Lý Trân được một gã hoạn quan dẫn đường đi nhanh đến trước mặt Võ Tắc Thiên, quỳ một gối thi lễ:
- Vi thần tham kiến bệ hạ!
- Lý thống lĩnh, trẫm tận mắt nhìn thấy mã cầu của ngươi, đánh rất hay, chúc mừng các ngươi đánh thắng trận này.
Võ Tắc Thiên khẽ cười nói.
- Đa tạ bệ hạ khen ngợi!
Võ Tắc Thiên nhìn nhìn Thượng Quan Uyển Nhi vừa cười nói:
- Trẫm và Thượng Quan đã đoán trước chiến tích của các ngươi, nghe nói các ngươi đảm bảo sẽ vào tốp 16, bây giờ các ngươi đã thực hiện được lời hứa, ngươi có muốn tiến thêm bước nữa không?
- Vi thần đương nhiên là không muốn dừng ở bước này, thần sẽ cố gắng, cố gắng đánh trong tốp 8.
- Được! Nếu các ngươi có thể vào tốp 8, trẫm sẽ bảo Thượng Quan trọng thưởng cho các ngươi. Nếu các ngươi đánh vào tốp 4, tiền thưởng sẽ tăng lên nữa.
Thượng Quan Uyển Nhi biết, đây là Thánh thượng nể mặt mình, nàng vội vàng đi đến trước mặt Võ Tắc Thiên, khom người thi lễ:
- Uyển Nhi cảm tạ sự kỳ vọng của bệ hạ!
Võ Tắc Thiên cười khoát tay nói:
- Ngươi không cần cảm tạ ta, ta chỉ là mong chờ vậy thôi, còn phải xem biểu hiện của Lý thống lĩnh và đồng đội đã. Lý thống lĩnh, ngươi cũng không nên phụ sự khổ tâm của Thượng Quan xá nhân.
Lý Trân lặng im gật đầu, Võ Tắc Thiên bảo cung nữ đỡ mình dậy cười nói:
- Ra ngoài dạo chơi lâu quá, trẫm phải về cung rồi.
Lúc này bà ta nhớ ra một chuyện, lại hỏi Cao Diên Phúc:
- Kết quả trận đấu đội Phòng Châu và Lương Châu thế nào?
- Khởi bẩm bệ hạ, đội Phòng Châu thắng 1 bàn, cũng vào tốp 16.
- Hôm nay đúng là nhiều điều bất ngờ, hai đội mã cầu lần đầu tiên thi đấu đều đánh bại những đội mạnh năm ngoái, có lẽ chuyện này sẽ thành tiêu điểm để cả thành bàn luận rồi.
***
Đúng như lời nói đùa của Võ Tắc Thiên, thắng lợi của đội Nội vệ và Phòng Châu khiến vô số người cảm thấy bất ngờ. Đội U Châu và Lương Châu năm ngoái đều ở tốp 10 không ngờ đã bị loại bỏ, không thể vào tốp 16.
Hai cuộc tranh tài này đã thành đề tài nóng hổi của cả thành Lạc Dương, vô số người bàn luận trong quán trà, quán cơm, thanh lâu… Họ tụ tập, phần lớn mọi người đang bàn luận về hai đội bóng này, đội Nội vệ và đội Phòng Châu cũng dần trở thành đội hắc mã năm nay, được vô số người chú ý.
Tuy Lý Trân ra nghiêm lệnh, không cho cầu thủ ra ngoài nhưng nghiêm lệnh này đương nhiên là không bao gồm hắn. Hắn là chủ tướng, đồng thời cũng là người dẫn đầu, hắn phải đi rút thăm, thị sát sân thi đấu của đội, không thể cứ ở trong phủ không ra ngoài được.
Lúc hoàng hôn, Lý Trân dẫn Địch Yến đến quán rượu gặp bà chị, hai người đi lên tầng ba của tửu quán Tả Ngạn, ngồi ở vị trí thường ngồi, chọn mấy món ăn. Tuy Địch Yến và Lý Trân nhờ trận thi đấu mã cầu mà giảng hòa nhưng trong lòng Địch Yến vẫn còn hơi bất mãn, chuyện này cần thời gian để hóa giải.
