tuy rằng gã có không ít lương sách, nhưng thủy chung cũng vì sự hèn nhát, yếu bóng vía của y mà không thể thực hiện.
Lý Mật hiện giờ có cả trăm ngàn lý do để tấn công Lạc Dương, nhưng với sự cẩn thận của y, chỉ cần biết Vương Thế Sung vẫn còn khả năng khống chế đại cục, thì y cũng quyết chẳng chịu mạo hiểm, bằng không cho dù chiến thắng, thì lúc đại quân của Lý Thế Dân từ Quan Trung kéo tới, cũng chính là giờ khắc cáo chung của Lý Mật y, vì vậy Lý Mật thà để Vương Thế Sung phong quang thêm một thời gian, để họ Vương thay y ngăn cản Lý Thế Dân, còn y thì tranh thủ thời gian để bồi dưỡng và bổ sung binh lực, khôi phục lại nguyên khí đã mất.
Lẽ nào đại kế đối phó của Lý Mật sắp thành đến nơi rồi lại xôi hỏng bỏng không chứ? Thứ cảm giác được rồi lại mấy ấy, cũng giống như biết rõ bài trong tay mình có thể thắng chắc thì đối thủ lại vứt bài đi không chơi nữa vậy.
Tình hình Lạc Dương lúc này đang không ngừng biến hóa, không ai biết tiếp sau sẽ xay ra những ảo biến gì.
Người Thiết Lặc triệt thoái, Độc Cô Bá bị sát hại, Độc Cô phiệt sẽ có bố trí gì mới?
Đột nhiên trong đầu Khấu Trọng loé lên một tia sáng, bàng hoàng tỉnh ngộ.
Trầm Lạc Nhạn trung thành cẩn cẩn với Lý Mật như vậy, tuyệt đối sẽ không vì một chút ân oán cá nhân mà giết chết Độc Cô Bá.
Chỉ xem việc Độc Cô Bá đích thân đến sào huyệt bí mật của người Thiết Lặc, là biết nếu Độc Cô Bá không phải là người của phái thân Thiết Lặc trong Độc Cô phiệt thì cũng là kẻ phụ trách chắp nối liên lạc giữa hai phe.
Trầm Lạc Nhạn giết hắn, chính là muốn phá hoại quan hệ của Độc Cô phiệt và người Thiết Lặc.
Bạt Phong Hàn đuổi Khúc Ngạo đi, thực ra là đã giúp Lý Mật một chuyện lớn.
Nếu như có thể khiến người của Độc Cô phiệt biết chân hung sát hại Độc Cô Bá là ai, hậu quả sẽ thế nào? Nghĩ đến đây, Khấu Trọng lại cảm thấy chán nản, bởi gã tự biết Độc Cô phiệt tuyệt đối sẽ không tin lời gã nói.
Lúc này ngựa đã đến chỗ cao nhất của Thiên Tân Kiều, chầm chậm đi xuống. Trên đường tuy không ít người đi xe lại song Khấu Trọng lại cảm thấy cô độc tột cùng, giống như gã đang trong một thế giới tách biệt hẳn với thế nhân vậy.
Lúc này gã đang nghĩ về Lý Thế Dân.
Thực lực của người này đích thực hoàn toàn nằm ngoài sự suy đoán của gã, cao thủ trong Thiên Sách Phủ không ai là không phải hạng trí dũng song toàn, tùy tiện chọn ra mấy người cũng đều khiến người ta phải đau đầu.
Hiện giờ Bạt Phong Hàn đã đi, thực lực của bọn gã đã giảm đi một phần đáng kể, tuy đã giải quyết được vấn đề Sư Phi Huyên, nhưng lại có thêm một Lý Thế Dân khiến gã càng đau đầu hơn, làm gã cảm thấy họa sát thân lúc nào cũng treo lơ lửng trên đầu.
Trong tình cảnh này, gã có nên lập tức đào tẩu, nhân lúc Lý Thế Dân chưa kịp trở về Quan Trung, đào Dương Công Bảo Khố lên. Kể từ sau khi đến Lạc Dương, đây là lần đầu tiên gã nảy sinh ý muốn thoái lui.
