Cứ như vậy, đại hội thi đấu mã cầu hừng hực khí thế, đã đến trận chung kết cuối cùng nhưng Võ Tắc Thiên không chút nào không bị ảnh hưởng bởi cuộc so tài mã cầu chút nào, cố nhiên là bà đối với trận đấu mã cầu hứng thú không lớn, mặt khác cũng là bởi vì chính vụ bận rộn, bà không có khả năng giống dân chúng thấp cổ bé họng bị môn mã cầu mê hoặc.
Trong ngự thư phòng, Lai Tuấn Thần đem một phần “Thông huyền quỹ” bên trong là báo cáo được bí mật tố giác trình lên cho Võ Tắc Thiên. Phòng Châu đại hạn, dân đói nhiều trốn đến Phòng Lăng, Lư Lăng Vương âm thầm thu thập tráng đinh trong nạn dân, thao luyện võ nghệ. Báo cáo này khiến Võ Tắc Thiên giận tím mặt, nghiệt tử thấp kém kia bị phế truất mười một năm, rõ ràng còn chưa từ bỏ ý định, nó muốn làm cái gì? Muốn lần nữa trở mình, đăng cơ làm đế vương sao?
- Hừ!
Võ Tắc Thiên ném thật mạnh báo cáo trong tay lên bàn, Lai Tuấn Thần sợ tới mức trong lòng rùng mình, gã cẩn thận liếc mắt nhìn trộm Thánh Thượng một cái, thấy bà đang cúi đầu đi qua đi lại, liền nhỏ giọng đề nghị:
- Báo cáo cũng không có kí tên, thật giả khó định, vi thần nguyện ý thay bệ hạ âm thầm điều tra rõ việc này, nếu xác thực có chuyện này, thần sẽ tìm ra chứng cớ xác thực, khiến người phản đối tâm phục khẩu phục.
Lai Tuấn Thần hoàn toàn đứng ở góc độ của Võ Tắc Thiên mà xem xét chuyện này, cho nên đề nghị của gã nói trúng tâm tư của Võ Tắc Thiên rồi. Lư Lăng Vương là chính thống của vương triều Lý Đường, quả thật không thể dựa vào một phần báo cáo đã dễ dàng đưa y ra định tội, nếu không sẽ khiến cho quần thần phản đối kịch liệt.
Võ Tắc Thiên trầm tư một lát, cuối cùng gật đầu nói:
- Trẫm liền lệnh cho khanh trong hai tháng phải điều tra cho xong chuyện này, cho trẫm một báo cáo xác thực.
Lai Tuấn Thần mừng thầm, liền vội vàng khom người nói:
- Vi thần tuân chỉ.
Lai Tuấn Thần lui xuống, Võ Tắc Thiên lại nhặt báo cáo của người tố giác lên nhìn kỹ một lần, phần báo cáo này viết kể lại vô cùng tỉ mỉ, thoạt nhìn không hề giống tin đồn vô căn cứ, cũng không giống tùy ý bịa đặt, bà không tin người mật báo bịa đặt mà không hề có căn cứ, hơn nữa chuyện Hoàng tử tạo phản, bà thà rằng tin là có.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến thanh âm của Thượng Quan Uyển Nhi:
-Bệ hạ, Uyển Nhi có thể đi vào không?
Võ Tắc Thiên đem báo cáo để qua một bên:
-Vào đi.
Cửa mở, Thượng Quan Uyển Nhi rạng rỡ đi đến, Võ Tắc Thiên khẽ cười nói:
-Xem ra đội ngươi thắng rồi.
- Hồi bẩm bệ hạ, Lý Trân bọn họ quả thật không phụ sự mong đợi của mọi người, đã chiến thắng đội bóng của Thái Bình công chúa điện hạ, tiến vào trận chung kết, thật sự là ngoài dự liệu của Uyển Nhi.
- Đúng vậy, thật đáng ngợi khen, trẫm lần trước đã nói qua, bọn họ nếu như lọt vào tám đội mạnh nhất, trẫm sẽ ban thưởng cho bọn họ, ngươi nói thử xem, trẫm nên thưởng cho bọn họ như thế nào?
Thượng Quan Uyển Nhi thi lễ cười nói:
- Bệ hạ cũng đừng có vì những chuyện nhỏ nhặt này mà bận tâm, Uyển Nhi đã thưởng lớn cho bọn họ, nói là tâm ý của bệ hạ.
