Môi Triệu Thu Nương khô đi, nếu là những người khác đến bắt mình, nàng có thể trèo tường chạy thoát nhưng đằng này là Vạn Quốc Tuấn, người của Thái Bình công chúa, trước mắt cũng là Phó thống lĩnh duy nhất của Nội vệ, nếu nàng chạy thoát, Vạn Quốc Tuấn chắc chắn sẽ ra tay với thủ hạ của y.
Nàng vội suy nghĩ rồi nói với Lâm Cầm Hổ:
- Ta ở đây chặn Vạn Quốc Tuấn, con lập tức đi thông báo cho các huynh đệ khác dời khỏi đây, nhanh lên!
Lâm Cầm Hổ không dám cãi lệnh sư phụ, vội vàng thi lễ rồi chạy nhanh về phía hậu viện. A Linh hét lên:
- Sư phụ, con có thể làm gì?
Triệu Thu Nương còn cần một người vào cung báo tin, nhưng dường như A Linh vào cung không nổi. Lúc này, nàng lại lập tức nghĩ đến một người, nàng lấy lệnh bài ra giao cho Tiểu Linh.
- Con trèo tường sau viện đi tìm Lý Trân, tìm nhà hắn trước, nếu hắn không ở nhà con lại đến hoàng cung, có thể dùng lệnh bài của sư phụ vào Hoàng thành. Con nói cho hắn biết, sư phụ đang gặp nguy hiểm bảo hắn lập tức đi tìm Thượng Quan xá nhân.
- Sư phụ, hóa ra người là….
A Linh nhận ra lệnh hài con Ưng hai đầu, nó sợ đến mức kêu thất thanh.
Triệu Thu Nương không giải thích mà đẩy nó ra:
- Mau đi đi!
A Linh cất kỹ lệnh bài rồi chạy như bay, Triệu Thu Nương thấy nó đi xa, lúc này mới ra khỏi cửa phụ. Vạn Quốc Tuấn đã dẫn thủ hạ đuổi đến, bọn chúng đều xoay người xuống ngựa, hai bên xông lên. Triệu Thu Nương nhíu mày, cười lạnh nói:
- Vạn thống lĩnh đến thật đúng lúc!
Vạn Quốc Tuấn khoảng bốn mươi tuổi, dáng người trung bình, mặt ngựa hao gầy, lông mi thô cứng như bàn chải. Y vốn là người của Bộ Hình được Tiết Hoài Nghĩa đề cử với Võ Tắc Thiên đảm nhiệm chức Phó thống lĩnh Nội vệ, y cũng là tâm phúc của Thái Bình công chúa.
Mặc dù Triệu Thu Nương cũng là Giáo úy Nội vệ nhưng nàng không thuộc quyền quản lý của Vạn Quốc Tuấn mà thuộc quyền của Võ Du Tự. Mục tiêu của Vạn Quốc Tuấn chính là vơ toàn bộ Nội vệ lục doanh vào tay mình.
Vạn Quốc Tuấn chậm rãi bước lên trước, cười khan một tiếng rồi nói:
- Từ khi ta nhậm chức đến nay vẫn chưa chào hỏi Triệu giáo úy. Hôm nay, có cơ hội này, ta muốn chúng ta nói chuyện một chút. Bỏ qua hết những cái khác tìm một điểm chung, Triệu giáo úy có nể mặt ta không?
Vạn Quốc Tuấn quyết định tiên lễ hậu binh, nếu Triệu Thu Nương đồng ý cống hiến cho y, giao số vàng kia ra thì mọi chuyện sẽ dễ nói. Còn nếu không, tên Vạn Quốc Tuấn lòng lang dạ sói đã có tiếng ở Đại Đường.
Triệu Thu Nương phải kéo dài thời gian, nếu nói chuyện với y thì không còn gì tốt hơn. Nàng khoát tay chặn lại:
- Vạn thống lĩnh nói không sai, chỉ cần mọi người có thành ý thì không có gì là không thể bàn luận được, xin mời!
