Mặc dù hàng năm trong Nam Nha Các luôn có cuộc thi đấu để lựa chọn những môn thủ mã cầu ưu tú, nghe thì có vẻ có không ít tay mã cầu, nhưng những môn thủ ưu tú này giống như bánh mới ra lò, vừa được chọn lựa đã bị các vương công quý tộc tranh giành lấy hết.
Võ Du Tự đề cử cho Lý Trân ba người cùng hắn cân nhắc thành lập đội thứ hai Thiên Ngưu, còn phải nể mặt của Thượng Quan Uyển Nhi mới đề cử cho Lý Trân, nhưng còn muốn Vũ Du Tự đề cử thêm một người, y thật sự không nghĩ ra ai nữa.
Buổi chiều, Lý Trân tan ca liền vội vã rời khỏi hoàng cung, hắn trực tiếp đi Nam thị tìm Trương Hi, Trương Hi là địa đầu xà đứng đầu Lạc Dương, mạng lưới quan hệ cực rộng, nói không chừng gã có thể đề cử cho mình một người.
Nghe nói Lý Trân tìm đến gã, Trương Hi tự mình từ trong nhà ra đón:
- Hiền đệ tại sao không nói một tiếng đã tới rồi?
Trương Hi lôi kéo tay hắn oán giận nói:
- Ta đang chuẩn bị đi ra ngoài, chút nữa đã không gặp được rồi.
Lý Trân chắp tay áy náy nói:
- Đệ có chuyện tìm đại ca giúp đỡ, nếu đại ca có việc, hôm nào đệ lại đến.
- Không có việc gì! Không có việc gì! Chỉ đi tìm mấy người bạn hư hỏng đi uống rượu vui thú một chút, đương nhiên là việc của hiền đệ quan trọng hơn.
Trương Hi đối với Lý Trân từ trước đến nay rất nhiệt tình, hơn nữa hiện tại Lý Trân đã thành thị vệ bên cạnh nữ hoàng, ở trong cung địa vị cao, ngay cả Trương Hi đã có năm năm làm thị vệ lão binh cũng không theo kịp.
Trương Hi mời Lý Trân đi vào nhà, lại lệnh cho thị nữ mang trà, lúc này mới cười hỏi:
- Ở bên cạnh thiên tử làm thị vệ cảm giác như thế nào?
- Cũng rất nhàm chán, ta là Tán vệ, cả ngày không có việc gì.
Trương Hi cũng lý giải được, Tán vệ nếu có việc gấp mới được cắt cử đi, ví dụ như thiên tử có mật chỉ, bình thường cũng là do tán vệ đi truyền đạt, nhìn có vẻ như thanh nhàn, chỉ khi nào có việc, mất vài ngày cũng không xong.
- Lão đệ đừng coi khinh thị vệ thiên tử này! Nếu đệ có cơ hội đi châu huyện làm việc, ta cho đệ biết, quan viên Châu huyện đối với Ngự Sử rất muốn nịnh bợ, ta nói đừng chê cười, năm kia Triệu Trọng Nguyên đi Hà Bắc bí mật điều tra tình hình hạn hán của ba châu, cũng là thị vệ đi cùng thiên tử như đệ, kết quả đệ đoán như thế nào? Người ta sau khi trở về không lâu liền có nhà lớn, lão đệ, công việc béo bở đấy!
Lý Trân cười cười:
- Việc này về sau hãy nói, hôm nay ta có việc nhờ Hoa đại ca giúp đỡ, là như thế này, Thượng quan xá nhân muốn thành lập một đội mã cầu, chuyện này ủy thác cho ta, một đội mã cầu ít nhất phải bảy người, ngay cả ta ở trong đội cũng chỉ có bốn người, còn thiếu ba người, đến xem đại ca ở bên này có thể giới thiệu cho đệ mấy người cao thủ hay không.
Nghe nói là Thượng Quan Uyển Nhi muốn thành lập đội mã cầu, Trương Hi lập tức động tâm, đây chính là cơ hội nịnh bợ với Thượng Quan Uyển Nhi nha!
Gã trầm tư chốc lát nói:
- Đệ đệ của Tôn Lễ là Tôn Lâm đánh mã cầu này vô cùng tốt, có muốn ta đề cử hắn hay không?
- Đã tính cả hắn rồi, Võ tướng quân đã đề cử hắn rồi, đệ muốn nói đến cao thủ mã cầu trong dân gian cơ.
Trương Hi bản thân đã từng đánh mã cầu, gã cũng hiểu được, muốn lên sân tham gia cuộc tranh tài chân chính môn mã cầu không phải chỉ đánh hai cán mã cầu là có thể tự mình đề cử, nhất định phải là người có bản lĩnh thật sự.
- Đồ đệ của Triệu Thu Nương - Tiểu Diệp cũng không tệ, biệt danh Hỗn giang Bạch Long, ở vùng nam thị đánh mã cầu rất nổi danh, chỉ có điều hơi thích gây chuyện, sửa chữa được khuyết điểm thì rất được, có rảnh đệ đi xem một chút.
- Ta nhớ rồi, có còn ai nữa không?
- Còn có mấy tên vô lại, tuy rằng đánh mã cầu không tệ nhưng đều đã từng ngồi tù, người như thế ta không thể đề cử cho đệ rồi.
Những người ngồi nhà giam đối với Lý Trân thì không được rồi, bởi vì phải huấn luyện ở trong hoàng thành, những loại người có tiền án không cho phép vào Hoàng thành.