-Như thế.... cũng tốt, Uyển Nhi hãy thay trẫm thưởng lớn cho bọn họ, vừa mới thành lập hơn hai tháng đã có được chiến tích huy hoàng như thế, quả thật không dễ dàng.
Thượng Quan Uyển Nhi cực kỳ nhạy cảm, nàng theo Võ Tắc Thiên đã lâu, thấy có hơi miễn cưỡng trong nụ cười của Thánh Thượng, cảm thấy có một chút dị thường, nàng thấp giọng hỏi:
- Bệ hạ, đã xảy ra chuyện gì?
Võ Tắc Thiên cũng không muốn giấu diếm Thượng Quan Uyển Nhi, thở dài nói:
- Hôm nay nhận được một phần mật báo Thông Huyền quỹ, nói đứa con trai ở Phòng Châu của trẫm tư mộ quân đội, mưu đồ gây rối, thực sự khiến trẫm tâm phiền ý loạn.
Thượng Quan Uyển Nhi lập tức hoảng sợ, vội vàng nói:
- Bệ hạ, mật báo thông huyền quỹ thật giả khó phân biệt, nếu chẳng may là có người vu cáo hãm hại Lư Lăng Vương ——
- Trẫm cũng biết, cho nên trẫm sai Lai Tuấn Thần đi điều tra thật kỹ chuyện này, bắt y phải tìm chứng cớ xác thực mới được.
Thượng Quan Uyển Nhi sau một lúc lâu không nói gì, sai Lai Tuấn Thần đi thăm dò chẳng phải là bảo hổ lột da sao. Võ Tắc Thiên ánh mắt lợi hại liếc nàng một cái, lạnh lùng hỏi:
-Ngươi cảm thấy không ổn sao?
Thượng Quan Uyển Nhi không dám phản đối ra mặt, nàng chỉ khuyên nhủ khéo léo:
- Ngày xưa Thái Tông Hoàng đế vì để tránh có án oan sai, đặc biệt thiết lập chế độ Tam đường hội thẩm, Hình Bộ, Ngự Sử Đài, Đại Lý Tự đều tham gia thẩm án, như vậy có thể phòng ngừa xử án bất công, nói như vậy, nên để áp dụng áp dụng các vụ án trọng đại hơn, Uyển Nhi cũng không phải có ý nghi ngờ Lai trung thừa, nhưng bệ hạ hoài nghi Lư Lăng Vương có ý tạo phản, lại chỉ sai Ngự Sử Đài một mình đi thăm dò, mọi người có cho rằng Người chỉ mượn cớ hay không? Xin bệ hạ minh giám.
Võ Tắc Thiên không thể không thừa nhận Thượng Quan Uyển Nhi nói rất có đạo lý, chỉ dựa vào ngôn luận của một người khó làm kẻ dưới phục tùng, bà suy nghĩ một chút nói:
- Có thể để Đại Lý Tự cùng phái người tiến hành điều tra, mặt khác trẫm cảm thấy Nội vệ cũng có thể âm thầm tìm kiếm chứng cớ, như vậy càng thêm tuyệt đối không sai sót nhầm lẫn.
- Bệ hạ minh giám.
Sự hưng phấn của Lý Trân từ sau chiến thắng trước đội Thái Bình Phủ dần dần bình tĩnh trở lại, mọi người trong đại trướng cười nói không ngớt, Lý Lâm Phủ khó có được một lần cười to ầm ĩ nói:
- Ta nghĩ, cái tên Liên Hoa công tử kia phát hiện Lý Thống lĩnh không có bị thương, vẻ mặt của gã sẽ như thế nào? Có phải giống như vậy hay không ——
Lý Lâm Phủ làm ra một vẻ mặt đáng thương, hai tay chắp vào nhau, cầu khẩn nói:
- Lý Thống lĩnh, để cho ta bổ một đao nữa, được không?
Mọi người ôm bụng cười như điên, Lý Trân nhịn cười nói:
-Cười đủ rồi, mọi người cũng đã đói bụng rồi, chúng ta đi ăn thịt nướng, chúc mừng thắng lợi hôm nay.
Mọi người hoan hô một trận, Lý Trân bổ sung thêm: - Thượng Quan xá nhân bảo ta nói với mọi người, mỗi người thưởng năm trăm quan, các thành viên còn lại thưởng một trăm quan.