- Lão Lý, không phải huynh phải đi rút thăm sao? Ở trong này có làm chậm việc chính sự không?
Lý Trân nhìn trời cười một chút nói:
- Phải tối mới bắt đầu, ít nhất phải nửa canh giờ nữa, chúng ta ăn chút gì đó, rồi muội đi cùng ta chứ?
Địch Yến không phản đối, nàng tươi cười nói:
- Bây giờ cả thành đang bàn luận về đội Nội vệ và đội Phòng Châu. Ta cảm thấy trận đấu sau rất có thể hai bên sẽ gặp nhau.
- Có trùng hợp vậy sao?
- Chí ít cũng có khả năng này đúng không?
Lý Trân gật gật đầu:
- Thực ra ta lo lắng sẽ gặp đội Thiên kỵ doanh, dù sao thực lực của họ cũng quá mạnh, ta muốn gặp đội Phòng Châu hơn.
- Nhưng đội Thiên lỵ doanh cũng không đáng sợ, ta nghe bà nội nói, lúc các huynh luyện tập thi đấu, chỉ có điều thua một cách đáng tiếc.
Lý Trân cười khổ một tiếng:
- Lúc đó bọn họ đều là những người dự bị vào thi đấu, chỉ có một mình Đậu Tiên Vân làm chủ lực, hơn nữa bọn họ cũng không muốn bị thương trong khi luyện tập, cho nên chưa dốc toàn lực. Hơn nữa chúng ta đã dốc toàn lực, chiến đấu thực sự, e là không phải thua một cách đáng tiếc gì cả.
- Nhưng trong đại hội thi đấu cưỡi ngựa bắn cung huynh đã thắng Đậu Tiên Vân!
Địch Yến nhẹ nhàng cắn môi dưới, nhìn Lý Trân chăm chú, tràn đầy chờ mong:
- Bà nội nói kỹ thuật mã cầu của huynh không thể yếu hơn y được. Chỉ có điều là thiếu chút kinh nghiệm, nếu như có thể phát huy hết sức vẫn có thể thắng bọn họ.
- Ta cũng hi vọng như vậy, nhưng trên sân bóng biến hóa khó lường, chưa biết chừng Thiên kỵ doanh lại gặp Võ Tam Tư hoặc đội của Thái Bình công chúa, bị họ đánh bại. Nghe nói hai đội này thu nạp cầu thủ của đội mã cầu Tiết Hoài Nghĩa và Võ Thừa Tự, đã thành đội bóng có khả năng cao nhất giành được vòng nguyệt quế.
Đang nói thì có tiếng cãi vã cách đó không xa. Lý Trân và Địch Yến quay đầu lại, chỉ thấy mấy người khách trong bàn rượu đang tranh luận đỏ mặt tía tai.
Một ông già rất lớn giọng, vượt qua tất cả:
- Ta thừa nhận đội Nội vệ đánh bóng rất hay, hôm nay ta cũng tận mắt xem họ thi đấu. Thực lòng mà nói, chỉ có thể tranh phong với liên đội Tứ trấn, đội Linh Châu… Còn so với Thiên kỵ doanhvẫn kém một bậc. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, năm nay tốp 3 chắc chắn là Thiên kỵ doanh, đội Thái Bình Phủ và đội Võ tướng của Lương Vương. Còn đứng thứ 4, giữa đội Cam Châu và Võ Lâm Quân chọn một. Cá nhân ta xem trọng đội Võ Lâm Quân hơn, năm ngoái họ quá xui xẻo, vòng thứ nhất đã gặp Thiên kỵ doanh.
- Lão trượng cho rằng Thiên kỵ doanh có thể đoạt giải quán quân, là vì họ có Đậu Tiên Vân sao?
Một gã trẻ tuổi uống rượu không phục nói.
- Đúng vậy!
