Chùa Báo Quốc ở phía Nam ngoại thành, là một ngôi chùa lớn với hàng trăm tăng nhân, có hơn trăm năm lịch sử. Sáng sớm ngày hôm sau, Lý Trân dẫn theo mười mấy người chùa Báo Quốc. Hắn tới đây để thăm hỏi Trí Quang đại sư, vốn là trụ trì chùa Lân Chỉ.
Từ sau khi lão ni Hà Nội chiếm đoạt chùa Lân Chỉ. Hơn mấy trăm tăng nhân trong chùa đều bị bắt ép đến chùa Báo Quốc. Bọn họ quyên tiền hoá duyên ở khắp nơi, chuẩn bị xây lại chùa ở ngoài thành.
Một tăng nhân dẫn bọn họ vào hậu viện. Lý Trân gặp được Trí Quang đại sư ở cửa lớn một tòa tăng viện, Lúc trước hắn bị mũi tên tẩm độc của Lam Chấn Ngọc gây thương tích, đã ở chỗ Trí Quang đại sư dưỡng thương vài ngày, được chăm sóc chu đáo. Hắn vẫn luôn mang lòng cảm kích.
- A Di Đà Phật, Lý công tử vẫn khỏe chứ?
Trí Quang đại sư khẽ cười nói.
- Hôm nay đến đây là có chút chuyện làm phiền đại sư.
- Không sao. Mời Lý công tử vào trong phòng!
Lý Trân bảo thủ hạ chờ ở ngoài viện. Hắn theo Trí Quang đại sư đi vào thiện phòng. Hai người chủ khách lần lượt ngồi xuống. Một tiểu tăng dâng trà cho bọn họ. Lý Trân uống một ngụm trà, bình tĩnh nói:
- Nghe nói đại sư định xây dựng lại chùa. Chẳng lẽ không nghĩ tới việc trở về chùa Lân Chỉ sao?
Trí Quang đại sư bất đắc dĩ cười khổ một tiếng:
- Nói dễ hơn làm!
- Thật ra ta có ý muốn đuổi yêu ni đi, trả lại chùa Lân Chỉ cho đại sư.
Lý Trân thử thăm dò cười nói.
Trí Quang đại sư thản nhiên cười:
- Đa tạ ý tốt của Lý công tử.
Rõ ràng Trí Quang đại sư chỉ nói có lệ với Lý Trân. Y vốn không tin Lý Trân có năng lực như thế. Có Tiết Hoài Nghĩa làm kẻ giật dây, cho dù là đương kim tướng quốc cũng không có cách nào. Y đã từ bỏ hi vọng với việc trở về chùa Lân Chỉ rồi. Đương nhiên, Lý Trân cũng không có đưa ra thứ gì khiến y tin tưởng được.
Lúc này, Lý Trân lấy ra kim bài thống lĩnh nội vệ của mình, đặt lên bàn:
- Dựa vào cái này có thể làm được không?
Trí Quang đại sư lập tức nhìn chăm chú. Tấm thẻ bài song ưng của nội vệ không ai trong thành Lạc Dương là không biết. Binh sĩ bình thường đeo đồng bài, giáo úy thì đeo ngân bài, thống lĩnh và hai phó thống lĩnh đeo kim bài. Lý Trân lấy ra kim bài song ưng. Sao lại không khiến Trí Quang đại sư khiếp sợ cho được.
Y vội vàng đứng dậy vỗ tay thi lễ:
- Bần tăng thất lễ với Lý Thống lĩnh rồi!
Lý Trân cười đáp lễ nói:
- Ta cũng không có ý gì khác. Chỉ là muốn để đại sư biết, ta không ăn nói lung tung.
Trong mắt Trí Quang đại sư bắt đầu có ánh sáng, không còn mặt mày sầu muộn như vừa nãy. Tất nhiên y cũng có khát vọng được trở về chùa Lân Chỉ. Chỉ là sau lưng lão ni Hà Nội là Tiết Hoài Nghĩa, khiến y cảm thấy tuyệt vọng vô cùng.
Nhưng Lý Trân lấy ra kim bài nội vệ, lại khiến y nhìn thấy một tia hy vọng. Nội vệ đa phần là làm theo ý chỉ của Thánh Thượng. Chẳng lẽ Thánh Thượng cũng bắt đầu chán ghét yêu ni Hà Nội sao?
Trí Quang đại sư vội vàng mời Lý Trân ngồi xuống, tiến đến gần chút rồi cười nói:
- Không biết ta có thể giúp được gì cho Lý thống lĩnh?
Y rất muốn được trở về chùa Lân Chỉ, không còn che giấu sự chờ mong trong lòng mình nữa.