Ở bên trong một tràng tiếng hoan hô vang lên, mọi người vây quanh Lý Trân đi ra khỏi đại trướng. Lúc này, một gã hoạn quan bước nhanh đi tới, khom người thi lễ với Lý Trân nói:
- Lý Thống lĩnh, Thượng Quan xá nhân có công vụ quan trọng mời Thống lĩnh đến Thái Sơ cung."
Lý Trân gật đầu, cười với mọi người nói:
- Mọi người đến tửu quán trước chờ ta, ta lập tức tới ngay.
Mọi người đi trước, Lý Trân thì đi theo hoạn quan bước nhanh đi về hướng Thái Sơ cung. Không bao lâu, bọn họ đã tới trước phòng của Thượng Quan Uyển Nhi, hoạn quan bẩm báo:
- Xá nhân, Lý Thống lĩnh đã đến.
- Mời hắn vào.
Hoạn quan mở cửa:
- Lý Thống lĩnh xin mời.
Lý Trân bước nhanh vào phòng của Thượng Quan Uyển Nhi, chỉ thấy Thượng Quan Uyển Nhi không có ngồi trên ghế ngồi, mà là đang đứng trước cửa sổ, ngẩng đầu nhìn chăm chú vào mây đen xuất hiện trên không trung, Lý Trân tiến lên một bước thi lễ nói:
- Ty chức tham gia Xá nhân.
- Lý Thống lĩnh, chỉ sợ sóng gió sắp tới rồi.
Lý Trân ngẩn ra, hắn hiểu lời nói của Thượng Quan mang hai ý nghĩa, liền hỏi:
- Lời này của Xá nhân là ý gì?
Thượng Quan Uyển Nhi nhẹ nhàng thở dài một tiếng, xoay người đi trở về chỗ ngồi xuống, nàng nhìn Lý Trân vẻ mặt áy náy nói:
- Chỉ sợ ngươi không thể tham gia trận chung kết rồi.
Những lời này khiến trong lòng Lý Trân căng thẳng, sau một lúc lâu mới hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Lư Lăng Vương xảy ra chuyện, có người mật báo với Thánh Thượng, nói y chiêu mộ võ sĩ, mưu đồ tạo phản, nếu tội danh này thành lập, y khó thoát khỏi kiếp này.
- Khó thoát khỏi kiếp này là chỉ y sẽ bị xử tử sao?
Lý Trân trầm giọng hỏi.
Thượng Quan Uyển Nhi vừa nhẹ nhàng gật đầu vừa tiếp tục nói:
- Thánh Thượng đã phái Lai Tuấn Thần đi Phòng Châu điều tra nghiêm túc việc này, ta đã thuyết phục Thánh Thượng, Thánh Thượng đồng ý đồng thời phái những người khác đi điều tra, Đại Lý Tự sẽ phái người đi, mặt khác, Thánh Thượng cũng yêu cầu Nội vệ phái người đi điều tra.
- Nhưng Nội vệ là chỉ bên ta đây hay chỉ bên Võ Phù Dung?
- Thánh Thượng không có nói rõ, tuy nhiên nếu Người nói với ta chuyện này, hẳn là chỉ ngươi đi. Lai Tuấn Thần đã dẫn người xuất phát, tình thế vô cùng nguy cấp, xế chiều hôm nay ngươi nhất định phải xuất phát, Lý Thống lĩnh, ta thật sự xin lỗi.
Lý Trân gật đầu, hắn hiểu được sự khẩn trương trong lòng Thượng Quan Uyển Nhi, hắn cũng biết Thượng Quan Uyển Nhi luôn luôn ủng hộ Lý Hiển, một khi Lý Hiển gặp chuyện không may, hậu quả vô cùng nghiêm trọng, so sánh thiệt hơn, kết quả trận chung kết mã cầu thật sự đã không quan trọng gì nữa rồi.
- Được rồi, ta trở về thông báo một chút rồi xuất phát ngay.
- Hy vọng đội bóng có thể vượt qua khó khăn phát huy trình độ, cho dù không có ngươi, cũng có thể giành lấy vòng nguyệt quế của trận tranh đấu mã cầu.
- Chỉ mong vậy.
Lý Trân cười khổ một tiếng.
