Kiếm khí như sóng nước bồng bềnh, sắc bén khiến người ta hoảng sợ run rẩy, cảm giác cứ như lọt vào một mê trận kiếm, sơ sẩy động thân sẽ bị cắt thành từng mảnh.
Mục Trần kinh ngạc nhìn người con gái mình yêu. Thực lực Lạc Li hoàn toàn nằm ngoài tưởng tượng của hắn. Ngẫm lại hắn lại cười tự giễu, thiên phú của nàng không hề yếu hơn hắn, mà tu luyện lại còn cố chấp hơn cả hắn. Nếu như không phải bản thân còn có năng lực Linh Trận sư, nếu phải đối chiến thật cũng không dám vỗ ngực khẳng định có thể áp chế nàng.
Lạc Li nhìn con Linh Vương hung bạo đang ầm ầm lao tới, đôi mắt lặng lẽ nhắm lại, rồi trường kiếm thình lình chém xuống.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Mặt đất phía trước, kiếm khí đầy trời hội tụ vào trường kiếm, rồi tập trung ở ngay mũi kiếm.
Mũi kiếm chỗ, sóng gợn nhộn nhạo, trường kiếm giống như nước gợn biến thành, một đạo xanh thẳm ánh sáng, rồi đột nhiên thổi quét mà ra.
Luồng sáng xanh thẳm nhanh đến mức người ta chỉ có thể cảm nhận thấy nó, đôi mắt chỉ nhìn thấy một tia chớp lóe lên, rồi tiếng kiếm minh thanh thúy vang lên, không gian như bị cắt làm đôi, không thể khép lại.
Nhiệt độ dường như chớp mắt giảm xuống.
Lông tóc Mục Trần đột nhiên dựng ngược lên, cảm giác nguy hiểm cực độ xuất hiện trong lòng.
Một kiếm của Lạc Li không quá huyễn lệ, nhưng sức mạnh đáng sợ khiến cho người ra lạnh gáy.
Luồng kiếm khí xanh thẳm kia chẳng biết từ lúc nào đã chém dọc thân hình Linh Vương, rồi từ đó xuyên qua.
Rất xa phía sau Linh Vương, một ngọn núi bị cắt đôi.
ầm ầm!
Một đòn công kích sắc lẹm, Linh Vương khí thế hung hãn lao đến hai người, dường như không bị chút thương tổn nào.
Lạc Li mỉm cười mặt tái nhợt, kiếm tra vào vỏ, xoay người quay lại nhìn Mục Trần.
Mục Trần cầm lấy tay của nàng kéo qua, nhìn thấy vết máu đỏ thẫm không khỏi đau lòng. Mau chóng lau khô đi, hắn trách mắng:
- Cần gì liều mạng như thế, ta có thể giải quyết được nó.
Lạc Li mỉm cười, không trả lời, dịu dàng nhìn vẻ đau lòng của Mục Trần.
Cả hai chẳng ai chú ý tới con Linh Vương vẫn đang hùng hổ xông tới.
Thình lình khi Linh Vương đến gần, thân thể khổng lồ cũng đột nhiên nứt ra làm hai, ngã rầm xuống hai bên ngọn núi.
Đá chạy cát bay, đất đai rung chuyển rồi chầm chậm ngừng lại.
Hờ hững nhìn hai nửa bị cắt đôi của Linh Vương, Mục Trần thấy thân thể nó nhanh chóng bị tinh thể hóa, rồi cấp tốc thu nhỏ lại, chỉ chốc lát hóa thành hai khối sáng chói mắt như mặt trời ban trưa, chiếu rọi khắp thiên địa.
Linh lực khủng bố tản mát ra, mơ hồ nhìn thấy hai nửa của một khối tinh thể chính là khối mà khi trước Linh Vương ăn mất, chẳng những vậy màu sắc còn đậm hơn, linh lực còn khủng bố hơn nữa.
Đây là Linh Vương quang, cũng có thể gọi là tinh thể của nó.
Xa xa đám người Triệu Thanh Sam bị hào quang chói mắt khiến cho thất thần, kinh ngạc. Rồi vẻ tham lam bừng lên chiếm lấy tâm trí và đôi mắt.