Tuy nhiên có thể tìm được Tiểu Diệp là không tệ. Lý Trân liền đứng dậy cáo từ, hắn tính toán tới võ quán Nam Viên tìm Triệu Thu Nương nói chuyện.
Từ trong thôn Vọng Xuân Trà đi ra, Lý Trân vội vàng đi tới quán rượu của đại tỷ, từ khi Lý Tuyền được Thượng Quan Uyển Nhi chiếu cố, được nhận việc kinh doanh cung cấp rượu trong cung, việc buôn bán của nàng dần dần phất hẳn lên.
Nàng còn lấy luôn quán rượu bên cạnh, hai quán này khai thông thì quán rượu của nàng lớn thứ tư ở Nam thị, tiểu nhị cũng gia tăng từ hai người lên đến mười người, chỉ trong thời gian mấy tháng ngắn ngủi, nàng đã giàu to rồi, khiến không ít quán rượu xung quanh phải ngưỡng mộ.
Tuy nhiên Lý Tuyền là người sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy, nàng không muốn nguyên liệu mua vào hoàn toàn ỷ lại tửu phường của Vương gia, nếu chẳng may ngày nào đó Vương gia tửu phường không cung cấp hàng, tửu phố của nàng liền xong đời.
Nàng muốn tạo lập con đường của chính mình, trực tiếp nhập hàng từ Cao Xương, tuy nhiên nàng cũng biết rất khó, mấy xưởng ủ rượu lớn ở Cao Xương trên cơ bản đều bị Vương gia nắm giữ.
Nàng lại suy xét tự mình ủ rượu, lần trước Lý Trân mang về cho nàng một quyển bí kíp ủ rượu, nàng cảm thấy hẳn là có thể phát huy công dụng.
Mấy ngày này, Lý Tuyền cũng vì chuyện này lo lắng suy nghĩ, việc nhà cũng không cả để ý, cả ngày ở Lạc Dương tìm kiếm loại cây bồ đào bản địa thích hợp.
Lý Trân cũng không biết đại tỷ có ở nhà hay ở quán rượu, hắn chỉ có thể đến đây xem thế nào, hắn vừa mới đến cửa quán rượu, liền nghe trong tửu phố truyền tới một thanh âm vô cùng quen thuộc.
- Các ngươi đương nhiên không biết ta, năm đó lúc Mập gia ta ngủ ở trên lầu này, bóng dáng của các ngươi còn không có, A Phúc có ở nhà hay không, A Tài cũng được!
- Anh mập, chúng ta hãy đi ra ngoài thôi! Đừng nhiễu loạn việc buôn bán người khác.
Lý Trân mừng rỡ, vọt tới trước cửa hàng hô lớn:
- Lão béo, Tiểu Tế, là các ngươi sao?
Chỉ thấy Tửu Chí như một trận gió vọt tới, ôm chặt lấy Lý Trân, giống như sợ hắn chạy trốn, kích động mà hô to:
- Tiểu Tế, ta bắt được hắn rồi, bữa tối của chúng ta có thể trông cậy được rồi!
Lý Trân đẩy y ra, cho y một quyền lên vai, cười mắng:
- Tiểu tử ngươi chỉ nghĩ đến ăn!
Lúc này, Lý Trân mới nhìn sang Tiểu Tế, mấy tháng không gặp, y cao lớn, khỏe mạnh trông thấy, có điều y lại mặc một chiếc áo đạo sĩ, đầu đội trúc quan, phía sau lưng đeo một cây kiếm làm bằng gỗ đào, chỉ có thể là tiểu đạo sĩ bắt quỷ thôi.
Lý Trân không kìm nổi cười:
- Tiểu Tế, đệ không phải xuất thân hòa thượng sao? Tại sao lại xuất gia trở thành đạo sĩ?
Tiểu Tế gãi đầu:
- Cũng không phải đạo sĩ thật sự, ta đi theo sư cô.
- Sư cô ngươi cũng tới à?
- Không có, Mập ca tới tìm ta, bà ấy mới cho ta đi một chút.
Lý Trân gặp được hai huynh đệ, trong lòng thực vui mừng, vội vàng nói:
- Đi với ta đến Tả Ngạn tửu quán, chúng ta uống một chén thật vui vẻ.
Bọn họ đem ngựa gửi lại ở trong tửu phố, rồi cùng đi tới Tả Ngạn tửu quán.
Lý Trân tìm một gian nhã phòng, gọi mười mấy món thức ăn và hai bầu rượu, hắn cười hỏi Tửu Chí:
- Tiểu tử, trong thư ngươi nói năm sau mới đến, sao bây giờ đã đến rồi?
Tửu Chí trên mặt lộ ra vẻ mặt tức giận, sau một lúc lâu mới phẫn nộ nói:
- Thúy nhi lập gia đình rồi, làm hại lão tử ở Đôn Hoàng một ngày ngơ ngác không làm gì được, suốt đêm thu dọn hành lý về Lạc Dương.
- Vì sao?
Lý Trân không hiểu cười hỏi:
- Ngươi không phải nói Thúy Nhi sẽ gả vào Tửu gia các ngươi sao?
Tửu Chí xấu hổ và giận dữ mặt đỏ bừng lên:
- Đúng là gả cho nhà chúng ta không sai, nhưng nàng là gả cho đệ đệ của ta, không phải ta!
Lý Trân tức khắc đối với y tràn đầy thông cảm, trong thiên hạ việc bi thảm nhất cũng chỉ như thế này thôi, người trong lòng thành em dâu.