Từ phòng của Thượng Quan Uyển Nhi đi ra, Lý Trân cúi đầu thở dài một tiếng, bước nhanh ra khỏi Thái Sơ cung. Thượng Quan Uyển Nhi giao cho hắn nhiệm vụ khẩn cấp thực sự làm hắn cảm thấy không vui, trăm cay nghìn đắng mới vào trận chung kết, cuối cùng trận đấu đó lại không có duyên với hắn.
Dù chán nản, nhưng hắn cũng không thể tránh được, bởi vì đánh mã cầu không phải là chức vụ của hắn, hơn nữa đó là đội bóng của Thượng Quan Uyển Nhi, ngay cả nàng cũng không thèm để ý, thì hắn lại để ý cái gì?
-Lý Thống lĩnh.
Mới vừa đi tới trước cửa Ứng Thiên, Lý Trân bỗng nhiên nghe thấy phía sau có người đang gọi hắn, hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Đậu Tiên Vân bước nhanh chạy vội tới.
Đậu Tiên Vân là Thiên kỵ doanh Trung Lang Tướng, nghe đồn y bởi vì đỗ kỳ thi Võ Cử mà được đề bạt. Đậu Tiên Vân là người hào sảng thẳng thắn thành khẩn, tiến tới trận chung kết với y, Lý Trân không cần suy xét quá nhiều đề phòng thủ đoạn.
Một lát, Đậu Tiên Vân chạy tới, cười nói:
- Chúc mừng Lý Thống lĩnh dẫn đầu đội bóng đánh bại đội Thái Bình phủ, đi thẳng vào trận chung kết.
- Ta cũng vậy, chúc mừng thắng lợi của Đậu tướng quân.
Đậu Tiên Vân cười ha hả, ngừng cười liền hỏi han:
- Ta nghe Đỗ Thị lang nói, ngươi đang ở trong trận đấu bị người khác ám toán?
- Là có người đánh lén ta, nhưng ta phản ứng nhanh một bước, may mắn tránh được kiếp nạn, nếu không sao cuối cùng ta có thể tiến hành chủ tướng quyết chiến.
- Nói cũng phải, đội Thái Bình Phủ luôn đê tiện vô sỉ, không ít người bị bọn họ ám hại, lần này các ngươi đánh bại bọn họ, không biết bao nhiêu người sẽ vì đó mà lấy làm vui mừng.
Lý Trân yên lặng gật đầu, lại nói:
- Đậu tướng quân, trận chung kết ngày mốt, ta chỉ sợ không thể tham gia.
- Vì sao?
Đậu Tiên Vân ngạc nhiên hỏi.
Lý Trân cười khổ một tiếng:
- Vừa mới nhận được nhiệm vụ Thánh Thượng giao cho, ta phải lập tức rời kinh, một khoảng thời gian rất dài cũng sẽ không ở kinh thành, công sự làm trọng, cũng chỉ có thể bỏ cuộc đua tài.
Đậu Tiên Vân đương nhiên biết Lý Trân ở Nội vệ chuyên môn chấp hành nhiệm vụ bí mật, y không thể hỏi thêm, trầm mặc một lát, Đậu Tiên Vân chậm rãi nói:
- Không có Lý Thống lĩnh đội Nội vệ cũng như không có linh hồn, để công bằng, ngày mốt ta cũng không tham gia cuộc tranh tài.
- Chuyện này... chuyện này không cần.
Trong lòng Lý Trân cảm động hết sức, vội vàng xua tay:
- Ta là vì công sự ra ngoài, Đậu tướng quân không cần hy sinh lớn như vậy, ý tốt của Đậu Tướng quân ta sẽ ghi nhớ trong lòng.
Đậu Tiên Vân lại cười nói:
- Ta tin chắc, cho dù ta không lên sân đấu, đội Thiên kỵ doanh cũng có thể giành được vòng nguyệt quế, nhưng con người của ta rất để ý sự công bằng, ta không cho phép người khác chiếm tiện nghi của ta, nhưng ta cũng sẽ không chiếm tiện nghi của người khác, ngươi không cần khuyên, ta đã quyết định, cũng sẽ không đổi nữa.
Nói xong, Đậu Tiên Vân vỗ thật mạnh vào vai của Lý Trân, bước nhanh đi về bên kia. Lý Trân nhìn y đi xa, trong lòng âm thầm cảm kích, Đậu Tiên Vân không thi đấu, ít nhất đội bóng của mình sẽ không thua một cách khó coi.