Kia chính là Linh Vương quang a, nếu có thể cướp được, thì lần này Linh Quang quán đỉnh sẽ cực độ hoàn mỹ!
Thậm chí có thể chạm tới ngưỡng cửa Thông Thiên cảnh không chừng!
Triệu Thanh Sam và Mộ Phong Dương đều đỏ mắt, hầu kết chạy loạn, cả hai liếc nhìn nhau, rồi nghiến răng xông tới. Mọi thứ như lý trí, sợ hãi, kinh ngạc... đều hoàn toàn đánh mất. Đại chiến thảm liệt giữa Mục Trần và Lạc Li với Linh Vương tuy rất khủng khiếp, chứng tỏ hai người lợi hại, nhưng bây giờ cả hai đều tiêu hao rất nhiều, đây chính là cơ hội ngàn vàng!
Từ Hoang cũng ngây ngất nhìn ánh sáng chói mắt kia, thế nhưng hắn không lao lên động thủ, chỉ khẽ thở dài, lạnh lùng nhìn đám Triệu Thanh Sam như thiêu thân lao vào lửa. Dù sao hắn cũng đã từng có xích mích với Mục Trần, cũng biết được tên thiếu niên này rất khó đối phó, hai tên kia muốn đoạt lấy đồ của hắn, e rằng đó không phải là chuyện nên làm của kẻ sáng suốt.
Có lẽ hiện tại Mục Trần và Lạc Li đều tiêu hao rất lớn, nhưng với tính cách của hắn ta, không có chuẩn bị gì ở đằng sau thì thật lòng có tặng Từ Hoang một quyển thần quyết cũng không dám tin.
Đằng kia, tay Mục Trần nắm Lạc Li càng lúc càng chặt, con ngươi đen láy lãnh khốc vô tình nhìn hai người đang lao tới, khóe miệng cong lên nguy hiểm.
Lạc Li cũng nhận thấy hành động của hai kẻ kia, gương mặt cũng đầy hàn ý.
- Cuối cùng cũng xem tuồng đủ rồi sao?
Mục Trần cười lớn.
Triệu Thanh Sam và Mộ Phong Dương bốn mắt lóe lên, cũng không dám xem thường Mục Trần. Hắn ta trước đó đã khiến Linh Vương phải trọng thương, khiến cho cả hai cảm thấy áp lực cực lớn, không dám bừa bãi công kích như trước nữa.
- Đoạt linh quang, chia ra!
Triệu Thanh Sam quát khẽ, rồi hướng về nửa khối linh quang bên trái, để Mộ Phong Dương tách ra hướng về bên phải.
Mục Trần lạnh lùng quan sát hành động của họ, bất chợt nắm tay lại, một khối thiết cầu hoen gỉ xuất hiện. Hắn búng tay bắn khối thiết cầu văng ra, ánh sáng rực rỡ thình lình bộc phát hình thành một linh trận cực lớn cấp tốc ngưng tụ, kéo dài ra bao phủ lấy vị trí hai nửa khối linh quang.
Biết rõ đám rình mồi đằng xa đã lâu, làm thế nào hắn lại có thể dốc hết tất cả lưỡng bại câu thương với Linh Vương cho được?
Xoẹt.
Triệu Thanh Sam và Mộ Phong Dương cấp tốc khựng lại, tim đập thình thịch nhìn linh trận lan tỏa bao phủ, uy áp không hề yếu hơn linh trận trước đó!
Liều mạng xông vào, e rằng sẽ bị linh trận kia vây lấy, cấp độ linh trận này cả hai không ai đủ lòng tin có thể chống đỡ được.
- Tên khốn nạn này!
Mộ Phong Dương nghiến răng tức tối, không ngờ được Mục Trần lúc này vẫn còn có chuẩn bị.
- Đi!
Triệu Thanh Sam cắn chặt răng lập tức quyết định. Mục Trần đã có kế sách ngăn cản, họ căn bản không còn cơ hội.
Mộ Phong Dương thì không dứt khoát như Triệu Thanh Sam, hơi do dự chưa biết có nên đi hay không.
- Đã đến đây, vậy thì đừng đi nữa!
