Kết quả bốc thăm hai trận bán kết được quần chúng quan tâm cuối cùng cũng xuất hiện, Thiên Kỵ doanh đánh với đội võ tướng Lương Vương, đội Nội vệ đánh với đội phủ Thái Bình. Nhất thời, nam nữ già trẻ thành Lạc Dương đều bàn luận về vòng đấu bán kết sắp diễn ra, các loại phán đoán phân tích đều xuất hiện, nhược điểm cũng như ưu thế của các đội đều được phân tích một cách rõ ràng.
Đội Thiên Kỵ doanh được công nhận là đội mạnh nhất, bọn họ có thể lực tốt nhất, chủ tướng Đậu Tiên Vân được vinh danh là cao thủ mã cầu đệ nhất Đại Đường, hơn nữa kinh nghiệm phong phú, phát huy ổn định, có thực lực để đoạt giải nhất.
Phủ Thái Bình được xếp thứ hai, đội bóng này có được vài cao thủ mã cầu đứng đầu Đại Đường, như phò mã Dương Thận Giao tên hiệu là “Kim cương”, hay như Vương Đại Lực có tên hiệu ”Long quỳ thủ”, còn cả Trịnh Thái,…
Tiếp đó, đội bóng này kinh nghiệm phong phú, hơn nữa Thái Bình công chúa không tiếc của cải đầu tư cho đội bóng, mỗi cuộc tranh đấu giành thắng lợi, cầu thủ đều được thưởng rất hậu hĩnh, khiến cho sĩ khí chiến đấu của bọn họ luôn dâng cao, có thể phát huy hết được thực lực.
Nếu ai có thể cướp được chức quán quân từ trong tay đội Thiên Kỵ doanh, ngoài phủ Thái Bình thì còn đội nào có thể làm được nữa, điều này cũng được những người hâm mộ công nhận.
Xếp thứ ba là đội võ tướng Lương Vương, đại hội thi đấu năm ngoái đội võ tướng Lương Vương chỉ tiếc là thua đội Thiên Kỵ doanh, không thể vào trận chung kết, cuối cùng xếp thứ tư, nhưng đội võ tăng của Tiết Hoài Nghĩa năm ngoái xếp thứ năm, mà đội trưởng đội bóng của Tiết Hoài Nghĩa bị Võ Tam Tư thâu tóm, đội xếp thứ tư và thứ năm của năm ngoái hợp lại thành một, có được những cao thủ hàng đầu như Võ Sùng Liệt, Võ Diên Tú, Hạ Lan Thận, nghĩ xem thực lực của bọn họ sẽ mạnh đến mức nào, cũng chính vì nguyên nhân này, đội võ tướng Lương Vương được liệt vào danh sách một trong những đội bóng có cơ hội giành chức quán quân.
Đội Nội vệ trong bốn đội bóng được coi là thần bí nhất, bọn họ mới thành lập có mấy tháng, liền một đường thế như chẻ tre tiến vào bán kết, cho dù trong đó cũng có vận may, nhưng bọn họ đánh bại đội đứng thứ ba năm ngoái là đội Cam Châu, trở thành một trong bốn đội mạnh nhất, cũng thể hiện bọn họ có thực lực.
Điểm sáng nhất của đội Nội vệ chính là trạng nguyên cưỡi ngựa bắn cung của Võ cử năm nay - Lý Trân, tài cưỡi ngựa bắn cung đã đánh bại Đậu Tiên Vân, có người hâm mộ thống kê số lần dẫn bóng trong bốn trận tranh tài của bọn họ, trong đó Lý Trân một mình ôm đồm hơn một nửa.
Nhưng ngoài Lý Trân ra, những cầu thủ còn lại đều không được coi trọng, Bùi Khoan, Tôn Chí lần lượt là hậu bị tân tú của đội Võ Lâm quân và đội Thiên Ngưu vệ, Lý Lâm Phủ tuy là hoàng thất, nhưng trong hoàng thất cũng không có danh vọng, Tửu Chí và Diêu Hi là người Sa Châu, nhưng đến cầu thủ yếu của đội tuyển Sa Châu cũng không được chọn, Trương Lê năm ngoái tuy rằng là chủ tướng đội Sa Châu, nhưng y bị rạn xương, đã không thể tiếp tục dự thi.