Hắn cũng xoay người bước nhanh đi về phía cửa Ứng Thiên, bất luận như thế nào, hắn nhất định phải đem tin tức này nói cho đồng đội đang dùng cơm.
Trong ngự thư phòng, Lai Tuấn Thần đem một phần “Thông huyền quỹ” bên trong là báo cáo được bí mật tố giác trình lên cho Võ Tắc Thiên. Phòng Châu đại hạn, dân đói nhiều trốn đến Phòng Lăng, Lư Lăng Vương âm thầm thu thập tráng đinh trong nạn dân, thao luyện võ nghệ. Báo cáo này khiến Võ Tắc Thiên giận tím mặt, nghiệt tử thấp kém kia bị phế truất mười một năm, rõ ràng còn chưa từ bỏ ý định, nó muốn làm cái gì? Muốn lần nữa trở mình, đăng cơ làm đế vương sao?
- Hừ!
Võ Tắc Thiên ném thật mạnh báo cáo trong tay lên bàn, Lai Tuấn Thần sợ tới mức trong lòng rùng mình, gã cẩn thận liếc mắt nhìn trộm Thánh Thượng một cái, thấy bà đang cúi đầu đi qua đi lại, liền nhỏ giọng đề nghị:
- Báo cáo cũng không có kí tên, thật giả khó định, vi thần nguyện ý thay bệ hạ âm thầm điều tra rõ việc này, nếu xác thực có chuyện này, thần sẽ tìm ra chứng cớ xác thực, khiến người phản đối tâm phục khẩu phục.
Lai Tuấn Thần hoàn toàn đứng ở góc độ của Võ Tắc Thiên mà xem xét chuyện này, cho nên đề nghị của gã nói trúng tâm tư của Võ Tắc Thiên rồi. Lư Lăng Vương là chính thống của vương triều Lý Đường, quả thật không thể dựa vào một phần báo cáo đã dễ dàng đưa y ra định tội, nếu không sẽ khiến cho quần thần phản đối kịch liệt.
Võ Tắc Thiên trầm tư một lát, cuối cùng gật đầu nói:
- Trẫm liền lệnh cho khanh trong hai tháng phải điều tra cho xong chuyện này, cho trẫm một báo cáo xác thực.
Lai Tuấn Thần mừng thầm, liền vội vàng khom người nói:
- Vi thần tuân chỉ.
Lai Tuấn Thần lui xuống, Võ Tắc Thiên lại nhặt báo cáo của người tố giác lên nhìn kỹ một lần, phần báo cáo này viết kể lại vô cùng tỉ mỉ, thoạt nhìn không hề giống tin đồn vô căn cứ, cũng không giống tùy ý bịa đặt, bà không tin người mật báo bịa đặt mà không hề có căn cứ, hơn nữa chuyện Hoàng tử tạo phản, bà thà rằng tin là có.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến thanh âm của Thượng Quan Uyển Nhi:
-Bệ hạ, Uyển Nhi có thể đi vào không?
Võ Tắc Thiên đem báo cáo để qua một bên:
-Vào đi.
Cửa mở, Thượng Quan Uyển Nhi rạng rỡ đi đến, Võ Tắc Thiên khẽ cười nói:
-Xem ra đội ngươi thắng rồi.
- Hồi bẩm bệ hạ, Lý Trân bọn họ quả thật không phụ sự mong đợi của mọi người, đã chiến thắng đội bóng của Thái Bình công chúa điện hạ, tiến vào trận chung kết, thật sự là ngoài dự liệu của Uyển Nhi.
- Đúng vậy, thật đáng ngợi khen, trẫm lần trước đã nói qua, bọn họ nếu như lọt vào tám đội mạnh nhất, trẫm sẽ ban thưởng cho bọn họ, ngươi nói thử xem, trẫm nên thưởng cho bọn họ như thế nào?
Thượng Quan Uyển Nhi thi lễ cười nói:
- Bệ hạ cũng đừng có vì những chuyện nhỏ nhặt này mà bận tâm, Uyển Nhi đã thưởng lớn cho bọn họ, nói là tâm ý của bệ hạ.
-Như thế.... cũng tốt, Uyển Nhi hãy thay trẫm thưởng lớn cho bọn họ, vừa mới thành lập hơn hai tháng đã có được chiến tích huy hoàng như thế, quả thật không dễ dàng.