Nghĩ đến đây, gã nghiến chặt răng, quay đầu ngựa lại, hạ quyết định đến Hoàng Thành tìm cách gặp Hư Hành Chí, cả cuộc hẹn của Tống Kim Cương cũng gác sang một bên không lý tới.
0O0
"Từ Tử Lăng1"
Từ Tử Lăng gấp sách lại, cất vào trong bọc, chẳng buồn ngẩng đầu lên lạnh lùng nói: "Lần này lại muốn hại bọn ta thế nào nữa?"
Trầm Lạc Nhạn đến bên cạnh gã, uyển chuyển ngồi xuống, thở ra khe khẽ nói: "Trời già sao cứ trêu cợt người ta, để ta và huynh phải đứng ở hai phía đối địch với nhau vậy?"
Nàng vận một bộ đồ trắng, gương mặt xinh đẹp đã gầy đi không ít, trong nét thanh lệ mang theo một phong vận điềm đạm đáng yêu rất khó hình dung.
Bao nhiêu nộ khí trong lòng Từ Tử Lăng lập tức tiêu tán.
Nàng nói đúng, thiên hạ đại loạn, những người không cùng lập trường phải so trí đấu lực, giở hết tài năng ra để tồn tại và vươn lên đạt được mục đích của mình, cũng giống như trên bàn đổ, mỗi con bạc đều phải tận hết tâm lực ra để ăn tất cả tiền về túi mình vậy. Bởi thế gã chẳng có gì để trách móc nàng cả.
Trầm Lạc Nhạn chậm rãi nói: "Đi đi, Vương Thế Sung khí số đã tận, nếu còn chần chừ do dự, e rằng hai người không rời khỏi Lạc Dương được đâu!"
Từ Tử Lăng vẫn đang hồi tưởng lại những tri thức thiên văn vừa học được trong cuốn sách của Lỗ Diệu Tử lưu lại, lòng tĩnh lặng như gương, suy nghĩ tinh minh, ung dung đáp: "Nói hco ta biết, làm sao mới có thể phân biệt được đề nghị của cô nương là thiện ý hay ác ý?"
Trầm Lạc Nhạn u uất thở dài: "Để ta nói cho huynh biết một chuyện, thi thể của Độc Cô Bá đã bị phát hiện, từ thương tích trên người hắn, tất cả đều khẳng định là do huynh và Bạt Phong Hàn hạ thủ."
Từ Tử Lăng thoáng ngạc nhiên, rồi lập tức hiểu ra, cười khổ nói: "Hay cho diệu kế giá hoạ!"
Trầm Lạc Nhạn lấy làm kỳ quái trước thái độ bình thản của gã, hồi lâu sau mới cúi đầu thấp giọng nói: "Mỗi lần hại huynh, trong lòng ta lại thêm một lần đau khổ, huynh có hiểu được không? Làm ơn hãy đi đi!"
Từ Tử Lăng cảm thấy có gì đó rất không thỏa đáng, nhưng lại không biết vấn đề nằm ở đâu.
Nếu Trầm Lạc Nhạn không nắm chắc phần thắng trong trận chiến tranh giành Đông Đô này, nàng ta tuyệt đối sẽ không dùng thái độ đó để nói chuyện với gã.
Trực giác của gã cảm nhận được nàng đã đấu tranh nội tâm rất lâu, mới đến đây khuyên nhủ mình rời khỏi Lạc Dương, đồng thời còn thổ lộ âm mưu mà đáng lẽ ra tuyệt đối không nên để gã biết được.
Nếu như Độc Cô phiệt bất chấp tất cả để báo cừu cho Độc Cô Bá, còn bọn gã thì hoàn toàn không chuẩn bị, chắc chắn mạng của gã và Khấu Trọng khó mà bảo đảm.
Trầm Lạc Nhạn ngẩng đôi mắt đẹp lên nhìn thẳng vào mắt gã: "Những lời cần nói ta đã nói hết rồi! Cả những điều không cần nói cũng đã nói ra, đại trượng phu biết tiến cũng phải biết lui, Tử Lăng hãy tự bảo trọng!"
Câu cuối cùng của nàng nhỏ như tiếng muỗi kêu, tiếng vừa dứt thì Trầm Lạc Nhạn cũng đứng dậy bỏ chạy như muốn trốn tránh gã vậy.
