Sáng sớm ngày hôm sau, tin tức Tương Vương bị ám sát đã truyền khắp nơi, trong lúc nhất thời đều nghị luận, bối cảnh thích khách cùng với nguyên nhân ám sát dần trở thành tiêu điểm bàn tán của chúng thần, các loại phán đoán đều có.
Nhưng lúc lâm triều lại không có đề cập đến chuyện này, Võ Tắc Thiên tâm tình có vẻ không tốt lắm, liền tan triều từ sớm, trở về ngự thư phòng của mình.
Trong ngự thư phòng, Võ Tắc Thiên khép hờ hai mắt, một cung nữ đang quỳ sau lưng bà, cố gắng bóp vai cho bà. Võ Tam Tư khoanh tay đứng một bên, thật cẩn thận nói:
- Vi thần đề nghị án ám sát Tương Vương này vẫn là để Ngự Sử Đài điều tra thì tốt hơn, Tương Vương phòng ngự nghiêm mật như vậy, rõ ràng còn gặp ám sát, vi thần hoài nghi bối cảnh của thích khách không phải nhỏ, Ngự Sử Đài ở phương diện này kinh nghiệm phong phú, bọn họ nắm giữ manh mối càng nhiều hơn, tin tưởng Lai trung thừa sẽ rất nhanh trình lên Thánh Thượng một công đạo.
Võ Tắc Thiên mắt phượng hơi mở, cũng không để ý Võ Tam Tư, mà là hỏi người bên cạnh đang sửa sang lại công văn Thượng Quan Uyển Nhi:
- Uyển Nhi, ngươi cảm thấy giao cho Ngự Sử Đài thích hợp không?
Thượng Quan Uyển Nhi ở trong ngự thư phòng của Võ Tắc Thiên dĩ nhiên không có chỗ ngồi, tuy nhiên nàng cần ghi chép một cuốn tấu chương, cho nên cũng có một cái bàn tạm thời, lúc này nàng chỉ hết sức chăm chú ghi chép tấu chương, dường như không có chú ý tới đề nghị của Võ Tam Tư.
Tuy nhiên Thượng Quan Uyển Nhi là người cực kỳ thông minh, nàng biết rằng chính mình không thể gạt được Thánh Thượng, nếu Thánh Thượng hỏi nàng, nàng không thể giả vờ như không nghe thấy gì cả. Thượng Quan Uyển Nhi cười cười nói:
- Đây không phải chuyện quan viên nào đó ăn hối lộ phạm pháp, mà là chuyện ám sát, Uyển Nhi ngược lại thấy đưa cho Đại Lý Tự thích hợp hơn một chút, hoặc là Kinh Đô Doãn tới điều tra, không đến mức phải kinh động tới Ngự Sử Đài, bọn họ vốn ít người, còn cần phải đi các châu huyện tuần tra, làm sao có tinh lực điều tra án ám sát nữa.
Võ Tắc Thiên gật gật đầu, nói với Võ Tam Tư:
- Nghe rõ chưa? Đây cũng là cách nghĩ của trẫm, Ngự Sử Đài không nên tham gia án ám sát, trẫm cũng hiểu được Đại Lý Tự thích hợp hơn một chút.
Trong lòng Võ Tam Tư thầm mắng Thượng Quan Uyển Nhi, nhưng ông ta lại không thể làm gì, chỉ phải lại đề nghị:
- Bệ hạ, Đại Lý Tự điều tra vụ án bình thường còn có thể, nhưng điều tra án Tương Vương bị ám sát, dường như có vẻ sức lực đơn bạc, quyền thế hơi yếu, không bằng để Đại Lý Tự và Ngự Sử Đài liên hợp điều tra, do Ngự Sử Đài đến bù đắp một mặt bạc nhược của Đại Lý Tự, bệ hạ nghĩ sao?
Võ Tắc Thiên mỉm cười:
- Ngươi quan tâm việc này như vậy, cũng là ngoài dự liệu của trẫm, như vậy đi! Để trẫm nghĩ một chút trước đã, sau đó lại quyết định.
Võ Tam Tư biết rằng không thể cưỡng cầu Thánh Thượng lập tức đồng ý, tuy nhiên Thánh Thượng đồng ý suy xét, còn có một chút hy vọng, y vội vàng khom người nói:
- Vi thần cáo lui.