Thượng Quan Uyển Nhi cực kỳ nhạy cảm, nàng theo Võ Tắc Thiên đã lâu, thấy có hơi miễn cưỡng trong nụ cười của Thánh Thượng, cảm thấy có một chút dị thường, nàng thấp giọng hỏi:
- Bệ hạ, đã xảy ra chuyện gì?
Võ Tắc Thiên cũng không muốn giấu diếm Thượng Quan Uyển Nhi, thở dài nói:
- Hôm nay nhận được một phần mật báo Thông Huyền quỹ, nói đứa con trai ở Phòng Châu của trẫm tư mộ quân đội, mưu đồ gây rối, thực sự khiến trẫm tâm phiền ý loạn.
Thượng Quan Uyển Nhi lập tức hoảng sợ, vội vàng nói:
- Bệ hạ, mật báo thông huyền quỹ thật giả khó phân biệt, nếu chẳng may là có người vu cáo hãm hại Lư Lăng Vương ——
- Trẫm cũng biết, cho nên trẫm sai Lai Tuấn Thần đi điều tra thật kỹ chuyện này, bắt y phải tìm chứng cớ xác thực mới được.
Thượng Quan Uyển Nhi sau một lúc lâu không nói gì, sai Lai Tuấn Thần đi thăm dò chẳng phải là bảo hổ lột da sao. Võ Tắc Thiên ánh mắt lợi hại liếc nàng một cái, lạnh lùng hỏi:
-Ngươi cảm thấy không ổn sao?
Thượng Quan Uyển Nhi không dám phản đối ra mặt, nàng chỉ khuyên nhủ khéo léo:
- Ngày xưa Thái Tông Hoàng đế vì để tránh có án oan sai, đặc biệt thiết lập chế độ Tam đường hội thẩm, Hình Bộ, Ngự Sử Đài, Đại Lý Tự đều tham gia thẩm án, như vậy có thể phòng ngừa xử án bất công, nói như vậy, nên để áp dụng áp dụng các vụ án trọng đại hơn, Uyển Nhi cũng không phải có ý nghi ngờ Lai trung thừa, nhưng bệ hạ hoài nghi Lư Lăng Vương có ý tạo phản, lại chỉ sai Ngự Sử Đài một mình đi thăm dò, mọi người có cho rằng Người chỉ mượn cớ hay không? Xin bệ hạ minh giám.
Võ Tắc Thiên không thể không thừa nhận Thượng Quan Uyển Nhi nói rất có đạo lý, chỉ dựa vào ngôn luận của một người khó làm kẻ dưới phục tùng, bà suy nghĩ một chút nói:
- Có thể để Đại Lý Tự cùng phái người tiến hành điều tra, mặt khác trẫm cảm thấy Nội vệ cũng có thể âm thầm tìm kiếm chứng cớ, như vậy càng thêm tuyệt đối không sai sót nhầm lẫn.
- Bệ hạ minh giám.
Sự hưng phấn của Lý Trân từ sau chiến thắng trước đội Thái Bình Phủ dần dần bình tĩnh trở lại, mọi người trong đại trướng cười nói không ngớt, Lý Lâm Phủ khó có được một lần cười to ầm ĩ nói:
- Ta nghĩ, cái tên Liên Hoa công tử kia phát hiện Lý Thống lĩnh không có bị thương, vẻ mặt của gã sẽ như thế nào? Có phải giống như vậy hay không ——
Lý Lâm Phủ làm ra một vẻ mặt đáng thương, hai tay chắp vào nhau, cầu khẩn nói:
- Lý Thống lĩnh, để cho ta bổ một đao nữa, được không?
Mọi người ôm bụng cười như điên, Lý Trân nhịn cười nói:
-Cười đủ rồi, mọi người cũng đã đói bụng rồi, chúng ta đi ăn thịt nướng, chúc mừng thắng lợi hôm nay.
Mọi người hoan hô một trận, Lý Trân bổ sung thêm: - Thượng Quan xá nhân bảo ta nói với mọi người, mỗi người thưởng năm trăm quan, các thành viên còn lại thưởng một trăm quan.
Ở bên trong một tràng tiếng hoan hô vang lên, mọi người vây quanh Lý Trân đi ra khỏi đại trướng. Lúc này, một gã hoạn quan bước nhanh đi tới, khom người thi lễ với Lý Trân nói:
- Lý Thống lĩnh, Thượng Quan xá nhân có công vụ quan trọng mời Thống lĩnh đến Thái Sơ cung."
