- Mở cửa Bắc Thương Môn. . .?
Lời Trầm Thương Sinh vừa dứt, mọi thứ dường như dừng lại. Thái Thương viện trưởng và đám trưởng lão hơi đổi sắc, ánh mắt nghi hoặc. Học không ngờ rằng Trầm Thương Sinh lại có thể yêu cầu như thế.
Bắc Thương Môn được xem như một vùng đất ma luyện cuối cùng của Bắc Thương linh viện. Nơi đó tỉ lệ tử vọng quá cao, cuối cùng hội nghị của linh viện cân nhắc lựa chọn, rồi quyết định đóng cửa. Cũng vì lý do đó mà nhiều năm trở lại đây thành tích của linh viện trở nên kém cỏi, lâm vào nguy cơ mất đi danh hiệu Ngũ Đại Viện.
Nhiều linh viện mạnh khác cũng có nơi ma luyện cuối cùng như thế, cũng rất quan trọng, vì nó có thể khiến những đệ tử hàng đầu tiếp tục tăng cường sức mạnh. Nhưng dù vậy thì so với bốn linh viện còn lại, thời gian thành lập của Bắc Thương linh viện có phần trễ hơn, nội tình vẫn không bì kịp.
Mục Trần chưng hửng trước diễn biến như thế này. Hắn đến Bắc Thương linh viện khoảng một năm, vẫn chưa biết được Bắc Thương Môn kia là cái gì. Nhưng nhìn ánh mắt của mọi người, mơ hồ có thể đoán ra vài thứ đặc biệt.
- Bắc Thương Môn rất nguy hiểm . . .
Thái Thương viện trưởng trầm tư hồi lâu.
- Viện trưởng. . . xin hỏi một câu. . .
Trầm Thương Sinh cười nhạt, khiêm tốn nhưng thẳng thắn nhìn trực diện Thái Thương viện trưởng:
- Con đường cường giả, có bằng phẳng hay chăng?
Không khí trầm lắng, chỉ có giọng nói của Trầm Thương Sinh văng vẳng. Đám đệ tử nhìn lên bóng người kia không giấu được vẻ tôn sùng kính phục. Hắn là Trầm Thương Sinh, bá chủ Thiên bảng. Dù cho hiện tại hắn bị che mờ một chút vì sự tỏa sáng của Mục Trần, nhưng địa vị trong lòng những đệ tử vẫn không hề thay đổi.
Thái Thương viện trưởng trầm tư, rồi mỉm cười bất đắc dĩ:
- Không ngờ bị một tiểu tử non nớt dạy dỗ ta...
Bên cạnh, Chúc Thiên và đám trưởng lão nhe răng cười.
- Bắc Thương Môn trước nay cũng không phải hoàn toàn niêm phong. Nhiều năm rồi chúng ta sửa chữa những chỗ khiếm khuyết, cũng có chút thành quả, nhưng vẫn cực kỳ nguy hiểm như xưa.
Thái Thương viện trưởng nhìn về phía Trầm Thương Sinh, chợt cười khoát tay:
- Bất quá ngươi đã bày tỏ như vậy, nếu ta còn thoái thác, thì cũng không hay cho lắm. Nhưng lần này mở cửa Bắc Thương Môn, phải hạn chế số người tiến vào, chỉ có đệ tử top 10 Thiên bảng mới đủ tư cách, và phải cam đoan tự nguyện.
Trầm Thương Sinh mừng rơn, cười to nói lớn:
- Ta xin tiến vào Bắc Thương Môn!
- Tính thêm ta vào nữa đi..
Lý Huyền Thông nhanh nhảu cười nhạt góp lời.
Cách đó không xa, Hạc Yêu chăm chú nhìn hai người khí độ bất phàm trên cao, lại quay nhìn sang Tô Huyên, hơi biến sắc nhưng cũng cắn răng mạnh mẽ hét lên:
- Còn có ta!