Võ Tắc Thiên vẫn đợi Võ Tam Tư thoái lui, lúc này mới lại hỏi:
- Uyển Nhi, ngươi cảm thấy đề nghị thứ hai của y thế nào?
Thượng Quan Uyển Nhi cười cười nói:
- Uyển Nhi không rõ việc này lắm, bệ hạ không bằng hỏi thử Cao Diên Phúc xem.
Một câu đã nhắc nhở Võ Tắc Thiên, bà còn chưa kịp hỏi Cao Diên Phúc tình huống thăm viếng, bà vội vàng nói với hoạn quan đứng cửa:
- Nhanh đi tìm Cao phủ quân tới gặp trẫm.
***
Không bao lâu sau, Cao Diên Phúc vội vàng chạy tới ngự thư phòng của Võ Tắc Thiên. Cao Diên Phúc tối hôm qua sau khi từ phủ Tương Vương trở về, Võ Tắc Thiên đã sớm nghỉ ngơi, Cao Diên Phúc nhất thời không kịp báo cáo, không ngờ sáng sớm hôm nay ông bị một ít chuyện rườm rà làm chậm trễ, bị Võ Tam Tư đoạt trước, hiện tại khiến Cao Diên Phúc cảm thấy hơi buồn bực.
- Lão nô tham kiến bệ hạ.
- Phủ quân đi thăm Tương Vương, sao không báo cáo lại với trẫm?
Võ Tắc Thiên cười hỏi.
- Hồi bẩm bệ hạ, ngự y phòng có vài tên tiểu hoạn quan say khướt, hủy đi không ít đồ, lão nô phải đi xử lý, khiến bệ hạ đợi lâu.
- Ồ.
Võ Tắc Thiên tuy rằng không nói gì thêm, nhưng ngữ khí hơi có chút bất mãn, Cao Diên Phúc sao có thể chủ thứ chẳng phân biệt được, đi quản tiểu hoạn quan đánh nhau, cũng không báo cáo chuyện Tương Vương với mình. Dựa vào Cao Diên Phúc mười mấy năm sống trong cung đình, ông ta sẽ tuyệt đối không phạm phải lỗi này, làm Võ Tắc Thiên không thể không hoài nghi ông ta có dụng tâm kín đáo hay không?
Cao Diên Phúc cũng nghe được sự bất mãn của Thánh Thượng, vội vàng giải thích:
- Là Thẩm ngự y bị vài hoạn quan khác khi dễ.
Võ Tắc Thiên nghe nói là Thẩm Nam Mậu bị hoạn quan khi dễ, lập tức giận tím mặt:
- Là tên cẩu nô tài nào ăn gan hùm mật gấu dám khi dễ ngự y của trẫm?
- Bệ hạ bớt giận.
Cao Diên Phúc cuống quít nói:
- Lão nô đã nghiêm trị vài tên phạm tội rồi, phạt nặng một trăm côn, đuổi bọn hắn ra khỏi hoàng cung.
- Ngươi vì sao không giết bọn họ?
Võ Tắc Thiên cả giận nói:
- Chẳng lẽ ngự y của trẫm thấp kém như vậy, có thể để mặc người khác khi dễ.
Cao Diên Phúc lau lau mồ hồi trên trán:
- Lão nô giờ đi xử lý chuyện này.
- Chờ một chút.
Võ Tắc Thiên dài mặt ra, lạnh lùng nhìn chăm chú vào Cao Diên Phúc, sau một lúc lâu mới hừ một tiếng nói:
- Cao phủ quân, ngươi gần đây hay tiến thoái lưỡng nan, trẫm cảm thấy rất kì quái, ngươi có phải có tâm sự hay không?
Cao Diên Phúc ngầm thở dài, cũng không dám nói thêm cái gì. Lúc này, Thượng Quan Uyển Nhi thấp giọng nói:
- Bệ hạ, Dương nội thị và Chu nội thị một người sinh bệnh, một người cáo lão hồi hương, bốn người nội thị mất đi hai người, Cao phủ quân trong thời gian này mỗi ngày đều bận đến đêm khuya, trời chưa sáng đã phải rời giường, đã gần một tháng không được nghỉ ngơi, ông ấy thật sự đã rất mệt rồi.
- Thì ra là thế.