Vạn Quốc Tuấn liếc mắt ra hiệu cho thủ hạ đi vòng vào trong võ quán của Triệu Thu Nương. Hai gã thủ hạ đi theo y, những người còn lại canh ở cửa chính và cửa phụ.
…
Hôm qua mặc dù đã thỏa hiệp với Tào Văn, tiễn Tiểu Liên đi, sáng sớm lại cùng A Tỷ ra ngoài mua nha hoàn, vú già. Dường như phong ba đã qua nhưng tâm trạng của Lý Trân lại không tốt nổi.
Hôm nay Lý Trân trực buổi tối, ban ngày không có việc gì, hắn cũng lười vào cung điểm danh mà trốn ở nhà nghỉ ngơi, đọc sách. Mạnh thẩm cả ngày thì vào chùa tụng kinh, lễ Phật, ngày nào cũng đi sớm về muộn, trong nhà không có tiếng quát tháo của bà ta yên tĩnh hẳn đi.
Lúc này, bỗng hắn nghe thấy có tiếng gõ cửa dồn dập phía ngoài, còn có một tiểu nương la:
- Lý đại ca có nhà không?
Trong lòng Lý Trân thấy lạ, hắn đi ra sân mở cửa thì thấy một tiểu nương búi hai bím tóc đứng ngoài cửa, nhìn rất ngoan ngoãn khéo léo. Hắn nhận ra đó là tiểu đồ đệ A Linh của Triệu Thu Nương.
Lý Trân nhìn thấy nó thở không ra hơi, vẻ mặt lo lắng liền cười hỏi:
- A Linh, muội sao vậy?
- Lý đại ca, mau đi cứu sư phụ ta!
Lý Trân lập tức hoảng sợ:
- Sư phụ muội làm sao? Đã xảy ra chuyện gì, đừng vội, nói từ từ thôi!
A Linh mồm miệng lanh lợi, nó thuật lại chuyện vừa xảy ra một lần.
Lý Trân lập tức lo lắng, võ quán chỉ có một mình Triệu Thu Nương, chờ hắn tìm được Thượng Quan Uyển Nhi e rằng không cũng kịp nữa rồi. Hắn vội vàng chạy đến chuồng gia súc dắt con Xích Huyết Mã rồi lên mình ngựa đưa tay cho A Linh nói:
- Muội cũng lên ngựa đi, chúng ta đi nhanh một chút.
…
Phủ trạch của Lý Trân cách võ quán khoảng hai dặm, võ quán Nam Viên ở bên trái cửa lớn của phường Phúc Thiện.
Cách võ quán khoảng 1 dặm, Lý Trân đã thấy hơn 10 gã thị vệ đứng ở cửa lớn, tay cầm trường kiếm, cảnh giác nhìn ra bốn phía.
Trang phục của bọn thị vệ không giống bình thường, áo giáp như Thiên Ngưu Vệ nhưng bào phục bên trong lại là võ sĩ bào màu đỏ, hoa văn màu đen, người nào cũng thân hình cao to lực lưỡng.
Lý Trân thầm cả kinh, đây chính là bào phục của Nội vệ! Lẽ nào Thu Nương đại tỷ là…
- Lý đại ca, chính là bọn họ.
A Linh thấp giọng nói với Lý Trân:
- Cửa phụ bên kia còn có mười mấy người.
Lý Trân gật gật đầu, giục ngựa đi sang một bên khác của võ quán. Hắn giao chiến mã cho A Linh, tự mình trèo qua tường vào võ quán.
Lý Trân đã đến võ quán nhiều lần, các đường nhỏ trong võ quán với hắn chỉ như ngựa quen đường cũ.
Hắn chạy thẳng đến đại sảnh luyện võ của võ quán, nghe trộm tiếng nói chuyện bên trong. Dường như tiếng nói chuyện vọng ra từ phòng nghỉ, chỉ thấy có hai gã thị vệ đang đứng trước cửa phòng nghỉ, ánh mắt của Lý Trân dừng lại trên cửa sổ phòng nghỉ.
