Con mắt thần bí mở ra ở sâu trong tâm linh Mục Trần, ảo không ảo, thật không thật, cảm giác như nó đủ khả năng nhìn xuyên thấu tất cả những tầng mây mù.
Hai mắt thật của Mục Trần cũng chậm rãi mở ra, đôi mắt vốn đen lại hóa thành trong suốt như thủy tinh, thiên địa hoàn toàn bị hắn nhìn xuyên qua.
Thế giới trước mắt biến hóa mạnh mẽ, không còn sáng lóa như trước nữa, hoàn toàn bị phân giải trong đôi mắt huyền bí, trở thành linh khí cơ bản nhất của thiên địa.
Mục Trần nhìn những tòa thần sơn ẩn giấu trong thế giới kim sắc kia, hoàn toàn trần trụi hiện ra trước mắt hắn, không thể nào che giấu được nữa. Qua đôi mắt thủy tinh đó, chín tòa núi trong suốt chỉ có một tòa núi ngoài cùng bên phải là sáng ngời, từng sợi dây linh lực từ nó tỏa ra kết nối đến tám tòa thần sơn con lại, dao động huyền diệu tản mát.
Tòa núi kia hoàn toàn khác với tám tòa núi còn lại.
- Ngươi đây rồi!
Mục Trần nhếch môi cười.
Đằng xa, Ngô Giáp nhận thấy trạng thái bí ẩn khi nãy của Mục Trần, sau đó lại thấy đôi mắt trong suốt của hắn, bất giác rùng mình, ánh mắt khó tin, hoàn toàn không giấu được phải bật thốt lên thất thanh:
- Tâm Nhãn?
Ngô Giáp kinh hãi cực kỳ. Hắn không thể ngờ được tên Mục Trần trước mặt lại có thể lĩnh ngộ được trạng thái Tâm Nhãn, một trạng thái khá cao thâm trong giới Linh Trận sư. Rất nhiều ngươi tha thiết mơ ước có được nó, dĩ nhiên cũng có cả hắn.
Nhưng trạng thái Tâm Nhãn đâu dễ lĩnh ngộ được, bao nhiêu người hao tổn tâm cơ vẫn không thể mở được Tâm Nhãn thần bí. Vậy mà hiện tại, hắn lại nhìn thấy trạng thái huyền diệu đó từ thiếu niên trẻ tuổi kia.
Đả kích lớn như thế này khiến cho Ngô Giáp cực kỳ khó chịu. Tu luyện linh trận hắn được cho là thiên phú tuyệt hảo, vậy mà hoàn toàn chẳng thể nào sánh được với Mục Trần trước mặt này.
Vù!
Ngô Giáp còn đang chấn động ghen tức, Mục Trần đột ngột lao lên, hướng thẳng đến tòa thần sơn chân thực kia.
Chỉ cần đập nát nó đi, thì đại trận này tự nhiên sẽ bị phá!
Ngô Giáp biến sắc, ấn pháp liền thay đổi, vận hành tám tòa núi kia lao đến trấn áp Mục Trần.
Mục Trần bình tĩnh gồng lên, hắc ám tuôn trào, một tòa hắc tháp xuất hiện bành trướng cấp tốc, đứng sừng sững bảo vệ lấy hắn.
Rầm!
Cửu cấp Phù Đồ tháp xuất hiện, chống đỡ lại tám tòa núi đè vào người. Xung quanh Phù Đồ tháp xuất hiện bốn con kim long sáng rực.
Long ảnh xuất hiện, Mục Trần nháy mắt xuyên qua một khoảng không cực nhanh, xuất hiện bên cạnh tòa núi thứ chín.
Mục Trần bay lên, thân hình như đại bàng tung cánh, lôi điện lẹt xẹt toát ra ngoài cơ thể.
Ầm!
Quyền kình đầy llinh lực hùng hậu và hắc lôi mạnh mẽ nện vào tòa núi.
-Phá!