Từ Tử Lăng bất ngờ đứng vọt dậy, hít sâu vào một hơi.
Chuyện duy nhất gã nên làm lúc này là tìm Khấu Trọng, xem nên ứng phó thế nào với cơn thịnh nộ của Độc Cô phiệt.
0O0
Khấu Trọng nghĩ cách gặp được Hư Hành Chi mà không làm ai chú ý, thì chợt nghe Tống Mông Thu gọi phía sau: "Khấu huynh đệ, thượng thư đại nhân đang tìm người đó!"
Khấu Trọng dừng lại trên bậc cấp vào thượng thư phủ, quay người lại thi lễ: "Hai ngày nay hẳn là Tống tướng quân bận lắm, bằng không sao ta lại có cảm giất rất lâu không gặp như vậy chứ?"
Tống Mông Thu bước đến cạnh gã, nắm tay kéo vào trong phủ, sau khi qua cửa mới dừng lại nói: "Mấy ngày bọn ta cả thời gian ngủ cũng chẳng có, vì vậy ngay cả thượng thư đại nhân cũng phải tìm thứ gì đó để thư giãn đôi chút."
Từ đầu Khấu Trọng đối với người này đã chẳng hề có chút ấn tượng gì đặc biệt, chỉ cảm thấy y là kẻ giả dối khéo đưa đẩy, khẩu bất đối tâm, có điều vì muốn tìm Hư Hành Chi, trong lòng thầm nhủ dù sao hỏi kẻ này cũng tiện hơn trực tiếp hỏi Vương Thế Sung, nên đành phải qua quýt đáp: "Ta thật không nghĩ ra có chuyện gì có thể khiến những người không có giấc ngủ ngon như bọn ta có thể quên đi phiền muộn chứ."
Tống Mông Thu cố làm ra vẻ thần bí ghé miệng sát tai gã thì thầm: "Đương nhiên là nữ nhân, còn là loại mỹ nhân đẹp nhất nữa, thanh sắc nghệ đều đủ, đẹp đến nỗi lão gai ngươi họ gì cũng không nhớ được luôn."
Khấu Trọng xuýt chút nữa thì quên mất cả Hư Hành Chi, tò mò hỏi: "Mỹ nhân nhà ai mà uy lực lớn vậy?"
Tống Mông Thu hân hoan nói: "Đương nhiên là thiên hạ đệ nhất danh kỳ Thượng Tú Phương, ngoại trừ nàng ra còn ai xứng với danh thanh sắc nghệ tam tuyệt nữa đâu."
Khấu Trọng thầm nhủ thì ra là nàng ta.
Lần đầu tiên Phục Khiên hẹn Khúc Ngạo quyết chiến ở Mạn Thanh Viện, Vương Bạc cũng đã mời nàng ta đến biểu diễn kỹ nghệ, nhưng lại bị ba người bọn gã phá hoại mất. Còn bọn gã cũng vì gấp gáp đem Thượng Quan Long đi mà lỡ dịp xem nàng trổ tài, thậm chí nàng có biểu diễn hay không gã cũng chẳng rõ, nghĩ lại cũng cảm thấy thật buồn cười.
Tống Mông Thu đắc ý nói: "Vương đại nhân biết tối mai sau khi nàng hát xong ở thọ yến của Vinh Phụng Tường sẽ vào Quan Trung, vì vậy mới tìm thiên phương bách kế mời nàng về đây, bày ra hai bàn tiệc rượu, thế nên mới dặn dò bọn ta đi tìm ngươi đến góp vui."
Khấu Trọng gãi gãi đầu nói: "Bây giờ là lúc nào chứ, ta vừa mới ăn no nứt bụng, muốn nhét thêm nửa cái bánh bao cũng không được nữa."
Tống Mông Thu nào biết gã muốn nhân lúc Vương Thế Sung không thể phân thân mà đi kiếm Hư Hành Chi, phì cười nói: "Khấu huynh đệ có phải đang nô đùa không, ý của túy ông đâu phải ở rượu thịt? Thượng mỹ nhân nổi tiếng thích ngủ trưa, vi vậy muốn hẹn ànng, chỉ có thể sau giờ mùi mà thôi, đi thôi!"