Tửu Chí uống một hớp rượu oán hận nói:
- Phụ mẫu và đệ đệ vẫn gạt ta, sợ ta đến nhà Thúy Nhi gây rối, liền dụ dỗ ta nói Thúy Nhi sẽ gả vào nhà của chúng ta, hiện tại không thể gặp mặt, lại gạt ta đi huyện Hưng Thịnh tới nhà cô ở vài ngày, kết quả ta trở về sớm, vừa lúc gặp được Thúy Nhi vào cửa, khi đó ta mới biết được nàng gả cho Nhị Lang, quả thực ta đã giận điên lên.
Lý Trân an ủi y nói:
- Lão mập, chúng ta hãy thật oai phong ở Lạc Dương cưới một con gái nhà danh môn về, khiến cho bọn họ phải ngước nhìn!
Tửu Chí uống một hớp rượu, lại thở ra thật dài, miệng hờn dỗi, khoát tay áo nói:
- Ta dọc đường đi cũng nghĩ thông suốt rồi, tuy rằng tốn không ít tiền cho nàng, nhưng cũng không thể tùy tiện như người ngoài, thôi đi, chỉ cần nàng sinh con trai vẫn tính là họ Tửu, em dâu ta cũng được, lão Lý, ngươi thế nào, Địch tiểu muội đâu?
Lúc này, Tửu Chí chợt phát hiện Lý Trân đang mặc áo giáp của thị vệ, y không khỏi kinh ngạc nói:
- Ngươi… tiến cung rồi sao?
- Ai! Ngươi nói ta nghe tại sao chuyện tốt như thế, qua miệng ngươi lại khó nghe thế này? Cao phủ quân thấy ta không có việc gì, liền giới thiệu ta vào Hoàng cung làm thị vệ, Địch Yến và người nhà cùng đi huyện Bành Trạch rồi, mùa xuân sang năm mới trở về.
Tửu Chí vẻ mặt hâm mộ, nhéo nhéo áo giáp thị vệ của hắn:
- Ta nói lão Lý a! Ta cũng không có việc gì, có thể giúp ta một cơ hội, ngươi nói với Cao lão gia tử giúp ta, được không nào?
Lý Trân chợt nhớ tới, tên Tửu mập này chẳng phải là người thứ năm cần chọn sao? Y chơi mã cầu vô cùng tốt, hơn nữa giỏi về phòng ngự, còn có Tiểu Tế ở cánh chuyền bóng cũng có thể nói tuyệt nhất, hắn ở đằng sau yểm trợ không tệ, đây quả thực là ông trời đã an bài rồi!
Hắn đang suy tính, cuối năm nay đến đầu năm tới cũng là thời điểm tuyển thị vệ mới, không cần tìm Cao Diên Phúc, trực tiếp tìm Thượng Quan Uyển Nhi, đem hai huynh đệ của mình an bài tiến cung.
Nghĩ vậy, hắn mở cờ trong bụng nói:
- Được gặp hai ngươi thật là trùng hợp, ta đang tìm môn thủ chơi mã cầu, việc hai người tiến cung ta sẽ sắp xếp được.
Tiểu Tế lại lo lắng buồn phiền nói:
- Lý đại ca, nghe nói muốn tiến cung phải cắt cái kia, huynh có phải đã cắt rồi hay không.
Lý Trân vừa uống một ngụm rượu liền phun luôn ra, Tửu Chí cũng cười ngặt nghẽo, tiểu tử này làm sao ngươi lại không phân rõ thị vệ và hoạn quan khác nhau chỗ nào?
... .
Ngày hôm sau, Võ Du Tự đã tìm được Lý Trân, y kéo Lý Trân đến một bên, mặt mày nhăn nhó nói với hắn:
- Chuyện của huynh đệ ngươi, có vẻ hơi khó thực hiện.
Trong lòng Lý Trân không vui lắm, rõ ràng Thượng Quan Uyển Nhi đã đồng ý chắc chắn rồi, tại sao lại khó làm hả? Hắn kiềm chế bất mãn trong lòng hỏi:
- Có vấn đề gì sao?
- Vấn đề của Tửu Chí không lớn, vóc người cao cao mập mạp, hơn nữa gia đình bối cảnh không tệ, nhiều thế hệ nghề nông, gia thế trong sạch, có thể chiêu làm thị vệ, nhưng Diêu Hi có phụ thân là thợ thủ công, thợ thủ công cũng không sao, sửa lại lý lịch cũng có thể che giấu quá khứ, mấu chốt là vóc người y không đủ cao, đó là một điều bất lợi, tiến cung sẽ lộ ngay, lập tức sẽ bị người buộc tội, lão Lý, chuyện này ta thật sự rất khó xử lý!
Lý Trân không có hé răng, hắn biết rằng nếu không phải bất đắc dĩ, Võ Du Tự tuyệt sẽ không có chuyện không nể mặt của Thượng Quan Uyển Nhi, ngẫm lại với Thiên Ngưu Vệ tướng mạo phải cao yêu cầu cực nghiêm, thị vệ thấp như vậy ai cũng nhìn rõ, nếu như bị Võ Tắc Thiên nhìn đến, phiền toái lớn rồi.
Kỳ thật Lý Trân cũng biết, Tiểu Tế còn cách tiêu chuẩn Thiên Ngưu Vệ rất xa, mặt khác các điều kiện khác cũng không đủ, nói trắng ra là, Tiểu Tế không thích hợp làm thị vệ.
Nếu phải để mình Tiểu Tế ở ngoài, Lý Trân không thể làm được, đây chính là huynh đệ của hắn, Diêu đại thúc trước khi chết đem y gửi gắm cho mình, sao mình có thể không quản lý y?