Mộ Phong Dương vừa mới xoay lại, thì giọng Mục Trần đã truyền tới, lạnh lẽo nổi gai ốc. Hắn hoảng sợ khi thấy linh trận to lớn dường như đang tập trung bao phủ lại chỗ hắn, kinh hoảng đến hồn phi phách lạc, chiến ý tắt ngúm, vội tăng tốc.
- Hừ!
Mục Trần nổi giận, lắc mình mang theo tiếng long ngâm rồi biến mất, đến khi xuất hiện đã ở sau lưng Mộ Phong Dương.
- Cút ra ngoài!
Thân thể Mục Trần đột nhiên lôi quang ngập tràn, làn da chuyển sang màu bạc như kim loại, quyền kình cực tốc đánh ra.
Rầm!
Bạch hổ thoáng hiện, như ngưng tụ trong quyền phong của Mục Trần, nặng nề đánh tới Mộ Phong Dương đang không kịp phòng bị.
- Ngươi ....
Kình lực kinh người áp tới sau lưng khiến Mộ Phong Dương mặt mày tái mét, thời điểm này cả xoay người cũng không thể tránh kịp, chỉ có thể gọi ra một bộ giáp bảo vệ cơ thể.
Bang!
Tia lửa lóe lên khắp nơi, tiếng kim loại va chạm nặng nề, thân hình Mộ Phong Dương mang theo một vòi máu như diều đứt dây rơi xuống đất, đục thủng một lỗ to và sâu trên mặt đất.
Mộ Phong Dương thê thảm nằm trong hố, áo giáp đầy vết nứt. Bộ giáp này trước đó chịu một cái vỗ của Linh Vương nhằm hãm hại Mục Trần vốn đã nứt vỡ sắp hỏng mất, bây giờ lại phải chịu một quyền cuồng bạo của chính Mục Trần, nó đã đến cực hạn.
Mộ Phong Dương thở ra yếu ớt, máu tuôn từ cả mồm lẫn mũi, mắt hoảng sợ nhìn bóng người trên cao, hắn không thể tưởng tượng Mục Trần ra tay độc ác như thế, nói đánh là đánh ngay.
- Dọn dẹp các ngươi mà dùng linh trận, thì phí đi mất.
Mục Trần cười khẩy, tay vươn ra, khối sắt hoen gỉ trở lại trong tay hắn.
Mục Trần hạ xuống một chút, ngón tay cong lại thành trảo, hút lấy một khối đá khá to, gương mặt dữ tợn ném thẳng nó xuống chỗ Mộ Phong Dương đang trọng thương.
- Không!
Mộ Phong Dương sợ hãi hét lên, khối đá nặng nề mang theo linh lực nện vào hố khiến mặt đất rung lên một cái, một tia sáng từ trời cao chiếu xuống, xuyên qua khối đá, đem Mộ Phong Dương trọng thương hôn mê đưa ra ngoài.
Khi Mục Trần giải quyết gọn ghẽ Mộ Phong Dương, Triệu Thanh Sam đã trốn đi biệt tăm. Mục Trần chỉ lướt nhìn qua hướng tên kia bỏ chạy, rồi cũng không có ý truy kích. Hiện tại hắn đã tiêu hao quá nhiều, muốn đánh Triệu Thanh Sam văng khỏi Linh Quang giới có lẽ cũng được, nhưng phải dùng tới viên Linh Trận Tử này thì hắn cũng rất luyến tiếc.
Đứng giữa không liếc về một phía, nơi đó còn có vài người đang nhìn lại hắn, khi họ thấy ánh mắt hắn chú ý vào mình, nhất tề sợ hãi lui lại vài bước.
Từ Hoang thở dài nhìn thiếu niên khí thế khiếp người đằng xa, khoát tay:
- Đi thôi.
Phía sau hắn, Từ Thanh Thanh và tùy tùng đều im lặng. Nàng nghiến răng nhìn bóng người kia, trong lòng đầy cảm xúc khó hiểu. Ai mà ngờ được, ngay cả vị đại ca mà nàng kính nể nhất bây giờ cũng không dám đối diện với tên kia.
Nhưng nàng cũng không thể không thừa nhận, hắn bây giờ mạnh hơn mấy tháng trước rất rất nhiều.