Về phần đám Tiểu Diệp, Trương Nhiên, Chung Thuận Nhi, chẳng qua chỉ là binh lính Nội vệ bình thường, kỹ thuật đánh bóng thường thường, không hề có chỗ nào xuất sắc.
Nhìn trên phương diện thực lực tổng thể, đám người hâm mộ mã cầu ở Lạc Dương quả thật không coi trọng đội Nội vệ, kinh nghiệm của bọn họ không đủ, phối hợp không ăn ý, cho dù có thực lực nhất định, nhiều nhất cũng chỉ được coi là đội mạnh hạng hai, thậm chí còn kém hơn một bậc so với đội Cam Châu đã bị bọn họ đánh bại.
Cũng chính vì đội Nội vệ không được coi trọng, cho nên những người hâm mộ đều cho rằng trận chung kết năm nay sẽ không khác gì trận chung kết năm ngoái, là trận đấu giữa đội Thiên Kỵ doanh và đội phủ Thái Bình.
Đêm đến, trên sân bóng trong phủ Thái Bình vẫn sáng đuốc, chiến mã chạy nhanh, không ngừng truyền đến tiếng đánh bóng, hơn mười cầu thủ đang luyện sút bóng vào gôn trong đêm tối, cho dù trận đấu không sắp xếp vào ban đêm, nhưng sút gôn vào ban đêm có lợi cho việc nâng cao nhãn lực của cầu thủ, rất nhiều cao thủ mã cầu hàng đầu đều huấn luyện vào ban đêm.
Thái Bình công chúa ngồi trên khán đài cao cao, nhìn cầu thủ đang huấn luyện ở phía xa xa, bây giờ đã là mùa xuân tháng ba, nhưng đêm nay trời lại bắt đầu mưa bụi, khiến ban đêm lại mát mẻ hơn một chút, Thái Bình công chúa mặc áo khoác chồn bạc, một thị nữ ngồi sau lưng nàng tay giơ một chiếc ô che bằng gấm lên.
- Phu nhân, ban đêm rét lạnh, về phòng đi thôi.
Người nói là Cao Tiễn, y đứng phía sau Thái Bình công chúa, vẫn luôn ở cùng nàng, Cao Tiễn năm nay tham gia khao cử được Thám Hoa, y hi vọng có thể được làm huyện lệnh giống như Tào Văn, nhưng Thái Bình công chúa lại không cho y rời kinh, đổi cho y làm Chiêm sự chủ bộ của Thái Tử, đây cũng là một chức quan nhàn tản, chính là để y có nhiều thời gian ở cùng mình.
Thái Bình công chúa tuy rằng trầm mê cùng Trương Xương Tông, lạnh nhạt Cao Tiễn, nhưng Cao Tiễn vẫn rất quan trọng với nàng như trước, là quân sư của nàng, bày mưu tính kế cho nàng, cho dù Cao Tiễn cũng muốn nhân cơ hội đạt danh hiệu Thám Hoa thoát khỏi quan hệ mập mờ với Thái Bình công chúa, nhưng y lại không có cách nào vứt bỏ chỗ dựa vững chắc này, cho nên mặc dù y rất bất mãn với chức quan bây giờ, nhưng lại không thể làm gì.
Thái Bình công chúa cũng không có ý quay về phòng, nàng thản nhiên hỏi:
- Ngươi cảm thấy nữ nhân kia bây giờ liệu có ở chỗ ngoại thự của Nội vệ không?
Một câu nói đã lộ ra suy nghĩ của nàng, trận đấu này không phải đơn thuần chỉ là một trò chơi, mà là một lần đọ sức giữa nàng và Thượng Quan Uyển Nhi, nếu ông trời đã để đội bóng của nàng gặp đội bóng của Thượng Quan Uyển Nhi, vậy thì nàng hi vọng dùng trận đấu lần này để giáo huấn sự cao ngạo của Thượng Quan Uyển Nhi.
Ít nhất Thái Bình công chúa có ý như vậy, cho nên nàng mới coi trọng trận đấu này hơn bình thường, nhất định phải chiếm thế thượng phong trong trận đấu này. Cao Tiễn đương nhiên hiểu rõ tâm tư của Thái Bình công chúa, y khẽ khom người nói:
- Theo ty chức biết, thành lập đội bóng Nội vệ là ý của Thánh Thượng, Thánh Thượng hi vọng Thượng Quan Uyển Nhi...