Hơn nữa Tiểu Tế chuyền bóng rất tinh diệu, có thể giúp mình đạt được ở thời khắc quan trọng, y nhất định phải gia nhập đội mã cầu.
Nghĩ vậy, Lý Trân liền nói với Võ Du Tự:
- Võ đại ca, ta có thể hiểu được cái khó xử của huynh, như vậy đi! Ta khắc tìm tới Thượng Quan xá nhân nghĩ biện pháp, để nàng không làm khó Võ đại ca.
Trong lòng Võ Du Tự áy náy, vỗ vỗ bờ vai của Lý Trân, liền bước nhanh đi.
Lý Trân lại quay trở về Thái Sơ cung, hắn hiện tại đang trực chủ yến ở trong cung Thái Sơ, đi theo quanh Võ Tắc Thiên, có thể tiến vào chỗ tuyệt mật trong cung, đây cũng là đặc quyền của thị vệ thiếp thân, đương nhiên nguy hiểm cũng khá lớn, xung quanh quá nhiều nữ nhân.
Trương Hi nói cho hắn biết Triệu Trọng Nguyên đang ở Trinh Quán Điện gặp chuyện không may, gần như thành phế nhân, ở nhà nằm hơn ba tháng mới khôi phục nguyên khí, cuối cùng bị điều chuyển đi Trường An đứng đầu Đại Minh cung, chuyện này là bí mật trong cung, Lý Trân cũng vì trở thành Thiên Ngưu Bị Thân thường bên người Hoàng đế mới biết được.
Lý Trân đi vào cung điện phải đề cao cảnh giác gấp đôi, từng giây từng phút chú ý động tĩnh chung quanh, chỉ cần bất cẩn một chút là bị mấy nơi hắc ám vươn tay lôi kéo.
Lúc này, hắn thấy thị nữ Tiểu Nga bên cạnh Thượng Quan Uyển Nhi, liền vội vàng cười chạy lên:
- Tiểu Nga tỷ!
Tiểu Nga chính là cung nữ mặt tròn, so với Lý Trân còn nhỏ hơn hai tuổi, vừa nhìn thấy hắn mặt đã đỏ lên, sau đó càng ngày càng đỏ, cuối cùng nhìn mức độ đỏ mặt của nàng cũng có thể suy đoán nàng với Lý Trân đã nói chuyện bao lâu.
Tiểu Nga nghe thấy thanh âm của Lý Trân, mặt bỗng dưng đỏ, xấu hổ xấu hổ xoay người:
- Lý thị vệ, chuyện gì à?
- Ta có việc gấp cần gặp Thượng Quan xá nhân, cô giúp ta truyền lời với.
- Ừm! Nàng vừa lúc từ trong phòng Thánh Thượng đi ra, huynh đi theo ta!
Tiểu Nga cúi đầu chậm rãi đi lên phía trước, vừa đi được mấy bước, nàng dường như không thể đi được nữa, thân mình xiêu vẹo, nhìn cứ như có thể ngã sấp xuống bất cứ lúc nào.
Vừa lúc này, Thượng Quan Uyển Nhi từ hành lang bên kia vội vàng đi tới, đi theo phía sau năm sáu cung nữ, trong tay đang cầm quyển tấu, nàng thấy Tiểu Nga dẫn Lý Trân, liền cười nói:
- Lý công tử là tới tìm ta sao?
- Vâng.,có việc về đội mã cầu, nhưng nếu Xá nhân bề bộn nhiều việc, ta sẽ không quấy rầy.
- Nói mấy câu ta có thời gian, ngươi đi theo ta!
Thượng Quan Uyển Nhi đương nhiên cũng rất quan tâm đến đội mã cầu của mình, ngay vừa rồi Thánh Thượng còn hỏi nàng, đã thành lập đội mã cầu chưa, cho dù Lý Trân không đến, nàng cũng phải đi tìm hắn.
- Thế nào, mọi người làm đến đâu rồi?
Lý Trân gật gật đầu:
- Hiện tại đã có sáu người rồi, còn tìm một người cuối cùng, chính là chuyện về huynh đệ Diêu Hi của ta.
- Ta đã gửi gắm với Binh bộ và Võ Du Tự rồi, chẳng lẽ có vấn đề sao?
Thượng Quan Uyển Nhi hơi mất hứng, nàng có thể cảm giác được, sự việc này hình như không thể thực hiện được.
Lý Trân liền đem chuyện khó xử của Võ Du Tự nói ra, Thượng Quan Uyển Nhi cũng có chút khó khăn rồi, nàng đương nhiên biết phương diện quy củ này, trừ phi là Thánh Thượng mở miệng, nếu không thì không một ai có thể một tay che cả bầu trời.
Nhưng nàng cũng hiểu được, nếu Lý Trân vì chuyện này mà tìm nàng, chính là hy vọng nàng có thể giúp đỡ đến cùng, nếu như ngay cả việc nhỏ ấy mà không làm được, chẳng phải là mất mặt của Thượng Quan Uyển Nhi nàng sao?
Thượng Quan Uyển Nhi trầm ngâm một lát lại hỏi:
- Huynh đệ ngươi có cái gì... tinh thông không, tỷ như nấu ăn, nghề làm vườn gì đó chẳng hạn?
Lý Trân ngẫm nghĩ một chút:
- Hắn biết một chút y thuật!"
- Vậy hãy để cho hắn vào ngự y phòng, ta tìm đến Thẩm Nam Mậu sắp xếp.