Có lẽ, trong lần Thú Liệp chiến này, hắc mã đáng sợ và nổi tiếng nhất không phải là Triệu Thanh Sam, mà chình là Mục Trần đằng kia!
Mục Trần kinh ngạc nhìn người con gái mình yêu. Thực lực Lạc Li hoàn toàn nằm ngoài tưởng tượng của hắn. Ngẫm lại hắn lại cười tự giễu, thiên phú của nàng không hề yếu hơn hắn, mà tu luyện lại còn cố chấp hơn cả hắn. Nếu như không phải bản thân còn có năng lực Linh Trận sư, nếu phải đối chiến thật cũng không dám vỗ ngực khẳng định có thể áp chế nàng.
Lạc Li nhìn con Linh Vương hung bạo đang ầm ầm lao tới, đôi mắt lặng lẽ nhắm lại, rồi trường kiếm thình lình chém xuống.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Mặt đất phía trước, kiếm khí đầy trời hội tụ vào trường kiếm, rồi tập trung ở ngay mũi kiếm.
Mũi kiếm chỗ, sóng gợn nhộn nhạo, trường kiếm giống như nước gợn biến thành, một đạo xanh thẳm ánh sáng, rồi đột nhiên thổi quét mà ra.
Luồng sáng xanh thẳm nhanh đến mức người ta chỉ có thể cảm nhận thấy nó, đôi mắt chỉ nhìn thấy một tia chớp lóe lên, rồi tiếng kiếm minh thanh thúy vang lên, không gian như bị cắt làm đôi, không thể khép lại.
Nhiệt độ dường như chớp mắt giảm xuống.
Lông tóc Mục Trần đột nhiên dựng ngược lên, cảm giác nguy hiểm cực độ xuất hiện trong lòng.
Một kiếm của Lạc Li không quá huyễn lệ, nhưng sức mạnh đáng sợ khiến cho người ra lạnh gáy.
Luồng kiếm khí xanh thẳm kia chẳng biết từ lúc nào đã chém dọc thân hình Linh Vương, rồi từ đó xuyên qua.
Rất xa phía sau Linh Vương, một ngọn núi bị cắt đôi.
ầm ầm!
Một đòn công kích sắc lẹm, Linh Vương khí thế hung hãn lao đến hai người, dường như không bị chút thương tổn nào.
Lạc Li mỉm cười mặt tái nhợt, kiếm tra vào vỏ, xoay người quay lại nhìn Mục Trần.
Mục Trần cầm lấy tay của nàng kéo qua, nhìn thấy vết máu đỏ thẫm không khỏi đau lòng. Mau chóng lau khô đi, hắn trách mắng:
- Cần gì liều mạng như thế, ta có thể giải quyết được nó.
Lạc Li mỉm cười, không trả lời, dịu dàng nhìn vẻ đau lòng của Mục Trần.
Cả hai chẳng ai chú ý tới con Linh Vương vẫn đang hùng hổ xông tới.
Thình lình khi Linh Vương đến gần, thân thể khổng lồ cũng đột nhiên nứt ra làm hai, ngã rầm xuống hai bên ngọn núi.
Đá chạy cát bay, đất đai rung chuyển rồi chầm chậm ngừng lại.
Hờ hững nhìn hai nửa bị cắt đôi của Linh Vương, Mục Trần thấy thân thể nó nhanh chóng bị tinh thể hóa, rồi cấp tốc thu nhỏ lại, chỉ chốc lát hóa thành hai khối sáng chói mắt như mặt trời ban trưa, chiếu rọi khắp thiên địa.
Linh lực khủng bố tản mát ra, mơ hồ nhìn thấy hai nửa của một khối tinh thể chính là khối mà khi trước Linh Vương ăn mất, chẳng những vậy màu sắc còn đậm hơn, linh lực còn khủng bố hơn nữa.
Đây là Linh Vương quang, cũng có thể gọi là tinh thể của nó.
Xa xa đám người Triệu Thanh Sam bị hào quang chói mắt khiến cho thất thần, kinh ngạc. Rồi vẻ tham lam bừng lên chiếm lấy tâm trí và đôi mắt.
Kia chính là Linh Vương quang a, nếu có thể cướp được, thì lần này Linh Quang quán đỉnh sẽ cực độ hoàn mỹ!