Khấu Trọng đi với y được hai bước rồi dừng lại nói: "Ta phải đi nhà xí một lát đã, nếu không để lát nữa đang xem biểu diễn hay lại muốn đi không đi được thì thật là khó chịu, hà hà!"
Tống Mông Thu đành gật đầu nói: "Vậy lát nữa gặp!"
Khấu Trọng thầm tạ ơn trời đất, quay người chạy đi.
0O0
Từ Tử Lăng đến bên cạnh gốc cây buộc ngựa, vừa âu yếm vuốt ve cổ ngựa vừa nghĩ cách tìm Khấu Trọng. Muốn tìm Khấu Trọng, đầu tiên phải biết được địa điểm của Tống Kim cương, chuyện này tốt nhất là nên liên lạc với Nhậm Án của Thanh Xà Bang, ở Lạc Dương này dù sao thì y cũng dễ hành sự hơn gã.
Gã đang định phi thân lên ngựa thì chợt thấy một người đang phóng tới.
Từ Tử Lăng quay đầu nhìn về phía đó, chỉ thấy một hán tử gầy gò mặc theo lối bộc dịch đang đi thẳng về phía mình, người này mi thanh mục tú, nhìn rất quen mắt, nhưng nhất thời gã cũng không nghĩ ra đã gặp y ở đâu.
Thanh niên kia nở nụ cười thân thiện, đi đến bên cạnh gã mới khẽ nói: "Từ gia không nhận ra Đồng Đồng sao? Hôm trước Từ gia và Lưu gia gặp nhau, người ta còn rót trà cho ngài nữa mà!"
Từ Tử Lăng giờ mới nhớ ra đây là nữ tử gã gặp ở chỗ Lưu Hắc Thát, hiện giờ nàng cải dạng nam trang, bởi vậy nhất thời gã cũng không nghĩ ra, bằng không với trí nhớ nhìn qua không quên của gã thì làm sao không nhận ra được nàng chứ.
Luận sắc đẹp, nàng đương nhiên không thể bì kịp những mỹ nữ quốc sắc thiên hương như Trầm Lạc Nhạn, Tống Ngọc Trí, nhưng lại hơn họ ở vẻ đơn thuần tú lệ, thẳng thắng đáng yêu, khiến người ta cảm thấy rất dễ thân thiện, có một khí chát rất là đặc biệt.
Gã liền mỉm cười nói: "Thuật hoá trang của cô nương có phải được chân truyền của Gia Cát Đức Uy huynh không? Tại hạ thật không thể nhìn ra chút sơ hở nào. À, tại hạ còn nhớ Lưu đại ca từng nói phi dao của cô nương lợi hại lắm!"
Đôi mắt đẹp của Đồng Đồng sáng rỡ, hân hoan thốt lên: "Thật không ngờ Từ gia lại dễ gần đến vậy, lúc mới gặp người, ta còn có chút sợ ngài nữa cơ đó."
Từ Tử Lăng ngây người : "Ta có gì đáng sợ đâu?"
Đồng Đồng hưng phấn nói; "Không phải đáng sợ thật, mà người ta chỉ cảm thấy Từ gia không thích nói chuyện, cứ luôn giữ một khoảng cách với người khác vậy. Ngài biết mà! Danh khí của Từ gia lớn thế kia mà!"
Từ Tử Lăng thấy thần thái ngây ngô đáng yêu của nàng, bất giác nổi tính trẻ con, mỉm cười nói: "Đấy chỉ là ta giả bộ để dọa các tiểu cô nương thôi!" Kế đó lại chau mày hỏi: "Cô nương không theo Lưu đại ca lên phía bắc sao? Lưu lại đây thế này rất nguy hiểm!"
Đồng Đồng như vừa nhớ ra điều gì đó, đảo mắt một vòng: "Chỗ này quá lộ liễu, Từ gia có thể theo Đồng Đồng đến một nơi khác nói chuyện không?"