Thượng Quan Uyển Nhi lúc này quyết đoán, dù sao đều chỉ để dễ dàng cho việc huấn luyện môn mã cầu, tạm thời nán lại ở trong cung mấy tháng, việc nhỏ ấy nàng vẫn có thể làm được
Võ Du Tự đề cử cho Lý Trân ba người cùng hắn cân nhắc thành lập đội thứ hai Thiên Ngưu, còn phải nể mặt của Thượng Quan Uyển Nhi mới đề cử cho Lý Trân, nhưng còn muốn Vũ Du Tự đề cử thêm một người, y thật sự không nghĩ ra ai nữa.
Buổi chiều, Lý Trân tan ca liền vội vã rời khỏi hoàng cung, hắn trực tiếp đi Nam thị tìm Trương Hi, Trương Hi là địa đầu xà đứng đầu Lạc Dương, mạng lưới quan hệ cực rộng, nói không chừng gã có thể đề cử cho mình một người.
Nghe nói Lý Trân tìm đến gã, Trương Hi tự mình từ trong nhà ra đón:
- Hiền đệ tại sao không nói một tiếng đã tới rồi?
Trương Hi lôi kéo tay hắn oán giận nói:
- Ta đang chuẩn bị đi ra ngoài, chút nữa đã không gặp được rồi.
Lý Trân chắp tay áy náy nói:
- Đệ có chuyện tìm đại ca giúp đỡ, nếu đại ca có việc, hôm nào đệ lại đến.
- Không có việc gì! Không có việc gì! Chỉ đi tìm mấy người bạn hư hỏng đi uống rượu vui thú một chút, đương nhiên là việc của hiền đệ quan trọng hơn.
Trương Hi đối với Lý Trân từ trước đến nay rất nhiệt tình, hơn nữa hiện tại Lý Trân đã thành thị vệ bên cạnh nữ hoàng, ở trong cung địa vị cao, ngay cả Trương Hi đã có năm năm làm thị vệ lão binh cũng không theo kịp.
Trương Hi mời Lý Trân đi vào nhà, lại lệnh cho thị nữ mang trà, lúc này mới cười hỏi:
- Ở bên cạnh thiên tử làm thị vệ cảm giác như thế nào?
- Cũng rất nhàm chán, ta là Tán vệ, cả ngày không có việc gì.
Trương Hi cũng lý giải được, Tán vệ nếu có việc gấp mới được cắt cử đi, ví dụ như thiên tử có mật chỉ, bình thường cũng là do tán vệ đi truyền đạt, nhìn có vẻ như thanh nhàn, chỉ khi nào có việc, mất vài ngày cũng không xong.
- Lão đệ đừng coi khinh thị vệ thiên tử này! Nếu đệ có cơ hội đi châu huyện làm việc, ta cho đệ biết, quan viên Châu huyện đối với Ngự Sử rất muốn nịnh bợ, ta nói đừng chê cười, năm kia Triệu Trọng Nguyên đi Hà Bắc bí mật điều tra tình hình hạn hán của ba châu, cũng là thị vệ đi cùng thiên tử như đệ, kết quả đệ đoán như thế nào? Người ta sau khi trở về không lâu liền có nhà lớn, lão đệ, công việc béo bở đấy!
Lý Trân cười cười:
- Việc này về sau hãy nói, hôm nay ta có việc nhờ Hoa đại ca giúp đỡ, là như thế này, Thượng quan xá nhân muốn thành lập một đội mã cầu, chuyện này ủy thác cho ta, một đội mã cầu ít nhất phải bảy người, ngay cả ta ở trong đội cũng chỉ có bốn người, còn thiếu ba người, đến xem đại ca ở bên này có thể giới thiệu cho đệ mấy người cao thủ hay không.
Nghe nói là Thượng Quan Uyển Nhi muốn thành lập đội mã cầu, Trương Hi lập tức động tâm, đây chính là cơ hội nịnh bợ với Thượng Quan Uyển Nhi nha!
Gã trầm tư chốc lát nói:
- Đệ đệ của Tôn Lễ là Tôn Lâm đánh mã cầu này vô cùng tốt, có muốn ta đề cử hắn hay không?
- Đã tính cả hắn rồi, Võ tướng quân đã đề cử hắn rồi, đệ muốn nói đến cao thủ mã cầu trong dân gian cơ.
Trương Hi bản thân đã từng đánh mã cầu, gã cũng hiểu được, muốn lên sân tham gia cuộc tranh tài chân chính môn mã cầu không phải chỉ đánh hai cán mã cầu là có thể tự mình đề cử, nhất định phải là người có bản lĩnh thật sự.
- Đồ đệ của Triệu Thu Nương - Tiểu Diệp cũng không tệ, biệt danh Hỗn giang Bạch Long, ở vùng nam thị đánh mã cầu rất nổi danh, chỉ có điều hơi thích gây chuyện, sửa chữa được khuyết điểm thì rất được, có rảnh đệ đi xem một chút.
- Ta nhớ rồi, có còn ai nữa không?
- Còn có mấy tên vô lại, tuy rằng đánh mã cầu không tệ nhưng đều đã từng ngồi tù, người như thế ta không thể đề cử cho đệ rồi.
Những người ngồi nhà giam đối với Lý Trân thì không được rồi, bởi vì phải huấn luyện ở trong hoàng thành, những loại người có tiền án không cho phép vào Hoàng thành.
Tuy nhiên có thể tìm được Tiểu Diệp là không tệ. Lý Trân liền đứng dậy cáo từ, hắn tính toán tới võ quán Nam Viên tìm Triệu Thu Nương nói chuyện.