- Nhưng lão trượng đường quên, lúc trước Võ Cử thi đấu cưỡi ngựa bắn cung, Đậu Tiên Vân cũng bại bởi Lý Trân.
- Cưỡi ngựa, bắn tên và mã cầu là một chuyện sao?
- Sao lại không phải là một chuyện?
Hai người cãi vã không ai nhường ai, xắn tay như đang muốn động thủ. Khách hai bên uống rượu ồn ào, Địch Yến khẽ cười nói với Lý Trân:
- Bên kia có người sùng bái huynh, hình như đang yếu thế, huynh có muốn đi lên trợ quyền không?
Lý Trân lấy tay che mặt, nhỏ giọng cười nói:
- Ta cho rằng phải đi khỏi đây ngay, bị bọn họ nhận ra thì phiền toái rồi.
Địch Yến che miệng cười, rồi vội chạy theo Lý Trân xuống lầu tính tiền.
***
Trời dần tối,trong sảnh bộ Lễ, thị lang bộ Lễ Đỗ Cảnh Kiệm đang gấp rút chuẩn bị rút thăm vòng thứ ba. So với hai đợt trước, tuy chỉ còn lại 16 đội bóng nhưng người tới cũng không ít, chủ yếu là tùy tùng tăng lên. Lý Trân và Địch Yến đã hơi chậm một chút rồi.
Địch Yến đã cải trang thành nam nhi, đầu đội mũ ô, mặc trường bào, thắt lưng da. Nàng dáng người nhỏ nhắn, thoạt nhìn như một tiểu quan khôn khéo, nàng thấp giọng nói với Lý Trân:
- Hình như vẫn chưa bắt đầu!
Lý Trân gật đầu, thấy phía sau không có ai liền nói:
- Chúng ta ngồi phía sau đi!
Lý Trân và Địch Yến vừa ngồi xuống thì có một gã đàn ông trẻ tuổi phía trước quay đầu cười nói với Lý Trân:
- Hôm nay các huynh đánh hay lắm.
Thì ra là Lý Trọng Nhuận, y là chủ tướng kiêm đội trưởng của đội Phòng Châu, chủ yếu đánh trung quân, tiền quân là Lý Huy, nhưng Lý Trân không nhìn thấy y. Lý Trân cũng cười nói:
- Hóa ra là Trọng Nhuận huynh, các huynh hôm nay làm cũng tốt lắm, không ngờ đánh bại đội Lương Châu, rất khiến người khác kính nể!
- Thực ra, hôm nay chúng tôi cũng là do may mắn, gần kết thúc chủ tướng của bọn họ bị thương mới cho chúng tôi cơ hội. Nếu không cuối cùng cũng không biết hươu chết trong tay ai!
Nói đến đây, Lý Trọng Nhuận liếc nhìn sang Địch Yến, có lẽ là vì ánh sáng hơi yếu, y vẫn chưa nhận ra Địch Yến cải nam trang , còn tưởng nàng chính là một trong những cầu thủ của Lý Trân liền cười hỏi:
- Vị này cũng là cầu thủ đội mã cầu Nội vệ sao?
Lý Trân khẽ mỉm cười:
- Đây là hiền đệ của ta, phụ trách liên lạc tin tức, sắp xếp sân bóng.
Lý Trọng Nhuận cảm thấy Địch Yến hơi quen, nhìn kỹ lại rồi cười, bỗng nhiên nhận ra nàng, y ngây ra một lúc rồi cười khổ nói:
- Hóa ra là Địch cô nương, tôi lại không nhận ra.
Địch Yến tự nhiên cười nói:
- Lý công tử định tiếp tục ở lại kinh thành sao?
- Ta vẫn chưa quyết định, khả năng về Phòng Châu là lớn hơn.
Lý Trân lại hỏi:
- Ta nghe nói lưu dân từ Ba Thục đến Phòng Châu rất nhiều, Phòng Châu bên kia đã xảy ra chuyện gì sao?