Lý Trân cười nói:
- Hôm nay ta tới thăm đại sư, chính là hy vọng có thể lấy được bản đồ hoàn chỉnh của chùa Lân Chỉ. Ta tin tưởng đại sư có tấm bản đồ này.
Trí Quang đại sư trầm tư một lát, gật đầu nói:
- Quả thật ta có một tấm bản đồ hoàn chỉnh. Xin Lý Thống lĩnh chờ một chút, ta đi lấy ngay đây.
Y đứng dậy đi vào trong phòng. Lát sau lấy ra một quyển trục dài, cẩn thận trải ra trường kỷ:
- Đây là tấm bản đồ của chùa Lân Chỉ mười năm trước. Mời Lý Thống lĩnh xem thử.
Lý Trân đứng trước tấm bản đồ, ánh mắt sáng ngời nhìn chăm chú vào tấm bản đồ thiết kế tỉ mì này. Còn có bố cục của địa cung. Đây đúng là tấm bản đồ hắn hy vọng lấy được. Hắn ngồi xổm xuống, chỉ vào tòa viện ở trong cùng phía đông nói: - Có lẽ đây chính là Quan Âm Đường của Vi Đoàn Nhi!
- Lý Thống lĩnh nói phải. Đúng là nơi này!
Lý Trân hơi nhíu mày:
- Phía dưới Quan Âm Đường có một tòa địa cung. Sao lại không xuất hiện trên tấm bản đồ này?
Trí Quang đại sư áy náy nói:
- Theo lý mà nói, tất cả địa cung đều có trên bản đồ. Nhưng ta cũng không biết vì sao tòa địa cung Quan Âm Đường lại không xuất hiện trên bản đồ.
Lý Trân lại nhìn bản đồ một lát, nghi ngờ hỏi:
- Địa cung mang lại cảm giác hỗn loạn lộn xộn cho người khác. Vì sao lại thế?
Trí Quang đại sư cười khổ một tiếng nói:
- Chùa Lân Chỉ được xây vào thời Tây Tấn. Sau loạn Vĩnh Gia, ngôi chùa may mắn còn tồn tại. Để bảo vệ bản thân, các tăng nhân liền bắt đầu đào địa cung dưới đất, liên tục gần bốn mươi năm, khiến địa cung bên dưới phức tạp vô cùng. Ta ở trong chùa ba mươi năm, cũng chưa bao giờ tìm hiểu rõ. Địa cung ở Quan Âm Đường chỉ là một góc trong đó mà thôi.
Lý Trân trầm ngâm một chút lại hỏi:
- Chúng ta phát hiện, lão ni Hà Nội bố trí hai mươi mấy võ tăng của chùa Bạch Mã bảo vệ ở ngoài Quan Âm Đường của Vi Đoàn Nhi, đại sư cho rằng là vì sao?
Trí Quang đại sư biến sắc, Lý Trân hỏi quá trực tiếp. Y làm sao dám xen vào cuộc nội đấu kinh tâm động phách như thế. Y cuống quít đứng dậy, rũ mắt chắp tay nói:
- Ta có thể cho Lý Thống lĩnh mượn tấm bản đồ này. Nếu không có chuyện gì khác, ta phải đi niệm kinh rồi.
Trí Quang đại sư đang đuổi người. Lý Trân cũng không hỏi nhiều nữa, chậm rãi lấy tấm bản đồ, chắp tay cười nói:
- Đa tạ đại sư đã tương trợ. Tại hạ cáo từ.
Lý Trân bước nhanh ra sân, lại đưa tay ra phía y:
- Đại sư xin dừng bước!
Trí Quang đại sư giật giật môi, cuối cùng vẫn không kìm nổi thấp giọng ám chỉ:
- Trong địa cung chỗ chỗ đan xen, bốn phía thông suốt. Có rất nhiều cửa quan trọng đều nằm ở những nơi không bắt mắt. Lý Thống lĩnh phải xem xét cẩn thận.
Lý Trân hiểu được ý của của y, không khỏi mừng rỡ:
- Đa tạ đại sư, cáo từ!
Hắn bước nhanh ra khỏi thiền viện. Hơn mười thủ hạ theo hắn rời khỏi chùa Báo Quốc.
Chùa Báo Quốc nằm ở phía Tây Nam của Lạc Dương, cách thành trì khoảng mười mấy dặm. Nơi này khá vắng vẻ, rừng cây rậm rạp, một đường quanh co khúc khuỷu dẫn thẳng đến Hậu Tải Môn.