Sắc mặt của Võ Tắc Thiên hòa hoãn xuống, gật đầu nói:
- Là trẫm trách nhầm ngươi.
- Lão nô quả thật xử lý không thỏa đáng.
Võ Tắc Thiên khoát tay:
- Chúng ta không đề cập chuyện này nữa, nói chuyện Tương Vương đi, tình hình của y như thế nào?
Cao Diên Phúc âm thầm cảm kích Thượng Quan Uyển Nhi đúng lúc thay mình biện hộ, ông ta một mặt đương nhiên do mệt mỏi, nhưng một mặt khác cũng là do Tương Vương Lý Đán bị thương, làm ông ta lo lắng không yên, làm việc cũng bị phân tâm. Ông ta thu lại tâm trạng một chút, đưa báo cáo hôm qua ông ta vừa viết trình lên, lại khom người nói:
- Khởi bẩm bệ hạ, lúc Vương điện hạ ở hậu hoa viên tản bộ thì gặp thích khách, chỉ bị thương nhẹ, lão nô lúc đi thăm ngài ấy, tinh thần cũng không tệ lắm, Vương ngự y nói đã không còn gì đáng ngại, nghỉ ngơi mấy tháng sau là có thể bình phục.
Võ Tắc Thiên nhìn báo cáo một lần, lại trầm tư một chút rồi hỏi:
- Không có chút manh mối gì về thích khách ư?
- Cho tới bây giờ, tạm thời vẫn chưa có manh mối, một tên chạy thoát, một tên đã tự sát mà chết, chủ yếu là do Tương Vương phủ tường vây hơi thấp, bên ngoài có mấy cây đại thụ, mới để thích khách nhân cơ hội.
Cao Diên Phúc nói rất uyển chuyển, thật ra ông ta muốn ám chỉ việc thị vệ ở Tương Vương phủ quá ít, Võ Tắc Thiên sao có thể không hiểu ý của ông ta, bà hừ lạnh một tiếng nói:
- Cư nhiên có người gan to hơn trời, dám ám sát hoàng tử, trẫm ngược lại muốn biết là ai ở sau lưng ra lệnh? Chuyện này nhất định phải tra cho ra manh mối.
Thượng Quan Uyển Nhi ở bên cạnh trong lòng nhảy dựng lên, nàng lo lắng Thánh Thượng sẽ tiếp thu phương án của Võ Tam Tư rồi sai Lai Tuấn Thần tra án này, cuối cùng kết luận đương nhiên là Tương Vương bày đặt ám sát giả, tuy rằng nàng không ủng hộ Lý Đán mà ủng hộ Lý Hiển, nhưng môi hở răng lạnh, Lý Đán gặp chuyện không may, Lý Hiển cũng khó thoát một kiếp.
Thượng Quan Uyển Nhi cười nói:
- Bệ hạ vẫn định để Ngự Sử Đài tra án này sao?
Trong lòng Cao Diên Phúc cả kinh, sai Ngự Sử Đài đến tra án này sao được? Nhưng ông ta là người cẩn thận, hơn nữa ông ta là nội thị, trong chính vụ quan trọng ông ta không được nói nhiều, đây là nguyên tắc của ông ta, trong lòng ông ta sốt ruột nhưng lại không có cách nào khác, đúng lúc này, một tên hoạn quan ở ngoài cửa bẩm báo:
- Bệ hạ, Thái Bình công chúa điện hạ cầu kiến.
Võ Tắc Thiên cũng biết nữ nhi là vì chuyện huynh trưởng bị ám sát mà đến, vốn không muốn gặp nàng, nhưng lại do dự một chút, Võ Tắc Thiên vẫn quyết định gặp nàng:
- Tuyên nàng vào đi.
Chốc lát sau, Thái Bình công chúa như một trận gió tiến vào, huynh trưởng Lý Đán bị ám sát, mẫu thân lại chậm chạp không có phản ứng, trong lòng nàng vừa phẫn hận, vừa nôn nóng, hơn nữa ngay vừa rồi, nàng nghe thấy Võ Tam Tư định sai Lai Tuấn Thần đến tra án này, sự phẫn hận và lo lắng của nàng biến thành trách nhiệm, nàng biết rõ hậu quả khi Lai Tuấn Thần đến tra án này.
- Nữ nhi tham kiến mẫu thân.