Hắn cuộn tròn người lại chạy nhanh tới, đứng bên ngoài cửa sổ, cửa sổ làm bằng giấy, hắn dùng đầu ngón tay nhấm nước miếng đục thủng một lỗ nhỏ.
Chỉ thấy Triệu Thu Nương ngồi xếp bằng trên giường, trong tay nắm chặt song kiếm, vẻ mặt khinh thường, không lên tiếng. Lý Trân thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng mình cũng đến đúng lúc.
Hắn nhìn những người còn lại trong phòng, có một gã đàn ông trung niên lông mày rậm đi đi đi lại trong phòng, vẻ mặt tức giận rõ ràng là không có sự kiên nhẫn.
- Triệu giáo úy, những gì nên nói ta đã nói, nếu quả thực cô không chịu về phía ta, ta cũng không ép nhưng cô nhất định phải giao tài sản ra đây. Nếu không, ta sẽ nghiêm trị cô tội chiếm công quỹ, đây là tội chết!
Lúc này Lý Trân mới chợt hiểu ra, không ngờ Triệu Thu Nương là Giáo úy Nội vệ, chẳng trách ở Tung Sơn…
Lý Trân lại dán sát người vào cửa sổ, chỉ nghe thấy Triệu Thu Nương lạnh lùng nói:
- Vạn thống lĩnh, ngươi lấy số tài sản này cho ai, trong lòng ta và ngươi đều biết rõ. Số tài sản này ta sẽ nộp lên Võ tướng quân, để ông ta giao cho Thánh thượng, không cần ngươi phải quan tâm.
Vạn Quốc Tuấn trong phòng không thể kiềm chế được, cánh tay múa may hét lớn:
- Nếu ngươi rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, ta sẽ thành toàn cho ngươi, người đâu!
Hai gã thị vệ ngoài cửa xông vào, Triệu Thu Nương bỗng đứng lên tuốt kiếm khỏi vỏ.
Đúng lúc này, cửa sổ nhỏ nát vụn, Lý Trân nhảy từ ngoài cửa sổ vào.
Biến cố đến đột ngột, Vạn Quốc Tuấn chấn động đột nhiên xoay người, vội vàng giơ tay rút kiếm thì thấy ánh kiếm lóe sáng, thanh trường kiếm lóe sáng đó đã kề trên cổ họng của y.
- Không, không được giết y!
Triệu Thu Nương vội hô to, chỉ sợ Lý Trân không rõ tình hình một kiếm giết Vạn Quốc Tuấn, vậy sẽ thành đại họa rồi.
Mặc dù Vạn Quốc Tuấn không có võ công nhưng hai gã thủ hạ Nội vệ của y thì võ công rất cao cường. Hai người cùng xuất hiện một lúc, một trái, một phải, trường kiếm nhắm thẳng vào Lý Trân.
Vạn Quốc Tuấn từ từ giơ hai tay lên, đôi mắt hung tợn nhìn Lý Trân chằm chằm.
Lúc này, bên ngoài có tiếng bước chân chạy đến, lại có bảy, tám binh sĩ Nội vệ đến. Bọn họ giương cung, bảy tám cung tên từ cửa sổ và cửa ra vào nhắm thẳng vào Lý Trân.
Vạn Quốc Tuấn cười lạnh một tiếng nói:
- Triệu giáo úy, hay là thế này đi! Bảo đồ đệ của ngươi bỏ kiếm xuống, chúng ta rời khởi võ quán, thế nào?
Lý Trân lạnh lùng nói:
- Bảo thủ hạ của ngươi lui ra ngoài trước.
- Tiểu tạp chủng, ngươi chán sống rồi sao?
Ánh mắt của Lý Trân lộ ra sát khí, cổ tay thoáng dùng sức, một vết máu lưu lại trên mũi kiếm. Sắc mặt của Vạn Quốc Tuấn trở nên trắng bệch.