Lý Trân gật đầu, cười với mọi người nói:
- Mọi người đến tửu quán trước chờ ta, ta lập tức tới ngay.
Mọi người đi trước, Lý Trân thì đi theo hoạn quan bước nhanh đi về hướng Thái Sơ cung. Không bao lâu, bọn họ đã tới trước phòng của Thượng Quan Uyển Nhi, hoạn quan bẩm báo:
- Xá nhân, Lý Thống lĩnh đã đến.
- Mời hắn vào.
Hoạn quan mở cửa:
- Lý Thống lĩnh xin mời.
Lý Trân bước nhanh vào phòng của Thượng Quan Uyển Nhi, chỉ thấy Thượng Quan Uyển Nhi không có ngồi trên ghế ngồi, mà là đang đứng trước cửa sổ, ngẩng đầu nhìn chăm chú vào mây đen xuất hiện trên không trung, Lý Trân tiến lên một bước thi lễ nói:
- Ty chức tham gia Xá nhân.
- Lý Thống lĩnh, chỉ sợ sóng gió sắp tới rồi.
Lý Trân ngẩn ra, hắn hiểu lời nói của Thượng Quan mang hai ý nghĩa, liền hỏi:
- Lời này của Xá nhân là ý gì?
Thượng Quan Uyển Nhi nhẹ nhàng thở dài một tiếng, xoay người đi trở về chỗ ngồi xuống, nàng nhìn Lý Trân vẻ mặt áy náy nói:
- Chỉ sợ ngươi không thể tham gia trận chung kết rồi.
Những lời này khiến trong lòng Lý Trân căng thẳng, sau một lúc lâu mới hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Lư Lăng Vương xảy ra chuyện, có người mật báo với Thánh Thượng, nói y chiêu mộ võ sĩ, mưu đồ tạo phản, nếu tội danh này thành lập, y khó thoát khỏi kiếp này.
- Khó thoát khỏi kiếp này là chỉ y sẽ bị xử tử sao?
Lý Trân trầm giọng hỏi.
Thượng Quan Uyển Nhi vừa nhẹ nhàng gật đầu vừa tiếp tục nói:
- Thánh Thượng đã phái Lai Tuấn Thần đi Phòng Châu điều tra nghiêm túc việc này, ta đã thuyết phục Thánh Thượng, Thánh Thượng đồng ý đồng thời phái những người khác đi điều tra, Đại Lý Tự sẽ phái người đi, mặt khác, Thánh Thượng cũng yêu cầu Nội vệ phái người đi điều tra.
- Nhưng Nội vệ là chỉ bên ta đây hay chỉ bên Võ Phù Dung?
- Thánh Thượng không có nói rõ, tuy nhiên nếu Người nói với ta chuyện này, hẳn là chỉ ngươi đi. Lai Tuấn Thần đã dẫn người xuất phát, tình thế vô cùng nguy cấp, xế chiều hôm nay ngươi nhất định phải xuất phát, Lý Thống lĩnh, ta thật sự xin lỗi.
Lý Trân gật đầu, hắn hiểu được sự khẩn trương trong lòng Thượng Quan Uyển Nhi, hắn cũng biết Thượng Quan Uyển Nhi luôn luôn ủng hộ Lý Hiển, một khi Lý Hiển gặp chuyện không may, hậu quả vô cùng nghiêm trọng, so sánh thiệt hơn, kết quả trận chung kết mã cầu thật sự đã không quan trọng gì nữa rồi.
- Được rồi, ta trở về thông báo một chút rồi xuất phát ngay.
- Hy vọng đội bóng có thể vượt qua khó khăn phát huy trình độ, cho dù không có ngươi, cũng có thể giành lấy vòng nguyệt quế của trận tranh đấu mã cầu.
- Chỉ mong vậy.
Lý Trân cười khổ một tiếng.
Từ phòng của Thượng Quan Uyển Nhi đi ra, Lý Trân cúi đầu thở dài một tiếng, bước nhanh ra khỏi Thái Sơ cung. Thượng Quan Uyển Nhi giao cho hắn nhiệm vụ khẩn cấp thực sự làm hắn cảm thấy không vui, trăm cay nghìn đắng mới vào trận chung kết, cuối cùng trận đấu đó lại không có duyên với hắn.