Thái Bình công chúa vừa vào trong phòng liền hành lễ với mẫu thân, nàng nhìn thấy Thượng Quan Uyển Nhi cũng ở đây, trên mặt lập tức cho chút không tự nhiên. Thượng Quan Uyển Nhi cũng nhìn theo ánh mắt của nàng, cúi đầu tiếp tục sao chép. Võ Tắc Thiên thân thiết hỏi han:
- Lệnh Nguyêt, con đi thăm huynh trưởng chưa?
- Nữ nhi đã đi thăm rồi, huynh trưởng tinh thần cũng không tệ lắm, thương thế cũng không nghiêm trọng, tuy nhiên nữ nhi cảm thấy án ám sát này cực kì ác liệt, nếu không nghiêm khắc điều tra, tất nhiên sẽ có lần thứ hai, thứ ba phát sinh, không thể nhân nhượng được.
- Việc này trẫm biết, trẫm chính đang suy nghĩ nên để ai đi tra án này. Lệnh Nguyệt, con có đề nghị gì không?
Thái Bình công chúa ngẫm nghĩ một chút, thật cẩn thận nói:
- Bệ hạ vì sao không để Nội vệ đến tra án này? Dựa vào sự khôn khéo của Lý thống lĩnh có thể làm được, tin rằng hắn rất nhanh có thể tra ra một chút manh mối.
Võ Tắc Thiên đương nhiên cũng đã suy xét qua để Nội vệ đến điều tra, nhưng để Ngự Sử Đài đến tra án cũng không tệ, khiến bà nhất thời do dự không quyết. Bà lại liếc qua Thượng Quan Uyển Nhi, cười hỏi:
- Ngươi cảm thấy để Ngự Sử Đài đến điều tra không ổn sao?
Trong lòng Thượng Quan Uyển Nhi kinh ngạc, Thái Bình công chúa không ngờ đề nghị sai Lý Trân điều tra án này, việc này làm cho trong lòng nàng có chút không vui, tuy rằng cô biết Thái Bình công chúa cũng sợ hãi Lai Tuấn Thần tiếp nhận án này, tuy nhiên xuất phát từ bản năng của nữ nhân, trong nội tâm nàng vẫn có chút mất hứng.
Nhưng Thượng Quan Uyển Nhi dù sao cũng được sự tu dưỡng chính trị cực cao, nàng sẽ không dễ bị cảm xúc thao túng, nàng biết rằng đã đến thời khắc mấu chốt nhất, nếu nàng không có lập trường kiên định, rất có thể sẽ thất bại trong gang tấc.
Thượng Quan Uyển Nhi đứng dậy hành lễ nói:
- Hồi bẩm bệ hạ, nếu chỉ cân nhắc về năng lực phá án thì Ngự Sử Đài cũng không phải không được, tuy nhiên Uyển Nhi nghĩ đến để Ngự Sử Đài tra án, sẽ dẫn đến vài suy đoán không cần thiết, đối với sự ổn định của triều đình không có lợi, bệ hạ cần phải thận trọng suy xét.
Võ Tắc Thiên gật gật đầu, lời Thượng Quan Uyển Nhi đã nói được lời trong tâm khảm bà, bà cũng cảm thấy để Ngự Sử Đài nhúng tay vào chuyện của Tương Vương sẽ là dối vua lừa dân, không bằng bán ân tình cho nữ nhi.
Nghĩ đến đây, Võ Tắc Thiên cười nói với Thái Bình công chúa:
- Khó có được một lần con đề xuất kiến nghị, được rồi! Trẫm liền nghe theo đề nghị của con, do Nội vệ và Đại Lý Tự liên hợp điều tra án Tương Vương bị ám sát.
Cao Diên Phúc lập tức nhẹ nhàng thở ra một hơi dài, trong lòng ông ta có một loại cảm giác kì quái, Thượng Quan Uyển Nhi và Thái Bình công chúa hôm nay không ngờ lần đầu tiên cùng đứng trên một lập trường với nhau, đây có phải có ý là hai người muốn liên thủ đối phó với Lai Tuấn Thần?
Võ Tắc Thiên lập tức ra lệnh:
- Mau triệu Nội vệ Thống lĩnh Lý Trân tới gặp trẫm.
- Bệ hạ có chỉ, tuyên Nội vệ thống lĩnh Lý Trân yết kiến.