Y đành cắn răng nói:
- Lui ra ngoài hết cho ta!
Đám lính đều lui ra ngoài võ quán, trong võ quán chỉ còn ba người, Lý Trân nói với Triệu Thu Nương:
- Thu Nương đại tỷ, tỷ đi trước đi.
Triệu Thu Nương cười khổ lắc lắc đầu, nàng đi đâu được?
Lý Trân lắc lắc cánh tay của Vạn Quốc Tuấn, đặt trường kiếm lên cổ y rồi đẩy cửa ra ngoài.
Bọn họ vừa ra cửa chính, hơn mười binh sĩ Nội vệ sớm đã mai phục ở đây vội lao ra hai bên cửa, ngăn cản bọn họ.
Vạn Quốc Tuấn cười lạnh nói:
- Các ngươi cho rằng như vậy có thể chạy trốn sao? Triệu giáo úy, ngươi chạy trốn được hòa thượng nhưng không chạy trốn được miếu, võ quán của ngươi và thủ hạ đều nằm trong tay ta rồi.
Triệu Thu Nương cắn răng nói:
- Vạn Quốc Tuấn, ngươi khinh người quá đáng!
- Hừ, chỉ với câu nói này của ngươi đã phạm thượng rồi, ta được giết chết ngươi tại chỗ nhưng ta cho ngươi một cơ hội. Bảo đồ đệ ngươi thả ta ra, hôm tay ta tạm tha cho ngươi. Nếu không, ngươi biết hậu quả rồi đấy.
Lúc này, hơn mười binh sĩ Nội vệ từ cửa chính vội xông vào, gần ba mươi người bao vây Triệu Thu Nương và Lý Trân. Người đi đường sợ đến mức phải né tránh, đứng từ xa nhìn lại.
Rất nhiều người biết Triệu Thu Nương, đều bàn luận không biết Triệu quán chủ đã xảy ra chuyện gì.
Lý Trân mau chóng nghĩ ra đối sách, tuy hắn đã khống chế được Thống lĩnh của đối phương nhưng tên đáng chết này nói cũng đúng. Chạy trời không hết nắng, hơn nữa đối phương là thống lĩnh Nội vệ, đúng là hắn không thể làm tổn thương y.
Trong lòng hắn vừa chuyển, hắn liền có ý tưởng, thu kiếm lấy lệnh bài thị vệ ra, mắt Vạn Quốc Tuấn sáng lên:
- Ngươi cho rằng ngươi là ai? Mắt chó của ngươi, ta là Thiên Ngưu Bị thân của Thánh Thượng phụng lệnh đến dẫn Triệu giáo úy vào hỏi chuyện, ngươi dám ngăn cản!
Những lời này của Lý Trân hơi mơ hồ, hắn chỉ nói phụng lệnh đến dẫn người chứ không nói phụng lệnh của ai. Nhưng hắn lại bổ sung thêm một điều kiện tiên quyết, nói hắn là Thiên Ngưu Bị Thân của Thánh Thượng, điều này rất dễ khiến người ta lầm tưởng hắn phụng chỉ mà đến.
Quả nhiên, Vạn Quốc Tuấn giật mình kinh hãi. Y vốn nghĩ Lý Trân là đồ đệ của Triệu Thu Nương, không ngờ đối phương lại là thị vệ bên cạnh Thánh thượng.
Y nhận ra lệnh bài trên tay Lý Trân, trong lòng càng thêm kinh hãi vội vàng ra lệnh:
- Bỏ hết cung nỏ xuống, tất cả lui về phía sau!
Bọn lính bỏ hết nỏ xuống, lui mấy chục bước về phía sau. Lý Trân đẩy Vạn Quốc Tuấn đến.
Vạn Quốc Tuấn được tự do, y liền lui về sau mấy bước, ôm vết thương trên cổ, lông mày thô nhăn lại một nắm, y nhìn chằm chằm Lý Trân hỏi:
- Rốt cuộc ngươi là ai?