Từ Tử Lăng một là không nhẫn tâm cự tuyệt một thiếu nữ thanh tú nhường này, hai là thầm nhủ có thể thăm dò tin tức của Tống Kim Cương từ chỗ của nàng, liền gật đầu đồng ý: "Không vấn đề gì, có điều ta có chuyện phải xử lý gấp, vì vậy không thể tốn quá nhiều thời gian."
Đồng Đồng nhảy nhót tung tăng vui vẻ nói: "Chỉ một lúc thôi là được, Từ gia có thể để ngựa lại đây cũng được, chúng tôi sẽ có người trông giúp."
Nghe nàng nói vậy, Từ Tử Lăng lập tức đoán ra không chỉ có một mình nàng lưu lại Lạc Dương, nên liền vui vẻ đi theo.
0O0
Khấu Trọng bước đến trước cửa khách sảnh thượng thư phủ, thầm thở dài một tiếng, rồi bước vào trong.
Mấy gã hán canh cửa lập tức cung kính đón chào.
Vừa rồi gã đi khắp phủ, hỏi đông hỏi tây cuối cùng mới hỏi được thì ra Hư Hành Chi cũng là thượng khách tham gia yến tiệc này.
Nếu đổi lại là trước đây, gã nhất định sẽ vui mừng vì Hư Hành Chi được Vương Thế Sung trọng thị, có điều hiện giờ trong lòng gã đã muốn đánh trống thu quân, chuyện này chỉ làm càng thêm phiền não.
Cho dù cách thông tri cho Hư Hành Chi biết quyết định của gã, hai người cũng không thể đồng thời hoặc trước sau rời khỏi bàn tiệc được, như vậy có vẻ rất không thỏa đáng.
Góc phía đông của gian khách sảnh hoa lệ là hơn mười nam nữ ăn mặc kiểu ngạc như đang ngồi đợi, chắc đây là ban nhạc của Thương Tú Phương.
Kể cả những tỳ bộc thị hầu, trong đại sảnh có khoảng gần năm mươi người, nhưng đại đa số đều giữ yên lặng, trong bàn tiệc có người nói chuyện cũng hết sức nhỏ nhẹ cẩn thận, giống như một buổi xã giao của quan chức vậy.
Khấu Trọng vừa đến, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, Vương Thế Sung ngồi ở vị trí thủ tịch cười lên ha hả: "Khấu tiên sinh, mau đến đây nào."
Hình như đây là lần đầu tiên Khấu Trọng được gọi bằng tiên sinh, lập tức cảm thấy toàn thân nổi gai ốc, trong lúc thi lễ chào hỏi với chúng nhân, nháy mắt với Hư Hành Chi một cái dù không biết y có hiểu ý gã hay không, rồi mớii cất bước đi về phía Vương Thế Sung.
Người ngồi bàn này đa phần đều là người quen, chỉ có hai nam nhân là gã không biết mặt, cũng không thấy Thượng Tú Phương, cả Đổng Thục Ni cũng không biết đã đi đâu.
Vương Thế Sung dặn dò hạ nhân kéo chiếc ghế trống cách y một ghế cho Khấu Trọng, rồi nói nửa đùa nửa thật; "Còn tưởng rằng ngươi để lỡ thịnh hội này nữa chứ, thấy ngươi có duyên như vậy, ta đặc cách nhường cho ngồi long vị bên cạnh phượng tòa nhé! Còn kết quả thế nào thì phải xem tạo hoá của ngươi thôi!"
Ngoại trừ Linh Lung Kiều, tất cả nam nhân ngồi cùng bàn đều nở nụ cười ám muội, ngay cả Âu Dương Hi Di cũng không ngoại lệ.
Hành động này của Vương Thế Sung có thể xem là hết sức nể mặt Khấu Trọng, nhưng do gã nhiều lần kiến lập kỳ công, lại có thân phận khách khanh, thêm vào gần đây thanh danh nổi khắp Lạc Dương, nên cũng không ai cho rằng Vương Thế Sung sắp xếp như vậy là không thỏa đáng.
Khấu Trọng vừa ngồi xuống vừa cố ra vẻ oán trách: "Xem ra Vương công vẫn còn chưa đủ nghĩa khí lắm đâu, nếu ngài chịu nói sớm một chút, vậy thì dù là Độc Cô Phong có đem cả nhà nam nữ lão thiếu ra chặn trước cổng Hoàng Thành, ta cũng phải đánh vào tận trong này đó!"