- Bệ hạ có chỉ…
Từng tiếng la lên, âm thanh truyền ra ngoài, sớm có hoạn quan chạy về phía công sở Nội vệ
Nhưng lúc lâm triều lại không có đề cập đến chuyện này, Võ Tắc Thiên tâm tình có vẻ không tốt lắm, liền tan triều từ sớm, trở về ngự thư phòng của mình.
Trong ngự thư phòng, Võ Tắc Thiên khép hờ hai mắt, một cung nữ đang quỳ sau lưng bà, cố gắng bóp vai cho bà. Võ Tam Tư khoanh tay đứng một bên, thật cẩn thận nói:
- Vi thần đề nghị án ám sát Tương Vương này vẫn là để Ngự Sử Đài điều tra thì tốt hơn, Tương Vương phòng ngự nghiêm mật như vậy, rõ ràng còn gặp ám sát, vi thần hoài nghi bối cảnh của thích khách không phải nhỏ, Ngự Sử Đài ở phương diện này kinh nghiệm phong phú, bọn họ nắm giữ manh mối càng nhiều hơn, tin tưởng Lai trung thừa sẽ rất nhanh trình lên Thánh Thượng một công đạo.
Võ Tắc Thiên mắt phượng hơi mở, cũng không để ý Võ Tam Tư, mà là hỏi người bên cạnh đang sửa sang lại công văn Thượng Quan Uyển Nhi:
- Uyển Nhi, ngươi cảm thấy giao cho Ngự Sử Đài thích hợp không?
Thượng Quan Uyển Nhi ở trong ngự thư phòng của Võ Tắc Thiên dĩ nhiên không có chỗ ngồi, tuy nhiên nàng cần ghi chép một cuốn tấu chương, cho nên cũng có một cái bàn tạm thời, lúc này nàng chỉ hết sức chăm chú ghi chép tấu chương, dường như không có chú ý tới đề nghị của Võ Tam Tư.
Tuy nhiên Thượng Quan Uyển Nhi là người cực kỳ thông minh, nàng biết rằng chính mình không thể gạt được Thánh Thượng, nếu Thánh Thượng hỏi nàng, nàng không thể giả vờ như không nghe thấy gì cả. Thượng Quan Uyển Nhi cười cười nói:
- Đây không phải chuyện quan viên nào đó ăn hối lộ phạm pháp, mà là chuyện ám sát, Uyển Nhi ngược lại thấy đưa cho Đại Lý Tự thích hợp hơn một chút, hoặc là Kinh Đô Doãn tới điều tra, không đến mức phải kinh động tới Ngự Sử Đài, bọn họ vốn ít người, còn cần phải đi các châu huyện tuần tra, làm sao có tinh lực điều tra án ám sát nữa.
Võ Tắc Thiên gật gật đầu, nói với Võ Tam Tư:
- Nghe rõ chưa? Đây cũng là cách nghĩ của trẫm, Ngự Sử Đài không nên tham gia án ám sát, trẫm cũng hiểu được Đại Lý Tự thích hợp hơn một chút.
Trong lòng Võ Tam Tư thầm mắng Thượng Quan Uyển Nhi, nhưng ông ta lại không thể làm gì, chỉ phải lại đề nghị:
- Bệ hạ, Đại Lý Tự điều tra vụ án bình thường còn có thể, nhưng điều tra án Tương Vương bị ám sát, dường như có vẻ sức lực đơn bạc, quyền thế hơi yếu, không bằng để Đại Lý Tự và Ngự Sử Đài liên hợp điều tra, do Ngự Sử Đài đến bù đắp một mặt bạc nhược của Đại Lý Tự, bệ hạ nghĩ sao?
Võ Tắc Thiên mỉm cười:
- Ngươi quan tâm việc này như vậy, cũng là ngoài dự liệu của trẫm, như vậy đi! Để trẫm nghĩ một chút trước đã, sau đó lại quyết định.
Võ Tam Tư biết rằng không thể cưỡng cầu Thánh Thượng lập tức đồng ý, tuy nhiên Thánh Thượng đồng ý suy xét, còn có một chút hy vọng, y vội vàng khom người nói:
- Vi thần cáo lui.
Võ Tắc Thiên vẫn đợi Võ Tam Tư thoái lui, lúc này mới lại hỏi:
- Uyển Nhi, ngươi cảm thấy đề nghị thứ hai của y thế nào?