Một gã thuộc hạ thấp giọng nói với Vạn Quốc Tuấn:
- Thống lĩnh, hắn chính là Lý Trân!
Nàng vội suy nghĩ rồi nói với Lâm Cầm Hổ:
- Ta ở đây chặn Vạn Quốc Tuấn, con lập tức đi thông báo cho các huynh đệ khác dời khỏi đây, nhanh lên!
Lâm Cầm Hổ không dám cãi lệnh sư phụ, vội vàng thi lễ rồi chạy nhanh về phía hậu viện. A Linh hét lên:
- Sư phụ, con có thể làm gì?
Triệu Thu Nương còn cần một người vào cung báo tin, nhưng dường như A Linh vào cung không nổi. Lúc này, nàng lại lập tức nghĩ đến một người, nàng lấy lệnh bài ra giao cho Tiểu Linh.
- Con trèo tường sau viện đi tìm Lý Trân, tìm nhà hắn trước, nếu hắn không ở nhà con lại đến hoàng cung, có thể dùng lệnh bài của sư phụ vào Hoàng thành. Con nói cho hắn biết, sư phụ đang gặp nguy hiểm bảo hắn lập tức đi tìm Thượng Quan xá nhân.
- Sư phụ, hóa ra người là….
A Linh nhận ra lệnh hài con Ưng hai đầu, nó sợ đến mức kêu thất thanh.
Triệu Thu Nương không giải thích mà đẩy nó ra:
- Mau đi đi!
A Linh cất kỹ lệnh bài rồi chạy như bay, Triệu Thu Nương thấy nó đi xa, lúc này mới ra khỏi cửa phụ. Vạn Quốc Tuấn đã dẫn thủ hạ đuổi đến, bọn chúng đều xoay người xuống ngựa, hai bên xông lên. Triệu Thu Nương nhíu mày, cười lạnh nói:
- Vạn thống lĩnh đến thật đúng lúc!
Vạn Quốc Tuấn khoảng bốn mươi tuổi, dáng người trung bình, mặt ngựa hao gầy, lông mi thô cứng như bàn chải. Y vốn là người của Bộ Hình được Tiết Hoài Nghĩa đề cử với Võ Tắc Thiên đảm nhiệm chức Phó thống lĩnh Nội vệ, y cũng là tâm phúc của Thái Bình công chúa.
Mặc dù Triệu Thu Nương cũng là Giáo úy Nội vệ nhưng nàng không thuộc quyền quản lý của Vạn Quốc Tuấn mà thuộc quyền của Võ Du Tự. Mục tiêu của Vạn Quốc Tuấn chính là vơ toàn bộ Nội vệ lục doanh vào tay mình.
Vạn Quốc Tuấn chậm rãi bước lên trước, cười khan một tiếng rồi nói:
- Từ khi ta nhậm chức đến nay vẫn chưa chào hỏi Triệu giáo úy. Hôm nay, có cơ hội này, ta muốn chúng ta nói chuyện một chút. Bỏ qua hết những cái khác tìm một điểm chung, Triệu giáo úy có nể mặt ta không?
Vạn Quốc Tuấn quyết định tiên lễ hậu binh, nếu Triệu Thu Nương đồng ý cống hiến cho y, giao số vàng kia ra thì mọi chuyện sẽ dễ nói. Còn nếu không, tên Vạn Quốc Tuấn lòng lang dạ sói đã có tiếng ở Đại Đường.
Triệu Thu Nương phải kéo dài thời gian, nếu nói chuyện với y thì không còn gì tốt hơn. Nàng khoát tay chặn lại:
- Vạn thống lĩnh nói không sai, chỉ cần mọi người có thành ý thì không có gì là không thể bàn luận được, xin mời!
Vạn Quốc Tuấn liếc mắt ra hiệu cho thủ hạ đi vòng vào trong võ quán của Triệu Thu Nương. Hai gã thủ hạ đi theo y, những người còn lại canh ở cửa chính và cửa phụ.