Tiếng thét vang rền như sấm, hắc lôi đánh xuống. Tòa thần sơn nguy nga rung chuyển kịch liệt, đứt gãy lan tràn khắp nơi.
Sắc mặt Ngô Giáp cũng theo đó mà biến đổi.
. . .
Gràoo!
Con ma long dữ tợn hung ác uốn lượn trên cao, khí tức hung sát như thượng cổ ma long chân chính, khiến cho thiên địa cũng phải run rẩy trước hung uy của nó.
Trong Tây Hoang thành, vô số cường giả biến sắc, Ma Long Tử không ngờ có thể mạnh đến mức này.
Trong đại điện kia, gã áo xanh cũng trừng mắt nghiêm túc.
- Trầm Thương Sinh, trò đùa đến đây chấm dứt!
Ma Long Tử ngạo nghễ đứng bên dưới ma long, nhìn xuống Trầm Thương Sinh, lời nói tràn ngập hung lệ. Rồi hắn chỉ tay về phía đối thủ.
Gràoo!
Ma long trên cao gầm rống, ngay lập tức như tia chớp đáp xuống, không gian theo đường bay của nó bị biến dạng, không khí không thể chịu nổi áp lực bùng nổ, linh khí thiên địa tán loạn.
Thế công mạnh mẽ thừa sức nghiền nát một cường giả Thông Thiên cảnh trung kỳ!
Bên dưới, Tô Huyên, Hạc Yêu và đám người Bắc Thương linh viện đang chăm chú quan chiến, nhìn thấy tình cảnh của Trầm Thương Sinh, nhất thời tất cả đều biến sắc tái mặt, cảm thấy sợ hãi trước thế công khủng bố của Ma Long Tử.
Còn người đang đối diện với con ma long, Trầm Thương Sinh chỉ nắm chặt Kim Liên Chiến Thần Thương của mình, chiến ý bộc phát mãnh liệt.
Hắn gầm lên và tiến tới, kim quang rực rỡ khiến hắn trở nên vô cùng chói mắt. Kim thương rung lên, tư thái rất thong thả nhưng đâm tới nhanh như điện xẹt.
Xoẹt!
Không gian đằng trước như bị nhăn nheo, một thưng ảnh khổng lồ vài trăm trượng xuất hiện từ sau lưng Trầm Thương Sinh.
- Thẩm Phán thần quyết, Thẩm Phán Thương!
Hét lên dữ dội, thương ảnh vàng chói mang theo uy nghiêm tột bậc, cảm giác như thần linh phán xét trời đất, khiến người ta nảy sinh sự sợ hãi.
Véo!
Thương ảnh khổng lồ bắn đi, xuyên qua không gian, cắm vào đầu con ma long đang hạ xuống!
Đùng!
Tiếng nổ như sét đánh rền vang trời đất, hai luồng linh lực vàng và xám trút ra, cuồng phong tung hoành tứ phương.
Mọi người đều chăm chú quan sát, không biết đối diện con ma long đáng sợ kia, Trầm Thương Sinh có đủ sức cản nổi hay không?
Gã áo xanh kia cũng nheo mắt chú ý.
Ầm!
Một luồng linh lực bị xé toang, thương ảnh không lồ bị hai bộ móng vuốt của ma long chụp lấy, siết chặt.
Bang!
Thương ảnh hoàn toàn bị nghiền nát, con ma long thừa thế tiến lên, bao phủ lấy Trầm Thương Sinh.
Linh lực hùng hậu của Trầm Thương Sinh bùng lên hình thành tầng phòng ngự cuối cùng.
Ầm!
Ma long trùng kích, Trầm Thương Sinh trúng phải công kích chí mạng, mồm phun máu như mưa, ngực lõm vào một vết ngấn như long trảo, thân hình bắn xuống, như đại bàng rụng cánh rơi ầm ầm vào lòng đất.