Từ trong thôn Vọng Xuân Trà đi ra, Lý Trân vội vàng đi tới quán rượu của đại tỷ, từ khi Lý Tuyền được Thượng Quan Uyển Nhi chiếu cố, được nhận việc kinh doanh cung cấp rượu trong cung, việc buôn bán của nàng dần dần phất hẳn lên.
Nàng còn lấy luôn quán rượu bên cạnh, hai quán này khai thông thì quán rượu của nàng lớn thứ tư ở Nam thị, tiểu nhị cũng gia tăng từ hai người lên đến mười người, chỉ trong thời gian mấy tháng ngắn ngủi, nàng đã giàu to rồi, khiến không ít quán rượu xung quanh phải ngưỡng mộ.
Tuy nhiên Lý Tuyền là người sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy, nàng không muốn nguyên liệu mua vào hoàn toàn ỷ lại tửu phường của Vương gia, nếu chẳng may ngày nào đó Vương gia tửu phường không cung cấp hàng, tửu phố của nàng liền xong đời.
Nàng muốn tạo lập con đường của chính mình, trực tiếp nhập hàng từ Cao Xương, tuy nhiên nàng cũng biết rất khó, mấy xưởng ủ rượu lớn ở Cao Xương trên cơ bản đều bị Vương gia nắm giữ.
Nàng lại suy xét tự mình ủ rượu, lần trước Lý Trân mang về cho nàng một quyển bí kíp ủ rượu, nàng cảm thấy hẳn là có thể phát huy công dụng.
Mấy ngày này, Lý Tuyền cũng vì chuyện này lo lắng suy nghĩ, việc nhà cũng không cả để ý, cả ngày ở Lạc Dương tìm kiếm loại cây bồ đào bản địa thích hợp.
Lý Trân cũng không biết đại tỷ có ở nhà hay ở quán rượu, hắn chỉ có thể đến đây xem thế nào, hắn vừa mới đến cửa quán rượu, liền nghe trong tửu phố truyền tới một thanh âm vô cùng quen thuộc.
- Các ngươi đương nhiên không biết ta, năm đó lúc Mập gia ta ngủ ở trên lầu này, bóng dáng của các ngươi còn không có, A Phúc có ở nhà hay không, A Tài cũng được!
- Anh mập, chúng ta hãy đi ra ngoài thôi! Đừng nhiễu loạn việc buôn bán người khác.
Lý Trân mừng rỡ, vọt tới trước cửa hàng hô lớn:
- Lão béo, Tiểu Tế, là các ngươi sao?
Chỉ thấy Tửu Chí như một trận gió vọt tới, ôm chặt lấy Lý Trân, giống như sợ hắn chạy trốn, kích động mà hô to:
- Tiểu Tế, ta bắt được hắn rồi, bữa tối của chúng ta có thể trông cậy được rồi!
Lý Trân đẩy y ra, cho y một quyền lên vai, cười mắng:
- Tiểu tử ngươi chỉ nghĩ đến ăn!
Lúc này, Lý Trân mới nhìn sang Tiểu Tế, mấy tháng không gặp, y cao lớn, khỏe mạnh trông thấy, có điều y lại mặc một chiếc áo đạo sĩ, đầu đội trúc quan, phía sau lưng đeo một cây kiếm làm bằng gỗ đào, chỉ có thể là tiểu đạo sĩ bắt quỷ thôi.
Lý Trân không kìm nổi cười:
- Tiểu Tế, đệ không phải xuất thân hòa thượng sao? Tại sao lại xuất gia trở thành đạo sĩ?
Tiểu Tế gãi đầu:
- Cũng không phải đạo sĩ thật sự, ta đi theo sư cô.
- Sư cô ngươi cũng tới à?
- Không có, Mập ca tới tìm ta, bà ấy mới cho ta đi một chút.
Lý Trân gặp được hai huynh đệ, trong lòng thực vui mừng, vội vàng nói:
- Đi với ta đến Tả Ngạn tửu quán, chúng ta uống một chén thật vui vẻ.
Bọn họ đem ngựa gửi lại ở trong tửu phố, rồi cùng đi tới Tả Ngạn tửu quán.
Lý Trân tìm một gian nhã phòng, gọi mười mấy món thức ăn và hai bầu rượu, hắn cười hỏi Tửu Chí:
- Tiểu tử, trong thư ngươi nói năm sau mới đến, sao bây giờ đã đến rồi?
Tửu Chí trên mặt lộ ra vẻ mặt tức giận, sau một lúc lâu mới phẫn nộ nói:
- Thúy nhi lập gia đình rồi, làm hại lão tử ở Đôn Hoàng một ngày ngơ ngác không làm gì được, suốt đêm thu dọn hành lý về Lạc Dương.
- Vì sao?
Lý Trân không hiểu cười hỏi:
- Ngươi không phải nói Thúy Nhi sẽ gả vào Tửu gia các ngươi sao?
Tửu Chí xấu hổ và giận dữ mặt đỏ bừng lên:
- Đúng là gả cho nhà chúng ta không sai, nhưng nàng là gả cho đệ đệ của ta, không phải ta!
Lý Trân tức khắc đối với y tràn đầy thông cảm, trong thiên hạ việc bi thảm nhất cũng chỉ như thế này thôi, người trong lòng thành em dâu.
Tửu Chí uống một hớp rượu oán hận nói:
- Phụ mẫu và đệ đệ vẫn gạt ta, sợ ta đến nhà Thúy Nhi gây rối, liền dụ dỗ ta nói Thúy Nhi sẽ gả vào nhà của chúng ta, hiện tại không thể gặp mặt, lại gạt ta đi huyện Hưng Thịnh tới nhà cô ở vài ngày, kết quả ta trở về sớm, vừa lúc gặp được Thúy Nhi vào cửa, khi đó ta mới biết được nàng gả cho Nhị Lang, quả thực ta đã giận điên lên.