Lý Trọng Nhuận bỗng nhìn Lý Trân cảnh giác. Lý Trân ở kinh thành xa xôi sao biết lưu dân ở Phòng Châu rất nhiều? Lẽ nào hắn có thám tử ở Phòng Châu sao?
Lại nghĩ về thân phận Nội vệ của Lý Trân, trong lòng Lý Trọng Nhuận càng thêm lo lắng, y ngạc nhiên cúi đầu không nói, lại quên trả lời nghi vấn của Lý Trân.
***
Lúc này, ở phía trước có tiếng xôn xao, chỉ nghe có người cao giọng nói:
- Phía dưới ta bắt đầu rút thăm, tổng cộng 16 lá, rút rồi là không thể thay đổi nữa.
Lý Trọng Nhuận không để ý Lý Trân nói gì nữa, y ngồi ngay ngắn, sắc mặt trở nên nghiêm nghị, tất cả mọi người đều hơi căng thẳng. Dù sao lần này rút thăm cũng không giống hai đợt trước, còn có thể lấy được đội yếu. Lúc này rút ngẫu nhiên gần như toàn là đội mạnh.
Đỗ Cảnh Kiệm rút từ hai bên hòm mỗi bên một thẻ, giao cho quan viên kiểm nghiệm một chút, rồi cao giọng hô:
- Đôi thứ nhất, đội Võ tướng Lương Vương đấu với đội Võ Lâm Quân.
Mọi người đều thấy cảnh xôn xao, đây chắc chắn là lá thăm chết rồi, hai đội đều có sức mạnh để đoạt giải quán quân, thì gặp nhau đúng lúc này.
Tướng quân Tào Sư Nhân của Võ Lâm Quân đứng lên cười khổ một tiếng, năm ngoái do bất lợi bọn họ đã bị Thiên kỵ doanh loại từ vòng đầu tiên. Năm nay vòng thứ ba đã gặp phải đội Võ tướng Lương Vương rồi, không biết năm nay có qua cửa này không? Tào Sư Nhân tiến lên nhận lá thăm, còn chủ tướng của đội Lương Vương là Võ Diên Tú cũng lên nhận lá thăm, lạnh lùng liếc mắt nhìn Tào Sư Nhân một cái.
Võ Diên Tú là con trai của Võ Thừa Tự, làm lang tướng Võ Lâm Quân, vốn y dốc sức cho đội Tiết Hoài Nghĩa, nhưng sau khi Tiết Hoài Nghĩa chết, y về đội bóng của nhà mình, không ngờ Võ Thừa Tự lại bị đày đi Lĩnh Nam. Thê thiếp con cái Võ Thừa Tự tranh cướp tài sản, xảy ra nội chiến, mẫu thân của Võ Diên Tú xuất thân thấp hèn bị Võ Phù Dung khống chế. Đang tức giận, y đã đầu quân cho Võ Tam Tư, làm cầu thủ chơi bóng cho Võ Tam Tư.
Quan hệ của Võ Diên Tú và Tào Sư Nhân không tốt, cho nên y rất lạnh nhạt với Tào Sư Nhân.
Lúc này, Đỗ Cảnh Kiệm lại rút lá thăm thứ hai cao giọng nói:
- Đôi thứ hai, Thiên kỵ doanh đấu với đội Triệu Châu.
Đội Triệu Châu là đội yếu duy nhất lọt vào tốp 16 đội mạnh, do may mắn liên tục đấu với hai đội yếu hơn. May mắn vào tốp 16, nhưng bọn họ lại gặp đội Thiên kỵ doanh mạnh nhất rồi. Như vậy chắc chắn đội Triệu Châu sẽ phải chấp nhận dừng lại tại đây.
Kết quả trận đấu của hai đội bóng này không có bất kì sự chờ mong nào, chỉ có điều không ít người hâm mộ Đậu Tiên Vân. Bọn họ quá may mắn, không ngờ lại ngẫu nhiên gặp đội Triệu Châu.
- Đôi thứ ba!
Đỗ Cảnh Kiệm lại cao giọng hô lớn:
- Đội Phòng Châu đấu với…
Ông ta cố tình dừng lại một chút rồi cười nói:
- Đội Nội vệ!