Hạc Yêu thình lình hét lớn khiến nhiều kẻ giật mình, ngay cả Tô Huyên cũng kinh ngạc ra mặt, nhưng ánh mắt vẫn thản nhiên chứ không biểu hiện gì nhiều. Hành động của hắn trước kia trong Thú Liệp Chiến khiến nàng càng thêm oán ghét, vốn bình thường đối đãi với Hạc Yêu cũng như bằng hữu xã giao, nhưng từ đó trở đi thì hoàn toàn lạnh nhạt.
Hạc Yêu quay lại nhìn Tô Huyên, thấy ánh mắt hờ hững của nàng, gương mặt càng thêm ảo não. Chuyện khi trước cũng do hắn nghĩ không chu đáo, chỉ một lòng nôn nóng đánh bại Mục Trần. Hắn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ tổn thương Tô Huyên, nói gì thì đó cũng là người con gái hắn rất thích.
- Viện trưởng nói lúc nãy rất đúng, ta nghĩ cũng nên dốc toàn lực bản thân cho Bắc Thương linh viện trong đại tái sắp tới. Nhưng nếu không vào Bắc Thương Môn, e rằng ta chẳng đủ tư cách so kè với đám thiên tài siêu đẳng của mấy linh viện khác.
Hạc Yêu chua xót chuyển chủ đề. Thực ra thì gương mặt hắn cũng ưa nhìn anh tuấn, chỉ có cái hơi mang vẻ âm lãnh nham hiểm, trong Bắc Thương linh viên cũng không ít nữ sinh mê mẩn tương tư hắn.
- Thủ lĩnh oai thật!
Thành viên Yêu môn ngạc nhiên mà hứng chí, kích động khi thấy thủ lĩnh của họ hơi có vẻ khác. Lựa chọn của Hạc Yêu khiến cho họ bất giác cũng cảm thấy hãnh diện tự hào.
- Cái tên này khó khi nào hăng hái như thế chứ.
Tô Linh Nhi thì nghi hoặc chẳng tin, đến gần ghé tai Tô Huyên thì thầm.
Tô Huyên liếc nhìn Hạc Yêu. Lúc nàng nhìn qua hắn cảm giác được, bỗng nhiên cũng đứng thẳng hơn nhiều. Và lúc này hắn thấy trong ánh mắt Tô Huyên dường như cũng có đánh giá một chút, không còn hờ hững mặc kệ bây như lúc nãy nữa, khiến cho trái tim bỗng dưng đập thình thịch.
Không khí Bắc Thương linh viện bị ba người Trầm Thương Sinh, Lý Huyền Thông, Hạc Yêu khiến cho trở nên sôi động. Nhiều đệ tử tiếc rẻ khi mình chỉ còn cách top 10 không xa, bằng không cũng có dịp chân chính vì Bắc Thương linh viện mà hăng hái một hồi.
Từ Hoang cũng bị ảnh hưởng bởi không khí sôi trào đó, bản thân là một cường giả đỉnh cao của Bắc Thương linh viện, dĩ nhiên đâu thể lui bước.
Thế là trước ánh mắt tự hào ngưỡng mộ của muội muội Từ Thanh Thanh, hắn bước tới bay lên.
Gần đó, Triệu Thanh Sam và Mộ Phong Dương nhướng mày liếc nhau, bất đắc dĩ chép miệng. Lỡ tranh giành lấy cái top 10, bây giờ lùi bước thì dân chúng cười cho thúi mũi. Bản thân cũng là kẻ kiêu ngạo, đâu chịu lép vế trước kẻ khác. Sau Từ Hoang, chính là hai người bọn họ lập tức hưởng ứng.
Rốt cuộc top 10 Thiên bảng ngoài Mục Trần, Lạc Li và Tô Huyên, 7 người còn lại đều lơ lửng trên bầu trời, khiến cho đám đông đệ tử hứng chí hò reo, nhiệt huyết tranh đấu sôi trào. Bình thường bên trong viện tranh đấu phe phái ra sao, nhưng khi đối với người ngoài, cảm giác đoàn kết lại khiến cho họ vô cùng kiêu hãnh.