Tây Hoang đài bị lõm xuống một lỗ, đất đá xung quanh sụp đổ, phòng ốc cây cối cũng đổ xuống.
Toàn thành thị đột nhiên trở nên câm lặng.
Mọi người xót xa nhìn vào cái hố to đầy bụi mù kia.
Tô Huyên, Hạc Yêu kẻ mặt trắng người mặt xanh, lạnh toát sống lưng. Ma Long Tử quá ư khủng bố, Trầm Thương Sinh cũng không cản nổi hắn.
Ma Long Tử đứng trên không trung, sắc mặt đạm mạc nhìn vùng đất sụp đổ bên dưới, vung tay tạo thành một cơn lốc quét sạch bụi mù.
Mọi người liền thấy rõ bên trong cái hố sâu, Trầm Thương Sinh te tua tơi tả, quần áo tan nát lảo đảo đứng dậy.
Tay vẫn nắm chắc trường thương, nhưng thân thương nhạt màu, chẳng còn vẻ kim quang sáng ngời như trước, hẳn nhiên chính bản thân hắn đã trọng thương.
Dù vẫn còn đứng được, cũng chẳng ai cho rằng Trầm Thương Sinh còn có thể tái chiến.
Đã không còn Trầm Thương Sinh chế ngự Ma Long Tử, vậy thì chiến cuộc chẳng phải đã định rồi sao?
- Trầm Thương Sinh, còn muốn nói gì nữa sao?
Ma Long Tử ngạo nghễ trên cao, cất tiếng cười nhạt, ra vẻ chiến thắng. Trầm Thương Sinh rất lợi hại, nhưng vẫn chưa chân chính bước vào cảnh giới Thông Thiên cảnh hậu kỳ, đối chiến với hắn căn bản chẳng có lợi thế nào cả.
Trầm Thương Sinh trừng mắt nhìn Ma Long Tử, muốn vận chuyển linh lực nhưng máu tươi phun ra khiến hắn lảo đảo.
- Xem ra trận chiến này Long Ma Cung chúng ta thắng. Bắc Thương linh viện cũng chỉ như vậy thôi!
Ma Long Tử lắc đầu tỏ vẻ thương hại, tay nắm chặt lại, linh lực lại hùng hậu lên, sát khí hiện rõ trên mặt, đã quyết giải quyết dứt điểm Trầm Thương Sinh. Với thiên phú và khả năng tăng trưởng của đối thủ, hắn vẫn rất e ngại.
- Kiếp sau đừng có đầu thai vào chỗ vô dụng như Bắc Thương linh viện nữa!
Ma Long Tử cười gằn, lao lên.
Ầm!
Chính lúc đó, tòa linh trận khổng lồ đằng xa kia phát nổ kinh thiên, lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, ngay cả Ma Long Tử cũng khựng lại.
Linh trận rung chuyển kịch liệt, rồi ầm một tiếng hoàn toàn vỡ nát.
Những đốm sáng lấp lánh bay đầy trời.
Vô số ánh mắt đều tập trung vào nơi sáng nhất, mơ hồ nhìn thấy hai bóng người ẩn hiện.
Trong đại điện, thần sắc gã áo xanh lúc này lần đầu có chút biến hóa, kinh ngạc ra mặt, lẩm bẩm:
- Sao có thể như vậy?
Những đốm sáng dần tan đi, hai người kia cũng hiện rõ ra. Lúc ấy cả thành thị lại trơ mắt ếch kinh ngạc vô song.
Hai người đó ở sát cạnh nhau, nhưng bàn tay của một người đang siết chặt cổ họng người còn lại. Kẻ bị túm cổ kia thì mặt mày trắng bệch, chẳng dám nhúc nhích.
Tô Huyên cũng che miệng kinh ngạc, Hạc Yêu bên cạnh thì chấn động kinh hãi.
Vì ở đó, người đứng hiên ngang là Mục Trần, còn kẻ bị nắm cổ lại là Ngô Giáp.