- Không được nhắc đến tên của nữ nhân kia trước mặt ta.
Thái Bình công chúa mất hứng cắt ngang lời nói của Cao Tiễn.
- Ty chức biết sai.
Cao Tiễn vội vàng khom người nhận sai.
- Nói tiếp.
Cao Tiễn chậm rãi nói:
- Sau đó nàng ta thành lập đội bóng, nhưng thật ra là Thánh Thượng đưa cho nữ nhân kia một ám thị nàng ta có thể độc lập mở phủ, nhưng nàng lại đổi tên đội bóng thành đội bóng Nội vệ, nàng ta đã khéo léo từ chối đề nghị của Thánh Thượng, cho nên nàng ta sẽ không thể hiện ra quá quan tâm đến đội bóng này, nàng ta có lẽ sẽ không ở trong ngoại thự của Nội vệ.
Thái Bình công chúa quay đầu nhìn Cao Tiễn một cái, bất mãn nói:
- Ý của ngươi là, cho dù đánh bại đội bóng này, cũng chẳng có ý nghĩa gì với nàng ta, phải không?
Cao Tiễn thở dài một tiếng, Thái Bình công chúa quả là thù hận Thượng Quan Uyển Nhi quá sâu, không lúc nào không muốn áp chế đối phương.
Bản thân rõ ràng đã nói rất rõ, Thánh Thượng định xây phủ cho Thượng Quan Uyển Nhi, tin tức quan trọng như vậy nàng lại không nghe ra, vẫn còn quan tâm đến thắng thua trong trận đấu. Xem ra nàng thật sự bị thù hận che mờ hai mắt rồi, như thế này sẽ khiến nàng rơi vào hoàn cảnh mất nhiều hơn được.
Nhưng Cao Tiễn cũng biết, trừ phi Thái Bình công chúa có được quyền lực từ chỗ Thánh Thượng, nếu không oán hận của nàng đối với Thượng Quan Uyển Nhi sẽ càng sâu, nhưng nếu y không khuyên giải Thái Bình công chúa, ai có thể khuyên nàng đây?
Cao Tiễn cụp mắt nói:
- Nữ nhân kia hiện tại hẳn đang bận việc triều chính, không rảnh bận tâm đến mã cầu.
Thái Bình công chúa bỗng dưng đứng lên, thị nữ cầm ô ở sau nàng không kịp trở tay, bị thân thể của Thái Bình công chúa đụng ngã, ngã lăn xuống bậc thang, Thái Bình công chúa nghe hiểu ý tứ khác của Cao Tiễn, nữ nhân kia đang bận rộn chuyện triều chính, tận dụng quyền lực, mà Lý Lệnh Nguyệt nàng lại chỉ có thể ngồi ở đây quan tâm đến trận đấu mã cầu, đây không thể nghi ngờ là châm chọc nàng vô công dồi nghề, châm chích tự tôn của nàng.
Nàng hằm hằm nhìn Cao Tiễn nói:
- Ngươi hỗn xược lắm rồi đó.
- Không phải ty chức hỗn xược mà là Công chúa điện hạ quá quan tâm đến đấu mã cầu rồi.
Thái Bình công chúa giận tím mặt, vung cao tay lên, tát Cao Tiễn một cái:
- Ngươi cút đi cho ta.
Cao Tiễn oán hận nhìn nàng một cái, xoay người đi mất, cũng không quay đầu lại, rời khỏi phủ công chúa, trực tiếp quay về quan thự Đông cung.
Thái Bình công chúa tức giận đến mức cả người phát run, ngực phập phồng kịch liệt. Lúc này, Trương Xương Tông nghe thấy tiếng quát của Thái Bình công chúa, phi ngựa tới, trên thân ngựa hạ thấp người cười nói:
- Sao công chúa lại tức giận?
Nụ cười sáng lạn như hoa sen của Trương Xương Tông từ từ làm tiêu tan sự tức giận trong lòng Thái Bình công chúa, nàng hừ mạnh một tiếng hỏi:
- Ngày mốt các ngươi nắm chắc bao nhiêu phần đánh bại đội Nội vệ?