- Vi thần tham kiến bệ hạ!
- Lý thống lĩnh, trẫm tận mắt nhìn thấy mã cầu của ngươi, đánh rất hay, chúc mừng các ngươi đánh thắng trận này.
Võ Tắc Thiên khẽ cười nói.
- Đa tạ bệ hạ khen ngợi!
Võ Tắc Thiên nhìn nhìn Thượng Quan Uyển Nhi vừa cười nói:
- Trẫm và Thượng Quan đã đoán trước chiến tích của các ngươi, nghe nói các ngươi đảm bảo sẽ vào tốp 16, bây giờ các ngươi đã thực hiện được lời hứa, ngươi có muốn tiến thêm bước nữa không?
- Vi thần đương nhiên là không muốn dừng ở bước này, thần sẽ cố gắng, cố gắng đánh trong tốp 8.
- Được! Nếu các ngươi có thể vào tốp 8, trẫm sẽ bảo Thượng Quan trọng thưởng cho các ngươi. Nếu các ngươi đánh vào tốp 4, tiền thưởng sẽ tăng lên nữa.
Thượng Quan Uyển Nhi biết, đây là Thánh thượng nể mặt mình, nàng vội vàng đi đến trước mặt Võ Tắc Thiên, khom người thi lễ:
- Uyển Nhi cảm tạ sự kỳ vọng của bệ hạ!
Võ Tắc Thiên cười khoát tay nói:
- Ngươi không cần cảm tạ ta, ta chỉ là mong chờ vậy thôi, còn phải xem biểu hiện của Lý thống lĩnh và đồng đội đã. Lý thống lĩnh, ngươi cũng không nên phụ sự khổ tâm của Thượng Quan xá nhân.
Lý Trân lặng im gật đầu, Võ Tắc Thiên bảo cung nữ đỡ mình dậy cười nói:
- Ra ngoài dạo chơi lâu quá, trẫm phải về cung rồi.
Lúc này bà ta nhớ ra một chuyện, lại hỏi Cao Diên Phúc:
- Kết quả trận đấu đội Phòng Châu và Lương Châu thế nào?
- Khởi bẩm bệ hạ, đội Phòng Châu thắng 1 bàn, cũng vào tốp 16.
- Hôm nay đúng là nhiều điều bất ngờ, hai đội mã cầu lần đầu tiên thi đấu đều đánh bại những đội mạnh năm ngoái, có lẽ chuyện này sẽ thành tiêu điểm để cả thành bàn luận rồi.
***
Đúng như lời nói đùa của Võ Tắc Thiên, thắng lợi của đội Nội vệ và Phòng Châu khiến vô số người cảm thấy bất ngờ. Đội U Châu và Lương Châu năm ngoái đều ở tốp 10 không ngờ đã bị loại bỏ, không thể vào tốp 16.
Hai cuộc tranh tài này đã thành đề tài nóng hổi của cả thành Lạc Dương, vô số người bàn luận trong quán trà, quán cơm, thanh lâu… Họ tụ tập, phần lớn mọi người đang bàn luận về hai đội bóng này, đội Nội vệ và đội Phòng Châu cũng dần trở thành đội hắc mã năm nay, được vô số người chú ý.
Tuy Lý Trân ra nghiêm lệnh, không cho cầu thủ ra ngoài nhưng nghiêm lệnh này đương nhiên là không bao gồm hắn. Hắn là chủ tướng, đồng thời cũng là người dẫn đầu, hắn phải đi rút thăm, thị sát sân thi đấu của đội, không thể cứ ở trong phủ không ra ngoài được.
Lúc hoàng hôn, Lý Trân dẫn Địch Yến đến quán rượu gặp bà chị, hai người đi lên tầng ba của tửu quán Tả Ngạn, ngồi ở vị trí thường ngồi, chọn mấy món ăn. Tuy Địch Yến và Lý Trân nhờ trận thi đấu mã cầu mà giảng hòa nhưng trong lòng Địch Yến vẫn còn hơi bất mãn, chuyện này cần thời gian để hóa giải.