Cũng có nghĩa là, vòng chiến bên ấy, thắng lợi đã thuộc về Mục Trần!
Hai mắt thật của Mục Trần cũng chậm rãi mở ra, đôi mắt vốn đen lại hóa thành trong suốt như thủy tinh, thiên địa hoàn toàn bị hắn nhìn xuyên qua.
Thế giới trước mắt biến hóa mạnh mẽ, không còn sáng lóa như trước nữa, hoàn toàn bị phân giải trong đôi mắt huyền bí, trở thành linh khí cơ bản nhất của thiên địa.
Mục Trần nhìn những tòa thần sơn ẩn giấu trong thế giới kim sắc kia, hoàn toàn trần trụi hiện ra trước mắt hắn, không thể nào che giấu được nữa. Qua đôi mắt thủy tinh đó, chín tòa núi trong suốt chỉ có một tòa núi ngoài cùng bên phải là sáng ngời, từng sợi dây linh lực từ nó tỏa ra kết nối đến tám tòa thần sơn con lại, dao động huyền diệu tản mát.
Tòa núi kia hoàn toàn khác với tám tòa núi còn lại.
- Ngươi đây rồi!
Mục Trần nhếch môi cười.
Đằng xa, Ngô Giáp nhận thấy trạng thái bí ẩn khi nãy của Mục Trần, sau đó lại thấy đôi mắt trong suốt của hắn, bất giác rùng mình, ánh mắt khó tin, hoàn toàn không giấu được phải bật thốt lên thất thanh:
- Tâm Nhãn?
Ngô Giáp kinh hãi cực kỳ. Hắn không thể ngờ được tên Mục Trần trước mặt lại có thể lĩnh ngộ được trạng thái Tâm Nhãn, một trạng thái khá cao thâm trong giới Linh Trận sư. Rất nhiều ngươi tha thiết mơ ước có được nó, dĩ nhiên cũng có cả hắn.
Nhưng trạng thái Tâm Nhãn đâu dễ lĩnh ngộ được, bao nhiêu người hao tổn tâm cơ vẫn không thể mở được Tâm Nhãn thần bí. Vậy mà hiện tại, hắn lại nhìn thấy trạng thái huyền diệu đó từ thiếu niên trẻ tuổi kia.
Đả kích lớn như thế này khiến cho Ngô Giáp cực kỳ khó chịu. Tu luyện linh trận hắn được cho là thiên phú tuyệt hảo, vậy mà hoàn toàn chẳng thể nào sánh được với Mục Trần trước mặt này.
Vù!
Ngô Giáp còn đang chấn động ghen tức, Mục Trần đột ngột lao lên, hướng thẳng đến tòa thần sơn chân thực kia.
Chỉ cần đập nát nó đi, thì đại trận này tự nhiên sẽ bị phá!
Ngô Giáp biến sắc, ấn pháp liền thay đổi, vận hành tám tòa núi kia lao đến trấn áp Mục Trần.
Mục Trần bình tĩnh gồng lên, hắc ám tuôn trào, một tòa hắc tháp xuất hiện bành trướng cấp tốc, đứng sừng sững bảo vệ lấy hắn.
Rầm!
Cửu cấp Phù Đồ tháp xuất hiện, chống đỡ lại tám tòa núi đè vào người. Xung quanh Phù Đồ tháp xuất hiện bốn con kim long sáng rực.
Long ảnh xuất hiện, Mục Trần nháy mắt xuyên qua một khoảng không cực nhanh, xuất hiện bên cạnh tòa núi thứ chín.
Mục Trần bay lên, thân hình như đại bàng tung cánh, lôi điện lẹt xẹt toát ra ngoài cơ thể.
Ầm!
Quyền kình đầy llinh lực hùng hậu và hắc lôi mạnh mẽ nện vào tòa núi.
-Phá!
Tiếng thét vang rền như sấm, hắc lôi đánh xuống. Tòa thần sơn nguy nga rung chuyển kịch liệt, đứt gãy lan tràn khắp nơi.