- Bẩm Công chúa điện hạ, với thực lực của đội bóng chúng ta, chiến thắng đội Nội vệ không phải là vấn đề khó khăn gì, nhưng để tránh có sai sót, thần đề nghị chúng ta nên có hành động.
- Có hành động?
Thái Bình công chúa cười lạnh một tiếng:
- Đối phó với đội ngũ yếu đuối, đáng phải tốn tâm tư gian lận sao?
Trương Xương Tông nhẹ giọng cười nói:
- Nếu không đánh cho bọn họ hoa rơi nước chảy, sao có thể giúp công chúa tiết được mối hận trong lòng?
Thái Bình công chúa cắn răng, Lục Lang nói đúng, nếu không đánh đội bóng của Thượng Quan Uyển Nhi tới hoa rơi nước chảy, sao có thể tiết được mối hận trong lòng nàng.
- Ngươi có cách gì không?
Trương Xương Tông xoay người hạ giọng nói với nàng vài câu, Thái Bình công chúa lắc đầu nói:
- Động đến gia đình hắn hậu quả quá nghiêm trọng, ta không đảm đương nổi, không thể dùng cách này.
Trương Xương Tông ánh mắt vừa chuyển:
- Vậy...ty chức còn có một cách.
Trương Xương Tông lại nói hai câu, Thái Bình công chúa vẫn không tán thành lắm, đây rõ ràng là chủ ý tồi, căn bản không đáng mang ra bàn bạc, nàng đường đường là Công chúa, làm như vậy quá mất thể diện.
Nhưng nàng không muốn làm Trương Xương Tông mất hứng, chỉ đành miễn cưỡng gật đầu:
- Cách này có thể, ngươi chỉ cần quan tâm đến việc luyện tập, ta đi sắp xếp chuyện còn lại.
Trận thi đấu bán kết tiết tấu không nhanh như mấy trận đấu trước, ba ngày sau khi rút thăm là thời gian cho bốn đội bóng hồi sức.
Bởi vì ngoại thự của Nội vệ chỉ rộng tám mẫu, bên trong phủ không có sân huấn luyện, Lý Trân và đồng đội của hắn chỉ có thể huấn luyện ở một sân huấn luyện mã cầu của phường Cung An bên cạnh. Lý Trân lại điều một trăm nội vệ đến tuần tra bốn phía sân bóng, không cho người không có phận sự đến gần sân bóng, phòng ngừa có người đánh lén đội bóng.
Tất cả thức ăn mà đội bóng và sĩ binh Nội vệ ăn toàn bộ đặt ở tửu quán lớn, do bọn bọ trực tiếp mang đến sân huấn luyện, sau khi kiểm tra không có vấn đề gì mới phân phát cho cầu thủ ăn.
Giữa trưa, đội bóng Nội vệ huấn luyện như bình thường. Hôm nay là ngày huấn luyện cuối cùng của bọn họ, sáng ngày mai bọn họ phải đọ sức với đội của phủ Thái Bình ở sân bóng Hữu vệ.
Ba hôm nay, bọn họ tập trung huấn luyện phối hợp với nhau, bao gồm một số thế thủ đặc biệt, trải qua huấn luyện cường độ cao, mới có thể dần dần bù lại nhược điểm không ăn ý của bọn họ.
Lý Trân và đồng đội đều hiểu được, những phân tích trên phố không sai, thực lực của bọn họ là yếu nhất trong bốn đội bóng, trừ phi bọn họ phát huy được hơn khả năng của bản thân, mới miễn cưỡng có thể liều chết với đội bóng của Thái Bình công chúa, nếu không bọn họ nhất định sẽ thua.
Để có thể phát huy hơn khả năng của mình, bọn họ nhất định phải dùng huấn luyện để thay đổi, như vậy mới có thể có được trạng thái tốt nhất khi bước vào trận đấu ngày mai.
Lúc này Lý Trân từ trên sân xuống, ngồi bên cạnh một cái lan can, Trương Lê đi tới, cánh tay y được nẹp lại, bên trên quấn đầy băng gạc.
Trương Lê đi đến bên cạnh Lý Trân ngồi xuống, hai người nhìn đồng đội đang tập luyện, Trương Lê thấp giọng cười hỏi:
- Thống lĩnh cảm thấy trận đấu ngày mai nắm chắc được bao nhiêu phần?