Thái Thương viện trưởng và đám trưởng lão thấy cảnh này chỉ biết thở ra, nhưng cũng thấy vui mừng. Đệ tử vì vinh nhục huy hoàng của linh viện mà chiến đấu, đó chính là thành công lớn của công tác đào tạo.
Thái Thương viện trưởng phất tay áp chế tiếng ồn, rồi cười nói ôn hòa:
- Ba ngày nữa chúng ta sẽ mang Mục Trần đến Thánh Linh Sơn. Sau việc đó rồi thì Bắc Thương Môn sẽ lại mở cửa!
Lời viện trưởng vừa dứt, đám đông đệ tử lại hò reo. Thời gian tới đây, vì danh hiệu Ngũ Đại Viện, Bắc Thương linh viện sẽ dốc toàn lực.
Mục Trần mỉm cười nhìn không khí sục sôi kia. Mọi người đã cố gắng như thế, bản thân ta cũng không được tụt lại phía sau. Ít nhất trong chuyện Thánh Linh Sơn trước mắt, hắn phải lấy lại thể diện cho Bắc Thương linh viện!
Trong một cự điện tối tăm đen đúa, không khí lạnh lẽo đầy áp lực.
Ghế chủ tọa trong cự điện, Hắc Long Chí Tôn ngẩng lên, nhìn vào một góc âm u trong điện, mở miệng thản nhiên:
- Tin tức đã xác định, Bắc Thương linh viện lần này sẽ tham gia Thánh Linh Sơn. Kẻ đi chính là tên Mục Trần đã đoạt lấy Đại Tu Di Ma Trụ kia.
- Hô hô! Bắc Thương linh viện thật gan to tày trời, sự kiện này, bọn tiểu tử còn đang bú ti cũng dám tham gia ư....
Góc âm u đó chợt vang lên tiếng cười ma quái, một bóng người ẩn hiện.
- Đến cũng tốt, thế thì kế hoạch của chúng ta đã có thể thực hiện. Nhiều năm nay ẩn nhẫn thế là đủ.
Hắc Long Chí Tôn cười khẩy.
- Chuẩn bị chu đáo rồi chứ? Cái con chim già của Bắc Thương linh viện kia thật phiền phức.
Một góc khác lại vang lên tiếng nói.
- Ừm, yên tâm! Lão già đó dám đến, tự nhiên sẽ có người đối phó. Bây giờ chúng ta sẽ cho bọn Bắc Thương linh viện biết, Bắc Thương đại lục này cường đại nhất, vẫn luôn là Long Ma Cung chúng ta!
- Còn nữa, Đại Tu Di Ma Trụ phải thu hồi lại, đó là chí bảo của Long Ma Cung chúng ta.
Hắc Long Chí Tôn mỉm cười:
- Tiểu tử kia đến tham gia Thánh Linh Sơn, còn cơ hội nào tốt hơn....
Lời nói xong, hắn vung tay lên khiến không gian biến dạng, tạo thành một thông đạo. Những tiếng tru kinh dị đáng sợ như vạn quỷ gào thét, rồi một cái bóng đen từ nơi đó bước ra.
Người đó mặc quần áo bình thường, vải bố xơ xác. Đôi mắt buồn bã bám đầu bụi, sau lưng hắn là một cây thương đen tuyền, những cái bóng đen gào thét bay lượn trên thân thương, khóc la thảm thiết.
Bước ra, hắn đứng đó chẳng nhúc nhích, như một khối đá lạnh băng.
- Hình Thiên, ba ngày nữa chuẩn bị đến tham gia Thánh Linh Sơn. Nhiệm vụ của ngươi lần này là lấy đầu Mục Trần của Bắc Thương linh viện, thu hồi Đại Tu Di Ma Trụ trong tay hắn!
Hắc Long Chí Tôn nhàn nhạt ra lệnh.
Người kia hờ hững nhìn lên, rồi nhẹ nhàng gật đầu, sau đó xoay người bỏ đi, không nói tiếng nào.
Cung cách quỷ dị khiến người khác lạnh gáy.