Lý Trân dẫn đầu mười mấy thủ hạ phi ngựa trên đường. Lúc này, hắn bỗng nhiên dừng chiến mã lại. Ánh mắt sắt bén đầy cảnh giác nhìn về rừng cây ở bên trái đằng trước. Dường như hắn nhìn thấy gì.
Lúc này, Lý Trân hô to một tiếng:
- Cẩn thận có tên!
Hắn nhanh chóng nằm rạp người trên chiến mã. Chỉ thấy hai mươi mấy mũi tên xé gió lao tới. Mấy mũi tên sượt qua đỉnh đầu hắn. Phía sau, ba gã binh sĩ nội vệ không trốn kịp, bị trúng tên, kêu thảm một tiếng, ngã khỏi chiến mã.
Lý Trân giận dữ, nhanh chóng lấy cung tên ra. Ba mũi tên liên tiếp bắn ra như sao chổi. Ba tiếng kêu thảm thiết truyền ra từ trong rừng. Chỉ thấy ba bóng đen rơi xuống từ trên cây.
Lúc này, gần hai trăm hắc y nhân xông ra từ trong rừng, tay cầm đao kiếm đánh về phía binh sĩ nội vệ. Hắc y nhân đã chặn hết đường của bọn họ. Phía bên trái là rừng cây um tùm, mà phía bên phải là con dốc hơn mười trượng.
Nếu không kịp thời thoát khỏi vòng vây, chắc chắn bọn họ sẽ chết trên con đường nhỏ hẹp này.
Lý Trân thấy tình thế nguy cấp, hét lớn một tiếng: - Theo ta xông ra ngoài!
Hắn đeo trường cung trên lưng, rút hoành đao nội vệ ra, hai chân ra sức thúc ngựa, xông về phía trước. Mười mấy tên thủ hạ ở phía sau đã cứu được một người chưa chết, xông lên theo Lý Trân.
Mấy mũi tên phóng tới bị Lý Trân vung đao đánh bay, Trong nháy mắt hắn lao vào đám hắc y nhân ngăn cản mình.
Đường nhỏ hẹp, không chứa được nhiều người. Chỉ có hai mươi mấy hắc y nhân chặn phía trước. Nhưng càng ngày càng có nhiều hắc y nhân từ trong rừng xông ra. Bọn chúng chạy theo Lý Trân. Một khi hắc y nhân tạo thành nhiều tầng ngăn cách, binh sĩ nội vệ liền gặp nguy hiểm.
Lý Trân hét lớn một tiếng rồi vung đao chém. Hoành đao nội vệ vô cùng sắc bén. Trong nháy mắt, hai cái đầu bị hắn đánh bay, máu tươi phun tung toé. Chiến mã to lớn cũng đá ngã mấy tên. Hắn liền xông ra bốn năm trượng. Phía sau vài thủ hạ cũng lao vào đám hắc y nhân, vung đao chém lung tung.
Hắc y nhân dùng khăn che kín đầu, nhưng do hoành đao bổ chém, chiến mã va chạm, không ít bọn chúng làm rơi khăn trùm đầu, lộ ra từng cái đầu trọc. Binh sĩ nội vệ đều hận đến mức hét to lên:
- Là đám võ tăng chết tiệt!
Lý Trân lại không lên tiếng. Đương nhiên hắn biết những kẻ này đều là võ tăng do Tiết Hoài Nghĩa phái đến. Ở trong thành Lạc Dương bọn chúng không dám phục kích với quy mô lớn như vậy. Nhưng bọn chúng lại nắm được cơ hội mình ra khỏi thành đến chùa Báo Quốc.
Cho dù từ lúc phát hiện địch đến khi xông lên, Lý Trân chỉ mất khoảng thời gian ngắn ngủi, nhưng tình thế đã trở nên nguy cấp. Gần trăm võ tăng chùa Bạch Mã ùn ùn kéo đến.
Lý Trân liên tiếp giết chết năm sáu người, mở ra một đường máu. Hắn phi ngựa chạy gấp, nháy mắt liền chạy được hơn hai mươi bước, bỏ lại đám võ tăng ở phía sau.
Hắn quay đầu lại. Phía sau lại chỉ có sáu người đi theo. Một gã binh sĩ nội vệ bị cung tên bắn trúng rơi khỏi ngựa, gây khó khăn cho các binh sĩ phía sau khi phá phòng vây, khiến võ tăng có thể tập hợp lại lần nữa. Lúc này, Lâm Cầm Hổ hét lớn một tiếng, vung cây thiết bổng xông lên, mười mấy tên võ tăng vây xung quanh y. Lâm Cầm Hổ chém giết đỏ cả mắt, cây thiết bổng tung bay loạn xạ.