- Ta cũng không rõ.
Lý Trân cười lắc đầu:
- Nhưng cá nhân ta cảm thấy, Thái Bình công chúa lôi kéo đội của Võ Thừa Tự chưa chắc đã là chuyện tốt.
Đội Thiên Kỵ doanh được công nhận là đội mạnh nhất, bọn họ có thể lực tốt nhất, chủ tướng Đậu Tiên Vân được vinh danh là cao thủ mã cầu đệ nhất Đại Đường, hơn nữa kinh nghiệm phong phú, phát huy ổn định, có thực lực để đoạt giải nhất.
Phủ Thái Bình được xếp thứ hai, đội bóng này có được vài cao thủ mã cầu đứng đầu Đại Đường, như phò mã Dương Thận Giao tên hiệu là “Kim cương”, hay như Vương Đại Lực có tên hiệu ”Long quỳ thủ”, còn cả Trịnh Thái,…
Tiếp đó, đội bóng này kinh nghiệm phong phú, hơn nữa Thái Bình công chúa không tiếc của cải đầu tư cho đội bóng, mỗi cuộc tranh đấu giành thắng lợi, cầu thủ đều được thưởng rất hậu hĩnh, khiến cho sĩ khí chiến đấu của bọn họ luôn dâng cao, có thể phát huy hết được thực lực.
Nếu ai có thể cướp được chức quán quân từ trong tay đội Thiên Kỵ doanh, ngoài phủ Thái Bình thì còn đội nào có thể làm được nữa, điều này cũng được những người hâm mộ công nhận.
Xếp thứ ba là đội võ tướng Lương Vương, đại hội thi đấu năm ngoái đội võ tướng Lương Vương chỉ tiếc là thua đội Thiên Kỵ doanh, không thể vào trận chung kết, cuối cùng xếp thứ tư, nhưng đội võ tăng của Tiết Hoài Nghĩa năm ngoái xếp thứ năm, mà đội trưởng đội bóng của Tiết Hoài Nghĩa bị Võ Tam Tư thâu tóm, đội xếp thứ tư và thứ năm của năm ngoái hợp lại thành một, có được những cao thủ hàng đầu như Võ Sùng Liệt, Võ Diên Tú, Hạ Lan Thận, nghĩ xem thực lực của bọn họ sẽ mạnh đến mức nào, cũng chính vì nguyên nhân này, đội võ tướng Lương Vương được liệt vào danh sách một trong những đội bóng có cơ hội giành chức quán quân.
Đội Nội vệ trong bốn đội bóng được coi là thần bí nhất, bọn họ mới thành lập có mấy tháng, liền một đường thế như chẻ tre tiến vào bán kết, cho dù trong đó cũng có vận may, nhưng bọn họ đánh bại đội đứng thứ ba năm ngoái là đội Cam Châu, trở thành một trong bốn đội mạnh nhất, cũng thể hiện bọn họ có thực lực.
Điểm sáng nhất của đội Nội vệ chính là trạng nguyên cưỡi ngựa bắn cung của Võ cử năm nay - Lý Trân, tài cưỡi ngựa bắn cung đã đánh bại Đậu Tiên Vân, có người hâm mộ thống kê số lần dẫn bóng trong bốn trận tranh tài của bọn họ, trong đó Lý Trân một mình ôm đồm hơn một nửa.
Nhưng ngoài Lý Trân ra, những cầu thủ còn lại đều không được coi trọng, Bùi Khoan, Tôn Chí lần lượt là hậu bị tân tú của đội Võ Lâm quân và đội Thiên Ngưu vệ, Lý Lâm Phủ tuy là hoàng thất, nhưng trong hoàng thất cũng không có danh vọng, Tửu Chí và Diêu Hi là người Sa Châu, nhưng đến cầu thủ yếu của đội tuyển Sa Châu cũng không được chọn, Trương Lê năm ngoái tuy rằng là chủ tướng đội Sa Châu, nhưng y bị rạn xương, đã không thể tiếp tục dự thi.
Về phần đám Tiểu Diệp, Trương Nhiên, Chung Thuận Nhi, chẳng qua chỉ là binh lính Nội vệ bình thường, kỹ thuật đánh bóng thường thường, không hề có chỗ nào xuất sắc.