Lời này của gã lập tức làm chúng nhân cười rộ lên, phá vỡ bầu không khí nghiêm túc căng thẳng.
Không hiểu vì sao mà hôm nay tâm tình Vương Thế Sung đặc biệt vui vẻ, cố ý thở dài than: "Tiểu Trọng ngươi không biết đấy thôi, gần một canh giờ trước Tú Phương cô nương mới thông báo cho ta biết là đồng ý đến dự tiệc, làm sao nói sớm cho ngươi được chứ?"
Mọi người lại được thể cười thêm một trận nữa, Vương Huyền Ứng ngồi đối diện với Khấu Trọng hân hoan kể: "Thể diện của cha ta còn lớn hơn ông trời nữa, Tú Phương tiểu thư lần này đến Đông Đô vốn chỉ định hát hai màn, còn đâu nhất loạt đều cự tuyệt, lần này vì nề lời cha mà phá lệ, nhất định là có nhiều người ngưỡng mộ lắm đây!"
Khấu Trọng giờ mới biết Thượng Tú Phương cao giá thế nào, không hỏi nảy sinh lòng hiếu kỳ muốn được mục kiến phương dung một lần cho biết.
Vương Thế Sung nghe nhi tử tâng bốc thì mặt mày hớn hở: "Mãi nói chuyện, quên mất không giới thiệu mấy vị bằng hữu cho Khấu tiên sinh."
Thì ra hai người mà Khấu Trọng không biết lần lượt là Hiển Châu tổng quản Điền Toan và Quản Châu tổng quản Dương Khánh, là hai thủ hạ đắc lực đóng binh bên ngoài Lạc Dương của Vương Thế Sung.
Hai người này đương nhiên không phải đến để nghe hát, có thể thấy Vương Thế Sung đang không ngừng triệu hồi thủ hạ, chuẩn bị sắp xếp trận thế.
Ngồi cùng bàn còn có Vương Huyền Nộ, Vương Hồng Liệt, Vương Hành Bản, Linh Lung Kiều, Dương Công Khanh và Lang Phụng, them vào Thượng Tú Phương nữa là vừa đủ mười hai người.
Nhưng Khấu Trọng lại không thấy Khả Phong Đạo Trưởng và Trương Trấn Châu đâu.
Khả Phong có lẽ không muốn lộ diện ở nơi ồn ào này, còn họ Trương thì chắc đã rời khỏi Đông Đô, để sắp xếp điều động quân đội.
Một bàn còn lại là các quan viên thấp hơn và những nhân vật kiểu như Hư Hành Chi, Khấu Trọng cũng đã từng gật đầu chào không ít người trong bọn này.
Âu Dương Hi Di ngồi bên cạnh Khấu Trọng thấy Dương Công Khanh đang thì thầm nhỏ to với Vương Thế Sung, bèn xích lại gần gã nói nhỏ: "Khấu huynh đệ phải tạ ơn ta thế nào đây?"
Khấu Trọng ngớ người hoang mang: "Tiền bối đã làm gì giúp tiểu tử vậy?"
Âu Dương Hi Di mỉm cười đáp: "Chỗ này là lão phu đặc biệt nhường cho ngươi đó, ngươi thấy có nên cám ơn ta không?"
Khấu Trọng thầm cảm kích, vị cao thủ tiền bối này quả thực rất tốt với gã, bèn vội vàng đáp tạ.
Nhạc đoàn đột nhiên cùng lúc diễn tấu, âm vận du dương lan tỏa khắp gian khách sảnh.
Cuối cùng thì Thượng Tú Phương đã đến.
0O0
Từ Tử Lăng và Đồng Đồng đi xuyên qua cửa tiệm, trở lại gian phòng lần trước gã đã mật đàm với Lưu Hắc Thát.
Sau khi ngồi xuống, Đồng Đồng dâng trà thơm lên rồi ngồi bên cạnh gã: "Độc Cô Bá có phải do Từ gia hạ thủ không?"