Sắc mặt Ngô Giáp cũng theo đó mà biến đổi.
. . .
Gràoo!
Con ma long dữ tợn hung ác uốn lượn trên cao, khí tức hung sát như thượng cổ ma long chân chính, khiến cho thiên địa cũng phải run rẩy trước hung uy của nó.
Trong Tây Hoang thành, vô số cường giả biến sắc, Ma Long Tử không ngờ có thể mạnh đến mức này.
Trong đại điện kia, gã áo xanh cũng trừng mắt nghiêm túc.
- Trầm Thương Sinh, trò đùa đến đây chấm dứt!
Ma Long Tử ngạo nghễ đứng bên dưới ma long, nhìn xuống Trầm Thương Sinh, lời nói tràn ngập hung lệ. Rồi hắn chỉ tay về phía đối thủ.
Gràoo!
Ma long trên cao gầm rống, ngay lập tức như tia chớp đáp xuống, không gian theo đường bay của nó bị biến dạng, không khí không thể chịu nổi áp lực bùng nổ, linh khí thiên địa tán loạn.
Thế công mạnh mẽ thừa sức nghiền nát một cường giả Thông Thiên cảnh trung kỳ!
Bên dưới, Tô Huyên, Hạc Yêu và đám người Bắc Thương linh viện đang chăm chú quan chiến, nhìn thấy tình cảnh của Trầm Thương Sinh, nhất thời tất cả đều biến sắc tái mặt, cảm thấy sợ hãi trước thế công khủng bố của Ma Long Tử.
Còn người đang đối diện với con ma long, Trầm Thương Sinh chỉ nắm chặt Kim Liên Chiến Thần Thương của mình, chiến ý bộc phát mãnh liệt.
Hắn gầm lên và tiến tới, kim quang rực rỡ khiến hắn trở nên vô cùng chói mắt. Kim thương rung lên, tư thái rất thong thả nhưng đâm tới nhanh như điện xẹt.
Xoẹt!
Không gian đằng trước như bị nhăn nheo, một thưng ảnh khổng lồ vài trăm trượng xuất hiện từ sau lưng Trầm Thương Sinh.
- Thẩm Phán thần quyết, Thẩm Phán Thương!
Hét lên dữ dội, thương ảnh vàng chói mang theo uy nghiêm tột bậc, cảm giác như thần linh phán xét trời đất, khiến người ta nảy sinh sự sợ hãi.
Véo!
Thương ảnh khổng lồ bắn đi, xuyên qua không gian, cắm vào đầu con ma long đang hạ xuống!
Đùng!
Tiếng nổ như sét đánh rền vang trời đất, hai luồng linh lực vàng và xám trút ra, cuồng phong tung hoành tứ phương.
Mọi người đều chăm chú quan sát, không biết đối diện con ma long đáng sợ kia, Trầm Thương Sinh có đủ sức cản nổi hay không?
Gã áo xanh kia cũng nheo mắt chú ý.
Ầm!
Một luồng linh lực bị xé toang, thương ảnh không lồ bị hai bộ móng vuốt của ma long chụp lấy, siết chặt.
Bang!
Thương ảnh hoàn toàn bị nghiền nát, con ma long thừa thế tiến lên, bao phủ lấy Trầm Thương Sinh.
Linh lực hùng hậu của Trầm Thương Sinh bùng lên hình thành tầng phòng ngự cuối cùng.
Ầm!
Ma long trùng kích, Trầm Thương Sinh trúng phải công kích chí mạng, mồm phun máu như mưa, ngực lõm vào một vết ngấn như long trảo, thân hình bắn xuống, như đại bàng rụng cánh rơi ầm ầm vào lòng đất.
Tây Hoang đài bị lõm xuống một lỗ, đất đá xung quanh sụp đổ, phòng ốc cây cối cũng đổ xuống.