Nhìn trên phương diện thực lực tổng thể, đám người hâm mộ mã cầu ở Lạc Dương quả thật không coi trọng đội Nội vệ, kinh nghiệm của bọn họ không đủ, phối hợp không ăn ý, cho dù có thực lực nhất định, nhiều nhất cũng chỉ được coi là đội mạnh hạng hai, thậm chí còn kém hơn một bậc so với đội Cam Châu đã bị bọn họ đánh bại.
Cũng chính vì đội Nội vệ không được coi trọng, cho nên những người hâm mộ đều cho rằng trận chung kết năm nay sẽ không khác gì trận chung kết năm ngoái, là trận đấu giữa đội Thiên Kỵ doanh và đội phủ Thái Bình.
Đêm đến, trên sân bóng trong phủ Thái Bình vẫn sáng đuốc, chiến mã chạy nhanh, không ngừng truyền đến tiếng đánh bóng, hơn mười cầu thủ đang luyện sút bóng vào gôn trong đêm tối, cho dù trận đấu không sắp xếp vào ban đêm, nhưng sút gôn vào ban đêm có lợi cho việc nâng cao nhãn lực của cầu thủ, rất nhiều cao thủ mã cầu hàng đầu đều huấn luyện vào ban đêm.
Thái Bình công chúa ngồi trên khán đài cao cao, nhìn cầu thủ đang huấn luyện ở phía xa xa, bây giờ đã là mùa xuân tháng ba, nhưng đêm nay trời lại bắt đầu mưa bụi, khiến ban đêm lại mát mẻ hơn một chút, Thái Bình công chúa mặc áo khoác chồn bạc, một thị nữ ngồi sau lưng nàng tay giơ một chiếc ô che bằng gấm lên.
- Phu nhân, ban đêm rét lạnh, về phòng đi thôi.
Người nói là Cao Tiễn, y đứng phía sau Thái Bình công chúa, vẫn luôn ở cùng nàng, Cao Tiễn năm nay tham gia khao cử được Thám Hoa, y hi vọng có thể được làm huyện lệnh giống như Tào Văn, nhưng Thái Bình công chúa lại không cho y rời kinh, đổi cho y làm Chiêm sự chủ bộ của Thái Tử, đây cũng là một chức quan nhàn tản, chính là để y có nhiều thời gian ở cùng mình.
Thái Bình công chúa tuy rằng trầm mê cùng Trương Xương Tông, lạnh nhạt Cao Tiễn, nhưng Cao Tiễn vẫn rất quan trọng với nàng như trước, là quân sư của nàng, bày mưu tính kế cho nàng, cho dù Cao Tiễn cũng muốn nhân cơ hội đạt danh hiệu Thám Hoa thoát khỏi quan hệ mập mờ với Thái Bình công chúa, nhưng y lại không có cách nào vứt bỏ chỗ dựa vững chắc này, cho nên mặc dù y rất bất mãn với chức quan bây giờ, nhưng lại không thể làm gì.
Thái Bình công chúa cũng không có ý quay về phòng, nàng thản nhiên hỏi:
- Ngươi cảm thấy nữ nhân kia bây giờ liệu có ở chỗ ngoại thự của Nội vệ không?
Một câu nói đã lộ ra suy nghĩ của nàng, trận đấu này không phải đơn thuần chỉ là một trò chơi, mà là một lần đọ sức giữa nàng và Thượng Quan Uyển Nhi, nếu ông trời đã để đội bóng của nàng gặp đội bóng của Thượng Quan Uyển Nhi, vậy thì nàng hi vọng dùng trận đấu lần này để giáo huấn sự cao ngạo của Thượng Quan Uyển Nhi.
Ít nhất Thái Bình công chúa có ý như vậy, cho nên nàng mới coi trọng trận đấu này hơn bình thường, nhất định phải chiếm thế thượng phong trong trận đấu này. Cao Tiễn đương nhiên hiểu rõ tâm tư của Thái Bình công chúa, y khẽ khom người nói:
- Theo ty chức biết, thành lập đội bóng Nội vệ là ý của Thánh Thượng, Thánh Thượng hi vọng Thượng Quan Uyển Nhi...
- Không được nhắc đến tên của nữ nhân kia trước mặt ta.
Thái Bình công chúa mất hứng cắt ngang lời nói của Cao Tiễn.