Thậm chí có thể chạm tới ngưỡng cửa Thông Thiên cảnh không chừng!
Triệu Thanh Sam và Mộ Phong Dương đều đỏ mắt, hầu kết chạy loạn, cả hai liếc nhìn nhau, rồi nghiến răng xông tới. Mọi thứ như lý trí, sợ hãi, kinh ngạc... đều hoàn toàn đánh mất. Đại chiến thảm liệt giữa Mục Trần và Lạc Li với Linh Vương tuy rất khủng khiếp, chứng tỏ hai người lợi hại, nhưng bây giờ cả hai đều tiêu hao rất nhiều, đây chính là cơ hội ngàn vàng!
Từ Hoang cũng ngây ngất nhìn ánh sáng chói mắt kia, thế nhưng hắn không lao lên động thủ, chỉ khẽ thở dài, lạnh lùng nhìn đám Triệu Thanh Sam như thiêu thân lao vào lửa. Dù sao hắn cũng đã từng có xích mích với Mục Trần, cũng biết được tên thiếu niên này rất khó đối phó, hai tên kia muốn đoạt lấy đồ của hắn, e rằng đó không phải là chuyện nên làm của kẻ sáng suốt.
Có lẽ hiện tại Mục Trần và Lạc Li đều tiêu hao rất lớn, nhưng với tính cách của hắn ta, không có chuẩn bị gì ở đằng sau thì thật lòng có tặng Từ Hoang một quyển thần quyết cũng không dám tin.
Đằng kia, tay Mục Trần nắm Lạc Li càng lúc càng chặt, con ngươi đen láy lãnh khốc vô tình nhìn hai người đang lao tới, khóe miệng cong lên nguy hiểm.
Lạc Li cũng nhận thấy hành động của hai kẻ kia, gương mặt cũng đầy hàn ý.
- Cuối cùng cũng xem tuồng đủ rồi sao?
Mục Trần cười lớn.
Triệu Thanh Sam và Mộ Phong Dương bốn mắt lóe lên, cũng không dám xem thường Mục Trần. Hắn ta trước đó đã khiến Linh Vương phải trọng thương, khiến cho cả hai cảm thấy áp lực cực lớn, không dám bừa bãi công kích như trước nữa.
- Đoạt linh quang, chia ra!
Triệu Thanh Sam quát khẽ, rồi hướng về nửa khối linh quang bên trái, để Mộ Phong Dương tách ra hướng về bên phải.
Mục Trần lạnh lùng quan sát hành động của họ, bất chợt nắm tay lại, một khối thiết cầu hoen gỉ xuất hiện. Hắn búng tay bắn khối thiết cầu văng ra, ánh sáng rực rỡ thình lình bộc phát hình thành một linh trận cực lớn cấp tốc ngưng tụ, kéo dài ra bao phủ lấy vị trí hai nửa khối linh quang.
Biết rõ đám rình mồi đằng xa đã lâu, làm thế nào hắn lại có thể dốc hết tất cả lưỡng bại câu thương với Linh Vương cho được?
Xoẹt.
Triệu Thanh Sam và Mộ Phong Dương cấp tốc khựng lại, tim đập thình thịch nhìn linh trận lan tỏa bao phủ, uy áp không hề yếu hơn linh trận trước đó!
Liều mạng xông vào, e rằng sẽ bị linh trận kia vây lấy, cấp độ linh trận này cả hai không ai đủ lòng tin có thể chống đỡ được.
- Tên khốn nạn này!
Mộ Phong Dương nghiến răng tức tối, không ngờ được Mục Trần lúc này vẫn còn có chuẩn bị.
- Đi!
Triệu Thanh Sam cắn chặt răng lập tức quyết định. Mục Trần đã có kế sách ngăn cản, họ căn bản không còn cơ hội.
Mộ Phong Dương thì không dứt khoát như Triệu Thanh Sam, hơi do dự chưa biết có nên đi hay không.
- Đã đến đây, vậy thì đừng đi nữa!
Mộ Phong Dương vừa mới xoay lại, thì giọng Mục Trần đã truyền tới, lạnh lẽo nổi gai ốc. Hắn hoảng sợ khi thấy linh trận to lớn dường như đang tập trung bao phủ lại chỗ hắn, kinh hoảng đến hồn phi phách lạc, chiến ý tắt ngúm, vội tăng tốc.