…
Hôm qua mặc dù đã thỏa hiệp với Tào Văn, tiễn Tiểu Liên đi, sáng sớm lại cùng A Tỷ ra ngoài mua nha hoàn, vú già. Dường như phong ba đã qua nhưng tâm trạng của Lý Trân lại không tốt nổi.
Hôm nay Lý Trân trực buổi tối, ban ngày không có việc gì, hắn cũng lười vào cung điểm danh mà trốn ở nhà nghỉ ngơi, đọc sách. Mạnh thẩm cả ngày thì vào chùa tụng kinh, lễ Phật, ngày nào cũng đi sớm về muộn, trong nhà không có tiếng quát tháo của bà ta yên tĩnh hẳn đi.
Lúc này, bỗng hắn nghe thấy có tiếng gõ cửa dồn dập phía ngoài, còn có một tiểu nương la:
- Lý đại ca có nhà không?
Trong lòng Lý Trân thấy lạ, hắn đi ra sân mở cửa thì thấy một tiểu nương búi hai bím tóc đứng ngoài cửa, nhìn rất ngoan ngoãn khéo léo. Hắn nhận ra đó là tiểu đồ đệ A Linh của Triệu Thu Nương.
Lý Trân nhìn thấy nó thở không ra hơi, vẻ mặt lo lắng liền cười hỏi:
- A Linh, muội sao vậy?
- Lý đại ca, mau đi cứu sư phụ ta!
Lý Trân lập tức hoảng sợ:
- Sư phụ muội làm sao? Đã xảy ra chuyện gì, đừng vội, nói từ từ thôi!
A Linh mồm miệng lanh lợi, nó thuật lại chuyện vừa xảy ra một lần.
Lý Trân lập tức lo lắng, võ quán chỉ có một mình Triệu Thu Nương, chờ hắn tìm được Thượng Quan Uyển Nhi e rằng không cũng kịp nữa rồi. Hắn vội vàng chạy đến chuồng gia súc dắt con Xích Huyết Mã rồi lên mình ngựa đưa tay cho A Linh nói:
- Muội cũng lên ngựa đi, chúng ta đi nhanh một chút.
…
Phủ trạch của Lý Trân cách võ quán khoảng hai dặm, võ quán Nam Viên ở bên trái cửa lớn của phường Phúc Thiện.
Cách võ quán khoảng 1 dặm, Lý Trân đã thấy hơn 10 gã thị vệ đứng ở cửa lớn, tay cầm trường kiếm, cảnh giác nhìn ra bốn phía.
Trang phục của bọn thị vệ không giống bình thường, áo giáp như Thiên Ngưu Vệ nhưng bào phục bên trong lại là võ sĩ bào màu đỏ, hoa văn màu đen, người nào cũng thân hình cao to lực lưỡng.
Lý Trân thầm cả kinh, đây chính là bào phục của Nội vệ! Lẽ nào Thu Nương đại tỷ là…
- Lý đại ca, chính là bọn họ.
A Linh thấp giọng nói với Lý Trân:
- Cửa phụ bên kia còn có mười mấy người.
Lý Trân gật gật đầu, giục ngựa đi sang một bên khác của võ quán. Hắn giao chiến mã cho A Linh, tự mình trèo qua tường vào võ quán.
Lý Trân đã đến võ quán nhiều lần, các đường nhỏ trong võ quán với hắn chỉ như ngựa quen đường cũ.
Hắn chạy thẳng đến đại sảnh luyện võ của võ quán, nghe trộm tiếng nói chuyện bên trong. Dường như tiếng nói chuyện vọng ra từ phòng nghỉ, chỉ thấy có hai gã thị vệ đang đứng trước cửa phòng nghỉ, ánh mắt của Lý Trân dừng lại trên cửa sổ phòng nghỉ.