- Ty chức biết sai.
Cao Tiễn vội vàng khom người nhận sai.
- Nói tiếp.
Cao Tiễn chậm rãi nói:
- Sau đó nàng ta thành lập đội bóng, nhưng thật ra là Thánh Thượng đưa cho nữ nhân kia một ám thị nàng ta có thể độc lập mở phủ, nhưng nàng lại đổi tên đội bóng thành đội bóng Nội vệ, nàng ta đã khéo léo từ chối đề nghị của Thánh Thượng, cho nên nàng ta sẽ không thể hiện ra quá quan tâm đến đội bóng này, nàng ta có lẽ sẽ không ở trong ngoại thự của Nội vệ.
Thái Bình công chúa quay đầu nhìn Cao Tiễn một cái, bất mãn nói:
- Ý của ngươi là, cho dù đánh bại đội bóng này, cũng chẳng có ý nghĩa gì với nàng ta, phải không?
Cao Tiễn thở dài một tiếng, Thái Bình công chúa quả là thù hận Thượng Quan Uyển Nhi quá sâu, không lúc nào không muốn áp chế đối phương.
Bản thân rõ ràng đã nói rất rõ, Thánh Thượng định xây phủ cho Thượng Quan Uyển Nhi, tin tức quan trọng như vậy nàng lại không nghe ra, vẫn còn quan tâm đến thắng thua trong trận đấu. Xem ra nàng thật sự bị thù hận che mờ hai mắt rồi, như thế này sẽ khiến nàng rơi vào hoàn cảnh mất nhiều hơn được.
Nhưng Cao Tiễn cũng biết, trừ phi Thái Bình công chúa có được quyền lực từ chỗ Thánh Thượng, nếu không oán hận của nàng đối với Thượng Quan Uyển Nhi sẽ càng sâu, nhưng nếu y không khuyên giải Thái Bình công chúa, ai có thể khuyên nàng đây?
Cao Tiễn cụp mắt nói:
- Nữ nhân kia hiện tại hẳn đang bận việc triều chính, không rảnh bận tâm đến mã cầu.
Thái Bình công chúa bỗng dưng đứng lên, thị nữ cầm ô ở sau nàng không kịp trở tay, bị thân thể của Thái Bình công chúa đụng ngã, ngã lăn xuống bậc thang, Thái Bình công chúa nghe hiểu ý tứ khác của Cao Tiễn, nữ nhân kia đang bận rộn chuyện triều chính, tận dụng quyền lực, mà Lý Lệnh Nguyệt nàng lại chỉ có thể ngồi ở đây quan tâm đến trận đấu mã cầu, đây không thể nghi ngờ là châm chọc nàng vô công dồi nghề, châm chích tự tôn của nàng.
Nàng hằm hằm nhìn Cao Tiễn nói:
- Ngươi hỗn xược lắm rồi đó.
- Không phải ty chức hỗn xược mà là Công chúa điện hạ quá quan tâm đến đấu mã cầu rồi.
Thái Bình công chúa giận tím mặt, vung cao tay lên, tát Cao Tiễn một cái:
- Ngươi cút đi cho ta.
Cao Tiễn oán hận nhìn nàng một cái, xoay người đi mất, cũng không quay đầu lại, rời khỏi phủ công chúa, trực tiếp quay về quan thự Đông cung.
Thái Bình công chúa tức giận đến mức cả người phát run, ngực phập phồng kịch liệt. Lúc này, Trương Xương Tông nghe thấy tiếng quát của Thái Bình công chúa, phi ngựa tới, trên thân ngựa hạ thấp người cười nói:
- Sao công chúa lại tức giận?
Nụ cười sáng lạn như hoa sen của Trương Xương Tông từ từ làm tiêu tan sự tức giận trong lòng Thái Bình công chúa, nàng hừ mạnh một tiếng hỏi:
- Ngày mốt các ngươi nắm chắc bao nhiêu phần đánh bại đội Nội vệ?
- Bẩm Công chúa điện hạ, với thực lực của đội bóng chúng ta, chiến thắng đội Nội vệ không phải là vấn đề khó khăn gì, nhưng để tránh có sai sót, thần đề nghị chúng ta nên có hành động.
- Có hành động?