Lời Trầm Thương Sinh vừa dứt, mọi thứ dường như dừng lại. Thái Thương viện trưởng và đám trưởng lão hơi đổi sắc, ánh mắt nghi hoặc. Học không ngờ rằng Trầm Thương Sinh lại có thể yêu cầu như thế.
Bắc Thương Môn được xem như một vùng đất ma luyện cuối cùng của Bắc Thương linh viện. Nơi đó tỉ lệ tử vọng quá cao, cuối cùng hội nghị của linh viện cân nhắc lựa chọn, rồi quyết định đóng cửa. Cũng vì lý do đó mà nhiều năm trở lại đây thành tích của linh viện trở nên kém cỏi, lâm vào nguy cơ mất đi danh hiệu Ngũ Đại Viện.
Nhiều linh viện mạnh khác cũng có nơi ma luyện cuối cùng như thế, cũng rất quan trọng, vì nó có thể khiến những đệ tử hàng đầu tiếp tục tăng cường sức mạnh. Nhưng dù vậy thì so với bốn linh viện còn lại, thời gian thành lập của Bắc Thương linh viện có phần trễ hơn, nội tình vẫn không bì kịp.
Mục Trần chưng hửng trước diễn biến như thế này. Hắn đến Bắc Thương linh viện khoảng một năm, vẫn chưa biết được Bắc Thương Môn kia là cái gì. Nhưng nhìn ánh mắt của mọi người, mơ hồ có thể đoán ra vài thứ đặc biệt.
- Bắc Thương Môn rất nguy hiểm . . .
Thái Thương viện trưởng trầm tư hồi lâu.
- Viện trưởng. . . xin hỏi một câu. . .
Trầm Thương Sinh cười nhạt, khiêm tốn nhưng thẳng thắn nhìn trực diện Thái Thương viện trưởng:
- Con đường cường giả, có bằng phẳng hay chăng?
Không khí trầm lắng, chỉ có giọng nói của Trầm Thương Sinh văng vẳng. Đám đệ tử nhìn lên bóng người kia không giấu được vẻ tôn sùng kính phục. Hắn là Trầm Thương Sinh, bá chủ Thiên bảng. Dù cho hiện tại hắn bị che mờ một chút vì sự tỏa sáng của Mục Trần, nhưng địa vị trong lòng những đệ tử vẫn không hề thay đổi.
Thái Thương viện trưởng trầm tư, rồi mỉm cười bất đắc dĩ:
- Không ngờ bị một tiểu tử non nớt dạy dỗ ta...
Bên cạnh, Chúc Thiên và đám trưởng lão nhe răng cười.
- Bắc Thương Môn trước nay cũng không phải hoàn toàn niêm phong. Nhiều năm rồi chúng ta sửa chữa những chỗ khiếm khuyết, cũng có chút thành quả, nhưng vẫn cực kỳ nguy hiểm như xưa.
Thái Thương viện trưởng nhìn về phía Trầm Thương Sinh, chợt cười khoát tay:
- Bất quá ngươi đã bày tỏ như vậy, nếu ta còn thoái thác, thì cũng không hay cho lắm. Nhưng lần này mở cửa Bắc Thương Môn, phải hạn chế số người tiến vào, chỉ có đệ tử top 10 Thiên bảng mới đủ tư cách, và phải cam đoan tự nguyện.
Trầm Thương Sinh mừng rơn, cười to nói lớn:
- Ta xin tiến vào Bắc Thương Môn!
- Tính thêm ta vào nữa đi..
Lý Huyền Thông nhanh nhảu cười nhạt góp lời.
Cách đó không xa, Hạc Yêu chăm chú nhìn hai người khí độ bất phàm trên cao, lại quay nhìn sang Tô Huyên, hơi biến sắc nhưng cũng cắn răng mạnh mẽ hét lên:
- Còn có ta!