Lý Trân an ủi y nói:
- Lão mập, chúng ta hãy thật oai phong ở Lạc Dương cưới một con gái nhà danh môn về, khiến cho bọn họ phải ngước nhìn!
Tửu Chí uống một hớp rượu, lại thở ra thật dài, miệng hờn dỗi, khoát tay áo nói:
- Ta dọc đường đi cũng nghĩ thông suốt rồi, tuy rằng tốn không ít tiền cho nàng, nhưng cũng không thể tùy tiện như người ngoài, thôi đi, chỉ cần nàng sinh con trai vẫn tính là họ Tửu, em dâu ta cũng được, lão Lý, ngươi thế nào, Địch tiểu muội đâu?
Lúc này, Tửu Chí chợt phát hiện Lý Trân đang mặc áo giáp của thị vệ, y không khỏi kinh ngạc nói:
- Ngươi… tiến cung rồi sao?
- Ai! Ngươi nói ta nghe tại sao chuyện tốt như thế, qua miệng ngươi lại khó nghe thế này? Cao phủ quân thấy ta không có việc gì, liền giới thiệu ta vào Hoàng cung làm thị vệ, Địch Yến và người nhà cùng đi huyện Bành Trạch rồi, mùa xuân sang năm mới trở về.
Tửu Chí vẻ mặt hâm mộ, nhéo nhéo áo giáp thị vệ của hắn:
- Ta nói lão Lý a! Ta cũng không có việc gì, có thể giúp ta một cơ hội, ngươi nói với Cao lão gia tử giúp ta, được không nào?
Lý Trân chợt nhớ tới, tên Tửu mập này chẳng phải là người thứ năm cần chọn sao? Y chơi mã cầu vô cùng tốt, hơn nữa giỏi về phòng ngự, còn có Tiểu Tế ở cánh chuyền bóng cũng có thể nói tuyệt nhất, hắn ở đằng sau yểm trợ không tệ, đây quả thực là ông trời đã an bài rồi!
Hắn đang suy tính, cuối năm nay đến đầu năm tới cũng là thời điểm tuyển thị vệ mới, không cần tìm Cao Diên Phúc, trực tiếp tìm Thượng Quan Uyển Nhi, đem hai huynh đệ của mình an bài tiến cung.
Nghĩ vậy, hắn mở cờ trong bụng nói:
- Được gặp hai ngươi thật là trùng hợp, ta đang tìm môn thủ chơi mã cầu, việc hai người tiến cung ta sẽ sắp xếp được.
Tiểu Tế lại lo lắng buồn phiền nói:
- Lý đại ca, nghe nói muốn tiến cung phải cắt cái kia, huynh có phải đã cắt rồi hay không.
Lý Trân vừa uống một ngụm rượu liền phun luôn ra, Tửu Chí cũng cười ngặt nghẽo, tiểu tử này làm sao ngươi lại không phân rõ thị vệ và hoạn quan khác nhau chỗ nào?
... .
Ngày hôm sau, Võ Du Tự đã tìm được Lý Trân, y kéo Lý Trân đến một bên, mặt mày nhăn nhó nói với hắn:
- Chuyện của huynh đệ ngươi, có vẻ hơi khó thực hiện.
Trong lòng Lý Trân không vui lắm, rõ ràng Thượng Quan Uyển Nhi đã đồng ý chắc chắn rồi, tại sao lại khó làm hả? Hắn kiềm chế bất mãn trong lòng hỏi:
- Có vấn đề gì sao?
- Vấn đề của Tửu Chí không lớn, vóc người cao cao mập mạp, hơn nữa gia đình bối cảnh không tệ, nhiều thế hệ nghề nông, gia thế trong sạch, có thể chiêu làm thị vệ, nhưng Diêu Hi có phụ thân là thợ thủ công, thợ thủ công cũng không sao, sửa lại lý lịch cũng có thể che giấu quá khứ, mấu chốt là vóc người y không đủ cao, đó là một điều bất lợi, tiến cung sẽ lộ ngay, lập tức sẽ bị người buộc tội, lão Lý, chuyện này ta thật sự rất khó xử lý!
Lý Trân không có hé răng, hắn biết rằng nếu không phải bất đắc dĩ, Võ Du Tự tuyệt sẽ không có chuyện không nể mặt của Thượng Quan Uyển Nhi, ngẫm lại với Thiên Ngưu Vệ tướng mạo phải cao yêu cầu cực nghiêm, thị vệ thấp như vậy ai cũng nhìn rõ, nếu như bị Võ Tắc Thiên nhìn đến, phiền toái lớn rồi.
Kỳ thật Lý Trân cũng biết, Tiểu Tế còn cách tiêu chuẩn Thiên Ngưu Vệ rất xa, mặt khác các điều kiện khác cũng không đủ, nói trắng ra là, Tiểu Tế không thích hợp làm thị vệ.
Nếu phải để mình Tiểu Tế ở ngoài, Lý Trân không thể làm được, đây chính là huynh đệ của hắn, Diêu đại thúc trước khi chết đem y gửi gắm cho mình, sao mình có thể không quản lý y?
Hơn nữa Tiểu Tế chuyền bóng rất tinh diệu, có thể giúp mình đạt được ở thời khắc quan trọng, y nhất định phải gia nhập đội mã cầu.