Hắn cuộn tròn người lại chạy nhanh tới, đứng bên ngoài cửa sổ, cửa sổ làm bằng giấy, hắn dùng đầu ngón tay nhấm nước miếng đục thủng một lỗ nhỏ.
Chỉ thấy Triệu Thu Nương ngồi xếp bằng trên giường, trong tay nắm chặt song kiếm, vẻ mặt khinh thường, không lên tiếng. Lý Trân thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng mình cũng đến đúng lúc.
Hắn nhìn những người còn lại trong phòng, có một gã đàn ông trung niên lông mày rậm đi đi đi lại trong phòng, vẻ mặt tức giận rõ ràng là không có sự kiên nhẫn.
- Triệu giáo úy, những gì nên nói ta đã nói, nếu quả thực cô không chịu về phía ta, ta cũng không ép nhưng cô nhất định phải giao tài sản ra đây. Nếu không, ta sẽ nghiêm trị cô tội chiếm công quỹ, đây là tội chết!
Lúc này Lý Trân mới chợt hiểu ra, không ngờ Triệu Thu Nương là Giáo úy Nội vệ, chẳng trách ở Tung Sơn…
Lý Trân lại dán sát người vào cửa sổ, chỉ nghe thấy Triệu Thu Nương lạnh lùng nói:
- Vạn thống lĩnh, ngươi lấy số tài sản này cho ai, trong lòng ta và ngươi đều biết rõ. Số tài sản này ta sẽ nộp lên Võ tướng quân, để ông ta giao cho Thánh thượng, không cần ngươi phải quan tâm.
Vạn Quốc Tuấn trong phòng không thể kiềm chế được, cánh tay múa may hét lớn:
- Nếu ngươi rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, ta sẽ thành toàn cho ngươi, người đâu!
Hai gã thị vệ ngoài cửa xông vào, Triệu Thu Nương bỗng đứng lên tuốt kiếm khỏi vỏ.
Đúng lúc này, cửa sổ nhỏ nát vụn, Lý Trân nhảy từ ngoài cửa sổ vào.
Biến cố đến đột ngột, Vạn Quốc Tuấn chấn động đột nhiên xoay người, vội vàng giơ tay rút kiếm thì thấy ánh kiếm lóe sáng, thanh trường kiếm lóe sáng đó đã kề trên cổ họng của y.
- Không, không được giết y!
Triệu Thu Nương vội hô to, chỉ sợ Lý Trân không rõ tình hình một kiếm giết Vạn Quốc Tuấn, vậy sẽ thành đại họa rồi.
Mặc dù Vạn Quốc Tuấn không có võ công nhưng hai gã thủ hạ Nội vệ của y thì võ công rất cao cường. Hai người cùng xuất hiện một lúc, một trái, một phải, trường kiếm nhắm thẳng vào Lý Trân.
Vạn Quốc Tuấn từ từ giơ hai tay lên, đôi mắt hung tợn nhìn Lý Trân chằm chằm.
Lúc này, bên ngoài có tiếng bước chân chạy đến, lại có bảy, tám binh sĩ Nội vệ đến. Bọn họ giương cung, bảy tám cung tên từ cửa sổ và cửa ra vào nhắm thẳng vào Lý Trân.
Vạn Quốc Tuấn cười lạnh một tiếng nói:
- Triệu giáo úy, hay là thế này đi! Bảo đồ đệ của ngươi bỏ kiếm xuống, chúng ta rời khởi võ quán, thế nào?
Lý Trân lạnh lùng nói:
- Bảo thủ hạ của ngươi lui ra ngoài trước.
- Tiểu tạp chủng, ngươi chán sống rồi sao?
Ánh mắt của Lý Trân lộ ra sát khí, cổ tay thoáng dùng sức, một vết máu lưu lại trên mũi kiếm. Sắc mặt của Vạn Quốc Tuấn trở nên trắng bệch.
Y đành cắn răng nói:
- Lui ra ngoài hết cho ta!