Lý Trân không chút do dự gỡ cung tên xuống, xoay người bắn tên. Từng mũi tên Lang Nha mạnh mẽ như một chuỗi ngọc bắn về phía võ tăng.
Mũi tên thứ nhất bắn thủng đầu một thủ lĩnh võ tăng. Y đang cầm kiếm đâm về phía chiến mã của Lâm Cầm Hổ. Mũi tên dài bắn trúng huyệt Thái Dương của y, đầu mũi tên lộ ra từ một bên lỗ tai.
Mũi tên thứ hai bắn thủng cổ một gã võ tăng đánh lén. Y giữ chặt cổ rồi ngã xuống, đến tiếng kêu thảm cũng không kêu nổi.
Mũi tên thứ ba…
Lý Trân rút tên từ trong ống ra, giương cung lắp tên, thả dây cung bắn nhanh như nước chảy mây trôi . Chỉ trong chốc lát, mười lăm mũi tên bắn ra như sao băng đuổi trăng, tên tên giết địch, thi thể chất đầy đường.
Đám võ tăng sợ hãi thần tiễn của Lý Trân, đều lui về phía sau. Phía sau bảy tám binh sĩ nội vệ liền nhân cơ hội thoát khỏi vòng vây.
Lý Trân quay đầu ngựa lại phi ngựa chạy gấp, dần dần dẫn mười mấy binh sĩ nội vệ chạy thoát.
Mọi người trở lại công sở nha của Khuyên Thiện phường. Hôm nay là ngày mùng hai tháng giêng, chủ bộ Dương Tín đang trực trong công sở nha. Y vốn chỉ đến công sở nha xem xét chút. Không ngờ lại gặp được binh sĩ nội vệ bị phục kích, rất nhiều binh sĩ nội vệ bị thương. Cả người toàn là máu, thậm chí ngay cả Lý Trân cũng đầy vết máu.
- Chuyện gì thế này?
Dương Tín chạy đến, sợ tới mức giọng nói cũng thay đổi.
- Làm phiền chủ bộ giúp chúng ta mời y sĩ đến đây.
Lý Trân lại dặn y:
- Không được để lộ việc này ra ngoài.
Dương Tín liên tục gật đầu, xoay người chạy vội ra ngoài. Tất cả mọi người đều mệt mỏi ngồi trong đại đường, xé bỏ y phục, dùng rượu tẩy trùng miệng vết thương, rồi bôi thuốc trị thương.
Không lâu sau, một y sĩ ở gần đó mang theo hai gã dược đồng vội vàng chạy đến, mau chóng chạy chữa cho mấy binh sĩ bị thương nặng.
Trên đùi Lý Trân trúng một kiếm, tạo thành vết thương dài ba tấc. Cũng may miệng vết thương không sâu, máu đã đông. Hắn cũng dùng rượu tẩy trùng vết thương một chút. Cơn đau mãnh liệt khiến các cơ trên mặt đều co quắp, lại dùng thuốc Địch Yến cho hắn thoa vết thương. Lập tức một cảm giác mát mẻ truyền đến.
So với sự đau đớn mà vết thương mang đến cho hắn, lần này tổn thất mà trận phục kích đem lại khiến lửa giận trong lòng hắn bốc lên ngùn ngụt. Tổn thất bốn binh sĩ nội vệ, đồng thời chuyện làm hắn hoang mang chính là, làm sao Tiết Hoài Nghĩa biết hắn rời thành đến chùa Báo Quốc, mới có thể bố trí phục kích chuẩn xác như vậy.
Đương nhiên, hắn không thể bất cẩn để có kẻ mật báo tin nội bộ. Dù sao đến chùa Báo Quốc tìm Trí Quang đại sư là ý tưởng nhất thời của bản thân tối qua. Ngay cả Triệu Thu Nương hắn cũng không nói. Sáng nay lúc xuất phát, hơn mười binh sĩ nội vệ đi theo cũng không biết phải đi đâu?
Cho dù tăng nhân của chùa Báo Quốc dùng chim bồ câu truyền tin cho Tiết Hoài Nghĩa, bọn chúng cũng không kịp chạy tới.
Nghĩ tới nghĩ lui, Lý Trân cảm thấy chỉ có một khả năng, cửa thành có mật thám của Tiết Hoài Nghĩa, hoặc là trong đội quân thủ thành có người của y. Bọn chúng phát hiện mình ra khỏi thành, liền lập tức báo cho Tiết Hoài Nghĩa. Hơn nữa võ tăng của Tiết Hoài Nghĩa mai phục tại cửa thành phụ cận. Chỉ có như vậy, Tiết Hoài Nghĩa mới kịp bố trí phục kích.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng vang. Mấy binh sĩ nội vệ đều lần lượt đứng lên. Lý Trân quay đầu lại, chỉ thấy hơn mười cung nữ vây quanh Thượng Quan Uyển Nhi bước nhanh đến
Từ sau khi lão ni Hà Nội chiếm đoạt chùa Lân Chỉ. Hơn mấy trăm tăng nhân trong chùa đều bị bắt ép đến chùa Báo Quốc. Bọn họ quyên tiền hoá duyên ở khắp nơi, chuẩn bị xây lại chùa ở ngoài thành.