Thượng Quan Uyển Nhi cười cười nói:
- Uyển Nhi không rõ việc này lắm, bệ hạ không bằng hỏi thử Cao Diên Phúc xem.
Một câu đã nhắc nhở Võ Tắc Thiên, bà còn chưa kịp hỏi Cao Diên Phúc tình huống thăm viếng, bà vội vàng nói với hoạn quan đứng cửa:
- Nhanh đi tìm Cao phủ quân tới gặp trẫm.
***
Không bao lâu sau, Cao Diên Phúc vội vàng chạy tới ngự thư phòng của Võ Tắc Thiên. Cao Diên Phúc tối hôm qua sau khi từ phủ Tương Vương trở về, Võ Tắc Thiên đã sớm nghỉ ngơi, Cao Diên Phúc nhất thời không kịp báo cáo, không ngờ sáng sớm hôm nay ông bị một ít chuyện rườm rà làm chậm trễ, bị Võ Tam Tư đoạt trước, hiện tại khiến Cao Diên Phúc cảm thấy hơi buồn bực.
- Lão nô tham kiến bệ hạ.
- Phủ quân đi thăm Tương Vương, sao không báo cáo lại với trẫm?
Võ Tắc Thiên cười hỏi.
- Hồi bẩm bệ hạ, ngự y phòng có vài tên tiểu hoạn quan say khướt, hủy đi không ít đồ, lão nô phải đi xử lý, khiến bệ hạ đợi lâu.
- Ồ.
Võ Tắc Thiên tuy rằng không nói gì thêm, nhưng ngữ khí hơi có chút bất mãn, Cao Diên Phúc sao có thể chủ thứ chẳng phân biệt được, đi quản tiểu hoạn quan đánh nhau, cũng không báo cáo chuyện Tương Vương với mình. Dựa vào Cao Diên Phúc mười mấy năm sống trong cung đình, ông ta sẽ tuyệt đối không phạm phải lỗi này, làm Võ Tắc Thiên không thể không hoài nghi ông ta có dụng tâm kín đáo hay không?
Cao Diên Phúc cũng nghe được sự bất mãn của Thánh Thượng, vội vàng giải thích:
- Là Thẩm ngự y bị vài hoạn quan khác khi dễ.
Võ Tắc Thiên nghe nói là Thẩm Nam Mậu bị hoạn quan khi dễ, lập tức giận tím mặt:
- Là tên cẩu nô tài nào ăn gan hùm mật gấu dám khi dễ ngự y của trẫm?
- Bệ hạ bớt giận.
Cao Diên Phúc cuống quít nói:
- Lão nô đã nghiêm trị vài tên phạm tội rồi, phạt nặng một trăm côn, đuổi bọn hắn ra khỏi hoàng cung.
- Ngươi vì sao không giết bọn họ?
Võ Tắc Thiên cả giận nói:
- Chẳng lẽ ngự y của trẫm thấp kém như vậy, có thể để mặc người khác khi dễ.
Cao Diên Phúc lau lau mồ hồi trên trán:
- Lão nô giờ đi xử lý chuyện này.
- Chờ một chút.
Võ Tắc Thiên dài mặt ra, lạnh lùng nhìn chăm chú vào Cao Diên Phúc, sau một lúc lâu mới hừ một tiếng nói:
- Cao phủ quân, ngươi gần đây hay tiến thoái lưỡng nan, trẫm cảm thấy rất kì quái, ngươi có phải có tâm sự hay không?
Cao Diên Phúc ngầm thở dài, cũng không dám nói thêm cái gì. Lúc này, Thượng Quan Uyển Nhi thấp giọng nói:
- Bệ hạ, Dương nội thị và Chu nội thị một người sinh bệnh, một người cáo lão hồi hương, bốn người nội thị mất đi hai người, Cao phủ quân trong thời gian này mỗi ngày đều bận đến đêm khuya, trời chưa sáng đã phải rời giường, đã gần một tháng không được nghỉ ngơi, ông ấy thật sự đã rất mệt rồi.
- Thì ra là thế.
Sắc mặt của Võ Tắc Thiên hòa hoãn xuống, gật đầu nói:
- Là trẫm trách nhầm ngươi.
- Lão nô quả thật xử lý không thỏa đáng.