- Lão Lý, không phải huynh phải đi rút thăm sao? Ở trong này có làm chậm việc chính sự không?
Lý Trân nhìn trời cười một chút nói:
- Phải tối mới bắt đầu, ít nhất phải nửa canh giờ nữa, chúng ta ăn chút gì đó, rồi muội đi cùng ta chứ?
Địch Yến không phản đối, nàng tươi cười nói:
- Bây giờ cả thành đang bàn luận về đội Nội vệ và đội Phòng Châu. Ta cảm thấy trận đấu sau rất có thể hai bên sẽ gặp nhau.
- Có trùng hợp vậy sao?
- Chí ít cũng có khả năng này đúng không?
Lý Trân gật gật đầu:
- Thực ra ta lo lắng sẽ gặp đội Thiên kỵ doanh, dù sao thực lực của họ cũng quá mạnh, ta muốn gặp đội Phòng Châu hơn.
- Nhưng đội Thiên lỵ doanh cũng không đáng sợ, ta nghe bà nội nói, lúc các huynh luyện tập thi đấu, chỉ có điều thua một cách đáng tiếc.
Lý Trân cười khổ một tiếng:
- Lúc đó bọn họ đều là những người dự bị vào thi đấu, chỉ có một mình Đậu Tiên Vân làm chủ lực, hơn nữa bọn họ cũng không muốn bị thương trong khi luyện tập, cho nên chưa dốc toàn lực. Hơn nữa chúng ta đã dốc toàn lực, chiến đấu thực sự, e là không phải thua một cách đáng tiếc gì cả.
- Nhưng trong đại hội thi đấu cưỡi ngựa bắn cung huynh đã thắng Đậu Tiên Vân!
Địch Yến nhẹ nhàng cắn môi dưới, nhìn Lý Trân chăm chú, tràn đầy chờ mong:
- Bà nội nói kỹ thuật mã cầu của huynh không thể yếu hơn y được. Chỉ có điều là thiếu chút kinh nghiệm, nếu như có thể phát huy hết sức vẫn có thể thắng bọn họ.
- Ta cũng hi vọng như vậy, nhưng trên sân bóng biến hóa khó lường, chưa biết chừng Thiên kỵ doanh lại gặp Võ Tam Tư hoặc đội của Thái Bình công chúa, bị họ đánh bại. Nghe nói hai đội này thu nạp cầu thủ của đội mã cầu Tiết Hoài Nghĩa và Võ Thừa Tự, đã thành đội bóng có khả năng cao nhất giành được vòng nguyệt quế.
Đang nói thì có tiếng cãi vã cách đó không xa. Lý Trân và Địch Yến quay đầu lại, chỉ thấy mấy người khách trong bàn rượu đang tranh luận đỏ mặt tía tai.
Một ông già rất lớn giọng, vượt qua tất cả:
- Ta thừa nhận đội Nội vệ đánh bóng rất hay, hôm nay ta cũng tận mắt xem họ thi đấu. Thực lòng mà nói, chỉ có thể tranh phong với liên đội Tứ trấn, đội Linh Châu… Còn so với Thiên kỵ doanhvẫn kém một bậc. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, năm nay tốp 3 chắc chắn là Thiên kỵ doanh, đội Thái Bình Phủ và đội Võ tướng của Lương Vương. Còn đứng thứ 4, giữa đội Cam Châu và Võ Lâm Quân chọn một. Cá nhân ta xem trọng đội Võ Lâm Quân hơn, năm ngoái họ quá xui xẻo, vòng thứ nhất đã gặp Thiên kỵ doanh.
- Lão trượng cho rằng Thiên kỵ doanh có thể đoạt giải quán quân, là vì họ có Đậu Tiên Vân sao?
Một gã trẻ tuổi uống rượu không phục nói.
- Đúng vậy!
- Nhưng lão trượng đường quên, lúc trước Võ Cử thi đấu cưỡi ngựa bắn cung, Đậu Tiên Vân cũng bại bởi Lý Trân.