Nghĩ vậy, Lý Trân liền nói với Võ Du Tự:
- Võ đại ca, ta có thể hiểu được cái khó xử của huynh, như vậy đi! Ta khắc tìm tới Thượng Quan xá nhân nghĩ biện pháp, để nàng không làm khó Võ đại ca.
Trong lòng Võ Du Tự áy náy, vỗ vỗ bờ vai của Lý Trân, liền bước nhanh đi.
Lý Trân lại quay trở về Thái Sơ cung, hắn hiện tại đang trực chủ yến ở trong cung Thái Sơ, đi theo quanh Võ Tắc Thiên, có thể tiến vào chỗ tuyệt mật trong cung, đây cũng là đặc quyền của thị vệ thiếp thân, đương nhiên nguy hiểm cũng khá lớn, xung quanh quá nhiều nữ nhân.
Trương Hi nói cho hắn biết Triệu Trọng Nguyên đang ở Trinh Quán Điện gặp chuyện không may, gần như thành phế nhân, ở nhà nằm hơn ba tháng mới khôi phục nguyên khí, cuối cùng bị điều chuyển đi Trường An đứng đầu Đại Minh cung, chuyện này là bí mật trong cung, Lý Trân cũng vì trở thành Thiên Ngưu Bị Thân thường bên người Hoàng đế mới biết được.
Lý Trân đi vào cung điện phải đề cao cảnh giác gấp đôi, từng giây từng phút chú ý động tĩnh chung quanh, chỉ cần bất cẩn một chút là bị mấy nơi hắc ám vươn tay lôi kéo.
Lúc này, hắn thấy thị nữ Tiểu Nga bên cạnh Thượng Quan Uyển Nhi, liền vội vàng cười chạy lên:
- Tiểu Nga tỷ!
Tiểu Nga chính là cung nữ mặt tròn, so với Lý Trân còn nhỏ hơn hai tuổi, vừa nhìn thấy hắn mặt đã đỏ lên, sau đó càng ngày càng đỏ, cuối cùng nhìn mức độ đỏ mặt của nàng cũng có thể suy đoán nàng với Lý Trân đã nói chuyện bao lâu.
Tiểu Nga nghe thấy thanh âm của Lý Trân, mặt bỗng dưng đỏ, xấu hổ xấu hổ xoay người:
- Lý thị vệ, chuyện gì à?
- Ta có việc gấp cần gặp Thượng Quan xá nhân, cô giúp ta truyền lời với.
- Ừm! Nàng vừa lúc từ trong phòng Thánh Thượng đi ra, huynh đi theo ta!
Tiểu Nga cúi đầu chậm rãi đi lên phía trước, vừa đi được mấy bước, nàng dường như không thể đi được nữa, thân mình xiêu vẹo, nhìn cứ như có thể ngã sấp xuống bất cứ lúc nào.
Vừa lúc này, Thượng Quan Uyển Nhi từ hành lang bên kia vội vàng đi tới, đi theo phía sau năm sáu cung nữ, trong tay đang cầm quyển tấu, nàng thấy Tiểu Nga dẫn Lý Trân, liền cười nói:
- Lý công tử là tới tìm ta sao?
- Vâng.,có việc về đội mã cầu, nhưng nếu Xá nhân bề bộn nhiều việc, ta sẽ không quấy rầy.
- Nói mấy câu ta có thời gian, ngươi đi theo ta!
Thượng Quan Uyển Nhi đương nhiên cũng rất quan tâm đến đội mã cầu của mình, ngay vừa rồi Thánh Thượng còn hỏi nàng, đã thành lập đội mã cầu chưa, cho dù Lý Trân không đến, nàng cũng phải đi tìm hắn.
- Thế nào, mọi người làm đến đâu rồi?
Lý Trân gật gật đầu:
- Hiện tại đã có sáu người rồi, còn tìm một người cuối cùng, chính là chuyện về huynh đệ Diêu Hi của ta.
- Ta đã gửi gắm với Binh bộ và Võ Du Tự rồi, chẳng lẽ có vấn đề sao?
Thượng Quan Uyển Nhi hơi mất hứng, nàng có thể cảm giác được, sự việc này hình như không thể thực hiện được.
Lý Trân liền đem chuyện khó xử của Võ Du Tự nói ra, Thượng Quan Uyển Nhi cũng có chút khó khăn rồi, nàng đương nhiên biết phương diện quy củ này, trừ phi là Thánh Thượng mở miệng, nếu không thì không một ai có thể một tay che cả bầu trời.
Nhưng nàng cũng hiểu được, nếu Lý Trân vì chuyện này mà tìm nàng, chính là hy vọng nàng có thể giúp đỡ đến cùng, nếu như ngay cả việc nhỏ ấy mà không làm được, chẳng phải là mất mặt của Thượng Quan Uyển Nhi nàng sao?
Thượng Quan Uyển Nhi trầm ngâm một lát lại hỏi:
- Huynh đệ ngươi có cái gì... tinh thông không, tỷ như nấu ăn, nghề làm vườn gì đó chẳng hạn?
Lý Trân ngẫm nghĩ một chút:
- Hắn biết một chút y thuật!"
- Vậy hãy để cho hắn vào ngự y phòng, ta tìm đến Thẩm Nam Mậu sắp xếp.
Thượng Quan Uyển Nhi lúc này quyết đoán, dù sao đều chỉ để dễ dàng cho việc huấn luyện môn mã cầu, tạm thời nán lại ở trong cung mấy tháng, việc nhỏ ấy nàng vẫn có thể làm được
/337
|