Đám lính đều lui ra ngoài võ quán, trong võ quán chỉ còn ba người, Lý Trân nói với Triệu Thu Nương:
- Thu Nương đại tỷ, tỷ đi trước đi.
Triệu Thu Nương cười khổ lắc lắc đầu, nàng đi đâu được?
Lý Trân lắc lắc cánh tay của Vạn Quốc Tuấn, đặt trường kiếm lên cổ y rồi đẩy cửa ra ngoài.
Bọn họ vừa ra cửa chính, hơn mười binh sĩ Nội vệ sớm đã mai phục ở đây vội lao ra hai bên cửa, ngăn cản bọn họ.
Vạn Quốc Tuấn cười lạnh nói:
- Các ngươi cho rằng như vậy có thể chạy trốn sao? Triệu giáo úy, ngươi chạy trốn được hòa thượng nhưng không chạy trốn được miếu, võ quán của ngươi và thủ hạ đều nằm trong tay ta rồi.
Triệu Thu Nương cắn răng nói:
- Vạn Quốc Tuấn, ngươi khinh người quá đáng!
- Hừ, chỉ với câu nói này của ngươi đã phạm thượng rồi, ta được giết chết ngươi tại chỗ nhưng ta cho ngươi một cơ hội. Bảo đồ đệ ngươi thả ta ra, hôm tay ta tạm tha cho ngươi. Nếu không, ngươi biết hậu quả rồi đấy.
Lúc này, hơn mười binh sĩ Nội vệ từ cửa chính vội xông vào, gần ba mươi người bao vây Triệu Thu Nương và Lý Trân. Người đi đường sợ đến mức phải né tránh, đứng từ xa nhìn lại.
Rất nhiều người biết Triệu Thu Nương, đều bàn luận không biết Triệu quán chủ đã xảy ra chuyện gì.
Lý Trân mau chóng nghĩ ra đối sách, tuy hắn đã khống chế được Thống lĩnh của đối phương nhưng tên đáng chết này nói cũng đúng. Chạy trời không hết nắng, hơn nữa đối phương là thống lĩnh Nội vệ, đúng là hắn không thể làm tổn thương y.
Trong lòng hắn vừa chuyển, hắn liền có ý tưởng, thu kiếm lấy lệnh bài thị vệ ra, mắt Vạn Quốc Tuấn sáng lên:
- Ngươi cho rằng ngươi là ai? Mắt chó của ngươi, ta là Thiên Ngưu Bị thân của Thánh Thượng phụng lệnh đến dẫn Triệu giáo úy vào hỏi chuyện, ngươi dám ngăn cản!
Những lời này của Lý Trân hơi mơ hồ, hắn chỉ nói phụng lệnh đến dẫn người chứ không nói phụng lệnh của ai. Nhưng hắn lại bổ sung thêm một điều kiện tiên quyết, nói hắn là Thiên Ngưu Bị Thân của Thánh Thượng, điều này rất dễ khiến người ta lầm tưởng hắn phụng chỉ mà đến.
Quả nhiên, Vạn Quốc Tuấn giật mình kinh hãi. Y vốn nghĩ Lý Trân là đồ đệ của Triệu Thu Nương, không ngờ đối phương lại là thị vệ bên cạnh Thánh thượng.
Y nhận ra lệnh bài trên tay Lý Trân, trong lòng càng thêm kinh hãi vội vàng ra lệnh:
- Bỏ hết cung nỏ xuống, tất cả lui về phía sau!
Bọn lính bỏ hết nỏ xuống, lui mấy chục bước về phía sau. Lý Trân đẩy Vạn Quốc Tuấn đến.
Vạn Quốc Tuấn được tự do, y liền lui về sau mấy bước, ôm vết thương trên cổ, lông mày thô nhăn lại một nắm, y nhìn chằm chằm Lý Trân hỏi:
- Rốt cuộc ngươi là ai?
Một gã thuộc hạ thấp giọng nói với Vạn Quốc Tuấn:
- Thống lĩnh, hắn chính là Lý Trân!
/337
|