Toàn thành thị đột nhiên trở nên câm lặng.
Mọi người xót xa nhìn vào cái hố to đầy bụi mù kia.
Tô Huyên, Hạc Yêu kẻ mặt trắng người mặt xanh, lạnh toát sống lưng. Ma Long Tử quá ư khủng bố, Trầm Thương Sinh cũng không cản nổi hắn.
Ma Long Tử đứng trên không trung, sắc mặt đạm mạc nhìn vùng đất sụp đổ bên dưới, vung tay tạo thành một cơn lốc quét sạch bụi mù.
Mọi người liền thấy rõ bên trong cái hố sâu, Trầm Thương Sinh te tua tơi tả, quần áo tan nát lảo đảo đứng dậy.
Tay vẫn nắm chắc trường thương, nhưng thân thương nhạt màu, chẳng còn vẻ kim quang sáng ngời như trước, hẳn nhiên chính bản thân hắn đã trọng thương.
Dù vẫn còn đứng được, cũng chẳng ai cho rằng Trầm Thương Sinh còn có thể tái chiến.
Đã không còn Trầm Thương Sinh chế ngự Ma Long Tử, vậy thì chiến cuộc chẳng phải đã định rồi sao?
- Trầm Thương Sinh, còn muốn nói gì nữa sao?
Ma Long Tử ngạo nghễ trên cao, cất tiếng cười nhạt, ra vẻ chiến thắng. Trầm Thương Sinh rất lợi hại, nhưng vẫn chưa chân chính bước vào cảnh giới Thông Thiên cảnh hậu kỳ, đối chiến với hắn căn bản chẳng có lợi thế nào cả.
Trầm Thương Sinh trừng mắt nhìn Ma Long Tử, muốn vận chuyển linh lực nhưng máu tươi phun ra khiến hắn lảo đảo.
- Xem ra trận chiến này Long Ma Cung chúng ta thắng. Bắc Thương linh viện cũng chỉ như vậy thôi!
Ma Long Tử lắc đầu tỏ vẻ thương hại, tay nắm chặt lại, linh lực lại hùng hậu lên, sát khí hiện rõ trên mặt, đã quyết giải quyết dứt điểm Trầm Thương Sinh. Với thiên phú và khả năng tăng trưởng của đối thủ, hắn vẫn rất e ngại.
- Kiếp sau đừng có đầu thai vào chỗ vô dụng như Bắc Thương linh viện nữa!
Ma Long Tử cười gằn, lao lên.
Ầm!
Chính lúc đó, tòa linh trận khổng lồ đằng xa kia phát nổ kinh thiên, lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, ngay cả Ma Long Tử cũng khựng lại.
Linh trận rung chuyển kịch liệt, rồi ầm một tiếng hoàn toàn vỡ nát.
Những đốm sáng lấp lánh bay đầy trời.
Vô số ánh mắt đều tập trung vào nơi sáng nhất, mơ hồ nhìn thấy hai bóng người ẩn hiện.
Trong đại điện, thần sắc gã áo xanh lúc này lần đầu có chút biến hóa, kinh ngạc ra mặt, lẩm bẩm:
- Sao có thể như vậy?
Những đốm sáng dần tan đi, hai người kia cũng hiện rõ ra. Lúc ấy cả thành thị lại trơ mắt ếch kinh ngạc vô song.
Hai người đó ở sát cạnh nhau, nhưng bàn tay của một người đang siết chặt cổ họng người còn lại. Kẻ bị túm cổ kia thì mặt mày trắng bệch, chẳng dám nhúc nhích.
Tô Huyên cũng che miệng kinh ngạc, Hạc Yêu bên cạnh thì chấn động kinh hãi.
Vì ở đó, người đứng hiên ngang là Mục Trần, còn kẻ bị nắm cổ lại là Ngô Giáp.
Cũng có nghĩa là, vòng chiến bên ấy, thắng lợi đã thuộc về Mục Trần!
/1555
|