Hạc Yêu thình lình hét lớn khiến nhiều kẻ giật mình, ngay cả Tô Huyên cũng kinh ngạc ra mặt, nhưng ánh mắt vẫn thản nhiên chứ không biểu hiện gì nhiều. Hành động của hắn trước kia trong Thú Liệp Chiến khiến nàng càng thêm oán ghét, vốn bình thường đối đãi với Hạc Yêu cũng như bằng hữu xã giao, nhưng từ đó trở đi thì hoàn toàn lạnh nhạt.
Hạc Yêu quay lại nhìn Tô Huyên, thấy ánh mắt hờ hững của nàng, gương mặt càng thêm ảo não. Chuyện khi trước cũng do hắn nghĩ không chu đáo, chỉ một lòng nôn nóng đánh bại Mục Trần. Hắn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ tổn thương Tô Huyên, nói gì thì đó cũng là người con gái hắn rất thích.
- Viện trưởng nói lúc nãy rất đúng, ta nghĩ cũng nên dốc toàn lực bản thân cho Bắc Thương linh viện trong đại tái sắp tới. Nhưng nếu không vào Bắc Thương Môn, e rằng ta chẳng đủ tư cách so kè với đám thiên tài siêu đẳng của mấy linh viện khác.
Hạc Yêu chua xót chuyển chủ đề. Thực ra thì gương mặt hắn cũng ưa nhìn anh tuấn, chỉ có cái hơi mang vẻ âm lãnh nham hiểm, trong Bắc Thương linh viên cũng không ít nữ sinh mê mẩn tương tư hắn.
- Thủ lĩnh oai thật!
Thành viên Yêu môn ngạc nhiên mà hứng chí, kích động khi thấy thủ lĩnh của họ hơi có vẻ khác. Lựa chọn của Hạc Yêu khiến cho họ bất giác cũng cảm thấy hãnh diện tự hào.
- Cái tên này khó khi nào hăng hái như thế chứ.
Tô Linh Nhi thì nghi hoặc chẳng tin, đến gần ghé tai Tô Huyên thì thầm.
Tô Huyên liếc nhìn Hạc Yêu. Lúc nàng nhìn qua hắn cảm giác được, bỗng nhiên cũng đứng thẳng hơn nhiều. Và lúc này hắn thấy trong ánh mắt Tô Huyên dường như cũng có đánh giá một chút, không còn hờ hững mặc kệ bây như lúc nãy nữa, khiến cho trái tim bỗng dưng đập thình thịch.
Không khí Bắc Thương linh viện bị ba người Trầm Thương Sinh, Lý Huyền Thông, Hạc Yêu khiến cho trở nên sôi động. Nhiều đệ tử tiếc rẻ khi mình chỉ còn cách top 10 không xa, bằng không cũng có dịp chân chính vì Bắc Thương linh viện mà hăng hái một hồi.
Từ Hoang cũng bị ảnh hưởng bởi không khí sôi trào đó, bản thân là một cường giả đỉnh cao của Bắc Thương linh viện, dĩ nhiên đâu thể lui bước.
Thế là trước ánh mắt tự hào ngưỡng mộ của muội muội Từ Thanh Thanh, hắn bước tới bay lên.
Gần đó, Triệu Thanh Sam và Mộ Phong Dương nhướng mày liếc nhau, bất đắc dĩ chép miệng. Lỡ tranh giành lấy cái top 10, bây giờ lùi bước thì dân chúng cười cho thúi mũi. Bản thân cũng là kẻ kiêu ngạo, đâu chịu lép vế trước kẻ khác. Sau Từ Hoang, chính là hai người bọn họ lập tức hưởng ứng.
Rốt cuộc top 10 Thiên bảng ngoài Mục Trần, Lạc Li và Tô Huyên, 7 người còn lại đều lơ lửng trên bầu trời, khiến cho đám đông đệ tử hứng chí hò reo, nhiệt huyết tranh đấu sôi trào. Bình thường bên trong viện tranh đấu phe phái ra sao, nhưng khi đối với người ngoài, cảm giác đoàn kết lại khiến cho họ vô cùng kiêu hãnh.