Từ Tử Lăng cười khổ: "Ta vốn cũng muốn giết hắn, nhưng hạ thủ lại là một kẻ khác, nhưng nói gì thì nói ta cũng khó tránh khỏi liên quan."
Đồng Đồng nói như không hề để ý xem ai là người đã giết Độc Cô Bá: "Xú danh của Độc Cô Bá đã truyền khắp thiên hạ, cái chết của hắn chỉ khiến nhiều người vui vẻ khoan khoái mà thôi. Nhưng chuyện này có chỗ rất kỳ quái, đó là không thấy Độc Cô Phong có hành động gì rõ rệt, chuyện này khiến người ta rất lo lắng cho Từ gia ngài."
Cảm giác không thỏa đáng trong lòng Từ Tử Lăng càng tăng thêm.
Rốt cuộc là có lý do gì mà một người tính tình bạo liệt như Vu Sở Hồng có thể kiềm chế được? Nếu không nhìn thấu được ý đồ của đối phương, gã và Khấu Trọng rất có thể sẽ thảm bại, thậm chí là mất mạng.
Nghĩ đoạn liền trầm giọng hỏi: "Bọn chúng phát hiện thi thể Độc Cô Bá lúc nào vậy?"
Đồng Đồng đáp ngay: "Có lẽ là canh ba đêm qua, thi thể của hắn treo trên Thiên Tân Kiều, người tuần canh đã phát hiện ra."
Từ Tử Lăng giật mình kinh hãi, kế giá họa này của Trầm Lạc Nhạn quả thật vô cùng hiểm độc, làm ai ai cũng nghĩ rằng bọn gã cố ý treo thi thể ở đó để báo phục món nợ bị vây công trên cầu.
Đồng Đồng lại nói tiếp: "Có câu không phải ngươi tử thì là ta vong, Từ gia và Khấu gia tốt nhất nên tiên phá chế nhân, nếu không sẽ thiệt thòi nhiều lắm đó."
Từ Tử Lăng cười khổ: "Ta cũng đang muốn tìm Khấu Trọng để thương lượng chuyện này đây, cô nương có biết Tống Kim Cương đang ở chỗ nào không?"
Đồng Đồng gật đầu, rồi sảng khoái nói luôn ra địa điểm.
Từ Tử Lăng ngạc nhiên nhìn nàng đăm đăm: "Tin tức của cô nương linh thông thật!"
Đồng Đồng cười hì hì đáp: "Đây chính là nhiệm vụ của chúng tôi mà. Ngoài ra còn có một tin tức vô cùng quan trọng nữa, theo suy đoán của chúng tôi, trong quân doanh của Vương Thế Sung có một người đang ngầm cấu kết với Độc Cô Phong."
Từ Tử Lăng ngạc nhiên nói: "Tại sao lại có suy đoán này?"
Đồng Đồng nghiêm túc nói: "Đây là suy đoán có được từ một số dấu vết mà chúng tôi điều tra được. Nói thực lòng, trong Cung Thành cũng có nhãn tuyến của chúng tôi, ví dụ như đại thần Nguyên Văn Đô bên cạnh Dương Động xưa nay luôn tham sống sợ chết, nhưng cho dù Vương Thế Sung có đem binh trấn giữ Hoàng Thành, hắn vẫn cứ phong hoa tuyết nguyệt như trước, chẳng những không hề úy kỵ mà còn nói là đã biết hết kế hoạch của Vương Thế Sung nữa."
Ngưng lại một chút rồi nàng lại tiếp: "Chỉ xem việc Độc Cô phiệt bất chấp thủ đoạn đối phó Khấu gia, là biết Độc Cô Phong đã biết rõ Khấu gia chính là người vận trù sau màn trường của Vương Thế Sung rồi."
Từ Tử Lăng cuối cùng cũng phải biến sắc.
Nếu sự thực đúng như vậy, thế thì chẳng những gã và Khấu Trọng thân lâm hiểm cảnh mà cả bọn người Trác Kiều cũng đang treo lơ lửng mối họa sát thân trên đầu, thậm chí là co thể liên lụy đến Tống Lỗ và Tống Ngọc Trí nữa.
Từ Tử Lăng đứng vụt dậy, quả quyết nói: "Ta phải lập tức đi gặp Khấu Trọng."
/800
|