Dù chán nản, nhưng hắn cũng không thể tránh được, bởi vì đánh mã cầu không phải là chức vụ của hắn, hơn nữa đó là đội bóng của Thượng Quan Uyển Nhi, ngay cả nàng cũng không thèm để ý, thì hắn lại để ý cái gì?
-Lý Thống lĩnh.
Mới vừa đi tới trước cửa Ứng Thiên, Lý Trân bỗng nhiên nghe thấy phía sau có người đang gọi hắn, hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Đậu Tiên Vân bước nhanh chạy vội tới.
Đậu Tiên Vân là Thiên kỵ doanh Trung Lang Tướng, nghe đồn y bởi vì đỗ kỳ thi Võ Cử mà được đề bạt. Đậu Tiên Vân là người hào sảng thẳng thắn thành khẩn, tiến tới trận chung kết với y, Lý Trân không cần suy xét quá nhiều đề phòng thủ đoạn.
Một lát, Đậu Tiên Vân chạy tới, cười nói:
- Chúc mừng Lý Thống lĩnh dẫn đầu đội bóng đánh bại đội Thái Bình phủ, đi thẳng vào trận chung kết.
- Ta cũng vậy, chúc mừng thắng lợi của Đậu tướng quân.
Đậu Tiên Vân cười ha hả, ngừng cười liền hỏi han:
- Ta nghe Đỗ Thị lang nói, ngươi đang ở trong trận đấu bị người khác ám toán?
- Là có người đánh lén ta, nhưng ta phản ứng nhanh một bước, may mắn tránh được kiếp nạn, nếu không sao cuối cùng ta có thể tiến hành chủ tướng quyết chiến.
- Nói cũng phải, đội Thái Bình Phủ luôn đê tiện vô sỉ, không ít người bị bọn họ ám hại, lần này các ngươi đánh bại bọn họ, không biết bao nhiêu người sẽ vì đó mà lấy làm vui mừng.
Lý Trân yên lặng gật đầu, lại nói:
- Đậu tướng quân, trận chung kết ngày mốt, ta chỉ sợ không thể tham gia.
- Vì sao?
Đậu Tiên Vân ngạc nhiên hỏi.
Lý Trân cười khổ một tiếng:
- Vừa mới nhận được nhiệm vụ Thánh Thượng giao cho, ta phải lập tức rời kinh, một khoảng thời gian rất dài cũng sẽ không ở kinh thành, công sự làm trọng, cũng chỉ có thể bỏ cuộc đua tài.
Đậu Tiên Vân đương nhiên biết Lý Trân ở Nội vệ chuyên môn chấp hành nhiệm vụ bí mật, y không thể hỏi thêm, trầm mặc một lát, Đậu Tiên Vân chậm rãi nói:
- Không có Lý Thống lĩnh đội Nội vệ cũng như không có linh hồn, để công bằng, ngày mốt ta cũng không tham gia cuộc tranh tài.
- Chuyện này... chuyện này không cần.
Trong lòng Lý Trân cảm động hết sức, vội vàng xua tay:
- Ta là vì công sự ra ngoài, Đậu tướng quân không cần hy sinh lớn như vậy, ý tốt của Đậu Tướng quân ta sẽ ghi nhớ trong lòng.
Đậu Tiên Vân lại cười nói:
- Ta tin chắc, cho dù ta không lên sân đấu, đội Thiên kỵ doanh cũng có thể giành được vòng nguyệt quế, nhưng con người của ta rất để ý sự công bằng, ta không cho phép người khác chiếm tiện nghi của ta, nhưng ta cũng sẽ không chiếm tiện nghi của người khác, ngươi không cần khuyên, ta đã quyết định, cũng sẽ không đổi nữa.
Nói xong, Đậu Tiên Vân vỗ thật mạnh vào vai của Lý Trân, bước nhanh đi về bên kia. Lý Trân nhìn y đi xa, trong lòng âm thầm cảm kích, Đậu Tiên Vân không thi đấu, ít nhất đội bóng của mình sẽ không thua một cách khó coi.
Hắn cũng xoay người bước nhanh đi về phía cửa Ứng Thiên, bất luận như thế nào, hắn nhất định phải đem tin tức này nói cho đồng đội đang dùng cơm.
/337
|