Võ Tắc Thiên khoát tay:
- Chúng ta không đề cập chuyện này nữa, nói chuyện Tương Vương đi, tình hình của y như thế nào?
Cao Diên Phúc âm thầm cảm kích Thượng Quan Uyển Nhi đúng lúc thay mình biện hộ, ông ta một mặt đương nhiên do mệt mỏi, nhưng một mặt khác cũng là do Tương Vương Lý Đán bị thương, làm ông ta lo lắng không yên, làm việc cũng bị phân tâm. Ông ta thu lại tâm trạng một chút, đưa báo cáo hôm qua ông ta vừa viết trình lên, lại khom người nói:
- Khởi bẩm bệ hạ, lúc Vương điện hạ ở hậu hoa viên tản bộ thì gặp thích khách, chỉ bị thương nhẹ, lão nô lúc đi thăm ngài ấy, tinh thần cũng không tệ lắm, Vương ngự y nói đã không còn gì đáng ngại, nghỉ ngơi mấy tháng sau là có thể bình phục.
Võ Tắc Thiên nhìn báo cáo một lần, lại trầm tư một chút rồi hỏi:
- Không có chút manh mối gì về thích khách ư?
- Cho tới bây giờ, tạm thời vẫn chưa có manh mối, một tên chạy thoát, một tên đã tự sát mà chết, chủ yếu là do Tương Vương phủ tường vây hơi thấp, bên ngoài có mấy cây đại thụ, mới để thích khách nhân cơ hội.
Cao Diên Phúc nói rất uyển chuyển, thật ra ông ta muốn ám chỉ việc thị vệ ở Tương Vương phủ quá ít, Võ Tắc Thiên sao có thể không hiểu ý của ông ta, bà hừ lạnh một tiếng nói:
- Cư nhiên có người gan to hơn trời, dám ám sát hoàng tử, trẫm ngược lại muốn biết là ai ở sau lưng ra lệnh? Chuyện này nhất định phải tra cho ra manh mối.
Thượng Quan Uyển Nhi ở bên cạnh trong lòng nhảy dựng lên, nàng lo lắng Thánh Thượng sẽ tiếp thu phương án của Võ Tam Tư rồi sai Lai Tuấn Thần tra án này, cuối cùng kết luận đương nhiên là Tương Vương bày đặt ám sát giả, tuy rằng nàng không ủng hộ Lý Đán mà ủng hộ Lý Hiển, nhưng môi hở răng lạnh, Lý Đán gặp chuyện không may, Lý Hiển cũng khó thoát một kiếp.
Thượng Quan Uyển Nhi cười nói:
- Bệ hạ vẫn định để Ngự Sử Đài tra án này sao?
Trong lòng Cao Diên Phúc cả kinh, sai Ngự Sử Đài đến tra án này sao được? Nhưng ông ta là người cẩn thận, hơn nữa ông ta là nội thị, trong chính vụ quan trọng ông ta không được nói nhiều, đây là nguyên tắc của ông ta, trong lòng ông ta sốt ruột nhưng lại không có cách nào khác, đúng lúc này, một tên hoạn quan ở ngoài cửa bẩm báo:
- Bệ hạ, Thái Bình công chúa điện hạ cầu kiến.
Võ Tắc Thiên cũng biết nữ nhi là vì chuyện huynh trưởng bị ám sát mà đến, vốn không muốn gặp nàng, nhưng lại do dự một chút, Võ Tắc Thiên vẫn quyết định gặp nàng:
- Tuyên nàng vào đi.
Chốc lát sau, Thái Bình công chúa như một trận gió tiến vào, huynh trưởng Lý Đán bị ám sát, mẫu thân lại chậm chạp không có phản ứng, trong lòng nàng vừa phẫn hận, vừa nôn nóng, hơn nữa ngay vừa rồi, nàng nghe thấy Võ Tam Tư định sai Lai Tuấn Thần đến tra án này, sự phẫn hận và lo lắng của nàng biến thành trách nhiệm, nàng biết rõ hậu quả khi Lai Tuấn Thần đến tra án này.
- Nữ nhi tham kiến mẫu thân.