- Cưỡi ngựa, bắn tên và mã cầu là một chuyện sao?
- Sao lại không phải là một chuyện?
Hai người cãi vã không ai nhường ai, xắn tay như đang muốn động thủ. Khách hai bên uống rượu ồn ào, Địch Yến khẽ cười nói với Lý Trân:
- Bên kia có người sùng bái huynh, hình như đang yếu thế, huynh có muốn đi lên trợ quyền không?
Lý Trân lấy tay che mặt, nhỏ giọng cười nói:
- Ta cho rằng phải đi khỏi đây ngay, bị bọn họ nhận ra thì phiền toái rồi.
Địch Yến che miệng cười, rồi vội chạy theo Lý Trân xuống lầu tính tiền.
***
Trời dần tối,trong sảnh bộ Lễ, thị lang bộ Lễ Đỗ Cảnh Kiệm đang gấp rút chuẩn bị rút thăm vòng thứ ba. So với hai đợt trước, tuy chỉ còn lại 16 đội bóng nhưng người tới cũng không ít, chủ yếu là tùy tùng tăng lên. Lý Trân và Địch Yến đã hơi chậm một chút rồi.
Địch Yến đã cải trang thành nam nhi, đầu đội mũ ô, mặc trường bào, thắt lưng da. Nàng dáng người nhỏ nhắn, thoạt nhìn như một tiểu quan khôn khéo, nàng thấp giọng nói với Lý Trân:
- Hình như vẫn chưa bắt đầu!
Lý Trân gật đầu, thấy phía sau không có ai liền nói:
- Chúng ta ngồi phía sau đi!
Lý Trân và Địch Yến vừa ngồi xuống thì có một gã đàn ông trẻ tuổi phía trước quay đầu cười nói với Lý Trân:
- Hôm nay các huynh đánh hay lắm.
Thì ra là Lý Trọng Nhuận, y là chủ tướng kiêm đội trưởng của đội Phòng Châu, chủ yếu đánh trung quân, tiền quân là Lý Huy, nhưng Lý Trân không nhìn thấy y. Lý Trân cũng cười nói:
- Hóa ra là Trọng Nhuận huynh, các huynh hôm nay làm cũng tốt lắm, không ngờ đánh bại đội Lương Châu, rất khiến người khác kính nể!
- Thực ra, hôm nay chúng tôi cũng là do may mắn, gần kết thúc chủ tướng của bọn họ bị thương mới cho chúng tôi cơ hội. Nếu không cuối cùng cũng không biết hươu chết trong tay ai!
Nói đến đây, Lý Trọng Nhuận liếc nhìn sang Địch Yến, có lẽ là vì ánh sáng hơi yếu, y vẫn chưa nhận ra Địch Yến cải nam trang , còn tưởng nàng chính là một trong những cầu thủ của Lý Trân liền cười hỏi:
- Vị này cũng là cầu thủ đội mã cầu Nội vệ sao?
Lý Trân khẽ mỉm cười:
- Đây là hiền đệ của ta, phụ trách liên lạc tin tức, sắp xếp sân bóng.
Lý Trọng Nhuận cảm thấy Địch Yến hơi quen, nhìn kỹ lại rồi cười, bỗng nhiên nhận ra nàng, y ngây ra một lúc rồi cười khổ nói:
- Hóa ra là Địch cô nương, tôi lại không nhận ra.
Địch Yến tự nhiên cười nói:
- Lý công tử định tiếp tục ở lại kinh thành sao?
- Ta vẫn chưa quyết định, khả năng về Phòng Châu là lớn hơn.
Lý Trân lại hỏi:
- Ta nghe nói lưu dân từ Ba Thục đến Phòng Châu rất nhiều, Phòng Châu bên kia đã xảy ra chuyện gì sao?
Lý Trọng Nhuận bỗng nhìn Lý Trân cảnh giác. Lý Trân ở kinh thành xa xôi sao biết lưu dân ở Phòng Châu rất nhiều? Lẽ nào hắn có thám tử ở Phòng Châu sao?