Một tăng nhân dẫn bọn họ vào hậu viện. Lý Trân gặp được Trí Quang đại sư ở cửa lớn một tòa tăng viện, Lúc trước hắn bị mũi tên tẩm độc của Lam Chấn Ngọc gây thương tích, đã ở chỗ Trí Quang đại sư dưỡng thương vài ngày, được chăm sóc chu đáo. Hắn vẫn luôn mang lòng cảm kích.
- A Di Đà Phật, Lý công tử vẫn khỏe chứ?
Trí Quang đại sư khẽ cười nói.
- Hôm nay đến đây là có chút chuyện làm phiền đại sư.
- Không sao. Mời Lý công tử vào trong phòng!
Lý Trân bảo thủ hạ chờ ở ngoài viện. Hắn theo Trí Quang đại sư đi vào thiện phòng. Hai người chủ khách lần lượt ngồi xuống. Một tiểu tăng dâng trà cho bọn họ. Lý Trân uống một ngụm trà, bình tĩnh nói:
- Nghe nói đại sư định xây dựng lại chùa. Chẳng lẽ không nghĩ tới việc trở về chùa Lân Chỉ sao?
Trí Quang đại sư bất đắc dĩ cười khổ một tiếng:
- Nói dễ hơn làm!
- Thật ra ta có ý muốn đuổi yêu ni đi, trả lại chùa Lân Chỉ cho đại sư.
Lý Trân thử thăm dò cười nói.
Trí Quang đại sư thản nhiên cười:
- Đa tạ ý tốt của Lý công tử.
Rõ ràng Trí Quang đại sư chỉ nói có lệ với Lý Trân. Y vốn không tin Lý Trân có năng lực như thế. Có Tiết Hoài Nghĩa làm kẻ giật dây, cho dù là đương kim tướng quốc cũng không có cách nào. Y đã từ bỏ hi vọng với việc trở về chùa Lân Chỉ rồi. Đương nhiên, Lý Trân cũng không có đưa ra thứ gì khiến y tin tưởng được.
Lúc này, Lý Trân lấy ra kim bài thống lĩnh nội vệ của mình, đặt lên bàn:
- Dựa vào cái này có thể làm được không?
Trí Quang đại sư lập tức nhìn chăm chú. Tấm thẻ bài song ưng của nội vệ không ai trong thành Lạc Dương là không biết. Binh sĩ bình thường đeo đồng bài, giáo úy thì đeo ngân bài, thống lĩnh và hai phó thống lĩnh đeo kim bài. Lý Trân lấy ra kim bài song ưng. Sao lại không khiến Trí Quang đại sư khiếp sợ cho được.
Y vội vàng đứng dậy vỗ tay thi lễ:
- Bần tăng thất lễ với Lý Thống lĩnh rồi!
Lý Trân cười đáp lễ nói:
- Ta cũng không có ý gì khác. Chỉ là muốn để đại sư biết, ta không ăn nói lung tung.
Trong mắt Trí Quang đại sư bắt đầu có ánh sáng, không còn mặt mày sầu muộn như vừa nãy. Tất nhiên y cũng có khát vọng được trở về chùa Lân Chỉ. Chỉ là sau lưng lão ni Hà Nội là Tiết Hoài Nghĩa, khiến y cảm thấy tuyệt vọng vô cùng.
Nhưng Lý Trân lấy ra kim bài nội vệ, lại khiến y nhìn thấy một tia hy vọng. Nội vệ đa phần là làm theo ý chỉ của Thánh Thượng. Chẳng lẽ Thánh Thượng cũng bắt đầu chán ghét yêu ni Hà Nội sao?
Trí Quang đại sư vội vàng mời Lý Trân ngồi xuống, tiến đến gần chút rồi cười nói:
- Không biết ta có thể giúp được gì cho Lý thống lĩnh?
Y rất muốn được trở về chùa Lân Chỉ, không còn che giấu sự chờ mong trong lòng mình nữa.
Lý Trân cười nói:
- Hôm nay ta tới thăm đại sư, chính là hy vọng có thể lấy được bản đồ hoàn chỉnh của chùa Lân Chỉ. Ta tin tưởng đại sư có tấm bản đồ này.