Thái Thương viện trưởng và đám trưởng lão thấy cảnh này chỉ biết thở ra, nhưng cũng thấy vui mừng. Đệ tử vì vinh nhục huy hoàng của linh viện mà chiến đấu, đó chính là thành công lớn của công tác đào tạo.
Thái Thương viện trưởng phất tay áp chế tiếng ồn, rồi cười nói ôn hòa:
- Ba ngày nữa chúng ta sẽ mang Mục Trần đến Thánh Linh Sơn. Sau việc đó rồi thì Bắc Thương Môn sẽ lại mở cửa!
Lời viện trưởng vừa dứt, đám đông đệ tử lại hò reo. Thời gian tới đây, vì danh hiệu Ngũ Đại Viện, Bắc Thương linh viện sẽ dốc toàn lực.
Mục Trần mỉm cười nhìn không khí sục sôi kia. Mọi người đã cố gắng như thế, bản thân ta cũng không được tụt lại phía sau. Ít nhất trong chuyện Thánh Linh Sơn trước mắt, hắn phải lấy lại thể diện cho Bắc Thương linh viện!
Trong một cự điện tối tăm đen đúa, không khí lạnh lẽo đầy áp lực.
Ghế chủ tọa trong cự điện, Hắc Long Chí Tôn ngẩng lên, nhìn vào một góc âm u trong điện, mở miệng thản nhiên:
- Tin tức đã xác định, Bắc Thương linh viện lần này sẽ tham gia Thánh Linh Sơn. Kẻ đi chính là tên Mục Trần đã đoạt lấy Đại Tu Di Ma Trụ kia.
- Hô hô! Bắc Thương linh viện thật gan to tày trời, sự kiện này, bọn tiểu tử còn đang bú ti cũng dám tham gia ư....
Góc âm u đó chợt vang lên tiếng cười ma quái, một bóng người ẩn hiện.
- Đến cũng tốt, thế thì kế hoạch của chúng ta đã có thể thực hiện. Nhiều năm nay ẩn nhẫn thế là đủ.
Hắc Long Chí Tôn cười khẩy.
- Chuẩn bị chu đáo rồi chứ? Cái con chim già của Bắc Thương linh viện kia thật phiền phức.
Một góc khác lại vang lên tiếng nói.
- Ừm, yên tâm! Lão già đó dám đến, tự nhiên sẽ có người đối phó. Bây giờ chúng ta sẽ cho bọn Bắc Thương linh viện biết, Bắc Thương đại lục này cường đại nhất, vẫn luôn là Long Ma Cung chúng ta!
- Còn nữa, Đại Tu Di Ma Trụ phải thu hồi lại, đó là chí bảo của Long Ma Cung chúng ta.
Hắc Long Chí Tôn mỉm cười:
- Tiểu tử kia đến tham gia Thánh Linh Sơn, còn cơ hội nào tốt hơn....
Lời nói xong, hắn vung tay lên khiến không gian biến dạng, tạo thành một thông đạo. Những tiếng tru kinh dị đáng sợ như vạn quỷ gào thét, rồi một cái bóng đen từ nơi đó bước ra.
Người đó mặc quần áo bình thường, vải bố xơ xác. Đôi mắt buồn bã bám đầu bụi, sau lưng hắn là một cây thương đen tuyền, những cái bóng đen gào thét bay lượn trên thân thương, khóc la thảm thiết.
Bước ra, hắn đứng đó chẳng nhúc nhích, như một khối đá lạnh băng.
- Hình Thiên, ba ngày nữa chuẩn bị đến tham gia Thánh Linh Sơn. Nhiệm vụ của ngươi lần này là lấy đầu Mục Trần của Bắc Thương linh viện, thu hồi Đại Tu Di Ma Trụ trong tay hắn!
Hắc Long Chí Tôn nhàn nhạt ra lệnh.
Người kia hờ hững nhìn lên, rồi nhẹ nhàng gật đầu, sau đó xoay người bỏ đi, không nói tiếng nào.
Cung cách quỷ dị khiến người khác lạnh gáy.
/1555
|