Lại nghĩ về thân phận Nội vệ của Lý Trân, trong lòng Lý Trọng Nhuận càng thêm lo lắng, y ngạc nhiên cúi đầu không nói, lại quên trả lời nghi vấn của Lý Trân.
***
Lúc này, ở phía trước có tiếng xôn xao, chỉ nghe có người cao giọng nói:
- Phía dưới ta bắt đầu rút thăm, tổng cộng 16 lá, rút rồi là không thể thay đổi nữa.
Lý Trọng Nhuận không để ý Lý Trân nói gì nữa, y ngồi ngay ngắn, sắc mặt trở nên nghiêm nghị, tất cả mọi người đều hơi căng thẳng. Dù sao lần này rút thăm cũng không giống hai đợt trước, còn có thể lấy được đội yếu. Lúc này rút ngẫu nhiên gần như toàn là đội mạnh.
Đỗ Cảnh Kiệm rút từ hai bên hòm mỗi bên một thẻ, giao cho quan viên kiểm nghiệm một chút, rồi cao giọng hô:
- Đôi thứ nhất, đội Võ tướng Lương Vương đấu với đội Võ Lâm Quân.
Mọi người đều thấy cảnh xôn xao, đây chắc chắn là lá thăm chết rồi, hai đội đều có sức mạnh để đoạt giải quán quân, thì gặp nhau đúng lúc này.
Tướng quân Tào Sư Nhân của Võ Lâm Quân đứng lên cười khổ một tiếng, năm ngoái do bất lợi bọn họ đã bị Thiên kỵ doanh loại từ vòng đầu tiên. Năm nay vòng thứ ba đã gặp phải đội Võ tướng Lương Vương rồi, không biết năm nay có qua cửa này không? Tào Sư Nhân tiến lên nhận lá thăm, còn chủ tướng của đội Lương Vương là Võ Diên Tú cũng lên nhận lá thăm, lạnh lùng liếc mắt nhìn Tào Sư Nhân một cái.
Võ Diên Tú là con trai của Võ Thừa Tự, làm lang tướng Võ Lâm Quân, vốn y dốc sức cho đội Tiết Hoài Nghĩa, nhưng sau khi Tiết Hoài Nghĩa chết, y về đội bóng của nhà mình, không ngờ Võ Thừa Tự lại bị đày đi Lĩnh Nam. Thê thiếp con cái Võ Thừa Tự tranh cướp tài sản, xảy ra nội chiến, mẫu thân của Võ Diên Tú xuất thân thấp hèn bị Võ Phù Dung khống chế. Đang tức giận, y đã đầu quân cho Võ Tam Tư, làm cầu thủ chơi bóng cho Võ Tam Tư.
Quan hệ của Võ Diên Tú và Tào Sư Nhân không tốt, cho nên y rất lạnh nhạt với Tào Sư Nhân.
Lúc này, Đỗ Cảnh Kiệm lại rút lá thăm thứ hai cao giọng nói:
- Đôi thứ hai, Thiên kỵ doanh đấu với đội Triệu Châu.
Đội Triệu Châu là đội yếu duy nhất lọt vào tốp 16 đội mạnh, do may mắn liên tục đấu với hai đội yếu hơn. May mắn vào tốp 16, nhưng bọn họ lại gặp đội Thiên kỵ doanh mạnh nhất rồi. Như vậy chắc chắn đội Triệu Châu sẽ phải chấp nhận dừng lại tại đây.
Kết quả trận đấu của hai đội bóng này không có bất kì sự chờ mong nào, chỉ có điều không ít người hâm mộ Đậu Tiên Vân. Bọn họ quá may mắn, không ngờ lại ngẫu nhiên gặp đội Triệu Châu.
- Đôi thứ ba!
Đỗ Cảnh Kiệm lại cao giọng hô lớn:
- Đội Phòng Châu đấu với…
Ông ta cố tình dừng lại một chút rồi cười nói:
- Đội Nội vệ!
/337
|