Trí Quang đại sư trầm tư một lát, gật đầu nói:
- Quả thật ta có một tấm bản đồ hoàn chỉnh. Xin Lý Thống lĩnh chờ một chút, ta đi lấy ngay đây.
Y đứng dậy đi vào trong phòng. Lát sau lấy ra một quyển trục dài, cẩn thận trải ra trường kỷ:
- Đây là tấm bản đồ của chùa Lân Chỉ mười năm trước. Mời Lý Thống lĩnh xem thử.
Lý Trân đứng trước tấm bản đồ, ánh mắt sáng ngời nhìn chăm chú vào tấm bản đồ thiết kế tỉ mì này. Còn có bố cục của địa cung. Đây đúng là tấm bản đồ hắn hy vọng lấy được. Hắn ngồi xổm xuống, chỉ vào tòa viện ở trong cùng phía đông nói: - Có lẽ đây chính là Quan Âm Đường của Vi Đoàn Nhi!
- Lý Thống lĩnh nói phải. Đúng là nơi này!
Lý Trân hơi nhíu mày:
- Phía dưới Quan Âm Đường có một tòa địa cung. Sao lại không xuất hiện trên tấm bản đồ này?
Trí Quang đại sư áy náy nói:
- Theo lý mà nói, tất cả địa cung đều có trên bản đồ. Nhưng ta cũng không biết vì sao tòa địa cung Quan Âm Đường lại không xuất hiện trên bản đồ.
Lý Trân lại nhìn bản đồ một lát, nghi ngờ hỏi:
- Địa cung mang lại cảm giác hỗn loạn lộn xộn cho người khác. Vì sao lại thế?
Trí Quang đại sư cười khổ một tiếng nói:
- Chùa Lân Chỉ được xây vào thời Tây Tấn. Sau loạn Vĩnh Gia, ngôi chùa may mắn còn tồn tại. Để bảo vệ bản thân, các tăng nhân liền bắt đầu đào địa cung dưới đất, liên tục gần bốn mươi năm, khiến địa cung bên dưới phức tạp vô cùng. Ta ở trong chùa ba mươi năm, cũng chưa bao giờ tìm hiểu rõ. Địa cung ở Quan Âm Đường chỉ là một góc trong đó mà thôi.
Lý Trân trầm ngâm một chút lại hỏi:
- Chúng ta phát hiện, lão ni Hà Nội bố trí hai mươi mấy võ tăng của chùa Bạch Mã bảo vệ ở ngoài Quan Âm Đường của Vi Đoàn Nhi, đại sư cho rằng là vì sao?
Trí Quang đại sư biến sắc, Lý Trân hỏi quá trực tiếp. Y làm sao dám xen vào cuộc nội đấu kinh tâm động phách như thế. Y cuống quít đứng dậy, rũ mắt chắp tay nói:
- Ta có thể cho Lý Thống lĩnh mượn tấm bản đồ này. Nếu không có chuyện gì khác, ta phải đi niệm kinh rồi.
Trí Quang đại sư đang đuổi người. Lý Trân cũng không hỏi nhiều nữa, chậm rãi lấy tấm bản đồ, chắp tay cười nói:
- Đa tạ đại sư đã tương trợ. Tại hạ cáo từ.
Lý Trân bước nhanh ra sân, lại đưa tay ra phía y:
- Đại sư xin dừng bước!
Trí Quang đại sư giật giật môi, cuối cùng vẫn không kìm nổi thấp giọng ám chỉ:
- Trong địa cung chỗ chỗ đan xen, bốn phía thông suốt. Có rất nhiều cửa quan trọng đều nằm ở những nơi không bắt mắt. Lý Thống lĩnh phải xem xét cẩn thận.
Lý Trân hiểu được ý của của y, không khỏi mừng rỡ:
- Đa tạ đại sư, cáo từ!
Hắn bước nhanh ra khỏi thiền viện. Hơn mười thủ hạ theo hắn rời khỏi chùa Báo Quốc.
Chùa Báo Quốc nằm ở phía Tây Nam của Lạc Dương, cách thành trì khoảng mười mấy dặm. Nơi này khá vắng vẻ, rừng cây rậm rạp, một đường quanh co khúc khuỷu dẫn thẳng đến Hậu Tải Môn.
Lý Trân dẫn đầu mười mấy thủ hạ phi ngựa trên đường. Lúc này, hắn bỗng nhiên dừng chiến mã lại. Ánh mắt sắt bén đầy cảnh giác nhìn về rừng cây ở bên trái đằng trước. Dường như hắn nhìn thấy gì.