Thái Bình công chúa cười lạnh một tiếng:
- Đối phó với đội ngũ yếu đuối, đáng phải tốn tâm tư gian lận sao?
Trương Xương Tông nhẹ giọng cười nói:
- Nếu không đánh cho bọn họ hoa rơi nước chảy, sao có thể giúp công chúa tiết được mối hận trong lòng?
Thái Bình công chúa cắn răng, Lục Lang nói đúng, nếu không đánh đội bóng của Thượng Quan Uyển Nhi tới hoa rơi nước chảy, sao có thể tiết được mối hận trong lòng nàng.
- Ngươi có cách gì không?
Trương Xương Tông xoay người hạ giọng nói với nàng vài câu, Thái Bình công chúa lắc đầu nói:
- Động đến gia đình hắn hậu quả quá nghiêm trọng, ta không đảm đương nổi, không thể dùng cách này.
Trương Xương Tông ánh mắt vừa chuyển:
- Vậy...ty chức còn có một cách.
Trương Xương Tông lại nói hai câu, Thái Bình công chúa vẫn không tán thành lắm, đây rõ ràng là chủ ý tồi, căn bản không đáng mang ra bàn bạc, nàng đường đường là Công chúa, làm như vậy quá mất thể diện.
Nhưng nàng không muốn làm Trương Xương Tông mất hứng, chỉ đành miễn cưỡng gật đầu:
- Cách này có thể, ngươi chỉ cần quan tâm đến việc luyện tập, ta đi sắp xếp chuyện còn lại.
Trận thi đấu bán kết tiết tấu không nhanh như mấy trận đấu trước, ba ngày sau khi rút thăm là thời gian cho bốn đội bóng hồi sức.
Bởi vì ngoại thự của Nội vệ chỉ rộng tám mẫu, bên trong phủ không có sân huấn luyện, Lý Trân và đồng đội của hắn chỉ có thể huấn luyện ở một sân huấn luyện mã cầu của phường Cung An bên cạnh. Lý Trân lại điều một trăm nội vệ đến tuần tra bốn phía sân bóng, không cho người không có phận sự đến gần sân bóng, phòng ngừa có người đánh lén đội bóng.
Tất cả thức ăn mà đội bóng và sĩ binh Nội vệ ăn toàn bộ đặt ở tửu quán lớn, do bọn bọ trực tiếp mang đến sân huấn luyện, sau khi kiểm tra không có vấn đề gì mới phân phát cho cầu thủ ăn.
Giữa trưa, đội bóng Nội vệ huấn luyện như bình thường. Hôm nay là ngày huấn luyện cuối cùng của bọn họ, sáng ngày mai bọn họ phải đọ sức với đội của phủ Thái Bình ở sân bóng Hữu vệ.
Ba hôm nay, bọn họ tập trung huấn luyện phối hợp với nhau, bao gồm một số thế thủ đặc biệt, trải qua huấn luyện cường độ cao, mới có thể dần dần bù lại nhược điểm không ăn ý của bọn họ.
Lý Trân và đồng đội đều hiểu được, những phân tích trên phố không sai, thực lực của bọn họ là yếu nhất trong bốn đội bóng, trừ phi bọn họ phát huy được hơn khả năng của bản thân, mới miễn cưỡng có thể liều chết với đội bóng của Thái Bình công chúa, nếu không bọn họ nhất định sẽ thua.
Để có thể phát huy hơn khả năng của mình, bọn họ nhất định phải dùng huấn luyện để thay đổi, như vậy mới có thể có được trạng thái tốt nhất khi bước vào trận đấu ngày mai.
Lúc này Lý Trân từ trên sân xuống, ngồi bên cạnh một cái lan can, Trương Lê đi tới, cánh tay y được nẹp lại, bên trên quấn đầy băng gạc.
Trương Lê đi đến bên cạnh Lý Trân ngồi xuống, hai người nhìn đồng đội đang tập luyện, Trương Lê thấp giọng cười hỏi:
- Thống lĩnh cảm thấy trận đấu ngày mai nắm chắc được bao nhiêu phần?
- Ta cũng không rõ.
Lý Trân cười lắc đầu:
- Nhưng cá nhân ta cảm thấy, Thái Bình công chúa lôi kéo đội của Võ Thừa Tự chưa chắc đã là chuyện tốt.
/337
|