Thái Bình công chúa vừa vào trong phòng liền hành lễ với mẫu thân, nàng nhìn thấy Thượng Quan Uyển Nhi cũng ở đây, trên mặt lập tức cho chút không tự nhiên. Thượng Quan Uyển Nhi cũng nhìn theo ánh mắt của nàng, cúi đầu tiếp tục sao chép. Võ Tắc Thiên thân thiết hỏi han:
- Lệnh Nguyêt, con đi thăm huynh trưởng chưa?
- Nữ nhi đã đi thăm rồi, huynh trưởng tinh thần cũng không tệ lắm, thương thế cũng không nghiêm trọng, tuy nhiên nữ nhi cảm thấy án ám sát này cực kì ác liệt, nếu không nghiêm khắc điều tra, tất nhiên sẽ có lần thứ hai, thứ ba phát sinh, không thể nhân nhượng được.
- Việc này trẫm biết, trẫm chính đang suy nghĩ nên để ai đi tra án này. Lệnh Nguyệt, con có đề nghị gì không?
Thái Bình công chúa ngẫm nghĩ một chút, thật cẩn thận nói:
- Bệ hạ vì sao không để Nội vệ đến tra án này? Dựa vào sự khôn khéo của Lý thống lĩnh có thể làm được, tin rằng hắn rất nhanh có thể tra ra một chút manh mối.
Võ Tắc Thiên đương nhiên cũng đã suy xét qua để Nội vệ đến điều tra, nhưng để Ngự Sử Đài đến tra án cũng không tệ, khiến bà nhất thời do dự không quyết. Bà lại liếc qua Thượng Quan Uyển Nhi, cười hỏi:
- Ngươi cảm thấy để Ngự Sử Đài đến điều tra không ổn sao?
Trong lòng Thượng Quan Uyển Nhi kinh ngạc, Thái Bình công chúa không ngờ đề nghị sai Lý Trân điều tra án này, việc này làm cho trong lòng nàng có chút không vui, tuy rằng cô biết Thái Bình công chúa cũng sợ hãi Lai Tuấn Thần tiếp nhận án này, tuy nhiên xuất phát từ bản năng của nữ nhân, trong nội tâm nàng vẫn có chút mất hứng.
Nhưng Thượng Quan Uyển Nhi dù sao cũng được sự tu dưỡng chính trị cực cao, nàng sẽ không dễ bị cảm xúc thao túng, nàng biết rằng đã đến thời khắc mấu chốt nhất, nếu nàng không có lập trường kiên định, rất có thể sẽ thất bại trong gang tấc.
Thượng Quan Uyển Nhi đứng dậy hành lễ nói:
- Hồi bẩm bệ hạ, nếu chỉ cân nhắc về năng lực phá án thì Ngự Sử Đài cũng không phải không được, tuy nhiên Uyển Nhi nghĩ đến để Ngự Sử Đài tra án, sẽ dẫn đến vài suy đoán không cần thiết, đối với sự ổn định của triều đình không có lợi, bệ hạ cần phải thận trọng suy xét.
Võ Tắc Thiên gật gật đầu, lời Thượng Quan Uyển Nhi đã nói được lời trong tâm khảm bà, bà cũng cảm thấy để Ngự Sử Đài nhúng tay vào chuyện của Tương Vương sẽ là dối vua lừa dân, không bằng bán ân tình cho nữ nhi.
Nghĩ đến đây, Võ Tắc Thiên cười nói với Thái Bình công chúa:
- Khó có được một lần con đề xuất kiến nghị, được rồi! Trẫm liền nghe theo đề nghị của con, do Nội vệ và Đại Lý Tự liên hợp điều tra án Tương Vương bị ám sát.
Cao Diên Phúc lập tức nhẹ nhàng thở ra một hơi dài, trong lòng ông ta có một loại cảm giác kì quái, Thượng Quan Uyển Nhi và Thái Bình công chúa hôm nay không ngờ lần đầu tiên cùng đứng trên một lập trường với nhau, đây có phải có ý là hai người muốn liên thủ đối phó với Lai Tuấn Thần?
Võ Tắc Thiên lập tức ra lệnh:
- Mau triệu Nội vệ Thống lĩnh Lý Trân tới gặp trẫm.
- Bệ hạ có chỉ, tuyên Nội vệ thống lĩnh Lý Trân yết kiến.
- Bệ hạ có chỉ…
Từng tiếng la lên, âm thanh truyền ra ngoài, sớm có hoạn quan chạy về phía công sở Nội vệ
/337
|