Lúc này, Lý Trân hô to một tiếng:
- Cẩn thận có tên!
Hắn nhanh chóng nằm rạp người trên chiến mã. Chỉ thấy hai mươi mấy mũi tên xé gió lao tới. Mấy mũi tên sượt qua đỉnh đầu hắn. Phía sau, ba gã binh sĩ nội vệ không trốn kịp, bị trúng tên, kêu thảm một tiếng, ngã khỏi chiến mã.
Lý Trân giận dữ, nhanh chóng lấy cung tên ra. Ba mũi tên liên tiếp bắn ra như sao chổi. Ba tiếng kêu thảm thiết truyền ra từ trong rừng. Chỉ thấy ba bóng đen rơi xuống từ trên cây.
Lúc này, gần hai trăm hắc y nhân xông ra từ trong rừng, tay cầm đao kiếm đánh về phía binh sĩ nội vệ. Hắc y nhân đã chặn hết đường của bọn họ. Phía bên trái là rừng cây um tùm, mà phía bên phải là con dốc hơn mười trượng.
Nếu không kịp thời thoát khỏi vòng vây, chắc chắn bọn họ sẽ chết trên con đường nhỏ hẹp này.
Lý Trân thấy tình thế nguy cấp, hét lớn một tiếng: - Theo ta xông ra ngoài!
Hắn đeo trường cung trên lưng, rút hoành đao nội vệ ra, hai chân ra sức thúc ngựa, xông về phía trước. Mười mấy tên thủ hạ ở phía sau đã cứu được một người chưa chết, xông lên theo Lý Trân.
Mấy mũi tên phóng tới bị Lý Trân vung đao đánh bay, Trong nháy mắt hắn lao vào đám hắc y nhân ngăn cản mình.
Đường nhỏ hẹp, không chứa được nhiều người. Chỉ có hai mươi mấy hắc y nhân chặn phía trước. Nhưng càng ngày càng có nhiều hắc y nhân từ trong rừng xông ra. Bọn chúng chạy theo Lý Trân. Một khi hắc y nhân tạo thành nhiều tầng ngăn cách, binh sĩ nội vệ liền gặp nguy hiểm.
Lý Trân hét lớn một tiếng rồi vung đao chém. Hoành đao nội vệ vô cùng sắc bén. Trong nháy mắt, hai cái đầu bị hắn đánh bay, máu tươi phun tung toé. Chiến mã to lớn cũng đá ngã mấy tên. Hắn liền xông ra bốn năm trượng. Phía sau vài thủ hạ cũng lao vào đám hắc y nhân, vung đao chém lung tung.
Hắc y nhân dùng khăn che kín đầu, nhưng do hoành đao bổ chém, chiến mã va chạm, không ít bọn chúng làm rơi khăn trùm đầu, lộ ra từng cái đầu trọc. Binh sĩ nội vệ đều hận đến mức hét to lên:
- Là đám võ tăng chết tiệt!
Lý Trân lại không lên tiếng. Đương nhiên hắn biết những kẻ này đều là võ tăng do Tiết Hoài Nghĩa phái đến. Ở trong thành Lạc Dương bọn chúng không dám phục kích với quy mô lớn như vậy. Nhưng bọn chúng lại nắm được cơ hội mình ra khỏi thành đến chùa Báo Quốc.
Cho dù từ lúc phát hiện địch đến khi xông lên, Lý Trân chỉ mất khoảng thời gian ngắn ngủi, nhưng tình thế đã trở nên nguy cấp. Gần trăm võ tăng chùa Bạch Mã ùn ùn kéo đến.
Lý Trân liên tiếp giết chết năm sáu người, mở ra một đường máu. Hắn phi ngựa chạy gấp, nháy mắt liền chạy được hơn hai mươi bước, bỏ lại đám võ tăng ở phía sau.
Hắn quay đầu lại. Phía sau lại chỉ có sáu người đi theo. Một gã binh sĩ nội vệ bị cung tên bắn trúng rơi khỏi ngựa, gây khó khăn cho các binh sĩ phía sau khi phá phòng vây, khiến võ tăng có thể tập hợp lại lần nữa. Lúc này, Lâm Cầm Hổ hét lớn một tiếng, vung cây thiết bổng xông lên, mười mấy tên võ tăng vây xung quanh y. Lâm Cầm Hổ chém giết đỏ cả mắt, cây thiết bổng tung bay loạn xạ.
Lý Trân không chút do dự gỡ cung tên xuống, xoay người bắn tên. Từng mũi tên Lang Nha mạnh mẽ như một chuỗi ngọc bắn về phía võ tăng.