- Hừ!
Mục Trần nổi giận, lắc mình mang theo tiếng long ngâm rồi biến mất, đến khi xuất hiện đã ở sau lưng Mộ Phong Dương.
- Cút ra ngoài!
Thân thể Mục Trần đột nhiên lôi quang ngập tràn, làn da chuyển sang màu bạc như kim loại, quyền kình cực tốc đánh ra.
Rầm!
Bạch hổ thoáng hiện, như ngưng tụ trong quyền phong của Mục Trần, nặng nề đánh tới Mộ Phong Dương đang không kịp phòng bị.
- Ngươi ....
Kình lực kinh người áp tới sau lưng khiến Mộ Phong Dương mặt mày tái mét, thời điểm này cả xoay người cũng không thể tránh kịp, chỉ có thể gọi ra một bộ giáp bảo vệ cơ thể.
Bang!
Tia lửa lóe lên khắp nơi, tiếng kim loại va chạm nặng nề, thân hình Mộ Phong Dương mang theo một vòi máu như diều đứt dây rơi xuống đất, đục thủng một lỗ to và sâu trên mặt đất.
Mộ Phong Dương thê thảm nằm trong hố, áo giáp đầy vết nứt. Bộ giáp này trước đó chịu một cái vỗ của Linh Vương nhằm hãm hại Mục Trần vốn đã nứt vỡ sắp hỏng mất, bây giờ lại phải chịu một quyền cuồng bạo của chính Mục Trần, nó đã đến cực hạn.
Mộ Phong Dương thở ra yếu ớt, máu tuôn từ cả mồm lẫn mũi, mắt hoảng sợ nhìn bóng người trên cao, hắn không thể tưởng tượng Mục Trần ra tay độc ác như thế, nói đánh là đánh ngay.
- Dọn dẹp các ngươi mà dùng linh trận, thì phí đi mất.
Mục Trần cười khẩy, tay vươn ra, khối sắt hoen gỉ trở lại trong tay hắn.
Mục Trần hạ xuống một chút, ngón tay cong lại thành trảo, hút lấy một khối đá khá to, gương mặt dữ tợn ném thẳng nó xuống chỗ Mộ Phong Dương đang trọng thương.
- Không!
Mộ Phong Dương sợ hãi hét lên, khối đá nặng nề mang theo linh lực nện vào hố khiến mặt đất rung lên một cái, một tia sáng từ trời cao chiếu xuống, xuyên qua khối đá, đem Mộ Phong Dương trọng thương hôn mê đưa ra ngoài.
Khi Mục Trần giải quyết gọn ghẽ Mộ Phong Dương, Triệu Thanh Sam đã trốn đi biệt tăm. Mục Trần chỉ lướt nhìn qua hướng tên kia bỏ chạy, rồi cũng không có ý truy kích. Hiện tại hắn đã tiêu hao quá nhiều, muốn đánh Triệu Thanh Sam văng khỏi Linh Quang giới có lẽ cũng được, nhưng phải dùng tới viên Linh Trận Tử này thì hắn cũng rất luyến tiếc.
Đứng giữa không liếc về một phía, nơi đó còn có vài người đang nhìn lại hắn, khi họ thấy ánh mắt hắn chú ý vào mình, nhất tề sợ hãi lui lại vài bước.
Từ Hoang thở dài nhìn thiếu niên khí thế khiếp người đằng xa, khoát tay:
- Đi thôi.
Phía sau hắn, Từ Thanh Thanh và tùy tùng đều im lặng. Nàng nghiến răng nhìn bóng người kia, trong lòng đầy cảm xúc khó hiểu. Ai mà ngờ được, ngay cả vị đại ca mà nàng kính nể nhất bây giờ cũng không dám đối diện với tên kia.
Nhưng nàng cũng không thể không thừa nhận, hắn bây giờ mạnh hơn mấy tháng trước rất rất nhiều.
Có lẽ, trong lần Thú Liệp chiến này, hắc mã đáng sợ và nổi tiếng nhất không phải là Triệu Thanh Sam, mà chình là Mục Trần đằng kia!
/1555
|