Mũi tên thứ nhất bắn thủng đầu một thủ lĩnh võ tăng. Y đang cầm kiếm đâm về phía chiến mã của Lâm Cầm Hổ. Mũi tên dài bắn trúng huyệt Thái Dương của y, đầu mũi tên lộ ra từ một bên lỗ tai.
Mũi tên thứ hai bắn thủng cổ một gã võ tăng đánh lén. Y giữ chặt cổ rồi ngã xuống, đến tiếng kêu thảm cũng không kêu nổi.
Mũi tên thứ ba…
Lý Trân rút tên từ trong ống ra, giương cung lắp tên, thả dây cung bắn nhanh như nước chảy mây trôi . Chỉ trong chốc lát, mười lăm mũi tên bắn ra như sao băng đuổi trăng, tên tên giết địch, thi thể chất đầy đường.
Đám võ tăng sợ hãi thần tiễn của Lý Trân, đều lui về phía sau. Phía sau bảy tám binh sĩ nội vệ liền nhân cơ hội thoát khỏi vòng vây.
Lý Trân quay đầu ngựa lại phi ngựa chạy gấp, dần dần dẫn mười mấy binh sĩ nội vệ chạy thoát.
Mọi người trở lại công sở nha của Khuyên Thiện phường. Hôm nay là ngày mùng hai tháng giêng, chủ bộ Dương Tín đang trực trong công sở nha. Y vốn chỉ đến công sở nha xem xét chút. Không ngờ lại gặp được binh sĩ nội vệ bị phục kích, rất nhiều binh sĩ nội vệ bị thương. Cả người toàn là máu, thậm chí ngay cả Lý Trân cũng đầy vết máu.
- Chuyện gì thế này?
Dương Tín chạy đến, sợ tới mức giọng nói cũng thay đổi.
- Làm phiền chủ bộ giúp chúng ta mời y sĩ đến đây.
Lý Trân lại dặn y:
- Không được để lộ việc này ra ngoài.
Dương Tín liên tục gật đầu, xoay người chạy vội ra ngoài. Tất cả mọi người đều mệt mỏi ngồi trong đại đường, xé bỏ y phục, dùng rượu tẩy trùng miệng vết thương, rồi bôi thuốc trị thương.
Không lâu sau, một y sĩ ở gần đó mang theo hai gã dược đồng vội vàng chạy đến, mau chóng chạy chữa cho mấy binh sĩ bị thương nặng.
Trên đùi Lý Trân trúng một kiếm, tạo thành vết thương dài ba tấc. Cũng may miệng vết thương không sâu, máu đã đông. Hắn cũng dùng rượu tẩy trùng vết thương một chút. Cơn đau mãnh liệt khiến các cơ trên mặt đều co quắp, lại dùng thuốc Địch Yến cho hắn thoa vết thương. Lập tức một cảm giác mát mẻ truyền đến.
So với sự đau đớn mà vết thương mang đến cho hắn, lần này tổn thất mà trận phục kích đem lại khiến lửa giận trong lòng hắn bốc lên ngùn ngụt. Tổn thất bốn binh sĩ nội vệ, đồng thời chuyện làm hắn hoang mang chính là, làm sao Tiết Hoài Nghĩa biết hắn rời thành đến chùa Báo Quốc, mới có thể bố trí phục kích chuẩn xác như vậy.
Đương nhiên, hắn không thể bất cẩn để có kẻ mật báo tin nội bộ. Dù sao đến chùa Báo Quốc tìm Trí Quang đại sư là ý tưởng nhất thời của bản thân tối qua. Ngay cả Triệu Thu Nương hắn cũng không nói. Sáng nay lúc xuất phát, hơn mười binh sĩ nội vệ đi theo cũng không biết phải đi đâu?
Cho dù tăng nhân của chùa Báo Quốc dùng chim bồ câu truyền tin cho Tiết Hoài Nghĩa, bọn chúng cũng không kịp chạy tới.
Nghĩ tới nghĩ lui, Lý Trân cảm thấy chỉ có một khả năng, cửa thành có mật thám của Tiết Hoài Nghĩa, hoặc là trong đội quân thủ thành có người của y. Bọn chúng phát hiện mình ra khỏi thành, liền lập tức báo cho Tiết Hoài Nghĩa. Hơn nữa võ tăng của Tiết Hoài Nghĩa mai phục tại cửa thành phụ cận. Chỉ có như vậy, Tiết Hoài Nghĩa mới kịp bố trí phục kích.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng vang. Mấy binh sĩ nội vệ đều lần lượt đứng lên. Lý Trân quay đầu lại, chỉ thấy hơn mười cung nữ vây quanh Thượng Quan Uyển Nhi bước nhanh đến
/337
|